Ngay tại lúc cuộc sống bệnh nhân vừa đau nhức vừa hạnh phúc của Di Ngọc đang diễn ra, quyền quý thành Trường An lại nhanh như gió phát tán một tin tức vô cùng chấn động — công chúa Cao Dương thánh quyến luôn luôn nồng đậm lại bị một đạo thánh chỉ ném vào Ni Ma tháp ở chùa Thực Tế, Hoàng thượng chuyên phái Ngự lâm quân ở trong chùa hộ vệ, đối ngoại tự xưng là công chúa muốn dốc lòng tụng Phật ba tháng, lấy cầu phúc trạch (hạnh phúc + ân huệ) cho Đường dân.
Nhưng mà không ít bình dân trong thành Trường An đều rõ ràng, công chúa Cao Dương làm sao là đi cầu phúc, rõ ràng là bị Hoàng thượng bắt cấm túc. Một ít đám quyền quý có lòng hiếu kỳ to lớn sau khi nghe ngóng sau, mới biết chuyện này xảy ra là có nguyên nhân, lại phải nhắc tới mấy ngày trước khi thánh chỉ ban xuống, Cao Dương ở trong Thái Học Viện phẫn nộ bác bỏ trực giảng lục nghệ, ở ngay trước mặt chúng học sinh tát thư nghệ Phương điển học.
Phương điển học này tuy phẩm chất không cao, nhưng ở trong Thái Học Viện lại cực kỳ được học sinh kính yêu, không biết là ai đem việc này đâm chọc đến Hoàng thượng nơi đó, Hoàng thượng luôn luôn phô trương tôn sư trọng đạo tự nhiên là giận dữ, lại ở dưới sự tận lực châm ngòi thổi gió của người nào đó, mới hạ ý chỉ tên là cầu phúc thực ra là cấm túc kia.
Lô Tuấn nghe học sinh trong viện bàn tán chuyện này sau, mấy ngày liên tiếp tinh thần đều là sảng khoái, Lô Trí ngược lại trên mặt bình tĩnh hết sức, mỗi khi gặp người khác nghị luận việc này của Cao Dương thì mặt ngoài không bảo vệ cũng không bỏ đá xuống giếng, đều là một loại thái độ từ chối cho ý kiến.
Lý Thái sau khi trở lại Ngụy Vương phủ nhận đến trinh thám báo cáo chỉ phân phó cấp dưới không cần lại đuổi theo tra việc này, đối ngoại cứ theo lẽ thường là một bộ hình dạng việc không liên quan đến mình, cuối cùng làm cho mấy vị hoàng tử vốn tưởng rằng hắn cùng Cao Dương giao hảo mò không ra tâm tư hắn.
Lại nói hôm nay Di Ngọc dậy sớm, dưới sự trợ giúp của Tiểu Mãn rửa mặt thay áo, chuẩn bị cùng Lô thị đi đến hai thôn trang mới mua nhìn xem, Tiểu Mãn làm tóc cho Di Ngọc, lúc đeo trang sức, thuận miệng hỏi một câu:
“À, cây trâm ngọc điệp lam của tiểu thư ở đâu, mấy ngày trước đây ra ngoài chải đầu dùng xong sau đã không thấy.”
Lúc Di Ngọc ở lại Hạnh Viên cơm áo ăn ở toàn do người bên đó quản lý, trở về nhà lại không ra ngoài quá hai lần, vì vậy mà bây giờ Tiểu Mãn vừa hỏi, mới nghĩ tới ngày đó bản thân tham gia bữa tiệc sau đó đã không thấy trâm ngọc.
“Có lẽ ném ở nơi nào đó, đổi lưu ngân hỉ thước cài cũng được.”
“Hả? Ném sao!” Tiểu Mãn trừng hai mắt, nàng nhưng là biết bộ trang sức đó đáng giá trên trăm lượng bạc, như vậy liền ném một cái, trong lòng đều cảm thấy đau.
Di Ngọc nghĩ nghĩ, xác định từ lúc nàng vào Hạnh Viên ở đã lại không thấy quá cây trâm ngọc kia, thì biết đại khái là mất luc ở bữa tiệc rượu.
“Ha ha, đau lòng nha.” Di Ngọc tuy cũng tiếc nuối, nhưng nhìn thấy vẻ mặt thịt đau kia của Tiểu Mãn, vẫn là cười khẽ lên.
“Tiểu thư!” Tiểu Mãn nghe loại ngữ khí thờ ơ như không này của Di Ngọc, có chút tức giận chu môi nói: “Ta mới không đau lòng nha, cũng không phải nhà ta bỏ bạc ra mua!”
Di Ngọc thuận tay ở trên mặt nàng nhéo một cái, cười đùa nói: “Đúng đúng, ngươi muốn đau lòng cũng nên là đau lòng Lý đại ca nhà ngươi, đau lòng nhà ta làm cái gì!”
“Tiểu, tiểu thư!” Bị Di Ngọc trêu ghẹo như vậy, Tiểu Mãn lập tức đỏ mặt, càng chọc cho Di Ngọc đem tay đi nhéo nàng, Tiểu Mãn sợ đụng tới vết thương của Di Ngọc, cũng không dám trả đòn, chỉ có thể ở một bên trốn tránh nàng một bên xin khoan dung.
Vào lúc Di Ngọc rời khỏi nhà mấy ngày đó, Lý quản gia phụ thân của Lý Nhạc đã nghĩ thông, hơn nữa tự mình đến nhà cậu của Tiểu Mãn định thân, cậu Tiểu Mãn vốn không phản đối việc của nàng cùng Lý Nhạc, tự nhiên là đáp ứng, hai nhà liền thương lượng đến cuối năm liền xử lý hỉ sự cho hai người.
Lô thị đi vào chính nhìn thấy Di Ngọc đang “Khi dễ” Tiểu Mãn, nén cười giả bộ diễn ra một bộ tức giận thúc giục các nàng hai câu, Di Ngọc mới le lưỡi thu tay, Tiểu Mãn vội cài trang sức cho nàng.
Lô thị mua hai chỗ thôn trang này, đều ở cùng một cái trấn nhỏ, trong sân so với nơi Lô gia đang ở còn muốn lớn hơn một ít, mỗi trang đều có một người quản sự, mang hai ba gia quyến, lại có ba bốn cái hạ đẳng nô công, một cái thông trang ở bảy tám người.
Trong phòng khách bố trí đơn giản, Lô thị ở trên chủ vị ngồi sau đó, Di Ngọc mới ngồi xuống chỗ phía dưới bên trái nàng, phía sau đứng thẳng là Tiểu Mãn.
Trong sảnh quy quy củ củ đứng bảy người, cầm đầu là một người nam nhân gần bốn mươi chính là quản sự của thôn trang này, tên gọi là Trần Đông, nhìn thấy hai mẹ con ngồi sau, liền tiến lên cuối người, “Phu nhân, tiểu thư.”
Thanh âm của Lô thị mang theo chút thần sắc nghiêm túc mà thường ngày Di Ngọc hiếm thấy, “Người đều ở đây?”
Thấy Trần quản sự gật đầu ứng tiếng sau, mới lại nói: “Cho tiểu thư các ngươi giới thiệu, báo tên, tuổi.”
Di Ngọc sớm ở trong nhà được Lô thị dặn dò, cũng không bất ngờ, nghiêng người một chút hướng về bầy hạ nhân đang cúi đầu nhìn lại, cái thôn trang này cùng thôn trang bọn hắn vừa đi xem vừa rồi không giống nhau, nơi này do một lão viên ngoại gần đây bán ra, Lô thị sợ mấy người này đối với chủ tử bây giờ của bọn hắn xuất thân từ nông hộ sẽ không cung kính, nên lúc này mới có ý gõ một phen.
Trần quản sự kêu từng người tiến lên đây để cho Di Ngọc nhận thức, thừa lại sáu người, trừ thê tử cùng con gái năm nay mới mãn mười ba tên là Trần Khúc của Trần Đông, còn có một đôi vợ chồng, khác hai người còn lại là thô phó.
Nhận thức mọi người xong, Trần quản sự dưới sự cho phép của Lô thị sai vợ và con gái hắn đi chuẩn bị nước trà, Lô thị tùy bọn hắn đứng ở trong sảnh, hỏi Trần quản sự một số việc ở thôn trang, kì thực là mượn miệng hắn giảng cho Di Ngọc nghe.
Chờ hắn đem chuyện lớn chuyện nhỏ giao đãi xong, Trần Khúc cũng phủng cái khay tới dâng trà, Di Ngọc đánh giá nàng vài lần, lại là cảm thấy tiểu cô nương này diện mạo không kém, mặt mày thanh tú, hai bên má giống như còn mơ hồ có lúm đồng tiền.
Lô thị cầm lấy chén trà, mở nắm nhẹ thổi một cái, ngẩng đầu nhìn mấy người nói: “Ngày đó ta mua xuống thôn trang này, nên nói đều đã cùng các ngươi nói qua, tin tưởng các ngươi cũng đều là có trí nhớ, hôm nay ta tới, một là mang tiểu thư các ngươi tới nhìn xem, hai là sớm tới phát tiền tiêu vặt hàng tháng cho các ngươi — Tiểu Mãn.”
Tiểu Mãn đứng ở phía sau Di Ngọc nghe thấy Lô thị kêu to, tức thì đem túi mang theo bên mình mở ra, đi ra phía trước, ấn phân phó trước đó của Lô thị, phát cho mỗi người bọn hắn phát một cái túi tiền màu trắng.
Trên mặt hai cái thô phó đều mang cười, Di Ngọc tinh mắt nhìn thấy Trần quản sự nhẹ nhàng nhéo nhéo túi tiền sau trên mặt chợt lóe lên kinh ngạc.
Di Ngọc cùng Lô thị ghi nhớ biểu tình của mỗi người bọn hắn sau liếc mắt nhìn nhau một cái.
“Đa tạ phu nhân.” Mọi người lại khẽ khom người.
“Trần quản sự, hai đứa con trai kia của ta trước đó ngươi cũng gặp qua, một cái cả ngày chơi đùa liền không nhắc tới, một cái khác đang học bài ở Quốc Tử Học, cũng không thường về nhà, cho nên thôn trang này ngày sau ta cũng không đến nhiều, nơi này nếu là có sự tình gì, các ngươi liền đến Long Tuyền trấn báo cho ta là được.”
Trần quản sự vội vàng ứng, Lô thị tiếp theo giao đãi mấy câu, lại cự tuyệt ở lại ăn cơm, mang theo Di Ngọc ngồi xe ngựa rời đi trấn nhỏ này.
Trên xe ngựa, Di Ngọc đem Lô thị từ trên xuống dưới đánh giá một lần, rồi sau đó dưới ánh mắt nghi ngờ của nương nàng, cười đùa một tiếng nói: “Chậc chậc, nương ngài vừa rồi thực là có khí thế, có phải hay không nha, Tiểu Mãn.”
Vừa rồi ở trong phòng khách đứng quá thẳng, Tiểu Mãn lúc này đang xoa bóp cái eo nghe thấy lời nói của Di Ngọc, vội cười gật đầu đáp: “Đó là tự nhiên, phu nhân vốn là mặt hiện quý khí, thực sự cầm lấy tư thế tới nói chuyện, đó không phải là khí thế mười phần sao!”
Lô thị lúc này cũng không lại mang hình dạng nghiêm túc giống lúc ở thôn trang, hé miệng cười, cho từng người các nàng một cái mắt đao.
Một đường tán gẫu trở lại Long Tuyền trấn, đi đến đầu ngõ liền nhìn thấy trước cửa đứng một người, nhìn kỹ chỉ thấy là Lưu Hương Hương sắc mặt hơi trắng bệch, Lô thị cùng Di Ngọc vội bước nhanh tới.
“Hương Hương, sao vậy?”
Lưu Hương Hương nghiêm mặt lắc lắc đầu, rồi sau đó ra hiệu cho các nàng vào phòng lại nói.
Nhưng mà không ít bình dân trong thành Trường An đều rõ ràng, công chúa Cao Dương làm sao là đi cầu phúc, rõ ràng là bị Hoàng thượng bắt cấm túc. Một ít đám quyền quý có lòng hiếu kỳ to lớn sau khi nghe ngóng sau, mới biết chuyện này xảy ra là có nguyên nhân, lại phải nhắc tới mấy ngày trước khi thánh chỉ ban xuống, Cao Dương ở trong Thái Học Viện phẫn nộ bác bỏ trực giảng lục nghệ, ở ngay trước mặt chúng học sinh tát thư nghệ Phương điển học.
Phương điển học này tuy phẩm chất không cao, nhưng ở trong Thái Học Viện lại cực kỳ được học sinh kính yêu, không biết là ai đem việc này đâm chọc đến Hoàng thượng nơi đó, Hoàng thượng luôn luôn phô trương tôn sư trọng đạo tự nhiên là giận dữ, lại ở dưới sự tận lực châm ngòi thổi gió của người nào đó, mới hạ ý chỉ tên là cầu phúc thực ra là cấm túc kia.
Lô Tuấn nghe học sinh trong viện bàn tán chuyện này sau, mấy ngày liên tiếp tinh thần đều là sảng khoái, Lô Trí ngược lại trên mặt bình tĩnh hết sức, mỗi khi gặp người khác nghị luận việc này của Cao Dương thì mặt ngoài không bảo vệ cũng không bỏ đá xuống giếng, đều là một loại thái độ từ chối cho ý kiến.
Lý Thái sau khi trở lại Ngụy Vương phủ nhận đến trinh thám báo cáo chỉ phân phó cấp dưới không cần lại đuổi theo tra việc này, đối ngoại cứ theo lẽ thường là một bộ hình dạng việc không liên quan đến mình, cuối cùng làm cho mấy vị hoàng tử vốn tưởng rằng hắn cùng Cao Dương giao hảo mò không ra tâm tư hắn.
Lại nói hôm nay Di Ngọc dậy sớm, dưới sự trợ giúp của Tiểu Mãn rửa mặt thay áo, chuẩn bị cùng Lô thị đi đến hai thôn trang mới mua nhìn xem, Tiểu Mãn làm tóc cho Di Ngọc, lúc đeo trang sức, thuận miệng hỏi một câu:
“À, cây trâm ngọc điệp lam của tiểu thư ở đâu, mấy ngày trước đây ra ngoài chải đầu dùng xong sau đã không thấy.”
Lúc Di Ngọc ở lại Hạnh Viên cơm áo ăn ở toàn do người bên đó quản lý, trở về nhà lại không ra ngoài quá hai lần, vì vậy mà bây giờ Tiểu Mãn vừa hỏi, mới nghĩ tới ngày đó bản thân tham gia bữa tiệc sau đó đã không thấy trâm ngọc.
“Có lẽ ném ở nơi nào đó, đổi lưu ngân hỉ thước cài cũng được.”
“Hả? Ném sao!” Tiểu Mãn trừng hai mắt, nàng nhưng là biết bộ trang sức đó đáng giá trên trăm lượng bạc, như vậy liền ném một cái, trong lòng đều cảm thấy đau.
Di Ngọc nghĩ nghĩ, xác định từ lúc nàng vào Hạnh Viên ở đã lại không thấy quá cây trâm ngọc kia, thì biết đại khái là mất luc ở bữa tiệc rượu.
“Ha ha, đau lòng nha.” Di Ngọc tuy cũng tiếc nuối, nhưng nhìn thấy vẻ mặt thịt đau kia của Tiểu Mãn, vẫn là cười khẽ lên.
“Tiểu thư!” Tiểu Mãn nghe loại ngữ khí thờ ơ như không này của Di Ngọc, có chút tức giận chu môi nói: “Ta mới không đau lòng nha, cũng không phải nhà ta bỏ bạc ra mua!”
Di Ngọc thuận tay ở trên mặt nàng nhéo một cái, cười đùa nói: “Đúng đúng, ngươi muốn đau lòng cũng nên là đau lòng Lý đại ca nhà ngươi, đau lòng nhà ta làm cái gì!”
“Tiểu, tiểu thư!” Bị Di Ngọc trêu ghẹo như vậy, Tiểu Mãn lập tức đỏ mặt, càng chọc cho Di Ngọc đem tay đi nhéo nàng, Tiểu Mãn sợ đụng tới vết thương của Di Ngọc, cũng không dám trả đòn, chỉ có thể ở một bên trốn tránh nàng một bên xin khoan dung.
Vào lúc Di Ngọc rời khỏi nhà mấy ngày đó, Lý quản gia phụ thân của Lý Nhạc đã nghĩ thông, hơn nữa tự mình đến nhà cậu của Tiểu Mãn định thân, cậu Tiểu Mãn vốn không phản đối việc của nàng cùng Lý Nhạc, tự nhiên là đáp ứng, hai nhà liền thương lượng đến cuối năm liền xử lý hỉ sự cho hai người.
Lô thị đi vào chính nhìn thấy Di Ngọc đang “Khi dễ” Tiểu Mãn, nén cười giả bộ diễn ra một bộ tức giận thúc giục các nàng hai câu, Di Ngọc mới le lưỡi thu tay, Tiểu Mãn vội cài trang sức cho nàng.
Lô thị mua hai chỗ thôn trang này, đều ở cùng một cái trấn nhỏ, trong sân so với nơi Lô gia đang ở còn muốn lớn hơn một ít, mỗi trang đều có một người quản sự, mang hai ba gia quyến, lại có ba bốn cái hạ đẳng nô công, một cái thông trang ở bảy tám người.
Trong phòng khách bố trí đơn giản, Lô thị ở trên chủ vị ngồi sau đó, Di Ngọc mới ngồi xuống chỗ phía dưới bên trái nàng, phía sau đứng thẳng là Tiểu Mãn.
Trong sảnh quy quy củ củ đứng bảy người, cầm đầu là một người nam nhân gần bốn mươi chính là quản sự của thôn trang này, tên gọi là Trần Đông, nhìn thấy hai mẹ con ngồi sau, liền tiến lên cuối người, “Phu nhân, tiểu thư.”
Thanh âm của Lô thị mang theo chút thần sắc nghiêm túc mà thường ngày Di Ngọc hiếm thấy, “Người đều ở đây?”
Thấy Trần quản sự gật đầu ứng tiếng sau, mới lại nói: “Cho tiểu thư các ngươi giới thiệu, báo tên, tuổi.”
Di Ngọc sớm ở trong nhà được Lô thị dặn dò, cũng không bất ngờ, nghiêng người một chút hướng về bầy hạ nhân đang cúi đầu nhìn lại, cái thôn trang này cùng thôn trang bọn hắn vừa đi xem vừa rồi không giống nhau, nơi này do một lão viên ngoại gần đây bán ra, Lô thị sợ mấy người này đối với chủ tử bây giờ của bọn hắn xuất thân từ nông hộ sẽ không cung kính, nên lúc này mới có ý gõ một phen.
Trần quản sự kêu từng người tiến lên đây để cho Di Ngọc nhận thức, thừa lại sáu người, trừ thê tử cùng con gái năm nay mới mãn mười ba tên là Trần Khúc của Trần Đông, còn có một đôi vợ chồng, khác hai người còn lại là thô phó.
Nhận thức mọi người xong, Trần quản sự dưới sự cho phép của Lô thị sai vợ và con gái hắn đi chuẩn bị nước trà, Lô thị tùy bọn hắn đứng ở trong sảnh, hỏi Trần quản sự một số việc ở thôn trang, kì thực là mượn miệng hắn giảng cho Di Ngọc nghe.
Chờ hắn đem chuyện lớn chuyện nhỏ giao đãi xong, Trần Khúc cũng phủng cái khay tới dâng trà, Di Ngọc đánh giá nàng vài lần, lại là cảm thấy tiểu cô nương này diện mạo không kém, mặt mày thanh tú, hai bên má giống như còn mơ hồ có lúm đồng tiền.
Lô thị cầm lấy chén trà, mở nắm nhẹ thổi một cái, ngẩng đầu nhìn mấy người nói: “Ngày đó ta mua xuống thôn trang này, nên nói đều đã cùng các ngươi nói qua, tin tưởng các ngươi cũng đều là có trí nhớ, hôm nay ta tới, một là mang tiểu thư các ngươi tới nhìn xem, hai là sớm tới phát tiền tiêu vặt hàng tháng cho các ngươi — Tiểu Mãn.”
Tiểu Mãn đứng ở phía sau Di Ngọc nghe thấy Lô thị kêu to, tức thì đem túi mang theo bên mình mở ra, đi ra phía trước, ấn phân phó trước đó của Lô thị, phát cho mỗi người bọn hắn phát một cái túi tiền màu trắng.
Trên mặt hai cái thô phó đều mang cười, Di Ngọc tinh mắt nhìn thấy Trần quản sự nhẹ nhàng nhéo nhéo túi tiền sau trên mặt chợt lóe lên kinh ngạc.
Di Ngọc cùng Lô thị ghi nhớ biểu tình của mỗi người bọn hắn sau liếc mắt nhìn nhau một cái.
“Đa tạ phu nhân.” Mọi người lại khẽ khom người.
“Trần quản sự, hai đứa con trai kia của ta trước đó ngươi cũng gặp qua, một cái cả ngày chơi đùa liền không nhắc tới, một cái khác đang học bài ở Quốc Tử Học, cũng không thường về nhà, cho nên thôn trang này ngày sau ta cũng không đến nhiều, nơi này nếu là có sự tình gì, các ngươi liền đến Long Tuyền trấn báo cho ta là được.”
Trần quản sự vội vàng ứng, Lô thị tiếp theo giao đãi mấy câu, lại cự tuyệt ở lại ăn cơm, mang theo Di Ngọc ngồi xe ngựa rời đi trấn nhỏ này.
Trên xe ngựa, Di Ngọc đem Lô thị từ trên xuống dưới đánh giá một lần, rồi sau đó dưới ánh mắt nghi ngờ của nương nàng, cười đùa một tiếng nói: “Chậc chậc, nương ngài vừa rồi thực là có khí thế, có phải hay không nha, Tiểu Mãn.”
Vừa rồi ở trong phòng khách đứng quá thẳng, Tiểu Mãn lúc này đang xoa bóp cái eo nghe thấy lời nói của Di Ngọc, vội cười gật đầu đáp: “Đó là tự nhiên, phu nhân vốn là mặt hiện quý khí, thực sự cầm lấy tư thế tới nói chuyện, đó không phải là khí thế mười phần sao!”
Lô thị lúc này cũng không lại mang hình dạng nghiêm túc giống lúc ở thôn trang, hé miệng cười, cho từng người các nàng một cái mắt đao.
Một đường tán gẫu trở lại Long Tuyền trấn, đi đến đầu ngõ liền nhìn thấy trước cửa đứng một người, nhìn kỹ chỉ thấy là Lưu Hương Hương sắc mặt hơi trắng bệch, Lô thị cùng Di Ngọc vội bước nhanh tới.
“Hương Hương, sao vậy?”
Lưu Hương Hương nghiêm mặt lắc lắc đầu, rồi sau đó ra hiệu cho các nàng vào phòng lại nói.
/164
|