Mồng ba, tết Mậu Dần, năm 1998.
Đã qua hai ngày kể từ lúc Đại Mạnh đi thăm ông bà nội. Những ngày này thật là nhàm chán. Tất nhiên, điều này chỉ dành riêng cho hắn.
Cầm trên tay số tiền một trăm hai mươi sáu ngàn, Đại Mạnh quyết định tạo một phen sóng gió nơi quê nhà.
Từ nhà của mình đến ủy ban xã chỉ khoảng 200 mét, do đó hắn đi bộ tà tà lên.
Tại một con đường đi ngang qua ủy ban xã chính là địa điểm vui chơi giải trí vào ngày tết, ở thôn quê này. Cứ mỗi năm đến tết, không khí ở đây lại trở nên vô cùng nhộn nhip, người với người nô nức đón xuân. Tại những nơi đang diễn ra các trò chơi như đu ngựa, đổ xăm hường, cờ người, đuổi bắt, đập bóng…, nói chung là rất nhiều thì sức sống càng mãnh liệt hơn.
Chỉ là cái tết ngày nay đã có nhiều thay đổi rồi, những trò chơi dân gian dù vẫn được nhiều người ưa chuộng nhưng kẻ tham gia thì rất ít. Nếu như không phải tại một vùng miền có truyền thống đặc trưng thì gặp được những trò chơi dân gian cũng là một vấn đề khó khăn.
Nói một cách chính xác thì Lắc Bầu Cua vẫn là trò chơi dân gian phổ biến nhất. Đơn giản, cờ bạc vẫn luôn là cách giải trí tốt nhất, bởi nó chính là máu mê của con người. Nếu như ngẫm nghĩ thật kỹ thì cuộc đời con người chẳng khác gì một canh bạc. Họ sinh ra; họ chọn đường đời; hay họ kinh doanh… thì họ đều đánh bạc với số mệnh của mình cả.
Chen lấn vào đám người đông đúc, Đại Mạnh cố tìm kiếm cho mình một vị trí đặt cược thông thoáng và dễ dàng quan sát nhất.
Sau một lúc lâu tìm kiếm thì hắn cũng chọn được vị trí cho riêng mình. Ở địa điểm chơi bầu cua này, số tiền mà người ta đặt cược cũng khá nhỏ; lớn nhất thì cũng chỉ là tờ mười ngàn.
Dùng mắt quan sát kỹ những động tác của người cái, cố gắng lắng nghe số lần nhảy của các xúc xắc bầu cua, hắn lấy ra mười ngàn và đặt tiền xuống bàn.
Nai!
Vài phút trôi qua.
Không có nai, cái no!
Nhà cái vừa cười, vừa nói, rồi úp cái bát đựng xúc xắc lại để tiếp tục lắc.
Cá!
Vài phút sau đó.
Không có cá!
Tổng quát thì nhà cái không ăn nhưng Đại Mạnh lại thua.
Xui thật!
Nhưng không sao! Hắn đang làm quen giác quan của mình với trò chơi này. Hắn cũng tự hiểu lấy mình, tuy hắn là sát thủ nhưng cũng không phải là thiên tài; không phải nghĩ ra là làm được.
Trải qua vài lần chơi, có thắng cũng có thua, trên tay của hắn chỉ còn bảy mươi ngàn.
Lần này hắn quyết định đặt năm mươi ngàn.
Nai!
“Nóng máy rồi à! Nóng máy là cháy bu ri!” Một người bên cạnh đùa.
Nhưng chỉ vài câu như thế, cũng làm không khí tại đây bắt đầu háo hức lên. Mọi người bắt đầu tập trung lại đông đúc hơn. Tất cả đều ngạc nhiên khi thấy một đứa bé chơi nhiều tiền như vậy. Tuy nhiên, không ai phê phán hay khuyên bảo gì cả.
- Cất cái tay, dỡ cái chân! Đặt dô, đặt dô! – Nhà cái hô vài lần.
Vài phút sau, người cái bắt đầu mở.
- Hai cua, bầu! Không có nai, cái no. – Nhà cái cười tà tà.
“Chuyện gì thế!” Đại mạnh khó hiểu, nghĩ thầm. Dẫu biết rằng chắc chắn không phải là tất nhiên, nhưng trước giờ hắn không làm chuyện gì mà không chắc chắn cả.
Có vấn đề!
Khi nhà cái định gom tiền, hắn nhanh chóng lấy tiền cược lại.
- Mẹ mày! Làm gì thế! Điên à! – Nhà cái trợn mắt nhìn Đại Mạnh.
- Từ từ, chú xem lại cái bộ lắc bầu cua. Hình như, có cái gì đó. – Đại Mạnh bình tĩnh trả lời.
- Con mẹ mày! Đưa tiền đây mau! Tao đấm cho một phát bây giờ!
- Thì chú cứ xem xong rồi tôi đưa!
- Xem! Xem cái đầu cha mày đó! – Nhà cái tức giận nói.
- Giờ, tôi nghi ngờ là có ăn gian đó, chú xem lại đi!
- Mẹ mày! Từ từ rồi chết với tao!
Tuy là bực tức nhưng người đàn ông này vẫn quyết định xem lại các con xúc xắc.
Đúng như những gì mà Đại Mạnh nghĩ, lần lắc bầu cua này có gian lận.
- Thằng nào vứt kẹo cao su vào đây!
Nhà cái cầm con xúc xắc rồi đứng lên. Ánh mắt của hắn hướng về phía những người vừa đặt mặt cua, sau đó dồn về một thanh niên vừa mới đặt mặt cua nhiều tiền nhất.
Mọi người cũng dồn về người này.
- Nè! Tôi không biết đó nhé! Đừng có mà nghi ngờ tầm bậy! – Hắn vội phân bua.
Nghe vậy, họ cũng không còn tập trung nhìn hắn nữa. Thế nhưng, sự nguy ngờ là vẫn còn đó!
- Con mẹ tụi bây! Chơi thi chơi đoàng hoàng! Đừng có chơi trò mất dậy nhé! Tao mà biết được thằng nào, tao đấm cho phù mỏ!
Sau một hồi cãi vã, chửi cha mắng mẹ thì nhà cái cũng nhịn uất ức mà ngồi xuống. Hắn lấy trong túi áo mình bộ xúc xắc bầu cua khác để thay thế. Khi đã xong xuôi, hắn nhìn Đại Mạnh và nói.
- Mi ngồi im re vậy hả! Đưa tiền đây!
- Tiền gì? – Lúc này, Đại Mạnh đã bắt đầu bực bội.
- Cái con mẹ mày! Tiền vừa rồi mày đặt, chứ còn tiền gì nữa!
- Ông đừng có rảnh nhé. Ván này chơi gian lận mà còn tính hả. – Đại Mạnh đã tức giận. Hắn rất muốn chửi cho người này một trận.
- Là thằng khác búng kẹo cao su vào, chứ không phải là tao nhé. – Nhà cái nói một cách bình thường.
- Vậy nếu như không có kẹo cao su dính vào, lỡ trúng thì ông có chung không.
- Cái này, cái này thì …
Mặc kệ người này, Đại Mạnh quyết định rời bàn tôm cua này.
- Nè, nè! – Nhà cái dùng lời nói để ngăn cản.
- Thôi, bỏ đi! Thằng bé nói đúng rồi đó! Đáng lẽ ông phải trả lại tiền mà bọn tôi vừa thua, chứ ở đó mà còn đòi tiền người ta.– Một người ở bên cạnh mở miệng khuyên can; đồng thời cũng không quên vòi lại tiền vừa thua của mình.
- Nhưng mà…tao đâu có ăn gian! Hơn nữa, mấy thằng thắng đi hết rồi; có thằng nào trả tiền cho tao đâu!
Tuy nhà cái nói như thế nhưng hắn cũng không muốn quan trọng hóa vấn đề. Hắn giả vờ im lặng, rung rung bộ lắc tôm cua.
Rời khỏi bàn tôm cua đen tối, Đại Mạnh tìm đến một bàn tôm cua khác. Vừa rồi, nói chung là cũng bực bội nhưng hắn cũng không chấp nhất những chuyện kiểu này cho lắm.
Có đôi khi nghĩ mà thấy buồn cười cho mấy chuyện này, bởi cuộc sống trước kia, hắn làm gì bực bội những chuyện như thế. Nếu như hắn không vừa ý kẻ nào thì cái đấm chính là cách giải quyết tốt nhất của hắn.
Có lẽ, hắn đang dung nhập vào cuộc sống này. Hắn nghĩ, những con người vùng thôn quê này thường ít suy nghĩ vấn đề một cách sâu xa, họ chỉ làm theo những việc mà họ cảm thấy có một phần gì đó là đúng.
Trở về với bầu cua tôm cá.
Nói thật, lúc nãy hắn cũng rảnh rỗi thật; hắn chỉ muốn làm quen trò này một lúc, thế mà tự dưng lại đi đặt cược. Nếu hắn đặt cược trong lòng thì đã không thua tiền rồi.
Cái này gọi là kích thích và ngứa ngáy đây!
Sau vài lần quan sát cách lắc của người cái, hắn quyết định đặt cược. Tất nhiên, lúc này hắn phải quan sát thêm những kẻ có ý định ném kẹo cao su vào nữa.
“Lóc xóc, lóc xóc…” .
Cua! Năm mươi ngàn!
Nhà cái chuẩn bị mở.
Khá là hồi hộp. Ai nấy đều chăm chú nhìn bộ rung tôm cua. Chỉ có Đại Mạnh vẫn là người thản nhiên nhất.
- Cất cái tay nào!
- Hai cua, cá!
Đại Mạnh thắng rồi. Hô hô!
Tuy vẫn thờ ơ mọi việc nhưng cuộc sống này vẫn khá là vui vẻ. Hắn đã thắng thêm một trăm ngàn nữa.
Tiếp tục đặt cược, Đại mạnh quyết định chơi một trăm ngàn.
“Lóc xóc!”
Chỉ có hai lần rung.
Dựa linh giác linh mẫn, đầu óc tính tế, Đại Mạnh đưa ra quyết định.
“Bầu! Một trăm ngàn!”
“Ồ…!” Mọi người ồ lên. Thằng bé này ghê quá. Số tiền này khá là lớn. Nên biết, vào thời điểm này, một tô bún giò cũng với giá hai ngàn đồng mà thôi.
Nhà cái mở ra!
“Có bầu!”
Tuy lần này chỉ có một con bầu nhưng nhà cái và mọi người chỉ chú ý tới số tiền của Đại Mạnh, bởi vì đây là số tiền cược lớn nhất trên bàn.
Nhận số tiền được chung, Đại Mạnh lại trở về trạng thái quan sát.
- Hai cá, tôm! Có cá!
- Mẹ ơi, thằng cu trúng ba lần rồi.
- Có bầu!
- Có cua!
- Có tôm!
- Có nai, cái chung no! Ha ha…! Thằng bé đỏ quá.
Mọi người đều cười vui vẻ. Đã bắt đầu có vài người đặt theo Đại Mạnh rồi.
- Không có tôm!
- Có cá!
- Có bầu!
- Không có gà!
- Có gà!
Để duy trì trò chơi, Đại Mạnh đặt theo kiểu có thắng có thua. Tất nhiên là thắng nhiều hơn thua, tiền cược thua ít hơn tiền cược thắng.
- Hai tôm, cá!
- Đỏ quá!
...
…
…
Khoảng ba tiếng sau!
- Ba con cá!
Đại Mạnh đã đặt hai trăm ngàn.
Thắng lớn rồi!
Nhiều người đặt theo Đại Mạnh. Bởi đa số người ngốc cũng nhận ra, thằng bé này rất chi là đỏ.
Nhưng ác thay, lần này nhà cái lại gãi đầu.
Hết tiền rồi!
Đai Mạnh gom sòng! Nhà cái bị dỡ sòng!
- Này! Chơi gì kỳ thế! – Một người nói!
- Tôi thua hồi nãy giờ nè! Chơi điếm vậy! – Một người khác chửi.
- Anh Dũng! Chơi đàng hoàng chút coi! – Người này ăn khá là nhiều.
- Thật xin lỗi, ta bị thằng bé này dỡ sòng rồi!
Nhà cái vừa nói, vừa bực bội nhìn Đại Mạnh. Sau đó, hắn để lại bàn tôm cua, rồi mang theo bộ bát rung, lủi thủi đi chỗ khác.
Đối với vấn đề bị quỵt, Đại Mạnh cũng không quá để ý. Dẫu biết chắc chắn rằng, nhà cái vẫn còn đủ tiền để chung nhưng như thế là đủ rồi. Lần này, tổng số tiền mà người ta cược mặt cá là hơn hai triệu. Chạy làng là một điều cũng dễ hiểu thôi.
Nếu không chạy thì phải chung tiền; chung tiền thì hộc máu mà chết!
Rời khỏi bàn tôm cua, Đại Mạnh quyết định quay về nhà. Tuy cha mẹ của mình đang chơi bài ở một nơi rất kín nhưng nếu hắn đi lâu thì người ta cũng lo lắng. Với lại Đại Mạnh cũng sợ có người nào đó báo tin; nếu vậy thì số tiền này sẽ đi tong mất.
- Cháu về à! Ở lại làm vài ván nữa cho vui. – Một người đàn ông xa lạ hỏi.
Đại Mạnh mỉm cười, lắc đầu. Hắn tuy không biết người này nhưng có lẽ đây cũng là một người đặt cược theo hắn mà thắng được kha khá tiền.
Nhanh chóng rời khỏi địa điểm cờ bạc, Đại Mạnh trở gót đi. Con nít mà cầm số tiền lớn trên tay, cũng không được an toàn cho lắm. Ở vùng thôn quê này, mấy vụ cướp giật thì không có rồi, nhưng mà khả năng xảy ra thì không thể phủ nhận.
Mà dù có thì sao, nhà của hắn cũng khá gần, người quen ở đây cũng khá nhiều, cướp giật ở đây cũng đâu phải là một chuyện đơn giản. Hắn tin tưởng là mình có thể chạy trốn được. Hắn tin tưởng, khi hắn tri hô thì người ở đây sẽ đập cho những kẻ này một trận.
Bỗng một sự việc làm cho hắn dừng bước. Không phải cướp mà là hình ảnh của một cô gái. Chính xác là một bé gái, khoảng bảy tuổi.
Cô bé nhìn hắn, ánh mắt rất dễ thương, làm cho người ta dễ động lòng trắc ẩn.
Hắn là một sát thủ đấy.
Đại Mạnh mặc kệ bước đi. Thế nhưng, cô bé này vẫn kè kè theo hắn.
- Em muốn gì ở anh? – Tuy nhỏ tuổi hơn cô bé nhưng Đại Mạnh vẫn xưng mình là anh.
- Em, em…!
Thông thường, lần đầu tiên gặp mặt thì người ta hay xưng bạn và mình, hoặc là mi và ta; thế mà lần này cô bé lại gặp một người xưng là anh em. Cái này cũng khá là bất ngờ. Nhưng mà, cô bé cũng không quan tâm đến vấn đề tuổi tác và xưng hô cho lắm. Chỉ là cô bé hơi lúng túng mà thôi.
- Nói mau! Anh còn phải về nữa! Em mà không nói thì đừng có đi theo anh! – Đại Mạnh thản nhiên, nói.
- Anh thắng rất nhiều tiền! – Cô bé lấy hết dũng cảm để nói ra.
- Thì sao? – Đại Mạnh ngạc nhiên hỏi lại.
- Anh mua cho em cái bong bóng được không? – Một tay gãi gãi cái đầu nhỏ, một tay chỉ về phía bắc, cô bé lí nhí nói.
- À! Thì ra là chuyện này! Đi theo anh nào! – Đại Mạnh mỉm cười, nói.
Chuyện này thật sự rất vui vẻ. Đã lâu rồi, hắn chưa gặp chuyện nào thoải mái như chuyện này. Nghĩ sâu xa một chút, hắn bỗng dưng lại nhớ đến một thứ.
------
Tại trong song bầu cua, một người đàn ông nói với một người đàn ông.
- Nhật này! Vừa rồi, thằng cháu của mi thắng lớn lắm đó.
- Thắng bao nhiêu mà lớn. – Nhật hờ hừng hỏi lại.
- Chắc cũng hơn một triệu. – Người đàn ông kia nói.
- Làm chi ghê thế! Mi đừng có tào lao. – Nhật tỏ vẻ không tin.
- Ta không có lừa mi đâu, cháu của mi chơi ghê lắm, nhỏ vậy mà đã máu mê rồi. Mi mới lên nên không biết, thằng Dũng vừa bị nó dỡ song đấy. Không tin thì mi hỏi mấy người ở đây đi!
- Thật vậy à! Giờ nó ở đâu rồi? – Nhật giật mình hỏi tiếp, lúc này thì hắn đã tin tưởng hoàn toàn.
- Hình như là về rồi. À! Khoan đã! Nó đang đứng bên thằng bán bong bóng kia kìa! – Người đàn ông chỉ tay về phía trước.
- Ừ! Mi chờ chút! Ta chạy ra kiếm ít, rồi anh em mình đi nhậu nhé!
Trở lại với chuyện mua bong bóng.
Sau khi lấy ra tờ một ngàn mua hai cái bong bóng, Đại Mạnh nhẹ nhàng đưa cho cô bé. Cô bé cũng vui vẻ nhận lấy.
- Cảm ơn anh! – Cô bé rất lịch sự và đáng yêu.
- Được rồi! Anh phải về đây! – Tuy vui vẻ nhưng Đại Mạnh cũng không thể ham vui quá lâu. Dẫu hắn đã trẻ lại nhưng tâm lý của hắn thực sự là đã già rồi.
- Anh, anh…!
- Gì nữa em? – Đại Mạnh hỏi lại.
- Em muốn đu ngựa!
Cô bé chỉ về phía ủy ban xã. Trong này có một khoảng đất trống nên người ta dựng nên một dàn đu ngựa. Tại đây, con nít khá là đông, người lớn cũng khá là nhiều.
Mỉm cười, Đại Mạnh rút ra tờ năm ngàn.
- Em cầm lấy tờ tiền này, rồi đi đu ngựa nhé! Anh còn có chút chuyện nên phải về à!
- Em, em…! – Số tiền khá lớn nên cô bé khá đắn đo.
- Ừ! Em cứ cầm lấy mà đi chơi! Không sao đâu, anh thắng nhiều lắm!
Khi cô bé đã chịu nhận tiền, Đại Mạnh xoa xoa cái đầu nhỏ của nàng.
- Anh phải về đây! – Hắn quay người, bước đi.
- Anh ơi! Anh ơi!
“Con nít thật là rắc rối!” Đại Mạnh nghĩ thầm. Hắn quay người lại hỏi.
- Còn chuyện gì sao?
- Em sợ! – Cô bé rụt rè nói.
- Em sợ cái gì?
- Anh đu ngựa cùng em được không? Em sợ té! – Cô bé ngại ngùng, nói.
- Không được! Anh còn có chút chuyện!
Đại Mạnh thẳng thừng từ chối. Hắn già rồi, chứ phải con nít nữa đâu mà chơi mấy trò này.
- Nhưng em sợ thật mà! Có vẻ cảm thấy Đại Mạnh hiền lành và dễ mến nên cô bé cố níu kéo.
- Cha mẹ của em đâu! – Đại Mạnh muốn chuyển vấn đề này cho cha mẹ của cô bé.
- Mẹ em mất rồi, còn cha em đang chơi bài trong kia. – Đối với vấn đề mẹ mất, cô bé cũng không tỏ vẻ gì. Nàng ngây thơ, chỉ tay vào trong cái hẻm.
Đương nhiên là Đại Mạnh biết cái hẻm này, nhưng sòng bạc ở đâu thì hắn cũng chịu. Hắn cũng không day dưa vấn đề cha mẹ của cô bé, cho dù cô bé chưa biết gì, nhưng hắn cũng không muốn nhắc tới người đã khuất.
- Thôi cho anh xin lỗi nhé! Vì giờ này anh thật sự bận à! Hay là để ngày mai đi, ngày mai anh sẽ đu ngựa cùng em! Như vậy được không? – Đại Mạnh kiếm cớ lảng tránh.
Cô bé bĩu môi rồi nói.
- Vậy anh ngoéo tay đi! Ngày mai, anh nhất định phải đến đó!
Đại Mạnh bất đắc dĩ ngoéo tay.
Rời khỏi cô bé, hắn lủi thủi về nhà. Còn cái chuyện ngoéo tay, hắn cũng không mấy để ý cho lắm. Ngày mai, hắn còn phải đi kiếm tiền nữa.
Nhưng trải qua chuyện này cũng khiến cho hắn nghĩ đến một số thứ. Hắn cảm nhận được nhân sinh và tính cách của hắn đang dần dần thay đổi. Đồng thời điều này đã làm hắn gợi nhớ lại “một cuốn bí kiếp”. Nó chính là Tán Gái Bí Kíp, một cuốn bí kíp được người đời tích trữ kinh nghiệm qua mấy ngàn năm mà soạn thành. Sau đó có một nhân vật áp dụng nó vô cùng mĩ mãn, rồi sửa lại một cách rất hoàn chỉnh. Tuy nhiên, cuộc đời của nhân vật này thì không ai biết cả. Người này vẫn là một truyền thuyết.
Nói tới quyển bí kiếp này, đọc thì cũng khá là buồn cười, nhưng nó lại hầu như phân tích tâm lý phụ nữ một cách rất chi tiết và kế sách tiếp cận phụ nữ thì khỏi chê vào đâu.
Hơn nữa, nó được người tất cất giữ rất kỹ càng. Vì dù sao, nó cũng liên quan tới một nhân vật gọi truyền thuyết. Nếu như hắn không phải là một con người truyền thuyết thì chắc chắn là hắn sẽ không đọc được rồi.
Nở một nụ cười, hắn không biết sau này có áp dụng nó để tán gái không. Nhưng hắn nghĩ, trường hợp mà hắn dẫn cô bé đi mua bong bóng, cho tiền cô bé đi chơi thì đã thuộc vào chiêu tán gái thứ nhất của bí kíp rồi.
“ Gởi gạo nấu cơm, loly là phải dưỡng thành.”
Đã qua hai ngày kể từ lúc Đại Mạnh đi thăm ông bà nội. Những ngày này thật là nhàm chán. Tất nhiên, điều này chỉ dành riêng cho hắn.
Cầm trên tay số tiền một trăm hai mươi sáu ngàn, Đại Mạnh quyết định tạo một phen sóng gió nơi quê nhà.
Từ nhà của mình đến ủy ban xã chỉ khoảng 200 mét, do đó hắn đi bộ tà tà lên.
Tại một con đường đi ngang qua ủy ban xã chính là địa điểm vui chơi giải trí vào ngày tết, ở thôn quê này. Cứ mỗi năm đến tết, không khí ở đây lại trở nên vô cùng nhộn nhip, người với người nô nức đón xuân. Tại những nơi đang diễn ra các trò chơi như đu ngựa, đổ xăm hường, cờ người, đuổi bắt, đập bóng…, nói chung là rất nhiều thì sức sống càng mãnh liệt hơn.
Chỉ là cái tết ngày nay đã có nhiều thay đổi rồi, những trò chơi dân gian dù vẫn được nhiều người ưa chuộng nhưng kẻ tham gia thì rất ít. Nếu như không phải tại một vùng miền có truyền thống đặc trưng thì gặp được những trò chơi dân gian cũng là một vấn đề khó khăn.
Nói một cách chính xác thì Lắc Bầu Cua vẫn là trò chơi dân gian phổ biến nhất. Đơn giản, cờ bạc vẫn luôn là cách giải trí tốt nhất, bởi nó chính là máu mê của con người. Nếu như ngẫm nghĩ thật kỹ thì cuộc đời con người chẳng khác gì một canh bạc. Họ sinh ra; họ chọn đường đời; hay họ kinh doanh… thì họ đều đánh bạc với số mệnh của mình cả.
Chen lấn vào đám người đông đúc, Đại Mạnh cố tìm kiếm cho mình một vị trí đặt cược thông thoáng và dễ dàng quan sát nhất.
Sau một lúc lâu tìm kiếm thì hắn cũng chọn được vị trí cho riêng mình. Ở địa điểm chơi bầu cua này, số tiền mà người ta đặt cược cũng khá nhỏ; lớn nhất thì cũng chỉ là tờ mười ngàn.
Dùng mắt quan sát kỹ những động tác của người cái, cố gắng lắng nghe số lần nhảy của các xúc xắc bầu cua, hắn lấy ra mười ngàn và đặt tiền xuống bàn.
Nai!
Vài phút trôi qua.
Không có nai, cái no!
Nhà cái vừa cười, vừa nói, rồi úp cái bát đựng xúc xắc lại để tiếp tục lắc.
Cá!
Vài phút sau đó.
Không có cá!
Tổng quát thì nhà cái không ăn nhưng Đại Mạnh lại thua.
Xui thật!
Nhưng không sao! Hắn đang làm quen giác quan của mình với trò chơi này. Hắn cũng tự hiểu lấy mình, tuy hắn là sát thủ nhưng cũng không phải là thiên tài; không phải nghĩ ra là làm được.
Trải qua vài lần chơi, có thắng cũng có thua, trên tay của hắn chỉ còn bảy mươi ngàn.
Lần này hắn quyết định đặt năm mươi ngàn.
Nai!
“Nóng máy rồi à! Nóng máy là cháy bu ri!” Một người bên cạnh đùa.
Nhưng chỉ vài câu như thế, cũng làm không khí tại đây bắt đầu háo hức lên. Mọi người bắt đầu tập trung lại đông đúc hơn. Tất cả đều ngạc nhiên khi thấy một đứa bé chơi nhiều tiền như vậy. Tuy nhiên, không ai phê phán hay khuyên bảo gì cả.
- Cất cái tay, dỡ cái chân! Đặt dô, đặt dô! – Nhà cái hô vài lần.
Vài phút sau, người cái bắt đầu mở.
- Hai cua, bầu! Không có nai, cái no. – Nhà cái cười tà tà.
“Chuyện gì thế!” Đại mạnh khó hiểu, nghĩ thầm. Dẫu biết rằng chắc chắn không phải là tất nhiên, nhưng trước giờ hắn không làm chuyện gì mà không chắc chắn cả.
Có vấn đề!
Khi nhà cái định gom tiền, hắn nhanh chóng lấy tiền cược lại.
- Mẹ mày! Làm gì thế! Điên à! – Nhà cái trợn mắt nhìn Đại Mạnh.
- Từ từ, chú xem lại cái bộ lắc bầu cua. Hình như, có cái gì đó. – Đại Mạnh bình tĩnh trả lời.
- Con mẹ mày! Đưa tiền đây mau! Tao đấm cho một phát bây giờ!
- Thì chú cứ xem xong rồi tôi đưa!
- Xem! Xem cái đầu cha mày đó! – Nhà cái tức giận nói.
- Giờ, tôi nghi ngờ là có ăn gian đó, chú xem lại đi!
- Mẹ mày! Từ từ rồi chết với tao!
Tuy là bực tức nhưng người đàn ông này vẫn quyết định xem lại các con xúc xắc.
Đúng như những gì mà Đại Mạnh nghĩ, lần lắc bầu cua này có gian lận.
- Thằng nào vứt kẹo cao su vào đây!
Nhà cái cầm con xúc xắc rồi đứng lên. Ánh mắt của hắn hướng về phía những người vừa đặt mặt cua, sau đó dồn về một thanh niên vừa mới đặt mặt cua nhiều tiền nhất.
Mọi người cũng dồn về người này.
- Nè! Tôi không biết đó nhé! Đừng có mà nghi ngờ tầm bậy! – Hắn vội phân bua.
Nghe vậy, họ cũng không còn tập trung nhìn hắn nữa. Thế nhưng, sự nguy ngờ là vẫn còn đó!
- Con mẹ tụi bây! Chơi thi chơi đoàng hoàng! Đừng có chơi trò mất dậy nhé! Tao mà biết được thằng nào, tao đấm cho phù mỏ!
Sau một hồi cãi vã, chửi cha mắng mẹ thì nhà cái cũng nhịn uất ức mà ngồi xuống. Hắn lấy trong túi áo mình bộ xúc xắc bầu cua khác để thay thế. Khi đã xong xuôi, hắn nhìn Đại Mạnh và nói.
- Mi ngồi im re vậy hả! Đưa tiền đây!
- Tiền gì? – Lúc này, Đại Mạnh đã bắt đầu bực bội.
- Cái con mẹ mày! Tiền vừa rồi mày đặt, chứ còn tiền gì nữa!
- Ông đừng có rảnh nhé. Ván này chơi gian lận mà còn tính hả. – Đại Mạnh đã tức giận. Hắn rất muốn chửi cho người này một trận.
- Là thằng khác búng kẹo cao su vào, chứ không phải là tao nhé. – Nhà cái nói một cách bình thường.
- Vậy nếu như không có kẹo cao su dính vào, lỡ trúng thì ông có chung không.
- Cái này, cái này thì …
Mặc kệ người này, Đại Mạnh quyết định rời bàn tôm cua này.
- Nè, nè! – Nhà cái dùng lời nói để ngăn cản.
- Thôi, bỏ đi! Thằng bé nói đúng rồi đó! Đáng lẽ ông phải trả lại tiền mà bọn tôi vừa thua, chứ ở đó mà còn đòi tiền người ta.– Một người ở bên cạnh mở miệng khuyên can; đồng thời cũng không quên vòi lại tiền vừa thua của mình.
- Nhưng mà…tao đâu có ăn gian! Hơn nữa, mấy thằng thắng đi hết rồi; có thằng nào trả tiền cho tao đâu!
Tuy nhà cái nói như thế nhưng hắn cũng không muốn quan trọng hóa vấn đề. Hắn giả vờ im lặng, rung rung bộ lắc tôm cua.
Rời khỏi bàn tôm cua đen tối, Đại Mạnh tìm đến một bàn tôm cua khác. Vừa rồi, nói chung là cũng bực bội nhưng hắn cũng không chấp nhất những chuyện kiểu này cho lắm.
Có đôi khi nghĩ mà thấy buồn cười cho mấy chuyện này, bởi cuộc sống trước kia, hắn làm gì bực bội những chuyện như thế. Nếu như hắn không vừa ý kẻ nào thì cái đấm chính là cách giải quyết tốt nhất của hắn.
Có lẽ, hắn đang dung nhập vào cuộc sống này. Hắn nghĩ, những con người vùng thôn quê này thường ít suy nghĩ vấn đề một cách sâu xa, họ chỉ làm theo những việc mà họ cảm thấy có một phần gì đó là đúng.
Trở về với bầu cua tôm cá.
Nói thật, lúc nãy hắn cũng rảnh rỗi thật; hắn chỉ muốn làm quen trò này một lúc, thế mà tự dưng lại đi đặt cược. Nếu hắn đặt cược trong lòng thì đã không thua tiền rồi.
Cái này gọi là kích thích và ngứa ngáy đây!
Sau vài lần quan sát cách lắc của người cái, hắn quyết định đặt cược. Tất nhiên, lúc này hắn phải quan sát thêm những kẻ có ý định ném kẹo cao su vào nữa.
“Lóc xóc, lóc xóc…” .
Cua! Năm mươi ngàn!
Nhà cái chuẩn bị mở.
Khá là hồi hộp. Ai nấy đều chăm chú nhìn bộ rung tôm cua. Chỉ có Đại Mạnh vẫn là người thản nhiên nhất.
- Cất cái tay nào!
- Hai cua, cá!
Đại Mạnh thắng rồi. Hô hô!
Tuy vẫn thờ ơ mọi việc nhưng cuộc sống này vẫn khá là vui vẻ. Hắn đã thắng thêm một trăm ngàn nữa.
Tiếp tục đặt cược, Đại mạnh quyết định chơi một trăm ngàn.
“Lóc xóc!”
Chỉ có hai lần rung.
Dựa linh giác linh mẫn, đầu óc tính tế, Đại Mạnh đưa ra quyết định.
“Bầu! Một trăm ngàn!”
“Ồ…!” Mọi người ồ lên. Thằng bé này ghê quá. Số tiền này khá là lớn. Nên biết, vào thời điểm này, một tô bún giò cũng với giá hai ngàn đồng mà thôi.
Nhà cái mở ra!
“Có bầu!”
Tuy lần này chỉ có một con bầu nhưng nhà cái và mọi người chỉ chú ý tới số tiền của Đại Mạnh, bởi vì đây là số tiền cược lớn nhất trên bàn.
Nhận số tiền được chung, Đại Mạnh lại trở về trạng thái quan sát.
- Hai cá, tôm! Có cá!
- Mẹ ơi, thằng cu trúng ba lần rồi.
- Có bầu!
- Có cua!
- Có tôm!
- Có nai, cái chung no! Ha ha…! Thằng bé đỏ quá.
Mọi người đều cười vui vẻ. Đã bắt đầu có vài người đặt theo Đại Mạnh rồi.
- Không có tôm!
- Có cá!
- Có bầu!
- Không có gà!
- Có gà!
Để duy trì trò chơi, Đại Mạnh đặt theo kiểu có thắng có thua. Tất nhiên là thắng nhiều hơn thua, tiền cược thua ít hơn tiền cược thắng.
- Hai tôm, cá!
- Đỏ quá!
...
…
…
Khoảng ba tiếng sau!
- Ba con cá!
Đại Mạnh đã đặt hai trăm ngàn.
Thắng lớn rồi!
Nhiều người đặt theo Đại Mạnh. Bởi đa số người ngốc cũng nhận ra, thằng bé này rất chi là đỏ.
Nhưng ác thay, lần này nhà cái lại gãi đầu.
Hết tiền rồi!
Đai Mạnh gom sòng! Nhà cái bị dỡ sòng!
- Này! Chơi gì kỳ thế! – Một người nói!
- Tôi thua hồi nãy giờ nè! Chơi điếm vậy! – Một người khác chửi.
- Anh Dũng! Chơi đàng hoàng chút coi! – Người này ăn khá là nhiều.
- Thật xin lỗi, ta bị thằng bé này dỡ sòng rồi!
Nhà cái vừa nói, vừa bực bội nhìn Đại Mạnh. Sau đó, hắn để lại bàn tôm cua, rồi mang theo bộ bát rung, lủi thủi đi chỗ khác.
Đối với vấn đề bị quỵt, Đại Mạnh cũng không quá để ý. Dẫu biết chắc chắn rằng, nhà cái vẫn còn đủ tiền để chung nhưng như thế là đủ rồi. Lần này, tổng số tiền mà người ta cược mặt cá là hơn hai triệu. Chạy làng là một điều cũng dễ hiểu thôi.
Nếu không chạy thì phải chung tiền; chung tiền thì hộc máu mà chết!
Rời khỏi bàn tôm cua, Đại Mạnh quyết định quay về nhà. Tuy cha mẹ của mình đang chơi bài ở một nơi rất kín nhưng nếu hắn đi lâu thì người ta cũng lo lắng. Với lại Đại Mạnh cũng sợ có người nào đó báo tin; nếu vậy thì số tiền này sẽ đi tong mất.
- Cháu về à! Ở lại làm vài ván nữa cho vui. – Một người đàn ông xa lạ hỏi.
Đại Mạnh mỉm cười, lắc đầu. Hắn tuy không biết người này nhưng có lẽ đây cũng là một người đặt cược theo hắn mà thắng được kha khá tiền.
Nhanh chóng rời khỏi địa điểm cờ bạc, Đại Mạnh trở gót đi. Con nít mà cầm số tiền lớn trên tay, cũng không được an toàn cho lắm. Ở vùng thôn quê này, mấy vụ cướp giật thì không có rồi, nhưng mà khả năng xảy ra thì không thể phủ nhận.
Mà dù có thì sao, nhà của hắn cũng khá gần, người quen ở đây cũng khá nhiều, cướp giật ở đây cũng đâu phải là một chuyện đơn giản. Hắn tin tưởng là mình có thể chạy trốn được. Hắn tin tưởng, khi hắn tri hô thì người ở đây sẽ đập cho những kẻ này một trận.
Bỗng một sự việc làm cho hắn dừng bước. Không phải cướp mà là hình ảnh của một cô gái. Chính xác là một bé gái, khoảng bảy tuổi.
Cô bé nhìn hắn, ánh mắt rất dễ thương, làm cho người ta dễ động lòng trắc ẩn.
Hắn là một sát thủ đấy.
Đại Mạnh mặc kệ bước đi. Thế nhưng, cô bé này vẫn kè kè theo hắn.
- Em muốn gì ở anh? – Tuy nhỏ tuổi hơn cô bé nhưng Đại Mạnh vẫn xưng mình là anh.
- Em, em…!
Thông thường, lần đầu tiên gặp mặt thì người ta hay xưng bạn và mình, hoặc là mi và ta; thế mà lần này cô bé lại gặp một người xưng là anh em. Cái này cũng khá là bất ngờ. Nhưng mà, cô bé cũng không quan tâm đến vấn đề tuổi tác và xưng hô cho lắm. Chỉ là cô bé hơi lúng túng mà thôi.
- Nói mau! Anh còn phải về nữa! Em mà không nói thì đừng có đi theo anh! – Đại Mạnh thản nhiên, nói.
- Anh thắng rất nhiều tiền! – Cô bé lấy hết dũng cảm để nói ra.
- Thì sao? – Đại Mạnh ngạc nhiên hỏi lại.
- Anh mua cho em cái bong bóng được không? – Một tay gãi gãi cái đầu nhỏ, một tay chỉ về phía bắc, cô bé lí nhí nói.
- À! Thì ra là chuyện này! Đi theo anh nào! – Đại Mạnh mỉm cười, nói.
Chuyện này thật sự rất vui vẻ. Đã lâu rồi, hắn chưa gặp chuyện nào thoải mái như chuyện này. Nghĩ sâu xa một chút, hắn bỗng dưng lại nhớ đến một thứ.
------
Tại trong song bầu cua, một người đàn ông nói với một người đàn ông.
- Nhật này! Vừa rồi, thằng cháu của mi thắng lớn lắm đó.
- Thắng bao nhiêu mà lớn. – Nhật hờ hừng hỏi lại.
- Chắc cũng hơn một triệu. – Người đàn ông kia nói.
- Làm chi ghê thế! Mi đừng có tào lao. – Nhật tỏ vẻ không tin.
- Ta không có lừa mi đâu, cháu của mi chơi ghê lắm, nhỏ vậy mà đã máu mê rồi. Mi mới lên nên không biết, thằng Dũng vừa bị nó dỡ song đấy. Không tin thì mi hỏi mấy người ở đây đi!
- Thật vậy à! Giờ nó ở đâu rồi? – Nhật giật mình hỏi tiếp, lúc này thì hắn đã tin tưởng hoàn toàn.
- Hình như là về rồi. À! Khoan đã! Nó đang đứng bên thằng bán bong bóng kia kìa! – Người đàn ông chỉ tay về phía trước.
- Ừ! Mi chờ chút! Ta chạy ra kiếm ít, rồi anh em mình đi nhậu nhé!
Trở lại với chuyện mua bong bóng.
Sau khi lấy ra tờ một ngàn mua hai cái bong bóng, Đại Mạnh nhẹ nhàng đưa cho cô bé. Cô bé cũng vui vẻ nhận lấy.
- Cảm ơn anh! – Cô bé rất lịch sự và đáng yêu.
- Được rồi! Anh phải về đây! – Tuy vui vẻ nhưng Đại Mạnh cũng không thể ham vui quá lâu. Dẫu hắn đã trẻ lại nhưng tâm lý của hắn thực sự là đã già rồi.
- Anh, anh…!
- Gì nữa em? – Đại Mạnh hỏi lại.
- Em muốn đu ngựa!
Cô bé chỉ về phía ủy ban xã. Trong này có một khoảng đất trống nên người ta dựng nên một dàn đu ngựa. Tại đây, con nít khá là đông, người lớn cũng khá là nhiều.
Mỉm cười, Đại Mạnh rút ra tờ năm ngàn.
- Em cầm lấy tờ tiền này, rồi đi đu ngựa nhé! Anh còn có chút chuyện nên phải về à!
- Em, em…! – Số tiền khá lớn nên cô bé khá đắn đo.
- Ừ! Em cứ cầm lấy mà đi chơi! Không sao đâu, anh thắng nhiều lắm!
Khi cô bé đã chịu nhận tiền, Đại Mạnh xoa xoa cái đầu nhỏ của nàng.
- Anh phải về đây! – Hắn quay người, bước đi.
- Anh ơi! Anh ơi!
“Con nít thật là rắc rối!” Đại Mạnh nghĩ thầm. Hắn quay người lại hỏi.
- Còn chuyện gì sao?
- Em sợ! – Cô bé rụt rè nói.
- Em sợ cái gì?
- Anh đu ngựa cùng em được không? Em sợ té! – Cô bé ngại ngùng, nói.
- Không được! Anh còn có chút chuyện!
Đại Mạnh thẳng thừng từ chối. Hắn già rồi, chứ phải con nít nữa đâu mà chơi mấy trò này.
- Nhưng em sợ thật mà! Có vẻ cảm thấy Đại Mạnh hiền lành và dễ mến nên cô bé cố níu kéo.
- Cha mẹ của em đâu! – Đại Mạnh muốn chuyển vấn đề này cho cha mẹ của cô bé.
- Mẹ em mất rồi, còn cha em đang chơi bài trong kia. – Đối với vấn đề mẹ mất, cô bé cũng không tỏ vẻ gì. Nàng ngây thơ, chỉ tay vào trong cái hẻm.
Đương nhiên là Đại Mạnh biết cái hẻm này, nhưng sòng bạc ở đâu thì hắn cũng chịu. Hắn cũng không day dưa vấn đề cha mẹ của cô bé, cho dù cô bé chưa biết gì, nhưng hắn cũng không muốn nhắc tới người đã khuất.
- Thôi cho anh xin lỗi nhé! Vì giờ này anh thật sự bận à! Hay là để ngày mai đi, ngày mai anh sẽ đu ngựa cùng em! Như vậy được không? – Đại Mạnh kiếm cớ lảng tránh.
Cô bé bĩu môi rồi nói.
- Vậy anh ngoéo tay đi! Ngày mai, anh nhất định phải đến đó!
Đại Mạnh bất đắc dĩ ngoéo tay.
Rời khỏi cô bé, hắn lủi thủi về nhà. Còn cái chuyện ngoéo tay, hắn cũng không mấy để ý cho lắm. Ngày mai, hắn còn phải đi kiếm tiền nữa.
Nhưng trải qua chuyện này cũng khiến cho hắn nghĩ đến một số thứ. Hắn cảm nhận được nhân sinh và tính cách của hắn đang dần dần thay đổi. Đồng thời điều này đã làm hắn gợi nhớ lại “một cuốn bí kiếp”. Nó chính là Tán Gái Bí Kíp, một cuốn bí kíp được người đời tích trữ kinh nghiệm qua mấy ngàn năm mà soạn thành. Sau đó có một nhân vật áp dụng nó vô cùng mĩ mãn, rồi sửa lại một cách rất hoàn chỉnh. Tuy nhiên, cuộc đời của nhân vật này thì không ai biết cả. Người này vẫn là một truyền thuyết.
Nói tới quyển bí kiếp này, đọc thì cũng khá là buồn cười, nhưng nó lại hầu như phân tích tâm lý phụ nữ một cách rất chi tiết và kế sách tiếp cận phụ nữ thì khỏi chê vào đâu.
Hơn nữa, nó được người tất cất giữ rất kỹ càng. Vì dù sao, nó cũng liên quan tới một nhân vật gọi truyền thuyết. Nếu như hắn không phải là một con người truyền thuyết thì chắc chắn là hắn sẽ không đọc được rồi.
Nở một nụ cười, hắn không biết sau này có áp dụng nó để tán gái không. Nhưng hắn nghĩ, trường hợp mà hắn dẫn cô bé đi mua bong bóng, cho tiền cô bé đi chơi thì đã thuộc vào chiêu tán gái thứ nhất của bí kíp rồi.
“ Gởi gạo nấu cơm, loly là phải dưỡng thành.”
/58
|