Di Ngọc nhìn về đôi mẹ con đứng ngoài cửa, bởi vì trên mặt hai ả nổi lên một chút giống như hận ý mà trong lòng sinh nghi, nghe lời nói của Vương thị, cũng không quan tâm tức giận, nhàn nhạt đáp: “Buổi chiều không phải các ngươi tới đây ăn xin sao?”
“Tiểu Ngọc, ngươi là Tiểu Ngọc đúng không?” Lý Tiểu Mai nhìn thấy Di Ngọc sau đó tâm tình có chút kích động lên, “Ta là Tiểu Mai a, ngươi không nhận ra ta sao, trước đây chúng ta thường xuyên cùng một chỗ chơi đùa!”
Ánh mắt Di Ngọc hốt hoảng trong phút chốc, rồi sau đó mang chút tự giễu, đúng vậy, thời điểm đó nàng thường xuyên cùng Lý Tiểu Mai một chỗ, dạy Lý Tiểu Mai thêu hoa biết chữ, nghe ả giảng chút tâm sự của thiếu nữ… Nhưng mà sau này, từ lúc ả ra mặt chỉ chứng Lô thị, rốt cuộc đã không phải là tiểu cô nương mà nàng nhận thức nữa, rồi đêm đó Lý Tiểu Mai đến nhà “Giải thích”, cuối cùng làm cho tình bạn chưa thành hình của hai người toàn bộ hóa thành hư ảo.
Di Ngọc lắc lắc đầu, “Ta không biết ngươi.”
Câu nói này vừa ra khỏi miệng, Lý Tiểu Mai lập tức như bị trời đánh, trên mặt từ kinh ngạc đến nghi ngờ, cuối cùng lại hồi phục trở lại bộ hình dạng tràn đầy phẫn hận mà ngay từ đầu Di Ngọc nhìn thấy.
“Ngươi nói bậy! Tiểu Ngọc, ngươi tại sao thành như vậy!” Nếu không phải Lô thị và Lưu Hương Hương che ở ngưỡng cửa, sợ là Lý Tiểu Mai đã trực tiếp xông tới, bắt lấy Di Ngọc hỏi một câu cho rõ.
Trong lòng Di Ngọc buồn khổ, cúi đầu không nói, cũng không lại nhìn ả, Vương thị kéo Lý Tiểu Mai an ủi ả mấy câu, mới đối với Lô thị hung hăng nói: “Hai mẹ con bọn mày đều không phải cái giống gì tốt! Tưởng ra vẻ không biết bọn tao liền không có chuyện gì sao, mày đem bọn tao hại thành cái dạng này, tao tuyệt đối sẽ không làm cho mày yên ổn!”
“Đủ!” Lô thị đã phát hỏa, hung hăng quát một tiếng, “Các ngươi có đi hay không!”
Vương thị dữ tợn đáp: “Không đi! Lô Nhị Nương, tao đã nhận ra mày, nghĩ đuổi tao đi nào có dễ dàng như vậy!”
“Được.” Lô thị nhẹ nhàng gật gật đầu, lui về phía sau một bước, nghiêm mặt kêu, “Tiểu Mãn!”
Tiểu Mãn tuy mò không rõ tình huống hiện tại, vẫn là lớn tiếng đáp: “Dạ, phu nhân!” Đây rõ ràng là cảnh tượng của kẻ thù gặp nhau, nàng tự nhiên là không thể thua về mặt trận thế.
“Đi đem tuần phố gọi tới, nói nơi này có hai kẻ điên từ bên ngoài tới quậy phá!”
“Dạ!” Tiểu Mãn nghe lời nói của Lô thị, từ phía sau Di Ngọc chạy tới, đến ngưỡng cửa gạt ra mẹ con Vương thị đang còn ngẩn ra, chớp mắt đã không thấy bóng dáng.
Vương thị mới tới Long Tuyền trấn, còn không biết được cái gọi là “Tuần phố” này là làm cái gì, khẽ giật mình sau đó cũng không sợ hãi, vỗ ván cửa, cười lạnh nói: “Kêu ai tới bà đây cũng không sợ, chọc điên tao liền đem chút chuyện hư hỏng kia của bọn mày vạch trần, đến lúc đó bọn mày nhưng đừng có đi cầu tao!”
Lại nói Vương thị người này trừ ham món lợi nhỏ lại có chút khôn vặt, nhưng thực sự đặt tại chuyện tình đứng đắn cũng không có ai càng so với ả hồ đồ, ả từ chỗ của Tam Cô nghe nói đến chuyện ở Lô gia xong, tự cao cầm được “Nhược điểm” của các nàng, chỉ nghĩ tới “Đòi nợ”, lại không nghĩ đến Lô gia ở trong trấn này khổ tâm kinh doanh ba năm, há vẫn là đôi mẹ góa con côi mặc người lăng nhục trong tưởng tượng của ả.
Lô thị không để ý ả, mặc ả đứng ở ngưỡng cửa nhà mình, Lưu Hương Hương lúc này cũng không gấp về nhà, nâng cánh tay Lô thị bồi nàng cùng nhau chờ tuần phố tới.
Không lâu sâu, trong tai mọi người liền vang lên một tiếng vang dội:
“Là ai gây rối!”
Di Ngọc nhíu mày lại, khéo, hôm nay lại là hắn ở trấn nam đương sai.
Ngay sau đó chỉ thấy sau lưng mẹ con Vương thị nhiều ra một người đàn ông cao lớn, vừa xem so với Vương thị đang đứng trên bậc cửa còn muốn cao hơn một cái đầu. Người này gọi là Đậu Hòa, là người nổi tiếng thô lỗ ở trên trấn, bởi vì nương của hắn từng ở Lô gia làm quá kẹo hồ lô một thời gian, kiếm được không ít tiền, cho nên nhận được rất nhiều ân tình của Lô thị.
Lô thị nhìn thấy Đậu Hòa, thần sắc càng thả lỏng, “A Hòa, hai người điên này không biết từ chỗ nào nghe nói chuyện nhà của thím, liền tới cửa tìm chuyện, trên miệng nói đầy lời điên nói lung tung, đuổi cũng không đi.”
Đậu Hòa gật đầu ứng, nhìn mẹ con Vương thị một cái, căn bản nghe cũng không nghe hai ả đầy miệng giải thích, đối với hai cái tuần phố đứng phía sau cùng đi tới đây với hắn vung tay lên, “Lôi đi.”
Vương thị cùng Lý Tiểu Mai bị kéo cánh tay từ cửa lớn Lô gia lui hai bước, trên miệng la to, “Buông, buông tay! Các ngươi sao loạn bắt người?”
Đậu Hòa hừ một tiếng, “Các ngươi đây là nhiễu dân, chẳng những muốn bắt các ngươi, còn phải đánh các ngươi.” Rồi sau đó đối với Lô thị gật đầu, “Buổi tối thím đóng cửa kỹ lại, ta cam đoan hai người điên này bị đánh xong sẽ không dám lại tới cửa gây sự.”
Mẹ con Vương thị còn đang lung tung la hét, Đậu Hòa nhíu mày, từ trong túi áo rút ra hai miếng vải trắng không biết được dùng để làm gì nhét vào miệng hai ả, vừa lòng nhìn hai ả chỉ có thể rầm rì, sau đó dẫn người rời đi.
Trong trấn này không có nha môn, nhưng mà có phủ trấn trưởng, mỗi năm dân trấn trừ giao nộp thuế má cho triều đình, còn phải ấn hộ nộp lên một số tiền cho phủ trấn trưởng, tuy là không nhiều, nhưng một trấn như vậy cộng lại cũng đầy đủ để cho phủ trấn trưởng xây dựng một đội tuần phố ba mươi người, chức năng của bọn họ cùng với bộ khoái (*) không kém nhiều, tuy không có quyền to sinh sát như nha môn, nhưng đánh mấy cây hoặc giam giữ vẫn được triều đình ngầm đồng ý.
(*)Bộ khoái: Sai dịch (chuyên truy nã, bắt người cho nha môn thời trước); người bắt giam; viên chức chuyên giúp phát trát đòi và lệnh bắt giữ.
Chờ bọn hắn đi xa, Lô thị lại cùng Lưu Hương Hương dặn dò vài câu, liền cho nàng đi về nhà.
Nhàn Dung biệt viện, chính phòng
Trong phòng đốt huân hương nhàn nhạt, một nam tử tuấn mỹ mặc áo gấm nghiêng người dựa vào trên giường đệm, nhẹ nhàng khép mắt làm như đã ngủ, không biết có chăng đang nghe người áo xám đang quỳ ở trước giường chậm rãi trần thuật.
“… Chủ tử, sự tình chính là như vậy.” Người áo xám bẩm báo xong liền bảo trì tư thế cúi đầu không ngôn ngữ.
Qua một lúc sau, trong phòng mới lại nghe thấy một thanh âm trầm thấp vang lên.
“Tiếp tục nhìn chòng chọc hắn.”
“Tuân lệnh.”
Sau khi người áo xám khom người rời đi, nam tử trên giường chậm rãi mở to một đôi con ngươi, tràn ra ánh sáng xanh biếc lấp lánh, chính là nhan sắc trong suốt như vậy, lại làm cho người xem không thấy chủ nhân của nó đến tột cùng đang suy nghĩ gì.
“Thùng thùng” vài tiếng đập cửa vang lên, người ở trên giường cũng không để ý, lại đem đôi mắt khép lại, thân thể hơi hơi hướng một bên, trâm ngọc vốn là lỏng lẻo treo trên đầu rơi xuống mặt đất, phát ra tiếng vang thanh thúy, một đầu tóc đen nhất thời tản ra trên vai. (Òa, mỹ nam ah >_<)
“Công tử.” Giọng nói yêu kiều mềm mại kèm với tiếng đẩy cửa vang lên, một nữ người nữ nhân mặt mày thanh tú lượn lờ dạo bước đi tới, đi tới ngoại sảnh lại vòng qua bình phong, vừa nhìn thấy nam tử xõa tóc nghiêng nghiêng ỷ trên giường, khuôn mặt nhất thời bay lên hai đóa mây đỏ, làm cho tư sắc vốn có ba phần cũng thành năm phân.
“Công tử, ngài ngủ ở chỗ này sẽ cảm lạnh.” Nữ nhân lại hướng phía trước đi đi, vào lúc đi đến cách giường năm bước, thấy hoa mắt, thân thể đột nhiên cứng đờ.
Bất thình lình xuất hiện một kiếm khách áo đen cách nữ tử này không đến ba tấc, một thanh trường kiếm sáng ngời để ngang trên cần cổ nàng, từng giọt huyết châu thuận theo dáng kiếm trượt xuống.
“Dạy dỗ cho nàng cái gì gọi là quy củ.” Nam tử trên giường vừa dứt lời, kiếm khách áo đen liền cắp nữ nhân đã sớm bị dọa ngốc kia đi ra ngoài.
Trong phòng rất nhanh lại khôi phục an tĩnh, nhàn nhạt mùi máu tươi phiêu tán trong không khí rất nhanh đã bị hương khí thanh nhã trong lư hương che dấu.
“Tiểu Ngọc, ngươi là Tiểu Ngọc đúng không?” Lý Tiểu Mai nhìn thấy Di Ngọc sau đó tâm tình có chút kích động lên, “Ta là Tiểu Mai a, ngươi không nhận ra ta sao, trước đây chúng ta thường xuyên cùng một chỗ chơi đùa!”
Ánh mắt Di Ngọc hốt hoảng trong phút chốc, rồi sau đó mang chút tự giễu, đúng vậy, thời điểm đó nàng thường xuyên cùng Lý Tiểu Mai một chỗ, dạy Lý Tiểu Mai thêu hoa biết chữ, nghe ả giảng chút tâm sự của thiếu nữ… Nhưng mà sau này, từ lúc ả ra mặt chỉ chứng Lô thị, rốt cuộc đã không phải là tiểu cô nương mà nàng nhận thức nữa, rồi đêm đó Lý Tiểu Mai đến nhà “Giải thích”, cuối cùng làm cho tình bạn chưa thành hình của hai người toàn bộ hóa thành hư ảo.
Di Ngọc lắc lắc đầu, “Ta không biết ngươi.”
Câu nói này vừa ra khỏi miệng, Lý Tiểu Mai lập tức như bị trời đánh, trên mặt từ kinh ngạc đến nghi ngờ, cuối cùng lại hồi phục trở lại bộ hình dạng tràn đầy phẫn hận mà ngay từ đầu Di Ngọc nhìn thấy.
“Ngươi nói bậy! Tiểu Ngọc, ngươi tại sao thành như vậy!” Nếu không phải Lô thị và Lưu Hương Hương che ở ngưỡng cửa, sợ là Lý Tiểu Mai đã trực tiếp xông tới, bắt lấy Di Ngọc hỏi một câu cho rõ.
Trong lòng Di Ngọc buồn khổ, cúi đầu không nói, cũng không lại nhìn ả, Vương thị kéo Lý Tiểu Mai an ủi ả mấy câu, mới đối với Lô thị hung hăng nói: “Hai mẹ con bọn mày đều không phải cái giống gì tốt! Tưởng ra vẻ không biết bọn tao liền không có chuyện gì sao, mày đem bọn tao hại thành cái dạng này, tao tuyệt đối sẽ không làm cho mày yên ổn!”
“Đủ!” Lô thị đã phát hỏa, hung hăng quát một tiếng, “Các ngươi có đi hay không!”
Vương thị dữ tợn đáp: “Không đi! Lô Nhị Nương, tao đã nhận ra mày, nghĩ đuổi tao đi nào có dễ dàng như vậy!”
“Được.” Lô thị nhẹ nhàng gật gật đầu, lui về phía sau một bước, nghiêm mặt kêu, “Tiểu Mãn!”
Tiểu Mãn tuy mò không rõ tình huống hiện tại, vẫn là lớn tiếng đáp: “Dạ, phu nhân!” Đây rõ ràng là cảnh tượng của kẻ thù gặp nhau, nàng tự nhiên là không thể thua về mặt trận thế.
“Đi đem tuần phố gọi tới, nói nơi này có hai kẻ điên từ bên ngoài tới quậy phá!”
“Dạ!” Tiểu Mãn nghe lời nói của Lô thị, từ phía sau Di Ngọc chạy tới, đến ngưỡng cửa gạt ra mẹ con Vương thị đang còn ngẩn ra, chớp mắt đã không thấy bóng dáng.
Vương thị mới tới Long Tuyền trấn, còn không biết được cái gọi là “Tuần phố” này là làm cái gì, khẽ giật mình sau đó cũng không sợ hãi, vỗ ván cửa, cười lạnh nói: “Kêu ai tới bà đây cũng không sợ, chọc điên tao liền đem chút chuyện hư hỏng kia của bọn mày vạch trần, đến lúc đó bọn mày nhưng đừng có đi cầu tao!”
Lại nói Vương thị người này trừ ham món lợi nhỏ lại có chút khôn vặt, nhưng thực sự đặt tại chuyện tình đứng đắn cũng không có ai càng so với ả hồ đồ, ả từ chỗ của Tam Cô nghe nói đến chuyện ở Lô gia xong, tự cao cầm được “Nhược điểm” của các nàng, chỉ nghĩ tới “Đòi nợ”, lại không nghĩ đến Lô gia ở trong trấn này khổ tâm kinh doanh ba năm, há vẫn là đôi mẹ góa con côi mặc người lăng nhục trong tưởng tượng của ả.
Lô thị không để ý ả, mặc ả đứng ở ngưỡng cửa nhà mình, Lưu Hương Hương lúc này cũng không gấp về nhà, nâng cánh tay Lô thị bồi nàng cùng nhau chờ tuần phố tới.
Không lâu sâu, trong tai mọi người liền vang lên một tiếng vang dội:
“Là ai gây rối!”
Di Ngọc nhíu mày lại, khéo, hôm nay lại là hắn ở trấn nam đương sai.
Ngay sau đó chỉ thấy sau lưng mẹ con Vương thị nhiều ra một người đàn ông cao lớn, vừa xem so với Vương thị đang đứng trên bậc cửa còn muốn cao hơn một cái đầu. Người này gọi là Đậu Hòa, là người nổi tiếng thô lỗ ở trên trấn, bởi vì nương của hắn từng ở Lô gia làm quá kẹo hồ lô một thời gian, kiếm được không ít tiền, cho nên nhận được rất nhiều ân tình của Lô thị.
Lô thị nhìn thấy Đậu Hòa, thần sắc càng thả lỏng, “A Hòa, hai người điên này không biết từ chỗ nào nghe nói chuyện nhà của thím, liền tới cửa tìm chuyện, trên miệng nói đầy lời điên nói lung tung, đuổi cũng không đi.”
Đậu Hòa gật đầu ứng, nhìn mẹ con Vương thị một cái, căn bản nghe cũng không nghe hai ả đầy miệng giải thích, đối với hai cái tuần phố đứng phía sau cùng đi tới đây với hắn vung tay lên, “Lôi đi.”
Vương thị cùng Lý Tiểu Mai bị kéo cánh tay từ cửa lớn Lô gia lui hai bước, trên miệng la to, “Buông, buông tay! Các ngươi sao loạn bắt người?”
Đậu Hòa hừ một tiếng, “Các ngươi đây là nhiễu dân, chẳng những muốn bắt các ngươi, còn phải đánh các ngươi.” Rồi sau đó đối với Lô thị gật đầu, “Buổi tối thím đóng cửa kỹ lại, ta cam đoan hai người điên này bị đánh xong sẽ không dám lại tới cửa gây sự.”
Mẹ con Vương thị còn đang lung tung la hét, Đậu Hòa nhíu mày, từ trong túi áo rút ra hai miếng vải trắng không biết được dùng để làm gì nhét vào miệng hai ả, vừa lòng nhìn hai ả chỉ có thể rầm rì, sau đó dẫn người rời đi.
Trong trấn này không có nha môn, nhưng mà có phủ trấn trưởng, mỗi năm dân trấn trừ giao nộp thuế má cho triều đình, còn phải ấn hộ nộp lên một số tiền cho phủ trấn trưởng, tuy là không nhiều, nhưng một trấn như vậy cộng lại cũng đầy đủ để cho phủ trấn trưởng xây dựng một đội tuần phố ba mươi người, chức năng của bọn họ cùng với bộ khoái (*) không kém nhiều, tuy không có quyền to sinh sát như nha môn, nhưng đánh mấy cây hoặc giam giữ vẫn được triều đình ngầm đồng ý.
(*)Bộ khoái: Sai dịch (chuyên truy nã, bắt người cho nha môn thời trước); người bắt giam; viên chức chuyên giúp phát trát đòi và lệnh bắt giữ.
Chờ bọn hắn đi xa, Lô thị lại cùng Lưu Hương Hương dặn dò vài câu, liền cho nàng đi về nhà.
Nhàn Dung biệt viện, chính phòng
Trong phòng đốt huân hương nhàn nhạt, một nam tử tuấn mỹ mặc áo gấm nghiêng người dựa vào trên giường đệm, nhẹ nhàng khép mắt làm như đã ngủ, không biết có chăng đang nghe người áo xám đang quỳ ở trước giường chậm rãi trần thuật.
“… Chủ tử, sự tình chính là như vậy.” Người áo xám bẩm báo xong liền bảo trì tư thế cúi đầu không ngôn ngữ.
Qua một lúc sau, trong phòng mới lại nghe thấy một thanh âm trầm thấp vang lên.
“Tiếp tục nhìn chòng chọc hắn.”
“Tuân lệnh.”
Sau khi người áo xám khom người rời đi, nam tử trên giường chậm rãi mở to một đôi con ngươi, tràn ra ánh sáng xanh biếc lấp lánh, chính là nhan sắc trong suốt như vậy, lại làm cho người xem không thấy chủ nhân của nó đến tột cùng đang suy nghĩ gì.
“Thùng thùng” vài tiếng đập cửa vang lên, người ở trên giường cũng không để ý, lại đem đôi mắt khép lại, thân thể hơi hơi hướng một bên, trâm ngọc vốn là lỏng lẻo treo trên đầu rơi xuống mặt đất, phát ra tiếng vang thanh thúy, một đầu tóc đen nhất thời tản ra trên vai. (Òa, mỹ nam ah >_<)
“Công tử.” Giọng nói yêu kiều mềm mại kèm với tiếng đẩy cửa vang lên, một nữ người nữ nhân mặt mày thanh tú lượn lờ dạo bước đi tới, đi tới ngoại sảnh lại vòng qua bình phong, vừa nhìn thấy nam tử xõa tóc nghiêng nghiêng ỷ trên giường, khuôn mặt nhất thời bay lên hai đóa mây đỏ, làm cho tư sắc vốn có ba phần cũng thành năm phân.
“Công tử, ngài ngủ ở chỗ này sẽ cảm lạnh.” Nữ nhân lại hướng phía trước đi đi, vào lúc đi đến cách giường năm bước, thấy hoa mắt, thân thể đột nhiên cứng đờ.
Bất thình lình xuất hiện một kiếm khách áo đen cách nữ tử này không đến ba tấc, một thanh trường kiếm sáng ngời để ngang trên cần cổ nàng, từng giọt huyết châu thuận theo dáng kiếm trượt xuống.
“Dạy dỗ cho nàng cái gì gọi là quy củ.” Nam tử trên giường vừa dứt lời, kiếm khách áo đen liền cắp nữ nhân đã sớm bị dọa ngốc kia đi ra ngoài.
Trong phòng rất nhanh lại khôi phục an tĩnh, nhàn nhạt mùi máu tươi phiêu tán trong không khí rất nhanh đã bị hương khí thanh nhã trong lư hương che dấu.
/164
|