Trong lúc Quý Đức cùng Phong tiểu thư vẽ thanh, không ít cung nữ khom người đi vào trong yến tiệc, tất cả đều bưng khay lần lượt đưa lên vài món khai vị, hai người thái giám đứng ở lối vào phía nam vườn, thường thường nhẹ giọng nhắc nhở các cung nữ đi ngang qua.
Buổi tối Di Ngọc cũng không có ăn cơm, đang cảm thấy có chút đói, nhưng điểm tâm ở bàn của bọn hắn đã sớm bị một mình Trình Tiểu Hổ gom hết vào trong bụng, lúc này món ăn đưa lên, nàng liền lấy đũa bạc gắp từng ngụm nhỏ ăn một chút, cuối cùng xem như là lót dạ.
Quý Đức và Phong tiểu thư hợp tác vẽ bức tranh kia đích xác là không giống bình thường, hai người đồng thời làm một bức tranh vốn là một chuyện không dễ dàng, muốn vẽ tốt càng là khó, hai vị đại thần cùng đi với hoàng thượng đối với bức tranh này rất là tán thưởng, nhưng làm cho bọn hắn thất vọng là bản thân hoàng thượng chỉ đối với bọn hắn cười mà qua.
Trở về đến chỗ ngồi sắc mặt của Phong tiểu thư rất là khó nhìn, nàng căn bản không có nghĩ đến chiêu trò độc đáo này của nàng sẽ thất bại, thần sắc của Quý Đức cũng mang theo ảm đảm không cách nào che giấu, không chờ nỗi lòng của bọn hắn bình phục, Trình Tiểu Phượng đã cầm lấy kiếm gỗ đi ra.
“Bệ hạ, nãy giờ biểu diễn văng chương quá nhiều, tiểu nữ thể hiện một bộ kiếm pháp cho chư vị xem, được không?”
Nàng không có tự báo tên họ, nhưng Lý Thế Dân hiển nhiên là nhận được nàng, nhẹ nhàng gật đầu, nói: “Tốt, vậy liền nhìn xem đi.”
Trình Tiểu Phượng cầm kiếm gỗ trong tay ra dấu trước ngực, liền ở ngay mảnh sân bằng đá đen bắt đầu tung bay đâm chém, từng chiêu từng thức đều mang theo sức lực, một thân ăn mặc đỏ hồng càng có vẻ sấn tư thế oai hùng hiên ngang của nàng, hiện tại nàng đang triển lộ, hiển nhien không phải là loại múa kiếm mang tính chất biểu diễn quá nhiều như đã từng chứng kiến ở yến tiệc của Cao Dương, mà là chân chính kiếm pháp.
Ngoại trừ hai ba chiêu quyền cước tay không của Lô Tuấn, đây là lần đầu tiên Di Ngọc nhìn thấy võ nghệ chân chính, trên khuôn mặt chỉ lớn cỡ bàn tay của nàng tràn đầy đều là vẻ tò mò, Phong tiểu thư ở một bên đứng dậy chuyển người đến bên cạnh Lô Trí, thấp giọng nói: “Lô đại ca, ta, ta…”
Trong mắt Lô Trí cũng không có quá nhiều biến hóa, quay đầu đối với nàng nói: “Không việc gì, còn có cơ hội không phải sao.”
Nghe xong lời nói mang tính chất hơi an ủi này, mới khiến cho sắc mặt của Phong tiểu thư tốt hơn một chút, nàng gật gật đầu rồi trở lại chỗ ngồi của bản thân, Lô Trí nhìn thoáng qua Trình Tiểu Phượng đang cầm kiếm gỗ múa ào ào có tiếng ở giữa sân, lại nhìn thoáng qua Di Ngọc mắt cũng không chớp nhìn nàng ta, hắn đem rượu trong tay uống một hơi cạn sạch, nhẹ nhàng đặt ở trên bàn.
Làm cho mọi người không tưởng được là, Trình Tiểu Phượng thể hiện một bộ kiếm pháp ở bữa tiệc Trung Thu vốn coi trọng triển lộ tài học này lại được đến sự khen ngợi của Lý Thế Dân: “Tốt lắm, quả nhiên có phong phạm của cha ngươi.”
Ngay cả Trình Tiểu Phượng chính mình cũng không có nghĩ đến cái kết quả này, sau khi hơi sững sờ liền ngay thẳng đối với hoàng thượng khom người nói: “Đa ta bệ hạ khen ngợi.”
Sau khi Trình Tiểu Phượng trở về chỗ ngồi, trên mặt của nàng khó nén tươi cười, theo đó cũng lây truyền cho Phong tiểu thư và Quý Đức vốn tâm tình đang không tốt, còn lại Di Ngọc lại hơi sùng bái nói với nàng: “Tiểu Phượng tỷ, ngươi thực lợi hại, có thể nhảy cao như vậy.”
Tươi cười của Trình Tiểu Phượng nhất thời cứng đờ, “Tiểu Ngọc, ngươi không thấy chiêu thức của ta mới là trọng yếu sao?”
Di Ngọc rất không yên lòng lắc đầu nói: “Nhìn không hiểu.”
Trình Tiểu Phượng nhất thời không biết làm sao nói tiếp, quay đầu nói với Lô Trí: “A Trí, tỷ tỷ ta lợi hại đi, một hồi liền xem ngươi.”
Sau khi nhìn thấy Lô Trí lên tiếng trả lời, nàng mới lại lộ ra tươi cười, cầm lấy đũa bạc gắp lấy món ngon còn tỏa hơi nóng mà vừa rồi cung nữ dâng lên, Di Ngọc lại lặng lẽ thu hồi tươi cười, cúi đầu dấu đi thần sắc lo lắng trên mặt.
Bởi vì nhân số bên này của Lô Trí rất ít nên ngay từ đầu liền không có đánh chủ ý vào vấn đề thứ tự, chỉ là kiến phùng sáp châm (tận dụng triệt để mọi mặt) để đánh chủ ý xuất kỳ chế thắng (thắng một cách bất ngờ), nào biết vốn còn nghĩ Quý Đức và Phong tiểu thư có lợi thế nhiều thế nhưng lại thất thế, may mà Trình Tiểu Phượng cứu lại một cái danh ngạch.
Lô Trí nhẹ nhàng gật đầu sau, liền ở vừa lúc Trưởng Tôn Vô Kỵ tán thưởng tiếng đàn của người đang biểu diễn ở giữa sân xong, hắn đứng lên, cùng lúc đó, hai bàn tiệc đối diện cũng lần lượt có hai người đứng dậy, một là yểu điệu, một là cao lớn.
“Lô công tử, Liễu công tử, tin tưởng các ngươi sẽ không cùng ta một người nữ tử tranh giành?” Trưởng Tôn Nhàn hiện tại xem như mượn lời của Phong tiểu thư lúc nãy chặn họng thanh niên họ Trương, bất quá nàng lại khoa trương thân phận, cũng không có trước tiên rời khỏi bàn.
Nhưng chính là câu nói này cũng chặn được người ta khó mà mở miệng, Lô Trí và công tử họ Liễu kia nếu như nói cùng nàng tranh chấp thì nhất định là về mặt nhân phẩm sẽ rơi xuống thấp bậc, lại nói không tranh, Trưởng Tôn Nhàn vốn đánh đàn rất giỏi, nói là tiên nhạc cũng không gì hơn cái này, thật sự làm cho nàng đi trước, có hơn phân nửa khả năng danh ngạch cuối cùng kia sẽ bị nàng đạt được.
Trong lòng mọi người rõ ràng, tất cả đều mang vẻ mặt tò mò nhìn hướng hai người Lô Liễu, Lô Trung Thực ngồi ở chủ tịch vị tuy rằng vẻ mặt vẫn là trang nghiêm, nhưng trong lòng cũng là bắt đầu lo lắng lên, nếu như Lô Trí không có nắm chắc cơ hội lần này, vậy tính toán ngày sau sợ là càng khó.
Liễu công tử nhíu mày, do dự khoảnh khắc vẫn là ngồi xuống, Lô Trí lại như cũ đứng ở chỗ ấy, trên mặt mang nụ cười ôn hòa nhìn Trưởng Tôn Nhàn ở đối diện, chỉ nói một câu:
“Ta trước giờ không khinh thị nữ tử.”
Dù là Di Ngọc bởi vì biết quyết định của Lô Trí mà lo lắng, nhưng lúc này cũng nhịn không được ở trong lòng thầm nói một tiếng “Diệu”, mọi người trong bữa tiệc đều vì Lô Trí mà sửng sốt, sau đó đưa ánh mắt đặt trên người hắn đều bắt đầu biến hóa.
Lô Trung Thực cúi đầu dấu đi tươi cười đắc ý trên mặt, hắn liền biết đứa cháu này của hắn là kẻ “nhanh mồm nhanh miệng”, hừ, tiểu nha đầu của Trưởng Tôn gia kia tuy rằng thông minh lanh lợi, nhưng so với cháu trai của ta vẫn là kém xa.
Hoàng thượng dường như cũng không ngờ rằng Lô Trí sẽ hồi đáp như vậy, sau một trận mới cười nói: “Đã như thế, vậy vị công tử này tới trước đi, trẫm muốn cẩn thận nhìn một cái ngươi có bản lãnh gì.”
Miệng vàng lời ngọc vừa ra, mọi người đem ánh mắt qua lại đảo quanh giữa hai người đang đứng, Trưởng Tôn Nhàn cúi đầu xuống trở lại chỗ ngồi, thần sắc Lô Trí bình tĩnh quyết định lạch ra khỏi bàn, thế nhưng vào lúc này, lại nghe một tiếng hô nhỏ, tiếp đó là tiếng đồ sứ bể vụn.
“Nô, nô tì đáng chết, nô tì đánh chết…”
Tầm mắt Di Ngọc dời qua, phía sau Lô Trí đang có một người cung nữ hơi hơi run thân thể nằm bò quỳ trên mặt đất, mà quần áo sau lưng hắn từ eo đến vạt áo toàn bộ đều dính phải nước canh sềnh sệch, trên mặt đất là một bãi dinh dính thức ăn xen lẫn mảnh sứ vỡ vụn, không ngừng có chất lỏng vấy dấu mỡ thuận theo vạt áo của hắn sa xuống hòa nhập vào đống mảnh vụn.
Mọi người trong tiệc đều bị một màn thình lình xảy ra này dẫn đi tầm mắt, có chút người khó tránh vui sướng khi người gặp họa, có chút người trên mặt tắc lộ ra biểu tình đáng tiếc, nhưng bất kể như thế nào, hiện nay Lô Trí cũng đã là không cách nào lên hiến nghệ, liền tính hiện tại là đêm tiệc trung thu không xem trọng quy chế, cũng không thể khiến hắn đem bộ dạng này lên sân khấu, hướng lớn nói đó chính là ngự tiền thất nghi (mất lễ nghi trước mặt vua).
Lý Thái đem chén rượu trong tay đặt ở trên bàn, trầm giọng nói: “Người tới, mang Lô công tử đi thay quần áo.”
Hai tên cung nữ chờ hầu một bên hướng Lô Trí đi đến, lại có hai tên thái giám khác bước nhanh đi đến bắt đầu quét tước dơ bẩn trên sàn, Di Ngọc nghiêng đầu nhìn biểu tình của Lô Trí, chỉ nhìn thấy sự trầm mặc sâu không thấy đáy trong đôi mắt hắn, nhất thời trong lòng nàng như bị nhíu chặt, thân thể so với đầu óc đi trước một bước, giữa lúc lực chú ý của mọi người vẫn ở trên người Lô Trí thì nàng đã nhanh chóng đứng lên.
“Bệ hạ, gia huynh hiện nay bất tiện, cho phép tiểu nữ đi trước bày tỏ tài nghệ.”
Giọng nói trong trẻo, biểu tình vững vàng, ánh mắt bình tĩnh, Di Ngọc khom người đối với chỗ ngồi hướng bắc thi lễ xong đứng lên, chỉ một thoáng lực chú ý của khách khứa theo trên người của Lô Trí vừa gặp tai họa bất ngờ đổi đến trên người của thiếu nữ áo vàng bề ngoài chỉ có mười hai mười ba tuổi này.
Trong mắt Lý Thế Dân hiện lên một tia ngờ vực, hỏi: “Ngươi cũng là người có thiệp mời?” Không trách hắn đặt câu hỏi như thế, ở yến tiệc này nhiều là người trẻ tuổi từ mười lăm đến hơn hai mươi tuổi, đột nhiên xuất hiện một người tuổi nhỏ hơn ba bốn tuổi, đại đa số người đều sẽ cho rằng nàng là dựa vào hai loại thiệp hồng và đỏ được mang vào tới.
“Phụ hoàng, là nhi thần phát thiệp.”
Thân hình Trưởng Tôn Nhàn khẽ nhúc nhích, thần sắc nhìn Di Ngọc ở đối diện càng thêm lãnh đạm, khắc chế xúc động muốn đứng dậy cùng với nàng tranh chấp, vươn tay cầm ly rượu trên bàn ngậm một hớp, nàng đã làm xong quyết định, bất quản đối phương chút nữa muốn hiển lộ cái tài nghệ gì, nàng đều muốn ở cái loại tài nghệ đó đè áp nàng ta một đầu.
Từ lúc khai yến đến hiện tại, đây là lần thứ hai Lý Thái mở miệng, thanh âm rất là bình thản, nhưng rơi vào trong tai của các khách mời liền không phải đơn giản như vậy, ánh mắt mọi người nhìn hướng Di Ngọc đều bắt đầu trở nên cổ quái.
Trong mắt Di Ngọc xẹt qua một tia không hiểu, đại ca nàng không phải nói chỉ có thiệp mời phát sớm mười ngày mới là do Ngụy vương tự chọn sao, hơn nữa hành vi hiện nay của hắn hẳn là đang giúp cho nàng đi, bằng không liền tính nàng trình ra thiệp mời, hoàng thượng cũng có khả năng không để cho nàng tiếp túc.
Lý Thế Dân quay đầu nhìn thoáng qua khuôn mặt không có biểu tình như trước của con trai mình, sau đó nhìn thẳng tiểu cô nương ở không xa, nói: “Hử? Như thế, vậy ngươi tiến lên đây đi.”
Hai tên cung nữ đứng ở bên cạnh Lô Trí chờ dẫn hắn đi thay quần áo, hắn lại vẫn không nhúc nhích đứng ở chỗ đó, cho đến khi miệng vàng của hoàng thượng vừa mở, Di Ngọc xoay người bước ra khỏi bàn, sau khi đi qua bên cạnh Lô Trí dừng lại một chút, hai người mới kẻ nam người bắc lần lượt bước đi.
Khay đồ ăn bị rơi nát đã được người ta thu dọn sạch sẽ, cung nữ không cẩn thận vấp ngã kia cũng bị mang xuống, Lô Trí thì đi thay quần áo, sắc mặt Trình Tiểu Phượng khó xem đảo qua đảo lại ở mấy bàn tiệc đối diện, Phong tiểu thư xiết chặt quạt xếp trong tay, Quý Đức nhíu chặt lông mày vọng thân ảnh của Di Ngọc, ngay cả Trình tiểu béo cũng để xuống đũa bạc trong tay.
“Bệ hạ, mấy vị lúc trước tài nghệ tinh xảo, văn võ đều có, tiểu nữ liền không làm mấy chuyện thơ họa, mà nói chuyện xưa cho chư vị nghe.”
Trong lòng Di Ngọc giờ phút này trấn định thần kỳ, cơ hội lần này thật sự không dễ, nàng biết Lô Trí không nghĩ để cho nàng tham dự đến mấy việc này, nhưng tên cung nữ không tri thức mới vừa rồi không biết là vô tình hay cố ý đã thành công phá hoại kế hoạch của bọn hắn.
Nếu như nàng không có lập tức đứng lên, hoặc là nhường người khác giành đi trước, như vậy đối phương nhất định sẽ không chút khách khí bắt lấy cái danh ngạch cuối cùng này, nhưng bây giờ nàng đã đến, thì sẽ không trơ mắt nhìn đại ca nàng thất bại trong gang tấc.
Nàng vốn là định viết một bức thư pháp, nhưng hiện nay nhất định phải nghĩ biện pháp kéo dài thời gian, tiếng nói nhỏ vừa rồi của Lô Trí tựa như còn tại trong tai nàng quanh quẩn, nếu như không phải bị bức bất đắc dĩ, hắn tuyệt đối không bỏ lại câu nói kia — “Chờ ta trở về.”
Buổi tối Di Ngọc cũng không có ăn cơm, đang cảm thấy có chút đói, nhưng điểm tâm ở bàn của bọn hắn đã sớm bị một mình Trình Tiểu Hổ gom hết vào trong bụng, lúc này món ăn đưa lên, nàng liền lấy đũa bạc gắp từng ngụm nhỏ ăn một chút, cuối cùng xem như là lót dạ.
Quý Đức và Phong tiểu thư hợp tác vẽ bức tranh kia đích xác là không giống bình thường, hai người đồng thời làm một bức tranh vốn là một chuyện không dễ dàng, muốn vẽ tốt càng là khó, hai vị đại thần cùng đi với hoàng thượng đối với bức tranh này rất là tán thưởng, nhưng làm cho bọn hắn thất vọng là bản thân hoàng thượng chỉ đối với bọn hắn cười mà qua.
Trở về đến chỗ ngồi sắc mặt của Phong tiểu thư rất là khó nhìn, nàng căn bản không có nghĩ đến chiêu trò độc đáo này của nàng sẽ thất bại, thần sắc của Quý Đức cũng mang theo ảm đảm không cách nào che giấu, không chờ nỗi lòng của bọn hắn bình phục, Trình Tiểu Phượng đã cầm lấy kiếm gỗ đi ra.
“Bệ hạ, nãy giờ biểu diễn văng chương quá nhiều, tiểu nữ thể hiện một bộ kiếm pháp cho chư vị xem, được không?”
Nàng không có tự báo tên họ, nhưng Lý Thế Dân hiển nhiên là nhận được nàng, nhẹ nhàng gật đầu, nói: “Tốt, vậy liền nhìn xem đi.”
Trình Tiểu Phượng cầm kiếm gỗ trong tay ra dấu trước ngực, liền ở ngay mảnh sân bằng đá đen bắt đầu tung bay đâm chém, từng chiêu từng thức đều mang theo sức lực, một thân ăn mặc đỏ hồng càng có vẻ sấn tư thế oai hùng hiên ngang của nàng, hiện tại nàng đang triển lộ, hiển nhien không phải là loại múa kiếm mang tính chất biểu diễn quá nhiều như đã từng chứng kiến ở yến tiệc của Cao Dương, mà là chân chính kiếm pháp.
Ngoại trừ hai ba chiêu quyền cước tay không của Lô Tuấn, đây là lần đầu tiên Di Ngọc nhìn thấy võ nghệ chân chính, trên khuôn mặt chỉ lớn cỡ bàn tay của nàng tràn đầy đều là vẻ tò mò, Phong tiểu thư ở một bên đứng dậy chuyển người đến bên cạnh Lô Trí, thấp giọng nói: “Lô đại ca, ta, ta…”
Trong mắt Lô Trí cũng không có quá nhiều biến hóa, quay đầu đối với nàng nói: “Không việc gì, còn có cơ hội không phải sao.”
Nghe xong lời nói mang tính chất hơi an ủi này, mới khiến cho sắc mặt của Phong tiểu thư tốt hơn một chút, nàng gật gật đầu rồi trở lại chỗ ngồi của bản thân, Lô Trí nhìn thoáng qua Trình Tiểu Phượng đang cầm kiếm gỗ múa ào ào có tiếng ở giữa sân, lại nhìn thoáng qua Di Ngọc mắt cũng không chớp nhìn nàng ta, hắn đem rượu trong tay uống một hơi cạn sạch, nhẹ nhàng đặt ở trên bàn.
Làm cho mọi người không tưởng được là, Trình Tiểu Phượng thể hiện một bộ kiếm pháp ở bữa tiệc Trung Thu vốn coi trọng triển lộ tài học này lại được đến sự khen ngợi của Lý Thế Dân: “Tốt lắm, quả nhiên có phong phạm của cha ngươi.”
Ngay cả Trình Tiểu Phượng chính mình cũng không có nghĩ đến cái kết quả này, sau khi hơi sững sờ liền ngay thẳng đối với hoàng thượng khom người nói: “Đa ta bệ hạ khen ngợi.”
Sau khi Trình Tiểu Phượng trở về chỗ ngồi, trên mặt của nàng khó nén tươi cười, theo đó cũng lây truyền cho Phong tiểu thư và Quý Đức vốn tâm tình đang không tốt, còn lại Di Ngọc lại hơi sùng bái nói với nàng: “Tiểu Phượng tỷ, ngươi thực lợi hại, có thể nhảy cao như vậy.”
Tươi cười của Trình Tiểu Phượng nhất thời cứng đờ, “Tiểu Ngọc, ngươi không thấy chiêu thức của ta mới là trọng yếu sao?”
Di Ngọc rất không yên lòng lắc đầu nói: “Nhìn không hiểu.”
Trình Tiểu Phượng nhất thời không biết làm sao nói tiếp, quay đầu nói với Lô Trí: “A Trí, tỷ tỷ ta lợi hại đi, một hồi liền xem ngươi.”
Sau khi nhìn thấy Lô Trí lên tiếng trả lời, nàng mới lại lộ ra tươi cười, cầm lấy đũa bạc gắp lấy món ngon còn tỏa hơi nóng mà vừa rồi cung nữ dâng lên, Di Ngọc lại lặng lẽ thu hồi tươi cười, cúi đầu dấu đi thần sắc lo lắng trên mặt.
Bởi vì nhân số bên này của Lô Trí rất ít nên ngay từ đầu liền không có đánh chủ ý vào vấn đề thứ tự, chỉ là kiến phùng sáp châm (tận dụng triệt để mọi mặt) để đánh chủ ý xuất kỳ chế thắng (thắng một cách bất ngờ), nào biết vốn còn nghĩ Quý Đức và Phong tiểu thư có lợi thế nhiều thế nhưng lại thất thế, may mà Trình Tiểu Phượng cứu lại một cái danh ngạch.
Lô Trí nhẹ nhàng gật đầu sau, liền ở vừa lúc Trưởng Tôn Vô Kỵ tán thưởng tiếng đàn của người đang biểu diễn ở giữa sân xong, hắn đứng lên, cùng lúc đó, hai bàn tiệc đối diện cũng lần lượt có hai người đứng dậy, một là yểu điệu, một là cao lớn.
“Lô công tử, Liễu công tử, tin tưởng các ngươi sẽ không cùng ta một người nữ tử tranh giành?” Trưởng Tôn Nhàn hiện tại xem như mượn lời của Phong tiểu thư lúc nãy chặn họng thanh niên họ Trương, bất quá nàng lại khoa trương thân phận, cũng không có trước tiên rời khỏi bàn.
Nhưng chính là câu nói này cũng chặn được người ta khó mà mở miệng, Lô Trí và công tử họ Liễu kia nếu như nói cùng nàng tranh chấp thì nhất định là về mặt nhân phẩm sẽ rơi xuống thấp bậc, lại nói không tranh, Trưởng Tôn Nhàn vốn đánh đàn rất giỏi, nói là tiên nhạc cũng không gì hơn cái này, thật sự làm cho nàng đi trước, có hơn phân nửa khả năng danh ngạch cuối cùng kia sẽ bị nàng đạt được.
Trong lòng mọi người rõ ràng, tất cả đều mang vẻ mặt tò mò nhìn hướng hai người Lô Liễu, Lô Trung Thực ngồi ở chủ tịch vị tuy rằng vẻ mặt vẫn là trang nghiêm, nhưng trong lòng cũng là bắt đầu lo lắng lên, nếu như Lô Trí không có nắm chắc cơ hội lần này, vậy tính toán ngày sau sợ là càng khó.
Liễu công tử nhíu mày, do dự khoảnh khắc vẫn là ngồi xuống, Lô Trí lại như cũ đứng ở chỗ ấy, trên mặt mang nụ cười ôn hòa nhìn Trưởng Tôn Nhàn ở đối diện, chỉ nói một câu:
“Ta trước giờ không khinh thị nữ tử.”
Dù là Di Ngọc bởi vì biết quyết định của Lô Trí mà lo lắng, nhưng lúc này cũng nhịn không được ở trong lòng thầm nói một tiếng “Diệu”, mọi người trong bữa tiệc đều vì Lô Trí mà sửng sốt, sau đó đưa ánh mắt đặt trên người hắn đều bắt đầu biến hóa.
Lô Trung Thực cúi đầu dấu đi tươi cười đắc ý trên mặt, hắn liền biết đứa cháu này của hắn là kẻ “nhanh mồm nhanh miệng”, hừ, tiểu nha đầu của Trưởng Tôn gia kia tuy rằng thông minh lanh lợi, nhưng so với cháu trai của ta vẫn là kém xa.
Hoàng thượng dường như cũng không ngờ rằng Lô Trí sẽ hồi đáp như vậy, sau một trận mới cười nói: “Đã như thế, vậy vị công tử này tới trước đi, trẫm muốn cẩn thận nhìn một cái ngươi có bản lãnh gì.”
Miệng vàng lời ngọc vừa ra, mọi người đem ánh mắt qua lại đảo quanh giữa hai người đang đứng, Trưởng Tôn Nhàn cúi đầu xuống trở lại chỗ ngồi, thần sắc Lô Trí bình tĩnh quyết định lạch ra khỏi bàn, thế nhưng vào lúc này, lại nghe một tiếng hô nhỏ, tiếp đó là tiếng đồ sứ bể vụn.
“Nô, nô tì đáng chết, nô tì đánh chết…”
Tầm mắt Di Ngọc dời qua, phía sau Lô Trí đang có một người cung nữ hơi hơi run thân thể nằm bò quỳ trên mặt đất, mà quần áo sau lưng hắn từ eo đến vạt áo toàn bộ đều dính phải nước canh sềnh sệch, trên mặt đất là một bãi dinh dính thức ăn xen lẫn mảnh sứ vỡ vụn, không ngừng có chất lỏng vấy dấu mỡ thuận theo vạt áo của hắn sa xuống hòa nhập vào đống mảnh vụn.
Mọi người trong tiệc đều bị một màn thình lình xảy ra này dẫn đi tầm mắt, có chút người khó tránh vui sướng khi người gặp họa, có chút người trên mặt tắc lộ ra biểu tình đáng tiếc, nhưng bất kể như thế nào, hiện nay Lô Trí cũng đã là không cách nào lên hiến nghệ, liền tính hiện tại là đêm tiệc trung thu không xem trọng quy chế, cũng không thể khiến hắn đem bộ dạng này lên sân khấu, hướng lớn nói đó chính là ngự tiền thất nghi (mất lễ nghi trước mặt vua).
Lý Thái đem chén rượu trong tay đặt ở trên bàn, trầm giọng nói: “Người tới, mang Lô công tử đi thay quần áo.”
Hai tên cung nữ chờ hầu một bên hướng Lô Trí đi đến, lại có hai tên thái giám khác bước nhanh đi đến bắt đầu quét tước dơ bẩn trên sàn, Di Ngọc nghiêng đầu nhìn biểu tình của Lô Trí, chỉ nhìn thấy sự trầm mặc sâu không thấy đáy trong đôi mắt hắn, nhất thời trong lòng nàng như bị nhíu chặt, thân thể so với đầu óc đi trước một bước, giữa lúc lực chú ý của mọi người vẫn ở trên người Lô Trí thì nàng đã nhanh chóng đứng lên.
“Bệ hạ, gia huynh hiện nay bất tiện, cho phép tiểu nữ đi trước bày tỏ tài nghệ.”
Giọng nói trong trẻo, biểu tình vững vàng, ánh mắt bình tĩnh, Di Ngọc khom người đối với chỗ ngồi hướng bắc thi lễ xong đứng lên, chỉ một thoáng lực chú ý của khách khứa theo trên người của Lô Trí vừa gặp tai họa bất ngờ đổi đến trên người của thiếu nữ áo vàng bề ngoài chỉ có mười hai mười ba tuổi này.
Trong mắt Lý Thế Dân hiện lên một tia ngờ vực, hỏi: “Ngươi cũng là người có thiệp mời?” Không trách hắn đặt câu hỏi như thế, ở yến tiệc này nhiều là người trẻ tuổi từ mười lăm đến hơn hai mươi tuổi, đột nhiên xuất hiện một người tuổi nhỏ hơn ba bốn tuổi, đại đa số người đều sẽ cho rằng nàng là dựa vào hai loại thiệp hồng và đỏ được mang vào tới.
“Phụ hoàng, là nhi thần phát thiệp.”
Thân hình Trưởng Tôn Nhàn khẽ nhúc nhích, thần sắc nhìn Di Ngọc ở đối diện càng thêm lãnh đạm, khắc chế xúc động muốn đứng dậy cùng với nàng tranh chấp, vươn tay cầm ly rượu trên bàn ngậm một hớp, nàng đã làm xong quyết định, bất quản đối phương chút nữa muốn hiển lộ cái tài nghệ gì, nàng đều muốn ở cái loại tài nghệ đó đè áp nàng ta một đầu.
Từ lúc khai yến đến hiện tại, đây là lần thứ hai Lý Thái mở miệng, thanh âm rất là bình thản, nhưng rơi vào trong tai của các khách mời liền không phải đơn giản như vậy, ánh mắt mọi người nhìn hướng Di Ngọc đều bắt đầu trở nên cổ quái.
Trong mắt Di Ngọc xẹt qua một tia không hiểu, đại ca nàng không phải nói chỉ có thiệp mời phát sớm mười ngày mới là do Ngụy vương tự chọn sao, hơn nữa hành vi hiện nay của hắn hẳn là đang giúp cho nàng đi, bằng không liền tính nàng trình ra thiệp mời, hoàng thượng cũng có khả năng không để cho nàng tiếp túc.
Lý Thế Dân quay đầu nhìn thoáng qua khuôn mặt không có biểu tình như trước của con trai mình, sau đó nhìn thẳng tiểu cô nương ở không xa, nói: “Hử? Như thế, vậy ngươi tiến lên đây đi.”
Hai tên cung nữ đứng ở bên cạnh Lô Trí chờ dẫn hắn đi thay quần áo, hắn lại vẫn không nhúc nhích đứng ở chỗ đó, cho đến khi miệng vàng của hoàng thượng vừa mở, Di Ngọc xoay người bước ra khỏi bàn, sau khi đi qua bên cạnh Lô Trí dừng lại một chút, hai người mới kẻ nam người bắc lần lượt bước đi.
Khay đồ ăn bị rơi nát đã được người ta thu dọn sạch sẽ, cung nữ không cẩn thận vấp ngã kia cũng bị mang xuống, Lô Trí thì đi thay quần áo, sắc mặt Trình Tiểu Phượng khó xem đảo qua đảo lại ở mấy bàn tiệc đối diện, Phong tiểu thư xiết chặt quạt xếp trong tay, Quý Đức nhíu chặt lông mày vọng thân ảnh của Di Ngọc, ngay cả Trình tiểu béo cũng để xuống đũa bạc trong tay.
“Bệ hạ, mấy vị lúc trước tài nghệ tinh xảo, văn võ đều có, tiểu nữ liền không làm mấy chuyện thơ họa, mà nói chuyện xưa cho chư vị nghe.”
Trong lòng Di Ngọc giờ phút này trấn định thần kỳ, cơ hội lần này thật sự không dễ, nàng biết Lô Trí không nghĩ để cho nàng tham dự đến mấy việc này, nhưng tên cung nữ không tri thức mới vừa rồi không biết là vô tình hay cố ý đã thành công phá hoại kế hoạch của bọn hắn.
Nếu như nàng không có lập tức đứng lên, hoặc là nhường người khác giành đi trước, như vậy đối phương nhất định sẽ không chút khách khí bắt lấy cái danh ngạch cuối cùng này, nhưng bây giờ nàng đã đến, thì sẽ không trơ mắt nhìn đại ca nàng thất bại trong gang tấc.
Nàng vốn là định viết một bức thư pháp, nhưng hiện nay nhất định phải nghĩ biện pháp kéo dài thời gian, tiếng nói nhỏ vừa rồi của Lô Trí tựa như còn tại trong tai nàng quanh quẩn, nếu như không phải bị bức bất đắc dĩ, hắn tuyệt đối không bỏ lại câu nói kia — “Chờ ta trở về.”
/164
|