Qua mấy ngày cuối cùng hạ xuống một trận mưa to hiếm thấy, uống cạn mưa thu sau đồng ruộng quả nhiên tình hình thật tốt, mấy người nông dân kinh nghiệm lão luyện đều tiên đoán sang năm cho dù thu hoạch không được mùa, cũng tuyệt đối sẽ không mất mùa, người dân Kháo Sơn thôn trên mặt lại mang tươi cười, dù sao đối với bọn họ mà nói, ruộng đất không khác mạch máu.
Mọi người cho là kế sách lúc trước ứng phó nhu cầu bức thiết cùng trận mưa này đúng lúc vãn hồi ruộng lúa, ngay cả Di Ngọc cũng không hoàn toàn rõ ràng phương diện này rốt cuộc là máu nàng tác dụng lớn một chút, hay là thiên nhiên cùng lực tác dụng của con người mạnh một chút.
Lô thị cuối cùng cũng không cần lo lắng thu hoạch sang năm, trên mặt không giống vài ngày trước đó mặt co mày cáu, nhưng mỗi ngày đều muốn đặc biệt chạy đến đất vườn nhìn nhiều một chút mới có thể an tâm.
Cứ như vậy lại qua hơn nửa tháng, thời tiết chính thức lạnh, buổi sáng rời giường đối với Di Ngọc mà nói biến thành một chuyện thực khó khăn, nàng tuy rằng không lớn sợ lạnh, nhưng cùng thể chất kiếp trước so sánh, cùng thói quen vào đông không mặc áo bông của ba người Lô gia mà nói, năm nay mùa đông đối với nàng thật là một loại khảo nghiệm tâm lý chất.
Thời gian Lô Tuấn không đi võ quán phần lớn đều đi sau núi kiếm củi, Di Ngọc đi theo hai lần sau thật sự chịu không nổi cảm giác mồ hôi đầy người lại đột nhiên lạnh xuống, mỗi ngày ở trong phòng ngốc ngốc thêu hoa xem sách, cuộc sống trẻ con bao giờ cũng là đơn thuần lại không có nói chuyện.
Ngoài ra, Xuân Đào thành khách quen trong nhà, lúc bắt đầu chỉ quấn quít lấy Di Ngọc dạy nàng thêu đồ vật này nọ, sau Lô Trí cũng thường thường dạy nàng nhận thức mấy chữ, thím Ngưu bởi vì sự kiện này đặc biệt hướng nhà nàng tặng năm sáu cái trứng chim, phải biết rằng niên đại này nông dân tuy rằng không đến mức nhẫn cơ chịu đói, nhưng muốn biết chữ học bài chính là khó càng thêm khó.
Không nói đến có giao một tháng hai trăm tiền học phí hay không, phụ cận Kháo Sơn thôn với phụ cận mấy thôn khác cũng chỉ có gần Trương trấn một ít trường tư thục. Di Ngọc theo Lô thị đi võ quán cho Lô Tuấn đưa đồ ăn cũng từng đi qua nơi đó một lần, nơi đó so với gian nhà nàng lớn hơn không được bao nhiêu, là một gian nhà bỏ hoang, bầy đặt thưa thớt ba bốn cái bàn, tổng cộng cũng có mười mấy đệ tử.
Tiên sinh dạy học rất có kiểu nịnh hót lại mang một ít hủ lậu, mặc dù có vài phần tài học, nhưng chỉ thu đệ tử gia cảnh giàu có lại có danh vọng ở Trương trấn, phụ cận thôn trang cũng có mấy người, cùng gia đình có gốc gác một ít văn nhân nhã sĩ nhấc lên quan hệ có thể đem con cái đưa vào.
Di Ngọc có thêm Xuân Đào làm một người bạn chơi, tuy rằng hai người trên tâm lý có một đoạn tuổi thọ khác nhau không thể vượt qua, nhưng làm cho Di Ngọc chính mình thấy kỳ quá là hai người tính ra ở chung vẫn khoái trá.
Đối với nàng có thêm như vậy một bằng hữu nhỏ, Lô thị là người biểu hiện cao hứng nhất trong nhà, nguyên nhân trong đó chỉ sợ có mình nàng ta rõ ràng.
Ngay khi Di Ngọc đầy lòng chờ mong chuẩn bị nghênh đón năm mới đầu tiên nàng ở trong này, trong thôn đã xảy ra chuyện. Sự kiện này nhân vật chính là trước kia Xuân Đào đối với Di Ngọc đề cập tới – Hương Hương tỷ, một cô bé xinh đẹp mười ba tuổi.
Hai mươi hai tháng chạp, trước buổi tối cúng ông Táo một ngày, ăn xong cơm chiều người một nhà ngồi ở trong sân sưởi ấm, đốt gỗ thông đỏ bừng bùm bùm tóe lên hoa lửa nho nhỏ, nhiệt khí hun đỏ bừng khuôn mặt nhỏ nhắn của Di Ngọc, nhưng chỉ có trước tiên đem thân mình nướng ấm, để sau đó rửa mặt nằm chết dí trong chăn mền mới sẽ không cảm thấy lạnh.
Di Ngọc sưởi ấm tay nhỏ, nghĩ thầm chờ thời tiết ấm áp liền nhiều giúp nương nàng thêu thêm phức tạp gì đó ra, mùa đông sang năm nhất định phải làm cho nương nàng mua chậu thang đặt trong phòng đi.
Đột nhiên, xa xa dần dần vang lên tiếng nữ nhân tức giận chửi mắng, Lô gia bốn người đều nghe tiếng ngẩng đầu nhìn, tuy rằng ánh trăng cũng không sáng ngời, nhưng bởi vì đa số người đều ở trong sân sưởi ấm, tại đêm đen nhánh vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy những bóng người xa xa.
Hình như nhà ai đã xảy ra chuyện gì đó, tiếng ồn ào càng lúc càng lớn, Lô thị cau mày nhìn trong chốc lát, sau đó liền đối với ba đứa bé dặn dò một chút, đứng dậy hướng bên kia đi.
Lại qua nửa khắc (7,5 phút) thời gian, tiếng ồn ào kia thế nhưng lại biến thành tiếng gào khóc của nữ nhân, ba huynh muội ngồi trước đống lửa không hẹn mà cùng từ ghế trúc đứng lên, chạy tới cửa sân.
Tiếng khóc càng lúc càng lớn, xen lẫn theo tiếng chửi rủa, Lô Trí vỗ vỗ bả vai Lô Tuấn nói: “Ta đi tìm nương, hai người các ngươi ở trong sân trông lửa.”
Ngay tại lúc hắn nhấc chân đi, Di Ngọc phản xạ đưa tay bắt cổ tay áo hắn, Lô Trí quay đầu nhìn thoáng qua nàng, rồi hướng Lô Tuấn nói: “Ta mang tiểu Ngọc cùng đi, ngươi liền đứng ở đây chờ.”
Nhìn Lô Tuấn tâm không cam lòng bĩu môi gật đầu ứng, hắn mới trở tay lôi kéo Di Ngọc cùng nhau hướng địa phương xảy ra sự cố đi đến, bước chân hắn càng ngày càng nhanh, Di Ngọc chỉ có thể nhanh chân một đường chạy chậm theo hắn.
Tới chỗ kia, chỉ thấy lá đác mười mấy thôn dân vây quanh ở bên ngoài sân, vì thế Lô Trí lôi kéo Di Ngọc về phía trước đi vài bước vượt qua thôn dân ngăn trở tầm mắt bọn hắn, lúc này mới nhìn rõ chuyện gì xảy ra trong sân nhỏ.
Một người nông phụ gần bốn mươi đang té ngồi trên mặt đất đấm chân khóc thét, trong miệng không ngừng mắng liên tục, bên người có hai người phụ nữ ngồi xổm đang khuyên giải an ủi, trước mắt lại có một thanh niên cà lơ phất phơ đứng, hai tay xuyên vào trong cổ tay áo vẻ mặt không kiên nhẫn, rất rõ ràng người đàn bà chính là mắng hắn.
“Mày là tên súc sinh… Ô ô… Đem chúng ta một nhà bức tử a… Mày muốn mạng của nàng sao! Mày đi tìm chết gì đó… Tao như thế nào nuôi ra một đứa không có nhân tính như vậy…”
Di Ngọc mờ mịt, nhẹ nhàng kéo kéo tay Lô Trí, nhỏ giọng hỏi han: “Đại ca, nương đâu?”
Lô Trí không để ý đến nàng, trái phải ngó chung quanh, ở trong bóng đêm tìm kiếm Lô thị, nhưng mà ở đây nhiều người cùng mười mấy người lớn và trẻ con xen lẫn vào nhau, nào có thân ảnh Lô thị.
“Mày nói chuyện a… Trương trấn Trịnh Lập là cái thứ gì ngay cả tao cũng biết… Hương Hương bị hắn mua đi có thể nào sống a… Ô ô, mày, mày rốt cuộc thiếu người ta bao nhiêu tiền chúng ta trả… Làm cho bọn hắn đem văn tự bán mình trả lại cho chúng ta…”
Bên kia khóc tưng bừng, Lô Trí lại vì không tìm được Lô thị trong lòng lo lắng, chẳng quan tâm nhiều như vậy, lôi kéo Di Ngọc hướng trong sân người ta đi, mới vừa bước hai bước liền nghe thanh niên kia rốt cuộc mở miệng.
“Ai trả tiền, bà cho? Hừ hừ, nhà chúng ta có mấy người, có tiền hay không ta còn không rõ ràng? Hơn nữa, ta đây là tặng Hương Hương đi hưởng phúc, Trịnh công tử kia chính là Trương trấn trưởng chú em, Hương Hương cho hắn làm người trong phòng, còn không phải cơm no rượu say, bà cũng hưởng phúc cả đời sau, ở chỗ này ầm ĩ với ta làm cái gì, cũng không sợ xấu mặt, còn không bằng đi khuyên cái nha đầu không có tâm nhãn kia đi.”
“Mày có còn xấu hổ hay không, muội muội mày là một cô nương thanh thanh bạch bạch, mày lại thật sự nhẫn tâm đưa nàng cho người làm nô tì! Mày nói! Mày liền nói rốt cuộc mày thiếu người ta bao nhiêu tiền!” Di Ngọc một bên bị Lô Trí lôi kéo mạnh mẽ đi, một bên quay đầu nhìn, chỉ thấy người đàn bà kia thoáng cái đang nằm sắp trên mặt đất vụt đứng lên đến trước mặt thanh niên, cầm vạt áo của hắn gào thét.
“Được, tao nói mày cần thật có thể lấy ra, tao có mất hết mặt mũi cũng đi đem văn tự bán mình của Hương Hương trở về.”
“Mày nói!”
“Vốn lẫn lời tổng cộng hai mươi quan tiền, ngài đi mang tới đi cho ta.” (1 quan tiền = 1000 đồng tiền xâu thành một chuỗi.)
Di Ngọc hít sâu một hơi, trước khi vào nhà một lần cuối cùng liền thấy người đàn bà kia xụi lơ trên mặt đất, phía sau hai người vừa rồi khuyên giải cũng sững sờ bất động đứng nguyên tại chỗ.
Hai mươi quan tiền, cả nhà bọn họ một năm không ăn không uống chỉ dựa vào ruộng vừa trong nhà cũng phải bảy năm mới để dành đủ, đó là tính hàng năm đều có thu hoạch.
Di Ngọc còn đang khiếp sợ chưa lấy lại tinh thần, trong tai liền nghe Lô Trí thấp kêu một tiếng “Nương”, quay đầu liền nhìn thấy Lô thị đang ngồi ở một góc vừa vào nhà đã thấy, bên cạnh nàng là thím Ngưu nương của Xuân Đào.
Thím Ngưu trong lòng ôm một cô nương đang khóc phát run, bởi vì đưa lưng về phía hai người bọn họ, nhìn không thấy mặt, nhưng nghĩ đến chắc là Hương Hương.
Lô thị nghe thấy tiếng của Lô Trí ngẩng đầu nhìn hai bọn hắn liếc mắt một cái, cũng không nói lời nào, chỉ nhẹ nhàng gật đầu ý bảo bọn hắn chờ.
Di Ngọc bị Lô Trí lôi kéo cách ba người các nàng một góc xa trên chiếu ngồi xuống, trong sân lúc này mới lại vang lên tiếng khóc, còn có tiếng nói chuyện trào phúng của thanh niên kia, tiếng hai người thanh thanh sở sở (rành mạch) truyền vào trong phòng, nàng giương mắt liền nhìn thấy trên mặt Lô thị càng lúc càng phẫn nộ.
“Ngươi nói ngươi làm như vậy có ngốc hay không, ngươi chết thật thì nương ngươi làm sao bây giờ? Thay ca ca của ngươi suốt đời trả nợ, chờ già đi lại không ai chăm sóc nàng…” Thím Ngưu vỗ nhè nhẹ cô gái nhỏ, miệng nói lời an ủi, không nhiều lắm một lúc người trong lòng không phát ra tiếng khóc, có lẽ là ngủ mất.
Lô thị lúc này mới dùng ánh mắt hướng thím Ngưu cáo từ, nhẹ nhàng đứng dậy mang theo hai đứa con trở về nhà.
Ba người một đường cực kỳ trầm mặc, cho đến đi đến cửa sân, nghe thấy Lô Tuấn lớn giọng vang lên.
“Nương! Xảy ra chuyện gì vậy?”
Lô thị không trả lời hắn vấn đề này, chỉ phân phó hắn đem lửa trong sân dập tắt, liền lôi kéo Di Ngọc đi rửa mặt cho nàng.
Sau đó cho đến lúc ngủ Lô Tuấn đều là một bộ muốn nói lại thôi, nhưng cũng không hỏi lại cái gì, Di Ngọc trong lòng nghĩ chắc là Lô Trí ở bên ngoài đã dặn dò hắn cái gì. Nàng kỳ thật cũng muốn hỏi, tuy rằng cũng đoán được đại khái, nhưng vẫn muốn nghe xem Lô thị nói một chút, nhưng mà Lô Tuấn đều khong hỏi được cái gì, nàng tự nhiên sẽ không hướng họng súng mà đụng.
Vì thế cả nhà bốn người liền an tĩnh như vậy ngủ một đêm, ngày thứ hai trời vừa sáng Di Ngọc đã bị Lô thị đánh thức thúc giục mặc quần áo rời giường, lúc ăn điểm tâm rốt cuộc đã mở miệng.
“Nương cùng các ngươi thương lượng chuyện này, các ngươi nhìn xem có được hay không.”
Di Ngọc trong lòng vừa động, đại khái hiểu được nàng là có tâm tư gì, theo hai cái huynh trưởng cùng nhau gật gật đầu, lúc sau Lô thị đem Hương Hương, chính là Lưu Hương Hương chuyện nói cho bọn hắn.
Trương trấn trưởng qua tuổi năm mươi, trong nhà chỉ có một vợ cả bệnh tật, hai cái thiếp vô cùng được sủng ái, trong đó có một người thiếp tên là Liễu nương, nhà mẹ đẻ chỉ có một anh ruột họ Trịnh tên Lập, bởi vì muội muội mình được cửa hôn nhân này cũng đi theo đến Trương trấn. Vị trấn trưởng chú em này vốn là kẻ lưu manh nơi khác, cái gì trộm gian mánh lới ăn chơi, nhậu nhẹt, bài bạc, chơi gái chuyện gì cũng biết một chút, đặc biệt bài bạc vô cùng nhuần nhuyễn.
Lưu Quý bị Trương trấn trưởng phái theo Trịnh Lập một giai đoạn, những cái khác không học lại học thói hư tật xấu, bài bạc lại dính thấu triệt, từ chơi có tiền đến dần dần đem tiền bạc của mình tiêu hết không nói, từ từ ngay cả tiền tiêu vặt hàng tháng đưa trong nhà cũng không đúng hạn, sau lại càng thay đổi hẳn lấy tiền trong nhà ra bài bạc.
Trước đó hắn đi theo Trịnh Lập chạy một chuyến sòng bài lớn nhất huyện Thanh Dương, thoáng cái thua một số lớn, sòng bài là cái địa phương nào? Ngươi không có tiền liền cho ngươi mượn, chỉ cần ngươi tiếp tục chơi là được, nhưng lúc trả tiền lại cần trả gấp bội, vì thế một quan tiền biến thành hai quan tiền, hai quan tiền biến thành bốn quan tiền, thẳng đến đổ phường không có nguyện ý cho Lưu Quý vay tiền nữa hắn đã thiếu người ta hai mươi quan tiền.
Nếu không có tiền trả người ta muốn hắn chặt ngón tay, một ngón tay một quan tiền, ngay cả ngón chân đều tính cũng vừa vặn đủ, nhưng Lưu Quý làm sao có thể thật làm cho người chặt hắn ngón tay, cuối cùng hắn cầu người cùng đi sòng bài với hắn – Trịnh Lập, đáp ứng đem muội muội mình bán cho đối phương mới khiến hắn trốn ra.
Không biết mấy ngày hôm trước hắn như thế nào dụ dỗ Lưu Hương Hương ký tên văn tự bán mình, cho đến xế chiều hôm qua Trịnh Lập phái người đến Kháo Sơn thôn đưa thư, làm cho Lưu gia dọn dẹp một chút đồ vật này nọ ngày mai đem khuê nữ cho người ta đưa đi, lúc này mới khiến Triệu thị mẫu thân Lưu Hương Hương biết có chuyện như vậy.
Tiếc rằng cha Lưu Hương Hương chết sớm, trong nhà chỉ có Triệu thị một người chống đỡ, anh ruột bức nàng đi làm nô tì trả nợ, nguyên bản nàng cõi lòng toàn tình cảm chờ đợi được lấy chồng, trong lòng nguội lạnh tối hôm qua bỏ chạy đến sau thôn tìm cây chuẩn bị thắt cổ tự sát, cũng may thím Ngưu đi qua phát hiện mới khuyên trở về nhà.
Về phần Lưu Quý kia không biết vì sao, buổi tối ngày hôm qua lại từ Trương trấn chạy về Kháo Sơn thôn, vừa gặp Lưu Hương Hương được thím Ngưu mang về lại để cho Triệu thị biết con gái đi tìm chết, lúc này mới có trận náo loạn đêm qua.
Mọi người cho là kế sách lúc trước ứng phó nhu cầu bức thiết cùng trận mưa này đúng lúc vãn hồi ruộng lúa, ngay cả Di Ngọc cũng không hoàn toàn rõ ràng phương diện này rốt cuộc là máu nàng tác dụng lớn một chút, hay là thiên nhiên cùng lực tác dụng của con người mạnh một chút.
Lô thị cuối cùng cũng không cần lo lắng thu hoạch sang năm, trên mặt không giống vài ngày trước đó mặt co mày cáu, nhưng mỗi ngày đều muốn đặc biệt chạy đến đất vườn nhìn nhiều một chút mới có thể an tâm.
Cứ như vậy lại qua hơn nửa tháng, thời tiết chính thức lạnh, buổi sáng rời giường đối với Di Ngọc mà nói biến thành một chuyện thực khó khăn, nàng tuy rằng không lớn sợ lạnh, nhưng cùng thể chất kiếp trước so sánh, cùng thói quen vào đông không mặc áo bông của ba người Lô gia mà nói, năm nay mùa đông đối với nàng thật là một loại khảo nghiệm tâm lý chất.
Thời gian Lô Tuấn không đi võ quán phần lớn đều đi sau núi kiếm củi, Di Ngọc đi theo hai lần sau thật sự chịu không nổi cảm giác mồ hôi đầy người lại đột nhiên lạnh xuống, mỗi ngày ở trong phòng ngốc ngốc thêu hoa xem sách, cuộc sống trẻ con bao giờ cũng là đơn thuần lại không có nói chuyện.
Ngoài ra, Xuân Đào thành khách quen trong nhà, lúc bắt đầu chỉ quấn quít lấy Di Ngọc dạy nàng thêu đồ vật này nọ, sau Lô Trí cũng thường thường dạy nàng nhận thức mấy chữ, thím Ngưu bởi vì sự kiện này đặc biệt hướng nhà nàng tặng năm sáu cái trứng chim, phải biết rằng niên đại này nông dân tuy rằng không đến mức nhẫn cơ chịu đói, nhưng muốn biết chữ học bài chính là khó càng thêm khó.
Không nói đến có giao một tháng hai trăm tiền học phí hay không, phụ cận Kháo Sơn thôn với phụ cận mấy thôn khác cũng chỉ có gần Trương trấn một ít trường tư thục. Di Ngọc theo Lô thị đi võ quán cho Lô Tuấn đưa đồ ăn cũng từng đi qua nơi đó một lần, nơi đó so với gian nhà nàng lớn hơn không được bao nhiêu, là một gian nhà bỏ hoang, bầy đặt thưa thớt ba bốn cái bàn, tổng cộng cũng có mười mấy đệ tử.
Tiên sinh dạy học rất có kiểu nịnh hót lại mang một ít hủ lậu, mặc dù có vài phần tài học, nhưng chỉ thu đệ tử gia cảnh giàu có lại có danh vọng ở Trương trấn, phụ cận thôn trang cũng có mấy người, cùng gia đình có gốc gác một ít văn nhân nhã sĩ nhấc lên quan hệ có thể đem con cái đưa vào.
Di Ngọc có thêm Xuân Đào làm một người bạn chơi, tuy rằng hai người trên tâm lý có một đoạn tuổi thọ khác nhau không thể vượt qua, nhưng làm cho Di Ngọc chính mình thấy kỳ quá là hai người tính ra ở chung vẫn khoái trá.
Đối với nàng có thêm như vậy một bằng hữu nhỏ, Lô thị là người biểu hiện cao hứng nhất trong nhà, nguyên nhân trong đó chỉ sợ có mình nàng ta rõ ràng.
Ngay khi Di Ngọc đầy lòng chờ mong chuẩn bị nghênh đón năm mới đầu tiên nàng ở trong này, trong thôn đã xảy ra chuyện. Sự kiện này nhân vật chính là trước kia Xuân Đào đối với Di Ngọc đề cập tới – Hương Hương tỷ, một cô bé xinh đẹp mười ba tuổi.
Hai mươi hai tháng chạp, trước buổi tối cúng ông Táo một ngày, ăn xong cơm chiều người một nhà ngồi ở trong sân sưởi ấm, đốt gỗ thông đỏ bừng bùm bùm tóe lên hoa lửa nho nhỏ, nhiệt khí hun đỏ bừng khuôn mặt nhỏ nhắn của Di Ngọc, nhưng chỉ có trước tiên đem thân mình nướng ấm, để sau đó rửa mặt nằm chết dí trong chăn mền mới sẽ không cảm thấy lạnh.
Di Ngọc sưởi ấm tay nhỏ, nghĩ thầm chờ thời tiết ấm áp liền nhiều giúp nương nàng thêu thêm phức tạp gì đó ra, mùa đông sang năm nhất định phải làm cho nương nàng mua chậu thang đặt trong phòng đi.
Đột nhiên, xa xa dần dần vang lên tiếng nữ nhân tức giận chửi mắng, Lô gia bốn người đều nghe tiếng ngẩng đầu nhìn, tuy rằng ánh trăng cũng không sáng ngời, nhưng bởi vì đa số người đều ở trong sân sưởi ấm, tại đêm đen nhánh vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy những bóng người xa xa.
Hình như nhà ai đã xảy ra chuyện gì đó, tiếng ồn ào càng lúc càng lớn, Lô thị cau mày nhìn trong chốc lát, sau đó liền đối với ba đứa bé dặn dò một chút, đứng dậy hướng bên kia đi.
Lại qua nửa khắc (7,5 phút) thời gian, tiếng ồn ào kia thế nhưng lại biến thành tiếng gào khóc của nữ nhân, ba huynh muội ngồi trước đống lửa không hẹn mà cùng từ ghế trúc đứng lên, chạy tới cửa sân.
Tiếng khóc càng lúc càng lớn, xen lẫn theo tiếng chửi rủa, Lô Trí vỗ vỗ bả vai Lô Tuấn nói: “Ta đi tìm nương, hai người các ngươi ở trong sân trông lửa.”
Ngay tại lúc hắn nhấc chân đi, Di Ngọc phản xạ đưa tay bắt cổ tay áo hắn, Lô Trí quay đầu nhìn thoáng qua nàng, rồi hướng Lô Tuấn nói: “Ta mang tiểu Ngọc cùng đi, ngươi liền đứng ở đây chờ.”
Nhìn Lô Tuấn tâm không cam lòng bĩu môi gật đầu ứng, hắn mới trở tay lôi kéo Di Ngọc cùng nhau hướng địa phương xảy ra sự cố đi đến, bước chân hắn càng ngày càng nhanh, Di Ngọc chỉ có thể nhanh chân một đường chạy chậm theo hắn.
Tới chỗ kia, chỉ thấy lá đác mười mấy thôn dân vây quanh ở bên ngoài sân, vì thế Lô Trí lôi kéo Di Ngọc về phía trước đi vài bước vượt qua thôn dân ngăn trở tầm mắt bọn hắn, lúc này mới nhìn rõ chuyện gì xảy ra trong sân nhỏ.
Một người nông phụ gần bốn mươi đang té ngồi trên mặt đất đấm chân khóc thét, trong miệng không ngừng mắng liên tục, bên người có hai người phụ nữ ngồi xổm đang khuyên giải an ủi, trước mắt lại có một thanh niên cà lơ phất phơ đứng, hai tay xuyên vào trong cổ tay áo vẻ mặt không kiên nhẫn, rất rõ ràng người đàn bà chính là mắng hắn.
“Mày là tên súc sinh… Ô ô… Đem chúng ta một nhà bức tử a… Mày muốn mạng của nàng sao! Mày đi tìm chết gì đó… Tao như thế nào nuôi ra một đứa không có nhân tính như vậy…”
Di Ngọc mờ mịt, nhẹ nhàng kéo kéo tay Lô Trí, nhỏ giọng hỏi han: “Đại ca, nương đâu?”
Lô Trí không để ý đến nàng, trái phải ngó chung quanh, ở trong bóng đêm tìm kiếm Lô thị, nhưng mà ở đây nhiều người cùng mười mấy người lớn và trẻ con xen lẫn vào nhau, nào có thân ảnh Lô thị.
“Mày nói chuyện a… Trương trấn Trịnh Lập là cái thứ gì ngay cả tao cũng biết… Hương Hương bị hắn mua đi có thể nào sống a… Ô ô, mày, mày rốt cuộc thiếu người ta bao nhiêu tiền chúng ta trả… Làm cho bọn hắn đem văn tự bán mình trả lại cho chúng ta…”
Bên kia khóc tưng bừng, Lô Trí lại vì không tìm được Lô thị trong lòng lo lắng, chẳng quan tâm nhiều như vậy, lôi kéo Di Ngọc hướng trong sân người ta đi, mới vừa bước hai bước liền nghe thanh niên kia rốt cuộc mở miệng.
“Ai trả tiền, bà cho? Hừ hừ, nhà chúng ta có mấy người, có tiền hay không ta còn không rõ ràng? Hơn nữa, ta đây là tặng Hương Hương đi hưởng phúc, Trịnh công tử kia chính là Trương trấn trưởng chú em, Hương Hương cho hắn làm người trong phòng, còn không phải cơm no rượu say, bà cũng hưởng phúc cả đời sau, ở chỗ này ầm ĩ với ta làm cái gì, cũng không sợ xấu mặt, còn không bằng đi khuyên cái nha đầu không có tâm nhãn kia đi.”
“Mày có còn xấu hổ hay không, muội muội mày là một cô nương thanh thanh bạch bạch, mày lại thật sự nhẫn tâm đưa nàng cho người làm nô tì! Mày nói! Mày liền nói rốt cuộc mày thiếu người ta bao nhiêu tiền!” Di Ngọc một bên bị Lô Trí lôi kéo mạnh mẽ đi, một bên quay đầu nhìn, chỉ thấy người đàn bà kia thoáng cái đang nằm sắp trên mặt đất vụt đứng lên đến trước mặt thanh niên, cầm vạt áo của hắn gào thét.
“Được, tao nói mày cần thật có thể lấy ra, tao có mất hết mặt mũi cũng đi đem văn tự bán mình của Hương Hương trở về.”
“Mày nói!”
“Vốn lẫn lời tổng cộng hai mươi quan tiền, ngài đi mang tới đi cho ta.” (1 quan tiền = 1000 đồng tiền xâu thành một chuỗi.)
Di Ngọc hít sâu một hơi, trước khi vào nhà một lần cuối cùng liền thấy người đàn bà kia xụi lơ trên mặt đất, phía sau hai người vừa rồi khuyên giải cũng sững sờ bất động đứng nguyên tại chỗ.
Hai mươi quan tiền, cả nhà bọn họ một năm không ăn không uống chỉ dựa vào ruộng vừa trong nhà cũng phải bảy năm mới để dành đủ, đó là tính hàng năm đều có thu hoạch.
Di Ngọc còn đang khiếp sợ chưa lấy lại tinh thần, trong tai liền nghe Lô Trí thấp kêu một tiếng “Nương”, quay đầu liền nhìn thấy Lô thị đang ngồi ở một góc vừa vào nhà đã thấy, bên cạnh nàng là thím Ngưu nương của Xuân Đào.
Thím Ngưu trong lòng ôm một cô nương đang khóc phát run, bởi vì đưa lưng về phía hai người bọn họ, nhìn không thấy mặt, nhưng nghĩ đến chắc là Hương Hương.
Lô thị nghe thấy tiếng của Lô Trí ngẩng đầu nhìn hai bọn hắn liếc mắt một cái, cũng không nói lời nào, chỉ nhẹ nhàng gật đầu ý bảo bọn hắn chờ.
Di Ngọc bị Lô Trí lôi kéo cách ba người các nàng một góc xa trên chiếu ngồi xuống, trong sân lúc này mới lại vang lên tiếng khóc, còn có tiếng nói chuyện trào phúng của thanh niên kia, tiếng hai người thanh thanh sở sở (rành mạch) truyền vào trong phòng, nàng giương mắt liền nhìn thấy trên mặt Lô thị càng lúc càng phẫn nộ.
“Ngươi nói ngươi làm như vậy có ngốc hay không, ngươi chết thật thì nương ngươi làm sao bây giờ? Thay ca ca của ngươi suốt đời trả nợ, chờ già đi lại không ai chăm sóc nàng…” Thím Ngưu vỗ nhè nhẹ cô gái nhỏ, miệng nói lời an ủi, không nhiều lắm một lúc người trong lòng không phát ra tiếng khóc, có lẽ là ngủ mất.
Lô thị lúc này mới dùng ánh mắt hướng thím Ngưu cáo từ, nhẹ nhàng đứng dậy mang theo hai đứa con trở về nhà.
Ba người một đường cực kỳ trầm mặc, cho đến đi đến cửa sân, nghe thấy Lô Tuấn lớn giọng vang lên.
“Nương! Xảy ra chuyện gì vậy?”
Lô thị không trả lời hắn vấn đề này, chỉ phân phó hắn đem lửa trong sân dập tắt, liền lôi kéo Di Ngọc đi rửa mặt cho nàng.
Sau đó cho đến lúc ngủ Lô Tuấn đều là một bộ muốn nói lại thôi, nhưng cũng không hỏi lại cái gì, Di Ngọc trong lòng nghĩ chắc là Lô Trí ở bên ngoài đã dặn dò hắn cái gì. Nàng kỳ thật cũng muốn hỏi, tuy rằng cũng đoán được đại khái, nhưng vẫn muốn nghe xem Lô thị nói một chút, nhưng mà Lô Tuấn đều khong hỏi được cái gì, nàng tự nhiên sẽ không hướng họng súng mà đụng.
Vì thế cả nhà bốn người liền an tĩnh như vậy ngủ một đêm, ngày thứ hai trời vừa sáng Di Ngọc đã bị Lô thị đánh thức thúc giục mặc quần áo rời giường, lúc ăn điểm tâm rốt cuộc đã mở miệng.
“Nương cùng các ngươi thương lượng chuyện này, các ngươi nhìn xem có được hay không.”
Di Ngọc trong lòng vừa động, đại khái hiểu được nàng là có tâm tư gì, theo hai cái huynh trưởng cùng nhau gật gật đầu, lúc sau Lô thị đem Hương Hương, chính là Lưu Hương Hương chuyện nói cho bọn hắn.
Trương trấn trưởng qua tuổi năm mươi, trong nhà chỉ có một vợ cả bệnh tật, hai cái thiếp vô cùng được sủng ái, trong đó có một người thiếp tên là Liễu nương, nhà mẹ đẻ chỉ có một anh ruột họ Trịnh tên Lập, bởi vì muội muội mình được cửa hôn nhân này cũng đi theo đến Trương trấn. Vị trấn trưởng chú em này vốn là kẻ lưu manh nơi khác, cái gì trộm gian mánh lới ăn chơi, nhậu nhẹt, bài bạc, chơi gái chuyện gì cũng biết một chút, đặc biệt bài bạc vô cùng nhuần nhuyễn.
Lưu Quý bị Trương trấn trưởng phái theo Trịnh Lập một giai đoạn, những cái khác không học lại học thói hư tật xấu, bài bạc lại dính thấu triệt, từ chơi có tiền đến dần dần đem tiền bạc của mình tiêu hết không nói, từ từ ngay cả tiền tiêu vặt hàng tháng đưa trong nhà cũng không đúng hạn, sau lại càng thay đổi hẳn lấy tiền trong nhà ra bài bạc.
Trước đó hắn đi theo Trịnh Lập chạy một chuyến sòng bài lớn nhất huyện Thanh Dương, thoáng cái thua một số lớn, sòng bài là cái địa phương nào? Ngươi không có tiền liền cho ngươi mượn, chỉ cần ngươi tiếp tục chơi là được, nhưng lúc trả tiền lại cần trả gấp bội, vì thế một quan tiền biến thành hai quan tiền, hai quan tiền biến thành bốn quan tiền, thẳng đến đổ phường không có nguyện ý cho Lưu Quý vay tiền nữa hắn đã thiếu người ta hai mươi quan tiền.
Nếu không có tiền trả người ta muốn hắn chặt ngón tay, một ngón tay một quan tiền, ngay cả ngón chân đều tính cũng vừa vặn đủ, nhưng Lưu Quý làm sao có thể thật làm cho người chặt hắn ngón tay, cuối cùng hắn cầu người cùng đi sòng bài với hắn – Trịnh Lập, đáp ứng đem muội muội mình bán cho đối phương mới khiến hắn trốn ra.
Không biết mấy ngày hôm trước hắn như thế nào dụ dỗ Lưu Hương Hương ký tên văn tự bán mình, cho đến xế chiều hôm qua Trịnh Lập phái người đến Kháo Sơn thôn đưa thư, làm cho Lưu gia dọn dẹp một chút đồ vật này nọ ngày mai đem khuê nữ cho người ta đưa đi, lúc này mới khiến Triệu thị mẫu thân Lưu Hương Hương biết có chuyện như vậy.
Tiếc rằng cha Lưu Hương Hương chết sớm, trong nhà chỉ có Triệu thị một người chống đỡ, anh ruột bức nàng đi làm nô tì trả nợ, nguyên bản nàng cõi lòng toàn tình cảm chờ đợi được lấy chồng, trong lòng nguội lạnh tối hôm qua bỏ chạy đến sau thôn tìm cây chuẩn bị thắt cổ tự sát, cũng may thím Ngưu đi qua phát hiện mới khuyên trở về nhà.
Về phần Lưu Quý kia không biết vì sao, buổi tối ngày hôm qua lại từ Trương trấn chạy về Kháo Sơn thôn, vừa gặp Lưu Hương Hương được thím Ngưu mang về lại để cho Triệu thị biết con gái đi tìm chết, lúc này mới có trận náo loạn đêm qua.
/164
|