Sáng sớm cuối tháng tư, Tiểu Mãn ăn xong bữa sáng liền trở về nhà, Di Ngọc chờ nàng đi rồi, mới ngồi trước bàn dưới cửa sổ luyện chữ. Kiểu chữ lớn nhỏ bình thường giống như nửa quả dâu, nét cong mượt mà, hoành thụ(*) cao ngất, khoảng cách giữa các chữ chỉnh tề, kiểu chữ này Di Ngọc cân nhắc suốt cả một năm mới định hình, lại dùng thời gian non nửa năm tới tu chỉnh.
(*)hoành: nét ngang, thụ: nét sổ (nét dọc) trong cách viết chữ Hán.
Sau đó, cho dù là lúc cùng Lô thị đi sớm về tối khắp thành Trường An để bán kẹo hồ lô, mỗi ngày nàng cũng sẽ rút ra hơn khoảng nửa canh giờ để luyện chữ. Lô Trí khi mới thấy nàng đem kiểu chữ này thành hình, sau khi tán thưởng liền nghĩ ra một cái tên dễ nghe cho kiểu chữ thích hợp để nử tữ viết này, gọi là dĩnh thể(**).
Di Ngọc lúc này chỉ nghĩ đại ca hắn là khen ngợi thể chữ này khác lạ (ngvăn: dĩnh dị), cho đến mấy năm sau đó nàng mới biết, kỳ thật Lô Trí là tại cái tên gọi này ẩn ý nàng thông minh.
(**) Thể chữ Dĩnh; “Dĩnh”: Chữ này có nghĩa là nét nhọn, góc nhọn, đầu nhọn, mỏng, sắc nét. Còn có nghĩa là thông minh. Chữ “Dĩnh” (颖) ghép với chữ (異) => (穎異): Dĩnh dị. “Dĩnh dị” có nghĩa là khác lạ, khác biệt.
Viết xong một thiên(***) “Tương phu nhân”, Di Ngọc cầm giấy lên đem nét mực nhẹ nhàng thổi khô rồi cất đi, đang muốn đi nhà sau rửa bút, thì nghe ngoài sân truyền tới từng trận tiếng nói chuyện, nàng hiếu kỳ đứng lên, từ cửa sổ rộng mở nhìn ra ngoài, chỉ thấy trong sân chẳng biết từ lúc nào đi vào một người đàn bà trung niên mặc một thân nhu váy xanh nhạt, đang đối với Lô thị nói liên miên mải miết chút gì đó, Lô thị cũng không ngẩng đầu lên mà ngồi ở trên ghế dựa thuê hoa, mặc người đàn bà kia ở bên tai mình lải nhải.
(***) bài văn, đoạn sách nào mà có đầu có đuôi đều gọi là thiên. Như sách Luận ngữ 論語 có hai mươi thiên. Một bài thơ cũng gọi là một thiên.
Di Ngọc nghĩ nghĩ, cuối cùng là đặt bút xuống, rồi cầm khăn xoa xoa ngón tay trắng nõn không cẩn thận bị dính chút vết mực, xoay người đi ra ngoài.
“Lô phu nhân, không phải ta khoe khoang, cháu gái của ta, ở khắp Long Tuyền trấn này, kia cũng là cô nương nằm trong tiêu chuẩn cao nhất, chẳng những hình dạng tốt, xương cốt thân thể cũng cường, nếu là thành thân xong, bảo đảm năm đầu tiên liền cho ngài thêm vài đứa cháu béo mập!”
Di Ngọc vừa mới đi đến ngưỡng cửa liền nghe thấy câu nói này, khó khăn lắm mới đem chân thu trở về. Ngữ khí này, hình dạng này, năng lực chào hàng này, không cần suy nghĩ nhiều, không thể nghi ngờ chính là loại người mà bây giờ Lô thị chán ghét nhất — bà mối.
Di Ngọc có chút mê mang, nương nàng cũng không có tung tiếng gió hay tin tức muốn các ca ca tìm vợ nha? Làm sao lại làm cho loại người này tới? Đang nghi ngờ, lại nghe trong sân đột nhiên nhiều ra một giọng nữ bén nhọn cùng nhau, đánh gãy bà mối đang chào hàng cháu gái của mình này.
“Ha ha! Cười đến chết người, cũng may ta tới kịp, bằng không Lô phu nhân chắc chắn sẽ bị ngươi lừa đi, cháu gái kia của ngươi, xinh xắn là xinh xắn, nhưng cái eo kia so với lu nước còn thô, thân thể kia hả, ngay cả con nít còn khỏe hơn! Lô phu nhân, ngài nhưng đừng nghe nàng thổi phồng, cô nương xinh xắn có cái gì dùng a, bây giờ để sống qua ngày, vẫn là tìm một cái có thể chăm sóc gia đình, cháu gái ngoại của ta chính là bảy tuổi liền bắt đầu biết dùng bàn tính, mười ba tuổi đã giúp cha nàng trông coi tiệm tạp hóa…”
Nghe tiếng giọng nữ bén nhọn này nói đến một nửa liền chuyển thành ca ngợi cháu gái của mình, Di Ngọc trốn sau rèm khóe miệng co rút, không ngờ một cái còn chưa đi, lại tới thêm một cái.
“Ngươi, ngươi nói bậy, cháu gái ta nào có thân hình như ngươi nói, nàng chỉ là có bộ xương hơi lớn, cháu ngươi tính toán đúng là không giả, nhưng con mắt nàng như mắt gà chọi!”
“Ngươi mới nói bậy! Cháu gái ta chỉ là mắt có tròng trắng nhiều chút, làm sao thành mắt gà chọi!”
“Chính là mắt gà chọi!”
“Ngươi, cháu gái ngươi là eo thùng nước!”
“Mắt gà chọi!”
“Eo thùng nước!”
Di Ngọc xoa xoa cái trán có chút choáng váng, ám than thở một hơn, vén rèm lên đi ra ngoài, liếc mắt liền nhìn thấy một xanh lá một xanh lam đứng ở bên cạnh Lô thị, hai người mặt đỏ tai hồng cấu véo lẫn nhau, xem tư thế kia, nếu không có người chặn lại, tuyệt đối có thể đánh nhau.
Lô thị không nói tiếng nào cúi đầu thêu hoa, Di Ngọc đứng tại góc độ này có thể nhìn thấy rõ ràng bên mặt nàng âm âm, hiển nhiên tâm tình rất kém, chắc hẳn là cái dạng bà mối này lại câu lên chút hồi ức không tốt kia của nàng. Vốn Di Ngọc còn cảm thấy một màn trước mắt này có chút buồn cười, nhất thời thu hồi tâm tư chế giễu.
“Hai vị đại nương.” Tiếng nói trong vắt của Di Ngọc bị bao phủ trong tiếng mắng nhau của hai người, chỉ có Lô thị quay đầu nhìn nàng một cái, trên mặt tràn đầy không kiên nhẫn cùng khó chịu.
Di Ngọc biết Lô thị không nguyện ý cùng các nàng nhiều lời, thế là nhẹ hít vào một hơi, đột nhiên đề thanh — “Đừng ồn!”
Bà mối áo xanh lá cùng bà mối áo xanh lục đồng thời ngậm miệng lại, quay đầu nhìn hướng nàng.
“Ô! Đây là Lô tiểu thư đi, đã sớm nghe nói hình dạng tuấn tiếu, hôm nay vừa thấy mới biết được, so với người học miệng kia hình dung còn thua với người thật nửa phần!” Thanh âm bén nhọn là bà mối mặc nhu váy màu xanh lam, cũng là cái người đến sau.
“Kia còn cần ngươi nói sao! Lô tiểu thư tự nhiên là tốt, theo ta thấy, trong tất cả các cô nương cùng tuổi này ở trấn của chúng ta, còn không có ai trổ mã xinh xắn như thế, há há, nhìn xem khuôn mặt này, ôi trắng ơi là trắng!”
Di Ngọc nhíu mày, nàng đương nhiên biết bề ngoài của mình hiện tại không sai, lời hay ai cũng thích nghe, chỉ là ánh mắt của hai người này thật sự làm cho nàng vui không nỗi, có lẽ là bởi vì nàng đối với bà mối có thành kiến rất sâu, tổng cảm thấy lúc mấy mụ xem người thì giống như đang đánh giá hàng hóa giống nhau, xem như không có ác ý, thì cũng là tràn đầy tính toán.
Di Ngọc hắng giọng một cái, cắt ngang mỗi người một câu khen ngợi của các nàng, “Hai vị đại nương, hôm nay các ngươi tới nhà ta có việc gì sao?” Nàng trước là muốn biết rõ ràng, hai người này tới cùng là tới làm mai mối cho Lô Trí, hay là làm mai mối cho Lô Tuấn.
“Đương nhiên là tới cho đại ca (nhị ca) ngươi làm mai!” Hai người trăm miệng một lời hồi đáp xong, mới lẫn nhau nhìn thoáng qua, nguyên bản các nàng còn trợn mắt nhìn nhau, phút chốc ánh mắt trở nên thần kỳ thân thiết lên.
“Nháo nửa ngày thì ra ngươi là tới cho con trai trưởng nhà nàng làm mai à?”
“Không phải sao, ta còn nghĩ ngươi cũng là tới làm mai cho con trai trưởng nhà nàng, nguyên lai là hiểu lầm.”
“Kia vậy càng tốt, hai chúng ta ai cũng không ngại ai, cháu gái ngươi cho đứa lớn, cháu gái ta cho đứa nhỏ, đến lúc đó chúng ta cũng là thân thích nha…”
Lúc này lông mày Di Ngọc nhíu lại tuyệt đối có thể kẹp chết một con ong mật, hai người này cũng quá mức tự nhiên, nương nàng một câu đều còn chưa nói nha, liền đem hai người ca ca của nàng đem phân chia xong xuôi.
“Hai vị đại nương.” Di Ngọc một lần nữa đề thanh đánh gãy đối thoại của các nàng, thẳng đến hai người lại đem lực chú ý để ở trên thân nàng, thì mới cười ngọt ngào, “Hai vị đại nương nếu là muốn nhận thân, còn thỉnh đừng ở trong nhà ta, đợi lát nữa chúng ta còn muốn ra khỏi nhà, các ngươi nhanh trở về nhà mình tán gẫu đi.” Di Ngọc nói xong liền thu lại tươi cười khách sáo trên mặt, cất bước đi đến ngưỡng cửa, đem cửa viện lại mở ra một chút, xoay người đối với hai người đang ngơ ngác nhìn nhau ra dấu một cái thủ thế tiễn khách.
Lô thị sớm chịu không nổi mùi hương phấn trên thân các nàng, đã không muốn phản ứng các nàng, lại không thể ném các nàng ở trong sân, thấy con gái cuối cùng lên tiếng, thầm thở ra một hơi sau, đứng dậy cầm giỏ thêu liền đi vào trong nhà.
Hai bà mối kia trước là nghe ra lời nói châm chọc của Di Ngọc, còn chưa kịp nổi nóng, đã thấy Lô thị cũng không phản ứng các nàng, tự mình đi vào phòng, hiển nhiên là thừa nhận cách làm của khuê nữ nhà mình. Người ta đều mở miệng tiễn khách, nếu các nàng còn không biết xấu hổ ngốc ở chỗ này, truyền ra ngoài, về sau làm sao có thể lại làm mối cho nhà người ta?
Hai cái bà mối xấu hổ giận dữ xem Di Ngọc một cái, kết bạn ra khỏi cửa lớn Lô gia, lúc Di Ngọc đi lên đóng cửa, còn ngầm trộm nghe thấy tiếng hai người nói chuyện:
“Phi! Nếu không phải nhà nàng có mấy đồng tiền, ta làm sao có thể bỏ đem cháu gái của mình nói.”
“Aiz, ta cũng là xem lão đại nhà nàng ngày sau là cái có tiền đồ, mới nghĩ đem cháu gái ta…”
Di Ngọc đem cửa sân từ bên trong cài chốt lại, khi xoay người thầm nói nho nhỏ: “Bà mối quả nhiên không có một cái thứ tốt…”
(*)hoành: nét ngang, thụ: nét sổ (nét dọc) trong cách viết chữ Hán.
Sau đó, cho dù là lúc cùng Lô thị đi sớm về tối khắp thành Trường An để bán kẹo hồ lô, mỗi ngày nàng cũng sẽ rút ra hơn khoảng nửa canh giờ để luyện chữ. Lô Trí khi mới thấy nàng đem kiểu chữ này thành hình, sau khi tán thưởng liền nghĩ ra một cái tên dễ nghe cho kiểu chữ thích hợp để nử tữ viết này, gọi là dĩnh thể(**).
Di Ngọc lúc này chỉ nghĩ đại ca hắn là khen ngợi thể chữ này khác lạ (ngvăn: dĩnh dị), cho đến mấy năm sau đó nàng mới biết, kỳ thật Lô Trí là tại cái tên gọi này ẩn ý nàng thông minh.
(**) Thể chữ Dĩnh; “Dĩnh”: Chữ này có nghĩa là nét nhọn, góc nhọn, đầu nhọn, mỏng, sắc nét. Còn có nghĩa là thông minh. Chữ “Dĩnh” (颖) ghép với chữ (異) => (穎異): Dĩnh dị. “Dĩnh dị” có nghĩa là khác lạ, khác biệt.
Viết xong một thiên(***) “Tương phu nhân”, Di Ngọc cầm giấy lên đem nét mực nhẹ nhàng thổi khô rồi cất đi, đang muốn đi nhà sau rửa bút, thì nghe ngoài sân truyền tới từng trận tiếng nói chuyện, nàng hiếu kỳ đứng lên, từ cửa sổ rộng mở nhìn ra ngoài, chỉ thấy trong sân chẳng biết từ lúc nào đi vào một người đàn bà trung niên mặc một thân nhu váy xanh nhạt, đang đối với Lô thị nói liên miên mải miết chút gì đó, Lô thị cũng không ngẩng đầu lên mà ngồi ở trên ghế dựa thuê hoa, mặc người đàn bà kia ở bên tai mình lải nhải.
(***) bài văn, đoạn sách nào mà có đầu có đuôi đều gọi là thiên. Như sách Luận ngữ 論語 có hai mươi thiên. Một bài thơ cũng gọi là một thiên.
Di Ngọc nghĩ nghĩ, cuối cùng là đặt bút xuống, rồi cầm khăn xoa xoa ngón tay trắng nõn không cẩn thận bị dính chút vết mực, xoay người đi ra ngoài.
“Lô phu nhân, không phải ta khoe khoang, cháu gái của ta, ở khắp Long Tuyền trấn này, kia cũng là cô nương nằm trong tiêu chuẩn cao nhất, chẳng những hình dạng tốt, xương cốt thân thể cũng cường, nếu là thành thân xong, bảo đảm năm đầu tiên liền cho ngài thêm vài đứa cháu béo mập!”
Di Ngọc vừa mới đi đến ngưỡng cửa liền nghe thấy câu nói này, khó khăn lắm mới đem chân thu trở về. Ngữ khí này, hình dạng này, năng lực chào hàng này, không cần suy nghĩ nhiều, không thể nghi ngờ chính là loại người mà bây giờ Lô thị chán ghét nhất — bà mối.
Di Ngọc có chút mê mang, nương nàng cũng không có tung tiếng gió hay tin tức muốn các ca ca tìm vợ nha? Làm sao lại làm cho loại người này tới? Đang nghi ngờ, lại nghe trong sân đột nhiên nhiều ra một giọng nữ bén nhọn cùng nhau, đánh gãy bà mối đang chào hàng cháu gái của mình này.
“Ha ha! Cười đến chết người, cũng may ta tới kịp, bằng không Lô phu nhân chắc chắn sẽ bị ngươi lừa đi, cháu gái kia của ngươi, xinh xắn là xinh xắn, nhưng cái eo kia so với lu nước còn thô, thân thể kia hả, ngay cả con nít còn khỏe hơn! Lô phu nhân, ngài nhưng đừng nghe nàng thổi phồng, cô nương xinh xắn có cái gì dùng a, bây giờ để sống qua ngày, vẫn là tìm một cái có thể chăm sóc gia đình, cháu gái ngoại của ta chính là bảy tuổi liền bắt đầu biết dùng bàn tính, mười ba tuổi đã giúp cha nàng trông coi tiệm tạp hóa…”
Nghe tiếng giọng nữ bén nhọn này nói đến một nửa liền chuyển thành ca ngợi cháu gái của mình, Di Ngọc trốn sau rèm khóe miệng co rút, không ngờ một cái còn chưa đi, lại tới thêm một cái.
“Ngươi, ngươi nói bậy, cháu gái ta nào có thân hình như ngươi nói, nàng chỉ là có bộ xương hơi lớn, cháu ngươi tính toán đúng là không giả, nhưng con mắt nàng như mắt gà chọi!”
“Ngươi mới nói bậy! Cháu gái ta chỉ là mắt có tròng trắng nhiều chút, làm sao thành mắt gà chọi!”
“Chính là mắt gà chọi!”
“Ngươi, cháu gái ngươi là eo thùng nước!”
“Mắt gà chọi!”
“Eo thùng nước!”
Di Ngọc xoa xoa cái trán có chút choáng váng, ám than thở một hơn, vén rèm lên đi ra ngoài, liếc mắt liền nhìn thấy một xanh lá một xanh lam đứng ở bên cạnh Lô thị, hai người mặt đỏ tai hồng cấu véo lẫn nhau, xem tư thế kia, nếu không có người chặn lại, tuyệt đối có thể đánh nhau.
Lô thị không nói tiếng nào cúi đầu thêu hoa, Di Ngọc đứng tại góc độ này có thể nhìn thấy rõ ràng bên mặt nàng âm âm, hiển nhiên tâm tình rất kém, chắc hẳn là cái dạng bà mối này lại câu lên chút hồi ức không tốt kia của nàng. Vốn Di Ngọc còn cảm thấy một màn trước mắt này có chút buồn cười, nhất thời thu hồi tâm tư chế giễu.
“Hai vị đại nương.” Tiếng nói trong vắt của Di Ngọc bị bao phủ trong tiếng mắng nhau của hai người, chỉ có Lô thị quay đầu nhìn nàng một cái, trên mặt tràn đầy không kiên nhẫn cùng khó chịu.
Di Ngọc biết Lô thị không nguyện ý cùng các nàng nhiều lời, thế là nhẹ hít vào một hơi, đột nhiên đề thanh — “Đừng ồn!”
Bà mối áo xanh lá cùng bà mối áo xanh lục đồng thời ngậm miệng lại, quay đầu nhìn hướng nàng.
“Ô! Đây là Lô tiểu thư đi, đã sớm nghe nói hình dạng tuấn tiếu, hôm nay vừa thấy mới biết được, so với người học miệng kia hình dung còn thua với người thật nửa phần!” Thanh âm bén nhọn là bà mối mặc nhu váy màu xanh lam, cũng là cái người đến sau.
“Kia còn cần ngươi nói sao! Lô tiểu thư tự nhiên là tốt, theo ta thấy, trong tất cả các cô nương cùng tuổi này ở trấn của chúng ta, còn không có ai trổ mã xinh xắn như thế, há há, nhìn xem khuôn mặt này, ôi trắng ơi là trắng!”
Di Ngọc nhíu mày, nàng đương nhiên biết bề ngoài của mình hiện tại không sai, lời hay ai cũng thích nghe, chỉ là ánh mắt của hai người này thật sự làm cho nàng vui không nỗi, có lẽ là bởi vì nàng đối với bà mối có thành kiến rất sâu, tổng cảm thấy lúc mấy mụ xem người thì giống như đang đánh giá hàng hóa giống nhau, xem như không có ác ý, thì cũng là tràn đầy tính toán.
Di Ngọc hắng giọng một cái, cắt ngang mỗi người một câu khen ngợi của các nàng, “Hai vị đại nương, hôm nay các ngươi tới nhà ta có việc gì sao?” Nàng trước là muốn biết rõ ràng, hai người này tới cùng là tới làm mai mối cho Lô Trí, hay là làm mai mối cho Lô Tuấn.
“Đương nhiên là tới cho đại ca (nhị ca) ngươi làm mai!” Hai người trăm miệng một lời hồi đáp xong, mới lẫn nhau nhìn thoáng qua, nguyên bản các nàng còn trợn mắt nhìn nhau, phút chốc ánh mắt trở nên thần kỳ thân thiết lên.
“Nháo nửa ngày thì ra ngươi là tới cho con trai trưởng nhà nàng làm mai à?”
“Không phải sao, ta còn nghĩ ngươi cũng là tới làm mai cho con trai trưởng nhà nàng, nguyên lai là hiểu lầm.”
“Kia vậy càng tốt, hai chúng ta ai cũng không ngại ai, cháu gái ngươi cho đứa lớn, cháu gái ta cho đứa nhỏ, đến lúc đó chúng ta cũng là thân thích nha…”
Lúc này lông mày Di Ngọc nhíu lại tuyệt đối có thể kẹp chết một con ong mật, hai người này cũng quá mức tự nhiên, nương nàng một câu đều còn chưa nói nha, liền đem hai người ca ca của nàng đem phân chia xong xuôi.
“Hai vị đại nương.” Di Ngọc một lần nữa đề thanh đánh gãy đối thoại của các nàng, thẳng đến hai người lại đem lực chú ý để ở trên thân nàng, thì mới cười ngọt ngào, “Hai vị đại nương nếu là muốn nhận thân, còn thỉnh đừng ở trong nhà ta, đợi lát nữa chúng ta còn muốn ra khỏi nhà, các ngươi nhanh trở về nhà mình tán gẫu đi.” Di Ngọc nói xong liền thu lại tươi cười khách sáo trên mặt, cất bước đi đến ngưỡng cửa, đem cửa viện lại mở ra một chút, xoay người đối với hai người đang ngơ ngác nhìn nhau ra dấu một cái thủ thế tiễn khách.
Lô thị sớm chịu không nổi mùi hương phấn trên thân các nàng, đã không muốn phản ứng các nàng, lại không thể ném các nàng ở trong sân, thấy con gái cuối cùng lên tiếng, thầm thở ra một hơi sau, đứng dậy cầm giỏ thêu liền đi vào trong nhà.
Hai bà mối kia trước là nghe ra lời nói châm chọc của Di Ngọc, còn chưa kịp nổi nóng, đã thấy Lô thị cũng không phản ứng các nàng, tự mình đi vào phòng, hiển nhiên là thừa nhận cách làm của khuê nữ nhà mình. Người ta đều mở miệng tiễn khách, nếu các nàng còn không biết xấu hổ ngốc ở chỗ này, truyền ra ngoài, về sau làm sao có thể lại làm mối cho nhà người ta?
Hai cái bà mối xấu hổ giận dữ xem Di Ngọc một cái, kết bạn ra khỏi cửa lớn Lô gia, lúc Di Ngọc đi lên đóng cửa, còn ngầm trộm nghe thấy tiếng hai người nói chuyện:
“Phi! Nếu không phải nhà nàng có mấy đồng tiền, ta làm sao có thể bỏ đem cháu gái của mình nói.”
“Aiz, ta cũng là xem lão đại nhà nàng ngày sau là cái có tiền đồ, mới nghĩ đem cháu gái ta…”
Di Ngọc đem cửa sân từ bên trong cài chốt lại, khi xoay người thầm nói nho nhỏ: “Bà mối quả nhiên không có một cái thứ tốt…”
/164
|