Cái buổi chiều này ban đầu là yên tĩnh, đôi lúc chỉ có vài tiếng lật sách của Di Ngọc và Lý Thái, nhưng về sau đột nhiên lại có một thứ tiếng “cộc cộc” rất đột ngột vang lên.
Trận tiếng “cộc cộc” này bắt đầu không hề lớn, nhưng càng về sau thì ngay cả Di Ngọc đang đắm chìm trong chuyện xưa trong sách cũng nhịn không được hơi nhíu mày, nàng ghé mắt đi tìm nguồn gốc của những tiếng vang này.
Mắt Lý Thái quét đến Ngân Tiêu đang dựa vào bên chân Di Ngọc, nó đang rất là thích ý tùy cái mỏ cọ qua cọ lại lắc lắc lư lư, phát ra tiếng tạp âm “cộc cộc” làm nhiễu người khác, hắn nhìn nó xong lại đem tầm mắt đưa trở về quyển sách trong tay, bàn tay nhàn rỗi còn lại lật một trang sách, rồi nhặt lấy một viên châu ngọc bằng sứ cỡ hạt đậu phộng trong cái hộp đồng trên bàn, ngón trỏ búng nhẹ, liền nghe —-
“Ô!” một tiếng kêu to xong, tạp âm trong thư phòng cuối cùng biến mất.
Di Ngọc cắn môi nén cười nhìn Ngân Tiêu cúi đầu chán nản bên chân nàng, nàng căn bản không có thấy được động tác của Lý Thái, nhưng thấy được thứ gì đó từ phía bàn viết bên kia bay tới, chuẩn xác bắn tới cái mỏ của Ngân Tiêu rồi bắn ngược đâu đó không thấy tung tích, nàng nghiêng đầu hơi nhìn Lý Thái một cái, thấy hắn ngồi thẳng như tư thế lúc ban đầu, nếu nhưng không phải trong căn phòng này không có người thứ ba, thì nàng thực không dám tin tưởng chuyện vừa rồi là do hắn làm.
Dù hành vi vừa rồi của Ngân Tiêu thật sự là có chút nhiễu thanh tĩnh, nhưng nàng vẫn xoay người vươn tay sờ sờ đỉnh đầu mềm mại của nó, không tiếng động an ủi nó một phen, xong rồi mới lại dựa vào trên sập cầm sách xem tiếp.
Cho đến khi mặt trời chiều ngã về tây, tầm mắt hôn ám, Di Ngọc mới đem sách đóng lại, ngẩng đầu nhìn thấy Lý Thái đang nhắm mắt dưỡng thần tựa vào lưng ghế dựa sau bàn giấy, trong mắt nàng hiện lên một tia lo âu, người này buổi tối lại không nghỉ ngơi sao, hắn nhất định là rất mệt mỏi đi.
A Sinh chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện ở ngưỡng cửa, Di Ngọc ghé mắt nhìn thấy hắn, sửng sốt xong đang muốn đứng dậy nói chuyện liền nghe thấy giọng nói thấp trầm của Lý Thái:
“Ngươi trở về dùng cơm, buổi tối không cần tới đây.”
Di Ngọc nhẹ nhàng thi lễ xong, cẩn thận né qua Ngân Tiêu đang kề dưới chân mình, lúc nhấc chân lên cảm thấy có chút mát, mới phát hiện ra đôi chân nhỏ mang giàu thêu của nàng bị thân thể của Ngân Tiêu che lấp được có chút ấm áp, cho dù biên độ động tác của nàng rất nhỏ, Ngân Tiêu vẫn là ở trong tích tắc mở mắt lộ ra đôi đồng tử đỏ như máu, nó ngửa đầu xem nàng thì biểu tình càng thêm nhu hòa, xong rồi “gù gù” một tiếng, hơi nhấc cánh, lắc lư đứng lên.
Di Ngọc hướng Lý Thái hơi hơi cúi người hành lệ rồi rời đi, đi đến ngưỡng cửa phòng mới phát hiện phía sau có một người hầu đang nhắm mắt theo đuôi, nàng vô ý thức nhìn vẻ mặt của Lý Thái, thấy hắn vẫn đang khép mắt không nói tiếng nào, nàng xoay người chạm nhẹ lên đầu Ngân Tiêu, khẽ nói: “Tao trở về ăn cơm, ngày mai chúng ta lại gặp nhau nha.”
Không biết vì sao, trước khi biết được Ngân Tiêu chính là Tình Không, nàng đối với việc nó hiểu tính người có chút hoài nghi, nhưng khi biết rồi lại rất là tự nhiên tin tưởng nó có thể nghe hiểu lời nói của nàng.
Quả nhiên lúc nàng xoay người đi ra khỏi phòng Ngân Tiêu cũng không có lại đi theo, mà chờ bóng dáng của nàng biến mất ở ngưỡng cửa nó mới lắc lư đến bên cạnh cửa, có chút buồn cười thò nửa người ra, nhìn phía bên ngoài.
A Sinh đứng ở ngưỡng cửa, sắc mặt có chút vặn vẹo, nhẹ giọng nói thầm: “Thật là đều thành tinh.”
Ngân Tiêu “nhìn theo” Di Ngọc đi vào gian phòng ở phía tây xong, mới rụt cơ thể lại, lúc quay thân cái cánh nhẹ nhàng mở ra một chút, đúng lúc vỗ vào trên đùi của A Sinh đang đứng bên cạnh nó, khiến cho hắn không hề chuẩn bị bị đập một cái lảo đảo, Ngân Tiêu ngửa đầu “liếc” A Sinh một cái, ngông nghênh khệnh khạng đi đến cạnh bàn giấy, đứng vững bên cạnh Lý Thái.
Thấy Lý Thái nhắm mắt lại, A Sinh nhếch miệng hướng phía Ngân Tiêu lộ ra một miệng răng trắng âm u, sau đó lại cảm thấy buồn cười, thầm mắng bản thân mình càng lúc càng chẳng ra sao, đi so đo với một con chim lông dẹt.
“Chủ tử, đều đã an bài thỏa đáng.”
“Ừ.”
“Ngài cũng dùng bữa đi,” thấy Lý Thái không có phản ứng, A Sinh than thở, ra khỏi phòng, rồi vẫy tay kêu một người hầu mặc áo vải thủ ở cửa viện tới, ra hiệu hắn đem cơm chiều đưa lại.
Đây là buổi tối thứ hai từ khi Di Ngọc vào ở trong bí trạch của Lý Thái, cho dù lúc chiều Lý Thái từng nói qua không cần nàng đi qua chỗ hắn, nhưng nàng vẫn là chờ đến vào đêm, thấy không có ai tới gọi mới rửa mặt lên giường.
Chuyện Ngân Tiêu chính là Tình Không làm cho nàng rất là hứng phấn, nên nàng có chút ngủ không được, rồi lại có chút lo lắng tình huống của Lý Thái ở tiểu lâu bên kia, thế là lúc nửa đêm, nàng không thể không từ trên giường đứng lên, lấy luyện tuyết sương ở trên bàn trang điểm thoa vài cái, mới chui lại vào trong chăn, không đến một khắc chung tinh thần nàng liền buông lỏng xuống, buồn ngủ dâng lên.
Không khí sáng sớm rất là tươi mát, cửa sổ trong tiểu lâu đều được mở ra, Di Ngọc ngồi ở trong sảnh dùng điểm tâm, Ngân Tiêu thành thành thật thật ngồi ở bên cạnh nàng không nhúc nhích.
Sáng nay thức dậy không phải do nàng tự nhiên tỉnh, cũng không phải do các nha hoàn đánh thức, mà là do bị tiếng mổ cửa của Ngân Tiêu đánh thức, con chim này trời vừa sáng lập tức từ trong phòng Lý Thái chạy đến ngưỡng cửa phòng nàng chế tạo tạp âm.
Vừa ăn xong điểm tâm, nàng đang rửa tay thì nghe thấy tiếng nói chuyện của A Sinh trong sân, cầm lấy khăn mà nha hoàn đưa qua, nàng đi đến bên cạnh cửa xem, trong viện có hai người hầu mặc áo vải dựa theo chỉ huy của A Sinh buông ra thứ gì đó đang nâng trong tay.
Thứ kia có hình dáng giống như một cái ghế nằm, phần lưng dựa có một độ dốc vừa phải, chỗ gối đầu thì chạm rỗng khảm một cái chậu gỗ hơi lớn, dưới chậu gỗ có một cái giá, so với chân ghế còn thô lớn hơn một ít.
Đôi mắt Di Ngọc sáng lên, biết đây là thứ dựa theo tranh vẽ của nàng làm ra được, chỉ mới có hai ngày mà thôi, tiền nhiều thế lớn quả nhiên là làm việc lưu loát.
A Sinh thấy nàng đứng ở ngưỡng cửa, đi về phía trước kêu: “Lô tiểu thư, ngài tới nhìn xem, thứ này phải chăng làm được thỏa đáng?”
Di Ngọc nhanh gọn lâu khô tay, đem khăn đưa cho nha hoàn đứng bên cạnh, đi tới phía trước, vây quanh cái ghế nằm có tạo hình kỳ lạ, chuyên để gội đầu này chuyển hai vòng, chậu gỗ có thể di chuyển, cũng có thể gỡ ra, lúc sử dụng đem nước đổ đầy chậu, người thì nằm trên ghế, phần trên vừa vặn cao tới một cái sườn dốc ngược ở nơi gối đầu, tóc tự nhiên sẽ rơi xuống trong chậu nước, cái ghế nằm không biết là dùng loại da gì bao bộc ở chỗ phần cổ, sờ lên rất là mềm mại.
Di Ngọc tò mò nằm trên đó thử thử, quả nhiên là hết sức thoải mái, nàng lập tức động tiểu tâm tư, chờ độc của Ngụy vương giải, trở về nhà cũng tìm người làm ra một cái ghế như vậy tới nằm hưởng thụ một chút.
A Sinh nghe nàng đem cách dùng thứ này nói ra, không khỏi thở dài, “Thực là cái thứ tốt, Lô tiểu thư, thứ này có tên gọi gì không?”
Di NGọc hơi suy nghĩ một chút, đáp: “Liền kêu ghế gội đầu tốt nhất.”
Nói thật, cái tên này quá thô bỉ, nhưng dù sao cũng không phải đối ngoại bán hàng hóa, mà là cho người sử dụng, kêu trong lòng rõ ràng là được.
Hai má A Sinh rút rút, đại khái là cảm thấy tên này không dễ nghe, lại thấy hình dạng thứ này cổ quái, hắn cũng không nghĩ ra được cái tên gì tốt hơn, nên cũng không có lên tiếng phản đối lời của Di Ngọc.
Hai người đang chỉ cái ghế này nói chuyện, thì gặp Lý Thái vừa dùng xong điểm tâm từ phòng phía đông đi ra, A Sinh thấy hắn, cung kính kêu: “Chủ tử.”
Di Ngọc đưa lưng về tiểu lâu, thấy A Sinh ở đối diện ra tiếng như vậy liền xoay người sang chỗ khác thi lễ, “Điện hạ.”
Lý Thái đi đến bên cạnh bọn họ, hai người hầu kia đã sớm xoay người lui qua một bên, Di Ngọc và A Sinh cũng hướng bên cạnh nhích qua, nhìn hắn đi đến bên cạnh cái ghế gội đầu này quan sát.
Di Ngọc liếc trộm mặt của Lý Thái, thấy hắn trang dung ngăn nắp, mặt mũi lãnh đạm, một chút cũng không có vẻ như nghỉ ngơi không tốt, vừa nhẹ nhàng thở ra đồng thời cũng nhịn không được nhăn lông mày.
“Đây chính là dựa theo bảng vẽ kia của ngươi làm?”
Thấy hắn hỏi, Di Ngọc rất nhanh thu hồi tầm mắt, nhịn không được khen: “Vâng, thợ mộc lại là làm được cực tốt, cùng trong tưởng tượng của ta giống nhau như đúc, nhất là chỗ gối đầu, ta cũng không nhắc qua vậy mà làm được đi ra, loại da này lót rất là thoải mái, phần cổ cũng sẽ không khó chịu, điện hạ, hay là ngài thử thử xem?”
Di Ngọc lo nhìn cái ghế gội đầu này, trong lúc tán thưởng nhất thời lỡ lời, câu cuối cùng nói đi ra mới cảm thấy có chút không thỏa, nào biết ngay sau đó liền nghe người kia thấp giọng nói:
“Ừ.”
Ý tứ của chữ ừ này chính là hắn nguyện ý thử, ý tứ của thử chính là hắn muốn nằm ở trên ghế gội đầu, làm cho ai gội nha — Di Ngọc có chút cứng ngắc ngẩng đầu nhìn Lý Thái, đối diện với đôi đồng tử vào sáng sớm thiếu hai phần yêu dã, nhiều chút thanh lệ kia của hắn, nàng nhớ đến lời nói ngày hôm qua của A Sinh… Thôi, đã sớm nên có giác ngộ không phải sao, đầu của Lý Thái không thể tùy tiện sờ, trong viện này lại không có người nha hoàn bên người nào, chờ qua hai ngày dược liệu tìm đủ, nàng cũng phải tự mình lên sân khấu, hiện tại xem như là luyện tập vậy!
A Sinh thấy khuôn mặt bé nhỏ của Di Ngọc biến ảo, thì nhếch miệng cười, nói: “Lô tiểu thư, vậy thì xin phiền toái ngài, ta sai người đi nấu nước,” lại đối với Lý Thái nói: “Chủ tử, ngài gội đầu ở chỗ nào a?”
Lý Thái chỉ một ngón tay về phía dưới một gốc cây tùng, sau đó xoay người chắp tay sau lưng quay về phòng.
A Sinh sai người hầu đem ghế gội đầu nâng đến dưới gốc cây kia, rồi sai người đi nấu nước, Di Ngọc cúi đầu nhìn Ngân Tiêu đang ngửa đầu xem nàng, nói thầm nho nhỏ: “Thôi xong, đều thành cô em gội đầu.”
“U” Ngân Tiêu thính lực thật tốt không rõ nguyên do hồi nàng một tiếng.
…
Hôm nay là một ngày trời trong, tuy là mùa thu, nhưng không nóng cũng không hanh, giờ Thìn đã qua một nửa (~8h), ánh mặt trời từ cây tùng cao lớn ở gần tiểu lâu sườn đông xuyên qua cành lá, chiếu đến viện tây cũng chỉ còn lại vài vết đốm linh tinh.
Di Ngọc đứng ở phía sau ghế nằm, lộ ra hai đoạn cánh tay trắng nõn như ngó sen, một tay thử thử nước ấm, sau đó xoay người múc nửa gáo nước ấm trong thùng ra thêm vào trong chậu.
Chất tóc của Lý Thái cực tốt, sợi tóc thon dài đen bóng, trôi nổi trong nước, hơi nước nhàn nhạt huân lên mặt hắn, có vẻ mờ ảo, Di Ngọc cơ hồ bất nhẫn xuống tay đi phá hoại bộ cảnh đẹp này.
Trước tiên nàng đem tóc của hắn làm ướt, rồi dùng một loại xà bông có mùi hương giống như là mùi huân hương mà hắn thường dùng bôi lên đuôi tóc của hắn, từng chút từng chút hướng lên trên xoa bóp.
Lý Thái nhắm mắt lại luôn làm cho người ta có một loại cảm giác rất trầm tĩnh, không phải giống như là kiểu nam tử được hình dung trong đầu nàng, mà giống như là một con dã báo đang vận sức chờ phát động vậy, thâm trầm như một loại giếng cổ, nếu nhất định phải có một cái từ để hình dung thì nàng cảm thấy lúc này hắn liền giống như một cái cây, một cây đại thụ có rễ cắm rất sâu, tuy không có độ cao che trời, lại có vững chắc gốc rễ, làm cho người ta một loại cảm giác dù mưa rền gió dữ cũng không cách nào lay động.
Trận tiếng “cộc cộc” này bắt đầu không hề lớn, nhưng càng về sau thì ngay cả Di Ngọc đang đắm chìm trong chuyện xưa trong sách cũng nhịn không được hơi nhíu mày, nàng ghé mắt đi tìm nguồn gốc của những tiếng vang này.
Mắt Lý Thái quét đến Ngân Tiêu đang dựa vào bên chân Di Ngọc, nó đang rất là thích ý tùy cái mỏ cọ qua cọ lại lắc lắc lư lư, phát ra tiếng tạp âm “cộc cộc” làm nhiễu người khác, hắn nhìn nó xong lại đem tầm mắt đưa trở về quyển sách trong tay, bàn tay nhàn rỗi còn lại lật một trang sách, rồi nhặt lấy một viên châu ngọc bằng sứ cỡ hạt đậu phộng trong cái hộp đồng trên bàn, ngón trỏ búng nhẹ, liền nghe —-
“Ô!” một tiếng kêu to xong, tạp âm trong thư phòng cuối cùng biến mất.
Di Ngọc cắn môi nén cười nhìn Ngân Tiêu cúi đầu chán nản bên chân nàng, nàng căn bản không có thấy được động tác của Lý Thái, nhưng thấy được thứ gì đó từ phía bàn viết bên kia bay tới, chuẩn xác bắn tới cái mỏ của Ngân Tiêu rồi bắn ngược đâu đó không thấy tung tích, nàng nghiêng đầu hơi nhìn Lý Thái một cái, thấy hắn ngồi thẳng như tư thế lúc ban đầu, nếu nhưng không phải trong căn phòng này không có người thứ ba, thì nàng thực không dám tin tưởng chuyện vừa rồi là do hắn làm.
Dù hành vi vừa rồi của Ngân Tiêu thật sự là có chút nhiễu thanh tĩnh, nhưng nàng vẫn xoay người vươn tay sờ sờ đỉnh đầu mềm mại của nó, không tiếng động an ủi nó một phen, xong rồi mới lại dựa vào trên sập cầm sách xem tiếp.
Cho đến khi mặt trời chiều ngã về tây, tầm mắt hôn ám, Di Ngọc mới đem sách đóng lại, ngẩng đầu nhìn thấy Lý Thái đang nhắm mắt dưỡng thần tựa vào lưng ghế dựa sau bàn giấy, trong mắt nàng hiện lên một tia lo âu, người này buổi tối lại không nghỉ ngơi sao, hắn nhất định là rất mệt mỏi đi.
A Sinh chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện ở ngưỡng cửa, Di Ngọc ghé mắt nhìn thấy hắn, sửng sốt xong đang muốn đứng dậy nói chuyện liền nghe thấy giọng nói thấp trầm của Lý Thái:
“Ngươi trở về dùng cơm, buổi tối không cần tới đây.”
Di Ngọc nhẹ nhàng thi lễ xong, cẩn thận né qua Ngân Tiêu đang kề dưới chân mình, lúc nhấc chân lên cảm thấy có chút mát, mới phát hiện ra đôi chân nhỏ mang giàu thêu của nàng bị thân thể của Ngân Tiêu che lấp được có chút ấm áp, cho dù biên độ động tác của nàng rất nhỏ, Ngân Tiêu vẫn là ở trong tích tắc mở mắt lộ ra đôi đồng tử đỏ như máu, nó ngửa đầu xem nàng thì biểu tình càng thêm nhu hòa, xong rồi “gù gù” một tiếng, hơi nhấc cánh, lắc lư đứng lên.
Di Ngọc hướng Lý Thái hơi hơi cúi người hành lệ rồi rời đi, đi đến ngưỡng cửa phòng mới phát hiện phía sau có một người hầu đang nhắm mắt theo đuôi, nàng vô ý thức nhìn vẻ mặt của Lý Thái, thấy hắn vẫn đang khép mắt không nói tiếng nào, nàng xoay người chạm nhẹ lên đầu Ngân Tiêu, khẽ nói: “Tao trở về ăn cơm, ngày mai chúng ta lại gặp nhau nha.”
Không biết vì sao, trước khi biết được Ngân Tiêu chính là Tình Không, nàng đối với việc nó hiểu tính người có chút hoài nghi, nhưng khi biết rồi lại rất là tự nhiên tin tưởng nó có thể nghe hiểu lời nói của nàng.
Quả nhiên lúc nàng xoay người đi ra khỏi phòng Ngân Tiêu cũng không có lại đi theo, mà chờ bóng dáng của nàng biến mất ở ngưỡng cửa nó mới lắc lư đến bên cạnh cửa, có chút buồn cười thò nửa người ra, nhìn phía bên ngoài.
A Sinh đứng ở ngưỡng cửa, sắc mặt có chút vặn vẹo, nhẹ giọng nói thầm: “Thật là đều thành tinh.”
Ngân Tiêu “nhìn theo” Di Ngọc đi vào gian phòng ở phía tây xong, mới rụt cơ thể lại, lúc quay thân cái cánh nhẹ nhàng mở ra một chút, đúng lúc vỗ vào trên đùi của A Sinh đang đứng bên cạnh nó, khiến cho hắn không hề chuẩn bị bị đập một cái lảo đảo, Ngân Tiêu ngửa đầu “liếc” A Sinh một cái, ngông nghênh khệnh khạng đi đến cạnh bàn giấy, đứng vững bên cạnh Lý Thái.
Thấy Lý Thái nhắm mắt lại, A Sinh nhếch miệng hướng phía Ngân Tiêu lộ ra một miệng răng trắng âm u, sau đó lại cảm thấy buồn cười, thầm mắng bản thân mình càng lúc càng chẳng ra sao, đi so đo với một con chim lông dẹt.
“Chủ tử, đều đã an bài thỏa đáng.”
“Ừ.”
“Ngài cũng dùng bữa đi,” thấy Lý Thái không có phản ứng, A Sinh than thở, ra khỏi phòng, rồi vẫy tay kêu một người hầu mặc áo vải thủ ở cửa viện tới, ra hiệu hắn đem cơm chiều đưa lại.
Đây là buổi tối thứ hai từ khi Di Ngọc vào ở trong bí trạch của Lý Thái, cho dù lúc chiều Lý Thái từng nói qua không cần nàng đi qua chỗ hắn, nhưng nàng vẫn là chờ đến vào đêm, thấy không có ai tới gọi mới rửa mặt lên giường.
Chuyện Ngân Tiêu chính là Tình Không làm cho nàng rất là hứng phấn, nên nàng có chút ngủ không được, rồi lại có chút lo lắng tình huống của Lý Thái ở tiểu lâu bên kia, thế là lúc nửa đêm, nàng không thể không từ trên giường đứng lên, lấy luyện tuyết sương ở trên bàn trang điểm thoa vài cái, mới chui lại vào trong chăn, không đến một khắc chung tinh thần nàng liền buông lỏng xuống, buồn ngủ dâng lên.
Không khí sáng sớm rất là tươi mát, cửa sổ trong tiểu lâu đều được mở ra, Di Ngọc ngồi ở trong sảnh dùng điểm tâm, Ngân Tiêu thành thành thật thật ngồi ở bên cạnh nàng không nhúc nhích.
Sáng nay thức dậy không phải do nàng tự nhiên tỉnh, cũng không phải do các nha hoàn đánh thức, mà là do bị tiếng mổ cửa của Ngân Tiêu đánh thức, con chim này trời vừa sáng lập tức từ trong phòng Lý Thái chạy đến ngưỡng cửa phòng nàng chế tạo tạp âm.
Vừa ăn xong điểm tâm, nàng đang rửa tay thì nghe thấy tiếng nói chuyện của A Sinh trong sân, cầm lấy khăn mà nha hoàn đưa qua, nàng đi đến bên cạnh cửa xem, trong viện có hai người hầu mặc áo vải dựa theo chỉ huy của A Sinh buông ra thứ gì đó đang nâng trong tay.
Thứ kia có hình dáng giống như một cái ghế nằm, phần lưng dựa có một độ dốc vừa phải, chỗ gối đầu thì chạm rỗng khảm một cái chậu gỗ hơi lớn, dưới chậu gỗ có một cái giá, so với chân ghế còn thô lớn hơn một ít.
Đôi mắt Di Ngọc sáng lên, biết đây là thứ dựa theo tranh vẽ của nàng làm ra được, chỉ mới có hai ngày mà thôi, tiền nhiều thế lớn quả nhiên là làm việc lưu loát.
A Sinh thấy nàng đứng ở ngưỡng cửa, đi về phía trước kêu: “Lô tiểu thư, ngài tới nhìn xem, thứ này phải chăng làm được thỏa đáng?”
Di Ngọc nhanh gọn lâu khô tay, đem khăn đưa cho nha hoàn đứng bên cạnh, đi tới phía trước, vây quanh cái ghế nằm có tạo hình kỳ lạ, chuyên để gội đầu này chuyển hai vòng, chậu gỗ có thể di chuyển, cũng có thể gỡ ra, lúc sử dụng đem nước đổ đầy chậu, người thì nằm trên ghế, phần trên vừa vặn cao tới một cái sườn dốc ngược ở nơi gối đầu, tóc tự nhiên sẽ rơi xuống trong chậu nước, cái ghế nằm không biết là dùng loại da gì bao bộc ở chỗ phần cổ, sờ lên rất là mềm mại.
Di Ngọc tò mò nằm trên đó thử thử, quả nhiên là hết sức thoải mái, nàng lập tức động tiểu tâm tư, chờ độc của Ngụy vương giải, trở về nhà cũng tìm người làm ra một cái ghế như vậy tới nằm hưởng thụ một chút.
A Sinh nghe nàng đem cách dùng thứ này nói ra, không khỏi thở dài, “Thực là cái thứ tốt, Lô tiểu thư, thứ này có tên gọi gì không?”
Di NGọc hơi suy nghĩ một chút, đáp: “Liền kêu ghế gội đầu tốt nhất.”
Nói thật, cái tên này quá thô bỉ, nhưng dù sao cũng không phải đối ngoại bán hàng hóa, mà là cho người sử dụng, kêu trong lòng rõ ràng là được.
Hai má A Sinh rút rút, đại khái là cảm thấy tên này không dễ nghe, lại thấy hình dạng thứ này cổ quái, hắn cũng không nghĩ ra được cái tên gì tốt hơn, nên cũng không có lên tiếng phản đối lời của Di Ngọc.
Hai người đang chỉ cái ghế này nói chuyện, thì gặp Lý Thái vừa dùng xong điểm tâm từ phòng phía đông đi ra, A Sinh thấy hắn, cung kính kêu: “Chủ tử.”
Di Ngọc đưa lưng về tiểu lâu, thấy A Sinh ở đối diện ra tiếng như vậy liền xoay người sang chỗ khác thi lễ, “Điện hạ.”
Lý Thái đi đến bên cạnh bọn họ, hai người hầu kia đã sớm xoay người lui qua một bên, Di Ngọc và A Sinh cũng hướng bên cạnh nhích qua, nhìn hắn đi đến bên cạnh cái ghế gội đầu này quan sát.
Di Ngọc liếc trộm mặt của Lý Thái, thấy hắn trang dung ngăn nắp, mặt mũi lãnh đạm, một chút cũng không có vẻ như nghỉ ngơi không tốt, vừa nhẹ nhàng thở ra đồng thời cũng nhịn không được nhăn lông mày.
“Đây chính là dựa theo bảng vẽ kia của ngươi làm?”
Thấy hắn hỏi, Di Ngọc rất nhanh thu hồi tầm mắt, nhịn không được khen: “Vâng, thợ mộc lại là làm được cực tốt, cùng trong tưởng tượng của ta giống nhau như đúc, nhất là chỗ gối đầu, ta cũng không nhắc qua vậy mà làm được đi ra, loại da này lót rất là thoải mái, phần cổ cũng sẽ không khó chịu, điện hạ, hay là ngài thử thử xem?”
Di Ngọc lo nhìn cái ghế gội đầu này, trong lúc tán thưởng nhất thời lỡ lời, câu cuối cùng nói đi ra mới cảm thấy có chút không thỏa, nào biết ngay sau đó liền nghe người kia thấp giọng nói:
“Ừ.”
Ý tứ của chữ ừ này chính là hắn nguyện ý thử, ý tứ của thử chính là hắn muốn nằm ở trên ghế gội đầu, làm cho ai gội nha — Di Ngọc có chút cứng ngắc ngẩng đầu nhìn Lý Thái, đối diện với đôi đồng tử vào sáng sớm thiếu hai phần yêu dã, nhiều chút thanh lệ kia của hắn, nàng nhớ đến lời nói ngày hôm qua của A Sinh… Thôi, đã sớm nên có giác ngộ không phải sao, đầu của Lý Thái không thể tùy tiện sờ, trong viện này lại không có người nha hoàn bên người nào, chờ qua hai ngày dược liệu tìm đủ, nàng cũng phải tự mình lên sân khấu, hiện tại xem như là luyện tập vậy!
A Sinh thấy khuôn mặt bé nhỏ của Di Ngọc biến ảo, thì nhếch miệng cười, nói: “Lô tiểu thư, vậy thì xin phiền toái ngài, ta sai người đi nấu nước,” lại đối với Lý Thái nói: “Chủ tử, ngài gội đầu ở chỗ nào a?”
Lý Thái chỉ một ngón tay về phía dưới một gốc cây tùng, sau đó xoay người chắp tay sau lưng quay về phòng.
A Sinh sai người hầu đem ghế gội đầu nâng đến dưới gốc cây kia, rồi sai người đi nấu nước, Di Ngọc cúi đầu nhìn Ngân Tiêu đang ngửa đầu xem nàng, nói thầm nho nhỏ: “Thôi xong, đều thành cô em gội đầu.”
“U” Ngân Tiêu thính lực thật tốt không rõ nguyên do hồi nàng một tiếng.
…
Hôm nay là một ngày trời trong, tuy là mùa thu, nhưng không nóng cũng không hanh, giờ Thìn đã qua một nửa (~8h), ánh mặt trời từ cây tùng cao lớn ở gần tiểu lâu sườn đông xuyên qua cành lá, chiếu đến viện tây cũng chỉ còn lại vài vết đốm linh tinh.
Di Ngọc đứng ở phía sau ghế nằm, lộ ra hai đoạn cánh tay trắng nõn như ngó sen, một tay thử thử nước ấm, sau đó xoay người múc nửa gáo nước ấm trong thùng ra thêm vào trong chậu.
Chất tóc của Lý Thái cực tốt, sợi tóc thon dài đen bóng, trôi nổi trong nước, hơi nước nhàn nhạt huân lên mặt hắn, có vẻ mờ ảo, Di Ngọc cơ hồ bất nhẫn xuống tay đi phá hoại bộ cảnh đẹp này.
Trước tiên nàng đem tóc của hắn làm ướt, rồi dùng một loại xà bông có mùi hương giống như là mùi huân hương mà hắn thường dùng bôi lên đuôi tóc của hắn, từng chút từng chút hướng lên trên xoa bóp.
Lý Thái nhắm mắt lại luôn làm cho người ta có một loại cảm giác rất trầm tĩnh, không phải giống như là kiểu nam tử được hình dung trong đầu nàng, mà giống như là một con dã báo đang vận sức chờ phát động vậy, thâm trầm như một loại giếng cổ, nếu nhất định phải có một cái từ để hình dung thì nàng cảm thấy lúc này hắn liền giống như một cái cây, một cây đại thụ có rễ cắm rất sâu, tuy không có độ cao che trời, lại có vững chắc gốc rễ, làm cho người ta một loại cảm giác dù mưa rền gió dữ cũng không cách nào lay động.
/164
|