Di Ngọc vừa mới đi đến cửa Thư Học Viện liền thấy Lô Trí đang đứng ở dưới tường đối diện, bên cạnh hắn vây bốn năm người học sinh, trong đó có hai người vừa rồi ở bên trong lớp học chặn nàng.
Nàng đứng ở ven đường chờ một hồi, Lô Trí rất nhanh liền từ trong mấy người kia thoát thân, hướng nàng đi đến.
“Đại ca, bọn hắn có phải là tìm ngươi hỏi chuyện tiệc trung thu không?”
Thần sắc Lô Trí đọng lại, lập tức cười nói, “Sao vậy, có người tìm ngươi nghe ngóng?”
Di Ngọc gật gật đầu, hai huynh muội cùng hướng Mỹ Vị Cư đi đến, “Ta cũng là mới biết tấm thiệp kia còn phân màu sắc, ngươi nhận được là loại nào vậy?”
“Thiệp đỏ, có thể mang người vào trong.” Đáp án của Lô Trí cùng với nàng đoán giống nhau.
“Huhm, nhị tiểu thư của trung thư Triệu thị lang, nhờ ta hỏi ngươi một chút, có thể mang theo ca ca nàng vào buổi tiệc được không.”
Lô Trí quay đầu nhìn nàng, “Triệu Lãng?”
Nghe hắn nói ra chính xác tên của ca ca Triệu Dao, Di Ngọc có chút kinh ngạc, “Ngươi nhận thức?”
Lô Trí lắc lắc đầu, “Ta nhưng không có phải như ngươi, đều lâu như vậy, ngay cả một vài người cùng lớp cùng trường đều không biết đến, trong trường này phàm là người có vài phần tài năng, đều phải nhớ ở chỗ này.” Nói xong liền duỗi ngón tay chỉ đầu của chính mình.
Biểu tình Di Ngọc liền quẫn, cũng không có bài bác, nàng quả thật là không có dụng tâm đi nhận người khác.
“Ngươi cùng với muội muội của Triệu Lãng quan hệ tốt sao, ta thế nào không biết?”
Di Ngọc lắc đầu, “Cũng không có nói chuyện gì nhiều, ta chỉ là thay nàng truyền cái lời nói, mang hay không mang toàn xem ý tứ của chính ngươi.” Kỳ thật trong lòng nàng có chút kỳ quái, buổi tiệc này tuy nói là do một hoàng tử đắc thế tổ chức, nhưng cũng không tất yếu làm cho mấy người này chạy theo như vịt như vậy đi.
Lô Trí vươn tay sờ sờ đầu nàng, “Triệu Lãng này thi tuần cũng được qua vài lần được Giáp bình (hạng 1), nếu như để ở những năm trước mang đến còn có thể, bất quá, tiệc trung thu lần này cũng bất đồng, sợ rằng lần này được thiệp đỏ, sẽ không có ai lại mời đồng bạn cùng nhau đi.”
“Hở?”
Mắt Lô Trí hơi hơi nheo lại, “Những năm qua đám người này tuy cũng trông mong được đến buổi tiệc này nhưng không có như lần này gấp gáp, ngươi có biết tại sao không?”
“Đây là vì sao?”
Ánh mắt Lô Trí nhìn hướng về nơi xa, thanh âm mơ hồ có tia dao động, “Có tin tức nói, buổi tiệc lần này bệ hạ sẽ đến tràng.”
Trong lòng Di Ngọc cả kinh, hoàng thượng cũng muốn đi? Vậy không phải là nói, những người ở buổi tiệc đều có cơ hội diện thánh! Phải biết, đầu năm nay hoàng thượng chính là cực kỳ không dễ gặp nha, chính chút hoàng tử công chúa kia, cũng cần được hoàng thượng truyền đến mới có khả năng diện thánh.
Thừa lại chính là triều hội (*), mùng một, mười lăm, nhật triêu chi phân (**). Mỗi lần mùng một và mười lăm, chỉ có quan ở kinh thành có thể lên triều luận sự, nói là luận sự, kỳ thật có thể nói được đi ra cũng chỉ có hai ba người, nhật triêu còn lại thì chỉ triệu kiến quan tam phẩm trở lên ở kinh thành, cũng chỉ không đến hai mươi người.
(*) Triều hội: chư hầu, sứ giả nước ngoài đến gặp thiên tử. Hoặc là các quan lại ở các tỉnh đổ về kinh gặp vua.
(**) nhật triêu (日朝): mỗi ngày (theo baike chính xác là vậy) nhưng chữ “Triêu” còn có nghĩa là “Triều kiến, chầu (vua)” nữa. Nhật triêu chi phân (日朝之分): Ý là những buổi lên triều hằng ngày.
Triều hội là có thể diện thánh, nhưng có thể cùng hoàng thượng nói lên được vài câu có trọng lượng, lại có mấy người? Trường hợp nghiêm túc như vậy, dám tùy tiện mở miệng khoe khoang trình độ văn hóa của bản thân lại càng không có.
Hoàng Thượng muốn đến dạ yến trung thu ở phủ Ngụy Vương, sẽ không nhiều quy củ như triều hội, đương kim thánh thượng luôn có tiếng là ái tài, những người được đặc biệt đề bạt không ở số ít, học sinh văn nhân cùng dự tiệc nhất định là sẽ mượn cái cơ hội này lộ mặt ở trước mặt Hoàng Thượng, nếu là được coi trọng, kia không phải là bớt đi phấn đấu bảy tám năm sao.
Chẳng qua là thiệp mời của Ngụy Vương phủ dù sao cũng là có hạn, bởi vậy, tấm thiệp đỏ kia có thể mang thêm một người vào tiệc, đích xác là không giống bình thường, cũng khó trách Lô Trí nói lần này những người được thiệp đỏ sẽ không mang đồng bạn đi, nhiều một người đi, chính là nhiều một người cướp đầu ngọn gió.
Lô Trí thấy tiểu muội nhà mình nghĩ xuất thần, thần sắc kiên định trong mắt bắt đầu dày đặc lên, hắn cũng là hôm qua mới nhận được tin tức nói là hoàng thượng sẽ đích thân tới yến hội, cùng mọi người dự tiệc.
Đây rõ ràng là một cơ hội hiếm có, nếu như lợi dụng được thỏa đáng, thì kế hoạch của hắn liền có thể bắt đầu trước thời gian đến nửa năm, gần nhất liên tiếp xảy ra chuyện, hắn đã mơ hồ có chút đợi không nổi nữa.
“Đại ca, chuyện số người tham dự đã trọng yếu như vây, vẫn là thôi đi.” Di Ngọc vươn tay kéo kéo ống tay áo của Lô Trí, nàng cũng biết yến hội lần này đối với hắn có ý nghĩa rất nặng, nhân phẩm của Triệu Lãng kia còn chưa biết, nếu là ở bữa tiệc làm cho Lô Trí thêm phiền toái vậy thì không tốt.
“Không ngại, buổi chiều ngươi đi nói với Triệu tiểu thư kia, làm cho ca ca nàng giữa trưa ngày mai đến quán trà Vân Tịnh đi, chờ ta gặp người kia lại nói. Thiệp mời của buổi tiệc này tông cộng có ba mươi lăm cái, trắng có hai mươi ba, vàng bảy, đỏ chỉ có năm, mấy ngày trước đêm tiệc này, sẽ cẩn thận lựa chọn người cùng với ta đi chung.”
Di Ngọc nghe đến thiệp đỏ chỉ có năm cái đầu tiên là kinh ngạc, sau đó thấy Lô Trí lại muốn tìm người cùng đi, liền có chút không hiểu hỏi han: “Vì sao nhất định phải tìm người cùng nhau?”
Lô Trí cười nhìn nàng một cái, chẳng hề trả lời. Di Ngọc âm thầm nói thầm một câu giả thần giả quỷ sau đó, cũng không lại hỏi.
Buổi chiều Di Ngọc đi học, loại không khí kỳ quái trong lớp càng dày đặc, nàng vừa vào cửa, liền nghênh tiếp ánh mắt rất là nóng bỏng của mọi người, trong một lúc bị ít nhất mười lăm đôi mắt nhìn chòng chọc, cho dù là ai cũng đều sẽ có chút không tự tại, càng đáng sợ là chí ít có mười người cùng đối với nàng gật đầu hành lễ.
Này kêu nàng thế nào đáp lễ a…
Thế là nàng đành phải mơ hồ đối với không trung gật đầu một cái, sau đó liền nhìn chằm chằm mặt đất đi đến phía trên chỗ ngồi của mình, vừa mới ngồi xuống, Triệu Dao ở phía sau cũng có chút khẩn cấp vội vã xách đệm ngồi ở bên cạnh chiếu ngồi của nàng.
“Như thế nào?” Thanh âm của nàng áp vô cùng thấp, nhưng Di Ngọc vẫn là cảm giác đến lời nói của nàng ta vừa ra khỏi miệng, trong lớp rõ ràng yên tĩnh lại.
Di Ngọc không thể không đem tiếng nói đồng dạng đè thấp, giống như làm trộm trả lời: “Đại ca ta nói, hẹn ca ca ngươi giữa trưa ngày mai đến quán trà Vân Tịnh.”
Triệu Dao ngây nửa buổi, mới nghe đi ra hàm ý trong lời nói này, tư cách đến yến hội có bao nhiêu khó được cha nàng nói hết sức rõ ràng, bởi vì lần trước chuyện Ngụy Vương cứu Di Ngọc lúc nửa đêm, không ít người đều biết Lô Trí rất được Ngụy Vương coi trọng, bởi vậy mới nghĩ từ Di Ngọc nơi này thăm dò tình huống.
Nhưng hiển nhiên Lô Trí cũng không phải đần độn, việc này sao có thể nói cho ngươi liền cho, chí ít cũng phải trông thấy người, nhìn xem nhân phẩm, tài năng mới định ra chủ ý.
Di Ngọc thấy Triệu Dao phát ngốc, đang muốn gọi nàng, trong tai liền truyền tới một tiếng giọng nữ thanh lệ: “Lô cô nương.”
Sau khi nàng quay đầu nhìn thấy gương mặt xinh đẹp mang cười nhạt kia của Trưởng Tôn Nhàn, tức thì đứng dậy đáp: “Trưởng Tôn tiểu thư.”
“Ta nghe nói trên tay Lô công tử có một tấm thiệp đỏ dự tiệc trung thu?” Thái độ lúc này của nàng so với sự lãnh đạm lúc ở tiệc trà Nhĩ Dung thi xã hôm kia thật sự là một trời một vực, Di Ngọc nhìn thấy tươi cười của nàng ta, có loại bị kích thích muốn nhíu mày.”
“Ừ.”
“Như vậy có mời ai chưa?”
Di Ngọc chuẩn bị trả lời, liền cảm thấy làn váy bị người nhẹ nhàng kéo một chút, do dự chút, đáp: “Hình như mời rồi.”
Tươi cười nơi khóe môi Trưởng Tôn Nhàn không biến, “Đáng tiếc, vốn định nhờ hắn mang nhị đệ của ta nhập yến.”
Lời nói của nàng thật trực tiếp, Di Ngọc lại không biết nên đáp lại như thế nào.
Nhị đệ? Đó không phải là tên tiểu tử Trưởng Tôn Chỉ kia sao… Một cái không học hành không nghề nghiệp như vậy, cho dù có nhập yến sợ là ngay cả một bài thơ hoàn chỉnh cũng làm không ra đi.
May mà Trưởng Tôn Nhàn cũng không chờ nàng đáp lời, mà cúi đầu đối với Triệu Dao đang ngồi ở bên chân Di Ngọc nói: “Triệu tiểu thư, tiên sinh sẽ nhanh đến, ngươi vãn là trở về chỗ ngồi của mình đi.” Nói xong liền xoay người rời khỏi.
“Ngươi không có chuyện gì đi?” Di Ngọc một lần nữa ngồi xuống đệm êm, giơ tay đụng đụng Triệu Dao còn đang phát ngốc.
“Không, không có gì.” Triệu Dao lắc lắc đầu, “Ca ca ta ngày mai sẽ đi.”
“Ừ.” Di Ngọc tuy là thấy sắc mặt của nàng có chút khó coi, nhưng cũng không có nghĩ nhiều.
Sau khi tan học, Di Ngọc sợ lại bị người chặn hỏi chuyện bữa tiệc kia, nên trước thời gian thu dọn này nọ, tiên sinh vừa ra khỏi cửa nàng liền theo gót đi ra ngoài, ẩn ước nghe thấy mấy tiếng kêu to, đều ra vẻ không có nghe đến.
Sau đó lúc ăn cơm chiều, Mỹ Vị Cư cũng không có nhiều người, nhưng mà Di Ngọc lại ăn rất không được tự tại, không vì gì khác, chính là vì mọi người ở tầng lầu này đều lén lút đánh giá bọn hắn, ngay cả trên lầu cũng có tầm mắt thả xuống dưới.
Di Ngọc thấy Lô Trí mặt không đổi sắc, chỉ có thể thầm than một tiếng tố chất tâm lý của hắn cường đại, chịu đựng đến lúc ăn xong, hai người mới đứng dậy định rời đi, liền có mấy người xông tới.
Nếu như không nhìn biểu tình của bọn hắn, Di Ngọc sẽ cảm thấy đây là một bầy ăn cướp, chẳng qua là trên mặt mỗi người bọn hắn đều mang tươi cười so với hoa còn yêu kiều có chút làm cho nàng chịu không nổi.
“Đại ca, ta đi về trước.” Nàng rất không có nghĩa khí đối với Lô Trí tạm biệt, bước nhanh ra khỏi Mỹ Vị Cư, mấy người kia mục đích là ở trên người Lô Trí, tự nhiên là không có chặn nàng.
Tuy vậy Di Ngọc vừa trở lại Khôn Viện không bao lâu, liền có người tới cửa tìm nàng, là một học sinh Thái Học Viện lạ mặt, vào phòng đầu tiên là trái phải đánh giá một phẹn, sau đó lại cười khen ngợi cây trâm cài tóc bằng gỗ duy nhất trên đầu nàng, cuối cùng mới nhắc đến chuyện thiệp mời, sau khi Di Ngọc nói cho đối phương biết Lô Trí đã mời người khác, tươi cười của người này nhất thời liền thu vào, ngay cả tiếng chào hỏi cũng không ra liền xoay người bỏ đi.
Tiếp theo ngắn ngủi trong vòng nửa canh giờ, nàng lại trước sau đánh phát sáu học sinh nữ xa lạ đến cửa hỏi thăm thiệp mời, từ đầu đến chân ngay cả cái đai lưng mà trường học phát của nàng cũng bị người ta khen một lần, được đến câu trả lời phủ định của nàng đều là không chào vung đầu mà đi, lúc này nàng mới cắn răng làm cho Tiểu Mãn đem cửa gắt gao đóng lại.
“Tiểu thư, đây là làm sao vậy?” Trần Khúc nghe có chút mơ hồ, chỉ biết mấy người này là vì tấm thiệp của yến hội tới.
Trong phòng khách, Di Ngọc ôm sách vở sổ thuật nghiên cứu, cũng không ngẩng đầu lên đáp: “Lại có người tới gõ cửa, người không ứng là được.”
Vừa dứt lời, liền nghe cửa phòng “Thùng thùng” vang lên.
“Tiểu thư?”
“Không cần quản.”
“Thùng thùng” tiếng đập cửa lại liên tục một trận, sau đó liền nghe người ở bên ngoài nghi thanh nói: “Ơ, rõ ràng bên trong có đèn sáng nha — Tiểu Ngọc, ngươi có ở đây không?”
Di Ngọc nghe thanh âm này, trong mắt nghi hoặc, nhưng vẫn là kêu Trần Khúc đi mở cửa ra.
Dương Tiểu Chiêu vừa vào cửa liền có chút oán hận mà nói: “Ngươi ở trong phòng làm cái chuyện xấu gì nha, gõ nửa ngày đều không mở cửa.” Hai người dù sao xem như từng cộng hoạn nạn, lẫn nhau nói chuyện đều rất mở ra.
Di Ngọc cười, “Ngươi tới thật khéo, ta đang lo việc học sổ thuật, ngươi chính là học sinh Toán Học Viện, tới đây giảng cho ta chút được không?” Lần trước lúc xem bảng vàng, nàng ghi nhớ tên những người được giáp bình của các viện, sau mới nhớ tới, Dương Tiểu Chiêu chính là một trong hai người của Toán Học Viện được giáp bình.
Giáp bình: bình xét loại giáp, giáp = hạng nhất, hạng A.
“Tất nhiên là được.”
Trừ Lô Trí ở ngoài, Dương Tiểu Chiêu là người thứ hai giảng cho Di Ngọc học sổ thuật, làm cho nàng kinh ngạc là, đối phương tuy không có như Lô Trí nhớ được mấy cái quy định cứng nhắc vô cùng rõ ràng, lại có thể đem nàng này một người vô cùng có chướng ngại với cửu cung hiểu được tường tận, xem tới đánh giá học tập hàng tuần kia thực sự là không phải ghi cho có.
Dưới sự trợ giúp của nàng, Di Ngọc rất nhanh liền đem bài học mà hôm sau phải giao làm xong, sau đó liền kêu Trần Khúc đem lên hai loại điểm tâm, ngâm trà, hai người tán gẫu chút việc khác.
Cho đến khi sắc trời đã tối, nàng đem Dương Tiểu Chiêu đưa đến ngoài cửa, lại lần nữa đóng cửa lại, mới tính thở dài nhẹ nhõm một hơi, nếu như tiểu cô nương này tới tìm mình cũng là vì chuyện tấm thiệp kia, nàng thực sự là không biết phải làm sao mới tốt.
Sáng ngày thứ hai đến trường học, Di Ngọc vốn đã làm tốt tâm lý chuẩn bị lại tiếp thu lễ rửa tội tầm mắt của mọi người, nhưng mà làm cho nàng thật ngoài ý muốn là, biểu tình khi mọi người nhìn nàng đã khôi phục trạng thái bình thường, chính là cái loại có chút khách khí, nhưng không nhiều ít thân cận.
Tuy rằng nghi hoặc, nhưng nàng càng nhiều là có cảm giác nhẹ nhàng, xách túi sách đi đến trước chỗ ngồi của mình, liếc thấy đến Triệu Dao ngồi xếp phía sau, sắc mặt rất không tốt, tiểu cô nương rõ ràng là đang phát ngốc, vành mắt tối màu biểu hiện tối hôm qua nàng không có ngủ ngon, Di Ngọc do dự một chút vẫn là lên tiếng hỏi: “Triệu tiểu thư, ngươi sao vậy?”
Bờ vai Triệu Dao khẽ run lên, ngẩng đầu nhìn thấy là nàng, trên mặt nhất thời so với vừa rồi lại mang theo một phần khổ sở, “Ta không có gì, Lô tiểu thư, hôm nay thân thể đại ca ta không khỏe, giữa trưa không có biện pháp đi đến chỗ hẹn, thật sự là xin lỗi.”
Di Ngọc tỉ mỉ xem biểu tình của nàng, một lát sau mới đáp: “Được rồi, ta sẽ nói lại với đại ca ta.” Sau đó liền giống như không có việc gì, xoay người ngồi xuống.
Nàng từ bên trong túi lấy một quyển sách mở ra, đôi mắt nhìn chằm chằm một hàng chữ trong đó, trong lòng thì vẫn đang có suy nghĩ khác. Vừa rồi trong lúc nàng với Triệu Dao nói chuyện, dư quang lại đánh giá Trưởng Tôn Nhàn, bởi vì nàng đứng, nên rất là tinh tường thấy đối phương lúc ấy tạm thời dừng lại tay đang viết chữ.
Xem ra Triệu Lãng này lâm thời sửa ý định, không tránh khỏi chính là công lao của Trưởng Tôn đại tiểu thư. Di Ngọc thầm than một tiếng, tầm mắt một lần nữa tập trung ở trên sách vở, Trưởng Tôn Nhàn kia rõ ràng xem lãnh lãnh thanh thanh, trong khung xương lại là cái tùy hứng bá đạo.
Bởi vì chuyện hôm qua hẹn với Triệu Dao bị bọn hắn bỏ qua, Di Ngọc chỉ có thể tan học tự mình đi một chuyến đến quán trà Vân Tịnh tìm Lô Trí.
Quán trà Vân Tịnh ở trên phố đối diện cửa chính Quốc Tử Giám, tuy Di Ngọc không đi vào, nhưng cũng nghe Lô Trí nói qua, nơi này có vài loại lá trà rất là trân quý, nơi khác đều không có bán.
Thuận lợi tìm đến quán trà này, sau khi hỏi thăm điếm tiểu nhị, nàng liền lên lầu hai, ở ngoài một cái nhã gian gõ gõ cửa:
“Đại ca.”
Rất nhanh đã có người tới mở cửa, nhưng mà cửa vừa mở ra, nàng lại thấy được một bộ mặt lạ hoắc, sau khi sửng sốt liền nói: “Thực xin lỗi, tìm lầm gian phòng.” Nói xong xoay người nhấc chân liền hướng cách vách đi đến.
“Chao ôi! Tiểu Ngọc!”
Nghe thấy thanh âm xa lạ như vậy thân thiết xưng hô bản thân, Di Ngọc cau mày xoay người nhìn tiểu mập mạp lạ hoắc này, “Ngươi là?”
“Hì hì,” tiểu mập mạp duỗi tay mò mò sau gáy, khuôn mặt beo béo ẩn ước có chút đỏ, “Luôn nghe Lô đại ca và Tuấn ca gọi ngươi Tiểu Ngọc, nhất thời thuận miệng kêu, ngươi đừng để ý nha, nga! Ta, ta gọi là Trình Tiểu Hổ!”
Trình Tiểu Hổ? Mí mắt Di Ngọc nhảy dựng, còn định nói chuyện, liền thấy phía sau tiểu mập mạp lại đứng một người, chính là đại ca Lô Trí của nàng.
“Ở ngưỡng cửa tán dóc cái gì, đều đi vào.”
Nàng đứng ở ven đường chờ một hồi, Lô Trí rất nhanh liền từ trong mấy người kia thoát thân, hướng nàng đi đến.
“Đại ca, bọn hắn có phải là tìm ngươi hỏi chuyện tiệc trung thu không?”
Thần sắc Lô Trí đọng lại, lập tức cười nói, “Sao vậy, có người tìm ngươi nghe ngóng?”
Di Ngọc gật gật đầu, hai huynh muội cùng hướng Mỹ Vị Cư đi đến, “Ta cũng là mới biết tấm thiệp kia còn phân màu sắc, ngươi nhận được là loại nào vậy?”
“Thiệp đỏ, có thể mang người vào trong.” Đáp án của Lô Trí cùng với nàng đoán giống nhau.
“Huhm, nhị tiểu thư của trung thư Triệu thị lang, nhờ ta hỏi ngươi một chút, có thể mang theo ca ca nàng vào buổi tiệc được không.”
Lô Trí quay đầu nhìn nàng, “Triệu Lãng?”
Nghe hắn nói ra chính xác tên của ca ca Triệu Dao, Di Ngọc có chút kinh ngạc, “Ngươi nhận thức?”
Lô Trí lắc lắc đầu, “Ta nhưng không có phải như ngươi, đều lâu như vậy, ngay cả một vài người cùng lớp cùng trường đều không biết đến, trong trường này phàm là người có vài phần tài năng, đều phải nhớ ở chỗ này.” Nói xong liền duỗi ngón tay chỉ đầu của chính mình.
Biểu tình Di Ngọc liền quẫn, cũng không có bài bác, nàng quả thật là không có dụng tâm đi nhận người khác.
“Ngươi cùng với muội muội của Triệu Lãng quan hệ tốt sao, ta thế nào không biết?”
Di Ngọc lắc đầu, “Cũng không có nói chuyện gì nhiều, ta chỉ là thay nàng truyền cái lời nói, mang hay không mang toàn xem ý tứ của chính ngươi.” Kỳ thật trong lòng nàng có chút kỳ quái, buổi tiệc này tuy nói là do một hoàng tử đắc thế tổ chức, nhưng cũng không tất yếu làm cho mấy người này chạy theo như vịt như vậy đi.
Lô Trí vươn tay sờ sờ đầu nàng, “Triệu Lãng này thi tuần cũng được qua vài lần được Giáp bình (hạng 1), nếu như để ở những năm trước mang đến còn có thể, bất quá, tiệc trung thu lần này cũng bất đồng, sợ rằng lần này được thiệp đỏ, sẽ không có ai lại mời đồng bạn cùng nhau đi.”
“Hở?”
Mắt Lô Trí hơi hơi nheo lại, “Những năm qua đám người này tuy cũng trông mong được đến buổi tiệc này nhưng không có như lần này gấp gáp, ngươi có biết tại sao không?”
“Đây là vì sao?”
Ánh mắt Lô Trí nhìn hướng về nơi xa, thanh âm mơ hồ có tia dao động, “Có tin tức nói, buổi tiệc lần này bệ hạ sẽ đến tràng.”
Trong lòng Di Ngọc cả kinh, hoàng thượng cũng muốn đi? Vậy không phải là nói, những người ở buổi tiệc đều có cơ hội diện thánh! Phải biết, đầu năm nay hoàng thượng chính là cực kỳ không dễ gặp nha, chính chút hoàng tử công chúa kia, cũng cần được hoàng thượng truyền đến mới có khả năng diện thánh.
Thừa lại chính là triều hội (*), mùng một, mười lăm, nhật triêu chi phân (**). Mỗi lần mùng một và mười lăm, chỉ có quan ở kinh thành có thể lên triều luận sự, nói là luận sự, kỳ thật có thể nói được đi ra cũng chỉ có hai ba người, nhật triêu còn lại thì chỉ triệu kiến quan tam phẩm trở lên ở kinh thành, cũng chỉ không đến hai mươi người.
(*) Triều hội: chư hầu, sứ giả nước ngoài đến gặp thiên tử. Hoặc là các quan lại ở các tỉnh đổ về kinh gặp vua.
(**) nhật triêu (日朝): mỗi ngày (theo baike chính xác là vậy) nhưng chữ “Triêu” còn có nghĩa là “Triều kiến, chầu (vua)” nữa. Nhật triêu chi phân (日朝之分): Ý là những buổi lên triều hằng ngày.
Triều hội là có thể diện thánh, nhưng có thể cùng hoàng thượng nói lên được vài câu có trọng lượng, lại có mấy người? Trường hợp nghiêm túc như vậy, dám tùy tiện mở miệng khoe khoang trình độ văn hóa của bản thân lại càng không có.
Hoàng Thượng muốn đến dạ yến trung thu ở phủ Ngụy Vương, sẽ không nhiều quy củ như triều hội, đương kim thánh thượng luôn có tiếng là ái tài, những người được đặc biệt đề bạt không ở số ít, học sinh văn nhân cùng dự tiệc nhất định là sẽ mượn cái cơ hội này lộ mặt ở trước mặt Hoàng Thượng, nếu là được coi trọng, kia không phải là bớt đi phấn đấu bảy tám năm sao.
Chẳng qua là thiệp mời của Ngụy Vương phủ dù sao cũng là có hạn, bởi vậy, tấm thiệp đỏ kia có thể mang thêm một người vào tiệc, đích xác là không giống bình thường, cũng khó trách Lô Trí nói lần này những người được thiệp đỏ sẽ không mang đồng bạn đi, nhiều một người đi, chính là nhiều một người cướp đầu ngọn gió.
Lô Trí thấy tiểu muội nhà mình nghĩ xuất thần, thần sắc kiên định trong mắt bắt đầu dày đặc lên, hắn cũng là hôm qua mới nhận được tin tức nói là hoàng thượng sẽ đích thân tới yến hội, cùng mọi người dự tiệc.
Đây rõ ràng là một cơ hội hiếm có, nếu như lợi dụng được thỏa đáng, thì kế hoạch của hắn liền có thể bắt đầu trước thời gian đến nửa năm, gần nhất liên tiếp xảy ra chuyện, hắn đã mơ hồ có chút đợi không nổi nữa.
“Đại ca, chuyện số người tham dự đã trọng yếu như vây, vẫn là thôi đi.” Di Ngọc vươn tay kéo kéo ống tay áo của Lô Trí, nàng cũng biết yến hội lần này đối với hắn có ý nghĩa rất nặng, nhân phẩm của Triệu Lãng kia còn chưa biết, nếu là ở bữa tiệc làm cho Lô Trí thêm phiền toái vậy thì không tốt.
“Không ngại, buổi chiều ngươi đi nói với Triệu tiểu thư kia, làm cho ca ca nàng giữa trưa ngày mai đến quán trà Vân Tịnh đi, chờ ta gặp người kia lại nói. Thiệp mời của buổi tiệc này tông cộng có ba mươi lăm cái, trắng có hai mươi ba, vàng bảy, đỏ chỉ có năm, mấy ngày trước đêm tiệc này, sẽ cẩn thận lựa chọn người cùng với ta đi chung.”
Di Ngọc nghe đến thiệp đỏ chỉ có năm cái đầu tiên là kinh ngạc, sau đó thấy Lô Trí lại muốn tìm người cùng đi, liền có chút không hiểu hỏi han: “Vì sao nhất định phải tìm người cùng nhau?”
Lô Trí cười nhìn nàng một cái, chẳng hề trả lời. Di Ngọc âm thầm nói thầm một câu giả thần giả quỷ sau đó, cũng không lại hỏi.
Buổi chiều Di Ngọc đi học, loại không khí kỳ quái trong lớp càng dày đặc, nàng vừa vào cửa, liền nghênh tiếp ánh mắt rất là nóng bỏng của mọi người, trong một lúc bị ít nhất mười lăm đôi mắt nhìn chòng chọc, cho dù là ai cũng đều sẽ có chút không tự tại, càng đáng sợ là chí ít có mười người cùng đối với nàng gật đầu hành lễ.
Này kêu nàng thế nào đáp lễ a…
Thế là nàng đành phải mơ hồ đối với không trung gật đầu một cái, sau đó liền nhìn chằm chằm mặt đất đi đến phía trên chỗ ngồi của mình, vừa mới ngồi xuống, Triệu Dao ở phía sau cũng có chút khẩn cấp vội vã xách đệm ngồi ở bên cạnh chiếu ngồi của nàng.
“Như thế nào?” Thanh âm của nàng áp vô cùng thấp, nhưng Di Ngọc vẫn là cảm giác đến lời nói của nàng ta vừa ra khỏi miệng, trong lớp rõ ràng yên tĩnh lại.
Di Ngọc không thể không đem tiếng nói đồng dạng đè thấp, giống như làm trộm trả lời: “Đại ca ta nói, hẹn ca ca ngươi giữa trưa ngày mai đến quán trà Vân Tịnh.”
Triệu Dao ngây nửa buổi, mới nghe đi ra hàm ý trong lời nói này, tư cách đến yến hội có bao nhiêu khó được cha nàng nói hết sức rõ ràng, bởi vì lần trước chuyện Ngụy Vương cứu Di Ngọc lúc nửa đêm, không ít người đều biết Lô Trí rất được Ngụy Vương coi trọng, bởi vậy mới nghĩ từ Di Ngọc nơi này thăm dò tình huống.
Nhưng hiển nhiên Lô Trí cũng không phải đần độn, việc này sao có thể nói cho ngươi liền cho, chí ít cũng phải trông thấy người, nhìn xem nhân phẩm, tài năng mới định ra chủ ý.
Di Ngọc thấy Triệu Dao phát ngốc, đang muốn gọi nàng, trong tai liền truyền tới một tiếng giọng nữ thanh lệ: “Lô cô nương.”
Sau khi nàng quay đầu nhìn thấy gương mặt xinh đẹp mang cười nhạt kia của Trưởng Tôn Nhàn, tức thì đứng dậy đáp: “Trưởng Tôn tiểu thư.”
“Ta nghe nói trên tay Lô công tử có một tấm thiệp đỏ dự tiệc trung thu?” Thái độ lúc này của nàng so với sự lãnh đạm lúc ở tiệc trà Nhĩ Dung thi xã hôm kia thật sự là một trời một vực, Di Ngọc nhìn thấy tươi cười của nàng ta, có loại bị kích thích muốn nhíu mày.”
“Ừ.”
“Như vậy có mời ai chưa?”
Di Ngọc chuẩn bị trả lời, liền cảm thấy làn váy bị người nhẹ nhàng kéo một chút, do dự chút, đáp: “Hình như mời rồi.”
Tươi cười nơi khóe môi Trưởng Tôn Nhàn không biến, “Đáng tiếc, vốn định nhờ hắn mang nhị đệ của ta nhập yến.”
Lời nói của nàng thật trực tiếp, Di Ngọc lại không biết nên đáp lại như thế nào.
Nhị đệ? Đó không phải là tên tiểu tử Trưởng Tôn Chỉ kia sao… Một cái không học hành không nghề nghiệp như vậy, cho dù có nhập yến sợ là ngay cả một bài thơ hoàn chỉnh cũng làm không ra đi.
May mà Trưởng Tôn Nhàn cũng không chờ nàng đáp lời, mà cúi đầu đối với Triệu Dao đang ngồi ở bên chân Di Ngọc nói: “Triệu tiểu thư, tiên sinh sẽ nhanh đến, ngươi vãn là trở về chỗ ngồi của mình đi.” Nói xong liền xoay người rời khỏi.
“Ngươi không có chuyện gì đi?” Di Ngọc một lần nữa ngồi xuống đệm êm, giơ tay đụng đụng Triệu Dao còn đang phát ngốc.
“Không, không có gì.” Triệu Dao lắc lắc đầu, “Ca ca ta ngày mai sẽ đi.”
“Ừ.” Di Ngọc tuy là thấy sắc mặt của nàng có chút khó coi, nhưng cũng không có nghĩ nhiều.
Sau khi tan học, Di Ngọc sợ lại bị người chặn hỏi chuyện bữa tiệc kia, nên trước thời gian thu dọn này nọ, tiên sinh vừa ra khỏi cửa nàng liền theo gót đi ra ngoài, ẩn ước nghe thấy mấy tiếng kêu to, đều ra vẻ không có nghe đến.
Sau đó lúc ăn cơm chiều, Mỹ Vị Cư cũng không có nhiều người, nhưng mà Di Ngọc lại ăn rất không được tự tại, không vì gì khác, chính là vì mọi người ở tầng lầu này đều lén lút đánh giá bọn hắn, ngay cả trên lầu cũng có tầm mắt thả xuống dưới.
Di Ngọc thấy Lô Trí mặt không đổi sắc, chỉ có thể thầm than một tiếng tố chất tâm lý của hắn cường đại, chịu đựng đến lúc ăn xong, hai người mới đứng dậy định rời đi, liền có mấy người xông tới.
Nếu như không nhìn biểu tình của bọn hắn, Di Ngọc sẽ cảm thấy đây là một bầy ăn cướp, chẳng qua là trên mặt mỗi người bọn hắn đều mang tươi cười so với hoa còn yêu kiều có chút làm cho nàng chịu không nổi.
“Đại ca, ta đi về trước.” Nàng rất không có nghĩa khí đối với Lô Trí tạm biệt, bước nhanh ra khỏi Mỹ Vị Cư, mấy người kia mục đích là ở trên người Lô Trí, tự nhiên là không có chặn nàng.
Tuy vậy Di Ngọc vừa trở lại Khôn Viện không bao lâu, liền có người tới cửa tìm nàng, là một học sinh Thái Học Viện lạ mặt, vào phòng đầu tiên là trái phải đánh giá một phẹn, sau đó lại cười khen ngợi cây trâm cài tóc bằng gỗ duy nhất trên đầu nàng, cuối cùng mới nhắc đến chuyện thiệp mời, sau khi Di Ngọc nói cho đối phương biết Lô Trí đã mời người khác, tươi cười của người này nhất thời liền thu vào, ngay cả tiếng chào hỏi cũng không ra liền xoay người bỏ đi.
Tiếp theo ngắn ngủi trong vòng nửa canh giờ, nàng lại trước sau đánh phát sáu học sinh nữ xa lạ đến cửa hỏi thăm thiệp mời, từ đầu đến chân ngay cả cái đai lưng mà trường học phát của nàng cũng bị người ta khen một lần, được đến câu trả lời phủ định của nàng đều là không chào vung đầu mà đi, lúc này nàng mới cắn răng làm cho Tiểu Mãn đem cửa gắt gao đóng lại.
“Tiểu thư, đây là làm sao vậy?” Trần Khúc nghe có chút mơ hồ, chỉ biết mấy người này là vì tấm thiệp của yến hội tới.
Trong phòng khách, Di Ngọc ôm sách vở sổ thuật nghiên cứu, cũng không ngẩng đầu lên đáp: “Lại có người tới gõ cửa, người không ứng là được.”
Vừa dứt lời, liền nghe cửa phòng “Thùng thùng” vang lên.
“Tiểu thư?”
“Không cần quản.”
“Thùng thùng” tiếng đập cửa lại liên tục một trận, sau đó liền nghe người ở bên ngoài nghi thanh nói: “Ơ, rõ ràng bên trong có đèn sáng nha — Tiểu Ngọc, ngươi có ở đây không?”
Di Ngọc nghe thanh âm này, trong mắt nghi hoặc, nhưng vẫn là kêu Trần Khúc đi mở cửa ra.
Dương Tiểu Chiêu vừa vào cửa liền có chút oán hận mà nói: “Ngươi ở trong phòng làm cái chuyện xấu gì nha, gõ nửa ngày đều không mở cửa.” Hai người dù sao xem như từng cộng hoạn nạn, lẫn nhau nói chuyện đều rất mở ra.
Di Ngọc cười, “Ngươi tới thật khéo, ta đang lo việc học sổ thuật, ngươi chính là học sinh Toán Học Viện, tới đây giảng cho ta chút được không?” Lần trước lúc xem bảng vàng, nàng ghi nhớ tên những người được giáp bình của các viện, sau mới nhớ tới, Dương Tiểu Chiêu chính là một trong hai người của Toán Học Viện được giáp bình.
Giáp bình: bình xét loại giáp, giáp = hạng nhất, hạng A.
“Tất nhiên là được.”
Trừ Lô Trí ở ngoài, Dương Tiểu Chiêu là người thứ hai giảng cho Di Ngọc học sổ thuật, làm cho nàng kinh ngạc là, đối phương tuy không có như Lô Trí nhớ được mấy cái quy định cứng nhắc vô cùng rõ ràng, lại có thể đem nàng này một người vô cùng có chướng ngại với cửu cung hiểu được tường tận, xem tới đánh giá học tập hàng tuần kia thực sự là không phải ghi cho có.
Dưới sự trợ giúp của nàng, Di Ngọc rất nhanh liền đem bài học mà hôm sau phải giao làm xong, sau đó liền kêu Trần Khúc đem lên hai loại điểm tâm, ngâm trà, hai người tán gẫu chút việc khác.
Cho đến khi sắc trời đã tối, nàng đem Dương Tiểu Chiêu đưa đến ngoài cửa, lại lần nữa đóng cửa lại, mới tính thở dài nhẹ nhõm một hơi, nếu như tiểu cô nương này tới tìm mình cũng là vì chuyện tấm thiệp kia, nàng thực sự là không biết phải làm sao mới tốt.
Sáng ngày thứ hai đến trường học, Di Ngọc vốn đã làm tốt tâm lý chuẩn bị lại tiếp thu lễ rửa tội tầm mắt của mọi người, nhưng mà làm cho nàng thật ngoài ý muốn là, biểu tình khi mọi người nhìn nàng đã khôi phục trạng thái bình thường, chính là cái loại có chút khách khí, nhưng không nhiều ít thân cận.
Tuy rằng nghi hoặc, nhưng nàng càng nhiều là có cảm giác nhẹ nhàng, xách túi sách đi đến trước chỗ ngồi của mình, liếc thấy đến Triệu Dao ngồi xếp phía sau, sắc mặt rất không tốt, tiểu cô nương rõ ràng là đang phát ngốc, vành mắt tối màu biểu hiện tối hôm qua nàng không có ngủ ngon, Di Ngọc do dự một chút vẫn là lên tiếng hỏi: “Triệu tiểu thư, ngươi sao vậy?”
Bờ vai Triệu Dao khẽ run lên, ngẩng đầu nhìn thấy là nàng, trên mặt nhất thời so với vừa rồi lại mang theo một phần khổ sở, “Ta không có gì, Lô tiểu thư, hôm nay thân thể đại ca ta không khỏe, giữa trưa không có biện pháp đi đến chỗ hẹn, thật sự là xin lỗi.”
Di Ngọc tỉ mỉ xem biểu tình của nàng, một lát sau mới đáp: “Được rồi, ta sẽ nói lại với đại ca ta.” Sau đó liền giống như không có việc gì, xoay người ngồi xuống.
Nàng từ bên trong túi lấy một quyển sách mở ra, đôi mắt nhìn chằm chằm một hàng chữ trong đó, trong lòng thì vẫn đang có suy nghĩ khác. Vừa rồi trong lúc nàng với Triệu Dao nói chuyện, dư quang lại đánh giá Trưởng Tôn Nhàn, bởi vì nàng đứng, nên rất là tinh tường thấy đối phương lúc ấy tạm thời dừng lại tay đang viết chữ.
Xem ra Triệu Lãng này lâm thời sửa ý định, không tránh khỏi chính là công lao của Trưởng Tôn đại tiểu thư. Di Ngọc thầm than một tiếng, tầm mắt một lần nữa tập trung ở trên sách vở, Trưởng Tôn Nhàn kia rõ ràng xem lãnh lãnh thanh thanh, trong khung xương lại là cái tùy hứng bá đạo.
Bởi vì chuyện hôm qua hẹn với Triệu Dao bị bọn hắn bỏ qua, Di Ngọc chỉ có thể tan học tự mình đi một chuyến đến quán trà Vân Tịnh tìm Lô Trí.
Quán trà Vân Tịnh ở trên phố đối diện cửa chính Quốc Tử Giám, tuy Di Ngọc không đi vào, nhưng cũng nghe Lô Trí nói qua, nơi này có vài loại lá trà rất là trân quý, nơi khác đều không có bán.
Thuận lợi tìm đến quán trà này, sau khi hỏi thăm điếm tiểu nhị, nàng liền lên lầu hai, ở ngoài một cái nhã gian gõ gõ cửa:
“Đại ca.”
Rất nhanh đã có người tới mở cửa, nhưng mà cửa vừa mở ra, nàng lại thấy được một bộ mặt lạ hoắc, sau khi sửng sốt liền nói: “Thực xin lỗi, tìm lầm gian phòng.” Nói xong xoay người nhấc chân liền hướng cách vách đi đến.
“Chao ôi! Tiểu Ngọc!”
Nghe thấy thanh âm xa lạ như vậy thân thiết xưng hô bản thân, Di Ngọc cau mày xoay người nhìn tiểu mập mạp lạ hoắc này, “Ngươi là?”
“Hì hì,” tiểu mập mạp duỗi tay mò mò sau gáy, khuôn mặt beo béo ẩn ước có chút đỏ, “Luôn nghe Lô đại ca và Tuấn ca gọi ngươi Tiểu Ngọc, nhất thời thuận miệng kêu, ngươi đừng để ý nha, nga! Ta, ta gọi là Trình Tiểu Hổ!”
Trình Tiểu Hổ? Mí mắt Di Ngọc nhảy dựng, còn định nói chuyện, liền thấy phía sau tiểu mập mạp lại đứng một người, chính là đại ca Lô Trí của nàng.
“Ở ngưỡng cửa tán dóc cái gì, đều đi vào.”
/164
|