Trong phòng bếp ở hậu viện, Di Ngọc từng chút từng chút giã dâu tây trong cối đá, thỉnh thoảng phân thần đi nhìn lồng chưng ở trên lò lửa, dư quang ngắm thấy Lô Trí từ bên ngoài đi tới, cười nói: “Thế nào, nghe thấy mùi thơm?”
Lô Trí đi về phía trước mấy bước đứng bên cạnh bếp lò, hít hà hơi nóng toát ra từ lồng chưng, “Bánh khoai mì?”
“Ừ, lần trước đồng ý làm điểm tâm cho Tiểu Hổ, nhớ không? Hôm qua hắn lại cứu ta, bây giờ làm nhiều một chút, ngươi cũng đem đưa cho Tiểu Phượng tỷ một phần.” Dâu tây trong cối đá không kém nhiều cũng đã dầm nhuyễn, nàng chiết nước cốt ra, lại lấy vỏ bánh trộn lòng đỏ trứng gà mà lúc nãy đã cán xong, đem phân thành từng cái bọc dâu tây dầm vào bên trong.
Lô Trí ở một bên xem một bên khuôn mặt nghiêm túc của nàng, chờ nàng bao xong một nửa, mới mở miệng nói: “Ngươi không hỏi ta chuyện ngày hôm qua là ai ra tay sao?”
Di Ngọc ngừng tay lại một chút, rồi tiếp tục nặn bánh, “Ngay từ đầu ta cảm thấy là Trưởng Tôn Nhàn, bất quá mấy tên hại con ngựa nổi điên lại là học sinh của Thái Học Viện, đại ca nhưng là tra ra tới?”
“Ừ,” Lô Trí vươn tay đem sợi dây cột tóc màu xanh lá cây sắp bị bung ra ở sau gáy nàng cột chặt lại, “Là người của Thành Dương, bất quá Trưởng Tôn Nhàn cũng có phần, ngay sau hôm bữa tiệc diễn ra thái tử liền phái người đến tìm ta, sau khi bị ta cự tuyệt thì nghĩ mượn chuyện của ngươi tới gõ ta một phen.”
Trên mặt Di Ngọc không có đặc biệt lộ ra vẻ gì khác, động tác trên tay cũng không ngừng, chỉ chốc lát sau liền lại nặn xong hai cái bánh dâu tây, nàng không lại tiếp tục cái đề tài này, mà thuận miệng hỏi: “Đại ca, sau này ngươi muốn làm gián quan?”
“Không.”
Từ trong miệng Lô Trí thốt ra cái chữ này làm cho Di Ngọc rất là kinh ngạc, nàng quay đầu nhìn hắn, “Ngươi không định làm gián quan sao? Vậy vì sao ngày đó ngươi muốn nói ra mười câu kia cho hoàng thượng nghe?” Bao quát cả nàng ở bên trong, tất cả mọi người đều cho rằng Lô Trí muốn đi lên con đường nói thẳng không bênh của gián quan.
Lô Trí cười khẽ lắc đầu, “Gián quan? Tiểu Ngọc, ngươi nghĩ sai, ngày đó ta nói ra mười câu đó, có hai cái mục đích, một là làm cho hoàng thượng chú ý đến ta, một là làm cho hắn biết ta là người có gan, một người to gan lớn mật.”
To gan lớn mật? Di Ngọc nhíu mày, đây không phải là cái từ gì tốt đẹp, “Ngươi không bằng đừng nói, càng nói ta càng hồ đồ.”
“Theo ngươi thì, trên triều đình loại quan nào là ít nhất.”
“Hừm… Hẳn là quan thật lòng vì dân chúng mà suy nghĩ.
“Vậy còn hoàng thượng thì cần nhất loại quan như thế nào?”
“Cái đó còn cần nói sao, tự nhiên là người trung tâm.”
Lô Trí gật gật đầu lại lắc lắc đầu, cười nói: “Ngươi cho rằng trên triều đình này chân chính đem chữ trung để ở đầu tiên được mấy người, mười trên mười đều là đem chữ lợi để ở đầu, hoàng thượng muốn — bánh khoai chưng xong.”
Di Ngọc khẽ hừ một tiếng, cầm miếng vải nhắc nồi đem lồng chưng trên bếp lò lấy xuống, thay đổi bánh hoa hồng, quay đầu nghĩ hỏi hắn nửa câu nói còn lại, thì đã không thấy bóng dáng hắn đâu.
Nhìn chằm chằm lồng chưng dần dần bắt đầu bốc khói trên bếp, nàng hơi hơi khóa lại lông mày, không làm gián quan lại cần gan lớn, thì là làm cái gì đâu?
Lại qua non nửa canh giờ, Di Ngọc đem bốn loại điểm tâm đã làm tốt phân tầng cất vào trong hộp, loại thời tiết này có thể để hai ba ngày đều sẽ không bị hư, bất quá dựa theo khẩu vị của Trình tiểu béo, thì sợ là ngày mai liền có thể ăn xong.
“Tiểu thư!” Trần Khúc vội vàng chạy vào trong bếp, “Tiểu thư, cậu của Tiểu Mãn tỷ tới, nói là mảnh đất dưới núi bị thấm nước!”
Di Ngọc nhanh chóng xoa xoa tay cởi tạp dề xuống, bước nhanh tới tiền sảnh, nhìn thấy Lô Trí và Lô Tuấn đang nghe Tề Ngũ nói chuyện, vội đi qua hỏi: “Chuyện gì xảy ra?”
Hôm qua Tề Ngũ đã nghe Tiểu Mãn nói trên mặt Di Ngọc bị thương, cho nên lúc này gặp nàng cũng không kinh ngạc lắm, chỉ là sửng sốt một chút sau đó giọng mang nôn nóng nói: “Tiểu thư, sáng nay ta đi đến mảnh đất ở bên cạnh núi nhìn xem mầm, thấy đất ở đó có mấy chỗ ẩm ướt, càng hướng nam đi hơi ẩm càng nhiều, cũng không biết có phải do con sông lớn nào ở trong núi bị tăng mực nước hay không.”
Sau khi Lô thị mua thôn trang cho huynh đệ Lô gia xong, trên tay còn có tiền dư, vì vậy liền đem một khối đất dựa vào núi ở phía nam rừng sơn tra mua xuống, lúc trước vừa gọi người trồng xuống mầm sơn tra, nếu như thực là do sông lớn tràn nước, vậy về sau sẽ làm ngập cánh rừng, Di Ngọc là không thể làm ra chuyện gọi người để ý như ở trong nước mà trồng cây được, như thế chút cây giống giá trị ngàn lượng liền tương đương hủy hết.
Lô Trí nói: “Tề bá, ngươi đừng hoảng, chúng ta cùng nhau đi nhìn xem.”
“Đại ca, chờ ta đổi bộ quần áo rồi cùng các ngươi đi.” Không đợi bọn họ cự tuyệt, Di Ngọc về phòng mặc thêm bộ quần áo bằng lụa mỏng, đơn giản tết cái bím tóc, lại lấy cái khăn che mặt dễ thông khí che ở trên mặt.
Di Ngọc dặn Trần Khúc ở trong nhà, sau đó ba huynh muội liền cùng Tề Ngũ đi đến trên núi, mảnh đất vừa mua ở phía nam rừng sơn tra, dựa vào chân núi, bốn người đến đó vừa thấy, quả nhiên có vài chỗ mặt đất ẩm ướt không bình thường, từng khối kéo dài đến chân núi.
Lô Tuấn và Lô Trí cùng Tề Ngũ bắt đầu tìm nguồn gốc của nơi rỉ ra nước này, Di Ngọc ngồi ở trên một chỗ đất bị ẩm nắm chất đất xem một lát, thì nghe thấy Lô Tuấn ở phía xa gọi nàng, ngẩng đầu liền thấy ba người đã đứng ở dưới chân núi, đang chỉ một mặt núi đá nói gì đó.
“Sao rồi?” Nàng chạy đến bên cạnh hai người hỏi.
“Ngươi nhìn.” Lô Trí chỉ một khối núi đá, ánh mắt Di Ngọc thuận tay hắn liếc về phía một vách núi, vừa xem xong nhất thời ngạc nhiên.
Ở trong bụi cỏ, trên một vách núi có chút trũng có một mảng đá cao nửa người ướt nhẹp, nhìn kỹ còn thấy rõ có khói trắng nhàn nhạt theo trong khe đá xuất hiện.
Di Ngọc đi ra phía trước, tách ra bụi cỏ cao cỡ bắp đùi vươn tay đẩy đẩy, mấy tảng đá lớn thế nhưng nhúc nhích, hiển nhiên là do con người làm ra che đi.
“Tề bá, nương của ta mua đất này của nhà ai?”
“Một nhà nông hộ ở ngoài trấn! Tiểu thư, ngươi nói có phải bọn hắn gạt chúng ta không?”
Di Ngọc chăm chú nhìn mấy khối đá kia nghĩ một lát, có chút chần chờ mà nói: “Nhị ca, ngươi có thể đem tảng đá này dời ra sao?”
“Đương nhiên.” Khí lực của Lô Tuấn rất lớn, vén tay áo lên đẩy hai ba cái liền đem đá vụn đẩy qua một bên, sau đó mới đem khối đá lớn ở phía dưới ôm lên để qua một bên.
Di Ngọc nhìn dòng nước bốc khói trắng chảy nhè nhẹ ra, vươn tay sờ sờ, rồi sau đó không quan tâm hình tượng cười ha hả, ba người kỳ quái nhìn nàng, vẫn là Lô Trí phản ứng nhanh nhất, cũng đi đến đẩy ra bụi cỏ hai bên nhìn vách núi một hồi.
“Đây phải… Suối nước nóng?” Lô Trí có chút hồ nghi sờ sờ nước đọng ấm áp trên các nhánh cây.
“Hẳn là.” Hai mắt Di Ngọc sáng lên nhìn chòng chọc vách núi, suối nước nóng a, nơi này tám phần là có con suối, nghĩ đến hẳn là người của nông hộ đã bán nơi này không có biết gì về suối nước nóng, còn tưởng là mảnh đất này xảy ra vấn đề, mới đem chỗ này che lại trước khi bán.
Nói Lô Trí là xem tẫn sách trong thiên hạ cũng không đủ, hắn không có giống như là Di Ngọc chỉ thích xem một ít sách miêu tả người và vật, vì là học sinh Thái Học Viện nên hắn có thể đến nhà sách nơi mà cất giữ rất nhiều loại sách phong phú để đọc, những bộ sách về sông ngòi kênh rạch linh tinh hắn cũng từng duyệt qua, bởi vậy đối với chỗ tốt của suối nước nóng cũng biết sơ một hai điều.
“Nhị đệ, ngươi đi phủ trưởng trấn mượn hai cây búa lại đây.” Lô Trí nâng cầm lên nghĩ một lát, rồi quay đầu phân phó nói.
Sau khi Tề bá và Lô Tuấn đi khỏi, Di Ngọc liền ngồi ở bên cạnh vách núi, dính chút nước ấm đưa đến mũi hít hà, nhìn màu sắc không hề vẩn đục, cũng không có hương vị gì đặc thù.
“Tiểu Ngọc, nếu như nơi này thực sự giấu miệng suối nước nóng, vậy chúng ta liền xây tòa nhà ở chỗ này.” Tuy rằng cùng với trấn Long Tuyền cách khá xa, nhưng kề bên chân núi này cũng có mấy cái thôn trang.
“Tuyệt vời.” Di Ngọc tự nhiên là toàn lực ủng hộ cái chủ ý này, tưởng tượng đến mùa đông có thể ngâm mình ở suối nước nóng hầm hập, tươi cười trên mặt nàng liền thu không xong.
Tốc độ của Lô Tuấn cũng nhanh, không đến hai khắc chung liền xách rìu đục chạy về, hai huynh đệ vén vạt áo ngồi ở bên cạnh vách núi bắt đầu đục lên, dùng đầy đủ nửa canh giờ, quả thật gặp dòng nước lớn hơn một ít, nước ấm cũng có chút phỏng tay, Di Ngọc cực kỳ mừng, đã xác định nơi này đích xác có con suối.
Hai huynh đệ không dám lại đục tiếp, mà dùng tảng đá như cũ đem khe hở chắn lại, để cho Tề bá trong coi rồi sau đó về nhà.
Lô thị đã sớm dạo phố về nhà, trước đó đại khái nghe Trần Khúc nói qua một lần nên sau khi ba người trở về, Lô thị nhìn thấy toàn thân bọn hắn bẩn thỉu dơ dáy cũng không có mắng, chỉ lo lắng đem sự tình hỏi rõ ràng.
Năm đó Lô gia cực kỳ giàu có, tự nhiên là biết cái loại suối nước nóng này, sau một trận kinh ngạc liền nhiều lần xác định con suối kia là thực, thế là cả nhà liền làm ra quyết định — xây tòa nhà ở dưới chân núi kia.
Xây tòa nhà cần tốn không ít tiền, may mà Lô Trung Thực không chỉ lén lút nhét cho ba đứa nhỏ mỗi đứa một ngàn lượng bạc, Lô thị cũng lơ mơ được hai ngàn lượng, mới đầu nàng không hề nghĩ dùng tới bạc này, nhưng cuối cùng dưới sự khuyên nhủ của Lô Trí vẫn là buông ra.
Trưa hôm đó ăn cơm, Lô Trí và Lô Tuấn liền cầm theo chút tiền đi ra cửa trù bị chuyện xây nhà, Di Ngọc thì dưới sự cường ép của Lô thị nằm lại trên giường, không thiếu vì buổi sáng chạy loạn bị giũa cho một trận, cuối cùng không thể không nhắm mắt lại giả ngủ tránh né đi qua.
Sau khi Lô thị ra khỏi phòng, đôi mắt Di Ngọc mới lại mở to, nhìn chằm chằm màn lụa trên đỉnh đầu, nhớ lại đối thoại lúc sáng với Lô Trí trong bếp.
Chuyện ngựa trở chứng lần này quả nhiên lại có Trưởng Tôn Nhàn chộn rộn, tuy rằng là người bên Thành Dương ra tay, mục đích cũng là vì gõ Lô Trí, nhưng nàng có thể tưởng tượng được đến trong đó thiếu không được sự châm ngòi của Trưởng Tôn Nhàn.
Đúng vậy, nàng là người “không quyền không thế”, nhưng không phải mặc cho ai muốn khi dễ liền khi dễ, chuyện phòng tối lần trước nàng nhịn qua, chẳng lẽ chuyện lần này nàng cũng phải nhịn sao, đáp án đương nhiên là phủ định, lúc trước tới cùng là vì ỷ vào thế của Ngụy vương, chỉ có thể tại lúc tranh cãi chiếm cái thượng phong, nhưng hiện nay Lô Trí được hoàng thượng thưởng thức, càng thêm sau lưng có nhiều ra một ông ngoại Lô Trung Thực, tuy rằng không thể công khai, nhưng mà sức lực của nàng lại có thêm.
Ở trong mắt công chúa thiên kim này đó, mạng người như cỏ rác, may mà nàng phúc lớn mạng lớn, nếu như đổi thành người khác hai lần ba lượt bị như nàng vậy thì đã sớm bị chỉnh chết. Ở trước mặt Lô Trí nàng cũng không có biểu hiện ra cái gì, đó là vì không muốn để cho hắn tự trách, nhưng trên thực tế nàng đã sớm bị tức được nghiến răng, sinh ra tâm tư lấy răng đền răng cho bõ tức.
Kỳ thật càng là loại người nhìn qua thanh lãnh giống như Trưởng Tôn Nhàn, đáy lòng càng là ngạo khí, bằng không nàng ta cũng sẽ không hai lần đều là mượn tay người khác đi hại nàng, nếu như không nhìn thân phận địa vị, muốn trị loại người này, nàng có rất nhiều phương pháp.
Tháng chín này được nghỉ nàng liền ở trong nhà an dưỡng thật tốt, chờ tháng mười đi học, cho dù xem như có Cao Dương ở đó, nàng tất cũng sẽ cho Trưởng Tôn đại tiểu thư một cái bài học khó quên
Lô Trí đi về phía trước mấy bước đứng bên cạnh bếp lò, hít hà hơi nóng toát ra từ lồng chưng, “Bánh khoai mì?”
“Ừ, lần trước đồng ý làm điểm tâm cho Tiểu Hổ, nhớ không? Hôm qua hắn lại cứu ta, bây giờ làm nhiều một chút, ngươi cũng đem đưa cho Tiểu Phượng tỷ một phần.” Dâu tây trong cối đá không kém nhiều cũng đã dầm nhuyễn, nàng chiết nước cốt ra, lại lấy vỏ bánh trộn lòng đỏ trứng gà mà lúc nãy đã cán xong, đem phân thành từng cái bọc dâu tây dầm vào bên trong.
Lô Trí ở một bên xem một bên khuôn mặt nghiêm túc của nàng, chờ nàng bao xong một nửa, mới mở miệng nói: “Ngươi không hỏi ta chuyện ngày hôm qua là ai ra tay sao?”
Di Ngọc ngừng tay lại một chút, rồi tiếp tục nặn bánh, “Ngay từ đầu ta cảm thấy là Trưởng Tôn Nhàn, bất quá mấy tên hại con ngựa nổi điên lại là học sinh của Thái Học Viện, đại ca nhưng là tra ra tới?”
“Ừ,” Lô Trí vươn tay đem sợi dây cột tóc màu xanh lá cây sắp bị bung ra ở sau gáy nàng cột chặt lại, “Là người của Thành Dương, bất quá Trưởng Tôn Nhàn cũng có phần, ngay sau hôm bữa tiệc diễn ra thái tử liền phái người đến tìm ta, sau khi bị ta cự tuyệt thì nghĩ mượn chuyện của ngươi tới gõ ta một phen.”
Trên mặt Di Ngọc không có đặc biệt lộ ra vẻ gì khác, động tác trên tay cũng không ngừng, chỉ chốc lát sau liền lại nặn xong hai cái bánh dâu tây, nàng không lại tiếp tục cái đề tài này, mà thuận miệng hỏi: “Đại ca, sau này ngươi muốn làm gián quan?”
“Không.”
Từ trong miệng Lô Trí thốt ra cái chữ này làm cho Di Ngọc rất là kinh ngạc, nàng quay đầu nhìn hắn, “Ngươi không định làm gián quan sao? Vậy vì sao ngày đó ngươi muốn nói ra mười câu kia cho hoàng thượng nghe?” Bao quát cả nàng ở bên trong, tất cả mọi người đều cho rằng Lô Trí muốn đi lên con đường nói thẳng không bênh của gián quan.
Lô Trí cười khẽ lắc đầu, “Gián quan? Tiểu Ngọc, ngươi nghĩ sai, ngày đó ta nói ra mười câu đó, có hai cái mục đích, một là làm cho hoàng thượng chú ý đến ta, một là làm cho hắn biết ta là người có gan, một người to gan lớn mật.”
To gan lớn mật? Di Ngọc nhíu mày, đây không phải là cái từ gì tốt đẹp, “Ngươi không bằng đừng nói, càng nói ta càng hồ đồ.”
“Theo ngươi thì, trên triều đình loại quan nào là ít nhất.”
“Hừm… Hẳn là quan thật lòng vì dân chúng mà suy nghĩ.
“Vậy còn hoàng thượng thì cần nhất loại quan như thế nào?”
“Cái đó còn cần nói sao, tự nhiên là người trung tâm.”
Lô Trí gật gật đầu lại lắc lắc đầu, cười nói: “Ngươi cho rằng trên triều đình này chân chính đem chữ trung để ở đầu tiên được mấy người, mười trên mười đều là đem chữ lợi để ở đầu, hoàng thượng muốn — bánh khoai chưng xong.”
Di Ngọc khẽ hừ một tiếng, cầm miếng vải nhắc nồi đem lồng chưng trên bếp lò lấy xuống, thay đổi bánh hoa hồng, quay đầu nghĩ hỏi hắn nửa câu nói còn lại, thì đã không thấy bóng dáng hắn đâu.
Nhìn chằm chằm lồng chưng dần dần bắt đầu bốc khói trên bếp, nàng hơi hơi khóa lại lông mày, không làm gián quan lại cần gan lớn, thì là làm cái gì đâu?
Lại qua non nửa canh giờ, Di Ngọc đem bốn loại điểm tâm đã làm tốt phân tầng cất vào trong hộp, loại thời tiết này có thể để hai ba ngày đều sẽ không bị hư, bất quá dựa theo khẩu vị của Trình tiểu béo, thì sợ là ngày mai liền có thể ăn xong.
“Tiểu thư!” Trần Khúc vội vàng chạy vào trong bếp, “Tiểu thư, cậu của Tiểu Mãn tỷ tới, nói là mảnh đất dưới núi bị thấm nước!”
Di Ngọc nhanh chóng xoa xoa tay cởi tạp dề xuống, bước nhanh tới tiền sảnh, nhìn thấy Lô Trí và Lô Tuấn đang nghe Tề Ngũ nói chuyện, vội đi qua hỏi: “Chuyện gì xảy ra?”
Hôm qua Tề Ngũ đã nghe Tiểu Mãn nói trên mặt Di Ngọc bị thương, cho nên lúc này gặp nàng cũng không kinh ngạc lắm, chỉ là sửng sốt một chút sau đó giọng mang nôn nóng nói: “Tiểu thư, sáng nay ta đi đến mảnh đất ở bên cạnh núi nhìn xem mầm, thấy đất ở đó có mấy chỗ ẩm ướt, càng hướng nam đi hơi ẩm càng nhiều, cũng không biết có phải do con sông lớn nào ở trong núi bị tăng mực nước hay không.”
Sau khi Lô thị mua thôn trang cho huynh đệ Lô gia xong, trên tay còn có tiền dư, vì vậy liền đem một khối đất dựa vào núi ở phía nam rừng sơn tra mua xuống, lúc trước vừa gọi người trồng xuống mầm sơn tra, nếu như thực là do sông lớn tràn nước, vậy về sau sẽ làm ngập cánh rừng, Di Ngọc là không thể làm ra chuyện gọi người để ý như ở trong nước mà trồng cây được, như thế chút cây giống giá trị ngàn lượng liền tương đương hủy hết.
Lô Trí nói: “Tề bá, ngươi đừng hoảng, chúng ta cùng nhau đi nhìn xem.”
“Đại ca, chờ ta đổi bộ quần áo rồi cùng các ngươi đi.” Không đợi bọn họ cự tuyệt, Di Ngọc về phòng mặc thêm bộ quần áo bằng lụa mỏng, đơn giản tết cái bím tóc, lại lấy cái khăn che mặt dễ thông khí che ở trên mặt.
Di Ngọc dặn Trần Khúc ở trong nhà, sau đó ba huynh muội liền cùng Tề Ngũ đi đến trên núi, mảnh đất vừa mua ở phía nam rừng sơn tra, dựa vào chân núi, bốn người đến đó vừa thấy, quả nhiên có vài chỗ mặt đất ẩm ướt không bình thường, từng khối kéo dài đến chân núi.
Lô Tuấn và Lô Trí cùng Tề Ngũ bắt đầu tìm nguồn gốc của nơi rỉ ra nước này, Di Ngọc ngồi ở trên một chỗ đất bị ẩm nắm chất đất xem một lát, thì nghe thấy Lô Tuấn ở phía xa gọi nàng, ngẩng đầu liền thấy ba người đã đứng ở dưới chân núi, đang chỉ một mặt núi đá nói gì đó.
“Sao rồi?” Nàng chạy đến bên cạnh hai người hỏi.
“Ngươi nhìn.” Lô Trí chỉ một khối núi đá, ánh mắt Di Ngọc thuận tay hắn liếc về phía một vách núi, vừa xem xong nhất thời ngạc nhiên.
Ở trong bụi cỏ, trên một vách núi có chút trũng có một mảng đá cao nửa người ướt nhẹp, nhìn kỹ còn thấy rõ có khói trắng nhàn nhạt theo trong khe đá xuất hiện.
Di Ngọc đi ra phía trước, tách ra bụi cỏ cao cỡ bắp đùi vươn tay đẩy đẩy, mấy tảng đá lớn thế nhưng nhúc nhích, hiển nhiên là do con người làm ra che đi.
“Tề bá, nương của ta mua đất này của nhà ai?”
“Một nhà nông hộ ở ngoài trấn! Tiểu thư, ngươi nói có phải bọn hắn gạt chúng ta không?”
Di Ngọc chăm chú nhìn mấy khối đá kia nghĩ một lát, có chút chần chờ mà nói: “Nhị ca, ngươi có thể đem tảng đá này dời ra sao?”
“Đương nhiên.” Khí lực của Lô Tuấn rất lớn, vén tay áo lên đẩy hai ba cái liền đem đá vụn đẩy qua một bên, sau đó mới đem khối đá lớn ở phía dưới ôm lên để qua một bên.
Di Ngọc nhìn dòng nước bốc khói trắng chảy nhè nhẹ ra, vươn tay sờ sờ, rồi sau đó không quan tâm hình tượng cười ha hả, ba người kỳ quái nhìn nàng, vẫn là Lô Trí phản ứng nhanh nhất, cũng đi đến đẩy ra bụi cỏ hai bên nhìn vách núi một hồi.
“Đây phải… Suối nước nóng?” Lô Trí có chút hồ nghi sờ sờ nước đọng ấm áp trên các nhánh cây.
“Hẳn là.” Hai mắt Di Ngọc sáng lên nhìn chòng chọc vách núi, suối nước nóng a, nơi này tám phần là có con suối, nghĩ đến hẳn là người của nông hộ đã bán nơi này không có biết gì về suối nước nóng, còn tưởng là mảnh đất này xảy ra vấn đề, mới đem chỗ này che lại trước khi bán.
Nói Lô Trí là xem tẫn sách trong thiên hạ cũng không đủ, hắn không có giống như là Di Ngọc chỉ thích xem một ít sách miêu tả người và vật, vì là học sinh Thái Học Viện nên hắn có thể đến nhà sách nơi mà cất giữ rất nhiều loại sách phong phú để đọc, những bộ sách về sông ngòi kênh rạch linh tinh hắn cũng từng duyệt qua, bởi vậy đối với chỗ tốt của suối nước nóng cũng biết sơ một hai điều.
“Nhị đệ, ngươi đi phủ trưởng trấn mượn hai cây búa lại đây.” Lô Trí nâng cầm lên nghĩ một lát, rồi quay đầu phân phó nói.
Sau khi Tề bá và Lô Tuấn đi khỏi, Di Ngọc liền ngồi ở bên cạnh vách núi, dính chút nước ấm đưa đến mũi hít hà, nhìn màu sắc không hề vẩn đục, cũng không có hương vị gì đặc thù.
“Tiểu Ngọc, nếu như nơi này thực sự giấu miệng suối nước nóng, vậy chúng ta liền xây tòa nhà ở chỗ này.” Tuy rằng cùng với trấn Long Tuyền cách khá xa, nhưng kề bên chân núi này cũng có mấy cái thôn trang.
“Tuyệt vời.” Di Ngọc tự nhiên là toàn lực ủng hộ cái chủ ý này, tưởng tượng đến mùa đông có thể ngâm mình ở suối nước nóng hầm hập, tươi cười trên mặt nàng liền thu không xong.
Tốc độ của Lô Tuấn cũng nhanh, không đến hai khắc chung liền xách rìu đục chạy về, hai huynh đệ vén vạt áo ngồi ở bên cạnh vách núi bắt đầu đục lên, dùng đầy đủ nửa canh giờ, quả thật gặp dòng nước lớn hơn một ít, nước ấm cũng có chút phỏng tay, Di Ngọc cực kỳ mừng, đã xác định nơi này đích xác có con suối.
Hai huynh đệ không dám lại đục tiếp, mà dùng tảng đá như cũ đem khe hở chắn lại, để cho Tề bá trong coi rồi sau đó về nhà.
Lô thị đã sớm dạo phố về nhà, trước đó đại khái nghe Trần Khúc nói qua một lần nên sau khi ba người trở về, Lô thị nhìn thấy toàn thân bọn hắn bẩn thỉu dơ dáy cũng không có mắng, chỉ lo lắng đem sự tình hỏi rõ ràng.
Năm đó Lô gia cực kỳ giàu có, tự nhiên là biết cái loại suối nước nóng này, sau một trận kinh ngạc liền nhiều lần xác định con suối kia là thực, thế là cả nhà liền làm ra quyết định — xây tòa nhà ở dưới chân núi kia.
Xây tòa nhà cần tốn không ít tiền, may mà Lô Trung Thực không chỉ lén lút nhét cho ba đứa nhỏ mỗi đứa một ngàn lượng bạc, Lô thị cũng lơ mơ được hai ngàn lượng, mới đầu nàng không hề nghĩ dùng tới bạc này, nhưng cuối cùng dưới sự khuyên nhủ của Lô Trí vẫn là buông ra.
Trưa hôm đó ăn cơm, Lô Trí và Lô Tuấn liền cầm theo chút tiền đi ra cửa trù bị chuyện xây nhà, Di Ngọc thì dưới sự cường ép của Lô thị nằm lại trên giường, không thiếu vì buổi sáng chạy loạn bị giũa cho một trận, cuối cùng không thể không nhắm mắt lại giả ngủ tránh né đi qua.
Sau khi Lô thị ra khỏi phòng, đôi mắt Di Ngọc mới lại mở to, nhìn chằm chằm màn lụa trên đỉnh đầu, nhớ lại đối thoại lúc sáng với Lô Trí trong bếp.
Chuyện ngựa trở chứng lần này quả nhiên lại có Trưởng Tôn Nhàn chộn rộn, tuy rằng là người bên Thành Dương ra tay, mục đích cũng là vì gõ Lô Trí, nhưng nàng có thể tưởng tượng được đến trong đó thiếu không được sự châm ngòi của Trưởng Tôn Nhàn.
Đúng vậy, nàng là người “không quyền không thế”, nhưng không phải mặc cho ai muốn khi dễ liền khi dễ, chuyện phòng tối lần trước nàng nhịn qua, chẳng lẽ chuyện lần này nàng cũng phải nhịn sao, đáp án đương nhiên là phủ định, lúc trước tới cùng là vì ỷ vào thế của Ngụy vương, chỉ có thể tại lúc tranh cãi chiếm cái thượng phong, nhưng hiện nay Lô Trí được hoàng thượng thưởng thức, càng thêm sau lưng có nhiều ra một ông ngoại Lô Trung Thực, tuy rằng không thể công khai, nhưng mà sức lực của nàng lại có thêm.
Ở trong mắt công chúa thiên kim này đó, mạng người như cỏ rác, may mà nàng phúc lớn mạng lớn, nếu như đổi thành người khác hai lần ba lượt bị như nàng vậy thì đã sớm bị chỉnh chết. Ở trước mặt Lô Trí nàng cũng không có biểu hiện ra cái gì, đó là vì không muốn để cho hắn tự trách, nhưng trên thực tế nàng đã sớm bị tức được nghiến răng, sinh ra tâm tư lấy răng đền răng cho bõ tức.
Kỳ thật càng là loại người nhìn qua thanh lãnh giống như Trưởng Tôn Nhàn, đáy lòng càng là ngạo khí, bằng không nàng ta cũng sẽ không hai lần đều là mượn tay người khác đi hại nàng, nếu như không nhìn thân phận địa vị, muốn trị loại người này, nàng có rất nhiều phương pháp.
Tháng chín này được nghỉ nàng liền ở trong nhà an dưỡng thật tốt, chờ tháng mười đi học, cho dù xem như có Cao Dương ở đó, nàng tất cũng sẽ cho Trưởng Tôn đại tiểu thư một cái bài học khó quên
/164
|