Trans: Hoèn Hoèn
Beta: Cyane
Trần Y đúng là có chút ấn tượng với Triệu Luyện, mà theo tình huống lúc đó, cô theo bản năng tự mình chọn Triệu Luyện lại còn là người từng quen biết, hẳn là không sai.
Văn Trạch Tân nhìn biểu cảm không muốn giải thích của cô, tự nhiên cũng có thể đoán được lý do mà cô chọn Triệu Luyện. Nói ra thì hai người đã quen nhau từ trung học, nếu anh không hiểu tính cách của Trần Y mới là lạ.
“Cậu ta là lựa chọn tốt nhất đúng không?” Anh nhấn vào eo cô rồi hỏi.
Trần Y cũng lười ngọ nguậy, ở nơi đông người có cho thì anh cũng không dám làm gì cô, huống hồ còn là vợ chồng với nhau, cô nhìn anh: “Đúng vậy.”
Nhận được đáp án, Văn Trạch Tân ngược lại không ép hỏi, anh nhấc đôi mắt lên yên lặng nhìn cô, vài giây sau cười nhạo một tiếng: “Bà dì vẫn chưa đến đúng không?”
Trần Y không kiên nhẫn mà nhìn anh: “Đúng vậy.”
“Cho nên cần gì nói dối, em cho rằng tôi không biết gì hết à?” Văn Trạch Tân để cô ngồi lên đùi, tay khác của anh lấy di động trên mặt bàn đưa cho cô: “Gọi cho mẹ vợ, bảo là tối nay em không về nhà ngủ.”
Trần Y không nhận, cô nhìn về phía anh. Anh có chút lười nhác dựa nghiêng người vào lưng ghế, cổ áo mở ra, môi mỏng gợi lên cười như không cười. Trần Y yên lặng nói: “Anh nói không giữ lời, tại sao còn muốn em làm theo giao ước?”
Đôi mắt Văn Trạch Tân cụp xuống, không trả lời.
Trần Y lại nói: “Chuyện video kia nếu em không làm như vậy, anh cảm thấy em còn có thể đi lại được trong cái giới thế gia này sao?”
Văn Trạch Tân nhàn nhạt nói: “Em không cần chấp nhận lời xin lỗi, tôi tự biết cách xử lý.”
Anh nói thật nhẹ nhàng, nhưng Trần Y nhìn ra sự lạnh lùng từ khuôn mặt của anh, cô mím môi: “Lâm Tiêu Sanh không phải là kim ốc tàng kiều* của anh à?”
(*Kim ốc tàng kiều: Đồ quý hoặc người vợ lẽ, người tình giấu trong nhà.)
Văn Trạch Tân nghe xong, anh nhấn đầu gối, nghiêng đầu cười vài cái: “Người tình?”
“Nghe lời thì giữ, không nghe lời thì vứt, người tình có là gì.”
Trần Y: “…”
À, thế nào lại quên mất, người này thích người nghe lời.
Văn Trạch Tân nhìn cô lần nữa: “Còn hai ngày nữa, tôi đến đón em.”
“Tránh để em nói là tôi nói chuyện không giữ lời.” Anh nói rồi vỗ nhẹ eo Trần Y, Trần Y vội đứng thẳng. Văn Trạch Tân lấy áo khoác bên mình lên choàng lên vai cô, một bên ấn di động, nhìn Thường Tuyết bên kia thực ra vẫn nghe lén, nói: “Tôi đưa mọi người về.”
Thường Tuyết “À” một tiếng đứng dậy, ngoan ngoãn nắm cánh tay Trần Y. Ba người đi ra cửa, gặp Lâm Tiêu Sanh đúng lúc cũng vòng qua từ ghế dài bên kia.
Văn Trạch Tân không thèm liếc Lâm Tiêu Sanh lấy một cái.
Trần Y nhìn, Lâm Tiêu Sanh liền mỉm cười nhìn Trần Y, Trần Y lạnh nhạt cười đáp lại thì bị Văn Trạch Tân ôm lấy eo rồi đẩy cửa đi ra ngoài.
Bọn họ đi rồi.
Lâm Tiêu Sanh lại cảm thấy có chút lạnh lẽo, chị em cô ta tiến đến, nói: “Sao mình lại cảm thấy nhị thiếu đối xử với cậu ngày càng lạnh lùng vậy? Có phải Trần Y này nói gì đó rồi không?”
Lâm Tiêu Sanh rủ mắt suy nghĩ rồi nói: “Không thể đắc tội cô ta, không chừng về sau có gì muốn nhờ vả anh ấy cũng không được.”
Chị em cô ta gật đầu: “Chắc thế rồi, anh ấy còn bảo cậu đến nhà người ta xin lỗi mà, nếu nhận lỗi tốt thì ổn, không xin lỗi cho tốt thì…”
“Cũng may nhà họ Trần rất rộng lượng, nhận quà rồi, còn chấp nhận lời xin lỗi của cậu nữa.”
Lâm Tiêu Sanh cười, nhưng nét mặt không có vẻ cảm kích gì cả.
Đám chị em nhìn cô ta vài lần: “Cậu vẫn nên dừng lại một thời gian đi.”
Lâm Tiêu Sanh khoác tay cô bạn: “Vẫn là cậu nghĩ cho mình.”
Những người khác đều chê cười cô ta hoặc là dáng vẻ chua xót, chọc gậy bánh xe. Chị em cô ta cười cười, không nói nữa, tầm mắt nhìn về phía cửa lớn bên quán bar kia, đôi mắt lập lòe.
Chú Lâm đã đỗ xe Maybach ở bên ngoài, nhìn ba người đi ra liền cười rồi xuống xe mở cửa, đặc biệt cung kính đối với Trần Y.
Sau khi video xuất hiện mấy ngày, bà Văn vẫn luôn căng thẳng, mặt khác chuẩn bị tìm thời gian tới thăm hỏi nhà họ Trần, dặn dò bọn họ thái độ hàng ngày kính cẩn với Trần Y chút.
Tối nay chú Lâm nhìn thấy Trần Y ở đây, trong lòng thở nhẹ một hơi.
“Trần Y, chậm thôi.” Chú Lâm thấy Trần Y đi giày cao gót nghẹo một chút liền vội vàng nói.
Văn Trạch Tân một tay đỡ eo Trần Y, đưa người đi, đôi mắt nhìn chú Lâm, sau đó đưa Trần Y vào xe. Trần Y ngồi ổn định thì cởi bỏ áo khoác trên vai.
Cửa xe bên khác mở ra, Văn Trạch Tân ngồi vào. Một chiếc áo khoác ném vào người bị anh đón được, anh liếc cô: “Không mặc à?”
Trần Y sửa sang lại tóc: “Trong xe ấm rồi.”
Văn Trạch Tân tiện tay đặt áo khoác ở một bên.
Thường Tuyết “Khụ” một tiếng, không vào xe, cô ấy khom lưng nói: “Trần Y, mình chờ đi cùng xe Nhiếp Tư, anh ấy ra rồi.”
Trần Y ló đầu ra nhìn, Nhiếp Tư vừa đi ra, đang nói chuyện với Cố Trình ở cửa. Trần Y gật đầu: “Được rồi, cậu về nhà thì gửi tin nhắn cho mình.”
“Được.” Thường Tuyết nhìn Văn Trạch Tân, sau đó nhanh bỏ đi.
Bịch.
Văn Trạch Tân ném áo khoác ở ghế phụ.
Cửa sổ xe kéo lên, xe khởi động, bóng đêm hơi lạnh, xe đi về hướng nhà họ Trần. Nhà họ Trần bên này đến tối rồi vẫn còn ồn ào, nơi nơi đều có tiếng chó sủa.
Đèn xe Maybach nhấp nháy, đi vào cửa nhà họ Trần.
Trần Y nhàn nhạt nói: “Em tới nhà rồi.”
Văn Trạch Tân: “Ừ.”
Cô mở cửa xe, cầm theo túi nhỏ đi ra ngoài. Văn Trạch Tân ngồi vắt chân, nghiêng đầu nhìn cô. Anh đèn chỗ này không tốt, rất là tối, tối nay Trần Y mặc váy lông bó sát thân mình, đi trên đường thấy dáng người rõ ràng, Văn Trạch Tân đột nhiên hối hận để cô về nhà, anh nhìn mãi bóng dáng cô.
Đôi mắt không che giấu dục vọng.
Vài phút sau, xe Maybach khởi động đi về trung tâm thành phố. Văn Trạch Tân uống rượu say đến bảy tám phần, chú Lâm đưa ra khỏi xe.
Chân dài bước xuống xe, anh che miệng ho khụ khụ: “Chú lái chậm thôi.”
“Vâng.”
Anh đẩy cửa bước vào nhà, căn nhà tân hôn to vậy mà lại vô cùng yên tĩnh. Anh đổi giày, mắt nhìn lên chìa khoá trong hộp khóa trên tủ giày.
Anh dừng lại.
Vài giây sau, ngón tay thon dài của anh cầm lấy chìa khoá, nhìn chằm chằm hồi lâu rồi dùng sức ném trở về hộp.
Loảng xoảng.
Tất cả lời nói mấy ngày nay của cô đều hiện lên trong đầu.
Văn Trạch Tân không phải thằng ngốc, anh biết Trần Y thay đổi, thật ra đi ngược với ý định ban đầu khi anh cưới cô. Lúc trước anh thấy cô thành thật, nghe lời, ngoan ngoãn và dịu dàng.
Hiện giờ vẫn là nghe lời, nhưng lại là loại nghe lời châm biếm kia.
Anh cởi cúc áo sơ mi, đi lên cầu thang. Trong nhà yên tĩnh không thấy một hạt bụi, cũng quạnh quẽ không có hơi người, anh đi vào phòng tắm tắm rửa.
Văn Trạch Tân ngửa đầu nhắm mắt, sau khi mở mắt nhìn thấy hai cái bàn chải đánh răng trên bồn rửa mặt, sắc mặt anh càng đen lại, vứt hai bàn chải vào thùng rác.
Nhưng mà mùi hương sữa tắm lại rất rõ ràng, anh nhắm mắt lại. Ước chừng nửa giờ sau, anh mặc áo tắm dài đi ra khỏi phòng tắm, cầm di động lên gọi điện cho trợ lý Giang.
“Hai ngày sau, mặc kệ phu nhân nói gì, kể cả trói cũng phải trói đưa về đây cho tôi.”
Trợ lý Giang vừa mới chuẩn bị đi ngủ, ngơ ngác một hồi mới phản ứng lại: “Vâng, vậy nếu phu nhân không chịu thì làm sao ạ?”
Văn Trạch Tân: “Tự mình nghĩ cách đi.”
Trợ lý Giang suy nghĩ một chút, cảm thấy hai ngày sau là một trận chiến to, xem ra ông chủ muốn mình đi cùng đón người, anh ta nói: “Tôi chuẩn bị bao tải.”
“Tuỳ cậu.” Văn Trạch Tân nói xong liền cúp máy.
Trợ lý Giang: “?”
Bao tải cũng được luôn?
Cũng được luôn?
Văn Trạch Tân ném di động xuống, nhìn giường lớn kia, trong đầu tất cả đều là hình ảnh cô cuộn tròn trong lồng ngực của mình. Anh nhìn chằm chằm chiếc giường kia hồi lâu rồi xoay người đi đến thư phòng.
Trần Y chỉ xin nghỉ một ngày, ngày hôm sau phải quay lại làm việc. Cô đi vào gara, Trần Khánh vẫn chưa về, vẫn để lại chiếc BMW.
Bên khác vẫn còn một chiếc xe kiểu đại trà mà Trần Khánh vẫn hay đi. Trần Y chọn chiếc bình thường, đi thẳng đến gara toà nhà cao ốc. Trần Y cũng không xuống xe ngay lập tức.
Cô ngồi trong xe trong một lúc, sửa sang lại dáng vẻ, đánh thêm lớp son môi, ngơ ngẩn nhìn gương trang điểm.
Trong những văn phòng tư nhân ở thủ đô thì văn phòng Thần Diệu xem như là đứng đầu, mấy năm ban đầu hạng mục là làm chung, mấy năm sau thì tách các hạng mục ra.
Tài chính, công nghiệp, v.v đều có tổ riêng của mình, mà mấy năm nay trở lại đây cũng chuyên về lĩnh vực tài chính, vì thế trình độ chuyên nghiệp của hạng mục tài chính văn phòng cũng đạt tới đỉnh cao.
Có thành tích thì có danh tiếng, có danh tiếng tự nhiên sẽ có tài nguyên. Có tài nguyên thì tiền sẽ nhiều lên, cho nên trở thành văn phòng đối tác cũng là mục tiêu Trần Y đang phấn đấu.
Cho dù không trở thành đối tác, ở cạnh giám đốc cấp cao cũng có thể học được rất nhiều thứ, quan trọng nhất là có thể giúp được Trần thị. Trần Y vẫn hy vọng bản thân mình có thể làm việc tốt ở Thần Diệu. Cô đẩy cửa xuống xe.
Đối mặt với mấy người Lâm Tiêu Sanh, Trần Y có thể lạnh mặt, nhưng với đồng nghiệp thì không có cách nào cả. Thang máy đến tầng một, cửa vừa mở thì không ít đồng nghiệp ùa vào.
Trong đó có đến mấy người nhìn Trần Y, họ sửng sốt vài giây, ngay sau đó liền cười: “Trần SA2, chào buổi sáng nha.”
Trần Y tươi cười: “Chào buổi sáng.”
Ánh mắt mọi người đổ dồn lên người Trần Y, nhìn cô vài lần, sau đó mỉm cười. Trần Y cũng luôn nhàn nhạt giữ nụ cười, nhìn thấy thái độ các cô ấy, cô thả lỏng rất nhiều.
Rất nhanh đã đến tầng tám.
Tổ nhân viên quen thuộc đều ở đó, Trần Y đi qua, cười với chị Thâm tổ trưởng, còn chào hỏi SA1. Tên của SA1 là Chu Yến, cô ấy nhìn thấy Trần Y, nhảy dựng lên nói: “Ai da, tôi đi lấy cà phê cho cô nhé.”
“Êu, cái đồ nịnh nọt.” Đồng nghiệp nam trong tổ hất mặt lên. Chị Thâm vỗ bả vai Trần Y: “Rốt cuộc đã trở lại rồi, một đống công việc ngày hôm qua không làm còn đợi cô đấy.”
Trần Y kéo ghế dựa ra, nhìn đồng nghiệp một vòng, trong lòng thấy ấm áp: “Được, tôi làm ngay đây.”
“Cho cô nè.” Đồng nghiệp nam lấy tư liệu từ một bên đưa cho Trần Y, một kế toán cao cấp khác thở dài nói: “Tối qua tôi chỉnh lý tài liệu ban quản lý của công ty bọn họ, phát hiện một đám quan hệ họ hàng.”
Trần Y một bên nhìn tập tư liệu, một bên hỏi: “Đều đưa ra thị trường rồi mà còn đút nhiều họ hàng như vậy.”
“Còn không phải sao, như này rất bất lợi cho chúng ta kiểm toán.”
Những người khác nhún vai, đều đã tập mãi thành thói quen.
“Tôi xem thử tài liệu công ty này.”
Trần Y mở ra nhìn vài lần, đột nhiên nhìn thấy tên Triệu Luyện trên tài liệu. Cô dừng lại, nhớ tới khuôn mặt dịu dàng kia của Triệu Luyện.
Lần này cần đi công tác như cũ, nhưng ở thành phố này, công ty của Triệu Luyện ở vùng ngoại thành, nơi đó cách văn phòng hơn hai giờ lái xe. Công việc đều là tranh thủ từng giây, cho nên vẫn phải ở khách sạn bên kia. Thời gian đi công tác sắp xếp vào sáng sớm ngày mai, buổi chiều chị Thâm tuyên bố xong công việc.
Mọi người liền bắt đầu chuẩn bị.
Trần Y vừa đúng lúc nhận được tin nhắn của Liêu Tịch.
“Nhà thông gia tối nay muốn qua đây, con cần phải tăng ca sao?”
Là mẹ chồng Lâm Tiếu Nhi và bố chồng Văn Tụng Tiên.
Trần Y: “Không cần, đợi chút nữa đến năm giờ rưỡi con sẽ trở về.”
Liêu Tịch: “Tốt rồi, bố con lại không có nhà, mẹ sợ chiêu đãi bọn họ không được tốt.”
Trần Y: “Bố mẹ chồng con rất tốt, mẹ bảo Trần Ương nói ít đi là được.”
Liêu Tịch: “Haiz, con về cũng bảo nó một chút.”
Trần Y: “Vâng.”
Sau một giờ, Trần Y và đồng nghiệp bắt đầu chuẩn bị công việc. Lần này chị Thâm lại điều thêm một nhân viên SA2 tới, nhân viên SA2 này trước đây làm với tổ khác tương đối nhiều, là người địa phương Lê Thành. Trần Y cũng là lần đầu tiên hợp tác cùng cô ta, nhưng rất nhiều lần Trần Y cảm thấy đối phương tuy tươi cười nhưng lại có sự trào phúng.
Chu Yến lôi kéo Trần Y, nói thầm: “Cô cẩn thận người này chút.”
Trần Y: “Ừ.”
Hơn năm giờ, Trần Y tan tầm, cô thuận tiện đi Thiên Hồng bên cạnh mua ít vật dụng hàng ngày, còn thuận tiện mua chút hải sản. Lúc quẹt thẻ thì nhìn thấy trong túi có một tấm thẻ đen.
Cô sững sờ, nhớ lại ngày hôm sau kết hôn, lúc ở trên bàn ăn, Văn Trạch Tân cầm lấy tấm thẻ này đặt vào tay cô.
Đến nay cô vẫn chưa dùng. Cô để lại thẻ vào túi, sau đó đưa thẻ tín dụng của mình cho thu ngân, lúc cầm túi ra thì đã năm rưỡi.
Trần Y khởi động xe đi về nhà họ Trần.
Đến nhà họ Trần thì sắc trời bắt đầu tối, trong nhà đang nấu cơm, Liêu Tịch xắn tay áo chỉ đạo bảo mẫu ở trong bếp, Trần Ương nằm trên sô pha ăn trái cây.
Trần Y đi qua, cô ta còn nói với Trần Y: “Chắn tivi của em rồi.”
Trần Y xoay người tắt tivi đi.
Trần ương sửng sốt, ngẩng đầu lên.
Trần Y chỉ vào cô ta nói: “Dọn dẹp sô pha một chút đi, lúc nữa có khách đến.”
Trần Ương sững sờ, biết người tới là nhà họ Văn, cô ta không tình nguyện mà đứng dậy bắt đầu dọn dẹp. Liêu Tịch đi ra từ phòng bếp, tiếp nhận túi đồ của Trần Y: “Bà thông gia nói sáu rưỡi đến, hơn nữa chồng con có khi cũng đến.”
Trần Y “Vâng” một tiếng.
Trần Y theo bản năng mà ngẩng đầu nhìn về phía cửa.
Sáu rưỡi vừa điểm, hai chiếc Maybach chậm rãi dừng ở cửa, lập tức thu hút sự quan sát của hàng xóm xung quanh. Tài xế xuống xe mở cửa, Văn Trạch Tân xuống xe đầu tiên, anh cúi đầu sửa sang lại tay áo sơ mi, đi qua mở cửa sau xe khác, Văn Tụng Tiên cùng Lâm Tiêu Nhi lần lượt bước ra.
Liêu Tịch thấy thế, thấp giọng nói: “Không nhìn những cái khác, giáo dưỡng của Văn nhị thiếu ở ngay đó.”
Trước khi kết hôn, Văn Trạch Tân có đến nhà họ Trần vài lần, làm việc cẩn thận chặt chẽ, phong độ nhẹ nhàng. Trần Y cười, trong lòng lại nghĩ, giáo dưỡng đúng là có, nhưng tính khí lớn, tật xấu cũng nhiều.
Liêu Tịch thở dài: “Đáng tiếc.”
Đáng tiếc không phải người con rể tốt.
Nhưng mà bà rất nhanh đã điều chỉnh cảm xúc. Nhà họ Văn ở thủ đô là danh môn vọng tộc hiển hách, chú nhỏ nhà họ Văn làm chính trị, xí nghiệp Văn Thị lại khổng lồ. Lúc bà đi tham gia buổi tụ tập của các phu nhân, cứ nghe thấy nhà họ Văn thì thái độ những người đó lại chuyển biến 180 độ.
Dù sao Văn Tụng Tiên và Lâm Tiếu Nhi ở bên ngoài đều có tiếng là tính cách tốt, rất nhiều người nói tính tình Văn phu nhân rất hiền, giáo dưỡng cũng rất tiêu chuẩn.
Chỉ là hai đứa con trai đều quá ngông cuồng, vừa thấy là biết không dễ động vào.
“Chào buổi tối, mẹ vợ.” Văn Trạch Tân đưa hộp quà cho bảo mẫu, hơi mỉm cười, ánh mắt nhẹ nhàng nhìn qua, dừng lại ở bộ quần áo trên người Trần Y.
Cô mặc áo sơ mi trắng và váy chữ A, eo váy thật tinh tế. Văn Trạch Tân cả một đêm không ngủ ngon, lúc nhìn đến cô, ánh mắt ẩn hiện tơ máu.
Liêu Tịch chay nhanh ra cười nói: “Chào buổi tối.”
“Ông thông gia, bà thông gia. Mời đi bên này.” Liêu Tich cười đón. Lâm Tiếu Nhi mỉm cười, thân mật cầm tay bà, hỏi: “Trần Khánh đi công tác rồi à?”
“Đúng vậy, đi Diêm Thành rồi.” Liêu Tịch tiếp đón bọn họ ngồi xuống.
Văn Tụng Tiên nghe thế liền nói: “Bên Diêm Thành gần đây mưa nhiều đấy.”
Liêu Tịch cười nói: “Đúng vậy, tôi cũng sợ ông ấy bị cảm.”
“Vậy phải dặn dò thêm chút.” Lâm Tiếu Nhi cười nói, bà nhìn về phía Trần Y, cô mỉm cười ngồi ở trên sô pha bắt đầu pha trà: “Bố mẹ uống hồng trà nhé?”
Lâm Tiếu Nhi gật đầu: “Được, không hại dạ dày.”
Văn Trạch Tân thu lại nét mặt, cũng ngồi xuống bên cạnh Trần Y. Anh nghiêng đầu nhìn cô, vài sợi tóc của cô buông xuống. Đầu ngón tay của Văn Trạch Tân vén nó lên, hai chân anh bắt chéo, lười nhác dựa vào sofa.
Trần Y dường như không hề có cảm giác nào đối với động tác của anh.
Trần Ương ngồi bên kia sô pha, trên mặt tươi cười, lần này vậy mà lại có vẻ khéo léo không tranh lời, có một chút cảm giác làm bộ làm tịch. Sắp tới giờ cơm, hai nhà ngồi nói chuyện phiếm, Lâm Tiếu Nhi rất nhiệt tình, Liêu Tịch thật ra vẫn không quen với sự nhiệt tình của Lâm Tiếu Nhi.
Nhưng rồi cuộc trò chuyện cũng dừng lại, Liêu Tịch liếc mắt một cái là có thể nhìn ra vị con rể này của bà so với lúc trước có chút sa sút tinh thần. Nhưng mà loại chán chường này không giống với người khác, ngược lại có chút cảm giác u ám lạnh lẽo, thật giống như con sói đang ẩn nấp, trên mặt mang theo tổn thương nhưng tuỳ thời điểm có thể sẽ cắn chết cười.
Trần Ương cũng đột nhiên hỏi: “Anh rể, tối qua anh ngủ không ngon à?”
Lập tức ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía Văn Trạch Tân, người đàn ông thay đổi tư thế, buông chân ra, hạ cằm xuống, anh cười: “Chị em không ở đó, anh ngủ ngon thế nào được?”
Không gian trong phút chốc yên tĩnh.
Lâm Tiếu Nhi “A” một tiếng: “Ngủ một mình rất tốt.”
Văn Tụng Tiên: “Khụ.”
Liêu Tịch cũng cười gượng, bà trừng mắt nhìn Trần Ương. Trần Ương chớp mắt, cúi đầu, không nhịn được mà nhìn nét mặt Trần Y. Nét mặt Trần Y cực kỳ bình tĩnh, cô tiếp tục pha trà.
Văn Trạch Tân cũng nhìn Trần Y, nhìn thấy cô không tỏ vẻ gì cả, sắc mặc anh trầm xuống.
Cũng may rất nhanh là có thể ăn cơm, hai nhà dời bước vào phòng ăn. Phòng ăn nhà họ Trần không to bằng nhà họ Văn nhưng lại ấm áp. Trần Y như thường lệ đứng dậy dùng đũa chia đồ ăn cho cả nhà. Lâm Tiếu Nhi nhìn Trần Y ngoan ngoãn nghe lời, trong lòng rất thích, lại nhìn sang đức hạnh của Văn Trạch Tân bên này.
Bà chỉ có thể thở dài.
Ăn xong cơm tối, Lâm Tiếu Nhi đặc biệt lôi kéo Trần Y, thấp giọng hỏi: “Y Y, con có chỗ nào cần mẹ giúp không?”
Trần Y sửng sốt, cô nhìn về phía Lâm Tiếu Nhi.
Lâm Tiếu Nhi hơi mỉm cười: “Thẩm Tuyền là người có chủ kiến riêng, mẹ không giúp được nó, nhưng mà con thì mẹ có thể hỗ trợ được, chú nhỏ bên kia cũng bằng lòng giúp con.”
Trần Y sửng sốt, một suy nghĩ trong đầu dâng lên, cô nắm tay Lâm Tiếu Nhi.
“Mẹ, trở về con muốn lại tìm mẹ nói chuyện.”
“Được.”
“Đang nói chuyện gì vậy?” Một giọng nói trầm thấp từ phía sau truyền đến, mẹ chồng nàng dâu cùng quay đầu lại thì nhìn thấy Văn Trạch Tân dựa vào cửa nhìn bọn họ.
Lâm Tiếu Nhi giật mình.
Văn Trạch Tân cười: “Mẹ, mẹ muốn giúp cô ấy chuyện gì thế?”
Quả nhiên nghe thấy rồi.
Lâm Tiếu Nhi cười gượng: “Mẹ giúp nó gì thì cũng đâu liên quan đến con.”
Văn Trạch Tân đứng thẳng dậy, thân hình 1m9 nhìn xuống có chút ý tứ. Anh giữ chặt cánh tay Trần Y, kéo người từ bên Lâm Tiếu Nhi qua, ôm vào trong ngực, giọng điệu nhàn nhạt nói với Lâm Tiếu Nhi: “Mẹ, con khuyên mẹ đừng có suy nghĩ không đứng đắn.”
Nói xong, anh ôm lấy Trần Y đi ra ngoài.
Trần Y giãy giụa vài cái, nhìn về phía Lâm Tiếu Nhi.
Lâm Tiếu Nhi tức giận dậm chân, từ bên trong lao ra: “Văn Tụng Tiên, con trai ông ức hiếp tôi.”
Lâm Tịch và Trần Ương ngạc nhiên. Vẻ mặt Văn Tụng Tiên xấu hổ, ông giữ chặt Lâm Tiếu Nhi: “Bình tĩnh, bình tĩnh.”
Lâm Tiếu Nhi tức giận đến mức ngực phập phồng, nhưng vẫn đè nén cơn giận xuống, lại nhìn Văn Tụng Tiên, Văn Tụng Tiên thấp giọng nói: “Sau này giúp con dâu thật tốt.”
Lâm Tiếu Nhi hừ lạnh: “Được.”
Bên kia, Văn Trạch Tân đưa Trần Y đến ban công nhỏ, đi ra phía sau ôm lấy cô: “Em cũng thế, cũng đừng có suy nghĩ không đứng đắn gì.”
Trần Y lười phản ứng với anh.
Hoàn cảnh tiểu khu này đúng chẳng ra sao, đứng ở ban công một lát là nghe thấy tiếng chó sủa. Cách vách căn biệt thự hiện tại đều là người thuê ở, lúc này vì tiết kiệm điện mà đèn trong sân cũng không bật, chỉ có mấy cái đèn nhỏ ở phòng khách, thoạt nhìn có chút tối tăm. Văn Trạch Tân rủ mắt nhìn cô, nâng cằm cô lên: “Đang nghĩ gì vậy?”
Trần Y: “Đang nghĩ tới bố em.”
“À.”
Trần Y ngước mắt nhìn về phía anh, cô hỏi: “Việc công ty của bố em có phải vẫn luôn gây phiền phức cho anh không?”
Văn Trạch Tân một tay đặt lên ban công, một tay ôm cô, anh yên lặng nhìn cô vài giây: “Thì sao? Gây phiền phức cho anh không tốt à?”
Trần Y thở dài: “Em chỉ muốn biết, khả năng của bố vợ anh thế nào?”
Loại vấn đề này, trước kia Trần Y chưa bao giờ hỏi. Vấn đề từ ngọn nguồn của tập đoàn Trần thị đã có từ lâu, từ những năm mà các bác nhà họ Trần đầu tư đây đó, nhưng chính nghiệp lại không làm thì đã biết được Trần thị sẽ có ngày hôm nay. Mấy năm trước, Trần Khánh ý thức được vấn đề thì đã chậm, sau lại cắt giảm sản nghiệp mới có thể tiếp tục duy trì Trần thị.
Cho đến hôm nay, khi bắt đầu liên hôn với nhà họ Văn thì ngân hàng mới bắt đầu ký hợp đồng với Trần thị, tài chính mới dần dần vào chỗ. Dựa vào sự hỗ trợ của ngân hàng, Trần thị mới dần dần lại có sức sống.
Sau đó Văn Trạch Tân cầm quyền, một lần nữa chỉnh đốn Trần thị, Trần Khánh cũng mới từ từ tìm được đầu mối làm ăn.
Nửa chuyện trước Trần Y biết, nửa phần sau vì vùng vẫy trong vòng xoáy tình cảm với Văn Tạch Tân mà vẫn không hỏi, hiện giờ đột nhiên lại hỏi à?
Văn Trạch Tân nhìn cô rồi cười: “Em hỏi năng lực của bố vợ sao?”
“Có anh hỗ trợ là được, không có anh thì ông ấy không ổn.”
Một chút ánh sáng trong mắt Trần Y lập tức biến mất, cô cười rồi “À” một tiếng, quay đầu nhìn xem cảnh sắc bên ngoài. Thật ra cô biết, Văn Trạch Tân sẽ không cho cô đi làm ở Trần thị.
Bởi vì con người anh cực kỳ bá đạo, không thích vợ mình quá mạnh mẽ, đặc biệt giống như Thẩm Tuyền. Văn Trạch Tân cụp mắt yên lặng nhìn cô.
Cánh tay ôm chặt eo cô, anh thấp giọng nói: “Em nghĩ ít thôi.”
Lúc này, di động Trần Y vang lên, Trần Ương trong phòng gọi cô. Trần Y thoát khỏi Văn Trạch Tân, kéo cửa ra, đi nhận điện thoại, là đồng nghiệp công ty gọi tới, xác định thời gian sáng mai xuất phát.
“Tôi gửi tin nhắn cho cô, cô không nhận, tôi chỉ có thể gọi điện thoại.”
Trần Y cười nói: “Sáng mai bảy rưỡi, đừng quên đó.”
“Được, được, sáng mai gặp.”
“Sáng mai gặp.”
Buông di động, cô nhìn về phía ban công. Văn Trạch Tân đứng chỗ đó hút thuốc, nét mặt anh thả lỏng, khói thuốc lượn lờ, thoạt nhìn hơi sắc bén.
Qua vài phút, thời gian cũng muộn rồi. Văn Tụng Tiên và Lâm Tiếu Nhi đứng dậy tạm biệt, Văn Trạch Tân ngậm thuốc lá và kéo cửa kính ban công lên, anh đi tới, lấy điếu thuốc ở trên miệng dập xuống gạt tàn thuốc. Anh xem đồng hồ, một tay giữ cổ tay Trần Y, thấp giọng nói: “Còn một ngày nữa, anh tới đón em về.”
Trần Y không nói lời nào, cô cùng Liêu Tịch tiễn bố mẹ chồng ra cửa. Văn Trạch Tân đón lấy áo khoác bảo mẫu đưa để ở trên cánh tay, rủ mắt nhìn Trần Y.
Trần Y nghiêng đầu nói: “Lái xe chậm một chút.”
Văn Trạch Tân cười ra tiếng: “Được.”
Sau đó, anh buông Trần Y ra, đi xuống bậc thang, chân dài bước trong đêm tối. Cửa xe mở ra, anh ngồi xuống, tuỳ tiện ném áo khoác bên cạnh chỗ ngồi.
Lúc này, một tấm thẻ màu đen từ trong túi rơi ra.
Văn Trạch Tân nhìn vài lần, đột nhiên nói: “Dừng xe.”
Tài xế đột nhiên giẫm phanh lại.
Cửa sổ xe hạ xuống, Văn Trạch Tân nhìn chằm chằm cửa lớn nhà họ Trần, anh cầm lấy di động gọi điện cho Trần Y.
Vài giây sau.
Trần Y nghe máy: “Alo.”
“Thẻ anh đưa cho em tại sao lại ở trong áo khoác của anh?”
Trần Y: “Ừm, là em để vào.”
“Em có ý gì?”
Vài giây sau, tiếng nói dịu dàng của cô bên đầu kia vang lên, nhẹ nhàng mà xa cách: “Trả lại anh.”
“Trả lại anh?”
“Ừm, anh đưa người khác dùng đi.”
Văn Trạch Tân tức giận cười: “Đưa người khác dùng?”
Beta: Cyane
Trần Y đúng là có chút ấn tượng với Triệu Luyện, mà theo tình huống lúc đó, cô theo bản năng tự mình chọn Triệu Luyện lại còn là người từng quen biết, hẳn là không sai.
Văn Trạch Tân nhìn biểu cảm không muốn giải thích của cô, tự nhiên cũng có thể đoán được lý do mà cô chọn Triệu Luyện. Nói ra thì hai người đã quen nhau từ trung học, nếu anh không hiểu tính cách của Trần Y mới là lạ.
“Cậu ta là lựa chọn tốt nhất đúng không?” Anh nhấn vào eo cô rồi hỏi.
Trần Y cũng lười ngọ nguậy, ở nơi đông người có cho thì anh cũng không dám làm gì cô, huống hồ còn là vợ chồng với nhau, cô nhìn anh: “Đúng vậy.”
Nhận được đáp án, Văn Trạch Tân ngược lại không ép hỏi, anh nhấc đôi mắt lên yên lặng nhìn cô, vài giây sau cười nhạo một tiếng: “Bà dì vẫn chưa đến đúng không?”
Trần Y không kiên nhẫn mà nhìn anh: “Đúng vậy.”
“Cho nên cần gì nói dối, em cho rằng tôi không biết gì hết à?” Văn Trạch Tân để cô ngồi lên đùi, tay khác của anh lấy di động trên mặt bàn đưa cho cô: “Gọi cho mẹ vợ, bảo là tối nay em không về nhà ngủ.”
Trần Y không nhận, cô nhìn về phía anh. Anh có chút lười nhác dựa nghiêng người vào lưng ghế, cổ áo mở ra, môi mỏng gợi lên cười như không cười. Trần Y yên lặng nói: “Anh nói không giữ lời, tại sao còn muốn em làm theo giao ước?”
Đôi mắt Văn Trạch Tân cụp xuống, không trả lời.
Trần Y lại nói: “Chuyện video kia nếu em không làm như vậy, anh cảm thấy em còn có thể đi lại được trong cái giới thế gia này sao?”
Văn Trạch Tân nhàn nhạt nói: “Em không cần chấp nhận lời xin lỗi, tôi tự biết cách xử lý.”
Anh nói thật nhẹ nhàng, nhưng Trần Y nhìn ra sự lạnh lùng từ khuôn mặt của anh, cô mím môi: “Lâm Tiêu Sanh không phải là kim ốc tàng kiều* của anh à?”
(*Kim ốc tàng kiều: Đồ quý hoặc người vợ lẽ, người tình giấu trong nhà.)
Văn Trạch Tân nghe xong, anh nhấn đầu gối, nghiêng đầu cười vài cái: “Người tình?”
“Nghe lời thì giữ, không nghe lời thì vứt, người tình có là gì.”
Trần Y: “…”
À, thế nào lại quên mất, người này thích người nghe lời.
Văn Trạch Tân nhìn cô lần nữa: “Còn hai ngày nữa, tôi đến đón em.”
“Tránh để em nói là tôi nói chuyện không giữ lời.” Anh nói rồi vỗ nhẹ eo Trần Y, Trần Y vội đứng thẳng. Văn Trạch Tân lấy áo khoác bên mình lên choàng lên vai cô, một bên ấn di động, nhìn Thường Tuyết bên kia thực ra vẫn nghe lén, nói: “Tôi đưa mọi người về.”
Thường Tuyết “À” một tiếng đứng dậy, ngoan ngoãn nắm cánh tay Trần Y. Ba người đi ra cửa, gặp Lâm Tiêu Sanh đúng lúc cũng vòng qua từ ghế dài bên kia.
Văn Trạch Tân không thèm liếc Lâm Tiêu Sanh lấy một cái.
Trần Y nhìn, Lâm Tiêu Sanh liền mỉm cười nhìn Trần Y, Trần Y lạnh nhạt cười đáp lại thì bị Văn Trạch Tân ôm lấy eo rồi đẩy cửa đi ra ngoài.
Bọn họ đi rồi.
Lâm Tiêu Sanh lại cảm thấy có chút lạnh lẽo, chị em cô ta tiến đến, nói: “Sao mình lại cảm thấy nhị thiếu đối xử với cậu ngày càng lạnh lùng vậy? Có phải Trần Y này nói gì đó rồi không?”
Lâm Tiêu Sanh rủ mắt suy nghĩ rồi nói: “Không thể đắc tội cô ta, không chừng về sau có gì muốn nhờ vả anh ấy cũng không được.”
Chị em cô ta gật đầu: “Chắc thế rồi, anh ấy còn bảo cậu đến nhà người ta xin lỗi mà, nếu nhận lỗi tốt thì ổn, không xin lỗi cho tốt thì…”
“Cũng may nhà họ Trần rất rộng lượng, nhận quà rồi, còn chấp nhận lời xin lỗi của cậu nữa.”
Lâm Tiêu Sanh cười, nhưng nét mặt không có vẻ cảm kích gì cả.
Đám chị em nhìn cô ta vài lần: “Cậu vẫn nên dừng lại một thời gian đi.”
Lâm Tiêu Sanh khoác tay cô bạn: “Vẫn là cậu nghĩ cho mình.”
Những người khác đều chê cười cô ta hoặc là dáng vẻ chua xót, chọc gậy bánh xe. Chị em cô ta cười cười, không nói nữa, tầm mắt nhìn về phía cửa lớn bên quán bar kia, đôi mắt lập lòe.
Chú Lâm đã đỗ xe Maybach ở bên ngoài, nhìn ba người đi ra liền cười rồi xuống xe mở cửa, đặc biệt cung kính đối với Trần Y.
Sau khi video xuất hiện mấy ngày, bà Văn vẫn luôn căng thẳng, mặt khác chuẩn bị tìm thời gian tới thăm hỏi nhà họ Trần, dặn dò bọn họ thái độ hàng ngày kính cẩn với Trần Y chút.
Tối nay chú Lâm nhìn thấy Trần Y ở đây, trong lòng thở nhẹ một hơi.
“Trần Y, chậm thôi.” Chú Lâm thấy Trần Y đi giày cao gót nghẹo một chút liền vội vàng nói.
Văn Trạch Tân một tay đỡ eo Trần Y, đưa người đi, đôi mắt nhìn chú Lâm, sau đó đưa Trần Y vào xe. Trần Y ngồi ổn định thì cởi bỏ áo khoác trên vai.
Cửa xe bên khác mở ra, Văn Trạch Tân ngồi vào. Một chiếc áo khoác ném vào người bị anh đón được, anh liếc cô: “Không mặc à?”
Trần Y sửa sang lại tóc: “Trong xe ấm rồi.”
Văn Trạch Tân tiện tay đặt áo khoác ở một bên.
Thường Tuyết “Khụ” một tiếng, không vào xe, cô ấy khom lưng nói: “Trần Y, mình chờ đi cùng xe Nhiếp Tư, anh ấy ra rồi.”
Trần Y ló đầu ra nhìn, Nhiếp Tư vừa đi ra, đang nói chuyện với Cố Trình ở cửa. Trần Y gật đầu: “Được rồi, cậu về nhà thì gửi tin nhắn cho mình.”
“Được.” Thường Tuyết nhìn Văn Trạch Tân, sau đó nhanh bỏ đi.
Bịch.
Văn Trạch Tân ném áo khoác ở ghế phụ.
Cửa sổ xe kéo lên, xe khởi động, bóng đêm hơi lạnh, xe đi về hướng nhà họ Trần. Nhà họ Trần bên này đến tối rồi vẫn còn ồn ào, nơi nơi đều có tiếng chó sủa.
Đèn xe Maybach nhấp nháy, đi vào cửa nhà họ Trần.
Trần Y nhàn nhạt nói: “Em tới nhà rồi.”
Văn Trạch Tân: “Ừ.”
Cô mở cửa xe, cầm theo túi nhỏ đi ra ngoài. Văn Trạch Tân ngồi vắt chân, nghiêng đầu nhìn cô. Anh đèn chỗ này không tốt, rất là tối, tối nay Trần Y mặc váy lông bó sát thân mình, đi trên đường thấy dáng người rõ ràng, Văn Trạch Tân đột nhiên hối hận để cô về nhà, anh nhìn mãi bóng dáng cô.
Đôi mắt không che giấu dục vọng.
Vài phút sau, xe Maybach khởi động đi về trung tâm thành phố. Văn Trạch Tân uống rượu say đến bảy tám phần, chú Lâm đưa ra khỏi xe.
Chân dài bước xuống xe, anh che miệng ho khụ khụ: “Chú lái chậm thôi.”
“Vâng.”
Anh đẩy cửa bước vào nhà, căn nhà tân hôn to vậy mà lại vô cùng yên tĩnh. Anh đổi giày, mắt nhìn lên chìa khoá trong hộp khóa trên tủ giày.
Anh dừng lại.
Vài giây sau, ngón tay thon dài của anh cầm lấy chìa khoá, nhìn chằm chằm hồi lâu rồi dùng sức ném trở về hộp.
Loảng xoảng.
Tất cả lời nói mấy ngày nay của cô đều hiện lên trong đầu.
Văn Trạch Tân không phải thằng ngốc, anh biết Trần Y thay đổi, thật ra đi ngược với ý định ban đầu khi anh cưới cô. Lúc trước anh thấy cô thành thật, nghe lời, ngoan ngoãn và dịu dàng.
Hiện giờ vẫn là nghe lời, nhưng lại là loại nghe lời châm biếm kia.
Anh cởi cúc áo sơ mi, đi lên cầu thang. Trong nhà yên tĩnh không thấy một hạt bụi, cũng quạnh quẽ không có hơi người, anh đi vào phòng tắm tắm rửa.
Văn Trạch Tân ngửa đầu nhắm mắt, sau khi mở mắt nhìn thấy hai cái bàn chải đánh răng trên bồn rửa mặt, sắc mặt anh càng đen lại, vứt hai bàn chải vào thùng rác.
Nhưng mà mùi hương sữa tắm lại rất rõ ràng, anh nhắm mắt lại. Ước chừng nửa giờ sau, anh mặc áo tắm dài đi ra khỏi phòng tắm, cầm di động lên gọi điện cho trợ lý Giang.
“Hai ngày sau, mặc kệ phu nhân nói gì, kể cả trói cũng phải trói đưa về đây cho tôi.”
Trợ lý Giang vừa mới chuẩn bị đi ngủ, ngơ ngác một hồi mới phản ứng lại: “Vâng, vậy nếu phu nhân không chịu thì làm sao ạ?”
Văn Trạch Tân: “Tự mình nghĩ cách đi.”
Trợ lý Giang suy nghĩ một chút, cảm thấy hai ngày sau là một trận chiến to, xem ra ông chủ muốn mình đi cùng đón người, anh ta nói: “Tôi chuẩn bị bao tải.”
“Tuỳ cậu.” Văn Trạch Tân nói xong liền cúp máy.
Trợ lý Giang: “?”
Bao tải cũng được luôn?
Cũng được luôn?
Văn Trạch Tân ném di động xuống, nhìn giường lớn kia, trong đầu tất cả đều là hình ảnh cô cuộn tròn trong lồng ngực của mình. Anh nhìn chằm chằm chiếc giường kia hồi lâu rồi xoay người đi đến thư phòng.
Trần Y chỉ xin nghỉ một ngày, ngày hôm sau phải quay lại làm việc. Cô đi vào gara, Trần Khánh vẫn chưa về, vẫn để lại chiếc BMW.
Bên khác vẫn còn một chiếc xe kiểu đại trà mà Trần Khánh vẫn hay đi. Trần Y chọn chiếc bình thường, đi thẳng đến gara toà nhà cao ốc. Trần Y cũng không xuống xe ngay lập tức.
Cô ngồi trong xe trong một lúc, sửa sang lại dáng vẻ, đánh thêm lớp son môi, ngơ ngẩn nhìn gương trang điểm.
Trong những văn phòng tư nhân ở thủ đô thì văn phòng Thần Diệu xem như là đứng đầu, mấy năm ban đầu hạng mục là làm chung, mấy năm sau thì tách các hạng mục ra.
Tài chính, công nghiệp, v.v đều có tổ riêng của mình, mà mấy năm nay trở lại đây cũng chuyên về lĩnh vực tài chính, vì thế trình độ chuyên nghiệp của hạng mục tài chính văn phòng cũng đạt tới đỉnh cao.
Có thành tích thì có danh tiếng, có danh tiếng tự nhiên sẽ có tài nguyên. Có tài nguyên thì tiền sẽ nhiều lên, cho nên trở thành văn phòng đối tác cũng là mục tiêu Trần Y đang phấn đấu.
Cho dù không trở thành đối tác, ở cạnh giám đốc cấp cao cũng có thể học được rất nhiều thứ, quan trọng nhất là có thể giúp được Trần thị. Trần Y vẫn hy vọng bản thân mình có thể làm việc tốt ở Thần Diệu. Cô đẩy cửa xuống xe.
Đối mặt với mấy người Lâm Tiêu Sanh, Trần Y có thể lạnh mặt, nhưng với đồng nghiệp thì không có cách nào cả. Thang máy đến tầng một, cửa vừa mở thì không ít đồng nghiệp ùa vào.
Trong đó có đến mấy người nhìn Trần Y, họ sửng sốt vài giây, ngay sau đó liền cười: “Trần SA2, chào buổi sáng nha.”
Trần Y tươi cười: “Chào buổi sáng.”
Ánh mắt mọi người đổ dồn lên người Trần Y, nhìn cô vài lần, sau đó mỉm cười. Trần Y cũng luôn nhàn nhạt giữ nụ cười, nhìn thấy thái độ các cô ấy, cô thả lỏng rất nhiều.
Rất nhanh đã đến tầng tám.
Tổ nhân viên quen thuộc đều ở đó, Trần Y đi qua, cười với chị Thâm tổ trưởng, còn chào hỏi SA1. Tên của SA1 là Chu Yến, cô ấy nhìn thấy Trần Y, nhảy dựng lên nói: “Ai da, tôi đi lấy cà phê cho cô nhé.”
“Êu, cái đồ nịnh nọt.” Đồng nghiệp nam trong tổ hất mặt lên. Chị Thâm vỗ bả vai Trần Y: “Rốt cuộc đã trở lại rồi, một đống công việc ngày hôm qua không làm còn đợi cô đấy.”
Trần Y kéo ghế dựa ra, nhìn đồng nghiệp một vòng, trong lòng thấy ấm áp: “Được, tôi làm ngay đây.”
“Cho cô nè.” Đồng nghiệp nam lấy tư liệu từ một bên đưa cho Trần Y, một kế toán cao cấp khác thở dài nói: “Tối qua tôi chỉnh lý tài liệu ban quản lý của công ty bọn họ, phát hiện một đám quan hệ họ hàng.”
Trần Y một bên nhìn tập tư liệu, một bên hỏi: “Đều đưa ra thị trường rồi mà còn đút nhiều họ hàng như vậy.”
“Còn không phải sao, như này rất bất lợi cho chúng ta kiểm toán.”
Những người khác nhún vai, đều đã tập mãi thành thói quen.
“Tôi xem thử tài liệu công ty này.”
Trần Y mở ra nhìn vài lần, đột nhiên nhìn thấy tên Triệu Luyện trên tài liệu. Cô dừng lại, nhớ tới khuôn mặt dịu dàng kia của Triệu Luyện.
Lần này cần đi công tác như cũ, nhưng ở thành phố này, công ty của Triệu Luyện ở vùng ngoại thành, nơi đó cách văn phòng hơn hai giờ lái xe. Công việc đều là tranh thủ từng giây, cho nên vẫn phải ở khách sạn bên kia. Thời gian đi công tác sắp xếp vào sáng sớm ngày mai, buổi chiều chị Thâm tuyên bố xong công việc.
Mọi người liền bắt đầu chuẩn bị.
Trần Y vừa đúng lúc nhận được tin nhắn của Liêu Tịch.
“Nhà thông gia tối nay muốn qua đây, con cần phải tăng ca sao?”
Là mẹ chồng Lâm Tiếu Nhi và bố chồng Văn Tụng Tiên.
Trần Y: “Không cần, đợi chút nữa đến năm giờ rưỡi con sẽ trở về.”
Liêu Tịch: “Tốt rồi, bố con lại không có nhà, mẹ sợ chiêu đãi bọn họ không được tốt.”
Trần Y: “Bố mẹ chồng con rất tốt, mẹ bảo Trần Ương nói ít đi là được.”
Liêu Tịch: “Haiz, con về cũng bảo nó một chút.”
Trần Y: “Vâng.”
Sau một giờ, Trần Y và đồng nghiệp bắt đầu chuẩn bị công việc. Lần này chị Thâm lại điều thêm một nhân viên SA2 tới, nhân viên SA2 này trước đây làm với tổ khác tương đối nhiều, là người địa phương Lê Thành. Trần Y cũng là lần đầu tiên hợp tác cùng cô ta, nhưng rất nhiều lần Trần Y cảm thấy đối phương tuy tươi cười nhưng lại có sự trào phúng.
Chu Yến lôi kéo Trần Y, nói thầm: “Cô cẩn thận người này chút.”
Trần Y: “Ừ.”
Hơn năm giờ, Trần Y tan tầm, cô thuận tiện đi Thiên Hồng bên cạnh mua ít vật dụng hàng ngày, còn thuận tiện mua chút hải sản. Lúc quẹt thẻ thì nhìn thấy trong túi có một tấm thẻ đen.
Cô sững sờ, nhớ lại ngày hôm sau kết hôn, lúc ở trên bàn ăn, Văn Trạch Tân cầm lấy tấm thẻ này đặt vào tay cô.
Đến nay cô vẫn chưa dùng. Cô để lại thẻ vào túi, sau đó đưa thẻ tín dụng của mình cho thu ngân, lúc cầm túi ra thì đã năm rưỡi.
Trần Y khởi động xe đi về nhà họ Trần.
Đến nhà họ Trần thì sắc trời bắt đầu tối, trong nhà đang nấu cơm, Liêu Tịch xắn tay áo chỉ đạo bảo mẫu ở trong bếp, Trần Ương nằm trên sô pha ăn trái cây.
Trần Y đi qua, cô ta còn nói với Trần Y: “Chắn tivi của em rồi.”
Trần Y xoay người tắt tivi đi.
Trần ương sửng sốt, ngẩng đầu lên.
Trần Y chỉ vào cô ta nói: “Dọn dẹp sô pha một chút đi, lúc nữa có khách đến.”
Trần Ương sững sờ, biết người tới là nhà họ Văn, cô ta không tình nguyện mà đứng dậy bắt đầu dọn dẹp. Liêu Tịch đi ra từ phòng bếp, tiếp nhận túi đồ của Trần Y: “Bà thông gia nói sáu rưỡi đến, hơn nữa chồng con có khi cũng đến.”
Trần Y “Vâng” một tiếng.
Trần Y theo bản năng mà ngẩng đầu nhìn về phía cửa.
Sáu rưỡi vừa điểm, hai chiếc Maybach chậm rãi dừng ở cửa, lập tức thu hút sự quan sát của hàng xóm xung quanh. Tài xế xuống xe mở cửa, Văn Trạch Tân xuống xe đầu tiên, anh cúi đầu sửa sang lại tay áo sơ mi, đi qua mở cửa sau xe khác, Văn Tụng Tiên cùng Lâm Tiêu Nhi lần lượt bước ra.
Liêu Tịch thấy thế, thấp giọng nói: “Không nhìn những cái khác, giáo dưỡng của Văn nhị thiếu ở ngay đó.”
Trước khi kết hôn, Văn Trạch Tân có đến nhà họ Trần vài lần, làm việc cẩn thận chặt chẽ, phong độ nhẹ nhàng. Trần Y cười, trong lòng lại nghĩ, giáo dưỡng đúng là có, nhưng tính khí lớn, tật xấu cũng nhiều.
Liêu Tịch thở dài: “Đáng tiếc.”
Đáng tiếc không phải người con rể tốt.
Nhưng mà bà rất nhanh đã điều chỉnh cảm xúc. Nhà họ Văn ở thủ đô là danh môn vọng tộc hiển hách, chú nhỏ nhà họ Văn làm chính trị, xí nghiệp Văn Thị lại khổng lồ. Lúc bà đi tham gia buổi tụ tập của các phu nhân, cứ nghe thấy nhà họ Văn thì thái độ những người đó lại chuyển biến 180 độ.
Dù sao Văn Tụng Tiên và Lâm Tiếu Nhi ở bên ngoài đều có tiếng là tính cách tốt, rất nhiều người nói tính tình Văn phu nhân rất hiền, giáo dưỡng cũng rất tiêu chuẩn.
Chỉ là hai đứa con trai đều quá ngông cuồng, vừa thấy là biết không dễ động vào.
“Chào buổi tối, mẹ vợ.” Văn Trạch Tân đưa hộp quà cho bảo mẫu, hơi mỉm cười, ánh mắt nhẹ nhàng nhìn qua, dừng lại ở bộ quần áo trên người Trần Y.
Cô mặc áo sơ mi trắng và váy chữ A, eo váy thật tinh tế. Văn Trạch Tân cả một đêm không ngủ ngon, lúc nhìn đến cô, ánh mắt ẩn hiện tơ máu.
Liêu Tịch chay nhanh ra cười nói: “Chào buổi tối.”
“Ông thông gia, bà thông gia. Mời đi bên này.” Liêu Tich cười đón. Lâm Tiếu Nhi mỉm cười, thân mật cầm tay bà, hỏi: “Trần Khánh đi công tác rồi à?”
“Đúng vậy, đi Diêm Thành rồi.” Liêu Tịch tiếp đón bọn họ ngồi xuống.
Văn Tụng Tiên nghe thế liền nói: “Bên Diêm Thành gần đây mưa nhiều đấy.”
Liêu Tịch cười nói: “Đúng vậy, tôi cũng sợ ông ấy bị cảm.”
“Vậy phải dặn dò thêm chút.” Lâm Tiếu Nhi cười nói, bà nhìn về phía Trần Y, cô mỉm cười ngồi ở trên sô pha bắt đầu pha trà: “Bố mẹ uống hồng trà nhé?”
Lâm Tiếu Nhi gật đầu: “Được, không hại dạ dày.”
Văn Trạch Tân thu lại nét mặt, cũng ngồi xuống bên cạnh Trần Y. Anh nghiêng đầu nhìn cô, vài sợi tóc của cô buông xuống. Đầu ngón tay của Văn Trạch Tân vén nó lên, hai chân anh bắt chéo, lười nhác dựa vào sofa.
Trần Y dường như không hề có cảm giác nào đối với động tác của anh.
Trần Ương ngồi bên kia sô pha, trên mặt tươi cười, lần này vậy mà lại có vẻ khéo léo không tranh lời, có một chút cảm giác làm bộ làm tịch. Sắp tới giờ cơm, hai nhà ngồi nói chuyện phiếm, Lâm Tiếu Nhi rất nhiệt tình, Liêu Tịch thật ra vẫn không quen với sự nhiệt tình của Lâm Tiếu Nhi.
Nhưng rồi cuộc trò chuyện cũng dừng lại, Liêu Tịch liếc mắt một cái là có thể nhìn ra vị con rể này của bà so với lúc trước có chút sa sút tinh thần. Nhưng mà loại chán chường này không giống với người khác, ngược lại có chút cảm giác u ám lạnh lẽo, thật giống như con sói đang ẩn nấp, trên mặt mang theo tổn thương nhưng tuỳ thời điểm có thể sẽ cắn chết cười.
Trần Ương cũng đột nhiên hỏi: “Anh rể, tối qua anh ngủ không ngon à?”
Lập tức ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía Văn Trạch Tân, người đàn ông thay đổi tư thế, buông chân ra, hạ cằm xuống, anh cười: “Chị em không ở đó, anh ngủ ngon thế nào được?”
Không gian trong phút chốc yên tĩnh.
Lâm Tiếu Nhi “A” một tiếng: “Ngủ một mình rất tốt.”
Văn Tụng Tiên: “Khụ.”
Liêu Tịch cũng cười gượng, bà trừng mắt nhìn Trần Ương. Trần Ương chớp mắt, cúi đầu, không nhịn được mà nhìn nét mặt Trần Y. Nét mặt Trần Y cực kỳ bình tĩnh, cô tiếp tục pha trà.
Văn Trạch Tân cũng nhìn Trần Y, nhìn thấy cô không tỏ vẻ gì cả, sắc mặc anh trầm xuống.
Cũng may rất nhanh là có thể ăn cơm, hai nhà dời bước vào phòng ăn. Phòng ăn nhà họ Trần không to bằng nhà họ Văn nhưng lại ấm áp. Trần Y như thường lệ đứng dậy dùng đũa chia đồ ăn cho cả nhà. Lâm Tiếu Nhi nhìn Trần Y ngoan ngoãn nghe lời, trong lòng rất thích, lại nhìn sang đức hạnh của Văn Trạch Tân bên này.
Bà chỉ có thể thở dài.
Ăn xong cơm tối, Lâm Tiếu Nhi đặc biệt lôi kéo Trần Y, thấp giọng hỏi: “Y Y, con có chỗ nào cần mẹ giúp không?”
Trần Y sửng sốt, cô nhìn về phía Lâm Tiếu Nhi.
Lâm Tiếu Nhi hơi mỉm cười: “Thẩm Tuyền là người có chủ kiến riêng, mẹ không giúp được nó, nhưng mà con thì mẹ có thể hỗ trợ được, chú nhỏ bên kia cũng bằng lòng giúp con.”
Trần Y sửng sốt, một suy nghĩ trong đầu dâng lên, cô nắm tay Lâm Tiếu Nhi.
“Mẹ, trở về con muốn lại tìm mẹ nói chuyện.”
“Được.”
“Đang nói chuyện gì vậy?” Một giọng nói trầm thấp từ phía sau truyền đến, mẹ chồng nàng dâu cùng quay đầu lại thì nhìn thấy Văn Trạch Tân dựa vào cửa nhìn bọn họ.
Lâm Tiếu Nhi giật mình.
Văn Trạch Tân cười: “Mẹ, mẹ muốn giúp cô ấy chuyện gì thế?”
Quả nhiên nghe thấy rồi.
Lâm Tiếu Nhi cười gượng: “Mẹ giúp nó gì thì cũng đâu liên quan đến con.”
Văn Trạch Tân đứng thẳng dậy, thân hình 1m9 nhìn xuống có chút ý tứ. Anh giữ chặt cánh tay Trần Y, kéo người từ bên Lâm Tiếu Nhi qua, ôm vào trong ngực, giọng điệu nhàn nhạt nói với Lâm Tiếu Nhi: “Mẹ, con khuyên mẹ đừng có suy nghĩ không đứng đắn.”
Nói xong, anh ôm lấy Trần Y đi ra ngoài.
Trần Y giãy giụa vài cái, nhìn về phía Lâm Tiếu Nhi.
Lâm Tiếu Nhi tức giận dậm chân, từ bên trong lao ra: “Văn Tụng Tiên, con trai ông ức hiếp tôi.”
Lâm Tịch và Trần Ương ngạc nhiên. Vẻ mặt Văn Tụng Tiên xấu hổ, ông giữ chặt Lâm Tiếu Nhi: “Bình tĩnh, bình tĩnh.”
Lâm Tiếu Nhi tức giận đến mức ngực phập phồng, nhưng vẫn đè nén cơn giận xuống, lại nhìn Văn Tụng Tiên, Văn Tụng Tiên thấp giọng nói: “Sau này giúp con dâu thật tốt.”
Lâm Tiếu Nhi hừ lạnh: “Được.”
Bên kia, Văn Trạch Tân đưa Trần Y đến ban công nhỏ, đi ra phía sau ôm lấy cô: “Em cũng thế, cũng đừng có suy nghĩ không đứng đắn gì.”
Trần Y lười phản ứng với anh.
Hoàn cảnh tiểu khu này đúng chẳng ra sao, đứng ở ban công một lát là nghe thấy tiếng chó sủa. Cách vách căn biệt thự hiện tại đều là người thuê ở, lúc này vì tiết kiệm điện mà đèn trong sân cũng không bật, chỉ có mấy cái đèn nhỏ ở phòng khách, thoạt nhìn có chút tối tăm. Văn Trạch Tân rủ mắt nhìn cô, nâng cằm cô lên: “Đang nghĩ gì vậy?”
Trần Y: “Đang nghĩ tới bố em.”
“À.”
Trần Y ngước mắt nhìn về phía anh, cô hỏi: “Việc công ty của bố em có phải vẫn luôn gây phiền phức cho anh không?”
Văn Trạch Tân một tay đặt lên ban công, một tay ôm cô, anh yên lặng nhìn cô vài giây: “Thì sao? Gây phiền phức cho anh không tốt à?”
Trần Y thở dài: “Em chỉ muốn biết, khả năng của bố vợ anh thế nào?”
Loại vấn đề này, trước kia Trần Y chưa bao giờ hỏi. Vấn đề từ ngọn nguồn của tập đoàn Trần thị đã có từ lâu, từ những năm mà các bác nhà họ Trần đầu tư đây đó, nhưng chính nghiệp lại không làm thì đã biết được Trần thị sẽ có ngày hôm nay. Mấy năm trước, Trần Khánh ý thức được vấn đề thì đã chậm, sau lại cắt giảm sản nghiệp mới có thể tiếp tục duy trì Trần thị.
Cho đến hôm nay, khi bắt đầu liên hôn với nhà họ Văn thì ngân hàng mới bắt đầu ký hợp đồng với Trần thị, tài chính mới dần dần vào chỗ. Dựa vào sự hỗ trợ của ngân hàng, Trần thị mới dần dần lại có sức sống.
Sau đó Văn Trạch Tân cầm quyền, một lần nữa chỉnh đốn Trần thị, Trần Khánh cũng mới từ từ tìm được đầu mối làm ăn.
Nửa chuyện trước Trần Y biết, nửa phần sau vì vùng vẫy trong vòng xoáy tình cảm với Văn Tạch Tân mà vẫn không hỏi, hiện giờ đột nhiên lại hỏi à?
Văn Trạch Tân nhìn cô rồi cười: “Em hỏi năng lực của bố vợ sao?”
“Có anh hỗ trợ là được, không có anh thì ông ấy không ổn.”
Một chút ánh sáng trong mắt Trần Y lập tức biến mất, cô cười rồi “À” một tiếng, quay đầu nhìn xem cảnh sắc bên ngoài. Thật ra cô biết, Văn Trạch Tân sẽ không cho cô đi làm ở Trần thị.
Bởi vì con người anh cực kỳ bá đạo, không thích vợ mình quá mạnh mẽ, đặc biệt giống như Thẩm Tuyền. Văn Trạch Tân cụp mắt yên lặng nhìn cô.
Cánh tay ôm chặt eo cô, anh thấp giọng nói: “Em nghĩ ít thôi.”
Lúc này, di động Trần Y vang lên, Trần Ương trong phòng gọi cô. Trần Y thoát khỏi Văn Trạch Tân, kéo cửa ra, đi nhận điện thoại, là đồng nghiệp công ty gọi tới, xác định thời gian sáng mai xuất phát.
“Tôi gửi tin nhắn cho cô, cô không nhận, tôi chỉ có thể gọi điện thoại.”
Trần Y cười nói: “Sáng mai bảy rưỡi, đừng quên đó.”
“Được, được, sáng mai gặp.”
“Sáng mai gặp.”
Buông di động, cô nhìn về phía ban công. Văn Trạch Tân đứng chỗ đó hút thuốc, nét mặt anh thả lỏng, khói thuốc lượn lờ, thoạt nhìn hơi sắc bén.
Qua vài phút, thời gian cũng muộn rồi. Văn Tụng Tiên và Lâm Tiếu Nhi đứng dậy tạm biệt, Văn Trạch Tân ngậm thuốc lá và kéo cửa kính ban công lên, anh đi tới, lấy điếu thuốc ở trên miệng dập xuống gạt tàn thuốc. Anh xem đồng hồ, một tay giữ cổ tay Trần Y, thấp giọng nói: “Còn một ngày nữa, anh tới đón em về.”
Trần Y không nói lời nào, cô cùng Liêu Tịch tiễn bố mẹ chồng ra cửa. Văn Trạch Tân đón lấy áo khoác bảo mẫu đưa để ở trên cánh tay, rủ mắt nhìn Trần Y.
Trần Y nghiêng đầu nói: “Lái xe chậm một chút.”
Văn Trạch Tân cười ra tiếng: “Được.”
Sau đó, anh buông Trần Y ra, đi xuống bậc thang, chân dài bước trong đêm tối. Cửa xe mở ra, anh ngồi xuống, tuỳ tiện ném áo khoác bên cạnh chỗ ngồi.
Lúc này, một tấm thẻ màu đen từ trong túi rơi ra.
Văn Trạch Tân nhìn vài lần, đột nhiên nói: “Dừng xe.”
Tài xế đột nhiên giẫm phanh lại.
Cửa sổ xe hạ xuống, Văn Trạch Tân nhìn chằm chằm cửa lớn nhà họ Trần, anh cầm lấy di động gọi điện cho Trần Y.
Vài giây sau.
Trần Y nghe máy: “Alo.”
“Thẻ anh đưa cho em tại sao lại ở trong áo khoác của anh?”
Trần Y: “Ừm, là em để vào.”
“Em có ý gì?”
Vài giây sau, tiếng nói dịu dàng của cô bên đầu kia vang lên, nhẹ nhàng mà xa cách: “Trả lại anh.”
“Trả lại anh?”
“Ừm, anh đưa người khác dùng đi.”
Văn Trạch Tân tức giận cười: “Đưa người khác dùng?”
/69
|