Nhìn Tam Cô ngồi trên mặt đất khóc lóc om sòm, trong tai không ngừng truyền tới tiếng la khóc của ả, Di Ngọc cuối cùng hiểu rõ người này tới để làm gì, còn không phải nghe nói các nàng đem sơn tra dùng để làm kẹo hồ lô nhận thầu cung cấp cho người khác, được một khoản tiền, nghĩ mượn cơ hội tới kiếm chác này nọ.
Trước kia nhóm nông phụ thuê tới để làm kẹo hồ lô, nhiều là do Lô thị thấy gia cảnh bần hàng, nghĩ giúp đỡ một phen, cho nên mỗi tháng chí ít cũng làm cho các nàng có năm lượng thu nhập, hơn nửa năm xuống dưới thì liền tương đương một phổ thông nông hộ có mười mẫu ruộng thu hoạch trong năm năm. Lúc Lô thị cho các nàng nghỉ việc còn phát mỗi người mười lượng bạc, có thể nói là tận tình tận nghĩa, lại không nghĩ còn thực sự có người không thỏa mãn lại nổi lòng tham tìm tới cửa.
Năm ngàn lượng bạc quả thật không phải một số lượng nhỏ, ấn Di Ngọc ước lượng đo lường, có một số tiền lớn như vậy chít ít cũng tương đương bách vạn phú ông trước khi nàng xuyên qua, nếu nói nửa tháng trước nhà nàng sinh hoạt chỉ là thường thường bậc trung, hiện tại cũng tính bước vào hàng ngũ giai cấp tư sản, bài hát nông nô xoay người (1). Nói trắng ra, gia đình các nàng hiện tại là bùng nổ, có thể không dẫn đến người khác đỏ mắt sao?
“Ô ô ô… Không có thiên lý a… Người không có lương tâm a… Nếu không phải có chúng ta giúp đỡ… Nhà các ngươi có thể nhanh giàu như vậy sao… Chính mình lén lén lút lút che giấu chút bạc… Ô ô ô…” Tam Cô thính tai nghe phía sau tiếng nghị luận nhao nhao, khóc gọi càng phát lực lên.
Tạm thời bất luận lời nói của ả có mấy phần thật giả, ngoài cửa dân chúng trong trấn xem náo nhiệt cũng bắt đầu lén lút chỉ trỏ tới Di Ngọc, có mấy người gan lớn còn lớn tiếng nói hùa Tam Cô hai câu.
Chút lười nhác do dậy sớm của Di Ngọc sớm không thấy tung tích, lại nghe Lô thị ở trong phòng cách tiền sảnh hỏi mấy câu, ngó cũng không thèm ngó người đang ngồi trên đất một cái, xoay người vén rèm trở lại phòng, nàng chỉ khoác tạm quần áo, làm sao cũng không thể đem bộ dạng này đứng trước mặt người khác.
Tiểu Mãn theo sát sau lưng nàng cũng đi vào phòng khách, liền thấy Lô thị đã khoác áo từ phòng ngủ sườn đông đi ra, nghi ngờ hỏi các nàng, “Sao bên ngoài tranh cãi ầm ĩ như vậy.”
Không đợi Di Ngọc mở miệng, Tiểu Mãn liền trước tiên ríu rít nói việc vừa xảy ra một lần, thừa dịp này, Di Ngọc trở về phòng mình đổ chậu nước lạnh rửa mặt, lại đổi bộ quần áo, bởi vì nàng không rành làm tóc, nên chỉ ngồi trước gương đồng tết một cái bím tóc rũ xuống bên vai trái.
Tiểu Mãn cùng Lô thị đi vào phòng nàng, thấy nàng sửa soạn như vậy, vội tiến lên bàn trang điểm lấy một cây trâm gỗ vàng quấn lụa màu từng vòng tròn phân biệt cài trên tóc nàng, một bên giúp nàng chỉnh chút tóc trên trán, trên miệng nho nhỏ nói thầm: “Tiểu thư thực là, đầu đã không vấn liền thôi, ngay cả trang sức trên tóc cũng không mang, đi ra cho người ta xem còn tưởng chúng ta cố ý giả nghèo đi.” Khóe mắt Di Ngọc giựt giựt, chỉ làm như không nghe thấy lời nói của nàng, tiếng khóc rống ngoài sân nửa điểm cũng không ngừng, lúc này các nàng ở trong phòng đều nghe rõ rõ ràng ràng.
Lô thị ở một bên nhíu mày nói, “Ngươi nói các nàng là ở chỗ nào được tin tức, mà ngay cả chúng ta ký quy ước trong đó tiền nhiều hay ít đều biết rõ ràng, nàng này vừa nháo chính là không duyên cớ hướng trên thân chúng ta bôi đen, hôm nay xem náo nhiệt về sau còn không biết sẽ như thế nào loan truyền chúng ta đây.”
Di Ngọc đứng dậy đem Lô thị kéo đến trước bàn trang điểm của mình, để cho Tiểu Mãn giúp nàng chải đầu, chính mình nghiêm chỉnh đứng ở một bên lựa cây trâm trong hộp, “Ngài quản mấy người nát miệng làm cái gì, đợi lát nữa đi ra gọi tuần phố tới dẫn các nàng đi ra là được, cùng loại người này không đáng.” Vừa nói vừa đem cây trâm dài màu bạc khắc chim tước và hoa đưa cho Tiểu Mãn.
“Đúng vậy, phu nhân để ý các nàng làm cái gì, ta nghe mợ nói, lúc ấy vẫn là các nàng chết sống bày biện muốn cùng chúng ta buôn bán, trong nhà Tam Cô kia so với chúng ta giàu hơn, nếu không phải phu nhân từ tâm, làm sao đến phiên cấc nàng cùng kím chút bạc kia.”
Song thân Tiểu Mãn chết sớm, từ nhỏ liền cùng một nhà cậu Tề Ngũ sống, nhưng Tề Ngũ vào nửa năm trước một trận ngoài ý muốn té gãy chân, trong nhà nhất thời không kế sinh nhai, Lô thị lúc đó liền thuê mợ nàng là Hoàng thị bán kẹo hồ lô, là một trong những nông phụ sớm nhất cùng Lô thị chạy thành Trường An làm tiểu thương, Tề Ngũ sau thành người què, Lô thị liền thuê hắn canh giữ rừng sơn tra nhà mình, lúc này người một nhà hắn mới tính sống được ổn định.
Tiểu Mãn là hai tháng trước tự mình tìm đến Lô gia, bảo là muốn bán mình cho mẹ con Lô thị làm nha hoàn, Lô thị đâu chịu đáp ứng, nhưng tiểu cô nương này khóc ôm bắp đùi Lô thị nói phải báo đáp công ơn nuôi dưỡng của cả nhà cậu, nhất định cầu xin Lô thị phải thành toàn nàng, cuối cùng vẫn là Di Ngọc mở miệng lưu giữ nàng, cũng không làm cho nàng ký cái khế ước bán thân đồ bỏ kia, mỗi tháng còn phát cho nàng một lượng bạc tiền tiêu vặt, so với đàn ông làm ruộng còn cường hơn.
Lô thị nghe lời nói của Tiểu mãn, lông mày vẫn chưa tản ra, Di Ngọc nhìn thấy nàng như vậy, chỉ có thể khuyên nhủ, “Nương đừng tức giận, con đi ra đem các nàng đuổi đi, ngài trước mặc quần áo, đợi lát nữa chúng ta còn đi xem đại tỷ nha.” Lưu Hương Hương hai tháng trước lấy thân phận quả phụ tái giá, gả cho một tiên sinh dạy học tang vợ bốn năm ở trấn trên, so với nàng lớn hơn bốn tuổi, người tuy cổ hủ một chút, nhưng đối nàng cũng là cực tốt.
Lúc Di Ngọc đi ra, Tam Cô vẫn ở trong sân nháo, có hai người đàn bà đang vây quanh cạnh ả khuyên nhỉ, ả nức nở nghẹn ngào nói chút gì, mắt liếc thấy Di Ngọc ra, tiếng gào khóc liền lớn lên.
Hai người phụ nhân kia nguyên bản còn ở một bên khuyên nhủ Tam Cô thấy Di Ngọc ra, đều than thở một hơi, đứng qua một bên, Di Ngọc hướng các nàng cười cười, sau đó đi đến bên cạnh Tam Cô kia, nghiêm mặt chất vấn: “Tam Cô, ngươi đây là muốn làm cái gì vậy?”
Tiếng nói của nàng chẳng hề lớn, lại là tiếng phổ thông (tiếng Quan Thoại) chính gốc, sớm vào một năm trước bắt đầu tại thành Trường An bán kẹo hồ lô, các nàng cả nhà liền sửa giọng nói, Lô thị vốn là nói tiếng phổ thông, Di Ngọc giả bộ hơn nửa tháng, cũng sửa khẩu âm.
Tam Cô nghe nàng hỏi han, tiếng gào khóc ít đi một chút, gián đoạn không liên tục nói, “Đâu có… Ta đâu có nghĩ làm cái gì, nhà ngươi giấu mọi người chính mình được bạc… Liền ngưng tài lộ chúng ta, không để chúng ta bán… Dù sao chính là các ngươi không phúc hậu…”
Dân trấn nhiều là biết Lô gia bởi vì làm ăn năm nay mới phát tiểu tài, cũng là ở ngày hôm nay bị Tam Cô nháo mới biết lại là được mấy ngàn lượng bạc, mà bất quản trong đó có mấy người là bán kẹo hồ lô được ưu đãi, không rõ nguyên do có khối người, không thiếu đều đứng tại Tam Cô bên này, có mấy cái xem náo nhiệt tiếng nói thầm càng lớn hơn.
“Làm ăn đang tốt, nàng nói không cho người ta liền không làm, cũng quá bá đạo đi?”
“Ngươi là không biết, xích trảo để làm kẹo hồ lô kia chỉ có mình nhà nàng có, khu rừng kia trông coi chặt chẽ, liền con chim đều bay không vào, bây giờ người ta không cung ứng xích trảo, tự nhiên người khác cũng không bán được.”
Lông mày Di Ngọc nhíu lại, nhìn thoáng qua chúng dân trong trấn đang bốn phía nho nhỏ nói thầm, đem nhãn thần định tại trên người Tam Cô, nguyên bản còn định gọi tuần phố kéo ả đi, hiện tại nhưng là muốn nói cái rõ ràng.
Nghĩ như thế, trên mặt nàng liền dẫn mấy phần thần sắc khó xử, lại hỏi: “Kia ngươi nói, ta Lô gia muốn làm sao, ngươi mới không nháo?”
Tam Cô tốt xấu cũng cùng Lô gia tiếp xúc thời gian không ngắn, biết Di Ngọc có thể cầm chủ ý, lại thấy nàng lộ ra thần sắc khó xử, liền nghĩ là nàng sợ chính mình tiếp tục nháo đi xuống, tròng mắt xoay một vòng, cầm tay áo lau mặt, liền trở mình từ dưới đất bò lên, sức lực dồi dào nói: “Trừ khi các ngươi đem bạc kia phân chút ra — chúng ta này đó giúp nhà các ngươi bán quá này nọ, một người chí ít một trăm lượng bạc!”
Tam Cô cũng không phải đần độn, không chỉ muốn đòi tiền cho mình, còn biết lôi kéo người khác, này một người một trăm lượng bạc, trước sau tổng cộng có hai mươi người nông phụ từng ở Lô gia làm quá, cũng là đem năm ngàn lượng bạc Lô gia vừa mới được không công tính đi một nửa.
“Vậy ta nếu là không đưa đâu?” Thanh âm Di Ngọc mang chút thăm dò.
“Không đưa? Không đưa ta đây liền mỗi ngày tới cửa nhà ngươi nháo, làm cho mọi người nói nhà các ngươi là sao hắc tâm, làm cho người toàn trấn đều biết Lô gia các ngươi là làm sao lộng những người bần cùng khốn khổ chúng ta.” Miệng Tam Cô vừa nói xong, làm bộ lại muốn hướng đất ngồi xuống, Di Ngọc cũng không chặn ả, chỉ đem toàn thân ả từ trên xuống dưới quét một lần, mới thu hồi thái độ ôn hòa vừa rồi, ngược lại khinh thường giễu cợt một tiếng.
“Ngươi cũng không ngại nói lời bịa đặt sẽ rớt răng hàm sao, còn bần cùng khốn khổ — ta lại hỏi ngươi, trên lỗ tai ngươi gắn cái đinh vàng, là màu nước sơn sao, trên cổ tay ngươi mang vòng bạc, là thịt khô dán lên hay sao?”
Lời này của Di Ngọc vừa ra khỏi miệng, người ngoài đều hướng trên người Tam Cô nhìn xem, chỉ thấy trên vành tai ả quả thật gắn một cái đinh vàng lớn nhỏ cỡ hạt đậu phộng, trên cổ tay múp míp sáng ngời ngời một cái vòng bằng bạc.
Trước kia nhóm nông phụ thuê tới để làm kẹo hồ lô, nhiều là do Lô thị thấy gia cảnh bần hàng, nghĩ giúp đỡ một phen, cho nên mỗi tháng chí ít cũng làm cho các nàng có năm lượng thu nhập, hơn nửa năm xuống dưới thì liền tương đương một phổ thông nông hộ có mười mẫu ruộng thu hoạch trong năm năm. Lúc Lô thị cho các nàng nghỉ việc còn phát mỗi người mười lượng bạc, có thể nói là tận tình tận nghĩa, lại không nghĩ còn thực sự có người không thỏa mãn lại nổi lòng tham tìm tới cửa.
Năm ngàn lượng bạc quả thật không phải một số lượng nhỏ, ấn Di Ngọc ước lượng đo lường, có một số tiền lớn như vậy chít ít cũng tương đương bách vạn phú ông trước khi nàng xuyên qua, nếu nói nửa tháng trước nhà nàng sinh hoạt chỉ là thường thường bậc trung, hiện tại cũng tính bước vào hàng ngũ giai cấp tư sản, bài hát nông nô xoay người (1). Nói trắng ra, gia đình các nàng hiện tại là bùng nổ, có thể không dẫn đến người khác đỏ mắt sao?
“Ô ô ô… Không có thiên lý a… Người không có lương tâm a… Nếu không phải có chúng ta giúp đỡ… Nhà các ngươi có thể nhanh giàu như vậy sao… Chính mình lén lén lút lút che giấu chút bạc… Ô ô ô…” Tam Cô thính tai nghe phía sau tiếng nghị luận nhao nhao, khóc gọi càng phát lực lên.
Tạm thời bất luận lời nói của ả có mấy phần thật giả, ngoài cửa dân chúng trong trấn xem náo nhiệt cũng bắt đầu lén lút chỉ trỏ tới Di Ngọc, có mấy người gan lớn còn lớn tiếng nói hùa Tam Cô hai câu.
Chút lười nhác do dậy sớm của Di Ngọc sớm không thấy tung tích, lại nghe Lô thị ở trong phòng cách tiền sảnh hỏi mấy câu, ngó cũng không thèm ngó người đang ngồi trên đất một cái, xoay người vén rèm trở lại phòng, nàng chỉ khoác tạm quần áo, làm sao cũng không thể đem bộ dạng này đứng trước mặt người khác.
Tiểu Mãn theo sát sau lưng nàng cũng đi vào phòng khách, liền thấy Lô thị đã khoác áo từ phòng ngủ sườn đông đi ra, nghi ngờ hỏi các nàng, “Sao bên ngoài tranh cãi ầm ĩ như vậy.”
Không đợi Di Ngọc mở miệng, Tiểu Mãn liền trước tiên ríu rít nói việc vừa xảy ra một lần, thừa dịp này, Di Ngọc trở về phòng mình đổ chậu nước lạnh rửa mặt, lại đổi bộ quần áo, bởi vì nàng không rành làm tóc, nên chỉ ngồi trước gương đồng tết một cái bím tóc rũ xuống bên vai trái.
Tiểu Mãn cùng Lô thị đi vào phòng nàng, thấy nàng sửa soạn như vậy, vội tiến lên bàn trang điểm lấy một cây trâm gỗ vàng quấn lụa màu từng vòng tròn phân biệt cài trên tóc nàng, một bên giúp nàng chỉnh chút tóc trên trán, trên miệng nho nhỏ nói thầm: “Tiểu thư thực là, đầu đã không vấn liền thôi, ngay cả trang sức trên tóc cũng không mang, đi ra cho người ta xem còn tưởng chúng ta cố ý giả nghèo đi.” Khóe mắt Di Ngọc giựt giựt, chỉ làm như không nghe thấy lời nói của nàng, tiếng khóc rống ngoài sân nửa điểm cũng không ngừng, lúc này các nàng ở trong phòng đều nghe rõ rõ ràng ràng.
Lô thị ở một bên nhíu mày nói, “Ngươi nói các nàng là ở chỗ nào được tin tức, mà ngay cả chúng ta ký quy ước trong đó tiền nhiều hay ít đều biết rõ ràng, nàng này vừa nháo chính là không duyên cớ hướng trên thân chúng ta bôi đen, hôm nay xem náo nhiệt về sau còn không biết sẽ như thế nào loan truyền chúng ta đây.”
Di Ngọc đứng dậy đem Lô thị kéo đến trước bàn trang điểm của mình, để cho Tiểu Mãn giúp nàng chải đầu, chính mình nghiêm chỉnh đứng ở một bên lựa cây trâm trong hộp, “Ngài quản mấy người nát miệng làm cái gì, đợi lát nữa đi ra gọi tuần phố tới dẫn các nàng đi ra là được, cùng loại người này không đáng.” Vừa nói vừa đem cây trâm dài màu bạc khắc chim tước và hoa đưa cho Tiểu Mãn.
“Đúng vậy, phu nhân để ý các nàng làm cái gì, ta nghe mợ nói, lúc ấy vẫn là các nàng chết sống bày biện muốn cùng chúng ta buôn bán, trong nhà Tam Cô kia so với chúng ta giàu hơn, nếu không phải phu nhân từ tâm, làm sao đến phiên cấc nàng cùng kím chút bạc kia.”
Song thân Tiểu Mãn chết sớm, từ nhỏ liền cùng một nhà cậu Tề Ngũ sống, nhưng Tề Ngũ vào nửa năm trước một trận ngoài ý muốn té gãy chân, trong nhà nhất thời không kế sinh nhai, Lô thị lúc đó liền thuê mợ nàng là Hoàng thị bán kẹo hồ lô, là một trong những nông phụ sớm nhất cùng Lô thị chạy thành Trường An làm tiểu thương, Tề Ngũ sau thành người què, Lô thị liền thuê hắn canh giữ rừng sơn tra nhà mình, lúc này người một nhà hắn mới tính sống được ổn định.
Tiểu Mãn là hai tháng trước tự mình tìm đến Lô gia, bảo là muốn bán mình cho mẹ con Lô thị làm nha hoàn, Lô thị đâu chịu đáp ứng, nhưng tiểu cô nương này khóc ôm bắp đùi Lô thị nói phải báo đáp công ơn nuôi dưỡng của cả nhà cậu, nhất định cầu xin Lô thị phải thành toàn nàng, cuối cùng vẫn là Di Ngọc mở miệng lưu giữ nàng, cũng không làm cho nàng ký cái khế ước bán thân đồ bỏ kia, mỗi tháng còn phát cho nàng một lượng bạc tiền tiêu vặt, so với đàn ông làm ruộng còn cường hơn.
Lô thị nghe lời nói của Tiểu mãn, lông mày vẫn chưa tản ra, Di Ngọc nhìn thấy nàng như vậy, chỉ có thể khuyên nhủ, “Nương đừng tức giận, con đi ra đem các nàng đuổi đi, ngài trước mặc quần áo, đợi lát nữa chúng ta còn đi xem đại tỷ nha.” Lưu Hương Hương hai tháng trước lấy thân phận quả phụ tái giá, gả cho một tiên sinh dạy học tang vợ bốn năm ở trấn trên, so với nàng lớn hơn bốn tuổi, người tuy cổ hủ một chút, nhưng đối nàng cũng là cực tốt.
Lúc Di Ngọc đi ra, Tam Cô vẫn ở trong sân nháo, có hai người đàn bà đang vây quanh cạnh ả khuyên nhỉ, ả nức nở nghẹn ngào nói chút gì, mắt liếc thấy Di Ngọc ra, tiếng gào khóc liền lớn lên.
Hai người phụ nhân kia nguyên bản còn ở một bên khuyên nhủ Tam Cô thấy Di Ngọc ra, đều than thở một hơi, đứng qua một bên, Di Ngọc hướng các nàng cười cười, sau đó đi đến bên cạnh Tam Cô kia, nghiêm mặt chất vấn: “Tam Cô, ngươi đây là muốn làm cái gì vậy?”
Tiếng nói của nàng chẳng hề lớn, lại là tiếng phổ thông (tiếng Quan Thoại) chính gốc, sớm vào một năm trước bắt đầu tại thành Trường An bán kẹo hồ lô, các nàng cả nhà liền sửa giọng nói, Lô thị vốn là nói tiếng phổ thông, Di Ngọc giả bộ hơn nửa tháng, cũng sửa khẩu âm.
Tam Cô nghe nàng hỏi han, tiếng gào khóc ít đi một chút, gián đoạn không liên tục nói, “Đâu có… Ta đâu có nghĩ làm cái gì, nhà ngươi giấu mọi người chính mình được bạc… Liền ngưng tài lộ chúng ta, không để chúng ta bán… Dù sao chính là các ngươi không phúc hậu…”
Dân trấn nhiều là biết Lô gia bởi vì làm ăn năm nay mới phát tiểu tài, cũng là ở ngày hôm nay bị Tam Cô nháo mới biết lại là được mấy ngàn lượng bạc, mà bất quản trong đó có mấy người là bán kẹo hồ lô được ưu đãi, không rõ nguyên do có khối người, không thiếu đều đứng tại Tam Cô bên này, có mấy cái xem náo nhiệt tiếng nói thầm càng lớn hơn.
“Làm ăn đang tốt, nàng nói không cho người ta liền không làm, cũng quá bá đạo đi?”
“Ngươi là không biết, xích trảo để làm kẹo hồ lô kia chỉ có mình nhà nàng có, khu rừng kia trông coi chặt chẽ, liền con chim đều bay không vào, bây giờ người ta không cung ứng xích trảo, tự nhiên người khác cũng không bán được.”
Lông mày Di Ngọc nhíu lại, nhìn thoáng qua chúng dân trong trấn đang bốn phía nho nhỏ nói thầm, đem nhãn thần định tại trên người Tam Cô, nguyên bản còn định gọi tuần phố kéo ả đi, hiện tại nhưng là muốn nói cái rõ ràng.
Nghĩ như thế, trên mặt nàng liền dẫn mấy phần thần sắc khó xử, lại hỏi: “Kia ngươi nói, ta Lô gia muốn làm sao, ngươi mới không nháo?”
Tam Cô tốt xấu cũng cùng Lô gia tiếp xúc thời gian không ngắn, biết Di Ngọc có thể cầm chủ ý, lại thấy nàng lộ ra thần sắc khó xử, liền nghĩ là nàng sợ chính mình tiếp tục nháo đi xuống, tròng mắt xoay một vòng, cầm tay áo lau mặt, liền trở mình từ dưới đất bò lên, sức lực dồi dào nói: “Trừ khi các ngươi đem bạc kia phân chút ra — chúng ta này đó giúp nhà các ngươi bán quá này nọ, một người chí ít một trăm lượng bạc!”
Tam Cô cũng không phải đần độn, không chỉ muốn đòi tiền cho mình, còn biết lôi kéo người khác, này một người một trăm lượng bạc, trước sau tổng cộng có hai mươi người nông phụ từng ở Lô gia làm quá, cũng là đem năm ngàn lượng bạc Lô gia vừa mới được không công tính đi một nửa.
“Vậy ta nếu là không đưa đâu?” Thanh âm Di Ngọc mang chút thăm dò.
“Không đưa? Không đưa ta đây liền mỗi ngày tới cửa nhà ngươi nháo, làm cho mọi người nói nhà các ngươi là sao hắc tâm, làm cho người toàn trấn đều biết Lô gia các ngươi là làm sao lộng những người bần cùng khốn khổ chúng ta.” Miệng Tam Cô vừa nói xong, làm bộ lại muốn hướng đất ngồi xuống, Di Ngọc cũng không chặn ả, chỉ đem toàn thân ả từ trên xuống dưới quét một lần, mới thu hồi thái độ ôn hòa vừa rồi, ngược lại khinh thường giễu cợt một tiếng.
“Ngươi cũng không ngại nói lời bịa đặt sẽ rớt răng hàm sao, còn bần cùng khốn khổ — ta lại hỏi ngươi, trên lỗ tai ngươi gắn cái đinh vàng, là màu nước sơn sao, trên cổ tay ngươi mang vòng bạc, là thịt khô dán lên hay sao?”
Lời này của Di Ngọc vừa ra khỏi miệng, người ngoài đều hướng trên người Tam Cô nhìn xem, chỉ thấy trên vành tai ả quả thật gắn một cái đinh vàng lớn nhỏ cỡ hạt đậu phộng, trên cổ tay múp míp sáng ngời ngời một cái vòng bằng bạc.
/164
|