Cách khai tiệc còn một khắc chung, khách mời phần lớn đã đến nơi, chỉ có mấy chỗ hướng chính bắc đến gần nhà thủy tạ còn không có người, cung nữ đem các nàng dẫn tới chỗ bày tiệc xong liền lui đi xuống, Tiểu Phượng quét bốn phía một vòng, liền kéo Di Ngọc hướng về một cái phương hướng đi đến.
“A Trí, hạnh không nhục mệnh, tỷ tỷ ta đem muội muội ngươi đón tới.” Tiểu Phượng kéo Di Ngọc xuyên qua từng dãy bàn đi đến trước mấy chỗ bàn khá gần nhau, đem nàng đẩy nhẹ về phía trước, nói với Lô Trí vừa mới ngẩng đầu nhìn các nàng.
“Cảm ơn nhiều, Tiểu Ngọc lại đây ngồi.” Lô Trí mặc thâm y màu ngà in hoa so với dĩ vãng thanh tuấn hợp quy tắc, nhiều hai phần khí chất tùy ý.
Bất đồng với yến hội sinh nhật của Cao Dương quy cách một bàn một chỗ ngồi, yến hội này phần nhiều là ba bàn một chỗ ngồi (*), một cái bàn lại có thể ngồi khoảng hai ba người. Sau khi Di Ngọc ngồi xuống bên cạnh hắn, bắt đầu đánh giá những người gần xung quanh, toàn là người mà nàng nhận được.
(*) Mình nghĩ chỗ này phải là “một bàn ba chỗ ngồi” mới đúng, bên trên là theo nguyên văn.
Ở bàn phía bên trái, Quý Đức đang nâng một chén rượu chậm ẩm, thấy nàng nhìn qua tức thì gật đầu cười, Phong tiểu thư ngồi bên cạnh hắn vẫn như lúc trước mặc nam trang tay cầm quạt xếp, đồng dạng đối nàng gật đầu thi lễ.
Trình Tiểu Hổ ngồi ở một bàn khác bên cạnh Lô Trí nhìn về phía nàng nhếch miệng cười nhe răng, Tiểu Phượng lách đến kế bên hắn liền giơn chân ra nhẹ nhàng đá đá trên người hắn, “Ta muốn ngồi chỗ này, ngươi đi qua cái bàn bên kia ngồi.”
Trình tiểu béo nhất thời nhíu nhíu mặt tròn, “Ta, ta liền muốn ngồi ở đây.”
“Ô, ngươi còn tranh luận, ta hỏi ngươi, ngươi có đi không?”
“Đại tỷ, ngươi không phân rõ phải trái!”
Đại tỷ? Di Ngọc nghi hoặc kéo kéo ống tay áo của Lô Trí, dùng ánh mắt hướng vào hai người đang tranh chỗ ngồi.
Lô Trí cười nói, “Tiểu Phượng là chị ruột của Tiểu Hổ, hai người là cùng một mẹ sinh ra.”
Di Ngọc gật gật đầu, thầm nói mấy đứa con của Trình Giảo Kim này thực là mỗi người người nào cũng “không giống bình thường”, ghé mắt nhìn thấy Trình Tiểu Phương dùng một tay xách Trình Tiểu Hổ đang ỷ vào chỗ ngồi không chịu đứng lên, Trình tiểu béo vừa giãy dụa hai cái, nghiêng đầu nhìn thấy Di Ngọc mặc một thân chính trang đang ngưỡng khuôn mặt vọng bản thân, trên khuôn mặt béo trắng mập mạp nhất thời đỏ lên, hất mặt ấp úng nói: “Được được, tặng cho ngươi ngồi còn không được sao.”
Nói xong vươn tay cầm hai đĩa điểm tâm trên bàn, cọ cọ xát xát ngồi vào chỗ trống bên tay phải Lô Trí, phồng khuôn mặt thịt mập mạp, một ngụm một miếng ăn điểm tâm.
“A Trí, ngươi xích qua bên cạnh một chút, ta muốn ngồi ở giữa.” Sau khi đuổi đi Trình Tiểu Hổ, Trình Tiểu Phượng lại đưa mắt hướng Lô Trí.
Di Ngọc thấy thần sắc đại ca nàng không biến hướng phía bên cạnh xích qua, để cho nàng ngồi ở giữa hai huynh muội.
Sau khi Trình Tiểu Phượng ngồi xuống, liền nói với Di Ngọc: “Tiểu Ngọc, ngươi là lần đầu tiên tham gia loại thu yến này, đại ca ngươi nhưng có nói qua cho ngươi về lệ thường của bữa tiệc này chưa?”
Di Ngọc nghi hoặc lắc lắc đầu.
“Tỷ tỷ tốt xấu cũng tới quá hai lần, cho ngươi nói một chút thế nào?”
Di Ngọc gật đầu, “Vâng.” Nàng nghiêng đầu khẽ trừng mắt Lô Trí, hắn rõ ràng tỏ vẻ đang nghe thấy các nàng nói chuyện thế mà ngay cả đầu đều không nâng, trong lòng nàng bốc lên một trận khó chịu, có lầm không, trước đó hắn không nói cho nàng biết, còn nói yến tiệc này không có quy củ gì, kêu nàng cứ thoải mái mà tham gia, thì ra là dụ nàng!
“Đêm tiệc trung thu này chia làm hai giai đoạn, giai đoạn đầu dùng đến để cho những người được thiệp mời triển lộ tài nghệ, sau đó chủ nhân bữa tiệc sẽ chọn ba đến năm người cùng đi ngắm trăng, chính là ở tại cái nhà thủy tạ bên kia, khi đó những người còn lại có thể tự do ở trong vườn ngắm cảnh, nơi bày tiệc này đèn đuốc sáng ngời đương nhiên là không nhìn thấy được ánh trăng, sân này rất lớn, trừ chỗ nhà thủy tạ thì có thể đi nơi khác ngắm trăng, khách mời có thể tùy ý đi lại chỉ cần không ra khỏi cái sân này là được, đã hiểu chưa?”
“Uhm, Tiểu Phượng tỷ, lúc biểu hiện tài năng có cái quy củ gì đặc biệt không?”
“Cứ theo lẽ thường tới nói thì cầm kỳ thi họa đều có thể, nhưng mà tiết mục ngắn hoặc một vài thứ khác đều được, không cần lo lắng, nghe nói chữ viết của ngươi cực tốt, lúc đó tùy tiện viết một bài thơ là được.”
Di Ngọc thầm buông lỏng một hơi, viết mấy con chữ vẫn là không thành vấn đề, nếu để cho nàng đánh đàn vẽ trang, như vậy liền muốn mất mặt, nghĩ đến đây, nàng lại hiếu kỳ hỏi han: “Tiểu Phượng tỷ chuẩn bị ra sao?”
Trình Tiểu Phượng đắc ý cười, “Tỷ tỷ ta đây chuẩn bị thể hiện một bộ kiếm thuật cho bọn hắn mở mang tầm mắt.”
Di Ngọc đánh giá nàng từ trên xuống dưới một phen, “Khó trách ngươi lại mặc nam trang.”
Trình Tiểu Phượng đang định ứng lời, thì hai người chợt thấy đỉnh đầu tối sầm lại, ngẩng đầu nhìn lên liền gặp trước bàn đứng một người thiếu nữ xinh đẹp mặc áo lam, bởi vì đã tỉ mỉ trang điểm qua, lại mặc váy áo khác với bình thường hay mặc thường phục của Thư Học Viện, nên Di Ngọc chớp mắt vài cái mới nhận ra người đến.
“Trình tiểu thư, Lô công tử.” Trưởng Tôn Nhàn mỉm cười cùng Lô Trí và Trình Tiểu Phượng chào hỏi, phảng phất không có nhìn thấy Di Ngọc đồng dạng ngồi ở một bên.
“Trưởng Tôn tiểu thư.”
Lô Trí chính là gật đầu đáp lễ, còn lại Trình Tiểu Phượng dương môi cười, trực tiếp đứng lên, Trưởng Tôn Nhàn vừa rồi còn nhìn xuống bọn hắn bây giờ nhất thời chỉ có thể hơi ngẩng đầu mới có thể nhìn thẳng Trình Tiểu Phượng vốn cao hơn nàng.
“Trưởng Tôn, thật lâu không gặp.”
“Chúng ta một người ở Thái Học Viện, một người ở Thư Học Viện, tự nhiên là không thường thấy.”
Hai thiếu nữ tuy trên mặt đều hiện tươi cười, nhưng trong ngữ khí lại đối chọi gay gắt, Di Ngọc rất dễ dàng liền nghe ra, nhất thời hảo cảm đối với tính cách ngay thẳng của Trình Tiểu Phượng lại bay lên một tầng, không phải liền có câu nói như thế này sao: Địch nhân của địch nhân, vậy chính là bằng hữu.
“Ồ, Lô cô nương thế nào ở đây — Lô công tử cũng thật là vị huynh trưởng tốt, được tấm thiệp đỏ kia, người khác cầu còn không được danh ngạch, ngươi lại mang muội muội tới kiến thức.”
Lô Trí cười từ chối cho ý kiến, cũng không làm giải thích gì, Trình Tiểu Phượng cười nhạo một tiếng, vừa định mở miệng, Trình Tiểu Hổ đang ở bên cạnh ăn điểm tâm lại dẫn đầu nói xen vào: “Không phải đâu, ngươi hiểu lầm, tấm thiệp của Lô đại ca là mang ta tới kiến thức kiến thức.”
Di Ngọc quay đầu đi nhìn Trình tiểu béo, thấy trên khuôn mặt mập mạp của hắn dính mấy hạt chấm đen nhỏ, một tay còn cầm một miếng bánh hạt vừng mới ăn được một nửa, vẻ mặt nghiêm túc đối với Trưởng Tôn đại tiểu thư giải thích.
“Há? Lô cô nương, vậy ta phải hỏi một chút, ngươi làm sao có thể vào dự tiệc?” Trưởng Tôn Nhàn ghé mắt cúi nhìn Di Ngọc hỏi.
Trình Tiểu Phượng ở một bên lạnh giọng nói: “Cùng ngươi có quan hệ gì sao?”
Ánh mắt Trưởng Tôn Nhàn chuyển về phía nàng, há mồm nói: “Thứ nhất vì chuyện này liên quan đến quy củ của tiệc trung thu, thứ hai là hôm nay không thể giống như tầm thường, nếu như chút thủ vệ kia làm việc bất lợi, tùy tiện liền phóng cái loại người lộn tùm lum tà la chui vào đến –”
Trình Tiểu Phượng hừ lạnh một tiếng ngắt lời nàng, “Trưởng Tôn, ngươi nói rõ ràng, ai là người tùm lum tà la?” Nàng vốn là cùng Trưởng Tôn Nhàn cực kỳ bất hòa, Di Ngọc nói đến cũng xem như là người nàng đón tới, tự nhiên sẽ không để cho đối phương tùy ý lấy đến nói lung tung.
“Hẳn là đang nói ta nhỉ?” Di Ngọc chậm rãi đứng thẳng thân thế, giương mắt yên lặng nhìn người trước mắt, “Trưởng Tôn tiểu thư cũng thật là chịu khó, ngay cả chức trách của thủ vệ cũng muốn giành, ta thực là cực kỳ bội phục.”
“Phụt” một tiếng, Trình Tiểu Phượng vội vàng hất mặt che dấu ý cười trên mặt, tươi cười trên mặt Trưởng Tôn Nhàn chưa thu, nhưng trong mắt chính chớp lên nhàn nhạt hàn quang, có chút rét lạnh nhìn chăm chú Di Ngọc, đang muốn nói chuyện thì Lô Trí vốn vẫn trầm mặc lại mở miệng nói: “Tiểu Ngọc, Trưởng Tôn tiểu thư cũng là một phen ý tốt, ngươi liền đem thiệp mời lấy ra cho nàng nhìn xem, cũng miễn cho nàng oan uổng mấy người thái giám ở trong vương phủ, mấy người thái giám quản sự kia cũng xem như có mặt mũi, nếu là vì ngươi mà bị oan uổng, sợ là không thiếu được muốn đến bên cạnh điện hạ tố ấm ức.”
Nghe được lời nói của hắn, sắc mặt Trưởng Tôn Nhàn khẽ biến, Di Ngọc tắc nhẹ nhàng ứng một tiếng, từ hà bao treo lơ lửng bên hông lấy ra tấm thiệp hơi mỏng kia đưa ra đến.
“Trưởng Tôn tiểu thư hẳn là nhận được tấm thiệp trắng này đi.”
Bờ môi Trưởng Tôn Nhàn bảo trì cười nhạt, đem tấm thiệp cầm lấy lật xem một chút lại trả lại cho nàng, “Quả nhiên là ta hiểu lầm, bất quá Lô cô nương, vì sao trước đó chưa nghe ngươi nói qua việc nhận được thiệp mời?”
Di Ngọc một bên đem tấm thiệp cất vào, một bên nhàn nhạt đáp: “Chúng ta lại không quen, ta vì sao phải nói với ngươi?” Trưởng Tôn Nhàn này hai lần ba lượt tìm nàng gây phiền phức, nàng cũng không có cái tính kiên nhẫn gì đi ứng phó nàng, bởi vì sự kiện nhốt vào phòng tối lần trước, nàng vẫn luôn ngộp một hơi, Trưởng Tôn Nhàn tạm thời lại đang bó tay với nàng, nàng ta đã chủ động đưa đến cửa tìm chuyện, vậy nàng cũng không cần phải khách khí.
Trình Tiểu Phượng ở một bên “ha ha” bật cười lên, Trình Tiểu Hổ đang ăn điểm tâm có chút không rõ nguyên do nhìn ám chiến giữa hai thiếu nữ.
Lô Trí cúi đầu dấu đi tươi cười trên mặt, trong mắt dần hiện ra mấy phân vừa lòng, hắn chính là cảm thấy tiểu muội nhà mình có lúc quá mức lùi bước nhường nhịn, nếu như không bức nàng đi về phía trước, thì nàng vẫn là cái thái độ mọi chuyện đều có thể kia.
Tia tươi cười trên khóe môi Trưởng Tôn Nhàn cuối cùng cũng tuyên cáo tan vỡ, mặt ngoài của nàng là một người cực thanh lãnh, tính tình cũng hết sức tỉnh táo, nội tâm so với công chúa Cao Dương còn muốn nhiều hơn một phân cao ngạo, nữ tử ở kinh đô này không có mấy người là nàng để vào mắt, nhưng khăng khăng không biết vì sao, luôn là nhịn không được muốn tìm Di Ngọc phiền toái, nhất là sau sự việc kia, phàm là đụng đến chuyện của Di Ngọc, nàng liền mất đi một nửa tỉnh táo.
“Tốt lắm, Lô cô nương, ta hi vọng ngươi có thể nhớ kỹ những lời nói hôm nay.” Lạnh lẽo vứt xuống câu nói này xong, nàng xoay liền xoay người muốn rời đi, lại không nghĩ đến trong tai lại chui vào một tiếng cười nói không cao không thấp từ phía sau.
“Vậy liền xin lỗi, chuyện không quan trọng không liên quan ta luôn luôn không phí tâm đi nhớ.”
Trưởng Tôn Nhàn quay lưng cắn chặt một ngụm răng bạc, ánh mắt phát lạnh, đầu cũng không quay lại mà hướng chỗ ngồi của mình đi đến.
“Ha ha!” Chờ nàng đi xa, Trình Tiểu Phượng mới cười ha hả lên, một tay vỗ vào sau lưng Di Ngọc, “Tiểu Ngọc, ngươi cũng thật là giúp tỷ tỷ hả giận, được lắm! Có thể nhìn thấy Trưởng Tôn Nhàn biến sắc mặt, cho dù chuyện không thành, hôm nay ta cũng không uổng công!”
Tính tình Trình Tiểu Phượng tuy rằng ngay thẳng, nhưng bởi vì không có được đầu óc cong cong vòng vòng như Trưởng Tôn Nhàn, nên mỗi khi hai người tranh chấp thường thường là nàng bị làm cho tức được đỏ mặt tía tai, vẻ mặt Trưởng Tôn Nhàn lại luôn khí định thần nhàn (tâm tình bình thản), hôm nay được thấy Di Ngọc có thể đem Trưởng Tôn đại tiểu thư luôn luôn bình tĩnh nổi giận bỏ đi, trong lòng nàng đích xác là hết sức sảng khoái!
Di Ngọc khẽ cười một tiếng, vươn tay cầm một quả nho thủy tinh nhẹ nhàng lột da, nếu bàn về nói chuyện có thể đem người ta làm tức chết, thì Lô Trí hiển nhiên là đứng nhất, các nàng huynh muội tám năm, nghe quen tai, nhìn quen mắt lâu dần, không học được tám phần, thì sáu phần vẫn phải có, cộng thêm tố chất tâm lý vốn kiên cường dẻo dai của nàng, đừng nói là chọc tức một tiểu cô nương, nếu như không phải có nhiều cố kỵ như vậy, thì đem nàng ta nói đến phát khóc đều không phải không được.
Lại sau một lúc lâu, chợt nghe yến tiệc đột nhiên an tĩnh lại, Lô Trí đang ngồi một bên vươn tay liền đem nàng kéo lên, tiếp thep mọi người trong bữa tiệc đều nhao nhao đứng dậy, Di Ngọc quay đầu hướng về lối vào ở phía nam nhìn lại, liền thấy một hàng năm sáu người, hai thân ảnh đi chính giữa một thân vàng đỏ, một thân lam đang chậm rãi đi vào trong bữa tiệc.
“A Trí, hạnh không nhục mệnh, tỷ tỷ ta đem muội muội ngươi đón tới.” Tiểu Phượng kéo Di Ngọc xuyên qua từng dãy bàn đi đến trước mấy chỗ bàn khá gần nhau, đem nàng đẩy nhẹ về phía trước, nói với Lô Trí vừa mới ngẩng đầu nhìn các nàng.
“Cảm ơn nhiều, Tiểu Ngọc lại đây ngồi.” Lô Trí mặc thâm y màu ngà in hoa so với dĩ vãng thanh tuấn hợp quy tắc, nhiều hai phần khí chất tùy ý.
Bất đồng với yến hội sinh nhật của Cao Dương quy cách một bàn một chỗ ngồi, yến hội này phần nhiều là ba bàn một chỗ ngồi (*), một cái bàn lại có thể ngồi khoảng hai ba người. Sau khi Di Ngọc ngồi xuống bên cạnh hắn, bắt đầu đánh giá những người gần xung quanh, toàn là người mà nàng nhận được.
(*) Mình nghĩ chỗ này phải là “một bàn ba chỗ ngồi” mới đúng, bên trên là theo nguyên văn.
Ở bàn phía bên trái, Quý Đức đang nâng một chén rượu chậm ẩm, thấy nàng nhìn qua tức thì gật đầu cười, Phong tiểu thư ngồi bên cạnh hắn vẫn như lúc trước mặc nam trang tay cầm quạt xếp, đồng dạng đối nàng gật đầu thi lễ.
Trình Tiểu Hổ ngồi ở một bàn khác bên cạnh Lô Trí nhìn về phía nàng nhếch miệng cười nhe răng, Tiểu Phượng lách đến kế bên hắn liền giơn chân ra nhẹ nhàng đá đá trên người hắn, “Ta muốn ngồi chỗ này, ngươi đi qua cái bàn bên kia ngồi.”
Trình tiểu béo nhất thời nhíu nhíu mặt tròn, “Ta, ta liền muốn ngồi ở đây.”
“Ô, ngươi còn tranh luận, ta hỏi ngươi, ngươi có đi không?”
“Đại tỷ, ngươi không phân rõ phải trái!”
Đại tỷ? Di Ngọc nghi hoặc kéo kéo ống tay áo của Lô Trí, dùng ánh mắt hướng vào hai người đang tranh chỗ ngồi.
Lô Trí cười nói, “Tiểu Phượng là chị ruột của Tiểu Hổ, hai người là cùng một mẹ sinh ra.”
Di Ngọc gật gật đầu, thầm nói mấy đứa con của Trình Giảo Kim này thực là mỗi người người nào cũng “không giống bình thường”, ghé mắt nhìn thấy Trình Tiểu Phương dùng một tay xách Trình Tiểu Hổ đang ỷ vào chỗ ngồi không chịu đứng lên, Trình tiểu béo vừa giãy dụa hai cái, nghiêng đầu nhìn thấy Di Ngọc mặc một thân chính trang đang ngưỡng khuôn mặt vọng bản thân, trên khuôn mặt béo trắng mập mạp nhất thời đỏ lên, hất mặt ấp úng nói: “Được được, tặng cho ngươi ngồi còn không được sao.”
Nói xong vươn tay cầm hai đĩa điểm tâm trên bàn, cọ cọ xát xát ngồi vào chỗ trống bên tay phải Lô Trí, phồng khuôn mặt thịt mập mạp, một ngụm một miếng ăn điểm tâm.
“A Trí, ngươi xích qua bên cạnh một chút, ta muốn ngồi ở giữa.” Sau khi đuổi đi Trình Tiểu Hổ, Trình Tiểu Phượng lại đưa mắt hướng Lô Trí.
Di Ngọc thấy thần sắc đại ca nàng không biến hướng phía bên cạnh xích qua, để cho nàng ngồi ở giữa hai huynh muội.
Sau khi Trình Tiểu Phượng ngồi xuống, liền nói với Di Ngọc: “Tiểu Ngọc, ngươi là lần đầu tiên tham gia loại thu yến này, đại ca ngươi nhưng có nói qua cho ngươi về lệ thường của bữa tiệc này chưa?”
Di Ngọc nghi hoặc lắc lắc đầu.
“Tỷ tỷ tốt xấu cũng tới quá hai lần, cho ngươi nói một chút thế nào?”
Di Ngọc gật đầu, “Vâng.” Nàng nghiêng đầu khẽ trừng mắt Lô Trí, hắn rõ ràng tỏ vẻ đang nghe thấy các nàng nói chuyện thế mà ngay cả đầu đều không nâng, trong lòng nàng bốc lên một trận khó chịu, có lầm không, trước đó hắn không nói cho nàng biết, còn nói yến tiệc này không có quy củ gì, kêu nàng cứ thoải mái mà tham gia, thì ra là dụ nàng!
“Đêm tiệc trung thu này chia làm hai giai đoạn, giai đoạn đầu dùng đến để cho những người được thiệp mời triển lộ tài nghệ, sau đó chủ nhân bữa tiệc sẽ chọn ba đến năm người cùng đi ngắm trăng, chính là ở tại cái nhà thủy tạ bên kia, khi đó những người còn lại có thể tự do ở trong vườn ngắm cảnh, nơi bày tiệc này đèn đuốc sáng ngời đương nhiên là không nhìn thấy được ánh trăng, sân này rất lớn, trừ chỗ nhà thủy tạ thì có thể đi nơi khác ngắm trăng, khách mời có thể tùy ý đi lại chỉ cần không ra khỏi cái sân này là được, đã hiểu chưa?”
“Uhm, Tiểu Phượng tỷ, lúc biểu hiện tài năng có cái quy củ gì đặc biệt không?”
“Cứ theo lẽ thường tới nói thì cầm kỳ thi họa đều có thể, nhưng mà tiết mục ngắn hoặc một vài thứ khác đều được, không cần lo lắng, nghe nói chữ viết của ngươi cực tốt, lúc đó tùy tiện viết một bài thơ là được.”
Di Ngọc thầm buông lỏng một hơi, viết mấy con chữ vẫn là không thành vấn đề, nếu để cho nàng đánh đàn vẽ trang, như vậy liền muốn mất mặt, nghĩ đến đây, nàng lại hiếu kỳ hỏi han: “Tiểu Phượng tỷ chuẩn bị ra sao?”
Trình Tiểu Phượng đắc ý cười, “Tỷ tỷ ta đây chuẩn bị thể hiện một bộ kiếm thuật cho bọn hắn mở mang tầm mắt.”
Di Ngọc đánh giá nàng từ trên xuống dưới một phen, “Khó trách ngươi lại mặc nam trang.”
Trình Tiểu Phượng đang định ứng lời, thì hai người chợt thấy đỉnh đầu tối sầm lại, ngẩng đầu nhìn lên liền gặp trước bàn đứng một người thiếu nữ xinh đẹp mặc áo lam, bởi vì đã tỉ mỉ trang điểm qua, lại mặc váy áo khác với bình thường hay mặc thường phục của Thư Học Viện, nên Di Ngọc chớp mắt vài cái mới nhận ra người đến.
“Trình tiểu thư, Lô công tử.” Trưởng Tôn Nhàn mỉm cười cùng Lô Trí và Trình Tiểu Phượng chào hỏi, phảng phất không có nhìn thấy Di Ngọc đồng dạng ngồi ở một bên.
“Trưởng Tôn tiểu thư.”
Lô Trí chính là gật đầu đáp lễ, còn lại Trình Tiểu Phượng dương môi cười, trực tiếp đứng lên, Trưởng Tôn Nhàn vừa rồi còn nhìn xuống bọn hắn bây giờ nhất thời chỉ có thể hơi ngẩng đầu mới có thể nhìn thẳng Trình Tiểu Phượng vốn cao hơn nàng.
“Trưởng Tôn, thật lâu không gặp.”
“Chúng ta một người ở Thái Học Viện, một người ở Thư Học Viện, tự nhiên là không thường thấy.”
Hai thiếu nữ tuy trên mặt đều hiện tươi cười, nhưng trong ngữ khí lại đối chọi gay gắt, Di Ngọc rất dễ dàng liền nghe ra, nhất thời hảo cảm đối với tính cách ngay thẳng của Trình Tiểu Phượng lại bay lên một tầng, không phải liền có câu nói như thế này sao: Địch nhân của địch nhân, vậy chính là bằng hữu.
“Ồ, Lô cô nương thế nào ở đây — Lô công tử cũng thật là vị huynh trưởng tốt, được tấm thiệp đỏ kia, người khác cầu còn không được danh ngạch, ngươi lại mang muội muội tới kiến thức.”
Lô Trí cười từ chối cho ý kiến, cũng không làm giải thích gì, Trình Tiểu Phượng cười nhạo một tiếng, vừa định mở miệng, Trình Tiểu Hổ đang ở bên cạnh ăn điểm tâm lại dẫn đầu nói xen vào: “Không phải đâu, ngươi hiểu lầm, tấm thiệp của Lô đại ca là mang ta tới kiến thức kiến thức.”
Di Ngọc quay đầu đi nhìn Trình tiểu béo, thấy trên khuôn mặt mập mạp của hắn dính mấy hạt chấm đen nhỏ, một tay còn cầm một miếng bánh hạt vừng mới ăn được một nửa, vẻ mặt nghiêm túc đối với Trưởng Tôn đại tiểu thư giải thích.
“Há? Lô cô nương, vậy ta phải hỏi một chút, ngươi làm sao có thể vào dự tiệc?” Trưởng Tôn Nhàn ghé mắt cúi nhìn Di Ngọc hỏi.
Trình Tiểu Phượng ở một bên lạnh giọng nói: “Cùng ngươi có quan hệ gì sao?”
Ánh mắt Trưởng Tôn Nhàn chuyển về phía nàng, há mồm nói: “Thứ nhất vì chuyện này liên quan đến quy củ của tiệc trung thu, thứ hai là hôm nay không thể giống như tầm thường, nếu như chút thủ vệ kia làm việc bất lợi, tùy tiện liền phóng cái loại người lộn tùm lum tà la chui vào đến –”
Trình Tiểu Phượng hừ lạnh một tiếng ngắt lời nàng, “Trưởng Tôn, ngươi nói rõ ràng, ai là người tùm lum tà la?” Nàng vốn là cùng Trưởng Tôn Nhàn cực kỳ bất hòa, Di Ngọc nói đến cũng xem như là người nàng đón tới, tự nhiên sẽ không để cho đối phương tùy ý lấy đến nói lung tung.
“Hẳn là đang nói ta nhỉ?” Di Ngọc chậm rãi đứng thẳng thân thế, giương mắt yên lặng nhìn người trước mắt, “Trưởng Tôn tiểu thư cũng thật là chịu khó, ngay cả chức trách của thủ vệ cũng muốn giành, ta thực là cực kỳ bội phục.”
“Phụt” một tiếng, Trình Tiểu Phượng vội vàng hất mặt che dấu ý cười trên mặt, tươi cười trên mặt Trưởng Tôn Nhàn chưa thu, nhưng trong mắt chính chớp lên nhàn nhạt hàn quang, có chút rét lạnh nhìn chăm chú Di Ngọc, đang muốn nói chuyện thì Lô Trí vốn vẫn trầm mặc lại mở miệng nói: “Tiểu Ngọc, Trưởng Tôn tiểu thư cũng là một phen ý tốt, ngươi liền đem thiệp mời lấy ra cho nàng nhìn xem, cũng miễn cho nàng oan uổng mấy người thái giám ở trong vương phủ, mấy người thái giám quản sự kia cũng xem như có mặt mũi, nếu là vì ngươi mà bị oan uổng, sợ là không thiếu được muốn đến bên cạnh điện hạ tố ấm ức.”
Nghe được lời nói của hắn, sắc mặt Trưởng Tôn Nhàn khẽ biến, Di Ngọc tắc nhẹ nhàng ứng một tiếng, từ hà bao treo lơ lửng bên hông lấy ra tấm thiệp hơi mỏng kia đưa ra đến.
“Trưởng Tôn tiểu thư hẳn là nhận được tấm thiệp trắng này đi.”
Bờ môi Trưởng Tôn Nhàn bảo trì cười nhạt, đem tấm thiệp cầm lấy lật xem một chút lại trả lại cho nàng, “Quả nhiên là ta hiểu lầm, bất quá Lô cô nương, vì sao trước đó chưa nghe ngươi nói qua việc nhận được thiệp mời?”
Di Ngọc một bên đem tấm thiệp cất vào, một bên nhàn nhạt đáp: “Chúng ta lại không quen, ta vì sao phải nói với ngươi?” Trưởng Tôn Nhàn này hai lần ba lượt tìm nàng gây phiền phức, nàng cũng không có cái tính kiên nhẫn gì đi ứng phó nàng, bởi vì sự kiện nhốt vào phòng tối lần trước, nàng vẫn luôn ngộp một hơi, Trưởng Tôn Nhàn tạm thời lại đang bó tay với nàng, nàng ta đã chủ động đưa đến cửa tìm chuyện, vậy nàng cũng không cần phải khách khí.
Trình Tiểu Phượng ở một bên “ha ha” bật cười lên, Trình Tiểu Hổ đang ăn điểm tâm có chút không rõ nguyên do nhìn ám chiến giữa hai thiếu nữ.
Lô Trí cúi đầu dấu đi tươi cười trên mặt, trong mắt dần hiện ra mấy phân vừa lòng, hắn chính là cảm thấy tiểu muội nhà mình có lúc quá mức lùi bước nhường nhịn, nếu như không bức nàng đi về phía trước, thì nàng vẫn là cái thái độ mọi chuyện đều có thể kia.
Tia tươi cười trên khóe môi Trưởng Tôn Nhàn cuối cùng cũng tuyên cáo tan vỡ, mặt ngoài của nàng là một người cực thanh lãnh, tính tình cũng hết sức tỉnh táo, nội tâm so với công chúa Cao Dương còn muốn nhiều hơn một phân cao ngạo, nữ tử ở kinh đô này không có mấy người là nàng để vào mắt, nhưng khăng khăng không biết vì sao, luôn là nhịn không được muốn tìm Di Ngọc phiền toái, nhất là sau sự việc kia, phàm là đụng đến chuyện của Di Ngọc, nàng liền mất đi một nửa tỉnh táo.
“Tốt lắm, Lô cô nương, ta hi vọng ngươi có thể nhớ kỹ những lời nói hôm nay.” Lạnh lẽo vứt xuống câu nói này xong, nàng xoay liền xoay người muốn rời đi, lại không nghĩ đến trong tai lại chui vào một tiếng cười nói không cao không thấp từ phía sau.
“Vậy liền xin lỗi, chuyện không quan trọng không liên quan ta luôn luôn không phí tâm đi nhớ.”
Trưởng Tôn Nhàn quay lưng cắn chặt một ngụm răng bạc, ánh mắt phát lạnh, đầu cũng không quay lại mà hướng chỗ ngồi của mình đi đến.
“Ha ha!” Chờ nàng đi xa, Trình Tiểu Phượng mới cười ha hả lên, một tay vỗ vào sau lưng Di Ngọc, “Tiểu Ngọc, ngươi cũng thật là giúp tỷ tỷ hả giận, được lắm! Có thể nhìn thấy Trưởng Tôn Nhàn biến sắc mặt, cho dù chuyện không thành, hôm nay ta cũng không uổng công!”
Tính tình Trình Tiểu Phượng tuy rằng ngay thẳng, nhưng bởi vì không có được đầu óc cong cong vòng vòng như Trưởng Tôn Nhàn, nên mỗi khi hai người tranh chấp thường thường là nàng bị làm cho tức được đỏ mặt tía tai, vẻ mặt Trưởng Tôn Nhàn lại luôn khí định thần nhàn (tâm tình bình thản), hôm nay được thấy Di Ngọc có thể đem Trưởng Tôn đại tiểu thư luôn luôn bình tĩnh nổi giận bỏ đi, trong lòng nàng đích xác là hết sức sảng khoái!
Di Ngọc khẽ cười một tiếng, vươn tay cầm một quả nho thủy tinh nhẹ nhàng lột da, nếu bàn về nói chuyện có thể đem người ta làm tức chết, thì Lô Trí hiển nhiên là đứng nhất, các nàng huynh muội tám năm, nghe quen tai, nhìn quen mắt lâu dần, không học được tám phần, thì sáu phần vẫn phải có, cộng thêm tố chất tâm lý vốn kiên cường dẻo dai của nàng, đừng nói là chọc tức một tiểu cô nương, nếu như không phải có nhiều cố kỵ như vậy, thì đem nàng ta nói đến phát khóc đều không phải không được.
Lại sau một lúc lâu, chợt nghe yến tiệc đột nhiên an tĩnh lại, Lô Trí đang ngồi một bên vươn tay liền đem nàng kéo lên, tiếp thep mọi người trong bữa tiệc đều nhao nhao đứng dậy, Di Ngọc quay đầu hướng về lối vào ở phía nam nhìn lại, liền thấy một hàng năm sáu người, hai thân ảnh đi chính giữa một thân vàng đỏ, một thân lam đang chậm rãi đi vào trong bữa tiệc.
/164
|