Lý Thái một đường phóng ngựa xuyên qua đường Chí Minh, tại giao lộ Hoành Văn ghìm ngựa dừng lại sau đó, liền có chút xách tiếng kêu: “Ngân Tiêu!”
Hung cầm tuyết trắng ở trên đỉnh đầu mấy người bọn hắn xoay quay tức thì sắc bén rít một tiếng, huy động hai cái cự cánh nếu mở rộng ra hẳn là gần một trượng dần dần bay xa, tiếng huýt gió không ngừng.
Trong nhà kho ở cánh rừng sau Mỹ Vị Cư, bệnh trạng nóng lên của Di Ngọc càng thêm nghiêm trọng, lúc này co rút thành một cục cùng với Dương Tiểu Chiêu gắt gao kề cùng một chỗ, cảm giác hôn mê trong não cộng thêm nhiệt độ cơ thể càng thêm lên cao, làm cho Di Ngọc có loại cảm giác thở dốc không nổi, trong phòng nhỏ chỉ dư tiếng hít thở vừa trầm vừa chậm của hai người, bốn phía yên tĩnh một mảnh.
Bỗng nhiên nghe thấy trong tai ẩn ướt vang lên tiếng huýt gió, hai tiểu cô nương đều là sửng sốt, Dương Tiểu Chiêu dùng tiếng nói vô cùng khàn khàn nhỏ giọng: “Tiểu Ngọc, ngươi có nghe thấy tiếng gì không?”
Di Ngọc lúc này sốt mơ mơ màng màng, nhưng nghe thấy ngoài phòng tiếng kêu liên miên không ngừng, tinh thần cũng chấn động, run rẩy làn môi có chút xanh xao há mồm nói: “Ngươi, ngươi nhanh đi phía dưới cửa sổ gọi, ra sức gọi…”
Dương Tiểu Chiêu như cũng có sở giác, chống đỡ thân thể bò lên, lung la lung lay đi đến dưới cửa sổ, hoãn mấy hơi thở, mới lớn tiếng gọi to: “Cha, cha tới cứu ta! Nương!”
Tiếng của nàng khàn khàn, toàn lực kêu ra như vậy, tuy rằng không còn như ngày xưa xách tiếng nói chuyện lớn bằng, nhưng là Ngân Tiêu ở trong trời đêm bay lượn qua lại, ở dưới lần thứ hai nàng thét lên thì, cự cánh vừa chuyển, tìm một cái phương hướng lao thẳng tới rồi hạ xuống.
Dương Tiểu Chiêu gọi bốn năm lần thì không còn khí lực, thấy không có người trả lời, nhất thời ngồi chồm hổm ở dưới cửa sổ, hu hu khóc lên, Di Ngọc thở hổn hển gọi nàng hai tiếng, chợt thấy trong phòng có cái bóng mờ chớp lên, ngẩng đầu chỉ thấy nơi cửa sổ có một bóng trắng chợt lóe qua.
Một lát sau, tại giao lộ Hoành Văn, Lý Thái ngồi trên lưng ngựa nhắm mắt yên tĩnh chờ đợi, chờ đến tiếng huýt gió bên tai vang lên, lôi kéo dây cương trong tay, cùng đạo bóng trắng trên không trung kia một đường đạp gió mà đi, ngựa phía sau theo sát.
Mọi người đồng dạng đang ở khắp nơi tìm kiếm Di Ngọc ở Quốc Tử Giám, tự nhiên cũng nghe đến tiếng huýt gió gây động tĩnh khá lớn của Ngân Tiêu, Đỗ Nhược Cẩn vịn tường viên đứng tại chỗ, nhìn ngựa đi xa, trong mắt lộ ra thần sắc khó giải.
Lô Trí đang ở hậu hoa viên tìm kiếm, ngẩy đầu nhìn thấy bóng trắng trên không trung, trên mặt sửng sốt, lập tức lộ ra vui mừng.
Dưới sự chỉ đường của Ngân Tiêu, Lý Thái giục ngựa lọt vào khu rừng nhỏ phía sau Mỹ Vị Cư, ở trước một loạt phòng xá trong rừng xoay người xuống ngựa, bốn người đi theo Lý Thái tiến đến tắc động tác nhanh chóng phân nhau bắt đầu tìm kiếm ở phụ cận.
“Điện hạ.” Một người hô lớn một tiếng, Lý Thái đứng ở trước phòng hướng bên kia dời bước đi qua, thuận theo ngón tay người kia thấy được dưới tường mấy viên giấy, ánh mắt chớp lên, duỗi tay chỉ ra.
Liền có một người đi đến trước cửa gian nhà, đối với cánh cửa bị khóa chặt phi thân một đạp, sau một tiếng vang thật lớn, ván cửa đã bị đá văng, người này dẫn đầu đi vào, một lát sau liền nghe hắn ra tiếng bẩm báo nói: “Liền ở chỗ này!”
Lý Thái nghiêng người đi vào phòng nhỏ, hơi ẩm mốc meo cùng tro bụi xông vào mũi làm cho thân hình hắng hơi ngừng lại, sau khi vòng qua một cái bình phong cũ nát trước mắt, nương theo ánh trăng mờ nhạt tiến vào từ cửa sổ trên cao, nhìn thấy trong phòng hỗn độn một cái bàn, dưới cửa sổ cùng bên dưới chân tường đều có một cái bóng dáng.
Di Ngọc dựa vai vào mặt tường, hô hấp ngắn ngủi, nghe thấy động tĩnh, nghiêng đầu mê mang hướng một nơi nhìn lại, chỉ thấy một bóng đen dần dần tới gần, tiếp theo mỏng manh ánh sáng trên đỉnh đầu cũng bị che đi, thân thể chợt nhẹ, tức thì bị người xoay người ôm lên… (Pro ghê, ko có ôm lộn ^^!)
Ngụy Vương phủ Lăng Phái viện
Trong phòng khách tổng cộng ngồi ba người, đang lẳng lặng nghe một người cúi đầu mà đứng bẩm báo:
“… Sau đó bọn hắn đem Lô tiểu thư đưa đến bên trong nhà kho phía sau Mỹ Vị Cư, cùng Dương cô nương kia cùng nhau nhốt lại, quyết định qua hai ngày lại thả người ra… Này đó chính là lời bọn hắn khai.”
Lô Trí dấu thân xiết chặt tay vịn của chiếc ghế khắc hoa bằng gỗ lim, hơi hơi cúi đầu, dấu đi thần sắc hung ác trong mắt, không nghĩ đến Thành Dương công sinh còn có Trưởng Tôn Nhàn đều tham dự đến việc này, hắn phải cảm thán Di Ngọc phúc lớn mạng lớn, không làm cho các nàng động sát ý, chính là quyết định nhốt hai ngày liền thả người sao?
Đỗ Nhược Cẩn đem quả đấm mân ở trên môi, nhẫn ý muốn ho khan hỏi: “Ngươi, ngươi xác định người kia nói là Nhàn muội, Trưởng Tôn tiểu thư sai khiến?”
“Hồi Đỗ công tử, bọn hắn chỉ nói là dựa theo ý tứ của Sở tiểu thư, mà Sở tiểu thư lại là —”
“Khụ, khụ khụ!” Một trận kịch khụ đánh gãy lời nói của người này, Đỗ Nhược Cẩn đỡ lồng ngực, cố nén một cổ ngai ngái, xen vào nói: “Vậy thì không nhất định là Trưởng Tôn tiểu thư chỉ thị… Khụ khụ…”
“…” Người bẩm báo đứng giữa đại sảnh lập tức không lại ngôn ngữ.
Đôi mắt Lô Trí nhíu lại, Lý Thái ngồi ở trên chủ vị không nói tiếng nào nhẹ đậy chén trà trong tay, sắc mặt bình tĩnh làm cho người ta xem không ra vui giận, lại sau một lúc lâu, chỉ thấy Lô Trí đứng dậy đi đến bên cạnh hắn, khom người cúi đầu, nói:
“Lần này đa tạ điện hạ tương trợ, Lô Trí còn có một yêu cầu quá đáng.”
Nghe đến ghế trên người kia nhẹ “Ân” một tiếng sau đó, hắn mới lại nói: “Vừa rồi Vương thái y cũng nói, hiện nay thân thể xá muội suy yếu, cần được nghỉ ngơi mấy ngày —”
Lý Thái vươn ra một tay, đánh gãy lời nói trước mắt của hắn, thấp giọng nói: ” Mấy ngày này Lô tiểu thư liền ở lại trong phủ của bản vương, đêm nay ngươi tạm ở lại, ngày mai ta phái người cùng ngươi cùng nhau đi Quốc Tử Giám một chuyến.”
Lô Trí cung kính ứng, rồi sau đó mới lại xoay người đối Đỗ Nhược Cẩn thi lễ, “Đa tạ Đỗ tiên sinh hôm nay giúp đỡ, ngày khác Lô Trí ổn thỏa đến nhà cảm ơn.”
Đỗ Nhược Cẩn nhẹ nhàng lắc đầu, mơ tưởng nói cái gì cũng lại là một trận tiếng khụ.
“Người tới, đưa Đỗ công tử hồi phủ.” Lý Thái ra lệnh một tiếng, liền có hai kẻ hạ nhân vào trong sảnh, cung đưa Đỗ Nhược Cẩn vì thân thể có bệnh mà sắc mặt tái nhợt ra khỏi cửa.
Chờ sau khi hắn đi, trinh thám bẩm báo công việc kia cũng xoay người đi khỏi, trong sảnh còn sót lại hai người Lý Thái và Lô Trí, hai người bọn họ lẫn nhau yên tĩnh nửa buổi, cốc trà trong tay Lý Thái dần dần mát đi, cũng không thấy hắn ẩm xuống một ngụm.
“Lô Trí, ngươi là người thông minh.”
Mi tâm Lô Trí nhảy một cái, cúi đầu không nói, hắn là người thông minh, cho nến sớm ở Hạnh Viên liền mơ hồ phát hiện thái độ của Ngụy Vương đối với Di Ngọc có chút không đúng, mà hôm nay một chuyện, lại làm cho trong đầu hắn mơ hồ xao vang tiếng chuông cảnh tỉnh.
Ngụy Vương trước giờ không phải là người có cái gì thiện tâm dư thừa, năm đó trợ giúp mẹ con Lô thị không biết là do nguyên nhân gì, nhưng tuyệt đối sẽ không là vì chút đồng tình linh tinh này nọ, hắn ở văn học quán làm văn sĩ đã có hơn một năm, tuy chẳng hề là người trong phủ Ngụy Vương, nhưng cũng ở người xung quanh tận lực tai nghe mắt thấy qua không ít chuyện.
Đối với vị hoàng tử có chút máu lạnh này, hắn là sợ lớn hơn kính, người này tựa hồ trước giờ không phát ra tính tình, lại cũng không ai thấy quá hắn có lúc nào vui mừng, đôi đồng tử mắt khác hẳn với thường nhân kia, càng là làm cho cả người hắn thêm ba phần yêu dị.
Ở kinh đô ba năm, từ trong những sự tích không ít về Ngụy Vương được lén lút lưu truyền trong Quốc Tử Giám, nghe được vị tứ hoàng tử này, đôi mắt ngay từ đầu không hề dị thường như vậy, đó là do mấy năm trước một lần ngoài ý muốn bị thương sau đó, đồng tử mới biến sắc, chỉ là chưa hề có người nào dám đem việc này đưa ra bên ngoài giảng.
Chuyện đêm nay nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, Di Ngọc mất tích sau đó Lô Trí rất là lo lắng vốn nghĩ đến đêm khuya nếu còn tìm không đến người, hắn sẽ tự mình tới cửa đi tìm Ngụy Vương xin giúp đỡ, nhưng không nghĩ đến vị này thế nhưng tự mình đi một chuyến.
Việc đêm nay giờ phút này chắc hẳn đã trình báo trong tai không ít người, Lô Trí tất nhiên là không tin vị Ngụy Vương điện hạ tâm cơ khó lường trước mắt này là vì lo lắng tiểu muội của hắn mới tự mình nghĩ cách cứu viện, lại liên tưởng đến lời đồn đãi mấy ngày gần đây tới nay ở trong kinh thành, đại khái, hắn đã đoán được một ít.
Lý Thái đem chén trà gác ở một bên trên bàn trà, rất nhỏ tiếng va chạm đem Lô Trí gọi định thần lại, nhìn thấy ghế trên người kia đứng dậy, chính mình cũng liền vội từ ghế dựa đứng lên, khom người kính đưa đối phương ra phòng khách.
Chờ thân ảnh Lý Thái biến mất ở ngưỡng cửa, Lô Trí mới lại đứng thẳng lên, sắc mặt cứng ngắc nửa ngày sau đó, bờ môi chậm rãi lộ ra một nụ cười khổ, thực là như thế, lại phải làm gì cho đúng… (Ng thông minh nc với nhau làm độc giả tui đây đau não quá!!!)
Quốc Tử Giám Thư Học Viện
Trưởng Tôn Nhàn ngồi ở trước bàn, nhìn thoáng qua tiên sinh đã ngồi xuống đất giảng bài, nghiêng đầu ngắm bên trái nơi Sở Hiểu Ti vốn nên ngồi, hiện nay vắng vẻ trống không, lại hướng chỗ ngồi dưới cửa sổ đồng dạng không ai ngồi đảo qua, cho đến khi tiếng chuông vang lên, chủ nhân của hai cái bàn này như cũ không có đến đây.
Sau khi tan học, Trưởng Tôn Nhàn hỏi thăm thiếu niên bên phải chỗ ngồi, phải chăng biết Sở Hiểu Ti đi nơi nào, được đến đồng dạng nghi ngờ trả lời sau đó, liền cau mày ra khỏi lớp.
Nàng đến cửa Thư Học Viện, lại bị một người chờ ở ngoài cửa ngăn lại, “Nhàn muội.”
Thần sắc Đỗ Nhược Cẩn so với hôm qua có chút tái nhợt, Trưởng Tôn Nhàn nhìn thấy hình dạng này của hắn, sau khi sửng sốt, trên mặt mang chút thần sắc lo lắng, ra tiếng dò hỏi: “Cẩn ca ca, bệnh cũ kia của ngươi lại phạm?”
Đỗ Nược Cẩn lắc lắc đầu vẫn chưa trả lời vấn đề này của nàng, “Ngươi hiện tại chính rảnh rỗi, ta nghĩ cùng ngươi tâm sự.”
Trưởng Tôn Nhàn chỉ do dự chốc lát, liền gật đầu đáp: “Được, vậy chúng ta đến Vân Tịnh Trà Đỗ đi.
Một đường hai người cũng không nói quá nhiều, Trưởng Tôn Nhàn đang suy tư chuyện khác cũng không chú ý đến ánh mắt Đỗ Nhược Cẩn âm thầm quan sát nàng, có nói không ra nghi ngờ.
Hai người từ cổng trước Quốc Tử Giám đi ra, tại Vân Tịnh Trà Đỗ đối diện muốn một nhã gian ngồi xuống.
“Cẩn ca ca tìm ta có chuyện gì?”
Đỗ Nhược Cẩn nhìn khuôn mặt nhu mỹ đối diện này, hơn nửa ngày mới thẳng tắp mở miệng hỏi: “Việc Lô tiểu thư mất tích, ngươi nhưng có biết?”
Trên mặt Trưởng Tôn Nhàn hơi lộ ra kinh ngạc, tiếng nói cũng hơi có đề cao, “Cái gì Lô cô nương mất tích? Khó trách buổi sáng hôm nay không gặp nàng tới lớp — đúng rồi, Hiểu Ti cũng không tới, ngươi nói nàng sẽ không phải cũng ra chuyện gì đi?”
Đỗ Nhược Cẩn hơi hơi ngẩn ra, vô ý thức hỏi: “Ngươi không biết?”
Trưởng Tôn Nhàn khẽ cau mày, hơi suy nghĩ một chút sau đó, sắc mặt nháy mắt lạnh xuống, “Cẩn ca ca, ngươi đây là có ý tứ gì, chúng ta quen nhau bảy năm, ngươi ngay cả ta cũng muốn hoài nghi?”
Thấy sắc mặt nàng khó xem, lại mơ hồ lộ ra một tia ủy khuất, lúc này Đỗ Nhược Cẩn mới phát hiện chính mình nói sai lời, vội bổ cứu nói: “Nhàn muội, ngươi đừng tức giận, ta, ta không phải cái ý tứ kia.”
“Không phải cái nào ý tứ, không phải hoài nghi ta cùng việc Lô cô nương kia mất tích có liên quan sao?” Thanh âm Trưởng Tôn Nhàn nhất thời sắc bén lên, tay đặt ở trên bàn cũng gắt gáo nắm thành quả đấm, một bộ hình dạng cưỡng chế phẫn nộ.
Trong mắt Đỗ Nhược Cẩn hiện ra một tia áy náy, một lát sau mới ôn hòa nói: “Nhàn muội, nếu ta thực là tùy ý nghe tin người khác nói, đây mới là nghĩ ngợi lung tung, ngươi làm người ta là biết, ta cũng là bởi vì hôm qua biết được sau khi yết bảng ngươi không có đi tìm Lô tiểu thư, nghĩ ngươi đối với nàng không thích, lúc này mới…”
“Hừ!” Thần sắc Trưởng Tôn Nhàn vẫn chưa hòa hoãn, hừ lạnh một tiếng sau đó ngữ khi mang theo ba phần ngạo khí, “Nghĩ ta cũng đường đường là Thượng Thư phủ đại tiểu thư, như thế nào cùng chút tiểu cô nương xuất thân bình dân kia khó xử, học bình tuần khảo của nàng là được Giáp, nhưng Nhĩ Dung thi đỗ kia của ta, cũng không phải chỉ bằng một cái học bình liền có thể vào!”
Thấy nàng tức giận càng hơn, Đỗ Nhược Cẩn chỉ thấy bản thân mình càng nói càng sai, lồng ngực một trận ngột ngạt, liền ho ra tiếng, Trưởng Tôn Nhàn thấy hình dạng này của hắn, vội dấu đi phẫn nộ, tiến đến trước người hắn giúp hắn vỗ lưng, ngữ khí cũng mag chút khẩn trương, “Cẩn ca ca, ngươi tới cùng thế nào, mấy ngày trước đây không phải còn tốt sao?”
“Khụ khụ, không cần gấp, chỉ là đêm qua lúc nghỉ ngơi bị chút cảm mạo…” Đỗ Nhược Cẩn cũng không có đem chuyện chính mình hôm qua ở Quốc Tử Giám chạy tới chạy lui mấy chuyến tìm người nói với nàng.
Vừa lúc này có tiếng đập cửa vang lên, tiểu nhị trong điếm đem trà bánh đặt ở trên bàn lại khom người rời đi, Trưởng Tôn Nhàn xách ấm rót một chén trà nóng, nhẹ nhàng thổi thổi, cẩn thận đưa đến trong tay Đỗ Nhược Cẩn.
“Nhanh chút uống trà nóng thuận thuận họng.”
Đỗ Nhược Cẩn nhận lấy cái cốc, ẩm hai ngụm mới cảm giác ngột ngạt trong ngực hòa dịu, lại thấy phẫn nộ trên mặt nàng đã nhạt ba phần, liền rèn sắt khi còn nóng, nghĩ sớm chút an ủi nàng tốt nhất, “Lúc nãy là ta không đúng, ngươi chớ lại giận ta, được không?”
Ánh mắt Trưởng Tôn Nhàn mơ hồ một trận, mới chậm rãi gật đầu, lại than nhẹ một tiếng, “Cẩn ca ca, ta cũng không phải cố ý phát cáu với ngươi, nhưng chỉ cần nghĩ ngươi vì một cái cô nương mới nhận thức không bao lâu liền hoài nghi ta, trong lòng ta liền khó chịu hết sức.”
Lời này nói xong, khuôn mặt tuấn tú còn hiển tái nhợt của Đỗ Nhược Cẩn, lại mang ra chút nhàn nhạt màu hồng, thanh âm cúi đầu nhu hòa nói: “Ngươi ta thuở nhỏ liền có tình huynh muội, ta tất nhiên là sẽ không vì người ngoài đi khó xử ngươi, nhưng việc hôm qua thực là có chút mạo hiểm, nên mới nhất thời mê đầu óc…”
Tiếp đó hắn liền đem sự tình sau khi Di Ngọc mất tích hướng Trưởng Tôn Nhàn giảng, lại không chú ý đến lúc nhắc tới Ngụy Vương đến Quốc Tử Giám cứu người, trong đôi mắt đẹp của nàng hiện lên dị sắc.
“Như vậy nói, là Ngụy Vương điện hạ cứu Lô cô nương kia?”
“Ừ, cũng nhiều may là hắn mang Ngân Tiêu đuổi tới, bằng không Lô cô nương e rằng có nguy hiểm đến tính mạng.”
Trưởng Tôn Nhàn vươn tay vì chính mình rót một chén trà, nhẹ nhàng hoảng nước trà bốc khói trong cốc, thanh âm hơi chút nghi ngờ, “Ngụy Vương điện là làm cách nào biết được Lô tiểu thư mất tích?”
Đỗ Nhược Cẩn cười khổ, nói, “Động tĩnh nháo lớn như vậy, tất cả Thái Học Viện đều bị Lô Trí gọi nọn nửa đi ra ngoài tìm người, ai không là ở Quốc Tử Giám cài người của mình, làm sao sẽ không được đến tin tức.”
Bàn tay cầm cốc của Trưởng Tôn Nhàn liền căng thẳng, cười nói: “Nghe nói Lô Trí không hề là người trong phủ Ngụy Vương, nhưng điện hạ lại khẩn trương muội muội của hắn như vậy, nghĩ tới Lô Trí kia vì việc này, sợ là sẽ khăng khăng một mực cùng Ngụy Vương.”
Đỗ Nhược Cẩn chần chờ chốc lát, hoãn thanh nói: “Chúng ta vẫn là không cần nghị luận việc này tốt nhất, đúng rồi, Sở Hiểu Ti kia, ngươi ngày sau chớ có lại cùng nàng lui tới, mới nho nhỏ tuổi lòng dạ lại xấu xa như thế, hôm nay nàng không đi học, sợ là đã biết sự việc bại lộ.”
“Này… Này sợ là có cái gì hiểu lầm đi, ta cùng với Hiểu Ti quen nhau hai năm, chỉ cảm thấy tính tình nàng thẳng chút, nhưng không có tư tưởng xấu gì.”
Đỗ Nhược Cẩn nghe nàng nói như vậy, liền lắc đầu, “Tri nhân tri diện bất tri tâm, nếu ngươi lại tiếp tục cùng nàng giao hảo, sợ là ngày sau sẽ bị nàng liên lụy, vẫn là sớm sớm xa đi, miễn cho nàng lại mượn thanh danh của ngươi làm kia chút việc dơ bẩn.”
Trưởng Tôn Nhàn lúc này mới nhẹ nhàng gật đầu “Ừ” một tiếng, không lại nói tiếp.
Hung cầm tuyết trắng ở trên đỉnh đầu mấy người bọn hắn xoay quay tức thì sắc bén rít một tiếng, huy động hai cái cự cánh nếu mở rộng ra hẳn là gần một trượng dần dần bay xa, tiếng huýt gió không ngừng.
Trong nhà kho ở cánh rừng sau Mỹ Vị Cư, bệnh trạng nóng lên của Di Ngọc càng thêm nghiêm trọng, lúc này co rút thành một cục cùng với Dương Tiểu Chiêu gắt gao kề cùng một chỗ, cảm giác hôn mê trong não cộng thêm nhiệt độ cơ thể càng thêm lên cao, làm cho Di Ngọc có loại cảm giác thở dốc không nổi, trong phòng nhỏ chỉ dư tiếng hít thở vừa trầm vừa chậm của hai người, bốn phía yên tĩnh một mảnh.
Bỗng nhiên nghe thấy trong tai ẩn ướt vang lên tiếng huýt gió, hai tiểu cô nương đều là sửng sốt, Dương Tiểu Chiêu dùng tiếng nói vô cùng khàn khàn nhỏ giọng: “Tiểu Ngọc, ngươi có nghe thấy tiếng gì không?”
Di Ngọc lúc này sốt mơ mơ màng màng, nhưng nghe thấy ngoài phòng tiếng kêu liên miên không ngừng, tinh thần cũng chấn động, run rẩy làn môi có chút xanh xao há mồm nói: “Ngươi, ngươi nhanh đi phía dưới cửa sổ gọi, ra sức gọi…”
Dương Tiểu Chiêu như cũng có sở giác, chống đỡ thân thể bò lên, lung la lung lay đi đến dưới cửa sổ, hoãn mấy hơi thở, mới lớn tiếng gọi to: “Cha, cha tới cứu ta! Nương!”
Tiếng của nàng khàn khàn, toàn lực kêu ra như vậy, tuy rằng không còn như ngày xưa xách tiếng nói chuyện lớn bằng, nhưng là Ngân Tiêu ở trong trời đêm bay lượn qua lại, ở dưới lần thứ hai nàng thét lên thì, cự cánh vừa chuyển, tìm một cái phương hướng lao thẳng tới rồi hạ xuống.
Dương Tiểu Chiêu gọi bốn năm lần thì không còn khí lực, thấy không có người trả lời, nhất thời ngồi chồm hổm ở dưới cửa sổ, hu hu khóc lên, Di Ngọc thở hổn hển gọi nàng hai tiếng, chợt thấy trong phòng có cái bóng mờ chớp lên, ngẩng đầu chỉ thấy nơi cửa sổ có một bóng trắng chợt lóe qua.
Một lát sau, tại giao lộ Hoành Văn, Lý Thái ngồi trên lưng ngựa nhắm mắt yên tĩnh chờ đợi, chờ đến tiếng huýt gió bên tai vang lên, lôi kéo dây cương trong tay, cùng đạo bóng trắng trên không trung kia một đường đạp gió mà đi, ngựa phía sau theo sát.
Mọi người đồng dạng đang ở khắp nơi tìm kiếm Di Ngọc ở Quốc Tử Giám, tự nhiên cũng nghe đến tiếng huýt gió gây động tĩnh khá lớn của Ngân Tiêu, Đỗ Nhược Cẩn vịn tường viên đứng tại chỗ, nhìn ngựa đi xa, trong mắt lộ ra thần sắc khó giải.
Lô Trí đang ở hậu hoa viên tìm kiếm, ngẩy đầu nhìn thấy bóng trắng trên không trung, trên mặt sửng sốt, lập tức lộ ra vui mừng.
Dưới sự chỉ đường của Ngân Tiêu, Lý Thái giục ngựa lọt vào khu rừng nhỏ phía sau Mỹ Vị Cư, ở trước một loạt phòng xá trong rừng xoay người xuống ngựa, bốn người đi theo Lý Thái tiến đến tắc động tác nhanh chóng phân nhau bắt đầu tìm kiếm ở phụ cận.
“Điện hạ.” Một người hô lớn một tiếng, Lý Thái đứng ở trước phòng hướng bên kia dời bước đi qua, thuận theo ngón tay người kia thấy được dưới tường mấy viên giấy, ánh mắt chớp lên, duỗi tay chỉ ra.
Liền có một người đi đến trước cửa gian nhà, đối với cánh cửa bị khóa chặt phi thân một đạp, sau một tiếng vang thật lớn, ván cửa đã bị đá văng, người này dẫn đầu đi vào, một lát sau liền nghe hắn ra tiếng bẩm báo nói: “Liền ở chỗ này!”
Lý Thái nghiêng người đi vào phòng nhỏ, hơi ẩm mốc meo cùng tro bụi xông vào mũi làm cho thân hình hắng hơi ngừng lại, sau khi vòng qua một cái bình phong cũ nát trước mắt, nương theo ánh trăng mờ nhạt tiến vào từ cửa sổ trên cao, nhìn thấy trong phòng hỗn độn một cái bàn, dưới cửa sổ cùng bên dưới chân tường đều có một cái bóng dáng.
Di Ngọc dựa vai vào mặt tường, hô hấp ngắn ngủi, nghe thấy động tĩnh, nghiêng đầu mê mang hướng một nơi nhìn lại, chỉ thấy một bóng đen dần dần tới gần, tiếp theo mỏng manh ánh sáng trên đỉnh đầu cũng bị che đi, thân thể chợt nhẹ, tức thì bị người xoay người ôm lên… (Pro ghê, ko có ôm lộn ^^!)
Ngụy Vương phủ Lăng Phái viện
Trong phòng khách tổng cộng ngồi ba người, đang lẳng lặng nghe một người cúi đầu mà đứng bẩm báo:
“… Sau đó bọn hắn đem Lô tiểu thư đưa đến bên trong nhà kho phía sau Mỹ Vị Cư, cùng Dương cô nương kia cùng nhau nhốt lại, quyết định qua hai ngày lại thả người ra… Này đó chính là lời bọn hắn khai.”
Lô Trí dấu thân xiết chặt tay vịn của chiếc ghế khắc hoa bằng gỗ lim, hơi hơi cúi đầu, dấu đi thần sắc hung ác trong mắt, không nghĩ đến Thành Dương công sinh còn có Trưởng Tôn Nhàn đều tham dự đến việc này, hắn phải cảm thán Di Ngọc phúc lớn mạng lớn, không làm cho các nàng động sát ý, chính là quyết định nhốt hai ngày liền thả người sao?
Đỗ Nhược Cẩn đem quả đấm mân ở trên môi, nhẫn ý muốn ho khan hỏi: “Ngươi, ngươi xác định người kia nói là Nhàn muội, Trưởng Tôn tiểu thư sai khiến?”
“Hồi Đỗ công tử, bọn hắn chỉ nói là dựa theo ý tứ của Sở tiểu thư, mà Sở tiểu thư lại là —”
“Khụ, khụ khụ!” Một trận kịch khụ đánh gãy lời nói của người này, Đỗ Nhược Cẩn đỡ lồng ngực, cố nén một cổ ngai ngái, xen vào nói: “Vậy thì không nhất định là Trưởng Tôn tiểu thư chỉ thị… Khụ khụ…”
“…” Người bẩm báo đứng giữa đại sảnh lập tức không lại ngôn ngữ.
Đôi mắt Lô Trí nhíu lại, Lý Thái ngồi ở trên chủ vị không nói tiếng nào nhẹ đậy chén trà trong tay, sắc mặt bình tĩnh làm cho người ta xem không ra vui giận, lại sau một lúc lâu, chỉ thấy Lô Trí đứng dậy đi đến bên cạnh hắn, khom người cúi đầu, nói:
“Lần này đa tạ điện hạ tương trợ, Lô Trí còn có một yêu cầu quá đáng.”
Nghe đến ghế trên người kia nhẹ “Ân” một tiếng sau đó, hắn mới lại nói: “Vừa rồi Vương thái y cũng nói, hiện nay thân thể xá muội suy yếu, cần được nghỉ ngơi mấy ngày —”
Lý Thái vươn ra một tay, đánh gãy lời nói trước mắt của hắn, thấp giọng nói: ” Mấy ngày này Lô tiểu thư liền ở lại trong phủ của bản vương, đêm nay ngươi tạm ở lại, ngày mai ta phái người cùng ngươi cùng nhau đi Quốc Tử Giám một chuyến.”
Lô Trí cung kính ứng, rồi sau đó mới lại xoay người đối Đỗ Nhược Cẩn thi lễ, “Đa tạ Đỗ tiên sinh hôm nay giúp đỡ, ngày khác Lô Trí ổn thỏa đến nhà cảm ơn.”
Đỗ Nhược Cẩn nhẹ nhàng lắc đầu, mơ tưởng nói cái gì cũng lại là một trận tiếng khụ.
“Người tới, đưa Đỗ công tử hồi phủ.” Lý Thái ra lệnh một tiếng, liền có hai kẻ hạ nhân vào trong sảnh, cung đưa Đỗ Nhược Cẩn vì thân thể có bệnh mà sắc mặt tái nhợt ra khỏi cửa.
Chờ sau khi hắn đi, trinh thám bẩm báo công việc kia cũng xoay người đi khỏi, trong sảnh còn sót lại hai người Lý Thái và Lô Trí, hai người bọn họ lẫn nhau yên tĩnh nửa buổi, cốc trà trong tay Lý Thái dần dần mát đi, cũng không thấy hắn ẩm xuống một ngụm.
“Lô Trí, ngươi là người thông minh.”
Mi tâm Lô Trí nhảy một cái, cúi đầu không nói, hắn là người thông minh, cho nến sớm ở Hạnh Viên liền mơ hồ phát hiện thái độ của Ngụy Vương đối với Di Ngọc có chút không đúng, mà hôm nay một chuyện, lại làm cho trong đầu hắn mơ hồ xao vang tiếng chuông cảnh tỉnh.
Ngụy Vương trước giờ không phải là người có cái gì thiện tâm dư thừa, năm đó trợ giúp mẹ con Lô thị không biết là do nguyên nhân gì, nhưng tuyệt đối sẽ không là vì chút đồng tình linh tinh này nọ, hắn ở văn học quán làm văn sĩ đã có hơn một năm, tuy chẳng hề là người trong phủ Ngụy Vương, nhưng cũng ở người xung quanh tận lực tai nghe mắt thấy qua không ít chuyện.
Đối với vị hoàng tử có chút máu lạnh này, hắn là sợ lớn hơn kính, người này tựa hồ trước giờ không phát ra tính tình, lại cũng không ai thấy quá hắn có lúc nào vui mừng, đôi đồng tử mắt khác hẳn với thường nhân kia, càng là làm cho cả người hắn thêm ba phần yêu dị.
Ở kinh đô ba năm, từ trong những sự tích không ít về Ngụy Vương được lén lút lưu truyền trong Quốc Tử Giám, nghe được vị tứ hoàng tử này, đôi mắt ngay từ đầu không hề dị thường như vậy, đó là do mấy năm trước một lần ngoài ý muốn bị thương sau đó, đồng tử mới biến sắc, chỉ là chưa hề có người nào dám đem việc này đưa ra bên ngoài giảng.
Chuyện đêm nay nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, Di Ngọc mất tích sau đó Lô Trí rất là lo lắng vốn nghĩ đến đêm khuya nếu còn tìm không đến người, hắn sẽ tự mình tới cửa đi tìm Ngụy Vương xin giúp đỡ, nhưng không nghĩ đến vị này thế nhưng tự mình đi một chuyến.
Việc đêm nay giờ phút này chắc hẳn đã trình báo trong tai không ít người, Lô Trí tất nhiên là không tin vị Ngụy Vương điện hạ tâm cơ khó lường trước mắt này là vì lo lắng tiểu muội của hắn mới tự mình nghĩ cách cứu viện, lại liên tưởng đến lời đồn đãi mấy ngày gần đây tới nay ở trong kinh thành, đại khái, hắn đã đoán được một ít.
Lý Thái đem chén trà gác ở một bên trên bàn trà, rất nhỏ tiếng va chạm đem Lô Trí gọi định thần lại, nhìn thấy ghế trên người kia đứng dậy, chính mình cũng liền vội từ ghế dựa đứng lên, khom người kính đưa đối phương ra phòng khách.
Chờ thân ảnh Lý Thái biến mất ở ngưỡng cửa, Lô Trí mới lại đứng thẳng lên, sắc mặt cứng ngắc nửa ngày sau đó, bờ môi chậm rãi lộ ra một nụ cười khổ, thực là như thế, lại phải làm gì cho đúng… (Ng thông minh nc với nhau làm độc giả tui đây đau não quá!!!)
Quốc Tử Giám Thư Học Viện
Trưởng Tôn Nhàn ngồi ở trước bàn, nhìn thoáng qua tiên sinh đã ngồi xuống đất giảng bài, nghiêng đầu ngắm bên trái nơi Sở Hiểu Ti vốn nên ngồi, hiện nay vắng vẻ trống không, lại hướng chỗ ngồi dưới cửa sổ đồng dạng không ai ngồi đảo qua, cho đến khi tiếng chuông vang lên, chủ nhân của hai cái bàn này như cũ không có đến đây.
Sau khi tan học, Trưởng Tôn Nhàn hỏi thăm thiếu niên bên phải chỗ ngồi, phải chăng biết Sở Hiểu Ti đi nơi nào, được đến đồng dạng nghi ngờ trả lời sau đó, liền cau mày ra khỏi lớp.
Nàng đến cửa Thư Học Viện, lại bị một người chờ ở ngoài cửa ngăn lại, “Nhàn muội.”
Thần sắc Đỗ Nhược Cẩn so với hôm qua có chút tái nhợt, Trưởng Tôn Nhàn nhìn thấy hình dạng này của hắn, sau khi sửng sốt, trên mặt mang chút thần sắc lo lắng, ra tiếng dò hỏi: “Cẩn ca ca, bệnh cũ kia của ngươi lại phạm?”
Đỗ Nược Cẩn lắc lắc đầu vẫn chưa trả lời vấn đề này của nàng, “Ngươi hiện tại chính rảnh rỗi, ta nghĩ cùng ngươi tâm sự.”
Trưởng Tôn Nhàn chỉ do dự chốc lát, liền gật đầu đáp: “Được, vậy chúng ta đến Vân Tịnh Trà Đỗ đi.
Một đường hai người cũng không nói quá nhiều, Trưởng Tôn Nhàn đang suy tư chuyện khác cũng không chú ý đến ánh mắt Đỗ Nhược Cẩn âm thầm quan sát nàng, có nói không ra nghi ngờ.
Hai người từ cổng trước Quốc Tử Giám đi ra, tại Vân Tịnh Trà Đỗ đối diện muốn một nhã gian ngồi xuống.
“Cẩn ca ca tìm ta có chuyện gì?”
Đỗ Nhược Cẩn nhìn khuôn mặt nhu mỹ đối diện này, hơn nửa ngày mới thẳng tắp mở miệng hỏi: “Việc Lô tiểu thư mất tích, ngươi nhưng có biết?”
Trên mặt Trưởng Tôn Nhàn hơi lộ ra kinh ngạc, tiếng nói cũng hơi có đề cao, “Cái gì Lô cô nương mất tích? Khó trách buổi sáng hôm nay không gặp nàng tới lớp — đúng rồi, Hiểu Ti cũng không tới, ngươi nói nàng sẽ không phải cũng ra chuyện gì đi?”
Đỗ Nhược Cẩn hơi hơi ngẩn ra, vô ý thức hỏi: “Ngươi không biết?”
Trưởng Tôn Nhàn khẽ cau mày, hơi suy nghĩ một chút sau đó, sắc mặt nháy mắt lạnh xuống, “Cẩn ca ca, ngươi đây là có ý tứ gì, chúng ta quen nhau bảy năm, ngươi ngay cả ta cũng muốn hoài nghi?”
Thấy sắc mặt nàng khó xem, lại mơ hồ lộ ra một tia ủy khuất, lúc này Đỗ Nhược Cẩn mới phát hiện chính mình nói sai lời, vội bổ cứu nói: “Nhàn muội, ngươi đừng tức giận, ta, ta không phải cái ý tứ kia.”
“Không phải cái nào ý tứ, không phải hoài nghi ta cùng việc Lô cô nương kia mất tích có liên quan sao?” Thanh âm Trưởng Tôn Nhàn nhất thời sắc bén lên, tay đặt ở trên bàn cũng gắt gáo nắm thành quả đấm, một bộ hình dạng cưỡng chế phẫn nộ.
Trong mắt Đỗ Nhược Cẩn hiện ra một tia áy náy, một lát sau mới ôn hòa nói: “Nhàn muội, nếu ta thực là tùy ý nghe tin người khác nói, đây mới là nghĩ ngợi lung tung, ngươi làm người ta là biết, ta cũng là bởi vì hôm qua biết được sau khi yết bảng ngươi không có đi tìm Lô tiểu thư, nghĩ ngươi đối với nàng không thích, lúc này mới…”
“Hừ!” Thần sắc Trưởng Tôn Nhàn vẫn chưa hòa hoãn, hừ lạnh một tiếng sau đó ngữ khi mang theo ba phần ngạo khí, “Nghĩ ta cũng đường đường là Thượng Thư phủ đại tiểu thư, như thế nào cùng chút tiểu cô nương xuất thân bình dân kia khó xử, học bình tuần khảo của nàng là được Giáp, nhưng Nhĩ Dung thi đỗ kia của ta, cũng không phải chỉ bằng một cái học bình liền có thể vào!”
Thấy nàng tức giận càng hơn, Đỗ Nhược Cẩn chỉ thấy bản thân mình càng nói càng sai, lồng ngực một trận ngột ngạt, liền ho ra tiếng, Trưởng Tôn Nhàn thấy hình dạng này của hắn, vội dấu đi phẫn nộ, tiến đến trước người hắn giúp hắn vỗ lưng, ngữ khí cũng mag chút khẩn trương, “Cẩn ca ca, ngươi tới cùng thế nào, mấy ngày trước đây không phải còn tốt sao?”
“Khụ khụ, không cần gấp, chỉ là đêm qua lúc nghỉ ngơi bị chút cảm mạo…” Đỗ Nhược Cẩn cũng không có đem chuyện chính mình hôm qua ở Quốc Tử Giám chạy tới chạy lui mấy chuyến tìm người nói với nàng.
Vừa lúc này có tiếng đập cửa vang lên, tiểu nhị trong điếm đem trà bánh đặt ở trên bàn lại khom người rời đi, Trưởng Tôn Nhàn xách ấm rót một chén trà nóng, nhẹ nhàng thổi thổi, cẩn thận đưa đến trong tay Đỗ Nhược Cẩn.
“Nhanh chút uống trà nóng thuận thuận họng.”
Đỗ Nhược Cẩn nhận lấy cái cốc, ẩm hai ngụm mới cảm giác ngột ngạt trong ngực hòa dịu, lại thấy phẫn nộ trên mặt nàng đã nhạt ba phần, liền rèn sắt khi còn nóng, nghĩ sớm chút an ủi nàng tốt nhất, “Lúc nãy là ta không đúng, ngươi chớ lại giận ta, được không?”
Ánh mắt Trưởng Tôn Nhàn mơ hồ một trận, mới chậm rãi gật đầu, lại than nhẹ một tiếng, “Cẩn ca ca, ta cũng không phải cố ý phát cáu với ngươi, nhưng chỉ cần nghĩ ngươi vì một cái cô nương mới nhận thức không bao lâu liền hoài nghi ta, trong lòng ta liền khó chịu hết sức.”
Lời này nói xong, khuôn mặt tuấn tú còn hiển tái nhợt của Đỗ Nhược Cẩn, lại mang ra chút nhàn nhạt màu hồng, thanh âm cúi đầu nhu hòa nói: “Ngươi ta thuở nhỏ liền có tình huynh muội, ta tất nhiên là sẽ không vì người ngoài đi khó xử ngươi, nhưng việc hôm qua thực là có chút mạo hiểm, nên mới nhất thời mê đầu óc…”
Tiếp đó hắn liền đem sự tình sau khi Di Ngọc mất tích hướng Trưởng Tôn Nhàn giảng, lại không chú ý đến lúc nhắc tới Ngụy Vương đến Quốc Tử Giám cứu người, trong đôi mắt đẹp của nàng hiện lên dị sắc.
“Như vậy nói, là Ngụy Vương điện hạ cứu Lô cô nương kia?”
“Ừ, cũng nhiều may là hắn mang Ngân Tiêu đuổi tới, bằng không Lô cô nương e rằng có nguy hiểm đến tính mạng.”
Trưởng Tôn Nhàn vươn tay vì chính mình rót một chén trà, nhẹ nhàng hoảng nước trà bốc khói trong cốc, thanh âm hơi chút nghi ngờ, “Ngụy Vương điện là làm cách nào biết được Lô tiểu thư mất tích?”
Đỗ Nhược Cẩn cười khổ, nói, “Động tĩnh nháo lớn như vậy, tất cả Thái Học Viện đều bị Lô Trí gọi nọn nửa đi ra ngoài tìm người, ai không là ở Quốc Tử Giám cài người của mình, làm sao sẽ không được đến tin tức.”
Bàn tay cầm cốc của Trưởng Tôn Nhàn liền căng thẳng, cười nói: “Nghe nói Lô Trí không hề là người trong phủ Ngụy Vương, nhưng điện hạ lại khẩn trương muội muội của hắn như vậy, nghĩ tới Lô Trí kia vì việc này, sợ là sẽ khăng khăng một mực cùng Ngụy Vương.”
Đỗ Nhược Cẩn chần chờ chốc lát, hoãn thanh nói: “Chúng ta vẫn là không cần nghị luận việc này tốt nhất, đúng rồi, Sở Hiểu Ti kia, ngươi ngày sau chớ có lại cùng nàng lui tới, mới nho nhỏ tuổi lòng dạ lại xấu xa như thế, hôm nay nàng không đi học, sợ là đã biết sự việc bại lộ.”
“Này… Này sợ là có cái gì hiểu lầm đi, ta cùng với Hiểu Ti quen nhau hai năm, chỉ cảm thấy tính tình nàng thẳng chút, nhưng không có tư tưởng xấu gì.”
Đỗ Nhược Cẩn nghe nàng nói như vậy, liền lắc đầu, “Tri nhân tri diện bất tri tâm, nếu ngươi lại tiếp tục cùng nàng giao hảo, sợ là ngày sau sẽ bị nàng liên lụy, vẫn là sớm sớm xa đi, miễn cho nàng lại mượn thanh danh của ngươi làm kia chút việc dơ bẩn.”
Trưởng Tôn Nhàn lúc này mới nhẹ nhàng gật đầu “Ừ” một tiếng, không lại nói tiếp.
/164
|