Bốn người thiếu niên cùng đi với Trưởng Tôn Chỉ toàn là con em nhà giàu trong kinh thành, thường ngày sinh chiều dưỡng chuộng, mấy chiêu khoa chân múa tay cũng đều là ở giờ xạ nghệ tại Quốc Tử Giám học để ứng phó với tiên sinh, nơi nào có thể là đối thủ với người từ nhỏ liền luyện quyền thân hình lại cao to như Lô Tuấn.
Không quá khoảnh khắc, trên mặt đất đã tứ ngưỡng bát xoa (*) thành một đống, Lô Tuấn lại xoay người cùng lúc bắt được Trưởng Tôn Chỉ ở một bên vừa mới từ mặt đất đứng lên, sắc mặt có chút nanh ác, lần trước là bởi vì hắn say rượu hỏng việc, hại tiểu muội nhà mình thiếu chút nữa đi nửa cái mạng, lần này hắn liền đứng ở đây, làm sao còn có thể làm cho nàng bị người ức hiếp.
(*) “Tứ ngưỡng bát xoa” có nghĩa mặt chữ là “Bốn chi ngửa ra hai tay chắp lại”, chỉ người nằm tư thế không lịch sự, ngửa mặt lên trời, tứ chi giơ ra.
“Đủ.” Sau khi Lô Tuấn lại ra một quyền đánh ở trên mặt Trưởng Tôn Chỉ, rốt cuộc Lô Trí ra tiếng ngăn chặn, vừa rồi hắn cũng là vô cùng tức giận, mới mặc Lô Tuấn ra tay độc ác một trận, nhưng mà lại đánh tiếp, sợ là chuyện sau này không tốt xử lý.
Lô Tuấn thở hổn hển thu hồi quả đấm nắm chặt, đứng lên bước nhanh đi đến bên cạnh Di Ngọc, gấp giọng hỏi: “Thế nào, có phải là đụng đến miệng vết thương?”
Vết thương trên bờ vai của Di Ngọc tuy là đã tốt lên, nhưng mà lại như cũ không thể tự nhiên hoạt động, các đốt ngón tay vốn cũng có chút cứng ngắc, ban nãy lại bị Trưởng Tôn Chỉ kia kéo lấy càng làm mạnh mẽ động đến mấy cái xương cốt từng bị thương, lúc này nàng chỉ cảm thấy vai trái một trận nóng hừng hực đau đớn, mồ hôi lạnh thẳng tắp chảy xuống.
Di Ngọc lắc lắc đầu, sắc mặc hơi có chút trắng bệch đáp, “Không biết, chúng ta đi tìm một nhà y quán nào nhìn xem.”
Lô Trí nhìn thoáng qua mấy người nằm trên mặt đất, xoay người lại nói với Lô Tuấn: “Ngươi mang Tiểu Ngọc đến y quán trên con đường phía sau kia, một lát nữa ta sẽ đi qua.”
Lô Tuấn gật gật đầu, không để ý Di Ngọc phản đối, cẩn thận từng li từng tí cõng nàng, phía sau do Trần Khúc dìu đỡ, ba người hướng nơi xa bước nhanh rời đi.
Thấy bọn hắn đi xa, Lô Trí mới vén vạt áo lên ngồi xổm xuống bên cạnh Trưởng Tôn Chỉ, nhìn hắn đang ai ai rên rỉ, nói khẽ: “Trưởng Tôn công tử, ngươi nếu như còn tính là thông minh, chuyện hôm nay liền thôi, nếu như đầu óc ngươi lại ngu xuẩn, ta nghĩ có chút chuyện xưa nho nhỏ Trưởng Tôn đại nhân sẽ rất vui sướng muốn biết.”
Trưởng Tôn Chỉ lung tung lau máu mũi, nhất thời gương mặt sạch sẽ được ba phần, có chút cứng ngắc trả lời: “Ngươi, ngươi nói cái gì, ta không hiểu.”
Lô Trí hí mắt lộ ra một nụ cười không đạt tới đáy mắt, “Chính ngươi rõ ràng…” Lập tức cúi người ở bên tai Trưởng Tôn Chỉ nhẹ nhàng nói một cái tên, sau khi thối lui vừa lòng nhìn sắc mặt đối phương đã trắng bệch.
Không chờ hắn lại trả lời, Lô Trí liền đứng thẳng người, hướng phương hướng vừa rồi Lô Tuấn bọn hắn rời đi bước nhanh đuổi theo.
*****
Dưới sự yêu cầu mãnh liệt của Lô Tuấn, một vị đại phu tóc hoa râm lại ở trên vai Di Ngọc ấn mấy cái, nói lần nữa, “Không việc gì, nghỉ ngơi là được. Tiểu huynh đệ, tiểu cô nương này thực sự không có gì đáng ngại, ngươi tin lão phu đi.”
Lô Tuấn gấp giọng nói: “Nàng đều đau thành như vậy, không được, ngài lại nhìn lần nữa đi, thương thế của muội muội ta nửa tháng nay chưa từng phát đau, hiện nay không phải ra vấn đề thì sao lại thế!”
“Aiz, tiểu huynh đệ, lão phu hành y đã có hơn bốn mươi bảy năm, bệnh tật gì chưa từng gặp qua, thương thế của nàng điều dưỡng rất tốt, nhưng là do không đủ trăm ngày, dùng lực va chạm sẽ vẫn đau, kì thực là không có chuyện.”
“Ngài vẫn là nhìn thêm một lần.”
“Bốp!” Một bàn tay của đại phu vỗ ở trên bàn, “Không tin tưởng thì thôi, các ngươi đi ra cho lão phu!”
Lô Trí đi vào y quán, chính là gặp một màn vỗ bàn này của đại phu, nghi hoặc đi vào hỏi mới biết là chuyện gì xảy ra, quay đầu trừng Lô Tuấn một cái, sau đó đối với đại phu đang thở phì phì nói: “Đại phu, xá đệ cũng là nhất thời nóng lòng, mong rằng thứ lỗi.”
Di Ngọc ở một bên bài trừ một cái tươi cười yếu ớt, “Đại phu, bây giờ ta thật sự không đau như vừa rồi.”
Lúc này sắc mặt đại phu mới tốt chút, vươn tay viết một toa thuốc đưa cho Lô Trí, “Mỗi ngày một lần, nấu ba khắc, lấy bã thuốc đắp lên vết thương, qua ba ngày nếu vẫn còn đau, bảng hiệu của ta liền tháo xuống cho các ngươi.”
Lô Trí nhận toa thuốc cảm ơn, lại lấy hai lượng bạc ở trên bàn, sau đó bọn hắn mới rời khỏi y quán.
Khu phố này không có nơi cho thuê xe ngựa, Di Ngọc không chịu để cho Lô Tuấn cõng nàng, cả nhóm người chậm rãi hướng ngoài phường đi đến, lúc đi qua Tụ Đức Lâu, đã không thấy bầy thiếu niên bị đánh vừa rồi.
Di Ngọc có chút lo lắng hỏi Lô Trí, “Đại ca, mấy người vừa rồi chúng ta đánh, bọn hắn có thể hay không lại tới tìm chúng ta phiền toái.” Trưởng Tôn Chỉ cho dù cứ không được phụ thân thích, nhưng vẫn là con trai của đường đường nhất phẩm đại quan đương triều.
Lô Trí lắc lắc đầu, nhìn thấy sắc mặt nàng so vừa rồi tốt hơn không ít, hỏi: “Thực không đau?”
Di Ngọc thấy hắn nói sang chuyện khác, chỉ nghi hoặc cũng không hỏi nữa, “Ân, chỉ có vừa rồi đau muốn chết, hiện tại chỉ cảm thấy nhoi nhói, nhưng đau thì đã không đau nữa.”
Hai người đang nói chuyện, chợt nghe phía sau một trận rối loạn, xoay người chỉ thấy ngoài cửa Tụ Đức Lâu vừa mới đi qua không xa, có hai tiểu nhị đang lôi một thiếu niên mảnh khảnh ra.
“Buông ra! Các ngươi buông ta ra!” Thiếu niên kia một bên giãy dụa một bên tức giận kêu.
“Hừ, lần sau quấy rối phải lựa địa phương, khách nhân nơi này của chúng ta làm sao là ngươi có thể tùy tiện lừa!”
“Đem ngọc bội của ta trả cho ta! Ngươi là tên lừa gạt!” Thiến niên một phen tránh ra hai tên tiểu nhị đang bắt lấy mình, đánh về phía trung niên nam nhân vừa mới từ trong lầu đi ra.
“Ngươi mắng ai là kẻ lừa đảo hả, kẻ điên.” Trung niên nam nhân khó khăn lắm mới trốn tránh qua, đối với thiếu niên phun bãi nước miếng, nhấc chân muốn đi, lại không nghĩ đột nhiên bị thiếu niên lủi lên từ phía sau lưng bổ nhào tới, đôi tay ở trên người hắn sờ soạng lung tung một trận.
Trong lúc hoảng loạng, một thứ đồ vật từ trong cổ tay áo của nam nhân rớt ra trượt tới chỗ cách hai người bốn năm bước, hai người đồng thời lại từ trên mặt đất đứng lên hướng thứ kia đánh tới, trung niên nam nhân đẩy ra thiếu niên, dựa vào chân dài lao tới nhặt lên thứ kia nhét vào trong ngực.
“Trả cho ta!” Thiếu niên vừa bị ngã nhào lần nữa trên đất ôm lấy đùi nam nhân khàn giọng thét lên, nam nhân hổn hển vung đùi đi xô đẩy thiếu niên, hai người giằng co không dứt.
Lô Trí và Di Ngọc nhìn nhau, cùng xoay người hướng bên kia đi đến, cũng không phải sinh lòng hiệp nghĩa gì, Lô Trí là nhìn thiếu niên kia quen mắt, còn lại Di Ngọc là nhận ra nam nhân trung niên kia.
Đồng thời lại có mười mấy người đi đường cũng vây đi lên, mồm năm miệng mười nhìn hai người ở “Kéo co”, không lâu một hồi liền có bốn năm người tuần phố từ giao lộ chạy tới, người vây xem rất tự giác tránh ra một con đường, tuần phố tiến lên đem hai người đanh đánh cùng một chỗ kéo ra.
Sau khi hỏi, hai bên bên nào cũng cho là mình đúng, trung niên nam tử tự xưng chính mình ở trong Tụ Đức Lâu vừa vặn cùng thiếu niên này ngồi cùng bàn, không nghĩ đến cơm nước xong lại bị thiếu niên vô lại này nói là bị hắn trộm ngọc, mà người thiếu niên kìa thì nổi giận đùng đùng nói chính mình đang ăn cơm, nam nhân này nhìn thấy trên eo hắn treo ngọc, liền nói dối lừa đi.
Trung niên nam nhân hừ lạnh một tiếng, “Ngọc của ngươi? Ngươi cũng không để cho mọi người nhìn xem, ta giông như là người sẽ lừa đồ của người khác sao.”
Trí nhớ Di Ngọc luôn luôn rất tốt, phàm là gặp quá, nói chuyện nhiều một chút đều sẽ không quê, vừa rồi nhìn thấy người nam nhân này liền nhận ra, hắn là chưởng quầy của cửa hàng châu báu gọi là Thấm Bảo Trai ở phố chợ Đông Đô, hình như là họ Lưu, lúc trước nàng và Lô thị ở Thấm Bảo Trai xem trang sức, thái độ của đối phương rất là qua loa lấy lệ.
Thiếu niên nghe hắn nói như vậy, không quan tâm hai tên tuần phố ở phía sau lôi kéo, lại muốn tiên lên đi cào hắn, “Tên lừa gạt nhà ngươi, ngươi nói nhận ra được ngọc của ta, nói giúp ta tìm Nhất Trai!”
Lưu chưởng quầy cau mày đối với tên tuần phố cầm đầu nói: “Các ngươi nhìn xem, đây không phải người điên sao, ta căn bản không nhận được hắn, cái gì nhất tử nhị tử, ta toàn bộ không nhận thức.”
Chỉ nhìn hai người ăn mặc trang điểm, Lưu chưởng quần tuy rằng có chút chật vật, nhưng tới cùng là trù y cách đái (áo lụa thắt lưng da), thiếu niên tuy dung mạo không tệ, nhưng lại một thân áo vải, đường tràng trên dưới suy nghĩ, mọi người cảm thấy ai nói dối tự nhiên không cần hỏi nhiều.
Tuần phố lập tức liền răn dạy thiếu niên vẫn đang giãy dụa kia hai câu, phất tay liền muốn dẫn người đi, Lô Trí lúc này mới đi về phía trước hai bước, lên tiếng chặn lại nói: “Chậm đã.”
Mọi người quay đầu nhìn lại, mấy tên tuần phố nhìn thấy thân quần áo kia của Lô Trí, sắc mặt đều hơi hoãn, tên cầm đầu càng là khách khí hỏi han: “Vị công tử đây có chuyện gì?”
Lô Trí lại đi về phía trước hai bước, đối với Lưu chưởng quầy nói: “Vừa rồi ta thấy trên người ngươi quả thật là có miếng ngọc, đưa ra cho mọi người nhìn xem được không?” Học sinh Thái Học Viện đều là có công danh trên người, ở cái nơi cực kỳ xem trọng khái niệm cấp bậc xã hội này, chút yêu cầu của Lô Trí cũng không quá phận.
Lưu chưởng quầy biến sắc, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người chậm rãi từ trong lồng ngực lấy ra một miếng ngọc, nhìn thấy Lô Trí vươn tay, nghĩ nghĩ liền đem ngọc để ở trên lòng bàn tay hắn.
Di Ngọc bị Lô Tuấn hộ đứng ở một bên, thò đầu hướng trong tay Lô Trí nhìn thoáng qua, trong lòng liền khen, đây là một miếng phỉ ngọc hình khuyên lớn nhỏ cỡ quả hạnh, toàn thân lóng lánh trong sáng, dưới ánh mặt trời còn mơ hồ lưu động sắc màu, một sợi dây đỏ xuyên từ giữa lỗ hổng xuyên qua, càng làm tôn thêm sắc màu kỳ diễm.
Phỉ ngọc: Ngọc có vân màu đỏ/ hồng/cam trên thân hoặc là toàn thân.
Lô Trí và Di Ngọc phân biệt hướng trên người của thiếu niên cùng Lưu chưởng quầy quét một lần, đều cùng lộ ra một tia giễu cợt, Lô Trí nghiêng đầu nhìn Di Ngọc một cái, thấy trên mặt nàng rõ ràng sáng tỏ, nhướng mày hỏi: “Ngươi tới hay là ta tới?”
Di Ngọc giơ tay xoa xoa vai trái, đối với hắn lắc lắc đầu, Lô Trí thấy thế cười, hai ngón tay móc lấy sợi dây xuyến ngọc nhẹ buông tay, làm cho miếng ngọc kia hiện ra trước mắt mọi người.
“Mọi người xem,” chờ đến ánh mắt mọi người đều rơi ở trên ngọc, Lô Trí mới chỉ mấy chỗ hơi hơi tối trên sợi dây đỏ kia tiếp tục nói, “Đây là vết tích do lâu dài đeo mà bị mài mòn.”
Nói xong lại chỉ thắt lưng trên thân người thiếu niên kia, mọi người quả nhiên thấy bên trái miếng vải làm thắt lưng có một vòng vết tích bị trói buộc nhàn nhạt, chỉ là không có vật gì, lại đi nhìn ngang hông chưởng quầy kia thấy đã treo một miếng thanh ngọc.
Cùng người vây xem giống nhau, trên mặt mấy người tuần phố cũng lộ ra một bộ biểu tình giật mình hiểu ra, lại nhìn hướng Lưu chưởng quầy thì sắc mặt đã có chút không tốt.
Lúc này Lưu chưởng quầy mới lộ ra thần sắc kinh hoàng, nhưng vẫn là cố gắng trấn định nói: “Hôm nay ta đổi đai ngọc, ngày xưa đều là mang theo miếng ngọc kia bên người!”
Đai ngọc (ngọc đái): Cái gọi là đai ngọc chính là 1 cái thắt lưng bằng da được nạm ngọc lên trên. Về sau lại được xuyến thêm dây đeo ngọc bội tòng teng ý.
Lô Trí quay dầu đem miếng ngọc kia đưa tới trước mặt Di Ngọc, nàng do dự một chút, rồi vươn ra tay phải vuốt qua sợi dây đỏ, khi buông tay thì trên đầu ngón tay rõ ràng hiện vết hồng hồng, cho mọi người xem xong lại chỉ chỉ thiếu niên đang lộ ra vẻ hớn hở, cong môi cười nói:
“Sợi dây thừng buộc ngọc này so với con người đều thành thật.”
Cầm đầu đám tuần phố lại hướng ngang hông thiếu niên nhìn lại, chỉ thấy dưới thắt lưng có mấy vết hồng mờ mờ, trong lòng nhất thời sáng tỏ, lập tức sai người đem Lưu chưởng quầy bắt lấy.
Lô Trí cười đi đến bên cạnh thiếu niên này, duỗi tay đem hồng ngọc đưa qua, “Vậy quý trọng như vậy, chớ lại tùy tiện đưa cho người khác.” Miếng ngọc này theo hắn ước lượng xem xét, chí ít giá trị có thể ngàn lượng bạc, khó trách làm cho người ta nổi lên tham niệm.
“Cảm, cảm ơn.” Thiếu niên nhận lấy ngọc bội, cùng đầu ngón tay Lô Trí chạm nhau đột nhiên sắc mặt trong nháy mắt đỏ lên, khuôn mặt thanh tú nhất thời rạng rỡ không ít, Di Ngọc ở một bên nhìn, lông mày nhẹ nhàng nhíu lại, rồi sau đó lộ ra một cái biểu tình cổ quái.
Lô Trí xoay người đúng lúc đối diện thần sắc quái dị trên khuôn mặt nàng, vội hỏi: “Sao vậy, lại đau?”
“A, không phải, chúng ta đi thôi.”
Nói xong mấy người liền muốn rời đi, thiếu niên kia lại ở phía sau cuống quít gọi, “Đợi một chút!” Thấy bọn hắn dừng lại quay đầu, mới lại lắp ba lắp bắp nói: “Ta, ta gọi là Diêu Tử Kỳ.”
Một câu không đầu không đuôi như vậy phất tới đây, ngay cả Lô Trí đều không hiểu được người này muốn làm gì. Nhìn thấy cả nửa ngày bọn hắn đều không có trả lời, người thiếu niên tên gọi Diêu Tử Kỳ này tức thì cắn cắn làn môi, hơi thất vọng xoay người rời đi.
Trở lại học túc quán, Di Ngọc trước là mang Trần Khúc trở về Khôn Viện, qua nửa canh giờ thì có vú già thủ vệ lúc trước tới đưa bã thuốc còn nóng đã được nấu xong, Di Ngọc nằm ở trên giường để cho Trần Khúc giúp nàng đắp, mơ mơ màng màng ngủ mất, chờ chạng vạng tỉnh lại cảm thấy cảm giác tê rần trên vai đã bớt đi hơn phân nửa, chỉ có lúc cử động mới lại có cảm giác đau đớn mà thôi.
Thấy Di Ngọc tỉnh lại, Trần Khúc vẫn thủ ở bên cạnh vội đi đến đỡ nàng lên, lại rót chén trà đưa tới trước mặt nàng, “Tiểu thư uống miếng nước đi.”
Di Ngọc dựa vai vào đầu giường, nhận lấy chén trà uống hai ngụm, nước trà ấm áp làm cho cơn buồn ngủ của nàng tiêu hơn phân nửa, lại một lát sau đầu óc nàng mới tính đã hoàn toành thanh tỉnh lại.
Nhìn nhìn sắc trời bên ngoài, đã qua giờ dậu (17-19h), vì thế nói với Trần Khúc: “Đói sao, chúng ta đi tìm đại ca bọn hắn ăn cơm.”
Trần Khúc lắc lắc đầu, lại gật gật đầu, “Đói là không đói, cơm trưa ăn thật sự no, nếu là tiểu thư đói, chúng ta liền đi tìm thiếu gia bọn hắn.”
Di Ngọc nói: “Ừ, vậy sửa soạn thôi, ta có chút đói, giữa trưa lúc ấy chỉ lo đau tiền, cũng không đàng hoàng ăn vài miếng.”
Trần Khúc nghiêng đầu nín cười, điểm này là chỗ mà nàng cùng Tiểu Mãn bất đồng, nếu người nghe thấy Di Ngọc nói chuyện như vậy là Tiểu Mãn, sợ là không thiếu được bị cười đùa một phen.
Chờ hai người ra khỏi nhà lần nữa, đã là việc của hai khắc trước, lúc nãy Di Ngọc bôi thuốc vì muốn được thoải mái, liền đem búi tóc thả ra, lúc này phải ra cửa nên Trần Khúc kiên trì muốn chải đầu cho nàng, điểm này lại cùng Tiểu Mãn giống nhau.
Trong phòng này có bàn trang điểm, Trần Khúc thừa dịp lúc Di Ngọc ngủ đã đem đồ vật của bọn hắn bầy đặt ngay ngắn, lúc này ở dưới sự khéo tay bới tóc của nàng, mái tóc dài đen bóng kia của Di Ngọc rất nhanh liền ra hình ra dáng.
Vừa lòng soi gương chiếu chiếu, lại đứng dậy nhìn gian phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ thanh khiết, còn mơ hồ phiêu tán mùi thuốc, ánh mắt Di Ngọc lộ ra tán thưởng, trong lòng lần đầu tiên cảm thấy nương nàng làm cho nàng mang người tới trường là cái quyết định vô cùng anh minh.
Hai người ra cửa, một đường hướng Kiền viện nơi Lô Trí ở lại đi đến, nửa đường liền gặp hai anh em đồng dạng tìm tới, sau khi thương lượng quyết định vẫn là đi đến Mỹ Vị Cư trong Quốc Tử Giám dùng cơm.
Mỹ Vị Cư ở khu vực trung gian giữa đường Hoành Văn và hậu hoa viên, kết cấu cùng với Tụ Đức Lâu không kém nhiều, chẳng qua là lớn hơn một ít, bài trí bên trong cũng không tinh tế bằng, Di Ngọc và Lô Trí ở một cái bàn tại lầu một ngồi xuống, Trần Khúc thì cùng Lô Tuấn đi đến một loạt bàn để đồ ăn ở phía trước chọn đồ.
Ở chỗ này ăn cơm là không cần tốn tiền, chỉ cần cầm thẻ bài học sinh Quốc Tử Giám, ngươi muốn ăn nhiều ít đều tùy ngươi.
Không lâu một hồi Lô Tuấn liền giống như làm xiếc ảo thuật bưng chén lớn đĩa nhỏ đi tới đối diện, Trần Khúc đi theo phía sau chỉ cầm hai chén bánh bao, mang vẻ mặt lo lắng nhìn chòng chọc hắn.
Lô Trí nhìn quen cái dạng này của hắn, Di Ngọc nhìn Lô Tuấn ở trên bàn bày ra bảy tám cái chén đĩa lớn lớn nhỏ nhỏ, khô cứng hỏi đại ca nàng: “Thường ngày hắn đều như vậy sao?” Giữa trưa ở Tụ Đức Lâu ăn cũng không ít, làm sao lúc này lại cầm nhiều món như vậy đến đây, ở trong nhà cũng không thấy Lô Tuấn tham ăn như vậy a.
Lô Trí hừ cười một tiếng, nhìn sắc mặt có chút đỏ lên của Lô Tuấn nói: “Nhị ca ngươi tinh ranh thôi, đây không phải không cần tiền sao, không ăn cũng uổng.”
Lô Tuấn hiển nhiên là đã Lô Trí đả kích thành thói quen, nên cũng không xấu hổ giận dữ, ở một bên khác của Di Ngọc ngồi xuống, cầm lấy một cái bánh bao cỡ nắm tay lớn liền nhét vào trong miệng.
Không quá khoảnh khắc, trên mặt đất đã tứ ngưỡng bát xoa (*) thành một đống, Lô Tuấn lại xoay người cùng lúc bắt được Trưởng Tôn Chỉ ở một bên vừa mới từ mặt đất đứng lên, sắc mặt có chút nanh ác, lần trước là bởi vì hắn say rượu hỏng việc, hại tiểu muội nhà mình thiếu chút nữa đi nửa cái mạng, lần này hắn liền đứng ở đây, làm sao còn có thể làm cho nàng bị người ức hiếp.
(*) “Tứ ngưỡng bát xoa” có nghĩa mặt chữ là “Bốn chi ngửa ra hai tay chắp lại”, chỉ người nằm tư thế không lịch sự, ngửa mặt lên trời, tứ chi giơ ra.
“Đủ.” Sau khi Lô Tuấn lại ra một quyền đánh ở trên mặt Trưởng Tôn Chỉ, rốt cuộc Lô Trí ra tiếng ngăn chặn, vừa rồi hắn cũng là vô cùng tức giận, mới mặc Lô Tuấn ra tay độc ác một trận, nhưng mà lại đánh tiếp, sợ là chuyện sau này không tốt xử lý.
Lô Tuấn thở hổn hển thu hồi quả đấm nắm chặt, đứng lên bước nhanh đi đến bên cạnh Di Ngọc, gấp giọng hỏi: “Thế nào, có phải là đụng đến miệng vết thương?”
Vết thương trên bờ vai của Di Ngọc tuy là đã tốt lên, nhưng mà lại như cũ không thể tự nhiên hoạt động, các đốt ngón tay vốn cũng có chút cứng ngắc, ban nãy lại bị Trưởng Tôn Chỉ kia kéo lấy càng làm mạnh mẽ động đến mấy cái xương cốt từng bị thương, lúc này nàng chỉ cảm thấy vai trái một trận nóng hừng hực đau đớn, mồ hôi lạnh thẳng tắp chảy xuống.
Di Ngọc lắc lắc đầu, sắc mặc hơi có chút trắng bệch đáp, “Không biết, chúng ta đi tìm một nhà y quán nào nhìn xem.”
Lô Trí nhìn thoáng qua mấy người nằm trên mặt đất, xoay người lại nói với Lô Tuấn: “Ngươi mang Tiểu Ngọc đến y quán trên con đường phía sau kia, một lát nữa ta sẽ đi qua.”
Lô Tuấn gật gật đầu, không để ý Di Ngọc phản đối, cẩn thận từng li từng tí cõng nàng, phía sau do Trần Khúc dìu đỡ, ba người hướng nơi xa bước nhanh rời đi.
Thấy bọn hắn đi xa, Lô Trí mới vén vạt áo lên ngồi xổm xuống bên cạnh Trưởng Tôn Chỉ, nhìn hắn đang ai ai rên rỉ, nói khẽ: “Trưởng Tôn công tử, ngươi nếu như còn tính là thông minh, chuyện hôm nay liền thôi, nếu như đầu óc ngươi lại ngu xuẩn, ta nghĩ có chút chuyện xưa nho nhỏ Trưởng Tôn đại nhân sẽ rất vui sướng muốn biết.”
Trưởng Tôn Chỉ lung tung lau máu mũi, nhất thời gương mặt sạch sẽ được ba phần, có chút cứng ngắc trả lời: “Ngươi, ngươi nói cái gì, ta không hiểu.”
Lô Trí hí mắt lộ ra một nụ cười không đạt tới đáy mắt, “Chính ngươi rõ ràng…” Lập tức cúi người ở bên tai Trưởng Tôn Chỉ nhẹ nhàng nói một cái tên, sau khi thối lui vừa lòng nhìn sắc mặt đối phương đã trắng bệch.
Không chờ hắn lại trả lời, Lô Trí liền đứng thẳng người, hướng phương hướng vừa rồi Lô Tuấn bọn hắn rời đi bước nhanh đuổi theo.
*****
Dưới sự yêu cầu mãnh liệt của Lô Tuấn, một vị đại phu tóc hoa râm lại ở trên vai Di Ngọc ấn mấy cái, nói lần nữa, “Không việc gì, nghỉ ngơi là được. Tiểu huynh đệ, tiểu cô nương này thực sự không có gì đáng ngại, ngươi tin lão phu đi.”
Lô Tuấn gấp giọng nói: “Nàng đều đau thành như vậy, không được, ngài lại nhìn lần nữa đi, thương thế của muội muội ta nửa tháng nay chưa từng phát đau, hiện nay không phải ra vấn đề thì sao lại thế!”
“Aiz, tiểu huynh đệ, lão phu hành y đã có hơn bốn mươi bảy năm, bệnh tật gì chưa từng gặp qua, thương thế của nàng điều dưỡng rất tốt, nhưng là do không đủ trăm ngày, dùng lực va chạm sẽ vẫn đau, kì thực là không có chuyện.”
“Ngài vẫn là nhìn thêm một lần.”
“Bốp!” Một bàn tay của đại phu vỗ ở trên bàn, “Không tin tưởng thì thôi, các ngươi đi ra cho lão phu!”
Lô Trí đi vào y quán, chính là gặp một màn vỗ bàn này của đại phu, nghi hoặc đi vào hỏi mới biết là chuyện gì xảy ra, quay đầu trừng Lô Tuấn một cái, sau đó đối với đại phu đang thở phì phì nói: “Đại phu, xá đệ cũng là nhất thời nóng lòng, mong rằng thứ lỗi.”
Di Ngọc ở một bên bài trừ một cái tươi cười yếu ớt, “Đại phu, bây giờ ta thật sự không đau như vừa rồi.”
Lúc này sắc mặt đại phu mới tốt chút, vươn tay viết một toa thuốc đưa cho Lô Trí, “Mỗi ngày một lần, nấu ba khắc, lấy bã thuốc đắp lên vết thương, qua ba ngày nếu vẫn còn đau, bảng hiệu của ta liền tháo xuống cho các ngươi.”
Lô Trí nhận toa thuốc cảm ơn, lại lấy hai lượng bạc ở trên bàn, sau đó bọn hắn mới rời khỏi y quán.
Khu phố này không có nơi cho thuê xe ngựa, Di Ngọc không chịu để cho Lô Tuấn cõng nàng, cả nhóm người chậm rãi hướng ngoài phường đi đến, lúc đi qua Tụ Đức Lâu, đã không thấy bầy thiếu niên bị đánh vừa rồi.
Di Ngọc có chút lo lắng hỏi Lô Trí, “Đại ca, mấy người vừa rồi chúng ta đánh, bọn hắn có thể hay không lại tới tìm chúng ta phiền toái.” Trưởng Tôn Chỉ cho dù cứ không được phụ thân thích, nhưng vẫn là con trai của đường đường nhất phẩm đại quan đương triều.
Lô Trí lắc lắc đầu, nhìn thấy sắc mặt nàng so vừa rồi tốt hơn không ít, hỏi: “Thực không đau?”
Di Ngọc thấy hắn nói sang chuyện khác, chỉ nghi hoặc cũng không hỏi nữa, “Ân, chỉ có vừa rồi đau muốn chết, hiện tại chỉ cảm thấy nhoi nhói, nhưng đau thì đã không đau nữa.”
Hai người đang nói chuyện, chợt nghe phía sau một trận rối loạn, xoay người chỉ thấy ngoài cửa Tụ Đức Lâu vừa mới đi qua không xa, có hai tiểu nhị đang lôi một thiếu niên mảnh khảnh ra.
“Buông ra! Các ngươi buông ta ra!” Thiếu niên kia một bên giãy dụa một bên tức giận kêu.
“Hừ, lần sau quấy rối phải lựa địa phương, khách nhân nơi này của chúng ta làm sao là ngươi có thể tùy tiện lừa!”
“Đem ngọc bội của ta trả cho ta! Ngươi là tên lừa gạt!” Thiến niên một phen tránh ra hai tên tiểu nhị đang bắt lấy mình, đánh về phía trung niên nam nhân vừa mới từ trong lầu đi ra.
“Ngươi mắng ai là kẻ lừa đảo hả, kẻ điên.” Trung niên nam nhân khó khăn lắm mới trốn tránh qua, đối với thiếu niên phun bãi nước miếng, nhấc chân muốn đi, lại không nghĩ đột nhiên bị thiếu niên lủi lên từ phía sau lưng bổ nhào tới, đôi tay ở trên người hắn sờ soạng lung tung một trận.
Trong lúc hoảng loạng, một thứ đồ vật từ trong cổ tay áo của nam nhân rớt ra trượt tới chỗ cách hai người bốn năm bước, hai người đồng thời lại từ trên mặt đất đứng lên hướng thứ kia đánh tới, trung niên nam nhân đẩy ra thiếu niên, dựa vào chân dài lao tới nhặt lên thứ kia nhét vào trong ngực.
“Trả cho ta!” Thiếu niên vừa bị ngã nhào lần nữa trên đất ôm lấy đùi nam nhân khàn giọng thét lên, nam nhân hổn hển vung đùi đi xô đẩy thiếu niên, hai người giằng co không dứt.
Lô Trí và Di Ngọc nhìn nhau, cùng xoay người hướng bên kia đi đến, cũng không phải sinh lòng hiệp nghĩa gì, Lô Trí là nhìn thiếu niên kia quen mắt, còn lại Di Ngọc là nhận ra nam nhân trung niên kia.
Đồng thời lại có mười mấy người đi đường cũng vây đi lên, mồm năm miệng mười nhìn hai người ở “Kéo co”, không lâu một hồi liền có bốn năm người tuần phố từ giao lộ chạy tới, người vây xem rất tự giác tránh ra một con đường, tuần phố tiến lên đem hai người đanh đánh cùng một chỗ kéo ra.
Sau khi hỏi, hai bên bên nào cũng cho là mình đúng, trung niên nam tử tự xưng chính mình ở trong Tụ Đức Lâu vừa vặn cùng thiếu niên này ngồi cùng bàn, không nghĩ đến cơm nước xong lại bị thiếu niên vô lại này nói là bị hắn trộm ngọc, mà người thiếu niên kìa thì nổi giận đùng đùng nói chính mình đang ăn cơm, nam nhân này nhìn thấy trên eo hắn treo ngọc, liền nói dối lừa đi.
Trung niên nam nhân hừ lạnh một tiếng, “Ngọc của ngươi? Ngươi cũng không để cho mọi người nhìn xem, ta giông như là người sẽ lừa đồ của người khác sao.”
Trí nhớ Di Ngọc luôn luôn rất tốt, phàm là gặp quá, nói chuyện nhiều một chút đều sẽ không quê, vừa rồi nhìn thấy người nam nhân này liền nhận ra, hắn là chưởng quầy của cửa hàng châu báu gọi là Thấm Bảo Trai ở phố chợ Đông Đô, hình như là họ Lưu, lúc trước nàng và Lô thị ở Thấm Bảo Trai xem trang sức, thái độ của đối phương rất là qua loa lấy lệ.
Thiếu niên nghe hắn nói như vậy, không quan tâm hai tên tuần phố ở phía sau lôi kéo, lại muốn tiên lên đi cào hắn, “Tên lừa gạt nhà ngươi, ngươi nói nhận ra được ngọc của ta, nói giúp ta tìm Nhất Trai!”
Lưu chưởng quầy cau mày đối với tên tuần phố cầm đầu nói: “Các ngươi nhìn xem, đây không phải người điên sao, ta căn bản không nhận được hắn, cái gì nhất tử nhị tử, ta toàn bộ không nhận thức.”
Chỉ nhìn hai người ăn mặc trang điểm, Lưu chưởng quần tuy rằng có chút chật vật, nhưng tới cùng là trù y cách đái (áo lụa thắt lưng da), thiếu niên tuy dung mạo không tệ, nhưng lại một thân áo vải, đường tràng trên dưới suy nghĩ, mọi người cảm thấy ai nói dối tự nhiên không cần hỏi nhiều.
Tuần phố lập tức liền răn dạy thiếu niên vẫn đang giãy dụa kia hai câu, phất tay liền muốn dẫn người đi, Lô Trí lúc này mới đi về phía trước hai bước, lên tiếng chặn lại nói: “Chậm đã.”
Mọi người quay đầu nhìn lại, mấy tên tuần phố nhìn thấy thân quần áo kia của Lô Trí, sắc mặt đều hơi hoãn, tên cầm đầu càng là khách khí hỏi han: “Vị công tử đây có chuyện gì?”
Lô Trí lại đi về phía trước hai bước, đối với Lưu chưởng quầy nói: “Vừa rồi ta thấy trên người ngươi quả thật là có miếng ngọc, đưa ra cho mọi người nhìn xem được không?” Học sinh Thái Học Viện đều là có công danh trên người, ở cái nơi cực kỳ xem trọng khái niệm cấp bậc xã hội này, chút yêu cầu của Lô Trí cũng không quá phận.
Lưu chưởng quầy biến sắc, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người chậm rãi từ trong lồng ngực lấy ra một miếng ngọc, nhìn thấy Lô Trí vươn tay, nghĩ nghĩ liền đem ngọc để ở trên lòng bàn tay hắn.
Di Ngọc bị Lô Tuấn hộ đứng ở một bên, thò đầu hướng trong tay Lô Trí nhìn thoáng qua, trong lòng liền khen, đây là một miếng phỉ ngọc hình khuyên lớn nhỏ cỡ quả hạnh, toàn thân lóng lánh trong sáng, dưới ánh mặt trời còn mơ hồ lưu động sắc màu, một sợi dây đỏ xuyên từ giữa lỗ hổng xuyên qua, càng làm tôn thêm sắc màu kỳ diễm.
Phỉ ngọc: Ngọc có vân màu đỏ/ hồng/cam trên thân hoặc là toàn thân.
Lô Trí và Di Ngọc phân biệt hướng trên người của thiếu niên cùng Lưu chưởng quầy quét một lần, đều cùng lộ ra một tia giễu cợt, Lô Trí nghiêng đầu nhìn Di Ngọc một cái, thấy trên mặt nàng rõ ràng sáng tỏ, nhướng mày hỏi: “Ngươi tới hay là ta tới?”
Di Ngọc giơ tay xoa xoa vai trái, đối với hắn lắc lắc đầu, Lô Trí thấy thế cười, hai ngón tay móc lấy sợi dây xuyến ngọc nhẹ buông tay, làm cho miếng ngọc kia hiện ra trước mắt mọi người.
“Mọi người xem,” chờ đến ánh mắt mọi người đều rơi ở trên ngọc, Lô Trí mới chỉ mấy chỗ hơi hơi tối trên sợi dây đỏ kia tiếp tục nói, “Đây là vết tích do lâu dài đeo mà bị mài mòn.”
Nói xong lại chỉ thắt lưng trên thân người thiếu niên kia, mọi người quả nhiên thấy bên trái miếng vải làm thắt lưng có một vòng vết tích bị trói buộc nhàn nhạt, chỉ là không có vật gì, lại đi nhìn ngang hông chưởng quầy kia thấy đã treo một miếng thanh ngọc.
Cùng người vây xem giống nhau, trên mặt mấy người tuần phố cũng lộ ra một bộ biểu tình giật mình hiểu ra, lại nhìn hướng Lưu chưởng quầy thì sắc mặt đã có chút không tốt.
Lúc này Lưu chưởng quầy mới lộ ra thần sắc kinh hoàng, nhưng vẫn là cố gắng trấn định nói: “Hôm nay ta đổi đai ngọc, ngày xưa đều là mang theo miếng ngọc kia bên người!”
Đai ngọc (ngọc đái): Cái gọi là đai ngọc chính là 1 cái thắt lưng bằng da được nạm ngọc lên trên. Về sau lại được xuyến thêm dây đeo ngọc bội tòng teng ý.
Lô Trí quay dầu đem miếng ngọc kia đưa tới trước mặt Di Ngọc, nàng do dự một chút, rồi vươn ra tay phải vuốt qua sợi dây đỏ, khi buông tay thì trên đầu ngón tay rõ ràng hiện vết hồng hồng, cho mọi người xem xong lại chỉ chỉ thiếu niên đang lộ ra vẻ hớn hở, cong môi cười nói:
“Sợi dây thừng buộc ngọc này so với con người đều thành thật.”
Cầm đầu đám tuần phố lại hướng ngang hông thiếu niên nhìn lại, chỉ thấy dưới thắt lưng có mấy vết hồng mờ mờ, trong lòng nhất thời sáng tỏ, lập tức sai người đem Lưu chưởng quầy bắt lấy.
Lô Trí cười đi đến bên cạnh thiếu niên này, duỗi tay đem hồng ngọc đưa qua, “Vậy quý trọng như vậy, chớ lại tùy tiện đưa cho người khác.” Miếng ngọc này theo hắn ước lượng xem xét, chí ít giá trị có thể ngàn lượng bạc, khó trách làm cho người ta nổi lên tham niệm.
“Cảm, cảm ơn.” Thiếu niên nhận lấy ngọc bội, cùng đầu ngón tay Lô Trí chạm nhau đột nhiên sắc mặt trong nháy mắt đỏ lên, khuôn mặt thanh tú nhất thời rạng rỡ không ít, Di Ngọc ở một bên nhìn, lông mày nhẹ nhàng nhíu lại, rồi sau đó lộ ra một cái biểu tình cổ quái.
Lô Trí xoay người đúng lúc đối diện thần sắc quái dị trên khuôn mặt nàng, vội hỏi: “Sao vậy, lại đau?”
“A, không phải, chúng ta đi thôi.”
Nói xong mấy người liền muốn rời đi, thiếu niên kia lại ở phía sau cuống quít gọi, “Đợi một chút!” Thấy bọn hắn dừng lại quay đầu, mới lại lắp ba lắp bắp nói: “Ta, ta gọi là Diêu Tử Kỳ.”
Một câu không đầu không đuôi như vậy phất tới đây, ngay cả Lô Trí đều không hiểu được người này muốn làm gì. Nhìn thấy cả nửa ngày bọn hắn đều không có trả lời, người thiếu niên tên gọi Diêu Tử Kỳ này tức thì cắn cắn làn môi, hơi thất vọng xoay người rời đi.
Trở lại học túc quán, Di Ngọc trước là mang Trần Khúc trở về Khôn Viện, qua nửa canh giờ thì có vú già thủ vệ lúc trước tới đưa bã thuốc còn nóng đã được nấu xong, Di Ngọc nằm ở trên giường để cho Trần Khúc giúp nàng đắp, mơ mơ màng màng ngủ mất, chờ chạng vạng tỉnh lại cảm thấy cảm giác tê rần trên vai đã bớt đi hơn phân nửa, chỉ có lúc cử động mới lại có cảm giác đau đớn mà thôi.
Thấy Di Ngọc tỉnh lại, Trần Khúc vẫn thủ ở bên cạnh vội đi đến đỡ nàng lên, lại rót chén trà đưa tới trước mặt nàng, “Tiểu thư uống miếng nước đi.”
Di Ngọc dựa vai vào đầu giường, nhận lấy chén trà uống hai ngụm, nước trà ấm áp làm cho cơn buồn ngủ của nàng tiêu hơn phân nửa, lại một lát sau đầu óc nàng mới tính đã hoàn toành thanh tỉnh lại.
Nhìn nhìn sắc trời bên ngoài, đã qua giờ dậu (17-19h), vì thế nói với Trần Khúc: “Đói sao, chúng ta đi tìm đại ca bọn hắn ăn cơm.”
Trần Khúc lắc lắc đầu, lại gật gật đầu, “Đói là không đói, cơm trưa ăn thật sự no, nếu là tiểu thư đói, chúng ta liền đi tìm thiếu gia bọn hắn.”
Di Ngọc nói: “Ừ, vậy sửa soạn thôi, ta có chút đói, giữa trưa lúc ấy chỉ lo đau tiền, cũng không đàng hoàng ăn vài miếng.”
Trần Khúc nghiêng đầu nín cười, điểm này là chỗ mà nàng cùng Tiểu Mãn bất đồng, nếu người nghe thấy Di Ngọc nói chuyện như vậy là Tiểu Mãn, sợ là không thiếu được bị cười đùa một phen.
Chờ hai người ra khỏi nhà lần nữa, đã là việc của hai khắc trước, lúc nãy Di Ngọc bôi thuốc vì muốn được thoải mái, liền đem búi tóc thả ra, lúc này phải ra cửa nên Trần Khúc kiên trì muốn chải đầu cho nàng, điểm này lại cùng Tiểu Mãn giống nhau.
Trong phòng này có bàn trang điểm, Trần Khúc thừa dịp lúc Di Ngọc ngủ đã đem đồ vật của bọn hắn bầy đặt ngay ngắn, lúc này ở dưới sự khéo tay bới tóc của nàng, mái tóc dài đen bóng kia của Di Ngọc rất nhanh liền ra hình ra dáng.
Vừa lòng soi gương chiếu chiếu, lại đứng dậy nhìn gian phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ thanh khiết, còn mơ hồ phiêu tán mùi thuốc, ánh mắt Di Ngọc lộ ra tán thưởng, trong lòng lần đầu tiên cảm thấy nương nàng làm cho nàng mang người tới trường là cái quyết định vô cùng anh minh.
Hai người ra cửa, một đường hướng Kiền viện nơi Lô Trí ở lại đi đến, nửa đường liền gặp hai anh em đồng dạng tìm tới, sau khi thương lượng quyết định vẫn là đi đến Mỹ Vị Cư trong Quốc Tử Giám dùng cơm.
Mỹ Vị Cư ở khu vực trung gian giữa đường Hoành Văn và hậu hoa viên, kết cấu cùng với Tụ Đức Lâu không kém nhiều, chẳng qua là lớn hơn một ít, bài trí bên trong cũng không tinh tế bằng, Di Ngọc và Lô Trí ở một cái bàn tại lầu một ngồi xuống, Trần Khúc thì cùng Lô Tuấn đi đến một loạt bàn để đồ ăn ở phía trước chọn đồ.
Ở chỗ này ăn cơm là không cần tốn tiền, chỉ cần cầm thẻ bài học sinh Quốc Tử Giám, ngươi muốn ăn nhiều ít đều tùy ngươi.
Không lâu một hồi Lô Tuấn liền giống như làm xiếc ảo thuật bưng chén lớn đĩa nhỏ đi tới đối diện, Trần Khúc đi theo phía sau chỉ cầm hai chén bánh bao, mang vẻ mặt lo lắng nhìn chòng chọc hắn.
Lô Trí nhìn quen cái dạng này của hắn, Di Ngọc nhìn Lô Tuấn ở trên bàn bày ra bảy tám cái chén đĩa lớn lớn nhỏ nhỏ, khô cứng hỏi đại ca nàng: “Thường ngày hắn đều như vậy sao?” Giữa trưa ở Tụ Đức Lâu ăn cũng không ít, làm sao lúc này lại cầm nhiều món như vậy đến đây, ở trong nhà cũng không thấy Lô Tuấn tham ăn như vậy a.
Lô Trí hừ cười một tiếng, nhìn sắc mặt có chút đỏ lên của Lô Tuấn nói: “Nhị ca ngươi tinh ranh thôi, đây không phải không cần tiền sao, không ăn cũng uổng.”
Lô Tuấn hiển nhiên là đã Lô Trí đả kích thành thói quen, nên cũng không xấu hổ giận dữ, ở một bên khác của Di Ngọc ngồi xuống, cầm lấy một cái bánh bao cỡ nắm tay lớn liền nhét vào trong miệng.
/164
|