Tối đó Lô thị ngủ ngon giấc, nhưng mà Di Ngọc lại vướng mắc cả buổi tối, nàng càng nghĩ càng cảm thấy năm đó đại ca của mình cùng nương bị nghẹn khuất, tử tế nhớ lại lời kể của Lô thị mấy lần, đều không thể tìm ra cái gì dấu vết để lại tới, duy nhất một điểm, đó là việc Lô Trí bị nhận định “Đẩy” Vân Nương xuống nước.
Chiếu Lô thị nói, lúc đó Lô Trí còn nhỏ, ngay lúc ấy lại nhận kinh hách, căn bản nghĩ không ra cụ thể chuyện trải qua, nhưng hắn lại nhận định Vân Nương không phải do chính mình đẩy xuống nước. Lô thị tự nhiên là tin con mình, Di Ngọc cũng tin tưởng đại ca, liền tính không tin nhân phẩm đại ca, cũng nên tin tưởng trí tuệ của đại ca đi, tuy rằng chỉ có năm tuổi, nhưng đứa nhỏ ba tuổi làm chuyện xấu còn biết giấu ngươi lớn, hắn làm sao sẽ nhân lúc nhiều tân khách như vậy đi “Giết người.”
Lúc ấy xấu liền xấu là do Lô Trí bị rất nhiều người thấy hành vi đẩy người, bên cạnh phạm vi “Gây án” lại không có người khác, ngay cả Lệ Nương bị hiềm nghi nhất cũng cách hắn xa xa, còn một mực chắc chắn là hắn đem Vân Nương đẩy xuống nước, cố ý Lệ Nương thụ sủng, hại Lô Trí thiếu chút bị “Ma quỷ” phụ thân thịnh nộ lại dễ tin giết chết.
Bất quá nói đi nói lại đáng thương nhất vẫn là Vân Nương, sinh sôi một xác hai mạng, ngay cả chết như vậy cũng bất minh bất bạch, ngay cả cái “Hung thủ thật sự” đều không tìm được.
Di Ngọc ở trên giường chuyển người lại, đem gối sứ dời, cầm gối nệm êm gối ở dưới đầu, trong lòng có chút rét run, nàng đã mười hai tuổi, không thể không gặp phải cái vấn đề nghiêm trọng nhất thời đại này — tam thê tứ thiếp.
Cái triều đại này nam nhân trừ hoàng đế, tối đa có thể cưới bảy bà vợ, một vợ cả, hai bình thê còn có bốn cái thiếp, có một ít thích trêu hoa ghẹo nguyệt còn ở bên ngoài dưỡng không cấp danh phận, liền giống cha hắn, ở bên ngoài dưỡng hai nữ nhân sau cùng vẫn là bị lĩnh trở về, tuy rằng chỉ là thiếp thất, nhưng so với bà vợ cả không được sủng muốn dễ chịu nhiều.
Nói là thê thiếp cấp bậc phân minh, nhưng mà xét đến cùng còn muốn xem trái tim nam nhân ở đâu, tuy rằng đương triều đối nữ tử yêu cầu so với Thanh Minh tới nói đã rộng thùng thình nhiều hết sức, nhưng nữ nhân thủy chung đều là phụ thuộc nam nhân, là tùy thời có khả năng bị chán ghét cùng thất sủng.
Lại nói nàng, qua mấy năm, nàng cũng đến tuổi xuất giá, chẳng lẽ cũng muốn chịu đựng cùng những nữ nhân khác phân hưởng một người chồng sao.
Theo cái vấn đề làm cho nàng bị quấy nhiễu này, Di Ngọc thẳng đến trời nhanh sáng mới mơ mơ màng màng ngủ.
Giấc ngủ này của Di Ngọc tỉnh sau, đã là trời sáng trưng, nàng mở mắt liền cảm thấy chua xót khó nhịn, đầu óc choáng váng hồ hồ, cổ họng khô phát đau, chờ đến cổ choáng váng qua đi, mới chậm rãi từ trên giường ngồi dậy, từ cái bàn nhỏ bên giường cầm bình trà rót chén nước, lại còn là nước ấm.
Nước trà ấm áp chảy vào trong cổ, thoáng hòa dịu đi khó chịu lúc này. Di Ngọc dựa vào đầu giường, nhắm mắt lại hồi tưởng buổi nói chuyện đêm qua với Lô thị, mày liễu nhăn lại mở, tay nhỏ trắng nõn nắm chén trà
khi xiết khi buông.
“Tỉnh?” Lô thị trên tay cầm cái khay, vén rèm lên đi vào.
Di Ngọc mở to đôi mắt vẫn đang chua xót phát trướng quay đầu hướng về nàng đáng thương hề hề cười, “Nương, mắt đau, cổ họng cũng đau.”
Lô thị cười đi tới đối diện, đem cái khay trong tay để ở cái bàn cạnh giường, “Phải chỗ này đau không nha, hôm qua gào khóc nửa đêm, không khó chịu mới lạ.”
Lô thị vừa nói vừa lấy trà bạc hà nóng bốc khói trên khay đưa cho nàng, chờ nàng uống xong lại đi vắt cái khăn nóng trở về cẩn thận để lên trên đôi mắt của nàng, “Nhưng là đói?”
Di Ngọc nhẹ nhàng lắc đầu.
“Vậy liền ngủ thêm một lát chờ cơm trưa nấu xong nương lại gọi ngươi dậy.” Tiếng nói của Lô thị ôn nhu, một bàn tay khẽ vuốt trên đỉnh đầu nàng.
Vừa rồi Di Ngọc nhìn thấy trên mặt nàng nhẹ nàng ý cười, yên tâm rất nhiều liền dưới sự vuốt ve nhẹ nhàng của nàng ngủ qua đi.
Cung Thái Cực, Tòng Sương Điện
Trong thiên điện, thiếu nữ một thân kim thải duệ tú quần (váy thêu tơ vàng) màu cam oai ngồi trên thảm nhung Ba Tư, trong tay gẩy quả nhỏ màu hồng to bằng nắm tay trẻ con trong cái khay bạc, cho đến khi nhéo một quả nhìn như khỏe mạnh, mới nhặt lên.
Trước mặt thiếu nữ xa khoảng một trượng quỳ một loạt tám người cung nữ thái giám, từng người chống hai tay, đầu khẽ nhếch, làm cho cái khay trên đỉnh đầu không đến mức rớt xuống.
“Oành!” một tiếng, thiếu nữ hướng về một người trong bọn hắn ra sức ném hồng quả trong tay, đáng tiếc không có ném đến trong khay, ngược lại thảm hề hề nện trúng cái trán của một tiểu cung nữ, nhất thời nước trái cây đỏ tươi chảy đầy mặt cung nữ kia.
Nhìn thấy thiếu nữ vẫn chưa nện trúng, thân thể cung nữ thái giám quỳ trên mặt đất đều có một chút phát run, quả nhiên ngay sau đó trên khuôn mặt của thiếu nữ xinh đẹp kia trở nên nanh ác lên, đôi tay lung tung nắm trái cây trong cái khay bạc hướng trên thân bọn họ ném tới, một bên đập, trong miệng còn mắng.
“Tiện nhân! Tiện nhân đáng chết! Cho rằng đem ta dưỡng ở trong điện này, Cao Dương ta liền thực thành nữ nhi nàng hay sao! Si tâm vọng tưởng! Còn dám ở trước mặt phụ hoàng răn dạy ta, các ngươi nô tài này đó đáng chết, mới vừa nàng như vậy nhục ta, lại ngay cả một cái dám ra tiếng đều không có, ta muốn các ngươi có gì dùng!”
Rống đến lúc này, nàng rõ ràng đem cái khay bạc đã trống không trên tay ra sức ném hướng đối diện một cung nữ dung sắc tú lệ, cung nữ kia không dám trốn tránh, mặc cái khay đột nhiên đập ở trên mặt lại “Oành” một tiếng bắn ngược ra tới, trên khuôn mặt thanh tú hai hàng máu mũi đỏ chói chậm rãi chảy xuống.
“Công chúa bớt giận.” Bao gồm người cung nữ đang đổ máu, tám người đồng loạt nhào quỳ xuống, mặt kề sát đất.
Trưởng Tôn Nhàn cùng Sài Thiên Vi bị cung nữ đưa tới thì vừa vặn thấy chính là trường hợp công chúa giận dữ này, biểu tình trên mặt hai người không giống nhau.
Sài Thiên Vi bước nhanh đi qua, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu tràn đầy tươi cười, “Biểu tỷ đây là làm sao vậy, ai chọc giận ngươi tức lớn như vậy?”
Cao Dương thấy người tới, thoáng bình ổn lửa giận trong lòng, nhẹ thở hổn hển một trận mới ngồi trở lại trên thảm, nghiến răng nghiến lợi nói, “Còn không phải tiện nhân Dương phi kia!”
Sài Thiên Vi quay đầu cùng Trưởng Tôn Nhàn trao đổi ánh mắt, tiếp tục nói, “Hôm nay là sinh nhật ngươi! Nàng còn tìm ngươi phiền toái?”
Nói chưa dứt lời, như vậy nhắc tới, khuôn mặt Cao Dương lại là một trận vặn vẹo, “Tiện nhân kia! Chính là chuyên chọn lúc này tới, ả làm trò trước mặt phụ hoàng trách cứ ta ở ngày giỗ của mẫu phi lại bãi yến hội, làm hại phụ hoàng đem ta mắng một trận! Ả còn có mặt mũi ở trước mặt ta nhắc tới mẫu phi, nếu không phải –”
“Công chúa!” Trưởng Tôn Nhàn hợp thời mở miệng đánh gảy lời nói của Cao Dương, lại đối Sài Thiên Vi nhíu nhíu mày, mấy chuyện tư mật này nó cũng không phải các nàng có thể tùy tiện nghe.
Sài Thiên Vi thu được Trưởng Tôn Nhàn ý bảo, vội vừa cười hì hì cọ đến bên người Cao Dương ngồi xuống, một tay xả xuống cánh tay của nàng vô cùng thân thiết lôi kéo, “Biểu tỷ đừng nóng giận, này đều giờ Thân (15h-17h), ngươi như thế nào còn không thay áo váy, người ta mong chờ tiệc sinh nhật của ngươi đều đã lâu nha.”
Cao Dương nghe được chuyện yến hội, sắc mặt vốn bị tức đỏ bừng mới tốt hơn một ít, “Hừ, buổi tối hôm nay chúng ta cần phải thật tốt chơi đùa, tìm chút việc vui, cũng đuổi đi xui xẻo trên người ta!”
Trưởng Tôn Nhàn từng bước sen đến, ngồi ở nệm thêu bên cạnh các nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn ôn nhu thần sắc thản nhiên, “Có cái gì tốt chơi, bất quá là chút trò xiếc cũ mèm.”
Cao Dương thấy nàng phá đám cũng không tức giận, ngược lại là ngồi ở một bên Sài Thiên Vi con mắt vòng vo chuyển, “Biểu tỷ, lần trước ngươi cùng ta nói hôm nay dẫn theo đồ vật gì đó đi ra cho chúng ta nhìn một cái, là thật sự?”
Cao Dương kiều hừ một tiếng, “Tự nhiên là thật, yên tâm đi, trước đó ta đã phái người đưa đến Phù Dung Viên , buổi tối liền cho các ngươi mở rộng tầm nhìn — đúng rồi, ta còn mời mấy thứ dân đến, nếu thật sự là nhàm chán, chúng ta có thể chơi đùa bọn họ một chút, ngươi không biết, tên tiểu tử ngốc kia hiện tại càng ngày càng thú vị, không riêng dám đối với ta tranh luận, còn có thể phát hỏa nha.”
Sài Thiên Vi nghe đến đây lập tức hứng thú, nhẹ nhàng lắc lắc cánh tay Cao Dương, “Mau nói nói với ta…”
Trưởng Tôn Nhàn ngồi ở một bên bưng chén trà cung nữ dâng lên nhìn nhìn hai người vui cười, lại lạnh lùng quét về phía cung nhân vẫn đang quỳ gối một bên, thoáng nhìn xa xa một đoàn đỏ tươi đập vào mắt, trong mắt thản nhiên dâng lên chán ghét.
Chiếu Lô thị nói, lúc đó Lô Trí còn nhỏ, ngay lúc ấy lại nhận kinh hách, căn bản nghĩ không ra cụ thể chuyện trải qua, nhưng hắn lại nhận định Vân Nương không phải do chính mình đẩy xuống nước. Lô thị tự nhiên là tin con mình, Di Ngọc cũng tin tưởng đại ca, liền tính không tin nhân phẩm đại ca, cũng nên tin tưởng trí tuệ của đại ca đi, tuy rằng chỉ có năm tuổi, nhưng đứa nhỏ ba tuổi làm chuyện xấu còn biết giấu ngươi lớn, hắn làm sao sẽ nhân lúc nhiều tân khách như vậy đi “Giết người.”
Lúc ấy xấu liền xấu là do Lô Trí bị rất nhiều người thấy hành vi đẩy người, bên cạnh phạm vi “Gây án” lại không có người khác, ngay cả Lệ Nương bị hiềm nghi nhất cũng cách hắn xa xa, còn một mực chắc chắn là hắn đem Vân Nương đẩy xuống nước, cố ý Lệ Nương thụ sủng, hại Lô Trí thiếu chút bị “Ma quỷ” phụ thân thịnh nộ lại dễ tin giết chết.
Bất quá nói đi nói lại đáng thương nhất vẫn là Vân Nương, sinh sôi một xác hai mạng, ngay cả chết như vậy cũng bất minh bất bạch, ngay cả cái “Hung thủ thật sự” đều không tìm được.
Di Ngọc ở trên giường chuyển người lại, đem gối sứ dời, cầm gối nệm êm gối ở dưới đầu, trong lòng có chút rét run, nàng đã mười hai tuổi, không thể không gặp phải cái vấn đề nghiêm trọng nhất thời đại này — tam thê tứ thiếp.
Cái triều đại này nam nhân trừ hoàng đế, tối đa có thể cưới bảy bà vợ, một vợ cả, hai bình thê còn có bốn cái thiếp, có một ít thích trêu hoa ghẹo nguyệt còn ở bên ngoài dưỡng không cấp danh phận, liền giống cha hắn, ở bên ngoài dưỡng hai nữ nhân sau cùng vẫn là bị lĩnh trở về, tuy rằng chỉ là thiếp thất, nhưng so với bà vợ cả không được sủng muốn dễ chịu nhiều.
Nói là thê thiếp cấp bậc phân minh, nhưng mà xét đến cùng còn muốn xem trái tim nam nhân ở đâu, tuy rằng đương triều đối nữ tử yêu cầu so với Thanh Minh tới nói đã rộng thùng thình nhiều hết sức, nhưng nữ nhân thủy chung đều là phụ thuộc nam nhân, là tùy thời có khả năng bị chán ghét cùng thất sủng.
Lại nói nàng, qua mấy năm, nàng cũng đến tuổi xuất giá, chẳng lẽ cũng muốn chịu đựng cùng những nữ nhân khác phân hưởng một người chồng sao.
Theo cái vấn đề làm cho nàng bị quấy nhiễu này, Di Ngọc thẳng đến trời nhanh sáng mới mơ mơ màng màng ngủ.
Giấc ngủ này của Di Ngọc tỉnh sau, đã là trời sáng trưng, nàng mở mắt liền cảm thấy chua xót khó nhịn, đầu óc choáng váng hồ hồ, cổ họng khô phát đau, chờ đến cổ choáng váng qua đi, mới chậm rãi từ trên giường ngồi dậy, từ cái bàn nhỏ bên giường cầm bình trà rót chén nước, lại còn là nước ấm.
Nước trà ấm áp chảy vào trong cổ, thoáng hòa dịu đi khó chịu lúc này. Di Ngọc dựa vào đầu giường, nhắm mắt lại hồi tưởng buổi nói chuyện đêm qua với Lô thị, mày liễu nhăn lại mở, tay nhỏ trắng nõn nắm chén trà
khi xiết khi buông.
“Tỉnh?” Lô thị trên tay cầm cái khay, vén rèm lên đi vào.
Di Ngọc mở to đôi mắt vẫn đang chua xót phát trướng quay đầu hướng về nàng đáng thương hề hề cười, “Nương, mắt đau, cổ họng cũng đau.”
Lô thị cười đi tới đối diện, đem cái khay trong tay để ở cái bàn cạnh giường, “Phải chỗ này đau không nha, hôm qua gào khóc nửa đêm, không khó chịu mới lạ.”
Lô thị vừa nói vừa lấy trà bạc hà nóng bốc khói trên khay đưa cho nàng, chờ nàng uống xong lại đi vắt cái khăn nóng trở về cẩn thận để lên trên đôi mắt của nàng, “Nhưng là đói?”
Di Ngọc nhẹ nhàng lắc đầu.
“Vậy liền ngủ thêm một lát chờ cơm trưa nấu xong nương lại gọi ngươi dậy.” Tiếng nói của Lô thị ôn nhu, một bàn tay khẽ vuốt trên đỉnh đầu nàng.
Vừa rồi Di Ngọc nhìn thấy trên mặt nàng nhẹ nàng ý cười, yên tâm rất nhiều liền dưới sự vuốt ve nhẹ nhàng của nàng ngủ qua đi.
Cung Thái Cực, Tòng Sương Điện
Trong thiên điện, thiếu nữ một thân kim thải duệ tú quần (váy thêu tơ vàng) màu cam oai ngồi trên thảm nhung Ba Tư, trong tay gẩy quả nhỏ màu hồng to bằng nắm tay trẻ con trong cái khay bạc, cho đến khi nhéo một quả nhìn như khỏe mạnh, mới nhặt lên.
Trước mặt thiếu nữ xa khoảng một trượng quỳ một loạt tám người cung nữ thái giám, từng người chống hai tay, đầu khẽ nhếch, làm cho cái khay trên đỉnh đầu không đến mức rớt xuống.
“Oành!” một tiếng, thiếu nữ hướng về một người trong bọn hắn ra sức ném hồng quả trong tay, đáng tiếc không có ném đến trong khay, ngược lại thảm hề hề nện trúng cái trán của một tiểu cung nữ, nhất thời nước trái cây đỏ tươi chảy đầy mặt cung nữ kia.
Nhìn thấy thiếu nữ vẫn chưa nện trúng, thân thể cung nữ thái giám quỳ trên mặt đất đều có một chút phát run, quả nhiên ngay sau đó trên khuôn mặt của thiếu nữ xinh đẹp kia trở nên nanh ác lên, đôi tay lung tung nắm trái cây trong cái khay bạc hướng trên thân bọn họ ném tới, một bên đập, trong miệng còn mắng.
“Tiện nhân! Tiện nhân đáng chết! Cho rằng đem ta dưỡng ở trong điện này, Cao Dương ta liền thực thành nữ nhi nàng hay sao! Si tâm vọng tưởng! Còn dám ở trước mặt phụ hoàng răn dạy ta, các ngươi nô tài này đó đáng chết, mới vừa nàng như vậy nhục ta, lại ngay cả một cái dám ra tiếng đều không có, ta muốn các ngươi có gì dùng!”
Rống đến lúc này, nàng rõ ràng đem cái khay bạc đã trống không trên tay ra sức ném hướng đối diện một cung nữ dung sắc tú lệ, cung nữ kia không dám trốn tránh, mặc cái khay đột nhiên đập ở trên mặt lại “Oành” một tiếng bắn ngược ra tới, trên khuôn mặt thanh tú hai hàng máu mũi đỏ chói chậm rãi chảy xuống.
“Công chúa bớt giận.” Bao gồm người cung nữ đang đổ máu, tám người đồng loạt nhào quỳ xuống, mặt kề sát đất.
Trưởng Tôn Nhàn cùng Sài Thiên Vi bị cung nữ đưa tới thì vừa vặn thấy chính là trường hợp công chúa giận dữ này, biểu tình trên mặt hai người không giống nhau.
Sài Thiên Vi bước nhanh đi qua, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu tràn đầy tươi cười, “Biểu tỷ đây là làm sao vậy, ai chọc giận ngươi tức lớn như vậy?”
Cao Dương thấy người tới, thoáng bình ổn lửa giận trong lòng, nhẹ thở hổn hển một trận mới ngồi trở lại trên thảm, nghiến răng nghiến lợi nói, “Còn không phải tiện nhân Dương phi kia!”
Sài Thiên Vi quay đầu cùng Trưởng Tôn Nhàn trao đổi ánh mắt, tiếp tục nói, “Hôm nay là sinh nhật ngươi! Nàng còn tìm ngươi phiền toái?”
Nói chưa dứt lời, như vậy nhắc tới, khuôn mặt Cao Dương lại là một trận vặn vẹo, “Tiện nhân kia! Chính là chuyên chọn lúc này tới, ả làm trò trước mặt phụ hoàng trách cứ ta ở ngày giỗ của mẫu phi lại bãi yến hội, làm hại phụ hoàng đem ta mắng một trận! Ả còn có mặt mũi ở trước mặt ta nhắc tới mẫu phi, nếu không phải –”
“Công chúa!” Trưởng Tôn Nhàn hợp thời mở miệng đánh gảy lời nói của Cao Dương, lại đối Sài Thiên Vi nhíu nhíu mày, mấy chuyện tư mật này nó cũng không phải các nàng có thể tùy tiện nghe.
Sài Thiên Vi thu được Trưởng Tôn Nhàn ý bảo, vội vừa cười hì hì cọ đến bên người Cao Dương ngồi xuống, một tay xả xuống cánh tay của nàng vô cùng thân thiết lôi kéo, “Biểu tỷ đừng nóng giận, này đều giờ Thân (15h-17h), ngươi như thế nào còn không thay áo váy, người ta mong chờ tiệc sinh nhật của ngươi đều đã lâu nha.”
Cao Dương nghe được chuyện yến hội, sắc mặt vốn bị tức đỏ bừng mới tốt hơn một ít, “Hừ, buổi tối hôm nay chúng ta cần phải thật tốt chơi đùa, tìm chút việc vui, cũng đuổi đi xui xẻo trên người ta!”
Trưởng Tôn Nhàn từng bước sen đến, ngồi ở nệm thêu bên cạnh các nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn ôn nhu thần sắc thản nhiên, “Có cái gì tốt chơi, bất quá là chút trò xiếc cũ mèm.”
Cao Dương thấy nàng phá đám cũng không tức giận, ngược lại là ngồi ở một bên Sài Thiên Vi con mắt vòng vo chuyển, “Biểu tỷ, lần trước ngươi cùng ta nói hôm nay dẫn theo đồ vật gì đó đi ra cho chúng ta nhìn một cái, là thật sự?”
Cao Dương kiều hừ một tiếng, “Tự nhiên là thật, yên tâm đi, trước đó ta đã phái người đưa đến Phù Dung Viên , buổi tối liền cho các ngươi mở rộng tầm nhìn — đúng rồi, ta còn mời mấy thứ dân đến, nếu thật sự là nhàm chán, chúng ta có thể chơi đùa bọn họ một chút, ngươi không biết, tên tiểu tử ngốc kia hiện tại càng ngày càng thú vị, không riêng dám đối với ta tranh luận, còn có thể phát hỏa nha.”
Sài Thiên Vi nghe đến đây lập tức hứng thú, nhẹ nhàng lắc lắc cánh tay Cao Dương, “Mau nói nói với ta…”
Trưởng Tôn Nhàn ngồi ở một bên bưng chén trà cung nữ dâng lên nhìn nhìn hai người vui cười, lại lạnh lùng quét về phía cung nhân vẫn đang quỳ gối một bên, thoáng nhìn xa xa một đoàn đỏ tươi đập vào mắt, trong mắt thản nhiên dâng lên chán ghét.
/164
|