Từ ngày từ Trường An trở lại Long Tuyền trấn, tinh thần Lô thị liền kém đi, có lúc đang ăn cơm sẽ đột nhiên bắt đầu phát ngốc, ngay cả bị Di Ngọc kêu mấy tiếng đều không có phản ứng, buổi sáng mỗi ngày đôi mắt đều là hồng hồng, một bộ dáng khóc quá.
Bây giờ trời tối cơm nước xong, Lô thị cứ theo lẽ thường ủ rũ ỉu xìu trở về nhà, Tiểu Mãn thừa dịp cùng Di Ngọc dọn dẹp chén đũa, mang vẻ mặt nghi ngờ hỏi nàng: “Phu nhân đây là sao vậy, mấy ngày nay là lạ, cơm đều chưa từng đàng hoàng ăn qua.”
Tâm tình Di Ngọc cũng không tốt, Lô thị như vậy đã là ngày thứ ba, “Ta cũng không rõ ràng, chắc là nghĩ đến cái gì thương tâm.”
Di Ngọc tuy không rõ nguyên nhân mấy ngày nay Lô thị hoảng hốt, nhưng trạng thái Lô thị hiện tại lại làm cho nàng liên tưởng đến tháng trước ở trong Thấm Bảo Trai gặp người đàn bà danh quý kia, sau đó, Lô thị cũng khác thường như hiện tại.
Nàng biết Lô thị khẳng định là nhận thức phụ nhân kia, chỉ là lúc ấy nàng lại trực tiếp kéo chính mình chạy rời đi, hiển nhiên là sợ cùng đối phương nhận nhau. Trong thành Trường An Lô thị có thể nhận thức mấy người, có thể làm cho Lô thị trở nên kích động toàn mắt phẫn hận lại có thể có mấy người, chân tướng đối với Di Ngọc mà nói đã rõ rõ ràng ràng, liền tính không cần chính miệng hỏi, nàng cũng đã đoán được tám phần thân phận người đàn bà kia.
Còn nhớ được cách đây hơn ba năm, trước đêm mà Lô Trí vào kinh đi thi, nàng ngẫu nhiên nghe lén đến Lô thị cùng Lô Trí ở trong sân nói chuyện, giữa những lời nói của hai người thổ lộ ra câu chuyện cũ kia, chính là bí mật mà cả nhà giấu diếm nàng nhiều năm — cha ruột của ba huynh muội còn sống trên đời, bởi vì một người đàn bà mà bỏ vợ bỏ con.
Trong ký ức của Di Ngọc, thanh âm bao hàm các loại cảm xúc tiêu cực của một Lô Trí mười bốn tuổi kia, là nàng vĩnh viễn cũng không quên được, thiếu niên kia luôn là vẻ mặt cười nhạt dùng thanh âm tràn ngập nỗi hận đề cập đến cha ruột của hắn vì người đàn bà khác muốn vứt bỏ nương hắn, vì một cái con riêng lai lịch bất minh muốn giết hắn, Di Ngọc ngay tại lúc đó đã đánh cái dấu gạch đỏ vô cùng to lớn cho cái “Cha ruột” mà nàng chưa từng gặp mặt, cùng với cái người đàn bà hại mẹ con bọn họ lưu lạc tha hương kia.
“Tiểu thư?” Tiểu Mãn thấy sắc mặt Di Ngọc chuyển âm, cẩn thận gọi nàng một tiếng.
Di Ngọc nghênh tiếp ánh mắt lo lắng của Tiểu Mãn, an ủi nói: “Ta không sao, đêm nay ngươi về nhà trước đi, nơi này không cần quản, ta tới dọn dẹp.”
Tiểu Mãn vốn muốn cực tuyệt, nhưng thấy tâm tình Di Ngọc thật sự không tốt, nàng cũng không phải người không có ánh mắt, liền đi rửa tay trực tiếp trở về nhà cậu.
Chờ Tiểu Mãn đi rồi Di Ngọc dọn dẹp bàn chén, lại ngâm một ấm trà nóng, bưng vào phòng ngủ của Lô thị.
Lô thị vốn dựa vào trên giường phát ngốc, thấy nàng đi tới vội dùng tay lau nước mắt trên mặt, Di Ngọc trước đem bình trà để đến trên bàn nhỏ cạnh giường, lại đi đem đế cắm nến dưới cửa sổ đến gần, vươn tay rót một chén trà nóng đưa cho Lô thị.
Nàng ngồi ở bên giường, nhìn Lô thị từng hớp uống trà, trong mắt là tơ máu đỏ tươi cùng quầng mắt dày đặt thâm sắc, thầm thở dài một hơi, lại khó bảo trì trầm mặc.
“Nương, mấy ngày nay ngài sao vậy.” Tiếp quá cái ly không để ở trên bàn, Di Ngọc rốt cục mở miệng dò hỏi.
Có lẽ là bởi vì vừa rồi khóc quá, tiếng nói của Lô thị có chút khàn khàn, “Nương không sao, chỉ là nghĩ tới sự tình trước kia, trong lòng không thư thái.”
“Nương có thể cùng con nói nói sao, có thể bởi vì ngài giấu ở trong lòng, cho nên mới khó chịu.” Tuy rằng hạ quyết tâm muốn mở miệng hỏi, nhưng Di Ngọc vẫn là lựa chọn phương thức uyển chuyển nhất.
Sắc mặt Lô thị khẽ biến, đôi mắt đỏ bừng lóe lóe, gượng cười nói: “Có cái gì để nói, đều là chút chuyện cũ năm xưa, không nói cũng thế.”
Thấy Lô thị muốn trốn tránh, trong lòng Di Ngọc biết hôm nay nếu là hỏi không ra tới, lại mặc Lô thị trì hoãn đi xuống như vậy, thân thể nàng sẽ sụp đổ mất, thế là chỉ có thể tiếp tục truy vấn nói, “Nương, thực không thể cùng con nói sao?”
Nhìn trong mắt Lô thị né tránh, Di Ngọc rất nhanh cầm đôi tay lạnh buốt đặt trên mặt chăn của Lô thị, cường ép nàng cùng chính mình đối diện, ngoan tâm nói, “Nương! Ngài có phải nghĩ đến cha hay không?”
Đây là lần đầu tiên Di Ngọc ở trước mặt Lô thị nhắc tới chữ “Cha” này, đối với nàng chấn kinh có thể nói không nhỏ, trước kia lúc Di Ngọc còn nhỏ chưa từng hỏi quá, nàng chỉ nghĩ là Di Ngọc sợ đề cập đến cái cha đã “Chết” kia sẽ làm cho kẻ làm nương là nàng thương tâm, thế nhưng hiện nay từ miệng Di Ngọc xuôi tai ra đến con chữ này, lại làm cho nàng tạm thời chẳng quan tâm đến buồn khổ trong lòng, một lần nữa nghĩ lại đến dĩ vàng nàng vẫn trốn tránh trong lòng, con gái mình là thông minh như vậy, làm sao sẽ không từ thái độ người nhà phát giác ra không đúng tới.
Di Ngọc không biết tâm tư Lô thị, chỉ nghĩ nàng còn không muốn nói, than nhẹ một tiếng sau vẫn là quyết định thản ngôn: “Nương, ngài còn nhớ được đêm trước khi đại ca vào kinh sao, lời nói của hai người các người ở trong sân, con đều nghe đến.”
Lô thị chỉ thấy trong não một trận nổ vang, ngốc ngốc nhìn cái miệng nhỏ khi đóng khi mở của Di Ngọc, khàn giọng hỏi, “Ngươi, ngươi nghe đến cái gì?”
Di Ngọc vốn cũng không nghĩ nói ra miệng, nàng biết Lô thị giấu giếm nàng như thế, chính là sợ nàng biết về sau sẽ thương tâm, nhưng mà nàng căn bản sẽ không thương tâm, nàng vốn chính là một cái “Người ngoài”, nàng vốn chính là một cái ngay cả cha mẹ đều chưa từng có quá, sống lại một lần làm cho nàng có nương cùng ca ca, đã là ông Trời vô cùng ban ân.
“Con đều nghe đến, từ lúc các người bắt đầu nói cha, con đều đã nghe, hơn nữa vẫn nhớ đến bây giờ. Ngài cũng biết trí nhớ ta tốt lắm, trước đây không nhiều hiểu, hiện tại cũng hiểu hết, nương, mấy ngày này có phải ngài bởi vì chuyện của cha nên thương tâm?”
Lô thị cũng không trở lời nàng, mà là kích động nắm chặt đôi tay của Di Ngọc, nức nở nói: “Ngọc Nhi, nương, nương không phải có tâm giấu ngươi, chỉ là tuổi ngươi còn nhỏ, lại nếm qua đau khổ, nương sợ ngươi nghe chịu không nổi, bởi vậy mới giao cho các ca ca ngươi không được nói cùng ngươi, ngươi đừng oán nương!”
Di Ngọc vội vàng lắc đầu, ôn nhu nói: “Ngài nghĩ nhiều, con làm sao sẽ oán nương, nếu không phải liên tiếp ba ngày ngài đều hình dáng mất hồn mất vía này, con cũng sẽ không hỏi ra miệng, nương ngài cùng ta nói một chút được không, giấu ở trong lòng luôn luôn không tốt.”
Di Ngọc đoán nửa điểm cũng không sai, mấy ngày nay sở dĩ Lô thị khác thường, toàn là bởi vì tâm lý kìm nén, lại không có người có thể nói hết, tự nhiên cơm nuốt không trôi, mất hồn mất vía, thế gian này khó trị nhất đó là tâm bệnh, chuyện cũ tràn ngập dây dưa Lô thị mười hai năm vốn đã bị nàng cưỡng ép phong bế, lại do hai lần ở trong thành Trường An nhìn thấy người năm đó, nàng thật sự là không có biện pháp lại khống chế được tâm tình.
Dưới sự chứng minh liên tục của Di Ngọc sẽ không oán trách nàng giấu diếm sau, Lô thị mới để xuống trái tim, bị Di Ngọc chộn rộn như vậy, tâm tình buồn khổ mấy ngày nay thế nhưng cũng hòa hoãn không ít.
Thấy Lô thị thần tình lơi lỏng, Di Ngọc thấu tới gần nàng, đem đầu tựa vào bờ vai nàng, “Nương, đây là việc của nhà chúng ta, không cần biết là tốt hay xấu, ta tổng có quyền lợi được biết, ngày đó ngài cùng ca ca nói ta cũng chỉ là nghe u mê hồ đồ, chỉ là biết cha không có chết, hơn nữa không muốn chúng ta, về phần khác cũng vẫn tự đoán mò.”
Lô thị thuận thuận tóc Di Ngọc, cười khổ nói, “Nương cũng là đần độn, sớm nên phát hiện ngươi nhiều năm như vậy chưa hỏi quá việc của cha ngươi, là rất không thích hợp, chung quy là sợ ngươi lo lắng, lại không nghĩ đến ngươi đã sớm biết.”
“Nương, con một chút cũng không thương tâm, chỉ là hiếu kỳ, ngài cùng ta nói một chút được không?” Di Ngọc nhìn không đến biểu tình của Lô thị, nhưng có thể cảm giác được thân thể nàng dần dần thả lỏng, không khỏi thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Thấy Di Ngọc đã biết được một bộ phận của sự tình năm đó, nhưng nàng thực sự không có biểu hiện ra thương tâm hoặc phẫn nộ, lúc này Lô thị hòa hoãn trở lại, không lại kinh hoàng thất thố như lúc đầu, lại bị nàng nhiều lần hỏi thăm việc năm đó, hơi do dự xốc lên chăn mền, để cho Di Ngọc cởi áo ngoài nằm vào trong.
Hai mẹ con chui ở trong một tấm chăn, Di Ngọc nhẹ nhàng dựa vào Lô thị, nghe nàng dùng tiếng nói có chút khàn khàn, êm tai nói tới đoạn chuyện cũ đã phủ bụi đầy mười hai năm kia.
Bây giờ trời tối cơm nước xong, Lô thị cứ theo lẽ thường ủ rũ ỉu xìu trở về nhà, Tiểu Mãn thừa dịp cùng Di Ngọc dọn dẹp chén đũa, mang vẻ mặt nghi ngờ hỏi nàng: “Phu nhân đây là sao vậy, mấy ngày nay là lạ, cơm đều chưa từng đàng hoàng ăn qua.”
Tâm tình Di Ngọc cũng không tốt, Lô thị như vậy đã là ngày thứ ba, “Ta cũng không rõ ràng, chắc là nghĩ đến cái gì thương tâm.”
Di Ngọc tuy không rõ nguyên nhân mấy ngày nay Lô thị hoảng hốt, nhưng trạng thái Lô thị hiện tại lại làm cho nàng liên tưởng đến tháng trước ở trong Thấm Bảo Trai gặp người đàn bà danh quý kia, sau đó, Lô thị cũng khác thường như hiện tại.
Nàng biết Lô thị khẳng định là nhận thức phụ nhân kia, chỉ là lúc ấy nàng lại trực tiếp kéo chính mình chạy rời đi, hiển nhiên là sợ cùng đối phương nhận nhau. Trong thành Trường An Lô thị có thể nhận thức mấy người, có thể làm cho Lô thị trở nên kích động toàn mắt phẫn hận lại có thể có mấy người, chân tướng đối với Di Ngọc mà nói đã rõ rõ ràng ràng, liền tính không cần chính miệng hỏi, nàng cũng đã đoán được tám phần thân phận người đàn bà kia.
Còn nhớ được cách đây hơn ba năm, trước đêm mà Lô Trí vào kinh đi thi, nàng ngẫu nhiên nghe lén đến Lô thị cùng Lô Trí ở trong sân nói chuyện, giữa những lời nói của hai người thổ lộ ra câu chuyện cũ kia, chính là bí mật mà cả nhà giấu diếm nàng nhiều năm — cha ruột của ba huynh muội còn sống trên đời, bởi vì một người đàn bà mà bỏ vợ bỏ con.
Trong ký ức của Di Ngọc, thanh âm bao hàm các loại cảm xúc tiêu cực của một Lô Trí mười bốn tuổi kia, là nàng vĩnh viễn cũng không quên được, thiếu niên kia luôn là vẻ mặt cười nhạt dùng thanh âm tràn ngập nỗi hận đề cập đến cha ruột của hắn vì người đàn bà khác muốn vứt bỏ nương hắn, vì một cái con riêng lai lịch bất minh muốn giết hắn, Di Ngọc ngay tại lúc đó đã đánh cái dấu gạch đỏ vô cùng to lớn cho cái “Cha ruột” mà nàng chưa từng gặp mặt, cùng với cái người đàn bà hại mẹ con bọn họ lưu lạc tha hương kia.
“Tiểu thư?” Tiểu Mãn thấy sắc mặt Di Ngọc chuyển âm, cẩn thận gọi nàng một tiếng.
Di Ngọc nghênh tiếp ánh mắt lo lắng của Tiểu Mãn, an ủi nói: “Ta không sao, đêm nay ngươi về nhà trước đi, nơi này không cần quản, ta tới dọn dẹp.”
Tiểu Mãn vốn muốn cực tuyệt, nhưng thấy tâm tình Di Ngọc thật sự không tốt, nàng cũng không phải người không có ánh mắt, liền đi rửa tay trực tiếp trở về nhà cậu.
Chờ Tiểu Mãn đi rồi Di Ngọc dọn dẹp bàn chén, lại ngâm một ấm trà nóng, bưng vào phòng ngủ của Lô thị.
Lô thị vốn dựa vào trên giường phát ngốc, thấy nàng đi tới vội dùng tay lau nước mắt trên mặt, Di Ngọc trước đem bình trà để đến trên bàn nhỏ cạnh giường, lại đi đem đế cắm nến dưới cửa sổ đến gần, vươn tay rót một chén trà nóng đưa cho Lô thị.
Nàng ngồi ở bên giường, nhìn Lô thị từng hớp uống trà, trong mắt là tơ máu đỏ tươi cùng quầng mắt dày đặt thâm sắc, thầm thở dài một hơi, lại khó bảo trì trầm mặc.
“Nương, mấy ngày nay ngài sao vậy.” Tiếp quá cái ly không để ở trên bàn, Di Ngọc rốt cục mở miệng dò hỏi.
Có lẽ là bởi vì vừa rồi khóc quá, tiếng nói của Lô thị có chút khàn khàn, “Nương không sao, chỉ là nghĩ tới sự tình trước kia, trong lòng không thư thái.”
“Nương có thể cùng con nói nói sao, có thể bởi vì ngài giấu ở trong lòng, cho nên mới khó chịu.” Tuy rằng hạ quyết tâm muốn mở miệng hỏi, nhưng Di Ngọc vẫn là lựa chọn phương thức uyển chuyển nhất.
Sắc mặt Lô thị khẽ biến, đôi mắt đỏ bừng lóe lóe, gượng cười nói: “Có cái gì để nói, đều là chút chuyện cũ năm xưa, không nói cũng thế.”
Thấy Lô thị muốn trốn tránh, trong lòng Di Ngọc biết hôm nay nếu là hỏi không ra tới, lại mặc Lô thị trì hoãn đi xuống như vậy, thân thể nàng sẽ sụp đổ mất, thế là chỉ có thể tiếp tục truy vấn nói, “Nương, thực không thể cùng con nói sao?”
Nhìn trong mắt Lô thị né tránh, Di Ngọc rất nhanh cầm đôi tay lạnh buốt đặt trên mặt chăn của Lô thị, cường ép nàng cùng chính mình đối diện, ngoan tâm nói, “Nương! Ngài có phải nghĩ đến cha hay không?”
Đây là lần đầu tiên Di Ngọc ở trước mặt Lô thị nhắc tới chữ “Cha” này, đối với nàng chấn kinh có thể nói không nhỏ, trước kia lúc Di Ngọc còn nhỏ chưa từng hỏi quá, nàng chỉ nghĩ là Di Ngọc sợ đề cập đến cái cha đã “Chết” kia sẽ làm cho kẻ làm nương là nàng thương tâm, thế nhưng hiện nay từ miệng Di Ngọc xuôi tai ra đến con chữ này, lại làm cho nàng tạm thời chẳng quan tâm đến buồn khổ trong lòng, một lần nữa nghĩ lại đến dĩ vàng nàng vẫn trốn tránh trong lòng, con gái mình là thông minh như vậy, làm sao sẽ không từ thái độ người nhà phát giác ra không đúng tới.
Di Ngọc không biết tâm tư Lô thị, chỉ nghĩ nàng còn không muốn nói, than nhẹ một tiếng sau vẫn là quyết định thản ngôn: “Nương, ngài còn nhớ được đêm trước khi đại ca vào kinh sao, lời nói của hai người các người ở trong sân, con đều nghe đến.”
Lô thị chỉ thấy trong não một trận nổ vang, ngốc ngốc nhìn cái miệng nhỏ khi đóng khi mở của Di Ngọc, khàn giọng hỏi, “Ngươi, ngươi nghe đến cái gì?”
Di Ngọc vốn cũng không nghĩ nói ra miệng, nàng biết Lô thị giấu giếm nàng như thế, chính là sợ nàng biết về sau sẽ thương tâm, nhưng mà nàng căn bản sẽ không thương tâm, nàng vốn chính là một cái “Người ngoài”, nàng vốn chính là một cái ngay cả cha mẹ đều chưa từng có quá, sống lại một lần làm cho nàng có nương cùng ca ca, đã là ông Trời vô cùng ban ân.
“Con đều nghe đến, từ lúc các người bắt đầu nói cha, con đều đã nghe, hơn nữa vẫn nhớ đến bây giờ. Ngài cũng biết trí nhớ ta tốt lắm, trước đây không nhiều hiểu, hiện tại cũng hiểu hết, nương, mấy ngày này có phải ngài bởi vì chuyện của cha nên thương tâm?”
Lô thị cũng không trở lời nàng, mà là kích động nắm chặt đôi tay của Di Ngọc, nức nở nói: “Ngọc Nhi, nương, nương không phải có tâm giấu ngươi, chỉ là tuổi ngươi còn nhỏ, lại nếm qua đau khổ, nương sợ ngươi nghe chịu không nổi, bởi vậy mới giao cho các ca ca ngươi không được nói cùng ngươi, ngươi đừng oán nương!”
Di Ngọc vội vàng lắc đầu, ôn nhu nói: “Ngài nghĩ nhiều, con làm sao sẽ oán nương, nếu không phải liên tiếp ba ngày ngài đều hình dáng mất hồn mất vía này, con cũng sẽ không hỏi ra miệng, nương ngài cùng ta nói một chút được không, giấu ở trong lòng luôn luôn không tốt.”
Di Ngọc đoán nửa điểm cũng không sai, mấy ngày nay sở dĩ Lô thị khác thường, toàn là bởi vì tâm lý kìm nén, lại không có người có thể nói hết, tự nhiên cơm nuốt không trôi, mất hồn mất vía, thế gian này khó trị nhất đó là tâm bệnh, chuyện cũ tràn ngập dây dưa Lô thị mười hai năm vốn đã bị nàng cưỡng ép phong bế, lại do hai lần ở trong thành Trường An nhìn thấy người năm đó, nàng thật sự là không có biện pháp lại khống chế được tâm tình.
Dưới sự chứng minh liên tục của Di Ngọc sẽ không oán trách nàng giấu diếm sau, Lô thị mới để xuống trái tim, bị Di Ngọc chộn rộn như vậy, tâm tình buồn khổ mấy ngày nay thế nhưng cũng hòa hoãn không ít.
Thấy Lô thị thần tình lơi lỏng, Di Ngọc thấu tới gần nàng, đem đầu tựa vào bờ vai nàng, “Nương, đây là việc của nhà chúng ta, không cần biết là tốt hay xấu, ta tổng có quyền lợi được biết, ngày đó ngài cùng ca ca nói ta cũng chỉ là nghe u mê hồ đồ, chỉ là biết cha không có chết, hơn nữa không muốn chúng ta, về phần khác cũng vẫn tự đoán mò.”
Lô thị thuận thuận tóc Di Ngọc, cười khổ nói, “Nương cũng là đần độn, sớm nên phát hiện ngươi nhiều năm như vậy chưa hỏi quá việc của cha ngươi, là rất không thích hợp, chung quy là sợ ngươi lo lắng, lại không nghĩ đến ngươi đã sớm biết.”
“Nương, con một chút cũng không thương tâm, chỉ là hiếu kỳ, ngài cùng ta nói một chút được không?” Di Ngọc nhìn không đến biểu tình của Lô thị, nhưng có thể cảm giác được thân thể nàng dần dần thả lỏng, không khỏi thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Thấy Di Ngọc đã biết được một bộ phận của sự tình năm đó, nhưng nàng thực sự không có biểu hiện ra thương tâm hoặc phẫn nộ, lúc này Lô thị hòa hoãn trở lại, không lại kinh hoàng thất thố như lúc đầu, lại bị nàng nhiều lần hỏi thăm việc năm đó, hơi do dự xốc lên chăn mền, để cho Di Ngọc cởi áo ngoài nằm vào trong.
Hai mẹ con chui ở trong một tấm chăn, Di Ngọc nhẹ nhàng dựa vào Lô thị, nghe nàng dùng tiếng nói có chút khàn khàn, êm tai nói tới đoạn chuyện cũ đã phủ bụi đầy mười hai năm kia.
/164
|