Thấy Lô Trí lên tiếng để cho mẹ con Lô thị đi nghỉ ngơi, Lô Trung Thực biết hắn có chút lời không muốn làm cho hai mẹ con nghe, liền gật gật đầu, nâng giọng hô bọn hạ nhân đang trông coi bên ngoài đi vào mang các nàng đi sương phòng, Lô thị cũng không có khuyên Lô Trí nữa, khẽ thở dài một cái rồi dặn dò bọn hắn nghỉ ngơi sớm một chút, Di Ngọc không ra tiếng nhìn thoáng qua đại ca nàng, rồi sau đó chỉ gật đầu đi theo nương nàng ra ngoài.
Người quản gia có bộ dạng rất dọa người này đem các nàng dẫn tới một gian sương phòng ở sườn đông, vào cửa là một phòng nhỏ chỉ có bốn cái đèn bọc vải lụa, bài trí trong phòng rất là lịch sự tao nhã, còn có huân hương đang đốt, tiếp theo có hai người nha hoàn đi vào, bày ra trên bàn sáu đĩa điểm tâm nhỏ rất tinh xảo và hai chén cháo, sau đó mới lui ra.
“Phu nhân, tiểu thư, hai vị các ngài trước dùng chút đồ ăn khuya, nước ấm chút nữa đun tốt là có thể tắm rửa, tiểu nhân Lô Vĩnh ở ngay tại trong sân chờ sai phái, có việc ngài trực tiếp gọi tiểu nhân là được.” Người hạ nhân gọi là Lô Vĩnh này đối với hai mẹ con đang ngồi trên ghế khẽ khom người sau đó đi ra ngoài.
Di Ngọc nâng chén cháo trên bàn mở nắp ra, mượn ngọn đèn nhìn mấy thứ bên trong, ngoại trừ gạo nếp, ước chừng phân biệt được có ngân nhĩ cẩu kỷ các loại, còn có chút sợi nhỏ hơi trong veo, hương khí ấm áp xông ra mang theo hương vị ngọt ngào nhàn nhạt.
Thấy Lô thị có chút không yên, nàng liền đem chén cháo đưa tới, “Nương, nương xem đây là cháo gì nha, vừa ngửi đã thấy thơm.”
Lô thị cầm lấy xem, khóe môi lộ ra mỉm cười, nói: “Đây là cháo tổ yến, là đồ bổ dưỡng, nhân lúc còn nóng ngươi uống đi.”
Di Ngọc gật gật đầu, lấy một chén cháo khác, đời trước nàng vốn là người không có tiền gì, bởi vậy đối với tổ yến loại vật này chỉ nghe tên không thấy mặt, đời này tuy rằng bây giờ ăn mặc không lo, nhưng thứ đồ hai mươi lượng bạc một lạng này cũng không phải là thứ có thể xa xỉ mua dùng.
Nàng múc một muỗng bỏ vào miệng nếm nếm, hương vị rất là trong veo, tổ yến vừa vào miệng rất là thoải mái trơn mịn, nàng vốn là có chút khát nước nên không lâu sau liền đem cháo trong chén uống cạn sạch.
“Dễ uống sao?” Lô thị thấy nàng đem cái chén không buông, ấm giọng hỏi.
“Dạ, hương vị thật tốt.”
Lô thị đem cái chén trước mặt mình đẩy tới, “Nương không thích mùi vị này, ngươi đem chén này cũng ăn đi.”
“Không được, ngài ăn.”
Lô thị cười trêu ghẹo, “Nương không đói bụng, ngươi cảm thấy dễ uống thì uống nhiều chút, sau này nương nhưng mà không có tiền mua cho ngươi mấy cái này. Nàng tuy là cười, nhưng trong mắt lại nhàn nhạt lộ ra cay đắng, nàng từ nhỏ ăn ngon mặc đẹp tự nhiên là ăn qua không ít những thứ này, nhưng ba đứa con của nàng ngay cả tên cũng những vật hiếm có này cũng đều chưa từng nghe qua.
“Nương, cho dù đồ có tốt, hưởng qua cũng chỉ là cái một cái mùi vị, chúng ta không có tiền mua thì không cần ăn không được sao, nữ nhi của ngài là người tham ăn như vậy sao?” Di Ngọc nhìn ra Lô thị có chút không được tự nhiên, giả vờ bất mãn nói.
Thấy nữ nhi kiên trì không ăn nữa, Lô thị liền đem đem cái chén kia đậy nắp lại để ở một bên, nàng không có ý định dùng mấy thứ này. Tiết kiệm thì khó xa xỉ thì dễ dàng, năm đó mới tới nông thôn, lần đầu tiên ăn bánh ngô cùng rau dại, nàng liền ói hai ngày mới có thể cố gắng nuốt xuống, cũng may nàng biết nấu nướng, nên dần dần cũng có thể đem những loại hoa màu khác nhau làm ra mùi ra vị.
Hai người lại ăn mấy miếng điểm tâm, hạ nhân đến gõ cửa, bên cạnh phòng có căn phòng nhỏ, bên ngoài đặt sáu tấm bình phong tranh hoa điểu, hai người hạ nhân xách theo nước ấm còn bốc khói đi qua lại vài chuyến mới đi ra ngoài, hai nha hoàn lúc nãy đưa bữa khuya đi đến đem cửa đóng lại, cung kính mời mẹ con Lô thị đi tắm rửa.
Di Ngọc ngược lại không có gì mất tự nhiên, lúc ở Hạnh Viên nàng hành động không tiện, chính là do bọn nha hoàn hầu hạ tắm rửa, nhưng Lô thị thì lại lên tiếng đem người đuổi đi, lôi kéo nàng đi đến sau bình phong, chỉ thấy hai cái thùng tắm đặt song song với nhau bốc hơi nóng ấm áp.
Di Ngọc ngâm mình ở bên trong, phía sau cổ gối lên cạnh thùng tắm, chỉ cảm thấy thoải mái vô cùng, ở Khôn Viện tuy rằng cũng có thể sai sử bà vú nấu nước tắm rửa, nhưng chỉ có thể sử dụng chậu nhỏ xối người, như vậy làm sao có thể so với ngâm mình vào trong một thùng tắm vô cùng thoải mái thế này.
Trên chiếc bàn cao bên cạnh đặt một cái khay bạc, trong khay có hai ba dụng cụ lớn nhỏ bất đồng, so với những thứ bọn họ dùng hằng ngày thì mấy thứ này ngay ngắn và mịn màng tinh tế hơn rất nhiều, Lô thị chỉ từng cái giải thích cho nàng, cái nào là dùng gội đầu, cái nào dùng để xoa bóp, cái nào dùng để lau mặt, công dụng đều không giống nhau, Di Ngọc thầm than trong lòng, suy nghĩ sau này có nên đem hết đồ dùng tắm rửa sửa san lại đầy đủ giống như vậy mới tốt.
Tắm rửa xong, hai mẹ con thay đổi quần áo trong bằng lụa trắng mới tinh đã chuẩn bị sẵn, lớn nhỏ hầu như đều vừa người, Di Ngọc thầm nghĩ lúc này Lô lão gia tử chuẩn bị thật đúng là đầy đủ hết sức.
“Ngọc Nhi, không nên oán ông ngoại ngươi, năm đó hắn cũng là bị bất đắc dĩ, trước khi nương chưa lấy chồng, ta chính là người sống vô ưu vô lự nhất trong bốn đứa con của ông bà ngoại ngươi. Về sau gả cho người, tại lúc hai nhà còn không có trở mặt, bọn hắn cũng là vô cùng quan tâm ta…”
Lô thị nói liên miên với nàng những chuyện cũ, đều là chút ít việc năm đó nhà mẹ đẻ nàng đối với nàng tốt như thế nào, Di Ngọc biết rõ nàng là sợ trong lòng mình còn có khúc mắc, nên chỉ có thể lên tiếng an ủi nàng: “Nương, chỉ cần ngài thật vui vẻ, ai Ngọc Nhi cũng không oán.”
Lô thị đưa tay đem nàng ôm vào trong ngực, nhẹ nhàng “ừ” một tiếng, Di Ngọc úp khuôn mặt nhỏ nhắn vào ngực Lô thị cọ cọ, trong lòng thì đang thở dài, nàng và Lô thị đồng dạng là người dưới tình huống đặc biệt, luôn thật dễ dàng mềm lòng. Nhưng mà dù cho nàng không oán hận Lô lão gia tử kia, thì cũng không có biện pháp coi hắn là thân nhân đối đãi, tựa như Lô Trí nói như vậy, nàng cũng là không tin tưởng bọn hắn.
Nhớ tới vừa rồi trong đại sảnh nhìn thấy ánh mắt cuối cùng kia của Lô Trí, trong lòng nàng giật mình một trận, trên đời này nếu có người được xưng là hiểu rõ Lô Trí, nàng nhất định là đứng đầu trong đó, ngay cả Lô thị đều không rõ ràng lắm một mặt được ẩn giấu của đứa con trai này.
Lô Trí không hề nghi ngờ là người rất thông minh, trên mặt thoạt nhìn là một người hơi có vẻ khiêm tốn, nhưng thực chất bên trong hắn lại có một phần ngạo khí cùng quạnh quẽ, càng là người xem cái ác như kẻ thù, hôm nay có thể nhẹ nhàng như vậy ngay tại chỗ Lô lão gia tử nhả ra, dưới mắt Lô thị xem ra có lẽ là bị lão nhân cảm động, nhưng mà nàng lại mơ hồ phát giác được, Lô Trí nhận Lô Trung Thực, mục đích không giống trong tưởng tượng đơn giản như vậy.
Nhưng mà mặc kệ nguyên nhân hắn nhận Lô Trung Thực là gì, mang cái gì mục đích, bọn họ đều không có ý định hỏi đến, bởi vì nàng tin tưởng, tâm tư Lô Trí cho dù lại thâm trầm cũng sẽ không giống Phòng Huyền Linh cùng Lô Trung Thực năm đó giống nhau tổn thương Lô thị, tổn thương bọn hắn.
…
Ngày mới mờ sáng, Lô thị liền tỉnh lại, mặc quần áo xong mới đem Di Ngọc kêu dậy, vừa cho nàng mặc váy xong, chợt nghe ngoài cửa truyền tới tiếng thấp giọng hỏi.
“Phu nhân, đã tỉnh chưa?”
Lô thị đi vào trong sảnh đem cửa phòng mở ra, bốn người nha hoàn nâng các loại đồ vật nối đuôi nhau mà vào, đối với Lô thị khẽ khom người, “Chúng nô tỳ hầu phu nhân tiểu thư rửa mặt.”
Lô thị do dự chốc lát thì đáp ứng rồi, bọn nha hoàn lưu loát cho mẹ con các nàng bưng nước đưa khăn, bởi vì Di Ngọc chút nữa còn phải đến trường học, nên Lô thị không giống với lúc trước từ chối. Trong phòng này có đặt một cái tủ gỗ khắc hoa, bọn nha hoàn hỏi Lô thị thích màu sắc gì, sau đó từ trong tủ chọn ra một bộ nhu váy phi bạch định vì nàng thay quần áo.
Lô thị trực tiếp cự tuyệt, “Không cần, ta liền mặc bộ trên người này.”
Một nha hoàn áo trắng đang cầm quần áo trong đó cúi đầu khuyên nhủ: “Phu nhân, những váy áo trong tủ này đều là mới, lão thái gia lúc trước dặn dò chúng nô tỳ thật tốt hầu hạ ngài.”
“Ngươi nghe ta nói là được.” Lô thị nhìn cũng không nhìn những váy áo tinh xảo kia một cái, quay người đi đến trước bàn trang điểm ngồi xuống, để cho nha hoàn vừa rồi chải đầu cho Di Ngọc tiếp tục chải tóc cho nàng. Nha hoàn áo trắng kia chỉ có thể khẽ cắn môi dưới, đưa ánh mắt báo cho hai người còn lại đem váy áo cất kỹ trong tủ lần nữa. Trên bàn trang điểm bày bốn hộp trang sức lớn nhỏ không đều, chỉ thấy đồ trang sức trước mắt rất là đẹp đẽ, Di Ngọc đứng ở bên cạnh, bị một mảnh kim quang sáng ngời chói sáng hết cả mắt, so sánh với mấy thứ lúc trước bọn họ bỏ ra hơn ngàn lượng bạc tỉ mỉ đặt mua mà nói, từng món đều không thua bao nhiêu, bốn cái hộp này cộng lại sợ là không thiếu được phải hơn ngàn lượng bạc.
Nha hoàn áo trắng cầm lấy một cái mẫu đơn làm bằng vàng ròng định hướng trên đầu Lô thị cài lên, lại bị nàng vươn tay ngăn lại, “Không cần mấy cái này.” Nói xong lại đưa tay chỉ cây trâm trên bàn mà hôm qua nàng gỡ xuống, “Dùng ta mang đến.”
“Phu nhân nếu như không thích vàng bạc, không bằng nô tỳ thay đổi ngọc sức cho ngài mang?” Nàng thò tay vào một cái hộp khác tìm kiếm.
Lô thị trầm giọng nói: “Ta nói dùng ta mang tới, ngươi không nghe thấy sao?”
Bàn tay đang lựa trang sức của nha hoàn áo trắng run một cái, vội vàng lui thân quỳ rạp xuống đất, thanh hơi sợ hãi nói: “Nô tỳ biết sai, mong phu nhân thứ tội.”
“Được rồi, ngươi đứng lên đi.” Lô thị cau mày lên tiếng để cho nàng đứng dậy, nhưng nha hoàn này vẫn quỳ không nhúc nhích.
Lô thị liền không nói nữa, tùy nàng quỳ trên mặt đất, Di Ngọc thản nhiên liếc nha hoàn áo trắng đang quỳ kia, sau đó mới đem từng món đồ trang sức trên bàn mà tối hôm qua Lô thị đeo lần lượt cài ở trên tóc nàng.
Hai mẹ con sửa soạn xong liền đi vào trong sảnh, trên cái bàn gỗ lim trong sảnh đã bày xong đồ ăn sáng, hai lồng đựng bánh bao rất tinh xảo tản ra hơi nóng, sáu đĩa điểm tâm đều không giống nhau, còn có hai loại cháo khác nhau riêng biệt đựng trong một cái bát sứ.
Lúc này đã qua hơn nửa giờ Mẹo (hơn 6h sáng), vừa ăn xong điểm tâm, liền thấy người gọi là Lô Vĩnh mà tối hôm qua đã gặp đứng ở ngoài cửa, cung kính nói: “Phu nhân, lão thái gia bảo tiểu nhân đến gọi các ngươi.”
“Ừ.” Lô thị kéo Di Ngọc đứng dậy đi theo hắn rời khỏi căn phòng đã ở lại một đêm này.
Bọn họ đi rồi, nha hoàn áo trắng quỳ ở trong phòng kia mới vịn bàn trang điểm chậm rãi đứng lên, mấy người nha hoàn khác trong phòng vội vàng nghênh đỡ, “Nghi Giai tỷ tỷ, ngươi không sao chứ?”
Người nha hoàn gọi là Nghi Giai này xị mặt, hung hăng trừng các nàng, nói: “Hừ! Vừa rồi cũng không thấy các ngươi thay ta nói chuyện, lúc này lại đến ra vẻ hảo tâm, ta thấy các ngươi là ước gì ta ở trước mặt người ngoài mất mặt.”
Nói xong lại dậm chân một cái tự mình ra khỏi sương phòng, đợi nàng đi xa, các nha hoàn còn lại trong phòng mới xì xào bàn tán nói: “Xí, bất quá là thông phòng của nhị lão gia, lại còn chưa có khai kiểm (1), nếu không phải nhị phu nhân ở Dương Châu chăm sóc lão phu nhân, làm sao đến lượt nàng hung hăng càn quấy.”
“Đúng đó, nói banh trời cũng không phải cùng chúng ta giống nhau, vẫn là nha hoàn, lão thái gia chính miệng dặn dò hầu hạ tốt khách nhân, thế mà nàng cũng dám sử sắc mặt.”
“Nhanh đừng nói nữa, tranh thủ đem trong phòng dọn dẹp, chờ nhị cô trở về thấy trong phòng nàng loạn thành như vậy còn không biết lại phát giận ra sao.”
Người quản gia có bộ dạng rất dọa người này đem các nàng dẫn tới một gian sương phòng ở sườn đông, vào cửa là một phòng nhỏ chỉ có bốn cái đèn bọc vải lụa, bài trí trong phòng rất là lịch sự tao nhã, còn có huân hương đang đốt, tiếp theo có hai người nha hoàn đi vào, bày ra trên bàn sáu đĩa điểm tâm nhỏ rất tinh xảo và hai chén cháo, sau đó mới lui ra.
“Phu nhân, tiểu thư, hai vị các ngài trước dùng chút đồ ăn khuya, nước ấm chút nữa đun tốt là có thể tắm rửa, tiểu nhân Lô Vĩnh ở ngay tại trong sân chờ sai phái, có việc ngài trực tiếp gọi tiểu nhân là được.” Người hạ nhân gọi là Lô Vĩnh này đối với hai mẹ con đang ngồi trên ghế khẽ khom người sau đó đi ra ngoài.
Di Ngọc nâng chén cháo trên bàn mở nắp ra, mượn ngọn đèn nhìn mấy thứ bên trong, ngoại trừ gạo nếp, ước chừng phân biệt được có ngân nhĩ cẩu kỷ các loại, còn có chút sợi nhỏ hơi trong veo, hương khí ấm áp xông ra mang theo hương vị ngọt ngào nhàn nhạt.
Thấy Lô thị có chút không yên, nàng liền đem chén cháo đưa tới, “Nương, nương xem đây là cháo gì nha, vừa ngửi đã thấy thơm.”
Lô thị cầm lấy xem, khóe môi lộ ra mỉm cười, nói: “Đây là cháo tổ yến, là đồ bổ dưỡng, nhân lúc còn nóng ngươi uống đi.”
Di Ngọc gật gật đầu, lấy một chén cháo khác, đời trước nàng vốn là người không có tiền gì, bởi vậy đối với tổ yến loại vật này chỉ nghe tên không thấy mặt, đời này tuy rằng bây giờ ăn mặc không lo, nhưng thứ đồ hai mươi lượng bạc một lạng này cũng không phải là thứ có thể xa xỉ mua dùng.
Nàng múc một muỗng bỏ vào miệng nếm nếm, hương vị rất là trong veo, tổ yến vừa vào miệng rất là thoải mái trơn mịn, nàng vốn là có chút khát nước nên không lâu sau liền đem cháo trong chén uống cạn sạch.
“Dễ uống sao?” Lô thị thấy nàng đem cái chén không buông, ấm giọng hỏi.
“Dạ, hương vị thật tốt.”
Lô thị đem cái chén trước mặt mình đẩy tới, “Nương không thích mùi vị này, ngươi đem chén này cũng ăn đi.”
“Không được, ngài ăn.”
Lô thị cười trêu ghẹo, “Nương không đói bụng, ngươi cảm thấy dễ uống thì uống nhiều chút, sau này nương nhưng mà không có tiền mua cho ngươi mấy cái này. Nàng tuy là cười, nhưng trong mắt lại nhàn nhạt lộ ra cay đắng, nàng từ nhỏ ăn ngon mặc đẹp tự nhiên là ăn qua không ít những thứ này, nhưng ba đứa con của nàng ngay cả tên cũng những vật hiếm có này cũng đều chưa từng nghe qua.
“Nương, cho dù đồ có tốt, hưởng qua cũng chỉ là cái một cái mùi vị, chúng ta không có tiền mua thì không cần ăn không được sao, nữ nhi của ngài là người tham ăn như vậy sao?” Di Ngọc nhìn ra Lô thị có chút không được tự nhiên, giả vờ bất mãn nói.
Thấy nữ nhi kiên trì không ăn nữa, Lô thị liền đem đem cái chén kia đậy nắp lại để ở một bên, nàng không có ý định dùng mấy thứ này. Tiết kiệm thì khó xa xỉ thì dễ dàng, năm đó mới tới nông thôn, lần đầu tiên ăn bánh ngô cùng rau dại, nàng liền ói hai ngày mới có thể cố gắng nuốt xuống, cũng may nàng biết nấu nướng, nên dần dần cũng có thể đem những loại hoa màu khác nhau làm ra mùi ra vị.
Hai người lại ăn mấy miếng điểm tâm, hạ nhân đến gõ cửa, bên cạnh phòng có căn phòng nhỏ, bên ngoài đặt sáu tấm bình phong tranh hoa điểu, hai người hạ nhân xách theo nước ấm còn bốc khói đi qua lại vài chuyến mới đi ra ngoài, hai nha hoàn lúc nãy đưa bữa khuya đi đến đem cửa đóng lại, cung kính mời mẹ con Lô thị đi tắm rửa.
Di Ngọc ngược lại không có gì mất tự nhiên, lúc ở Hạnh Viên nàng hành động không tiện, chính là do bọn nha hoàn hầu hạ tắm rửa, nhưng Lô thị thì lại lên tiếng đem người đuổi đi, lôi kéo nàng đi đến sau bình phong, chỉ thấy hai cái thùng tắm đặt song song với nhau bốc hơi nóng ấm áp.
Di Ngọc ngâm mình ở bên trong, phía sau cổ gối lên cạnh thùng tắm, chỉ cảm thấy thoải mái vô cùng, ở Khôn Viện tuy rằng cũng có thể sai sử bà vú nấu nước tắm rửa, nhưng chỉ có thể sử dụng chậu nhỏ xối người, như vậy làm sao có thể so với ngâm mình vào trong một thùng tắm vô cùng thoải mái thế này.
Trên chiếc bàn cao bên cạnh đặt một cái khay bạc, trong khay có hai ba dụng cụ lớn nhỏ bất đồng, so với những thứ bọn họ dùng hằng ngày thì mấy thứ này ngay ngắn và mịn màng tinh tế hơn rất nhiều, Lô thị chỉ từng cái giải thích cho nàng, cái nào là dùng gội đầu, cái nào dùng để xoa bóp, cái nào dùng để lau mặt, công dụng đều không giống nhau, Di Ngọc thầm than trong lòng, suy nghĩ sau này có nên đem hết đồ dùng tắm rửa sửa san lại đầy đủ giống như vậy mới tốt.
Tắm rửa xong, hai mẹ con thay đổi quần áo trong bằng lụa trắng mới tinh đã chuẩn bị sẵn, lớn nhỏ hầu như đều vừa người, Di Ngọc thầm nghĩ lúc này Lô lão gia tử chuẩn bị thật đúng là đầy đủ hết sức.
“Ngọc Nhi, không nên oán ông ngoại ngươi, năm đó hắn cũng là bị bất đắc dĩ, trước khi nương chưa lấy chồng, ta chính là người sống vô ưu vô lự nhất trong bốn đứa con của ông bà ngoại ngươi. Về sau gả cho người, tại lúc hai nhà còn không có trở mặt, bọn hắn cũng là vô cùng quan tâm ta…”
Lô thị nói liên miên với nàng những chuyện cũ, đều là chút ít việc năm đó nhà mẹ đẻ nàng đối với nàng tốt như thế nào, Di Ngọc biết rõ nàng là sợ trong lòng mình còn có khúc mắc, nên chỉ có thể lên tiếng an ủi nàng: “Nương, chỉ cần ngài thật vui vẻ, ai Ngọc Nhi cũng không oán.”
Lô thị đưa tay đem nàng ôm vào trong ngực, nhẹ nhàng “ừ” một tiếng, Di Ngọc úp khuôn mặt nhỏ nhắn vào ngực Lô thị cọ cọ, trong lòng thì đang thở dài, nàng và Lô thị đồng dạng là người dưới tình huống đặc biệt, luôn thật dễ dàng mềm lòng. Nhưng mà dù cho nàng không oán hận Lô lão gia tử kia, thì cũng không có biện pháp coi hắn là thân nhân đối đãi, tựa như Lô Trí nói như vậy, nàng cũng là không tin tưởng bọn hắn.
Nhớ tới vừa rồi trong đại sảnh nhìn thấy ánh mắt cuối cùng kia của Lô Trí, trong lòng nàng giật mình một trận, trên đời này nếu có người được xưng là hiểu rõ Lô Trí, nàng nhất định là đứng đầu trong đó, ngay cả Lô thị đều không rõ ràng lắm một mặt được ẩn giấu của đứa con trai này.
Lô Trí không hề nghi ngờ là người rất thông minh, trên mặt thoạt nhìn là một người hơi có vẻ khiêm tốn, nhưng thực chất bên trong hắn lại có một phần ngạo khí cùng quạnh quẽ, càng là người xem cái ác như kẻ thù, hôm nay có thể nhẹ nhàng như vậy ngay tại chỗ Lô lão gia tử nhả ra, dưới mắt Lô thị xem ra có lẽ là bị lão nhân cảm động, nhưng mà nàng lại mơ hồ phát giác được, Lô Trí nhận Lô Trung Thực, mục đích không giống trong tưởng tượng đơn giản như vậy.
Nhưng mà mặc kệ nguyên nhân hắn nhận Lô Trung Thực là gì, mang cái gì mục đích, bọn họ đều không có ý định hỏi đến, bởi vì nàng tin tưởng, tâm tư Lô Trí cho dù lại thâm trầm cũng sẽ không giống Phòng Huyền Linh cùng Lô Trung Thực năm đó giống nhau tổn thương Lô thị, tổn thương bọn hắn.
…
Ngày mới mờ sáng, Lô thị liền tỉnh lại, mặc quần áo xong mới đem Di Ngọc kêu dậy, vừa cho nàng mặc váy xong, chợt nghe ngoài cửa truyền tới tiếng thấp giọng hỏi.
“Phu nhân, đã tỉnh chưa?”
Lô thị đi vào trong sảnh đem cửa phòng mở ra, bốn người nha hoàn nâng các loại đồ vật nối đuôi nhau mà vào, đối với Lô thị khẽ khom người, “Chúng nô tỳ hầu phu nhân tiểu thư rửa mặt.”
Lô thị do dự chốc lát thì đáp ứng rồi, bọn nha hoàn lưu loát cho mẹ con các nàng bưng nước đưa khăn, bởi vì Di Ngọc chút nữa còn phải đến trường học, nên Lô thị không giống với lúc trước từ chối. Trong phòng này có đặt một cái tủ gỗ khắc hoa, bọn nha hoàn hỏi Lô thị thích màu sắc gì, sau đó từ trong tủ chọn ra một bộ nhu váy phi bạch định vì nàng thay quần áo.
Lô thị trực tiếp cự tuyệt, “Không cần, ta liền mặc bộ trên người này.”
Một nha hoàn áo trắng đang cầm quần áo trong đó cúi đầu khuyên nhủ: “Phu nhân, những váy áo trong tủ này đều là mới, lão thái gia lúc trước dặn dò chúng nô tỳ thật tốt hầu hạ ngài.”
“Ngươi nghe ta nói là được.” Lô thị nhìn cũng không nhìn những váy áo tinh xảo kia một cái, quay người đi đến trước bàn trang điểm ngồi xuống, để cho nha hoàn vừa rồi chải đầu cho Di Ngọc tiếp tục chải tóc cho nàng. Nha hoàn áo trắng kia chỉ có thể khẽ cắn môi dưới, đưa ánh mắt báo cho hai người còn lại đem váy áo cất kỹ trong tủ lần nữa. Trên bàn trang điểm bày bốn hộp trang sức lớn nhỏ không đều, chỉ thấy đồ trang sức trước mắt rất là đẹp đẽ, Di Ngọc đứng ở bên cạnh, bị một mảnh kim quang sáng ngời chói sáng hết cả mắt, so sánh với mấy thứ lúc trước bọn họ bỏ ra hơn ngàn lượng bạc tỉ mỉ đặt mua mà nói, từng món đều không thua bao nhiêu, bốn cái hộp này cộng lại sợ là không thiếu được phải hơn ngàn lượng bạc.
Nha hoàn áo trắng cầm lấy một cái mẫu đơn làm bằng vàng ròng định hướng trên đầu Lô thị cài lên, lại bị nàng vươn tay ngăn lại, “Không cần mấy cái này.” Nói xong lại đưa tay chỉ cây trâm trên bàn mà hôm qua nàng gỡ xuống, “Dùng ta mang đến.”
“Phu nhân nếu như không thích vàng bạc, không bằng nô tỳ thay đổi ngọc sức cho ngài mang?” Nàng thò tay vào một cái hộp khác tìm kiếm.
Lô thị trầm giọng nói: “Ta nói dùng ta mang tới, ngươi không nghe thấy sao?”
Bàn tay đang lựa trang sức của nha hoàn áo trắng run một cái, vội vàng lui thân quỳ rạp xuống đất, thanh hơi sợ hãi nói: “Nô tỳ biết sai, mong phu nhân thứ tội.”
“Được rồi, ngươi đứng lên đi.” Lô thị cau mày lên tiếng để cho nàng đứng dậy, nhưng nha hoàn này vẫn quỳ không nhúc nhích.
Lô thị liền không nói nữa, tùy nàng quỳ trên mặt đất, Di Ngọc thản nhiên liếc nha hoàn áo trắng đang quỳ kia, sau đó mới đem từng món đồ trang sức trên bàn mà tối hôm qua Lô thị đeo lần lượt cài ở trên tóc nàng.
Hai mẹ con sửa soạn xong liền đi vào trong sảnh, trên cái bàn gỗ lim trong sảnh đã bày xong đồ ăn sáng, hai lồng đựng bánh bao rất tinh xảo tản ra hơi nóng, sáu đĩa điểm tâm đều không giống nhau, còn có hai loại cháo khác nhau riêng biệt đựng trong một cái bát sứ.
Lúc này đã qua hơn nửa giờ Mẹo (hơn 6h sáng), vừa ăn xong điểm tâm, liền thấy người gọi là Lô Vĩnh mà tối hôm qua đã gặp đứng ở ngoài cửa, cung kính nói: “Phu nhân, lão thái gia bảo tiểu nhân đến gọi các ngươi.”
“Ừ.” Lô thị kéo Di Ngọc đứng dậy đi theo hắn rời khỏi căn phòng đã ở lại một đêm này.
Bọn họ đi rồi, nha hoàn áo trắng quỳ ở trong phòng kia mới vịn bàn trang điểm chậm rãi đứng lên, mấy người nha hoàn khác trong phòng vội vàng nghênh đỡ, “Nghi Giai tỷ tỷ, ngươi không sao chứ?”
Người nha hoàn gọi là Nghi Giai này xị mặt, hung hăng trừng các nàng, nói: “Hừ! Vừa rồi cũng không thấy các ngươi thay ta nói chuyện, lúc này lại đến ra vẻ hảo tâm, ta thấy các ngươi là ước gì ta ở trước mặt người ngoài mất mặt.”
Nói xong lại dậm chân một cái tự mình ra khỏi sương phòng, đợi nàng đi xa, các nha hoàn còn lại trong phòng mới xì xào bàn tán nói: “Xí, bất quá là thông phòng của nhị lão gia, lại còn chưa có khai kiểm (1), nếu không phải nhị phu nhân ở Dương Châu chăm sóc lão phu nhân, làm sao đến lượt nàng hung hăng càn quấy.”
“Đúng đó, nói banh trời cũng không phải cùng chúng ta giống nhau, vẫn là nha hoàn, lão thái gia chính miệng dặn dò hầu hạ tốt khách nhân, thế mà nàng cũng dám sử sắc mặt.”
“Nhanh đừng nói nữa, tranh thủ đem trong phòng dọn dẹp, chờ nhị cô trở về thấy trong phòng nàng loạn thành như vậy còn không biết lại phát giận ra sao.”
/164
|