Edit: Yomost
Beta: Cyane
“Sếp, anh còn chưa ăn cơm trưa, nếu không thì tôi đến nhà ăn gói một phần cho anh nhé?” Trợ lý Giang đi theo mấy bước, những người còn lại đi theo cũng cảm thấy có chút áp lực, họ đều nhìn về phía trợ lý Giang. Trợ lý Giang không thể không phá vỡ sự yên lặng, huống chi sếp quả thực vẫn chưa ăn cơm trưa.
Quản lý sản phẩm mới là Văn Trạch Tân bỏ ra nhiều tiền đào đến, hôm nay vừa đến. Văn Trạch Tân gặp anh ta trên tầng, đây là dành thời gian xuống nhìn phu nhân một chút.
Bước chân Văn Trạch Tân hơi ngừng lại, mấy giây sau, anh giơ tay lên vẫy xuống.
Mấy người khác đưa mắt nhìn nhau, sau khi giật mình thì đám dẫn đầu đi trước. Hành lang nơi này lập tức trống rỗng, chỉ còn lại trợ lý Giang vẫn đứng vững.
Âm thanh phỏng vấn ở sảnh lớn bên kia thỉnh thoảng truyền đến, giọng nói kia của Trần Y cũng thỉnh thoảng lọt vào tai, cằm Văn Trạch Tân căng cứng. Anh chợt phát hiện, tiệc sinh nhật ngày đó của Trần Y không nên mặc cho bọn họ đi sắp xếp, mà anh cũng không nên không xuất hiện. Cô đã từng nói không cần Trần thị, không cần cổ phần, chỉ cần ly hôn.
Nhưng lúc ấy cô vẫn yếu đuối như vậy, dễ khống chế.
Mà tiệc sinh nhật ngày đó giống như mở ra mặt khác của cô, cô bây giờ có thêm chút dũng cảm và phóng khoáng. Văn Trạch Tân quay người đẩy bệ ban công ra, lấy ra một bao thuốc lá, cầm một điếu cúi đầu châm lửa, không hút ngay lập tức mà ngắm nghía vài lần.
Trợ lý Giang cũng vào theo, anh ta đứng ở một bên, rất muốn khuyên sếp trước tiên ăn cơm trưa đi, nếu không ăn dạ dày phải làm sao bây giờ.
Lúc này.
Văn Trạch Tân trầm thấp nói: “Phái một người đi theo phu nhân, đi theo hai mươi bốn giờ.”
Trợ lý Giang sững sờ: “Vâng.”
*
Sau buổi họp thông cáo, Trần Khánh và Trần Y liền đi thẳng lên tầng 18 họp. Đám truyền thông kia từ sau khi Trần Y trả lời câu hỏi liên hôn thì đã có các loại suy đoán hoặc là có các kiểu câu hỏi, nhưng hiện trường bị người của Văn Trạch Tân khống chế, truyền thông rất vội vã. Trước khi kết thúc, còn có người ngỏ lời muốn làm một cuộc phỏng vấn riêng với Trần Y, sau đó bị người của Văn Trạch Tân từ chối, Trần Y cũng cười bày tỏ không chấp nhận phỏng vấn cá nhân.
Là truyền thông muốn đào chút tin tức mới mẻ.
Không yêu nhau vậy thì Trần thị tùy tiện giao cho con rể như thế tốt thật không, không sợ thay đổi triều đại sao? Không sợ nuôi hổ gây họa sao?
Không yêu nhau vậy thì có phải có nghĩa là biệt hiệu của Văn nhị thiếu ở bên ngoài được củng cố hay không, có phải anh nuôi người ở bên ngoài hay không… đủ mọi câu hỏi.
Đáng tiếc không phỏng vấn nữa, hơn nữa cũng không ai dám đắc tội Văn thị, cho nên người con dâu Trần Y này của nhà họ Văn nói ra thì tốt rồi, haizzz.
Trong phòng họp đã chật kín người.
Bố con nhà họ Trần vừa đi vào, đám người cổ đông này liền mỉm cười. Những sắc mặt kia, Trần Y quả thật không biết nói thế nào. cô ấn Trần Khánh ngồi xuống, thấp giọng nói: “Bố không cần để ý bọn họ.”
Trần Khánh cười gượng: “Được.”
Tiếp đó, cửa ra vào truyền đến tiếng bước chân, một đám người quay đầu nhìn thấy Văn Trạch Tân. Anh vào cửa, cổ áo mang theo mùi thuốc lá nhàn nhạt, liếc nhìn cô một cái.
Trần Y vừa khéo mang nụ cười trên mặt.
Văn Trạch Tân ngồi xuống, ngồi ở vị trí đối diện bọn họ, chân dài vắt chéo, ra hiệu những người khác có thể bắt đầu,Trần Y cũng ngồi bên cạnh Trần Khánh. Lần họp này chủ yếu là thảo luận cổ phần kia của Trần Ương, sau khi Văn Trạch Tân sắp xếp xong cổ phần này thì chính thức báo cho bọn họ biết. Anh nghiêng đầu nhìn bọn họ, hỏi: “Có ý kiến gì không?”
Đám họ hàng thân thích của nhà họ Trần từng người một đều cười lắc đầu.
Cho dù bọn họ có ý kiến cũng không dám nói, ai mà không muốn những cổ phần này rơi vào túi của mình chứ? Lúc trước tính kế tốt như vậy, giúp đỡ Trần Ương đấu với bố con Trần Khánh, là vì cổ phần trong túi Trần Khánh hoặc là trong túi Trần Ương cũng được, không ngờ biến số lại ở chỗ Văn Trạch Tân. Lúc này bọn họ chỉ có thể bịt chặt túi của mình, bảo trì nguyên trạng là được.
Giọng điệu Văn Trạch Tân trầm thấp: “Không có ý kiến, vậy mời ký tên đi.”
Anh đẩy văn kiện qua, để bọn họ ký tên.
Từng người cắn răng cúi đầu ký tên. Trần Y nhìn dáng vẻ uất ức của đám họ hàng thân thích này, trong lòng trái lại vui vẻ. Cô phát giác đối diện có ánh mắt, ngẩng đầu nhìn lại.
Văn Trạch Tân dựa vào lưng ghế, chân dài vắt chéo, đầu ngón tay gãi đỉnh lông mày, đôi mắt nhìn cô. Trần Y cùng anh đối mặt hai giây, ngay sau đó dời ánh mắt đi.
Nửa tiếng sau, Trần Khánh và Trần Y đi từ trong phòng họp đi ra, Văn Trạch Tân giữa chừng bị một cuộc điện thoại gọi đi, lúc này đi từ trong phòng họp ra đều là người nhà họ Trần. Chú họ, bác họ lại lôi kéo Trần Khánh muốn nói chuyện, lần này nói thì là: “Khánh à, chú phải cẩn thận người con rể này nhé, đừng đến lúc đó chúng ta đều trở thành người may áo cưới cho người khác*.”
(*May áo cưới cho người khác có nghĩa là công mình làm việc cực khổ mà bị người khác hưởng.)
“Chú nghe nói cậu ta ở bên ngoài rất làm bậy, Trần Y, dù sao con cũng quản lý cậu ta đấy.”
“Trong lòng của tôi ấy mà, luôn cảm thấy bất an. Khánh à, chúng ta chung quy là người một nhà, cậu ta là người họ Văn, người khác họ đấy, chú thật sự không có ý định đi lên tiếp tục quản lý Trần thị sao? Tôi đúng là hồ đồ mà, những năm này chú làm rất tốt.”
“Chú họ, chú suy nghĩ một chút đi, chú bây giờ vẫn là chủ tịch, vẫn còn cơ hội, sau này thì không chắc…”
Những người này giống như sợi tơ tằm cuốn lấy Trần Khánh, dừng sức lôi kéo, làm liên lụy Trần Y cũng bị lôi kéo. Bởi vì lúc này Văn Trạch Tân không ở công ty, người nào người nấy gấp đến mức không thể chờ được mà đua nhau nói. Trần Y kéo bố, hơi bực bội, Trần Khánh bị kéo đến mức xấu hổ: “Lúc trước… Lúc trước còn không phải mấy người…”
Câu nói kế tiếp, Trần Khánh dừng lại, quá nhiều người, nói ra oán hận chất chứa.
Sắc mặt Trần Y khó coi, kéo bố muốn đi.
Nhưng mà bọn họ dùng sức lôi kéo và quấn lấy, đến mức nhân viên đi ngang qua nhìn thấy đều tò mò nhìn qua. Trần Y hít sâu vào một hơi, đang chuẩn bị trở mặt.
Lúc này, cửa thang máy mở ra.
Quản lý bộ phận nhân sự bước ra thang máy, nhìn thấy khung cảnh này, nhất là Trần Y ở trong đám người. Anh ta lập tức nói: “Trần đổng, Trần tiểu thư, rốt cuộc cũng tìm được hai người rồi.”
Soạt, họ hàng thân thích đang lôi kéo đột nhiên nới lỏng tay.
Trần Y kéo bố đi ra ngoài, cô lập tức kịp phản ứng, cười nói: “Đến rồi, đến rồi.”
Tiếp đó nhanh chóng đi về phía quản lý, vị quản lý kia họ Trì, cười dẫn Trần Khánh và Trần Y tiến vào thang máy. Trần Y nhìn đám họ hàng thân thích như bọ hút máu ở bên ngoài, đóng cửa thang máy lại.
Trong thang máy yên tĩnh lại.
Trần Y nghiêng đầu nói với quản lý: “Cảm ơn quản lý Trì.”
Vị quản lý Trì này là Văn Trạch Tân đưa vào công ty, xem như là người của Văn Trạch Tân. Quản lý Trì cười lắc đầu: “Đừng khách sáo, chẳng qua quả thực có chuyện muốn tìm chủ tịch Trần và tiểu thư cô.”
Trần Y: “Chuyện gì?”
Năm phút sau.
Trần Y và bố nhìn nhân viên nhận phỏng vấn trong một phòng này, ngẩn người. Quản lý Trì cười nói: “Hôm qua tôi mới vừa vào chức vụ, tiếp nhận công việc của người phía trước.Văn tổng phân phó tôi trong vòng ba ngày đổi ba vị tài vụ, cùng với tăng thêm thư ký và trợ lý đặc biệt. Chủ tịch Trần ở công ty nhiều năm, giúp tôi xem được không?”
Trần Khánh bất đắc dĩ cười một tiếng: “Chuyện này…”
Xem ra Trần thị thật sự muốn thay máu.
Ông nhìn Trần Y.
Trần Y không nói tiếng nào.
Đổi cũng tốt, trước đó những người kia rất nhiều người đều là Văn Trạch Tân nhìn mặt mũi của Trần Khánh mà giữ lại, quý này vừa kết thúc thì lập tức muốn bọn họ cuốn xéo.
Cô nhìn người nhận lời mời trước mặt.
Tỉ lệ nam nữ như nhau, sơ yếu lý lịch đều vô cùng đẹp, càng quan trọng hơn là nữ đều rất trẻ trung xinh đẹp. Trần Y dừng một chút, cô cười nói với quản lý Trì: “Chúng tôi nhiều lắm là chỉ có thể đưa một số lời nhận xét để tham khảo thôi.”
Quản lý Trì lập tức cười nói: “Vậy cũng đủ rồi.”
Hai mươi phút sau.
Trần Khánh và Trần Y rời khỏi Trần thị. Quản lý Trì nhìn chín người trước mặt này, có chút mờ mịt, điện thoại di động trên mặt bàn kêu lên, anh ta nhận điện thoại.
Trợ lý Giang nói Văn Trạch Tân quay lại rồi.
Quản lý Trì đáp một tiếng, lập tức dẫn các cô ấy lên tầng.
*
Văn Trạch dựa vào mép bàn, vừa gọi điện thoại vừa xem văn kiện. Cửa phòng làm việc đẩy ra, trợ lý Giang thò đầu nói: “Quản lý Trì dẫn theo người mới tuyển tới.”
“Ừ.” Văn Trạch Tân đầu cũng không ngẩng lên.
Trợ lý Giang muốn nói lại thôi, một giây sau, anh ta vẫy tay. Quản lý Trì dẫn theo chín người phụ nữ xinh đẹp đi đến xếp thành một hàng. Từng người mặc váy chữ A, phóng tầm mắt nhìn, tất cả đều là tất chân bọc lấy đôi chân dài, mùi nước hoa xông vào mũi.
Văn Trạch Tân từ trong văn kiện ngẩng đầu lên, hời hợt nhìn qua. Cuối cùng, đôi mắt rơi vào trên mặt Trì Kính: “Tôi bảo cậu thông báo tuyển dụng như thế à?”
Thực ra thì vừa rồi Trì Kính cũng mới cảm thấy có vấn đề, vì sao sau khi trải qua chỉ bảo của phu nhân, cuối cùng giữ lại tất cả đều là nữ chứ!
Trì Kính gượng cười, đặt sơ yếu lý lịch của các cô ấy lên bàn Văn Trạch Tân, nói: “Anh xem trước thử, không phù hợp lại đổi…”
Anh ta không dám nói là phu nhân chọn, nhưng trợ lý Giang dám. Trợ lý Giang khụ một tiếng, nói: “Sếp, phu nhân vừa mới ở dưới tầng hỗ trợ tuyển người.”
Ánh mắt Văn Trạch Tân chuyển qua, nhìn trợ lý Giang: “Phu nhân?”
Trợ lý Giang gật đầu.
Môi mỏng Văn Trạch Tân nhếch lên.
Ánh mắt anh chuyển trở về, cầm sơ yếu lý lịch trên mặt bàn lên, lật mấy cái ra. Tất cả đều là nữ, vả lại tướng mạo từng người một đều không tầm thường. Cô muốn làm gì? Văn Trạch Tân nâng tay lên, vứt sơ yếu lý lịch ở trên ghế, nói với Trì Kính: “Ra ngoài.”
Một người cũng không giữ lại, Trì Kính sửng sốt, vội vàng cầm sơ yếu lý lịch, bảo chín người đẹp này rời khỏi. Mấy người đẹp ít nhiều có chút không cam lòng, nhìn người sếp cao lớn kia. Dù sao điều kiện công ty này nói ra cũng rất tốt, huống chi sếp lại rất đẹp trai, từng người một muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn đi ra.
Trợ lý Giang đóng cửa phòng làm việc lại, quay đầu nhìn Văn Trạch Tân: “Mấy người này, Trì Kính nếu đã giữ lại, chắc chắn là phù hợp chức vị.”
“Tuyển phi hả?” Giọng điệu Văn Trạch Tân lãnh đạm, nhìn về phía trợ lý Giang.
Trợ lý Giang: “…”
Văn Trạch Tân cầm văn kiện lên lần nữa, nhìn xem. Một giây sau, ném văn kiện về trên mặt bàn, anh nhắm mắt lại, hơi có chút không kiên nhẫn nói: “Nói với Trì Kính, ba người phòng tài vụ kia đều tuyển người đã kết hôn sinh con rồi, chức vụ khác toàn bộ đều tuyển nam, không làm được thì xéo ngay cho tôi.”
Trợ lý Giang: “… Vậy nếu phu nhân hỏi tới?”
Văn Trạch Tân mở mắt ra, đôi mắt sắc bén mà lạnh lùng: “Cô ấy sẽ hỏi à?”
Trợ lý Giang: “…”
“Cô ấy chán ghét đối phó với tôi thôi.”
Trợ lý Giang: “…”
Anh rất tự mình hiểu mình.
Anh ta quay người ra ngoài, sau khi cửa phòng làm việc đóng lại, điện thoại trên mặt bàn ting ting vang lên. Văn Trạch Tân tiện tay cầm lên nhìn, là nhóm anh em gửi tin nhắn tới.
Văn Trạch Lệ: [Này, em trai, khá lắm, sao em dâu trả lời lúc phỏng vấn không giống với em trả lời trên hội nghị giao lưu đầu tư thế?]
Chu Dương: [Ha ha ha tôi cũng nghe được thông tin, Văn Trạch Tân cậu cần mặt mũi nữa không đó? Cậu nói trái tim hai người thuộc về nhau, người ta thì nói liên hôn…]
Giang Úc: [Ha ha ha ha ha đoạn diễn thuyết kia của Văn Trạch Tân chỗ này của tôi có. Nào, nào, nào, mọi người thưởng thức một chút.]
Tiêu Nhiên: [… Đáng đời.]
Cố Trình: [Chậc chậc chậc, hiện trường lật xe.]
Chu Dương: [Ha ha ha ha ha, đúng vậy các cậu chính là liên hôn nhỉ? Văn Trạch Tân, cậu bán hình tượng tình thâm gì đó rồi à?]
Giang Úc: [Đừng quên, các cậu còn đang ở riêng đó.]
Cố Trình: [Tôi gấp thay cậu.]
*
Trần Y và Trần Khánh trở về nhà họ Trần, ở nhà họ Trần ăn xong cơm tối, tắm xong, thay bộ quần áo nhẹ nhàng, sau đó Trần Y liền lái xe về nhà. Trên đường cô cũng cảm giác được buổi chiều từ Trần thị đi ra đến bây giờ, sau lưng dường như có thêm một ánh mắt, thế nhưng cô nhìn mấy lần lại không phát hiện được gì.
Tới lúc sắp đến chỗ Quân Duyệt thì hoàn toàn không cảm giác được nữa, Trần Y cảm thấy có lẽ mình nhạy cảm. Trở lại 602, giáo viên riêng Trần Y mời cũng đã tới.
Giáo viên riêng là người của phòng yoga ở dưới tầng Quân Duyệt, mang theo thiết bị cho Trần Y tập Pilates. Hai người cười cười nói nói, một tiết lên lớp kết thúc, Trần Y đóng học phí lớp học.
Tiễn giáo viên riêng, Trần Y trở lại phòng khách bắt đầu xem tài liệu ôn thi. Một buổi tối cứ thong dong tự tại như vậy trôi qua. Đêm tầm mười giờ, Trần Y liền đi ngủ.
Mùa đông đến, điều hòa trong nhà đều tỏa ra hơi ấm, cũng coi như ngủ ngon.
Đêm dài.
Bên ngoài nổi lên một trận gió lớn, khoảng mười hai giờ Văn Trạch Tân trở lại Quân Duyệt. Anh cởi cà vạt nhìn cánh cửa đối diện kia, từ bên ngoài vừa nhìn là biết cô đã ngủ rồi.
Anh mở cửa, đi vào 601.
Bên trong 601 chỉ có hành lý đơn giản và một cái tủ sách, bên trên đặt một máy tính, những đồ dùng khác trong nhà rất sạch sẽ, nhưng vừa nhìn là biết chưa từng sử dụng.
Anh cầm áo choàng tắm đi tắm, sau khi ra ngoài, cầm một bình nước lạnh tựa vào cửa nhìn cánh cửa đóng kín kia.
Điện thoại ting ting vang lên.
Bác sĩ Lương: [Mấy ngày nay anh dành thời gian đến bệnh viện, làm nội soi dạ dày, nên điều trị thì điều trị đi.]
Văn Trạch Tân: [Được.]
Anh để điện thoại di động xuống quay người trở về phòng ngủ, nằm xuống.
*
Rạng sáng gió càng lớn, thổi vù vù rất lớn, cành cây bên ngoài bị thổi đến mức gập cong lại. Trong phòng, Văn Trạch Tân đột nhiên mở mắt, trán anh túa ra mồ hôi, lồng ngực phập phồng.
Trong mơ.
Nhà không có cô, văn phòng không có cô, nhà họ Trần không có cô, không thấy cô nữa. Mấy giây sau, Văn Trạch Tân vén chăn lên xuống giường, sau đó cầm áo khoác choàng lên, ra khỏi cửa phòng. Hành lang yên tĩnh lại lạnh, anh cong ngón tay lên gõ cửa phòng Trần Y.
Trần Y cuộn tròn người lại ngủ rất ngon.
Nhưng tiếng đập cửa dồn dập, cuối cùng cứ thế đánh thức cô. Cô ngồi dậy từ trên giường, buồn ngủ lại kèm theo lửa giận không ít bước xuống giường, cầm áo khoác dài bên cạnh choàng lên, bật đèn đi ra ngoài.
Càng đến gần tiếng đập cửa càng lớn.
Không phải ảo giác, thực sự có người đang gõ cửa. Trần Y không chút do dự hoài nghi người này là Văn Trạch Tân, cô nhìn từ mắt mèo, chính là anh.
Trần Y đẩy cửa ra, lạnh lùng nhìn anh.
Đôi mắt đối phương so với cô còn lạnh hơn, anh cầm di động nhìn người phụ nữ trước mắt, sau đó mặt không biến sắc mắt nhìn phòng khách, đồ vật trong phòng đều đang giữ nguyên hiện trạng.
Văn Trạch Tân cầm điện thoại xuống, cúp máy.
Đầu bên kia trợ lý Giang sửng sốt mấy giây, nhìn màn hình bất đắc dĩ. Nửa đêm gọi anh ta tìm thợ mở khóa, từ lúc nào mà sếp lo được lo mất như vậy chứ.
Trần Y có chút không kiên nhẫn: “Anh làm gì vậy? Hơn nửa đêm rồi đó! Anh không ngủ thì để người khác ngủ nữa chứ.”
Văn Trạch Tân đè cửa lại nhìn cô nói, nhìn từ lọn tóc đến mu bàn chân, từ từ ngước đôi mắt lên nói: “Chỗ em có…”
“Không có, không đun.” Trần Y biết nửa câu sau anh muốn nói gì, trực tiếp chặn lời của anh lại. Đang ngủ ngon giấc bị đánh thức, ai cũng không kiên nhẫn.
Văn Trạch Tân ngậm miệng, đầu lưỡi anh chạm vào khóe môi dưới.
Một giây sau.
Anh ấn cổ cô vào trong lồng ngực, tiếp đó đi vào cửa.
Ầm.
Trở tay đóng lại.
Trần Y ở trong ngực anh giãy dụa.
Văn Trạch Tân rũ mắt, một cái tay khác đè eo cô lại, cúi người nói: “Ngủ cùng nhau đi, anh sẽ không làm gì cả.”
Trần Y dừng lại, sau đó cô hừ lạnh một tiếng: “Vậy anh vẫn nên làm đi.”
Văn Trạch Tân buông cô ra, trán kề trán nhìn cô nói: “Em muốn làm à?”
Phòng khách chỉ mở đèn tường, ánh sáng lờ mờ, Trần Y nhìn cặp mắt đào hoa kia của Văn Trạch Tân, vừa ẩn chứa tình cảm vừa kèm theo sự mạnh mẽ. Cô không trả lời, Văn Trạch Tân trầm mặc mấy giây lại ấn cô trở về, nâng cằm lên hôn một cái vào trán cô, tiếp theo bế ngang eo cô lên: “Ngủ đi.”
Văn Trạch Tân đi về phía phòng ngủ.
Trần Y trong ngực anh trầm mặc. Đi đến mép giường, Văn Trạch Tân ngồi xuống ôm cô, biến thành Trần Y ngồi trên đùi anh, trước mắt chính là lồng ngực và hơi mở của anh. Văn Trạch Tân cúi người tháo dép lê của cô xuống, thời điểm muốn rời đi, ánh mắt nhìn về phía đầu gối của cô.
Cô mặc váy ngủ màu xám, đầu gối lộ ra, có vết tím xanh mờ. Văn Trạch Tân nhìn mấy giây, bên trong đôi mắt hiện lên một tia tối tăm.
Anh ngẩng đầu nhìn cô.
Trần Y vừa nhìn ánh mắt này của anh biết ngay anh đang nghĩ gì. Cô yên lặng mặc cho anh nhìn, chỉ chốc lát sau, môi mỏng anh đi tới cổ cô.
Trần Y lạnh lùng mà nói: “Em không muốn.”
Văn Tạch Tân dừng một chút, tiếp tục hàm hồ nói: “Anh biết.”
Anh kéo váy cô lại, hôn thì hôn, nhưng là quả thực không có động tác khác. Cứ dây dưa như vậy một lúc, Văn Trạch Tân đột nhiên hỏi: “Gần đây trong công việc có chuyện gì không?”
Trần Y lắc đầu.
“Có thể có chuyện gì chứ?”
Văn Trạch Tân trầm mặc nhìn cô mấy giây, lập tức gật đầu, tiếp theo thay đổi tư thế của cô, biến thành mặt đối mặt, anh ôm chặt lấy cô.
Trần Y dán vào lồng ngực anh, có chút bối rối.
Trước khi mơ màng muốn ngủ thiếp đi, cô lập tức được ôm lên giường. Tiếp theo anh kéo cô vào trong ngực, ngửi mùi nước hoa trên người cô. Trần Y kiên trì tỉnh táo, muốn bảo anh đợi lát nữa ra ngoài.
Kết quả chỉ thấy hơi thở trên khuôn mặt tuấn tú của anh hô hấp đều đều.
Anh cứ ngủ như vậy à?
Trần Y: “…”
*
Ngày hôm sau khi Trần Y tỉnh lại bên cạnh không có người, cô dừng lại, sau đó xuống giường đi về phía phòng tắm rửa mặt. Rửa mặt xong cô thay quần áo, buộc tóc đi ra ngoài.
Trên bàn ăn để một phần bữa sáng đang bốc hơi nóng.
Phòng khách, Văn Trạch Tân ngồi dựa vào ghế sô pha lật tạp chí trong tay, giọng nói anh trầm thấp: “Bữa sáng trên bàn là của em.”
Trần Y dừng lại, thả tay xuống, vén cái túi kia lên.
Bên trong là cháo thịt nạc và bánh quẩy.
Để tạp chí lên bàn, Văn Trạch Tân đứng dậy chỉnh tay áo, đi về phía phòng bếp, cầm một đĩa xì dầu ra đặt ở trên bàn ăn.
Trần Y nhìn đĩa xì dầu kia, mím môi: “Anh đã ăn chưa?”
Văn Trạch Tân: “Ăn rồi.”
“Mau ăn đi.”
Trần Y kéo ghế ra ngồi xuống, cầm lấy bánh quẩy ăn với cháo. Văn Trạch Tân dựa vào ghế sô pha, hai tay đút trong túi quần nhìn cô ăn, bên trong đôi mắt chứa vài tia ý cười. Ngay sau đó lại nghĩ đến sự thay đổi của cô trong khoảng thời gian này cùng với sự bất an trong lòng, ý cười trong đôi mắt anh liền phai nhạt đi.
Ăn sáng xong.
Hai người xuống tầng.
Trần Y không chịu đi cùng Văn Trạch Tân, cô đi gara tầng hầm lái xe.
Văn Trạch Tân thấy thế đành phải tự mình ra khỏi thang máy, đi tới cửa chính. Xe trợ lý Giang đỗ ở bên ngoài, vừa thấy Văn Trạch Tân đi ra, nhanh chóng mở cửa xe.
Văn Trạch Tân không vội vã lên xe, anh vịn cửa xe, nghiêng đầu nhìn. Chỉ chốc lát sau, BMW màu trắng lái từ tầng B1 ra, vòng về phía cổng lớn, chiếc Land Rover màu đen ở phía sau đi theo. Trần Y ngồi trong xe nhìn thấy Văn Trạch Tân không đi, cô thản nhiên nhìn rồi dời ánh mắt đi chỗ khác, xe lái về phía đường lớn.
Văn Trạch Tân nhìn một lát, lập tức xoay người ngồi vào trong xe.
*
Một tuần sau đó, Trần Y vẫn đang bàn giao, cũng may không tiếp tục theo hạng mục mới. Người trong văn phòng đều ra ngoài đi công tác, cũng không ai phát hiện chuyện Trần Y đang làm. Ngày cuối cùng, Trần Y và Thẩm Lệ Thâm trò chuyện một buổi sáng, buổi chiều cô trở về nhà họ Trần, xem tivi, nói chuyện phiếm, pha trà chiều với Liêu Tịch.
Buổi tối Trần Khánh trở về, một nhà ba người quây quần ăn cơm tối.
Trên bàn cơm.
Trần Y nói với bố mẹ chuyện muốn đi văn phòng chi nhánh.
Liêu Tịch sững sờ: “Con muốn đi bao lâu?”
Trần Y cười cười: “Thời gian không chắc chắn.”
Liêu Tịch ngây người, bà nhìn con gái, cảm giác lần này không giống lắm. Trần Khánh cũng không dám tin: “… Y Y, con đang rời khỏi bố mẹ sao?”
Từ “Rời khỏi” này quá nặng nề.
Trần Y dừng một chút, cô để đũa xuống rồi nói: “Con muốn tìm một chỗ mới để mài giũa bản thân, rèn luyện chính mình. Con rất ít khi rời khỏi thủ đô, thỉnh thoảng đi ra ngoài một chuyến cũng rất tốt.”
Hốc mắt Liêu Tịch đỏ lên, ánh mắt bà nhìn Trần Khánh.
Trần Khánh nhếch môi, không nói được một câu nào.
Đền là bọn họ liên lụy con gái, ngẫm lại đoạn video và lần Trần Y khóc trong điện thoại kia. Trần Khánh để đũa xuống, sau đó lại cầm lên, gắp thức ăn cho Trần Y, nói: “Cũng tốt, cũng tốt.”
Liêu Tịch có thể nói cái gì, bà không nói được.
Bọn họ rất thất bại, cái gì cũng không giữ được, ngay cả con gái cũng không giữ được.
“Bố, mẹ, hai người đừng như vậy, con cũng không phải không trở lại, điều động công việc thôi mà.” Trần Y nhìn ra sự tự trách và khổ sở của ab mẹ, hai tay nắm chặt tay bọn họ, nói: “Điều động công việc mà thôi.”
Trần Khánh cười cười: “Ừ.”
Liêu Tịch cũng trầm mặc gắp thức ăn cho Trần Y. Sau hơn một tiếng, cảm xúc bọn họ cũng khôi phục, Liêu Tịch đi chuẩn bị rất nhiều thứ cho Trần Y. Trần Y không cần, nói phiền phức.
Liêu Tịch chọn lựa vẫn nhét cho Trần Y, Trần Y bất đắc dĩ chỉ có thể nhận lấy: “Nếu như cần gì, đến lúc đó con nói với mẹ, mẹ gửi cho con.”
“Được rồi mà.”
“Ăn tết có thể trở về chứ?”
“Có thể.“
Lại qua mười phút, Trần Khánh lái xe đưa Trần Y đến sân bay.
Lần này đến văn phòng chi nhánh, thủ đô bên này sắp xếp năm người. Trần Y là người đi đến văn phòng chi nhánh trước, cho nên cô đến trước hai ngày, vé máy bay tự mình mua.
Trần Khánh tiễn Trần Y vào cổng kiểm tra an ninh: “Sao mua vé muộn như vậy, thật không an toàn mà.”
Trần Y cười nói: “Vốn chuyến bay bay thẳng chỗ Hội Thành kia đã không nhiều, mua đi mua lại cũng chỉ mua được vé buổi tối.”
Trần Khánh chỉ có thể gật đầu: “Đến nơi thì gửi tin nhắn cho bố.”
Trần Y: “Vâng.”
Trần Khánh chần chừ mấy giây: “Nhị thiếu biết không?”
Trần Y dừng một chút, cười nói: “Ngày mai anh ấy sẽ biết.”
*
Đêm khuya, chín giờ rưỡi máy bay cất cánh, một chiếc Mercedes Benz màu đen phi nhanh trên đường lớn, bánh xe giống như bốc khói, đến cổng bệnh viện tư nhân.
Chìa khoá xe cũng chưa rút ra, một người đàn ông mặc bộ tây trang màu đen nhanh chân lên tầng, đến phòng bệnh VIP tầng tám. Trùng hợp trợ lý Giang đi qua cua ngoặc, sau khi nhìn thấy người đến thì nói: “A Vũ, sao cậu lại ở chỗ này? Không phải cậu đi theo phu nhân…”
Lời còn chưa nói hết.
Đường Vũ đẩy cửa ra, kêu: “Sếp.”
Trên giường bệnh, Văn Trạch Tân cắm kim tiêm đang nghe điện thoại, đôi mắt lạnh lùng quét tới. Đường Vũ lại bất chấp sợ hãi, anh ta cân nhắc rồi nói: “Phu nhân rời khỏi thủ đô rồi.”
Văn Trạch Tân cúp điện thoại, hỏi: “Đi công tác hay là?”
“Không, không phải đi công tác, là chủ tịch Trần đưa cô ấy đi, vừa mới lên máy bay…“
Toàn bộ phòng bệnh yên tĩnh một giây.
Một giây sau, giọng nói Văn Trạch Tân trầm thấp lạnh lẽo: “Cậu lặp lại lần nữa.”
Beta: Cyane
“Sếp, anh còn chưa ăn cơm trưa, nếu không thì tôi đến nhà ăn gói một phần cho anh nhé?” Trợ lý Giang đi theo mấy bước, những người còn lại đi theo cũng cảm thấy có chút áp lực, họ đều nhìn về phía trợ lý Giang. Trợ lý Giang không thể không phá vỡ sự yên lặng, huống chi sếp quả thực vẫn chưa ăn cơm trưa.
Quản lý sản phẩm mới là Văn Trạch Tân bỏ ra nhiều tiền đào đến, hôm nay vừa đến. Văn Trạch Tân gặp anh ta trên tầng, đây là dành thời gian xuống nhìn phu nhân một chút.
Bước chân Văn Trạch Tân hơi ngừng lại, mấy giây sau, anh giơ tay lên vẫy xuống.
Mấy người khác đưa mắt nhìn nhau, sau khi giật mình thì đám dẫn đầu đi trước. Hành lang nơi này lập tức trống rỗng, chỉ còn lại trợ lý Giang vẫn đứng vững.
Âm thanh phỏng vấn ở sảnh lớn bên kia thỉnh thoảng truyền đến, giọng nói kia của Trần Y cũng thỉnh thoảng lọt vào tai, cằm Văn Trạch Tân căng cứng. Anh chợt phát hiện, tiệc sinh nhật ngày đó của Trần Y không nên mặc cho bọn họ đi sắp xếp, mà anh cũng không nên không xuất hiện. Cô đã từng nói không cần Trần thị, không cần cổ phần, chỉ cần ly hôn.
Nhưng lúc ấy cô vẫn yếu đuối như vậy, dễ khống chế.
Mà tiệc sinh nhật ngày đó giống như mở ra mặt khác của cô, cô bây giờ có thêm chút dũng cảm và phóng khoáng. Văn Trạch Tân quay người đẩy bệ ban công ra, lấy ra một bao thuốc lá, cầm một điếu cúi đầu châm lửa, không hút ngay lập tức mà ngắm nghía vài lần.
Trợ lý Giang cũng vào theo, anh ta đứng ở một bên, rất muốn khuyên sếp trước tiên ăn cơm trưa đi, nếu không ăn dạ dày phải làm sao bây giờ.
Lúc này.
Văn Trạch Tân trầm thấp nói: “Phái một người đi theo phu nhân, đi theo hai mươi bốn giờ.”
Trợ lý Giang sững sờ: “Vâng.”
*
Sau buổi họp thông cáo, Trần Khánh và Trần Y liền đi thẳng lên tầng 18 họp. Đám truyền thông kia từ sau khi Trần Y trả lời câu hỏi liên hôn thì đã có các loại suy đoán hoặc là có các kiểu câu hỏi, nhưng hiện trường bị người của Văn Trạch Tân khống chế, truyền thông rất vội vã. Trước khi kết thúc, còn có người ngỏ lời muốn làm một cuộc phỏng vấn riêng với Trần Y, sau đó bị người của Văn Trạch Tân từ chối, Trần Y cũng cười bày tỏ không chấp nhận phỏng vấn cá nhân.
Là truyền thông muốn đào chút tin tức mới mẻ.
Không yêu nhau vậy thì Trần thị tùy tiện giao cho con rể như thế tốt thật không, không sợ thay đổi triều đại sao? Không sợ nuôi hổ gây họa sao?
Không yêu nhau vậy thì có phải có nghĩa là biệt hiệu của Văn nhị thiếu ở bên ngoài được củng cố hay không, có phải anh nuôi người ở bên ngoài hay không… đủ mọi câu hỏi.
Đáng tiếc không phỏng vấn nữa, hơn nữa cũng không ai dám đắc tội Văn thị, cho nên người con dâu Trần Y này của nhà họ Văn nói ra thì tốt rồi, haizzz.
Trong phòng họp đã chật kín người.
Bố con nhà họ Trần vừa đi vào, đám người cổ đông này liền mỉm cười. Những sắc mặt kia, Trần Y quả thật không biết nói thế nào. cô ấn Trần Khánh ngồi xuống, thấp giọng nói: “Bố không cần để ý bọn họ.”
Trần Khánh cười gượng: “Được.”
Tiếp đó, cửa ra vào truyền đến tiếng bước chân, một đám người quay đầu nhìn thấy Văn Trạch Tân. Anh vào cửa, cổ áo mang theo mùi thuốc lá nhàn nhạt, liếc nhìn cô một cái.
Trần Y vừa khéo mang nụ cười trên mặt.
Văn Trạch Tân ngồi xuống, ngồi ở vị trí đối diện bọn họ, chân dài vắt chéo, ra hiệu những người khác có thể bắt đầu,Trần Y cũng ngồi bên cạnh Trần Khánh. Lần họp này chủ yếu là thảo luận cổ phần kia của Trần Ương, sau khi Văn Trạch Tân sắp xếp xong cổ phần này thì chính thức báo cho bọn họ biết. Anh nghiêng đầu nhìn bọn họ, hỏi: “Có ý kiến gì không?”
Đám họ hàng thân thích của nhà họ Trần từng người một đều cười lắc đầu.
Cho dù bọn họ có ý kiến cũng không dám nói, ai mà không muốn những cổ phần này rơi vào túi của mình chứ? Lúc trước tính kế tốt như vậy, giúp đỡ Trần Ương đấu với bố con Trần Khánh, là vì cổ phần trong túi Trần Khánh hoặc là trong túi Trần Ương cũng được, không ngờ biến số lại ở chỗ Văn Trạch Tân. Lúc này bọn họ chỉ có thể bịt chặt túi của mình, bảo trì nguyên trạng là được.
Giọng điệu Văn Trạch Tân trầm thấp: “Không có ý kiến, vậy mời ký tên đi.”
Anh đẩy văn kiện qua, để bọn họ ký tên.
Từng người cắn răng cúi đầu ký tên. Trần Y nhìn dáng vẻ uất ức của đám họ hàng thân thích này, trong lòng trái lại vui vẻ. Cô phát giác đối diện có ánh mắt, ngẩng đầu nhìn lại.
Văn Trạch Tân dựa vào lưng ghế, chân dài vắt chéo, đầu ngón tay gãi đỉnh lông mày, đôi mắt nhìn cô. Trần Y cùng anh đối mặt hai giây, ngay sau đó dời ánh mắt đi.
Nửa tiếng sau, Trần Khánh và Trần Y đi từ trong phòng họp đi ra, Văn Trạch Tân giữa chừng bị một cuộc điện thoại gọi đi, lúc này đi từ trong phòng họp ra đều là người nhà họ Trần. Chú họ, bác họ lại lôi kéo Trần Khánh muốn nói chuyện, lần này nói thì là: “Khánh à, chú phải cẩn thận người con rể này nhé, đừng đến lúc đó chúng ta đều trở thành người may áo cưới cho người khác*.”
(*May áo cưới cho người khác có nghĩa là công mình làm việc cực khổ mà bị người khác hưởng.)
“Chú nghe nói cậu ta ở bên ngoài rất làm bậy, Trần Y, dù sao con cũng quản lý cậu ta đấy.”
“Trong lòng của tôi ấy mà, luôn cảm thấy bất an. Khánh à, chúng ta chung quy là người một nhà, cậu ta là người họ Văn, người khác họ đấy, chú thật sự không có ý định đi lên tiếp tục quản lý Trần thị sao? Tôi đúng là hồ đồ mà, những năm này chú làm rất tốt.”
“Chú họ, chú suy nghĩ một chút đi, chú bây giờ vẫn là chủ tịch, vẫn còn cơ hội, sau này thì không chắc…”
Những người này giống như sợi tơ tằm cuốn lấy Trần Khánh, dừng sức lôi kéo, làm liên lụy Trần Y cũng bị lôi kéo. Bởi vì lúc này Văn Trạch Tân không ở công ty, người nào người nấy gấp đến mức không thể chờ được mà đua nhau nói. Trần Y kéo bố, hơi bực bội, Trần Khánh bị kéo đến mức xấu hổ: “Lúc trước… Lúc trước còn không phải mấy người…”
Câu nói kế tiếp, Trần Khánh dừng lại, quá nhiều người, nói ra oán hận chất chứa.
Sắc mặt Trần Y khó coi, kéo bố muốn đi.
Nhưng mà bọn họ dùng sức lôi kéo và quấn lấy, đến mức nhân viên đi ngang qua nhìn thấy đều tò mò nhìn qua. Trần Y hít sâu vào một hơi, đang chuẩn bị trở mặt.
Lúc này, cửa thang máy mở ra.
Quản lý bộ phận nhân sự bước ra thang máy, nhìn thấy khung cảnh này, nhất là Trần Y ở trong đám người. Anh ta lập tức nói: “Trần đổng, Trần tiểu thư, rốt cuộc cũng tìm được hai người rồi.”
Soạt, họ hàng thân thích đang lôi kéo đột nhiên nới lỏng tay.
Trần Y kéo bố đi ra ngoài, cô lập tức kịp phản ứng, cười nói: “Đến rồi, đến rồi.”
Tiếp đó nhanh chóng đi về phía quản lý, vị quản lý kia họ Trì, cười dẫn Trần Khánh và Trần Y tiến vào thang máy. Trần Y nhìn đám họ hàng thân thích như bọ hút máu ở bên ngoài, đóng cửa thang máy lại.
Trong thang máy yên tĩnh lại.
Trần Y nghiêng đầu nói với quản lý: “Cảm ơn quản lý Trì.”
Vị quản lý Trì này là Văn Trạch Tân đưa vào công ty, xem như là người của Văn Trạch Tân. Quản lý Trì cười lắc đầu: “Đừng khách sáo, chẳng qua quả thực có chuyện muốn tìm chủ tịch Trần và tiểu thư cô.”
Trần Y: “Chuyện gì?”
Năm phút sau.
Trần Y và bố nhìn nhân viên nhận phỏng vấn trong một phòng này, ngẩn người. Quản lý Trì cười nói: “Hôm qua tôi mới vừa vào chức vụ, tiếp nhận công việc của người phía trước.Văn tổng phân phó tôi trong vòng ba ngày đổi ba vị tài vụ, cùng với tăng thêm thư ký và trợ lý đặc biệt. Chủ tịch Trần ở công ty nhiều năm, giúp tôi xem được không?”
Trần Khánh bất đắc dĩ cười một tiếng: “Chuyện này…”
Xem ra Trần thị thật sự muốn thay máu.
Ông nhìn Trần Y.
Trần Y không nói tiếng nào.
Đổi cũng tốt, trước đó những người kia rất nhiều người đều là Văn Trạch Tân nhìn mặt mũi của Trần Khánh mà giữ lại, quý này vừa kết thúc thì lập tức muốn bọn họ cuốn xéo.
Cô nhìn người nhận lời mời trước mặt.
Tỉ lệ nam nữ như nhau, sơ yếu lý lịch đều vô cùng đẹp, càng quan trọng hơn là nữ đều rất trẻ trung xinh đẹp. Trần Y dừng một chút, cô cười nói với quản lý Trì: “Chúng tôi nhiều lắm là chỉ có thể đưa một số lời nhận xét để tham khảo thôi.”
Quản lý Trì lập tức cười nói: “Vậy cũng đủ rồi.”
Hai mươi phút sau.
Trần Khánh và Trần Y rời khỏi Trần thị. Quản lý Trì nhìn chín người trước mặt này, có chút mờ mịt, điện thoại di động trên mặt bàn kêu lên, anh ta nhận điện thoại.
Trợ lý Giang nói Văn Trạch Tân quay lại rồi.
Quản lý Trì đáp một tiếng, lập tức dẫn các cô ấy lên tầng.
*
Văn Trạch dựa vào mép bàn, vừa gọi điện thoại vừa xem văn kiện. Cửa phòng làm việc đẩy ra, trợ lý Giang thò đầu nói: “Quản lý Trì dẫn theo người mới tuyển tới.”
“Ừ.” Văn Trạch Tân đầu cũng không ngẩng lên.
Trợ lý Giang muốn nói lại thôi, một giây sau, anh ta vẫy tay. Quản lý Trì dẫn theo chín người phụ nữ xinh đẹp đi đến xếp thành một hàng. Từng người mặc váy chữ A, phóng tầm mắt nhìn, tất cả đều là tất chân bọc lấy đôi chân dài, mùi nước hoa xông vào mũi.
Văn Trạch Tân từ trong văn kiện ngẩng đầu lên, hời hợt nhìn qua. Cuối cùng, đôi mắt rơi vào trên mặt Trì Kính: “Tôi bảo cậu thông báo tuyển dụng như thế à?”
Thực ra thì vừa rồi Trì Kính cũng mới cảm thấy có vấn đề, vì sao sau khi trải qua chỉ bảo của phu nhân, cuối cùng giữ lại tất cả đều là nữ chứ!
Trì Kính gượng cười, đặt sơ yếu lý lịch của các cô ấy lên bàn Văn Trạch Tân, nói: “Anh xem trước thử, không phù hợp lại đổi…”
Anh ta không dám nói là phu nhân chọn, nhưng trợ lý Giang dám. Trợ lý Giang khụ một tiếng, nói: “Sếp, phu nhân vừa mới ở dưới tầng hỗ trợ tuyển người.”
Ánh mắt Văn Trạch Tân chuyển qua, nhìn trợ lý Giang: “Phu nhân?”
Trợ lý Giang gật đầu.
Môi mỏng Văn Trạch Tân nhếch lên.
Ánh mắt anh chuyển trở về, cầm sơ yếu lý lịch trên mặt bàn lên, lật mấy cái ra. Tất cả đều là nữ, vả lại tướng mạo từng người một đều không tầm thường. Cô muốn làm gì? Văn Trạch Tân nâng tay lên, vứt sơ yếu lý lịch ở trên ghế, nói với Trì Kính: “Ra ngoài.”
Một người cũng không giữ lại, Trì Kính sửng sốt, vội vàng cầm sơ yếu lý lịch, bảo chín người đẹp này rời khỏi. Mấy người đẹp ít nhiều có chút không cam lòng, nhìn người sếp cao lớn kia. Dù sao điều kiện công ty này nói ra cũng rất tốt, huống chi sếp lại rất đẹp trai, từng người một muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn đi ra.
Trợ lý Giang đóng cửa phòng làm việc lại, quay đầu nhìn Văn Trạch Tân: “Mấy người này, Trì Kính nếu đã giữ lại, chắc chắn là phù hợp chức vị.”
“Tuyển phi hả?” Giọng điệu Văn Trạch Tân lãnh đạm, nhìn về phía trợ lý Giang.
Trợ lý Giang: “…”
Văn Trạch Tân cầm văn kiện lên lần nữa, nhìn xem. Một giây sau, ném văn kiện về trên mặt bàn, anh nhắm mắt lại, hơi có chút không kiên nhẫn nói: “Nói với Trì Kính, ba người phòng tài vụ kia đều tuyển người đã kết hôn sinh con rồi, chức vụ khác toàn bộ đều tuyển nam, không làm được thì xéo ngay cho tôi.”
Trợ lý Giang: “… Vậy nếu phu nhân hỏi tới?”
Văn Trạch Tân mở mắt ra, đôi mắt sắc bén mà lạnh lùng: “Cô ấy sẽ hỏi à?”
Trợ lý Giang: “…”
“Cô ấy chán ghét đối phó với tôi thôi.”
Trợ lý Giang: “…”
Anh rất tự mình hiểu mình.
Anh ta quay người ra ngoài, sau khi cửa phòng làm việc đóng lại, điện thoại trên mặt bàn ting ting vang lên. Văn Trạch Tân tiện tay cầm lên nhìn, là nhóm anh em gửi tin nhắn tới.
Văn Trạch Lệ: [Này, em trai, khá lắm, sao em dâu trả lời lúc phỏng vấn không giống với em trả lời trên hội nghị giao lưu đầu tư thế?]
Chu Dương: [Ha ha ha tôi cũng nghe được thông tin, Văn Trạch Tân cậu cần mặt mũi nữa không đó? Cậu nói trái tim hai người thuộc về nhau, người ta thì nói liên hôn…]
Giang Úc: [Ha ha ha ha ha đoạn diễn thuyết kia của Văn Trạch Tân chỗ này của tôi có. Nào, nào, nào, mọi người thưởng thức một chút.]
Tiêu Nhiên: [… Đáng đời.]
Cố Trình: [Chậc chậc chậc, hiện trường lật xe.]
Chu Dương: [Ha ha ha ha ha, đúng vậy các cậu chính là liên hôn nhỉ? Văn Trạch Tân, cậu bán hình tượng tình thâm gì đó rồi à?]
Giang Úc: [Đừng quên, các cậu còn đang ở riêng đó.]
Cố Trình: [Tôi gấp thay cậu.]
*
Trần Y và Trần Khánh trở về nhà họ Trần, ở nhà họ Trần ăn xong cơm tối, tắm xong, thay bộ quần áo nhẹ nhàng, sau đó Trần Y liền lái xe về nhà. Trên đường cô cũng cảm giác được buổi chiều từ Trần thị đi ra đến bây giờ, sau lưng dường như có thêm một ánh mắt, thế nhưng cô nhìn mấy lần lại không phát hiện được gì.
Tới lúc sắp đến chỗ Quân Duyệt thì hoàn toàn không cảm giác được nữa, Trần Y cảm thấy có lẽ mình nhạy cảm. Trở lại 602, giáo viên riêng Trần Y mời cũng đã tới.
Giáo viên riêng là người của phòng yoga ở dưới tầng Quân Duyệt, mang theo thiết bị cho Trần Y tập Pilates. Hai người cười cười nói nói, một tiết lên lớp kết thúc, Trần Y đóng học phí lớp học.
Tiễn giáo viên riêng, Trần Y trở lại phòng khách bắt đầu xem tài liệu ôn thi. Một buổi tối cứ thong dong tự tại như vậy trôi qua. Đêm tầm mười giờ, Trần Y liền đi ngủ.
Mùa đông đến, điều hòa trong nhà đều tỏa ra hơi ấm, cũng coi như ngủ ngon.
Đêm dài.
Bên ngoài nổi lên một trận gió lớn, khoảng mười hai giờ Văn Trạch Tân trở lại Quân Duyệt. Anh cởi cà vạt nhìn cánh cửa đối diện kia, từ bên ngoài vừa nhìn là biết cô đã ngủ rồi.
Anh mở cửa, đi vào 601.
Bên trong 601 chỉ có hành lý đơn giản và một cái tủ sách, bên trên đặt một máy tính, những đồ dùng khác trong nhà rất sạch sẽ, nhưng vừa nhìn là biết chưa từng sử dụng.
Anh cầm áo choàng tắm đi tắm, sau khi ra ngoài, cầm một bình nước lạnh tựa vào cửa nhìn cánh cửa đóng kín kia.
Điện thoại ting ting vang lên.
Bác sĩ Lương: [Mấy ngày nay anh dành thời gian đến bệnh viện, làm nội soi dạ dày, nên điều trị thì điều trị đi.]
Văn Trạch Tân: [Được.]
Anh để điện thoại di động xuống quay người trở về phòng ngủ, nằm xuống.
*
Rạng sáng gió càng lớn, thổi vù vù rất lớn, cành cây bên ngoài bị thổi đến mức gập cong lại. Trong phòng, Văn Trạch Tân đột nhiên mở mắt, trán anh túa ra mồ hôi, lồng ngực phập phồng.
Trong mơ.
Nhà không có cô, văn phòng không có cô, nhà họ Trần không có cô, không thấy cô nữa. Mấy giây sau, Văn Trạch Tân vén chăn lên xuống giường, sau đó cầm áo khoác choàng lên, ra khỏi cửa phòng. Hành lang yên tĩnh lại lạnh, anh cong ngón tay lên gõ cửa phòng Trần Y.
Trần Y cuộn tròn người lại ngủ rất ngon.
Nhưng tiếng đập cửa dồn dập, cuối cùng cứ thế đánh thức cô. Cô ngồi dậy từ trên giường, buồn ngủ lại kèm theo lửa giận không ít bước xuống giường, cầm áo khoác dài bên cạnh choàng lên, bật đèn đi ra ngoài.
Càng đến gần tiếng đập cửa càng lớn.
Không phải ảo giác, thực sự có người đang gõ cửa. Trần Y không chút do dự hoài nghi người này là Văn Trạch Tân, cô nhìn từ mắt mèo, chính là anh.
Trần Y đẩy cửa ra, lạnh lùng nhìn anh.
Đôi mắt đối phương so với cô còn lạnh hơn, anh cầm di động nhìn người phụ nữ trước mắt, sau đó mặt không biến sắc mắt nhìn phòng khách, đồ vật trong phòng đều đang giữ nguyên hiện trạng.
Văn Trạch Tân cầm điện thoại xuống, cúp máy.
Đầu bên kia trợ lý Giang sửng sốt mấy giây, nhìn màn hình bất đắc dĩ. Nửa đêm gọi anh ta tìm thợ mở khóa, từ lúc nào mà sếp lo được lo mất như vậy chứ.
Trần Y có chút không kiên nhẫn: “Anh làm gì vậy? Hơn nửa đêm rồi đó! Anh không ngủ thì để người khác ngủ nữa chứ.”
Văn Trạch Tân đè cửa lại nhìn cô nói, nhìn từ lọn tóc đến mu bàn chân, từ từ ngước đôi mắt lên nói: “Chỗ em có…”
“Không có, không đun.” Trần Y biết nửa câu sau anh muốn nói gì, trực tiếp chặn lời của anh lại. Đang ngủ ngon giấc bị đánh thức, ai cũng không kiên nhẫn.
Văn Trạch Tân ngậm miệng, đầu lưỡi anh chạm vào khóe môi dưới.
Một giây sau.
Anh ấn cổ cô vào trong lồng ngực, tiếp đó đi vào cửa.
Ầm.
Trở tay đóng lại.
Trần Y ở trong ngực anh giãy dụa.
Văn Trạch Tân rũ mắt, một cái tay khác đè eo cô lại, cúi người nói: “Ngủ cùng nhau đi, anh sẽ không làm gì cả.”
Trần Y dừng lại, sau đó cô hừ lạnh một tiếng: “Vậy anh vẫn nên làm đi.”
Văn Trạch Tân buông cô ra, trán kề trán nhìn cô nói: “Em muốn làm à?”
Phòng khách chỉ mở đèn tường, ánh sáng lờ mờ, Trần Y nhìn cặp mắt đào hoa kia của Văn Trạch Tân, vừa ẩn chứa tình cảm vừa kèm theo sự mạnh mẽ. Cô không trả lời, Văn Trạch Tân trầm mặc mấy giây lại ấn cô trở về, nâng cằm lên hôn một cái vào trán cô, tiếp theo bế ngang eo cô lên: “Ngủ đi.”
Văn Trạch Tân đi về phía phòng ngủ.
Trần Y trong ngực anh trầm mặc. Đi đến mép giường, Văn Trạch Tân ngồi xuống ôm cô, biến thành Trần Y ngồi trên đùi anh, trước mắt chính là lồng ngực và hơi mở của anh. Văn Trạch Tân cúi người tháo dép lê của cô xuống, thời điểm muốn rời đi, ánh mắt nhìn về phía đầu gối của cô.
Cô mặc váy ngủ màu xám, đầu gối lộ ra, có vết tím xanh mờ. Văn Trạch Tân nhìn mấy giây, bên trong đôi mắt hiện lên một tia tối tăm.
Anh ngẩng đầu nhìn cô.
Trần Y vừa nhìn ánh mắt này của anh biết ngay anh đang nghĩ gì. Cô yên lặng mặc cho anh nhìn, chỉ chốc lát sau, môi mỏng anh đi tới cổ cô.
Trần Y lạnh lùng mà nói: “Em không muốn.”
Văn Tạch Tân dừng một chút, tiếp tục hàm hồ nói: “Anh biết.”
Anh kéo váy cô lại, hôn thì hôn, nhưng là quả thực không có động tác khác. Cứ dây dưa như vậy một lúc, Văn Trạch Tân đột nhiên hỏi: “Gần đây trong công việc có chuyện gì không?”
Trần Y lắc đầu.
“Có thể có chuyện gì chứ?”
Văn Trạch Tân trầm mặc nhìn cô mấy giây, lập tức gật đầu, tiếp theo thay đổi tư thế của cô, biến thành mặt đối mặt, anh ôm chặt lấy cô.
Trần Y dán vào lồng ngực anh, có chút bối rối.
Trước khi mơ màng muốn ngủ thiếp đi, cô lập tức được ôm lên giường. Tiếp theo anh kéo cô vào trong ngực, ngửi mùi nước hoa trên người cô. Trần Y kiên trì tỉnh táo, muốn bảo anh đợi lát nữa ra ngoài.
Kết quả chỉ thấy hơi thở trên khuôn mặt tuấn tú của anh hô hấp đều đều.
Anh cứ ngủ như vậy à?
Trần Y: “…”
*
Ngày hôm sau khi Trần Y tỉnh lại bên cạnh không có người, cô dừng lại, sau đó xuống giường đi về phía phòng tắm rửa mặt. Rửa mặt xong cô thay quần áo, buộc tóc đi ra ngoài.
Trên bàn ăn để một phần bữa sáng đang bốc hơi nóng.
Phòng khách, Văn Trạch Tân ngồi dựa vào ghế sô pha lật tạp chí trong tay, giọng nói anh trầm thấp: “Bữa sáng trên bàn là của em.”
Trần Y dừng lại, thả tay xuống, vén cái túi kia lên.
Bên trong là cháo thịt nạc và bánh quẩy.
Để tạp chí lên bàn, Văn Trạch Tân đứng dậy chỉnh tay áo, đi về phía phòng bếp, cầm một đĩa xì dầu ra đặt ở trên bàn ăn.
Trần Y nhìn đĩa xì dầu kia, mím môi: “Anh đã ăn chưa?”
Văn Trạch Tân: “Ăn rồi.”
“Mau ăn đi.”
Trần Y kéo ghế ra ngồi xuống, cầm lấy bánh quẩy ăn với cháo. Văn Trạch Tân dựa vào ghế sô pha, hai tay đút trong túi quần nhìn cô ăn, bên trong đôi mắt chứa vài tia ý cười. Ngay sau đó lại nghĩ đến sự thay đổi của cô trong khoảng thời gian này cùng với sự bất an trong lòng, ý cười trong đôi mắt anh liền phai nhạt đi.
Ăn sáng xong.
Hai người xuống tầng.
Trần Y không chịu đi cùng Văn Trạch Tân, cô đi gara tầng hầm lái xe.
Văn Trạch Tân thấy thế đành phải tự mình ra khỏi thang máy, đi tới cửa chính. Xe trợ lý Giang đỗ ở bên ngoài, vừa thấy Văn Trạch Tân đi ra, nhanh chóng mở cửa xe.
Văn Trạch Tân không vội vã lên xe, anh vịn cửa xe, nghiêng đầu nhìn. Chỉ chốc lát sau, BMW màu trắng lái từ tầng B1 ra, vòng về phía cổng lớn, chiếc Land Rover màu đen ở phía sau đi theo. Trần Y ngồi trong xe nhìn thấy Văn Trạch Tân không đi, cô thản nhiên nhìn rồi dời ánh mắt đi chỗ khác, xe lái về phía đường lớn.
Văn Trạch Tân nhìn một lát, lập tức xoay người ngồi vào trong xe.
*
Một tuần sau đó, Trần Y vẫn đang bàn giao, cũng may không tiếp tục theo hạng mục mới. Người trong văn phòng đều ra ngoài đi công tác, cũng không ai phát hiện chuyện Trần Y đang làm. Ngày cuối cùng, Trần Y và Thẩm Lệ Thâm trò chuyện một buổi sáng, buổi chiều cô trở về nhà họ Trần, xem tivi, nói chuyện phiếm, pha trà chiều với Liêu Tịch.
Buổi tối Trần Khánh trở về, một nhà ba người quây quần ăn cơm tối.
Trên bàn cơm.
Trần Y nói với bố mẹ chuyện muốn đi văn phòng chi nhánh.
Liêu Tịch sững sờ: “Con muốn đi bao lâu?”
Trần Y cười cười: “Thời gian không chắc chắn.”
Liêu Tịch ngây người, bà nhìn con gái, cảm giác lần này không giống lắm. Trần Khánh cũng không dám tin: “… Y Y, con đang rời khỏi bố mẹ sao?”
Từ “Rời khỏi” này quá nặng nề.
Trần Y dừng một chút, cô để đũa xuống rồi nói: “Con muốn tìm một chỗ mới để mài giũa bản thân, rèn luyện chính mình. Con rất ít khi rời khỏi thủ đô, thỉnh thoảng đi ra ngoài một chuyến cũng rất tốt.”
Hốc mắt Liêu Tịch đỏ lên, ánh mắt bà nhìn Trần Khánh.
Trần Khánh nhếch môi, không nói được một câu nào.
Đền là bọn họ liên lụy con gái, ngẫm lại đoạn video và lần Trần Y khóc trong điện thoại kia. Trần Khánh để đũa xuống, sau đó lại cầm lên, gắp thức ăn cho Trần Y, nói: “Cũng tốt, cũng tốt.”
Liêu Tịch có thể nói cái gì, bà không nói được.
Bọn họ rất thất bại, cái gì cũng không giữ được, ngay cả con gái cũng không giữ được.
“Bố, mẹ, hai người đừng như vậy, con cũng không phải không trở lại, điều động công việc thôi mà.” Trần Y nhìn ra sự tự trách và khổ sở của ab mẹ, hai tay nắm chặt tay bọn họ, nói: “Điều động công việc mà thôi.”
Trần Khánh cười cười: “Ừ.”
Liêu Tịch cũng trầm mặc gắp thức ăn cho Trần Y. Sau hơn một tiếng, cảm xúc bọn họ cũng khôi phục, Liêu Tịch đi chuẩn bị rất nhiều thứ cho Trần Y. Trần Y không cần, nói phiền phức.
Liêu Tịch chọn lựa vẫn nhét cho Trần Y, Trần Y bất đắc dĩ chỉ có thể nhận lấy: “Nếu như cần gì, đến lúc đó con nói với mẹ, mẹ gửi cho con.”
“Được rồi mà.”
“Ăn tết có thể trở về chứ?”
“Có thể.“
Lại qua mười phút, Trần Khánh lái xe đưa Trần Y đến sân bay.
Lần này đến văn phòng chi nhánh, thủ đô bên này sắp xếp năm người. Trần Y là người đi đến văn phòng chi nhánh trước, cho nên cô đến trước hai ngày, vé máy bay tự mình mua.
Trần Khánh tiễn Trần Y vào cổng kiểm tra an ninh: “Sao mua vé muộn như vậy, thật không an toàn mà.”
Trần Y cười nói: “Vốn chuyến bay bay thẳng chỗ Hội Thành kia đã không nhiều, mua đi mua lại cũng chỉ mua được vé buổi tối.”
Trần Khánh chỉ có thể gật đầu: “Đến nơi thì gửi tin nhắn cho bố.”
Trần Y: “Vâng.”
Trần Khánh chần chừ mấy giây: “Nhị thiếu biết không?”
Trần Y dừng một chút, cười nói: “Ngày mai anh ấy sẽ biết.”
*
Đêm khuya, chín giờ rưỡi máy bay cất cánh, một chiếc Mercedes Benz màu đen phi nhanh trên đường lớn, bánh xe giống như bốc khói, đến cổng bệnh viện tư nhân.
Chìa khoá xe cũng chưa rút ra, một người đàn ông mặc bộ tây trang màu đen nhanh chân lên tầng, đến phòng bệnh VIP tầng tám. Trùng hợp trợ lý Giang đi qua cua ngoặc, sau khi nhìn thấy người đến thì nói: “A Vũ, sao cậu lại ở chỗ này? Không phải cậu đi theo phu nhân…”
Lời còn chưa nói hết.
Đường Vũ đẩy cửa ra, kêu: “Sếp.”
Trên giường bệnh, Văn Trạch Tân cắm kim tiêm đang nghe điện thoại, đôi mắt lạnh lùng quét tới. Đường Vũ lại bất chấp sợ hãi, anh ta cân nhắc rồi nói: “Phu nhân rời khỏi thủ đô rồi.”
Văn Trạch Tân cúp điện thoại, hỏi: “Đi công tác hay là?”
“Không, không phải đi công tác, là chủ tịch Trần đưa cô ấy đi, vừa mới lên máy bay…“
Toàn bộ phòng bệnh yên tĩnh một giây.
Một giây sau, giọng nói Văn Trạch Tân trầm thấp lạnh lẽo: “Cậu lặp lại lần nữa.”
/69
|