Tân Đường Di Ngọc

Chương 132: Là thuốc độc

/164


Nghe Di Ngọc nói xong, Diêu Tử Kỳ cũng không đồng ý ngay mà lại nói trước: “Nếu muốn cha ta xem phong thuỷ cho nhà của ngươi, e là cách bài trí từ trong ra ngoài đều phải đổi chỗ, trong nhà ngươi đều là nữ tử, làm sao có thể dời được vật nặng?”

“Chuyện này không lo, một lát nữa ca ca ta sẽ trở về.” Mấy ngày nay Lô Tuấn đều ở lại chân núi giám sát việc xây dựng, đến giờ ăn trưa mới về.

Ánh mắt Diêu Tử Kỳ hơi sáng lên: “Lô công tử sắp về nhà sao?”

Di Ngọc biết nàng hiểu lầm , cũng không nói ra, chỉ đáp: “Đúng vậy, nhị ca ta giữa trưa sẽ trở về ăn cơm.”

Diêu Tử Kỳ khẽ cúi đầu, “A” một tiếng rồi không nói gì nữa, Di Ngọc nhìn bộ dáng của nàng thầm thở dài một hơi, tâm tư thiếu nữ này vừa thấy liền biết, đại ca nàng thực là hết sức thu hút người khác.

Lại qua thời gian khoảng một chén trà nhỏ, Diêu Hoảng đi theo Lô thị quay trở về, chuyện cái viện bên cạnh rất thuận lợi bàn xong, hắn còn đưa trước tiền thuê nhà của nửa năm, hai nhà xem như tạm thời làm hàng xóm với nhau.

Trên người hai cha con chỉ có hai cái túi, sau khi đem cất đồ đạc vào ngôi nhà mới thuê, Diêu Hoảng liền dẫn Diêu Tử Kỳ đến Lô gia kiếm cơm .

“Phu nhân, nhà ta hôm nay không có cách nào nấu cơm, ngươi xem?” Trên mặt Diêu Hoảng mang theo khó xử nói.

“Tiên sinh khách sáo cái gì, ở lại nhà ta ăn đi.” Lô thị nói xong liền sai Tiểu Mãn cùng Trần Khúc sớm đi nấu cơm, làm thêm vài món ăn.

Diêu Hoảng vuốt ria mép, cười nói: “Cám ơn, vậy ta sẽ không khách khí, nhưng mà ta sẽ không ăn miễn phí, phong thuỷ của nhà này, ta sẽ xem miễn phí cho phu nhân.

Di Ngọc nhìn gương mặt Diêu Tử Kỳ lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, liền hiểu là chuyện gì thế này, đối với tính tình không chịu thiệt thòi của Diêu Hoảng cảm thấy rất buồn cười, nhưng cũng không hề sinh ra phiền chán.

Lô thị mừng rỡ, lập tức liền tự mình xuống bếp làm cơm, Diêu Hoảng thì bắt đầu đi lại lung tung trong nhà ngoài nhà, Di Ngọc cũng không ngăn cản, cùng Diêu Tử Kỳ ngồi ở trong nhà nói chuyện phiếm.

“Nương! Con đã về!” Lô Tuấn lớn tiếng hô to rồi xốc mành đi vào nhà, nhìn thấy có người ngồi ở phòng khách, thoáng ngạc nhiên rồi hỏi Di Ngọc: “Có khách đến?”

Diêu Tử Kỳ vội vàng đứng lên, “Lô công tử.”

Bị nàng gọi một tiếng, Lô Tuấn cẩn thận nhìn thẳng hai mắt Diêu Tử Kỳ, lập tức chỉ ngón tay vào nàng, “Ngươi, ngươi là cái kia, cái kia…”

Nhìn vẻ mặt Lô Tuấn ảo não vì không nhớ ra, Di Ngọc nhanh chóng nói tiếp: “Đại ca, là Diêu công tử lần trước chúng ta đã gặp bên ngoài Tụ Đức Lâu.”

Nàng lại nói chuyện Diêu Hoảng khám bệnh cho Lô thị và chuyện ở lại ngôi nhà kế bên nói với hắn, gương mặt Lô Tuấn hiện lên vẻ sáng tỏ, vừa khéo Diêu Hoảng từ sân sau vòng trở vào, thấy hắn liền kêu hắn lại đi chuyển đồ đạc, Lô Tuấn hướng hắn nói lời cảm ơn, sau đó rất là thành thật theo sau hắn dời đông chuyển tây.

Khi Lô thị bưng đồ ăn từ phòng bếp ra, Diêu Hoảng đang chỉ huy Lô Tuấn chuyển từ sân sau đến một cái chum lớn, thấy trên tay nàng bưng thức ăn tỏa khói nghi ngút, liền bỏ lại Lô Tuấn đi tới đón lấy mâm cơm, dùng sức ngửi hai cái, biểu cảm ngây ngất trên mặt càng thêm tăng cao, bưng cái mâm liền đi đến phòng khách, để mặc một mình Lô Tuấn ôm cái chum lớn kia đứng ngốc nửa ngày cũng không biết nên để nó chỗ nào cho phải.

Bữa trưa Lô thị làm sáu món ăn nóng, cộng thêm hai đĩa trứng gà thái hành áp chảo tỏa hương thơm phức, mọi người vừa nhìn khẩu vị liền mở rộng, Lô Tuấn và Diêu Hoảng là hai người ăn hăng say nhất, Diêu Tử Kỳ ngồi bên cạnh nhìn cha nàng ăn ngốn nga ngốn nghiến, tuy trên mặt có chút quẫn bách, nhưng không có lên tiếng ngăn cản.

“Tay nghề của phu nhân thật là tốt a, ” cùng Lô Tuấn đem món ăn cuối cùng trong mâm giải quyết sạch sẽ, Diêu Hoảng tựa lưng vào ghế ngồi nấc cục, giơ ngón tay cái lên với Lô thị, “Lão gia nhà ngươi thật là may mắn!”

Nhất thời cả bàn biến lạnh, Diêu Hoảng còn không biết bản thân mình đã nói sai, lại tiếp tục: “Đúng rồi, sao lại không thấy lão gia trở về?”

Lô Tuấn đem mẩu bánh còn thừa lại trong tay xuống, buồn bực nói: “Cha ta đã chết từ lâu!”

“Hả? Chết như thế nào?” Trên mặt Diêu Hoảng có vài phần ngạc nhiên, bị Diêu Tử Kỳ hung hăng dùng chân dưới gầm bàn đạp cho môt cái, thế là mới nói: “A! Chết là tốt, chết là tốt!”

Sắc mặt Di Ngọc và Lô thị vừa rồi còn có chút cứng ngắc, nghe đến đây liền bật cười, nếu là nhà khác, Diêu Hoảng nói như vậy sợ là đã bị người ta cầm chổi đuổi ra ngoài, cũng may đây là Lô gia, đối với chữ “Cha” này thực không thích.

Diêu Tử Kỳ lại không biết chuyện này, nghe cha nàng miệng mồm không đúng mực như vậy, thế là hung hăng đạp thêm một cái, cuống quít mang áy náy nói: “Phu nhân chớ trách, cha ta người này, lâu lâu một bữa cơm no nên nói chuyện cũng có chút không đâu vào đâu.”

Lô thị thoáng thu lại tươi cười trên mặt, “Không quan trọng.”

Trên mặt Diêu Hoảng lại là nửa điểm lúng túng cũng không thấy, sờ sờ ria mép, đứng dậy gọi Lô Tuấn ra sân sau làm việc. Trần Khúc và Tiểu Mãn thu dọn chén bát trên bàn, lại vắt khăn ướt cho ba người lau tay.

“Nhà Diêu công tử ở đâu?” Lô thị hỏi.

“Ở đất Thục .” (Tỉnh Tứ Xuyên hiện nay.)

Lô thị vừa nghe trên mặt liền hiện lên chút vui mừng, “Khó trách nghe giọng nói của ngươi mang theo vài phần quen thuộc, chúng ta trước đây cũng ở nơi đó một thời gian.”

Diêu Tử Kỳ “Dạ” một tiếng rồi cũng không nói tiếp, Di Ngọc nhìn ra nàng không muốn trò chuyện nhiều về đề tài này, liền nói chen vào: “Diêu công tử, nhà bên cạnh đã sắp xếp ổn thỏa chưa? Có cần chúng ta qua dọn dẹp giúp không?”

“Ở đó rất sạch sẽ, đồ dùng gia đình cũng đầy đủ hết, chỉ thiếu vài vật dụng nấu cơm, ta tính buổi chiều đi mua thêm.”

Lô thị không biết nàng là cái cô nương, chỉ nghĩ là hai cha con đi xa nhà ở bên ngoài còn phải tự mình nấu nướng, Diêu Hoảng kia vừa nhìn đã biết là người không biết nấu cơm , vậy hẳn là “thiếu niên” trước mắt này xuống bếp, nhất thời trong lòng sinh ra thương tiếc, liền ôn nhu nói:

“Không quan trọng, chút nữa ta bảo Ngọc nhi cùng ngươi đi mua, ngươi thực là quen nấu cơm sao?”

Diêu Tử Kỳ nhìn ánh mắt quan tâm của Lô thị, trên mặt ngẩn ngơ, cúi đầu đáp: “Làm đúng là quen, nhưng mà cha ta cứ luôn nói ta làm ăn không được ngon.”

Lô thị nhướng mày, vốn dĩ ấn tượng đối với Diêu Hoảng còn không tệ, lập tức tiêu tan hai phần, một cái đứa nhỏ đi theo hắn hối hả ngược xuôi, vậy mà hắn còn ghét bỏ người ta nấu cơm khó ăn.

“Không sợ, ngươi có rảnh liền đến nhà ta, thím dạy ngươi làm vài món ngon, nếu lười nấu, cũng đến đây, thím làm cho ngươi ăn.”

Diêu Tử Kỳ ngẩng đầu nhìn ý cười ôn nhu trên mặt Lô thị, miệng há lớn, hồi lâu mới nói: “Phu nhân, người thật tốt.”

“Ha ha, đứa nhỏ này, nếu không chê thì gọi ta một tiếng thím đi.”

“Dạ, thím.”

Di Ngọc ngồi ở một bên vừa lật sách toán vừa nghe hai người nói chuyện, buổi sáng Lô thị mang theo Diêu Hoảng đến nhà bên cạnh để thuê, nàng từ Diêu Tử Kỳ nghe được không ít tin tức, biết nương nàng qua đời từ khi nàng còn nhỏ, giờ thấy nàng cùng Lô thị nhanh như vậy liền “thân thiết” , trong lòng rất buồn cười, đối với Diêu Tử Kỳ có vài phần tò mò cũng có vài phần thương tiếc.

Người ta nói đứa nhỏ có nương là trân bảo, đứa nhỏ không nương giống như cây cỏ, lời này thật đúng là không sai, so với Diêu Tử Kỳ, nàng quả thực hạnh phúc hơn nhiều.

Đến buổi chiều, Lô thị sai Di Ngọc cùng Diêu Tử Kỳ đến cửa hàng tạp hoá mua thêm vài thứ, còn đưa cho nàng một túi bạc nhỏ, chẳng qua đến lúc mua đồ cũng không dùng đến, hai cha con họ Diêu bên ngoài nhìn có vẻ nghèo túng, nhưng thực tế Diêu Tử Kỳ lấy ra đều là những khối bạc không nhỏ, rõ ràng là chẳng thiếu gì tiền , ngẫm lại cũng đúng, dựa vào bản lĩnh của Diêu Hoảng, kiếm chút tiền xác thực không thành vấn đề.

Hai người ôm nồi chén bát đũa đi thẳng vào viện mà Diêu gia mới thuê, sau khi đem đồ đạc sắp xếp ổn thỏa lại trở về Lô gia, trong viện ngoài viện đã thay đổi rất nhiều, Diêu Hoảng đang ở phòng khách vừa ăn dâu tây vừa giảng cho Lô thị kiến thức về dưỡng sinh, thấy hai người trở về, hỏi tình hình bên đó đã thu dọn ổn thỏa hay chưa, liền đứng dậy nói với Lô thị:

“Phu nhân, quấy rầy nửa ngày, chúng ta xin phép về trước.”

“Tiên sinh khách khí, đi thong thả.”

Diêu Hoảng nhấc chân đi được hai bước lại quay trở về, đem cái đĩa trên bàn cầm lên, ha ha cười, ” Loại trái cây gọi là dâu tây này mùi vị rất được, buổi tối tới đây ăn cơm, sẽ trả lại cái đĩa cho phu nhân.”

Lô thị dở khóc dở cười gật đầu đáp: “Được rồi.”

Sau đó, Diêu Hoảng hả lòng hả dạ kéo Diêu Tử Kỳ đang dần đỏ bừng cả mặt rời khỏi Lô gia, bọn họ đi rồi, Lô thị mới cười ra tiếng nói với Di Ngọc:

“Là hai cha con nhưng thật ra một chút cũng không giống nhau, người làm cha còn không bằng con trẻ hiểu chuyện.”

Di Ngọc do dự một chút, cuôí cùng vẫn không đem thân phận nữ nhi của Diêu Tử Kỳ nói cho Lô thị, dù sao đây cũng là việc riêng của người ta, nếu không nói có nghĩa là không muốn để cho người khác biết, vậy nàng cũng không cần thiết nhiều chuyện.

Đến buổi tối Diêu Hoảng quả nhiên mang theo Diêu Tử Kỳ đến “trả đĩa”, thuận đường ăn cơm, sau khi ăn xong đem một đĩa khoai ngọt còn chưa ăn xong ở trên bàn mang đi, buổi sáng ngày thứ hai lại đến “trả đĩa” rồi lại thuận đường ăn bữa sáng, người nhà họ Lô cũng không cảm thấy khó chịu với hành vi có chút vô lại này của hắn, bởi vì tối hôm qua Lô thị uống một chén thuốc, sáng hôm sau cái gáy quả nhiên thoải mái hơn, đau nhức trên cổ tay cũng là lúc có lúc không.

Ăn sáng xong Diêu Hoảng mượn vài dụng cụ làm nông của Lô gia, rồi lại gọi Lô Tuấn đến giúp đỡ, Di Ngọc hiếu kỳ cùng đi theo nhìn, mới biết hắn muốn làm cái vườn thuốc ở sân sau.

Cũng không biết hắn tìm đất và mấy tảng đá ở đâu ra, mãi bận bịu đến trưa mới làm xong cái vườn thuốc chỉ nhỏ bằng nửa vườn rau của Lô gia.

Diêu Hoảng ngồi xổm bên cạnh đất trồng, Di Ngọc thấy hắn cầm trong tay một cái hộp lớn cỡ hai bàn tay, bên trong chia ra to nhỏ mười mấy ô vuông, hạt giống có đủ mọi màu sắc và hình dạng khác nhau, không khỏi tò mò hỏi:

“Diêu thúc, đây đều là hạt giống của cây thuốc sao?”

Diêu Hoảng quay đầu nhếch miệng cười với nàng, “Đúng vậy, nhưng một nửa là thuốc tốt để chữa bệnh, một nửa cũng là thuốc độc hại người, tiểu nha đầu có sợ không?”

Di Ngọc vừa nghe liền biết hắn chọc mình, lập tức chỉ vào một cái ô vuông đựng hạt giống trong đó, “Cái thứ màu hồng này, giống như là đậu tương tư (*) nha, cũng là thuốc độc sao?”

Diêu Hoảng nhíu mày lại, “Ô, còn thật là bị ngươi đoán đúng, thứ hạt giống này sau khi lớn lên, đúng là một loại thuốc độc tên là tương tư miên, phối nó với một loại thuốc chữa bệnh ăn vào xong, thì làn da sẽ đỏ đến bảy bảy bốn mươi chín ngày, cần uống hai chén nước mưa lớn mới có thể giảm bớt.”

Dù hắn nói rất có hình có dáng, trên mặt Di Ngọc cũng mang cười, nhưng trong lòng một chút cũng không tin, toàn cho là hắn bịa chuyện, Diêu Hoảng thấy trên mặt nàng không có sợ hãi cũng không có nghi ngờ, ánh mắt hắn chớp lên, liền ngồi ở trên mặt đất, giơ tay vẫy nàng, “Đến đến, Diêu thúc dạy ngươi nhận dạng mấy thứ tốt.”

Di Ngọc vì không mang rương tạp thư ở trong học viện về, nên đã nhiều ngày nay ngoài việc luyện chữ thêu thùa ra cũng không có chuyện gì để làm, liền ngồi bên cạnh hắn, bắt đầu nghe hắn “nói lung tung” lên, xem như đang nghe chuyện xưa mà thôi.

/164

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status