Đã nhiều ngày nay Di Ngọc rất là phiền não, sau khi trong nhà thêm một con ấu ưng, hàng ngày cuộc sống của nàng trừ bỏ luyện chữ tập thêu lại nhiều ra một nhiệm vụ hàng đầu, tìm thức ăn cho ưng nhỏ Tình Không (trời quang). Mọi người đều biết ưng là động vật ăn thịt, mấy ngày trước đây Lô thị cầm ngô uy nó, Tình Không thà chết chứ không chịu khuất phục khiến cho Di Ngọc nghĩ tới vấn đề cơm nước của đối phương, trong nhà vốn không có tiền nhàn rỗi, một tháng khó được ăn hơn một lần thịt, càng đừng nói tới là cho một con chim ăn, cuối cùng vẫn là Lô thị đề xuất nếu bọn hắn muốn nuôi con chim này nhất định phải phụ trách bắt sâu cho nó ăn.
Di Ngọc là mười phần muốn ưng nhỏ được Lô Trí đặt tên là Tình Không này ở lại, nhưng bắt côn trùng là một chuyện thật khó khăn, con gái đa số đều sợ côn trùng, nàng mặc dù không lớn sợ hãi nhưng đối với việc tiếp xúc gần người mấy thứ này thì xin miễn thứ cho kẻ bất tài. Muốn tìm hai ca ca hỗ trợ, đại ca không muốn lãng phí thời gian vào “việc nhỏ” này, nhị ca vừa nghe tìm sâu thì xoay người ủng hộ Lô thị đem Tình Không thả lại núi rừng, không phải hắn sợ hãi, mà là kiên trì cho rằng việc bắt sâu uy chim nhỉ là hành động quá mức ngây thơ, Di Ngọc nghe nguyên nhân của hắn sau, thật sự không đành lòng nói cho hắn biết uy chim là một chuyện so sánh với hành vi hằng ngày của hắn hoàn toàn không ngây thơ.
Vì thế cuối cùng nhiệm vụ bắt côn trùng nuôi chim vẫn là rơi trên người Di Ngọc, lúc này nàng đang cùng mấy con châu chấu trong vườn phấn đấu, xa xa Lô Trí tựa vào dưới một gốc cây đại thụ đọc sách, con trâu vàng trong nhà đang ở phụ cận hắn cúi đầu lựa cỏ ăn.
Di Ngọc nhẹ chân nhẹ tay ngồi xổm bên cạnh bờ ruộng, nhìn chằm chằm không chuyển mắt vào bụi cỏ dại, mãi cho đến bụi cỏ thưa thớt này có một nét màu vàng xanh thoáng lủi qua, liền sẽ cực kỳ nhanh giữ lại hai tay, bất đắc dĩ mấy con châu chấu này khinh công thật sự rất cao, hai cái chân nhỏ nhẹ nhàng đạp ngay hai tòa ngũ chỉ sơn* của nàng rồi hạ xuống phía trước bặt vô âm tín.
*ngũ chỉ sơn: 5 ngón tay.
Nàng ủ rũ quay đầu lại nhìn thoáng qua Lô Trí đang nhàn nhã vô cùng, hít sâu hai cái khí không thể áp chế buồn bực trong lòng, vì thế đặt mông ngồi ở trong bụi cỏ, nửa người trên ngửa ra sau đất nằm xuống, mở to một đôi mắt to nhìn bầu trời bắt đầu ngẩn người.
Không có công nghiệp ô nhiễm bầu trời thật xanh thẳm, hoàn toàn bất đồng với bầu trời kiếp trước màu xanh lẫn theo bụi vàng, nếu không phải có một áng mây phụ trợ, nàng cơ hồ sinh ra cảm giác đang nhìn đại dương bao la. Đã nhiều ngày tâm thần nàng luôn không yên, giống như từ khi biết máu của mình cùng những người khác có sự khác biệt sau, nàng bắt đầu trở nên nóng nảy, từ khi ngày đó mang Tình Không trở về nàng thử thực nghiệm nhiều lần, kết quả đều không hẹn mà cùng chứng minh máu của nàng quả thật đối với thực vật trợ giúp tăng trưởng còn có tác dụng mạnh hơn.
Hai bụi cỏ dại ở góc tường trong sân nhà “uống” máu nàng lấy nước pha loãng sau đều mãnh liệt nhảy lên cao một nửa, càng đừng nói mấy cây sơn tra trong rừng hiện tại.
Nói tóm lại một giọt máu lấy một chén nước pha loãng tác dụng sẽ yếu hơn bảy phần, nhưng mà còn lại ba phần tưới ở rễ hơn mười cây sơn tra vẫn có tác dụng, chẳng qua là trì hoãn tốc độ sinh trưởng thôi. Lô thị sau khi biết sơn tra trên núi mọc ra lần nữa vốn là giật mình, sau lại trực giác đem loại hiện tượng này quy cho tính đặc thù của thực vật, trong nhà trừ bỏ Di Ngọc ba người còn lại đều đối với việc này thập phần vui sướng.
Lúc này cách lúc bọn họ ngưng bán mứt quả đã có nửa tháng, nhưng bởi vì công cụ đều đã có sẵn, Lô thị hôm qua cao hứng phấn chấn đi chợ mua hai bình đường trở về, lại lần nữa bắt đầu làm thực phẩm gia công, hôm nay sáng sớm liền mang theo Lô Tuấn không cần đến võ quán chạy tới thị trấn, tính ra sơn tra lần này cũng đủ bọn hắn bán hơn mấy ngày.
Bởi vì đặc hiệu của máu, nàng cũng coi như tìm được một cái đường tắt làm giàu, lẽ ra nàng hẳn phải cảm thấy cao hứng mới đúng, bất đắc dĩ con người luôn suy tính thiệt hơn, một khi có được, liền gặp lo lắng khi nào sẽ mất đi, đã nhiều ngày nàng tư tiền tưởng hậu (suy đi nghĩ lại) thật sự là nghĩ không ra vạn nhất ngày nào đó máu của nàng sẽ không còn tác dụng, đây chẳng phải là không công vui mừng một hồi? Kỳ vọng càng lớn thất vọng càng nhiều, muốn quá cao, té rớt xuống thời điểm cũng sẽ càng khó đứng lên, vì thế này nguyên bản việc tốt liền biến thành nguồn gốc phiền não của nàng.
Lâm vào trầm tư bên tai truyền đến vài tiếng “mu ò ọ mu ò ọ” trâu kêu, ngay sau đó là một trận chậm rãi tiếng bước chân tới gần, bên tai tiếng bụi cỏ một trận cọ xát sau, bên phải của nàng nằm xuống một người, cùng nàng cùng nhau ngẩng đầu nhìn thiên không ngàn dặm xanh ngăn ngắt.
Qua sau một lúc lâu cũng không thấy đối phương nói cái gì, Di Ngọc nghĩ nghĩ mở miệng trước hỏi: “Đại ca?”
Lô Trí ừ một tiếng, tiếp theo dùng tiếng nói trong trẻo đặc hữu của bé trai nói với nàng: “Ta xem muội bắt một lúc một con sâu cũng không bắt được, hôm nay Tình Không chỉ sợ ăn thiếu so với hôm qua.”
Di Ngọc nghe xong lời của hắn trộm phiết cái miệng, sau đó oán giận nói: “Đại ca nhị ca đều không giúp đỡ, tự nhiên bắt thiếu, Tình Không ăn không đủ no liền trách các ngươi là được.” Thật ra nàng rất khó đối huynh trưởng hạ tính khí, cảm giác nói không lại.
“Vậy hãy để cho nó trách chúng ta tốt lắm, muội nếu thật phiền làm này, ta sẽ giúp cho muội.”
Di Ngọc tâm thần lên không ít, lăng lông lốc theo trên cỏ bò lên, đối với Lô Trí vẫn như cũ nằm trên cỏ nói: “Đại ca đây chính là đáp ứng muội, giữ lời nói!” Nói xong chìa tay phải nhếch lên một ngón út cùng hắn móc nghéo.
Cặp mắt xinh đẹp của Lô Trí lóe lóe, đưa tay cùng nàng móc nghéo hai cái sau lại hỏi: “Đây chính là cao hứng? Không cần tiếp tục làm bộ mặt hung dữ trên cái mặt nhỏ của muội chứ? Đã nhiều ngày ta xem muội mặt co mày cáu bộ dạng thực là khó sống vô cùng.”
Sắc mặt Di Ngọc nhất thời có chút đỏ lên, không nghĩ tới mấy ngày nay tâm tình nàng không tốt lại đều mang ở trên mặt, ngay cả đứa bé choai choai như Lô Trí đều đã nhìn ra, tuy rằng xấu hổ nhưng nàng vẫn nhịn không được cãi lại: “Tiểu Ngọc nào có mất hứng.”
Lô Trí không có trả lời, quay đầu nhìn lên bầu trời, ngay tại lúc Di Ngọc còn tưởng rằng hắn tức giận, hắn chậm rãi mở miệng: “Muội cho dù là mất hứng, ta cũng vui vẻ, bởi vì muội biết khóc biết cười thật là tốt lắm, hiện tại ta muốn cả nhà chúng ta cứ như vậy vui vẻ sống, ở tại trong thôn qua cả đời, cũng đều có thể. Muội không cần giận các ca ca, là nương nhìn muội không vui nghĩ đến muội cả ngày ở nhà luyện thư tập thêu buồn, lại thấy muội không thích đi ra ngoài cùng người chơi đùa, lúc này mới muốn tìm chuyện gì đó cho muội làm.”
Di Ngọc bị lời của hắn làm cái mơ hồ, ngơ ngác nhìn thấy hắn nhìn phía thiên không biểu tình tràn ngập tính trẻ con rồi lại kiên định, hơn nửa ngày rốt cuộc quay đầu qua chỗ khác, chỉ cảm thấy mũi đau xót hốc mắt đã ướt át, nàng vội vàng một lần nữa nằm vật xuống ở trên cỏ để tránh bị Lô Trí chứng kiến.
Nàng thật sự thật không ngờ Lô Trí luôn luôn ông cụ non lại khó có được những lời “ngây thơ chất phác” ra khỏi miệng, nhưng chính là đơn giản như vậy vài câu đã có hiệu quả giải khai khúc mắc của nàng.
Nàng luôn luôn muốn đúng là làm sao để cho người nha vượt qua ngày lành, lại xem nhẹ khái niệm “ngày lành”, nàng đối với máu của mình suy tính thiệt hơn, nhưng không suy nghĩ qua không có năng lực đặc thù này, chỉ cần người một nhà bình an cùng một chỗ, lại có cái gì trở ngại đâu, có cái gì vượt qua không được.
Lô thị cùng hai huynh đệ cũng không biết linh hồn thực tế của nàng đã lớn, chỉ bằng bản năng đi chú ý cuộc sống của nàng, tuy rằng đối với nàng mà nói, loại này hoạt động “ngoại khóa” cũng không cần, nhưng trong đó ẩn chứa sự quan tâm lại làm cho nàng ngay cả xương cốt đều cảm thấy được ấm áp.
Nàng lại có cái gì sợ hãi hay lo lắng? Kiếp trước khát vọng nhất thân tình bây giờ ngay tại bên người nàng, chẳng sợ một giây sau nàng lại biến thành Di Ngọc bình thường kia, bọn họ cũng sẽ không vứt bỏ nàng, như vậy cũng đủ rồi.
Di Ngọc trộm lau nước mắt, lại cảm thấy mình có chút buồn cười, phiền não đã lâu gì đó thế nhưng đều là tự làm phiền mình thôi, nàng lặng lẽ nhúc nhích đầu nhỏ dán trên vai gầy của Lô Trí, cùng hắn cùng nhau ngẩng đầu nhìn lên thiên không, chỉ cảm thấy trời cao phía trên như tâm tình của nàng bây giờ trời quang mây tạnh.
Cuối cùng Lô Trí vẫn là bắt giúp nàng một ít sâu, cũng đủ Tình Không ăn nên làm ra.
Hai người trong buổi trưa nóng đó ăn cơm thừa hôm qua, cứ theo lẽ thường ở trong sân mỗi người làm việc của mình, Di Ngọc học Thục thêu cơ bản châm pháp đã đều nắm giữ, chỉ còn lại vài loại khó khăn lại hao tổn tinh thần Lô thị tạm thời không định dạy cho nàng, nhưng chỉ là như vậy, hiện tại nàng thêu ra một ít vật nhỏ cũng có thể pha lẫn với vài món phẩm chất trung bình Lô thị mang đi bán. Đương nhiên này đó đều không phải là tài nghệ thực sự của nàng, theo tiến độ hiện tại của nàng, mặc dù không được như Lô thị múa bút thành văn, nhưng ít nhiều đều tốt đẹp, nàng từ dạng khả năng bức tranh bầu** cũng luyện được mười thành, đủ để lấy giả đánh tráo.
** cách nói khả năng yếu kém.
Chạng vạng Lô thị trở về, mua cho Di Ngọc một cái lược nhỏ mới tinh, gỗ nguyên chất mặt trên còn khắc hoa văn đơn giản, giống một nhánh hoa đón xuân, tính sơ cũng có hai mươi cái răng lược đầu tròn, bởi vì là đồ mới nên còn mang theo thản nhiên hương gỗ, Di Ngọc lần đầu tiên được tinh xảo đồ vật, vui mừng lộ rõ trên nét mặt đùa nghịch hơn nửa ngày, phần vui vẻ này không có chút làm quá nào, con gái nào có không thích đồ chơi tinh xảo nho nhỏ.
Lô Tuấn thấy nàng vui, cũng ở một bên vui cùng, nói những lời nói không cần tiền mua, ví dụ như là: “Sau này nhị ca có bản lĩnh, mua cho muội một trăm cái tú hoa châm (kim thêu).”, “Sau này nhị ca kiếm tiền, mỗi ngày làm cho muội mặc quần áo mới.”, “Chờ nhị ca trưởng thành, mua một gian cửa hàng kẹo chỉ cho mình muội ăn.” Mấy lời nói này Di Ngọc ban đầu nghe từ cảm động dần biến thành cảm thán. (Sau này toàn ăn hại, !<.<)
“Tiểu Ngọc, chờ nhị ca võ nghệ học thành, phải đi giang hồ kiếm nhiều tiền, đến lúc đó mua cho muội một rương lớn toàn lược gỗ!” Nàng thực không biết mình cần một cái rương lược dùng làm cái gì, chải lông tơ sao? =))
Lô Trí ở một bên cười lạnh nói: “Đi giang hồ? Ngươi muốn chạy đi nơi đâu? Không cần nương cùng muội muội sao?”
Lô Tuấn bị đại ca của hắn cười trong lòng sợ hãi, ngoài miệng lại thuận miệng nói: “Đệ mang theo nương cùng muội muội cùng đi không được sao?”
“Dẫn bọn họ cùng đi? Ngươi không sợ các nàng gặp được nguy hiểm sao?”
“Sợ cái gì! Ta Lô Tuấn hiện tại võ nghệ dĩ nhiên có chút thành tựu, ra giang hồ là nhị lưu cao thủ, tiếp qua hai năm thì phải là thiên hạ nhất lưu!”
Lô thị vừa ngoài sân giặt đồ vào nhà, nghe thấy hai người đối thoại, lúc đi qua Lô Tuấn thuận tay cho cái gáy của Lô Tuấn một cái thiết sa chưởng***, ngay cả đầu cũng không xoay lại đi vào phòng bếp, Lô Tuấn không có để ý đã trúng một đòn như vậy, kêu sợ hãi lúc sau buồn bực xoa đầu phát đau, ngẩng đầu chỉ thấy Lô Trí cười vui vẻ tăng thêm vài tia trào phúng.
***: môn võ công của Thiếu Lâm.
“Võ nghệ chút thành tựu a, nhị lưu cao thủ, tương lai thiên hạ nhất lưu.” Lô Trí lại phủi hắn liếc mắt một cái, xoay người xốc mành tiến phòng bếp giúp Lô thị đi nấu cơm.
Một mực ở một bên xem náo nhiệt Di Ngọc rốt cuộc nhịn không được giữ ý cười ở cổ họng, nàng không dám nhìn tới biểu tình như hóa đá của Lô Tuấn, chính là nghẹn dùng sức cái chân ngắn bước vọt tới trong sân mới cười ra tiếng, cuối cùng là bán chút mặt mũi cho nhị ca của nàng.
Di Ngọc là mười phần muốn ưng nhỏ được Lô Trí đặt tên là Tình Không này ở lại, nhưng bắt côn trùng là một chuyện thật khó khăn, con gái đa số đều sợ côn trùng, nàng mặc dù không lớn sợ hãi nhưng đối với việc tiếp xúc gần người mấy thứ này thì xin miễn thứ cho kẻ bất tài. Muốn tìm hai ca ca hỗ trợ, đại ca không muốn lãng phí thời gian vào “việc nhỏ” này, nhị ca vừa nghe tìm sâu thì xoay người ủng hộ Lô thị đem Tình Không thả lại núi rừng, không phải hắn sợ hãi, mà là kiên trì cho rằng việc bắt sâu uy chim nhỉ là hành động quá mức ngây thơ, Di Ngọc nghe nguyên nhân của hắn sau, thật sự không đành lòng nói cho hắn biết uy chim là một chuyện so sánh với hành vi hằng ngày của hắn hoàn toàn không ngây thơ.
Vì thế cuối cùng nhiệm vụ bắt côn trùng nuôi chim vẫn là rơi trên người Di Ngọc, lúc này nàng đang cùng mấy con châu chấu trong vườn phấn đấu, xa xa Lô Trí tựa vào dưới một gốc cây đại thụ đọc sách, con trâu vàng trong nhà đang ở phụ cận hắn cúi đầu lựa cỏ ăn.
Di Ngọc nhẹ chân nhẹ tay ngồi xổm bên cạnh bờ ruộng, nhìn chằm chằm không chuyển mắt vào bụi cỏ dại, mãi cho đến bụi cỏ thưa thớt này có một nét màu vàng xanh thoáng lủi qua, liền sẽ cực kỳ nhanh giữ lại hai tay, bất đắc dĩ mấy con châu chấu này khinh công thật sự rất cao, hai cái chân nhỏ nhẹ nhàng đạp ngay hai tòa ngũ chỉ sơn* của nàng rồi hạ xuống phía trước bặt vô âm tín.
*ngũ chỉ sơn: 5 ngón tay.
Nàng ủ rũ quay đầu lại nhìn thoáng qua Lô Trí đang nhàn nhã vô cùng, hít sâu hai cái khí không thể áp chế buồn bực trong lòng, vì thế đặt mông ngồi ở trong bụi cỏ, nửa người trên ngửa ra sau đất nằm xuống, mở to một đôi mắt to nhìn bầu trời bắt đầu ngẩn người.
Không có công nghiệp ô nhiễm bầu trời thật xanh thẳm, hoàn toàn bất đồng với bầu trời kiếp trước màu xanh lẫn theo bụi vàng, nếu không phải có một áng mây phụ trợ, nàng cơ hồ sinh ra cảm giác đang nhìn đại dương bao la. Đã nhiều ngày tâm thần nàng luôn không yên, giống như từ khi biết máu của mình cùng những người khác có sự khác biệt sau, nàng bắt đầu trở nên nóng nảy, từ khi ngày đó mang Tình Không trở về nàng thử thực nghiệm nhiều lần, kết quả đều không hẹn mà cùng chứng minh máu của nàng quả thật đối với thực vật trợ giúp tăng trưởng còn có tác dụng mạnh hơn.
Hai bụi cỏ dại ở góc tường trong sân nhà “uống” máu nàng lấy nước pha loãng sau đều mãnh liệt nhảy lên cao một nửa, càng đừng nói mấy cây sơn tra trong rừng hiện tại.
Nói tóm lại một giọt máu lấy một chén nước pha loãng tác dụng sẽ yếu hơn bảy phần, nhưng mà còn lại ba phần tưới ở rễ hơn mười cây sơn tra vẫn có tác dụng, chẳng qua là trì hoãn tốc độ sinh trưởng thôi. Lô thị sau khi biết sơn tra trên núi mọc ra lần nữa vốn là giật mình, sau lại trực giác đem loại hiện tượng này quy cho tính đặc thù của thực vật, trong nhà trừ bỏ Di Ngọc ba người còn lại đều đối với việc này thập phần vui sướng.
Lúc này cách lúc bọn họ ngưng bán mứt quả đã có nửa tháng, nhưng bởi vì công cụ đều đã có sẵn, Lô thị hôm qua cao hứng phấn chấn đi chợ mua hai bình đường trở về, lại lần nữa bắt đầu làm thực phẩm gia công, hôm nay sáng sớm liền mang theo Lô Tuấn không cần đến võ quán chạy tới thị trấn, tính ra sơn tra lần này cũng đủ bọn hắn bán hơn mấy ngày.
Bởi vì đặc hiệu của máu, nàng cũng coi như tìm được một cái đường tắt làm giàu, lẽ ra nàng hẳn phải cảm thấy cao hứng mới đúng, bất đắc dĩ con người luôn suy tính thiệt hơn, một khi có được, liền gặp lo lắng khi nào sẽ mất đi, đã nhiều ngày nàng tư tiền tưởng hậu (suy đi nghĩ lại) thật sự là nghĩ không ra vạn nhất ngày nào đó máu của nàng sẽ không còn tác dụng, đây chẳng phải là không công vui mừng một hồi? Kỳ vọng càng lớn thất vọng càng nhiều, muốn quá cao, té rớt xuống thời điểm cũng sẽ càng khó đứng lên, vì thế này nguyên bản việc tốt liền biến thành nguồn gốc phiền não của nàng.
Lâm vào trầm tư bên tai truyền đến vài tiếng “mu ò ọ mu ò ọ” trâu kêu, ngay sau đó là một trận chậm rãi tiếng bước chân tới gần, bên tai tiếng bụi cỏ một trận cọ xát sau, bên phải của nàng nằm xuống một người, cùng nàng cùng nhau ngẩng đầu nhìn thiên không ngàn dặm xanh ngăn ngắt.
Qua sau một lúc lâu cũng không thấy đối phương nói cái gì, Di Ngọc nghĩ nghĩ mở miệng trước hỏi: “Đại ca?”
Lô Trí ừ một tiếng, tiếp theo dùng tiếng nói trong trẻo đặc hữu của bé trai nói với nàng: “Ta xem muội bắt một lúc một con sâu cũng không bắt được, hôm nay Tình Không chỉ sợ ăn thiếu so với hôm qua.”
Di Ngọc nghe xong lời của hắn trộm phiết cái miệng, sau đó oán giận nói: “Đại ca nhị ca đều không giúp đỡ, tự nhiên bắt thiếu, Tình Không ăn không đủ no liền trách các ngươi là được.” Thật ra nàng rất khó đối huynh trưởng hạ tính khí, cảm giác nói không lại.
“Vậy hãy để cho nó trách chúng ta tốt lắm, muội nếu thật phiền làm này, ta sẽ giúp cho muội.”
Di Ngọc tâm thần lên không ít, lăng lông lốc theo trên cỏ bò lên, đối với Lô Trí vẫn như cũ nằm trên cỏ nói: “Đại ca đây chính là đáp ứng muội, giữ lời nói!” Nói xong chìa tay phải nhếch lên một ngón út cùng hắn móc nghéo.
Cặp mắt xinh đẹp của Lô Trí lóe lóe, đưa tay cùng nàng móc nghéo hai cái sau lại hỏi: “Đây chính là cao hứng? Không cần tiếp tục làm bộ mặt hung dữ trên cái mặt nhỏ của muội chứ? Đã nhiều ngày ta xem muội mặt co mày cáu bộ dạng thực là khó sống vô cùng.”
Sắc mặt Di Ngọc nhất thời có chút đỏ lên, không nghĩ tới mấy ngày nay tâm tình nàng không tốt lại đều mang ở trên mặt, ngay cả đứa bé choai choai như Lô Trí đều đã nhìn ra, tuy rằng xấu hổ nhưng nàng vẫn nhịn không được cãi lại: “Tiểu Ngọc nào có mất hứng.”
Lô Trí không có trả lời, quay đầu nhìn lên bầu trời, ngay tại lúc Di Ngọc còn tưởng rằng hắn tức giận, hắn chậm rãi mở miệng: “Muội cho dù là mất hứng, ta cũng vui vẻ, bởi vì muội biết khóc biết cười thật là tốt lắm, hiện tại ta muốn cả nhà chúng ta cứ như vậy vui vẻ sống, ở tại trong thôn qua cả đời, cũng đều có thể. Muội không cần giận các ca ca, là nương nhìn muội không vui nghĩ đến muội cả ngày ở nhà luyện thư tập thêu buồn, lại thấy muội không thích đi ra ngoài cùng người chơi đùa, lúc này mới muốn tìm chuyện gì đó cho muội làm.”
Di Ngọc bị lời của hắn làm cái mơ hồ, ngơ ngác nhìn thấy hắn nhìn phía thiên không biểu tình tràn ngập tính trẻ con rồi lại kiên định, hơn nửa ngày rốt cuộc quay đầu qua chỗ khác, chỉ cảm thấy mũi đau xót hốc mắt đã ướt át, nàng vội vàng một lần nữa nằm vật xuống ở trên cỏ để tránh bị Lô Trí chứng kiến.
Nàng thật sự thật không ngờ Lô Trí luôn luôn ông cụ non lại khó có được những lời “ngây thơ chất phác” ra khỏi miệng, nhưng chính là đơn giản như vậy vài câu đã có hiệu quả giải khai khúc mắc của nàng.
Nàng luôn luôn muốn đúng là làm sao để cho người nha vượt qua ngày lành, lại xem nhẹ khái niệm “ngày lành”, nàng đối với máu của mình suy tính thiệt hơn, nhưng không suy nghĩ qua không có năng lực đặc thù này, chỉ cần người một nhà bình an cùng một chỗ, lại có cái gì trở ngại đâu, có cái gì vượt qua không được.
Lô thị cùng hai huynh đệ cũng không biết linh hồn thực tế của nàng đã lớn, chỉ bằng bản năng đi chú ý cuộc sống của nàng, tuy rằng đối với nàng mà nói, loại này hoạt động “ngoại khóa” cũng không cần, nhưng trong đó ẩn chứa sự quan tâm lại làm cho nàng ngay cả xương cốt đều cảm thấy được ấm áp.
Nàng lại có cái gì sợ hãi hay lo lắng? Kiếp trước khát vọng nhất thân tình bây giờ ngay tại bên người nàng, chẳng sợ một giây sau nàng lại biến thành Di Ngọc bình thường kia, bọn họ cũng sẽ không vứt bỏ nàng, như vậy cũng đủ rồi.
Di Ngọc trộm lau nước mắt, lại cảm thấy mình có chút buồn cười, phiền não đã lâu gì đó thế nhưng đều là tự làm phiền mình thôi, nàng lặng lẽ nhúc nhích đầu nhỏ dán trên vai gầy của Lô Trí, cùng hắn cùng nhau ngẩng đầu nhìn lên thiên không, chỉ cảm thấy trời cao phía trên như tâm tình của nàng bây giờ trời quang mây tạnh.
Cuối cùng Lô Trí vẫn là bắt giúp nàng một ít sâu, cũng đủ Tình Không ăn nên làm ra.
Hai người trong buổi trưa nóng đó ăn cơm thừa hôm qua, cứ theo lẽ thường ở trong sân mỗi người làm việc của mình, Di Ngọc học Thục thêu cơ bản châm pháp đã đều nắm giữ, chỉ còn lại vài loại khó khăn lại hao tổn tinh thần Lô thị tạm thời không định dạy cho nàng, nhưng chỉ là như vậy, hiện tại nàng thêu ra một ít vật nhỏ cũng có thể pha lẫn với vài món phẩm chất trung bình Lô thị mang đi bán. Đương nhiên này đó đều không phải là tài nghệ thực sự của nàng, theo tiến độ hiện tại của nàng, mặc dù không được như Lô thị múa bút thành văn, nhưng ít nhiều đều tốt đẹp, nàng từ dạng khả năng bức tranh bầu** cũng luyện được mười thành, đủ để lấy giả đánh tráo.
** cách nói khả năng yếu kém.
Chạng vạng Lô thị trở về, mua cho Di Ngọc một cái lược nhỏ mới tinh, gỗ nguyên chất mặt trên còn khắc hoa văn đơn giản, giống một nhánh hoa đón xuân, tính sơ cũng có hai mươi cái răng lược đầu tròn, bởi vì là đồ mới nên còn mang theo thản nhiên hương gỗ, Di Ngọc lần đầu tiên được tinh xảo đồ vật, vui mừng lộ rõ trên nét mặt đùa nghịch hơn nửa ngày, phần vui vẻ này không có chút làm quá nào, con gái nào có không thích đồ chơi tinh xảo nho nhỏ.
Lô Tuấn thấy nàng vui, cũng ở một bên vui cùng, nói những lời nói không cần tiền mua, ví dụ như là: “Sau này nhị ca có bản lĩnh, mua cho muội một trăm cái tú hoa châm (kim thêu).”, “Sau này nhị ca kiếm tiền, mỗi ngày làm cho muội mặc quần áo mới.”, “Chờ nhị ca trưởng thành, mua một gian cửa hàng kẹo chỉ cho mình muội ăn.” Mấy lời nói này Di Ngọc ban đầu nghe từ cảm động dần biến thành cảm thán. (Sau này toàn ăn hại, !<.<)
“Tiểu Ngọc, chờ nhị ca võ nghệ học thành, phải đi giang hồ kiếm nhiều tiền, đến lúc đó mua cho muội một rương lớn toàn lược gỗ!” Nàng thực không biết mình cần một cái rương lược dùng làm cái gì, chải lông tơ sao? =))
Lô Trí ở một bên cười lạnh nói: “Đi giang hồ? Ngươi muốn chạy đi nơi đâu? Không cần nương cùng muội muội sao?”
Lô Tuấn bị đại ca của hắn cười trong lòng sợ hãi, ngoài miệng lại thuận miệng nói: “Đệ mang theo nương cùng muội muội cùng đi không được sao?”
“Dẫn bọn họ cùng đi? Ngươi không sợ các nàng gặp được nguy hiểm sao?”
“Sợ cái gì! Ta Lô Tuấn hiện tại võ nghệ dĩ nhiên có chút thành tựu, ra giang hồ là nhị lưu cao thủ, tiếp qua hai năm thì phải là thiên hạ nhất lưu!”
Lô thị vừa ngoài sân giặt đồ vào nhà, nghe thấy hai người đối thoại, lúc đi qua Lô Tuấn thuận tay cho cái gáy của Lô Tuấn một cái thiết sa chưởng***, ngay cả đầu cũng không xoay lại đi vào phòng bếp, Lô Tuấn không có để ý đã trúng một đòn như vậy, kêu sợ hãi lúc sau buồn bực xoa đầu phát đau, ngẩng đầu chỉ thấy Lô Trí cười vui vẻ tăng thêm vài tia trào phúng.
***: môn võ công của Thiếu Lâm.
“Võ nghệ chút thành tựu a, nhị lưu cao thủ, tương lai thiên hạ nhất lưu.” Lô Trí lại phủi hắn liếc mắt một cái, xoay người xốc mành tiến phòng bếp giúp Lô thị đi nấu cơm.
Một mực ở một bên xem náo nhiệt Di Ngọc rốt cuộc nhịn không được giữ ý cười ở cổ họng, nàng không dám nhìn tới biểu tình như hóa đá của Lô Tuấn, chính là nghẹn dùng sức cái chân ngắn bước vọt tới trong sân mới cười ra tiếng, cuối cùng là bán chút mặt mũi cho nhị ca của nàng.
/164
|