Hành động của Di Ngọc khiến cho người đánh xe liếc mắt, nhưng người ngồi trong xe cũng không hề phản ứng, chỉ một hồi thời gian như vậy mà bầy gia đinh đuổi theo sau ba người đã đến gần, lúc này Di Ngọc lòng như lửa đốt, mới đầu nàng nhìn những người đuổi theo phía sau chỉ hận không tìm được cái lỗ thủng nào trên mặt đất, làm cho ba người các nàng nhảy vào trốn tránh, nhưng lỗ thủng không tìm thấy lại thấy đột nhiên trong rừng cây chạy ra một chiếc xe ngựa, lúc ấy cũng không biết là vì sao, không để cho đầu óc nghĩ nhiều thân thể liền hướng chiếc xe này chạy đi, chờ đến lúc nàng tránh khỏi Lô thị chặn đến xe ngựa sau cũng chỉ vô ý thức hướng đối phương xin giúp đỡ.
Chỉ vì nội tâm nàng mơ hồ có dự cảm, phu xe cùng người bên trong xe trước mắt này, so với người đuổi sau các nàng lợi hại hơn rất nhiều, riêng hành động của người phu xe đã không tầm thường, không có chút tài năng sao dám tại đêm khuya chạy đi.
Nhưng từ lần đầu tiên dập đầu sau đó hô hấp tỉnh táo lại, Di Ngọc phát hiện hành vi của mình quả thực rõ ràng là họa thủy đông dẫn(*), là cực không phúc hậu, nếu như người trên xe là kẻ tâm ngoan thủ lạt, chính mình chắc hẳn đã làm người ta phẫn nộ, lại làm sao cầu cứu, sợ kết cục rơi vào ổ sói chưa thoát lại vào miệng cọp. Nhưng ngay lúc nàng ngăn lại xe ngựa này xong cũng như tên lên dây chưa bắn, chỉ có thể gửi gắm hi vọng vào vận khí, khẩn cầu Trời già làm cho đối phương có thể có chút lòng nghĩa hiệp, thế nên mới có hành động dập đầu lần hai thỉnh cầu chủ nhân trong xe.
*: câu này xuất xứ từ thế chiến thứ II, trong đó quân đồng minh Anh – Pháp – Mỹ thực hiện bình định chính sách vì ngăn ngừa mình gặp tổn thất (ko chống cự hoặc giả vờ thỏa hiệp) cùng chính sách trung lập không ngăn cản Đức Ý phát động chiến tranh ngược lại tuyên bố bài xích chủ nghĩa xã hội (Soviet – Liên xô) đem lực chú ý Đức Ý thay đổi đối phó với Soviet, bởi vì vị trí địa lý của châu Âu, nên hành động này sau được gọi là họa thủy đông dẫn.
Một chuỗi nội tâm hoạt động như vậy cũng chỉ nhảy ra trong não Di Ngọc một lúc, lập tức khuôn mặt nàng vì kịch liệt vận động mà hồng nhuận lại vì hối hận mà trộn lẫn tái nhợt, dù sao thân thể trẻ con tám chín tuổi, như vậy hơn nửa đêm gây sức ép xuống dưới đã đến cực hạn, nghe đến phía sau tiếng người rống cùng tiếng chó sủa, nhìn xuyên qua khe hở màn xe trông vào toa xe tối om, đột nhiên nghênh đón hai đạo lục quang u ám, trong lòng chấn động sau, nàng liền mất đi tri giác.
Di Ngọc hốt hoảng mở hai mắt ra, cảm thấy huyệt thái dương hai bên một trận đau đớn, nàng ngồi thẳng người, có chút mê mang nhìn quanh bốn phía một chút: Đối diện là vách tường phủ kín poster, hai cái giường tầng, bên cạnh dựa vào tường là một cái tủ quần áo cũ nát bốn trong một, nàng mò mò khăn trải giường màu xanh đã giặt đến mức trắng bệch dưới thân, lại cầm một quyển sách trong chồng sách cao cao bên gối đầu, xem trên bìa là mấy chữ Khải(**) to — Đại học ngữ văn, phía dưới là hai chữ nhỏ — Quyển ba.
**: một thể chữ viết của TQ
Nàng bất thình lình cảm thấy đầu óc có chút không đủ dùng, đây là chuyện gì? Nếu như nàng không phải vì già đi mà si ngốc động kinh, nơi này hẳn là ký túc xá lúc nàng học đại học, một phòng tám người, mỗi tầng một toilet, một trăm sáu mươi học sinh dùng chung sáu cái vòi nước – Ký túc xá số 4.
Cúi đầu nhìn đôi tay mình, lại sờ sờ cánh tay, xoa bóp cái đùi, mang đôi dép lê màu hồng bên giường, nàng đi đến cái gương đối diện giường soi: Khuôn mặt đại chúng hóa, đôi mắt đại chúng hóa, cái mũi đại chúng hóa, tất cả đều đại chúng hóa. (Grey cũng thế oaoaoa T_T)
Lại xoay người đến bên giường của mình mở cuốn sách ngữ văn thật dày, sách này là tài liệu học tập nửa học kỳ năm hai, hai chương trước đó nàng dùng bút tinh tế ghi chép trên lớp học, phía sau cũng có chú giải phê bình lúc chuẩn bị bài, hiển nhiên lịch dạy học học kỳ này mới vừa vặn bắt đầu.
Di Ngọc than nhẹ một tiếng, ở bên giường ngồi xuống, đầu óc cũng không nghĩ được gì, nếu không phải nàng có thể xác định được chính mình đã tốt nghiệp đại học, cộng thêm trong não có ký ức rõ ràng năm năm sống ở cổ đại, nàng thực đã cho rằng chính mình làm giấc mộng rất dài, nhưng bây giờ xem là cái gì? Nàng sau khi xuyên qua năm năm, lại u mê hồ đồ sống lại thời điểm năm hai.
Ngoài cửa truyền tới tiếng nói chuyện lờ mờ, chờ đến nàng phát hiện mình đang trốn tránh tại ban công sau mới không tiếng động cười khổ, chính mình đang trốn tránh cái gì chứ. Mấy nữ sinh vừa nói chuyện vừa vào phòng, Di Ngọc trốn tránh tại rèm che ban công tinh tường nghe thấy tiếng các nàng nói chuyện.
“Aiz, Di Ngọc thực gặp xui, mới bầu cử lại không đến một tháng, Trần Oánh đã là lần thứ ba chỉnh nó, tao xem kế hoạch Di Ngọc thức hai đêm làm giờ trở thành rắm chó.” Nghe đến nữ sinh nói đến tên Trần Oánh, ánh mắt Di Ngọc âm u âm u, trong đầu hiển hiện ra một gương mặt xinh đẹp tinh xảo.
“Còn không phải sao, lại là viện dưỡng lão, lại là cô nhi viện, chủ ý là nó đề, nhưng cụ thể an bài toàn rơi xuống đầu Di Ngọc, Trần Oánh quá không phúc hậu, lão Hầu cũng thực là, nghe nói đều làm bốn năm phụ đạo viên, như thế nào thị phi không phân, ai là người làm việc ai là tự khoe đều không phân biệt được?”
“Ngừng, mày biết cái gì, Trần Oánh dám làm như vậy còn không phải bởi vì lão Hầu mở một con mắt nhắm một con mắt. Aizzz, nói cho tụi mày biết một việc đây, phải giữ bí mật ha… Lúc khai giảng bầu cử lại, ba người chúng ta không phải đều bầu cho Di Ngọc sao, sau đó ta lại hỏi Văn Văn cách vách cùng phòng tụi con trai bọn tiểu Lý tử, cũng đều bầu cho Di Ngọc, đây cũng có mười bảy mười tám phiếu, ban chúng ta tổng cộng ba mươi lăm người, ta không tin toàn đem phiếu ném cho Trần Oánh, tụi mày nói, lúc lão Hầu đọc phiếu cũng không nên chỉ có sáu phiếu cho Di Ngọc a!”
Trong lòng Di Ngọc chấn động, việc này đối với nàng mà nói có thể nói là một cái đánh vào đầu thật mạnh, năm nhất đại học lấy học sinh tiến cử làm chuẩn, năm hai học sinh dân chủ bỏ phiếu bầu lại ban cán bộ là quy định hạng nhất, đương nhiên để cho nhóm học sinh thông qua năm nhất sau khi học tập giao lưu xác định ba năm tổ chức nhân viên, lớp trưởng năm nhất công tác sau khi học xong sẽ không có bất kỳ trợ giúp nào, năm hai bầu lại lớp trưởng lúc tốt nghiệp sẽ được trường học tiến cử mấy công việc ổn định sự nghiệp. Nàng tinh tường nhớ được chỉ có nàng cùng Trần Oánh hai người tranh cử lớp trưởng, chính mình thảm bại lấy sáu so với hai mươi chín, lúc ấy nàng kinh ngạc rất nhiều chỉ cảm thấy không giải thích nổi cùng ủy khuất, cho là các bạn học đối với công tác cùng học tập của nàng không hài lòng, lại không nghĩ đến trong đó còn có dính cứt mèo.
Ba người nữ sinh nói chuyện này là đồng học ở cùng phòng ký túc xá với Di Ngọc, năm nhất Di Ngọc làm lớp trưởng quan hệ rất tốt, nhưng đến năm hai khi chính mình bầu lại thất bại sau, vô ý thức đối với bạn cùng lớp đều né tránh, quan hệ mấy người mới chậm rãi chuyển đạm, hiện tại nghĩ nghĩ, nhân sinh mới đầu đối với nàng rất tốt, nhưng nàng thì lại bị giả dối che mắt, chỉ cho là người ta đối nàng bất mãn, nên tự mình cô lập mình, trừ khóa thể dục nhận thức một người chị khóa trên, còn lại nửa người bằng hữu cũng không có.
“Không phải đi! Gan lão Hầu cũng quá phì! Chuyện này cũng dám!”
“Im! Nhỏ giọng chút a, bị người nghe thấy làm sao xử lý.”
“Này! Mày cũng quá kỳ, chuyện lớn như vậy, mày sớm nên nói, Di Ngọc nhiều đáng thương a, bị lão Hầu chỉnh như vậy.”
“Hừ! Người ta là đương sự còn không để ý kia, tao biết chuyện này đêm đó liền để tờ giấy vô sách chính trị của Di Ngọc, nghĩ cùng nàng nói chuyện, chỉ cần nàng nguyện ý, tao cùng mấy người bên kia đều nguyện ý thay nó làm chứng, tố cáo lão Hầu cho chết! Nhưng mà, Di Ngọc căn bản không có nói chuyện này, tao có thể làm sao? Chắc là người ta sợ đắc tội lão Hầu, cho nên không nguyện ý ra mặt a.”
Sau đó mấy nữ sinh nói chuyện Di Ngọc cũng không còn tâm tư nghe, tiếng tim đập cùng tiếng ù ù bên tai làm cho nàng nhịn không được nắm chặt hai đấm, sách chính trị, ba năm đại học nàng giúp Trần Oánh làm nhiều việc như vậy, chỉ duy nhất một lần nghe đến tiếng “Cám ơn”, chính là tại năm hai nàng trả lại sách chính trị cho mình! Nếu nàng biết trong quyển sách kia thế nhưng có để chân tướng vô cùng trọng yếu giúp nàng, nàng tuyệt đối sẽ không nói câu “Không cần khách khí” lúc đối phương cảm ơn nàng!
Chuyện cho tới bây giờ mới phát hiện chính mình là buồn cười như vậy, nàng đều hi vọng hiện tại những gì mình nghe thấy là một giấc mộng, vì cái gì ông trời muốn đùa giỡn với nàng như vậy, làm cho nàng xuyên qua mấy năm lại đem nàng xách trở về, còn để cho nàng nghe đến “Sự thật” như vậy.
Nàng hiện tại chỉ muốn trở về, trở lại bên cạnh nương của nàng, còn có hai người ca ca, nàng hận không được lập tức thấy bọn họ, nhưng mà làm sao bây giờ, nàng có phải sẽ không trở về được?
Trong lòng Di Ngọc một trận bốc lên, bên tai lại đột ngột vang lên một tiếng đàn ông: “Tiểu Hắc, ngươi như thế nào làm việc! Kêu ngươi điều tra trạng huống thân thể nàng, ngươi lại xách nàng tới nơi này làm cái gì! Nếu không phải ta tới đây nhìn, ngươi còn nghĩ nhét nàng trở về cơ thể cũ hay sao?”
Nàng mạnh mẽ quay đầu, lại chỉ thấy phía sau lan can ban công vắng vẻ trống không, lại nghe thấy một tiếng nói tủi thân đáp: “Đây không phải trục không gian ra vấn đề sao, lão Bạch ngươi đừng hung, ta đã kiểm tra xong rồi, lúc này liền đưa nàng trở về.” (G có cảm giác 2 lão này là đôi công – thụ ahhh~~~)
Nếu như trước mặt có gương, Di Ngọc sẽ biết sắc mặt nàng lúc này có bao nhiêu dọa người, hai thanh âm này đối với nàng mà nói vừa quen thuộc vừa xa la, nhưng hai tiếng xưng hô nàng làm sao cũng không quên được, lúc ấy nàng té lầu đã mang hồn phách nàng chạy loạn, chính là hai cái xưng hô này đây “Lão Bạch” cùng “Tiểu Hắc”.
Cũng chẳng quan tâm người trong phòng phát hiện nàng tồn tại, Di Ngọc nóng lòng liền hô to ra: “Hai người các ngươi! Là các ngươi đem ta bắt đến nơi đây đi! Các ngươi ra! Mau ra đây! Đem ta –”
“Đem ta trở về!” Sau một tiếng thét chói tai, Di Ngọc đột nhiên ngồi thẳng người, đôi mắt trừng trừng nhìn thẳng trước mắt, chỉ thấy Lô thị trong ánh sáng nhàn nhạt đang hơi hơi mở rộng miệng giật mình xem nàng, tay cầm khăn tay còn để giữa không trung.
Di Ngọc nhìn thấy gương mặt quen thuộc của nàng, không nhịn được chóp mũi đau xót, nhào vào trong lòng Lô thị ngửi trên người nàng mùi quen thuộc, “Oa” một tiếng liền khóc ra, Lô thị bị nàng dọa đến, trong nháy mắt liền nghĩ đứa nhỏ này lúc trước kinh hãi hôn mê bất tỉnh, tỉnh lại cảm thấy sợ hãi mới như thế, thầm nghĩ con gái mình hằng ngày một bộ bà cụ non bây giờ khóc lên cũng ra hình dạng đứa bé, ánh mắt không khỏi càng thêm ôn nhu, một tay ôm lại nàng vỗ nhẹ nhàng dỗ lên.
Cho đến khi Lưu Hương Hương ngồi ở một bên thấy Di Ngọc khóc thời gian hai ngọn trà cũng không giảm, ngược lại có vẻ càng lúc càng lớn, lúc này mới nhẹ ho khan hai tiếng, nhẹ lời khuyên nhủ: “Tiểu Ngọc đừng sợ hãi, chúng ta đã an toàn, nếu ngươi còn khóc nữa, nương ngươi sợ là cũng muốn khóc cùng.”
Hít hít nước mũi Di Ngọc nghe vậy mới dần dần an tĩnh lại, hai má nóng lên vặn vèo từ trong lòng Lô thị chui ra, lại chú ý đến dưới thân một trận dị động pha lẫn tiếng lộc cộc bên tai vang lên, lúc này mới phát hiện mấy người giờ phút này đang ngồi trên xe ngựa, nàng liền lấy đến khăn tay Lô thị chuyển đến lung tung lau mặt, trong đầu ý niệm tính toán quay cuồng mà qua, quay đầu nhìn chỗ tối đối diện.
Chỉ vì nội tâm nàng mơ hồ có dự cảm, phu xe cùng người bên trong xe trước mắt này, so với người đuổi sau các nàng lợi hại hơn rất nhiều, riêng hành động của người phu xe đã không tầm thường, không có chút tài năng sao dám tại đêm khuya chạy đi.
Nhưng từ lần đầu tiên dập đầu sau đó hô hấp tỉnh táo lại, Di Ngọc phát hiện hành vi của mình quả thực rõ ràng là họa thủy đông dẫn(*), là cực không phúc hậu, nếu như người trên xe là kẻ tâm ngoan thủ lạt, chính mình chắc hẳn đã làm người ta phẫn nộ, lại làm sao cầu cứu, sợ kết cục rơi vào ổ sói chưa thoát lại vào miệng cọp. Nhưng ngay lúc nàng ngăn lại xe ngựa này xong cũng như tên lên dây chưa bắn, chỉ có thể gửi gắm hi vọng vào vận khí, khẩn cầu Trời già làm cho đối phương có thể có chút lòng nghĩa hiệp, thế nên mới có hành động dập đầu lần hai thỉnh cầu chủ nhân trong xe.
*: câu này xuất xứ từ thế chiến thứ II, trong đó quân đồng minh Anh – Pháp – Mỹ thực hiện bình định chính sách vì ngăn ngừa mình gặp tổn thất (ko chống cự hoặc giả vờ thỏa hiệp) cùng chính sách trung lập không ngăn cản Đức Ý phát động chiến tranh ngược lại tuyên bố bài xích chủ nghĩa xã hội (Soviet – Liên xô) đem lực chú ý Đức Ý thay đổi đối phó với Soviet, bởi vì vị trí địa lý của châu Âu, nên hành động này sau được gọi là họa thủy đông dẫn.
Một chuỗi nội tâm hoạt động như vậy cũng chỉ nhảy ra trong não Di Ngọc một lúc, lập tức khuôn mặt nàng vì kịch liệt vận động mà hồng nhuận lại vì hối hận mà trộn lẫn tái nhợt, dù sao thân thể trẻ con tám chín tuổi, như vậy hơn nửa đêm gây sức ép xuống dưới đã đến cực hạn, nghe đến phía sau tiếng người rống cùng tiếng chó sủa, nhìn xuyên qua khe hở màn xe trông vào toa xe tối om, đột nhiên nghênh đón hai đạo lục quang u ám, trong lòng chấn động sau, nàng liền mất đi tri giác.
Di Ngọc hốt hoảng mở hai mắt ra, cảm thấy huyệt thái dương hai bên một trận đau đớn, nàng ngồi thẳng người, có chút mê mang nhìn quanh bốn phía một chút: Đối diện là vách tường phủ kín poster, hai cái giường tầng, bên cạnh dựa vào tường là một cái tủ quần áo cũ nát bốn trong một, nàng mò mò khăn trải giường màu xanh đã giặt đến mức trắng bệch dưới thân, lại cầm một quyển sách trong chồng sách cao cao bên gối đầu, xem trên bìa là mấy chữ Khải(**) to — Đại học ngữ văn, phía dưới là hai chữ nhỏ — Quyển ba.
**: một thể chữ viết của TQ
Nàng bất thình lình cảm thấy đầu óc có chút không đủ dùng, đây là chuyện gì? Nếu như nàng không phải vì già đi mà si ngốc động kinh, nơi này hẳn là ký túc xá lúc nàng học đại học, một phòng tám người, mỗi tầng một toilet, một trăm sáu mươi học sinh dùng chung sáu cái vòi nước – Ký túc xá số 4.
Cúi đầu nhìn đôi tay mình, lại sờ sờ cánh tay, xoa bóp cái đùi, mang đôi dép lê màu hồng bên giường, nàng đi đến cái gương đối diện giường soi: Khuôn mặt đại chúng hóa, đôi mắt đại chúng hóa, cái mũi đại chúng hóa, tất cả đều đại chúng hóa. (Grey cũng thế oaoaoa T_T)
Lại xoay người đến bên giường của mình mở cuốn sách ngữ văn thật dày, sách này là tài liệu học tập nửa học kỳ năm hai, hai chương trước đó nàng dùng bút tinh tế ghi chép trên lớp học, phía sau cũng có chú giải phê bình lúc chuẩn bị bài, hiển nhiên lịch dạy học học kỳ này mới vừa vặn bắt đầu.
Di Ngọc than nhẹ một tiếng, ở bên giường ngồi xuống, đầu óc cũng không nghĩ được gì, nếu không phải nàng có thể xác định được chính mình đã tốt nghiệp đại học, cộng thêm trong não có ký ức rõ ràng năm năm sống ở cổ đại, nàng thực đã cho rằng chính mình làm giấc mộng rất dài, nhưng bây giờ xem là cái gì? Nàng sau khi xuyên qua năm năm, lại u mê hồ đồ sống lại thời điểm năm hai.
Ngoài cửa truyền tới tiếng nói chuyện lờ mờ, chờ đến nàng phát hiện mình đang trốn tránh tại ban công sau mới không tiếng động cười khổ, chính mình đang trốn tránh cái gì chứ. Mấy nữ sinh vừa nói chuyện vừa vào phòng, Di Ngọc trốn tránh tại rèm che ban công tinh tường nghe thấy tiếng các nàng nói chuyện.
“Aiz, Di Ngọc thực gặp xui, mới bầu cử lại không đến một tháng, Trần Oánh đã là lần thứ ba chỉnh nó, tao xem kế hoạch Di Ngọc thức hai đêm làm giờ trở thành rắm chó.” Nghe đến nữ sinh nói đến tên Trần Oánh, ánh mắt Di Ngọc âm u âm u, trong đầu hiển hiện ra một gương mặt xinh đẹp tinh xảo.
“Còn không phải sao, lại là viện dưỡng lão, lại là cô nhi viện, chủ ý là nó đề, nhưng cụ thể an bài toàn rơi xuống đầu Di Ngọc, Trần Oánh quá không phúc hậu, lão Hầu cũng thực là, nghe nói đều làm bốn năm phụ đạo viên, như thế nào thị phi không phân, ai là người làm việc ai là tự khoe đều không phân biệt được?”
“Ngừng, mày biết cái gì, Trần Oánh dám làm như vậy còn không phải bởi vì lão Hầu mở một con mắt nhắm một con mắt. Aizzz, nói cho tụi mày biết một việc đây, phải giữ bí mật ha… Lúc khai giảng bầu cử lại, ba người chúng ta không phải đều bầu cho Di Ngọc sao, sau đó ta lại hỏi Văn Văn cách vách cùng phòng tụi con trai bọn tiểu Lý tử, cũng đều bầu cho Di Ngọc, đây cũng có mười bảy mười tám phiếu, ban chúng ta tổng cộng ba mươi lăm người, ta không tin toàn đem phiếu ném cho Trần Oánh, tụi mày nói, lúc lão Hầu đọc phiếu cũng không nên chỉ có sáu phiếu cho Di Ngọc a!”
Trong lòng Di Ngọc chấn động, việc này đối với nàng mà nói có thể nói là một cái đánh vào đầu thật mạnh, năm nhất đại học lấy học sinh tiến cử làm chuẩn, năm hai học sinh dân chủ bỏ phiếu bầu lại ban cán bộ là quy định hạng nhất, đương nhiên để cho nhóm học sinh thông qua năm nhất sau khi học tập giao lưu xác định ba năm tổ chức nhân viên, lớp trưởng năm nhất công tác sau khi học xong sẽ không có bất kỳ trợ giúp nào, năm hai bầu lại lớp trưởng lúc tốt nghiệp sẽ được trường học tiến cử mấy công việc ổn định sự nghiệp. Nàng tinh tường nhớ được chỉ có nàng cùng Trần Oánh hai người tranh cử lớp trưởng, chính mình thảm bại lấy sáu so với hai mươi chín, lúc ấy nàng kinh ngạc rất nhiều chỉ cảm thấy không giải thích nổi cùng ủy khuất, cho là các bạn học đối với công tác cùng học tập của nàng không hài lòng, lại không nghĩ đến trong đó còn có dính cứt mèo.
Ba người nữ sinh nói chuyện này là đồng học ở cùng phòng ký túc xá với Di Ngọc, năm nhất Di Ngọc làm lớp trưởng quan hệ rất tốt, nhưng đến năm hai khi chính mình bầu lại thất bại sau, vô ý thức đối với bạn cùng lớp đều né tránh, quan hệ mấy người mới chậm rãi chuyển đạm, hiện tại nghĩ nghĩ, nhân sinh mới đầu đối với nàng rất tốt, nhưng nàng thì lại bị giả dối che mắt, chỉ cho là người ta đối nàng bất mãn, nên tự mình cô lập mình, trừ khóa thể dục nhận thức một người chị khóa trên, còn lại nửa người bằng hữu cũng không có.
“Không phải đi! Gan lão Hầu cũng quá phì! Chuyện này cũng dám!”
“Im! Nhỏ giọng chút a, bị người nghe thấy làm sao xử lý.”
“Này! Mày cũng quá kỳ, chuyện lớn như vậy, mày sớm nên nói, Di Ngọc nhiều đáng thương a, bị lão Hầu chỉnh như vậy.”
“Hừ! Người ta là đương sự còn không để ý kia, tao biết chuyện này đêm đó liền để tờ giấy vô sách chính trị của Di Ngọc, nghĩ cùng nàng nói chuyện, chỉ cần nàng nguyện ý, tao cùng mấy người bên kia đều nguyện ý thay nó làm chứng, tố cáo lão Hầu cho chết! Nhưng mà, Di Ngọc căn bản không có nói chuyện này, tao có thể làm sao? Chắc là người ta sợ đắc tội lão Hầu, cho nên không nguyện ý ra mặt a.”
Sau đó mấy nữ sinh nói chuyện Di Ngọc cũng không còn tâm tư nghe, tiếng tim đập cùng tiếng ù ù bên tai làm cho nàng nhịn không được nắm chặt hai đấm, sách chính trị, ba năm đại học nàng giúp Trần Oánh làm nhiều việc như vậy, chỉ duy nhất một lần nghe đến tiếng “Cám ơn”, chính là tại năm hai nàng trả lại sách chính trị cho mình! Nếu nàng biết trong quyển sách kia thế nhưng có để chân tướng vô cùng trọng yếu giúp nàng, nàng tuyệt đối sẽ không nói câu “Không cần khách khí” lúc đối phương cảm ơn nàng!
Chuyện cho tới bây giờ mới phát hiện chính mình là buồn cười như vậy, nàng đều hi vọng hiện tại những gì mình nghe thấy là một giấc mộng, vì cái gì ông trời muốn đùa giỡn với nàng như vậy, làm cho nàng xuyên qua mấy năm lại đem nàng xách trở về, còn để cho nàng nghe đến “Sự thật” như vậy.
Nàng hiện tại chỉ muốn trở về, trở lại bên cạnh nương của nàng, còn có hai người ca ca, nàng hận không được lập tức thấy bọn họ, nhưng mà làm sao bây giờ, nàng có phải sẽ không trở về được?
Trong lòng Di Ngọc một trận bốc lên, bên tai lại đột ngột vang lên một tiếng đàn ông: “Tiểu Hắc, ngươi như thế nào làm việc! Kêu ngươi điều tra trạng huống thân thể nàng, ngươi lại xách nàng tới nơi này làm cái gì! Nếu không phải ta tới đây nhìn, ngươi còn nghĩ nhét nàng trở về cơ thể cũ hay sao?”
Nàng mạnh mẽ quay đầu, lại chỉ thấy phía sau lan can ban công vắng vẻ trống không, lại nghe thấy một tiếng nói tủi thân đáp: “Đây không phải trục không gian ra vấn đề sao, lão Bạch ngươi đừng hung, ta đã kiểm tra xong rồi, lúc này liền đưa nàng trở về.” (G có cảm giác 2 lão này là đôi công – thụ ahhh~~~)
Nếu như trước mặt có gương, Di Ngọc sẽ biết sắc mặt nàng lúc này có bao nhiêu dọa người, hai thanh âm này đối với nàng mà nói vừa quen thuộc vừa xa la, nhưng hai tiếng xưng hô nàng làm sao cũng không quên được, lúc ấy nàng té lầu đã mang hồn phách nàng chạy loạn, chính là hai cái xưng hô này đây “Lão Bạch” cùng “Tiểu Hắc”.
Cũng chẳng quan tâm người trong phòng phát hiện nàng tồn tại, Di Ngọc nóng lòng liền hô to ra: “Hai người các ngươi! Là các ngươi đem ta bắt đến nơi đây đi! Các ngươi ra! Mau ra đây! Đem ta –”
“Đem ta trở về!” Sau một tiếng thét chói tai, Di Ngọc đột nhiên ngồi thẳng người, đôi mắt trừng trừng nhìn thẳng trước mắt, chỉ thấy Lô thị trong ánh sáng nhàn nhạt đang hơi hơi mở rộng miệng giật mình xem nàng, tay cầm khăn tay còn để giữa không trung.
Di Ngọc nhìn thấy gương mặt quen thuộc của nàng, không nhịn được chóp mũi đau xót, nhào vào trong lòng Lô thị ngửi trên người nàng mùi quen thuộc, “Oa” một tiếng liền khóc ra, Lô thị bị nàng dọa đến, trong nháy mắt liền nghĩ đứa nhỏ này lúc trước kinh hãi hôn mê bất tỉnh, tỉnh lại cảm thấy sợ hãi mới như thế, thầm nghĩ con gái mình hằng ngày một bộ bà cụ non bây giờ khóc lên cũng ra hình dạng đứa bé, ánh mắt không khỏi càng thêm ôn nhu, một tay ôm lại nàng vỗ nhẹ nhàng dỗ lên.
Cho đến khi Lưu Hương Hương ngồi ở một bên thấy Di Ngọc khóc thời gian hai ngọn trà cũng không giảm, ngược lại có vẻ càng lúc càng lớn, lúc này mới nhẹ ho khan hai tiếng, nhẹ lời khuyên nhủ: “Tiểu Ngọc đừng sợ hãi, chúng ta đã an toàn, nếu ngươi còn khóc nữa, nương ngươi sợ là cũng muốn khóc cùng.”
Hít hít nước mũi Di Ngọc nghe vậy mới dần dần an tĩnh lại, hai má nóng lên vặn vèo từ trong lòng Lô thị chui ra, lại chú ý đến dưới thân một trận dị động pha lẫn tiếng lộc cộc bên tai vang lên, lúc này mới phát hiện mấy người giờ phút này đang ngồi trên xe ngựa, nàng liền lấy đến khăn tay Lô thị chuyển đến lung tung lau mặt, trong đầu ý niệm tính toán quay cuồng mà qua, quay đầu nhìn chỗ tối đối diện.
/164
|