Tân Nương Huyết Tộc

Chương 2: Mở đầu 2

/2


Mở đầu 2
          
Màn đêm dần buông xuống, cách quán trà không xa, xung quanh hồ gần đó đã nổi lên những chiếc đèn mẫu đơn(?) lộng lấy. Nơi đó chính là nhà hàng trên danh nghĩa của Tát Na Đăc Tư( trên danh nghĩa là vì anh ấy thôi miên người ta mà), đối diện hồ Vân Sơn, nếu ngồi dùng cơm ngắm cảnh thì phải kể đến hồ Bích Ba, đẹp không tả xiết, rất có cảm xúc. Không cần phải nói, nơi này chính là địa điểm tốt nhất để tổ chức lễ đính hôn.

     
"Phi Điểu, khi nào thì anh sẽ đi đón Tiểu Hi và bố mẹ cô ấy?" Diệp Ẩn không quên nhắc nhở.

     
Phi Điểu nhún vai, "Nhà của Tiểu Hi cách nơi này không xa, anh lái xe đi cũng chỉ mất 10 phút mà thôi."

"Cậu Phi Điểu, "Tiểu Vãn nhìn anh ta chớp mắt, "Cậu thật sự chắc chắn rồi chứ? Thật sự muốn chấm dứt quãng thời gian độc thân hạnh phúc của cậu ? Người ta nói ba tuổi đã là một sự khác biệt, cậu kém Tiểu Hi cả chục tuổi đó, cậu thật sự không có chút áp lực nào sao?"

Phi Điểu mỉm cười, "Nếu nói về chênh lệch tuổi tác, cần lo lắng nhất chính là Hải Hoàng Bệ Hạ của con."

Tiểu Vãn cười hì hì, "Phi Điểu, phản ứng của cậu vẫn như lúc trước."

"Tiểu Vãn, con cũng đừng đùa, chính mình cũng không có dự tính, mẹ thấy A Hi Lễ đứa nhỏ( gọi người ta là đứa nhỏ trong khi người ta băng tuổi chồng của Chị ấy 2000 mấy trăm tuổi ấy chứ) này cũng không tệ, cũng không biết con đang nghĩ gì nữa." Diệp Ẩn dùng cách nói của mẹ nói.

"Mẹ, như vậy không phải rất tốt sao? Đúng rồi, Tiểu Đăng sao còn chưa tới?" Tiểu Vãn thân thiết kéo tay cô, khéo léo chyển chủ đề.

Cái tên kia dù sao sống cũng đủ lâu rồi, thử hắn một chút cũng không hề gì.

Phi Điểu vừa ra khỏi phòng, trong phòng bỗng nhiên chấn động nhẹ, một làn khói màu trắng nhẹ theo kẽ hở trên sàn xông ra, ở giữa không trung biến thành một thiếu niên, thiếu niên kia mặc trang phục quý tộc Arab, có mái tóc màu nâu mềm mại, ánh mắt màu nâu sáng, đôi môi còn hồng hào hơn cả cánh hoa. . . . . . Trên vầng trán tuấn tú kia, trông hơi mệt mỏi.

"Thái Điểu chủ nhân, tôi nghĩ cô chết rồi!" Thiếu niên nhìn thấy Diệp Ẩn thì lập tức hiện lên một nụ cười siêu cấp vô địch dễ thương, nhanh nhẹn bay tới bên cạnh cô, làm nũng chui vào trong lòng cô.

"Tiểu Đăng, tôi cũng tưởng cậu chết rồi!" Diệp Ẩn cao hứng phấn chấn nhéo nhéo mặt cậu.

"Tiểu Đăng, sao trông cậu mệt mỏi vậy? Ngày hôm qua nhìn thấy  Huyễn Ảnh Phân Thân của cậu đâu có tiều tụy như vậy đâu." Tiểu Vãn tò mò hỏi.

Tiểu Đăng tỏ ra bất đắc dĩ cùng vẻ mặt ủy khuất , "Tôi vừa đi một chuyến tới Minh giới."

Cậu ta vừa nói xong, Tiểu Vãn không nhịn được cười khanh khách, từ lần trước Tiểu Đăng làm cho thật nhiều chuột đồng đào đất xuyên tới tận Minh giới, kết quả Minh giới gặp phải nạn chuột đồng, cho nên cứ một thời gian, Minh vương bệ hạ đều buồn bực mời đầu sỏ ‘Tiểu Đăng’ đến Minh giới. . . . . .

Ai có thể nghĩ đến, thiếu niên này dĩ nhiên lại là con trai của Quỷ Vương Solomon, đồng thời cũng thao túng lực lượng cường đại của bảy mươi hai Ma vương .

Ánh mắt Tiểu Đăng đảo qua, lực chú ý liền chuyển đến bụng của Diệp Ẩn, "Chủ nhân, Tiểu Mạc cũng sắp ra rồi chứ?

"Ừm, chẳng qua em trai của tôi hình như không muốn ra, cũng đã qua ngày sinh dự tính." Tiểu Vãn xen vào một câu.

Tiểu Đăng chống má suy tư một hồi, bỗng nhiên nở một nụ cười thật lớn, "Chủ nhân, nếu Tiểu Mạc ra rồi, tôi có thể dạy cậu ta pháp thuật được không?"

"Cậu dạy?"

"Đúng vậy, nói gì thì nói tôi cũng là Đại Thái Điểu Ma vương a." Vừa nói xong, Tiểu Vãn xì một tiếng bật cười.

Diệp Ẩn cố nhịn cười gật đầu, "Tốt, bây giờ cậu đã có thể thao túng bảy mươi hai Ma vương của Solomon, nếu Tiểu Mạc của tôi có thể được cậu dạy, thì quá tốt rồi."

Tiểu Đăng mặt mày hớn hở nói "Một lời đã định!"

"Mẹ, xem kìa?" Tiểu Vãn vừa ngẩng đầu, bỗng nhiên chỉ lên bầu trời hô một tiếng.

Hai người theo phương hướng mà cô( Diệp Vãn) chỉ nhìn lại, không khỏi ngẩn người, thấy một Thiên Mã từ trên những tầng mây bay tới, càng làm cho người ta giật mình là, con ngựa này có —— tám chân!

"Là Sleipnir ( Ngựa thần huyền thoại Bắc  Âu - đây là Trung Quốc mà - _ -!!)!" Tiểu Đăng hưng phấn hô lên, "Đây không phải tọa kỵ của Thiên đế sao? Không nghĩ tới có thể nhìn thấy nha!

"Thiên đế?" Vừa nghe đến hai chữ này,  hô hấp của Diệp Ẩn nhất thời cứng lại.

Ngựa tám chân đứng trước mặt cô, ngoan ngoãn thu hồi cánh, một cái ống trúc được điêu khắc hoa văn từ trên cổ nó trượt xuống.

"Đây không phải là của sư phụ sao?" Diệp Ẩn nghi hoặc cầm ống trúc lên  .

Tiểu Vãn nhìn thoáng qua ống trúc cười nói, "Mẹ, hôm nay là lễ đính hôn của cậu phi điểu, cho nên sư phụ của hai người Thiên đế bệ hạ đưa lễ vật đến chúc mừng cũng không kỳ quái a."

Diệp Ẩn nửa tin nửa ngờ mở ống trúc ra, nhìn thấy thứ bên trong thì cô cùng Tiểu Vãn nhìn nhau liếc mắt một cái, nói không ra lời.

Đồ vật trong này —— dĩ nhiên là. . . . . .

"A ——" Diệp Ẩn bỗng nhiên hô một tiếng, bưng kín bụng của chính mình, vẻ mặt thống khổ ——

"Mẹ, không sao chứ?" Tiểu Vãn vội đỡ cô." Không, không có gì, vừa rồi có cảm giác giống như bị rút gân  ." Diệp Ẩn lắc đầu, lập tức chỉ vào ống trúc vừa bị cô đánh rơi, "Giúp mẹ nhặt nó lên ."

Tiểu Vãn gật đầu, nghi hoặc nhìn cái ống trúc kia liếc mắt một cái, trong đó  —— dĩ nhiên là một mũi nhọn có đánh dấu hình ngôi sao 7 cánh làm bằng bạc tinh khiết.

Đối với người hay dùng ma pháp như cô, dấu hiệu này không quá xa lạ. Ở thế giới ma pháp, 7 là một con số khó lý giải, con người có 7 tội lỗi, Địa Ngục có 7 quân chủ; Thánh kinh Ngày Tận Thế 7 phong ấn, hình thất giác. . . . . . Nguyên nhân vì 7  là con số quỷ, cho nên ký hiệu ma pháp ngôi sao năm cánh, sáu cánh, đã rất ít có"7 cánh"còn ít hơn. Theo sách ma pháp, tư liệu về ngôi sao 7 cánh rất ít.

Nghĩ đi nghĩ lại, trong lòng của cô dâng lên một tia khó hiểu, trên thế giới này, ai lại đem thứ quỷ dị như vậy làm lễ vật đính hôn? Tâm tư của đại nhân vật thật khó đoán mà. Lúc cô nghiêng đầu thì thấy tiểu Đăng cắn môi, như nghĩ tới cái gì, nhìn chằm chằm mũi nhọn đó.

"Tiểu Đăng, đang suy nghĩ gì vậy?"

"Ngôi sao sáu cánh đã có thể phong ấn Solomon cùng triệu hồi bảy mươi hai Ma vương, nếu như là mũi nhọn 7 cánh thì ——" tiểu Đăng còn chưa nói xong, chỉ thấy mũi nhọn kia tỏa ra ánh sâng màu bạc, giống như một ngôi Sao trong đêm tối.

"Đau quá. . . . . ." Diệp Ẩn bỗng nhiên ôm bụng cúi đầu rên rỉ, mồ hôi lạnh không ngừng theo trán của cô chảy xuống, người bởi vì đau đớn mà khẽ run rẩy.

"Chủ nhân, cô làm sao vậy? Đừng nóng vội đừng nóng vội, tôi tới giúp cô!" Tiểu Đăng tuy rằng hoảng sợ, ở tình huống này cũng không quên chuẩn bị thi triển ma pháp của mình.

"Chờ một chút, tiểu Đăng!" Tiểu Vãn vội ngăn trở hắn, lại quay đầu nhìn mẹ của mình.

"Mẹ, không phải là em trai muốn đi ra chứ?" Thân là con gái của thân vương tộc Tremere,  nửa dòng máu huyết tộc chảy trong cơ thể khiến cô chấn định hơn .

Diệp ẩn gật đầu, chỉ cảm thấy lại một trận đau nhức, sự đau đớn này giống như đã từng quen biết, lại mãnh liệt hơn trước rất nhiều. . . . . .

Đúng rồi. . . . . . Lúc Tiểu Vãn sắp sinh, cũng trải qua sự đau đớn này. . . . . . Nhưng, vì sao lần này lại đau giống như lục phủ ngũ tạng bị thiêu đốt?

"Mẹ, cố gắng lên, con lập tức đi gọi cha!" Tiểu Vãn vừa nói xong, cửa đã bị đẩy ra, một bóng dáng cao gầy cùng hương hoa tường vi bước vào. nhìn thấy mái tóc màu bạc kia cùng đôi mắt màu xanh làm cho Diệp Ẩn cảm thấy phấn chấn hơn, đau đớn cũng giảm bớt vài phần. Chỉ cần, có người kia ở bên cô. . . . . . Chuyện gì cũng không phải lo lắng, chuyện gì cũng không phải sợ hãi.

"Tiểu Ẩn, đừng lo, anh ở đây." Giọng nói dịu dàng vang lên bên tai cô, giống như sữa đặc, rót vào cà phê, ly Cappuccino có hương cam thơm ngào ngạt, khiến cô thư thái hơn. . . . . .

"Cha. . . . . . Mẹ sắp sinh rồi . . . . . . Chúng ta đến bệnh viện đi?" Tiểu Vãn nhắc nhở.

"Ta biết, nhưng đưa đến bệnh viện đã không còn kịp nữa rồi. Con cùng tiểu Đăng đi ra ngoài. Ta sẽ thiết lập kết giới trong này, lúc em trai ngươi được sinh ra, ai cũng không thể vào." Tát Na Đặc Tư vừa nói, vừa bế Diệp Ẩn lên, cẩn thận đặt trên giường.

"Nhưng cha, chẳng lẽ cha định —— đỡ đẻ cho mẹ?"khóe mắt Tiểu Vãn hơi nhảy một chút, cô thật sự không thể tưởng tượng nổi chuyện này. . . . . .

"Có cái gì kỳ quái, lúc trước con chẳng phải là do ta đỡ đẻ sao?" Tát Na Đặc Tư liếc cô một cái, "Còn không đi ra?"

Tiểu Vãn thức thời kéo tiểu Đăng ra ngoài, bình thường cha tuy rằng rất chiều cô, nhưng lúc nóng giận cũng rất là đáng sợ. Đặc biệt nếu đúng là như vậy thì càng thêm khủng bố, bất luận kẻ nào dám trêu đến mẹ, vậy cũng chỉ có con đường chết.

Tiểu Đăng bị cô kéo đến cửa, như nghĩ tới điều gì, quay đầu nở một cái nụ cười, "Thái Điểu chủ nhân, cô cố lên, đồ đệ của tôi xin nhờ vào cô !"

"Cậu cũng đừng nhiều lời!" Tiểu Vãn vừa bực mình vừa buồn cười, một tay đẩy cậu ra khỏi phòng, xoay người khép cửa phòng lại.

Vừa ra khỏi cửa, tiểu Vãn liền thấy Phi Điểu thở hổn hển chạy lên lầu, vừa thấy cô liền cuống quít hỏi, "Tiểu Ẩn có phải muốn sinh không ?"

Cô kinh ngạc gật đầu, "Cậu Phi Điểu, làm sao cậu biết?"

"Lúc trước con sinh ra cậu có một dự cảm ky lạ, vừa rồi lái xe được một nửa,  bỗng nhiên lại có dự cảm quen thuộc, cho nên vội chạy về, " Phi Điểu liếc mắt nhìn cửa phòng bị đóng chặt, "Bất quá có Tát Na Đặc Tư ở đây, tôi cũng không còn  lo lắng như vậy."

"Tiểu Hi phải làm sao bây giờ?"

"Cậu đã gọi điện cho cô ấy, nói chờ Tiểu Mạc sinh ra sẽ đi đón cô."lúc này Phi Điểu mới lưu ý ngựa tám chân đang đứng một bên, vẻ mặt không khỏi run lên,  kích động đứng lên, "Đây không phải là ngựa bốn chân của Thiên giới sao? Chẳng lẽ là sư phụ ——"

" Là Tư  Âm phái nó đến đưa lễ vật đính hôn cho cậu  ." Tiểu Vãn chỉ vào mũi nhọn Ngôi sao bảy cánh kia, "Nhưng lễ vật này rất kỳ quái."

"Mũi nhọn Thất tinh?" Phi Điểu hiển nhiên rất là kinh ngạc, "Sư phụ làm sao có thể đưa thứ này làm lễ vật?"

     "Ai biết. . . . . ." Tiểu Vãn nhún vai, tiếp tục cùng tiểu Đăng nghe ngóng động tĩnh trong phòng.

     Không biết qua bao lâu, từ trong phòng bỗng truyền tới tiếng trẻ con khóc, cửa liền được mở ra.

     Em trai rốt cuộc cũng ra rồi ! Tiểu Vãn vui sướng chạy vào trong phòng, chuẩn bị nghênh đón em trai, nhưng, chỉ thấy mẹ đang nằm trên giường, có thể thấy bụng đã trở nên bằng phẳng, chỉ là vẻ mặt tái nhợt khó có thể hình dung, mà biểu hiện của cha lại rất cổ quái, trên vầng trán lộ ra thần sắc khó có thể tin .

Càng cổ quái hơn là, trên giường —— không có em trai cô.

"Cha, mẹ làm sao vậy? Em trai của con đâu? ?" Trong lòng của cô dâng lên một dự cảm xấu  .

"Mẹ con không có việc gì. Nhưng em trai con thì. . . . . ." vẻ mặt Tát Na Đặc Tư  phức tạp, không nói tiếp.

"Em trai của con làm sao? Xảy ra chuyện gì?" Gặp được chuyện cổ quái như vậy, tiểu Vãn khó có thể tiếp tục bảo trì sự bình tĩnh, trong thanh âm rõ ràng mang vài phần vội vàng.

"Tát Na Đặc Tư, đứa nhỏ đâu?" Phi điểu theo sau đi tới cũng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

"Đứa nhỏ đã được sinh ra. Ngay tại ——" Tát Na Đặc Tư trong lời nói còn chưa nói hoàn, Diệp Ẩn đột nhiên phục hồi tinh thần, nắm chặt tay hắn lẩm bẩm, "Đây không phải là thật sự, đúng hay không? Đây không phải là thật sự? Ta làm sao có thể sinh hạ vật như vậy. . . . . . Con của chúng ta như thế nào, làm sao có thể ——"

     "Tiểu Ẩn, ngươi bình tĩnh một chút. Ngoan. . . . . ." Tát Na Đặc Tư ôm cô thấp giọng dỗ, lại nhìn Tiểu Vãn bọn họ chỉ vào một bóng đen dưới chân giường , "Đây là em trai của con."

     Đúng lúc này, lại nghe thấy một tiếng khóc nỉ non, theo phương hướng kia nhìn lại, thấy rõ bóng đen kia, tất cả mọi người cùng thời khắc đó đều bị shock lên chín tầng mây. . . . . .

Ở dưới chân giường kia đâu thấy trẻ con, rõ ràng, rõ ràng chính là ——

Chỉ nghe Diệp Ẩn đã muốn khóc nghẹn, giọng nói đứt quãng lúc cao lúc thấp, "Làm sao có thể, Tát Na Đặc Tư, em cũng không phải yêu quái, làm sao lại sinh ra một viên hồ đào!"

Mọi người xoa xoa hai mắt của chính mình, quả nhiên không có nhìn lầm,  dưới chân giường có một viên gì đó tròn tròn, Viên Hồ đào siêu lớn sáng lấp lánh ! Mà tiếng khóc đúng là từ nơi này vọng lại!

Yêu quái! Trong đầu Tiểu Vãn hiện lên ý niệm này ——

"Tiểu Ẩn, chúng ta có chuyện kỳ quái gì chưa trải qua, lần trước sinh ra Tiểu Vãn cũng không có chuyện gì kỳ quái? Cho nên lần này cũng không còn ngạc nhiên ." Rốt cuộc là thân vương kiến thức rộng rãi, Tát Na Đặc Tư đại nhân tự trấn định, còn không khỏi khôi khài nói một câu, "Em xem, con chúng ta vẫn nên mang theo"Phòng ở", bảo vệ rất tốt. . . . . ."

"Con của chúng ta cũng đâu phải ốc sên đầu thai, cái"Phòng ở" kia có ích  gì. . . . . ."Diệp Ẩn lầu bầu, lau nước mắt.

"Ách —— cha mẹ, bây giờ nên tìm cách lấy em trai ra. . . . . ." Nghe cha nói, tiểu Vãn đang lo lắng lại không nhịn được buồn cười.

"Không thể sử dụng ma pháp, vừa rồi cha đã thử ." Tát Na Đặc Tư ngẩng đầu lên.

Tiểu Vãn mím môi suy tư, đột nhiên nghĩ đến cái gì, trước mắt đột nhiên sáng ngời, "Ôi Chao?Na Tra trong thần thoại Trung Quốc, lúc đó chẳng phải sinh ra như vậy sao? Chỉ là cậu ta là cục thịt, em trai là hồ đào. Không thể dùng ma pháp, thử dùng vũ khí bổ hồ đào ra xem?"

     "Xem ra cũng chỉ có thể dựa vào binh khí ."Phi Điểu sờ cằm, "Nhưng xác hồ đào cứng như vậy, dùng cái gì mở ra đây. Hơn nữa nếu dùng sức, sẽ làm bị thương đứa nhỏ."

     "Mọi người xem này! Nơi này. . . . . ." Tiểu Đăng bỗng nhiên như đã phát hiện cái gì .

     Mọi người cẩn thận nhìn, chỉ thấy hồ đào không biết từ đâu xuất hiện ngôi sao 7 cánh!

     Phi Điểu bừng tỉnh vỗ ót chính mình, cười nói, "Tôi hiểu rôi, lễ vật này không phải cho tôi, nhất định là sư phụ đã biết trước điều gì, cho nên đem cái này sẽ giúp được Tiểu Mạc!"

     Không đợi anh nói xong, Tiểu Vãn đã đút mũi nhọn Thất tinh vào lỗ hổng kia, kỳ lạ là, hoàn toàn trùng khớp!

     Trong nháy mắt, xác hồ đào ẩn hiện ra một ánh sáng, nhưng mà, ánh sáng này không bình thường, ánh sáng trắng này, giống như muốn hút tất cả mọi người vào, chỉ thấy ánh sáng càng ngày càng mạnh, càng ngày càng chói mắt, giống như mặt trời chói chan, hóa thành ngàn vạn thanh kiếm, chia năm xẻ bảy xác hồ đào ra. . . . . .

     Trong ánh sáng lóa mắt cùng với xác hồ đào có một đứa trẻ, Tát Na Đặc Tư đã nhanh tay lẹ mắt đón đứa trẻ bay ra, ôm thật chặt vào lòng.

     Cảm giác mát lạnh khi đụng vào, không khỏi làm anh ta(Tát Na Đặc Tư) hơi kinh hãi, cảm giác này —— rõ ràng chính là nhiệt đọ độc nhất của Huyết tộc.

     "Tát Na Đặc Tư, mau đưa đứa nhỏ cho em. . . . . ." Diệp Ẩn giãy dụa vươn tay.

     Tát Na Đặc Tư do dự một chút, vẫn giao đứa nhỏ vào tay cô.

     Diệp Ẩn vội ôm đứa nhỏ, dung mạo của anh ấy(Tát Na Đặc Tư). Đứa nhỏ trắng như ngọc tạc kia đã ngừng khóc, gắt gao nhắm hai mắt, lông mi bạc hơi rung lên giống như tuyết mịn tuôn rơi. Cực kỳ giống cha của cậu Tát Na Đặc Tư.

     "Mẹ, thoạt nhìn đệ đệ của con giống cha tương đối nhiều. Ôi chao! Tương lai nhất định sẽ anh tuấn tới mức thần cũng phải ganh tỵ!" Tiểu Vãn nhịn không được khẽ thở dài.

     Đứa nhỏ như là nghe hiểu, bỗng nhiên cong khóe miệng, nhẹ nhàng nở nụ cười.

     Một hành động rất nhỏ thôi, lại khiến trong lòng Diệp Ẩn oa một tiếng.

     "Tiểu Mạc. . . . . ." Cô không nhịn được thơm má đứa nhỏ.

     Tiểu Màn mới nở nụ cười, lại bất ngờ oa một tiếng khóc lớn.

     "Chắc là đứa nhỏ đói bụng rồi? Tiểu Ẩn nhanh cho đưa nhỏ ăn đi." Phi Điểu vừa nói, vừa kéo Tiểu Đăng ra khỏi phòng.

     "Thằng bé hẳn là không uống sữa." Tát Na Đặc Tư ánh mắt phục tạp, cuối cùng đã mở miệng, "Tiểu Vãn, con mở tủ lạnh lấy một ly máu đi."

Tiểu Vãn ngây ra, lập tức chạy vội xuống lầu.

     Diệp Ẩn ngạc nhiên ngẩng đầu, "Tát Na Đặc Tư, chẳng lẽ Tiểu Mạc. . . . . ."

     "Tiểu Ẩn, trẻ con có huyết thống Huyết tộc bình thường sau khi sinh ra, sẽ phải lựa chọn quang minh hoặc hắc ám, đi vào hắc ám, sẽ thành Vampire, còn quang minh, thì sẽ là thợ săn Vampire, mà trách nhiệm của thợ săn Vampire chính là tiêu diệt Huyết tộc, nếu một đứa nhỏ do con người và vampire sinh ra. Thì Tiểu Vãn của chúng ta là một ngoại lệ, mà Tiểu Mạc vừa sinh ra thì đã được quyết định thân phận." Tát Na Đặc Tư dừng một chút, "Thằng bé sẽ giống anh, gia nhập Hắc Ám."

     Diệp Ẩn im lặng, ảm đạm cúi đầu, khả năng này cô cũng từng nghĩ đến, nhưng khi trở thành sự thật, có chút tiếc nuối cùng phiền muộn, nói không nên lời .

     Nhận lấy ly máu trong tay Tiểu Vãn, Tát Na Đặc Tư cẩn thận đút cho Tiểu Mạc một ngụm. Một ngụm vào bụng, Tiểu Mạc lập tức hoa chân múa tay vui sướng nở nụ cười, thoạt nhìn vô cùng vừa lòng với đồ ăn. Lúc cậu xoay qua xoay lại, Tiểu Vãn phat hiện chân của em trai mình có vết bớt giống như ngôi sao bảy cánh.

     Cô nhìn bốn phía, phát hiện không còn mũi nhọn Thất Tinh kia nữa. Trong lòng cô có cảm quỷ dị nói không nên lời, chẳng lẽ vết bớt trên người em trai cô có liên quan tới mũi nhọn kia?

     Ngay lúc cô định nói với cha mình, cô bỗng nhiên kinh ngạc phát hiện vết bớt kia đang to gấp đôi. . . . . . Không, không chỉ là cái bớt, cả người em trai cô đều tăng lên gấp đôi. . . . . .

     Cô xoa hai mắt của mình, đúng vậy, thật sự lớn gấp đôi! Hơn nữa, hơn nữa còn không ngừng lớn lên. . . . . .

     Tất cả mọi người trợn mắt há mồm nhìn một màn này, nhìn đứa tre nho nhỏ giống như bị thổi phồng lên, cao hơn. . . . . . Giống như cây non nảy mầm. . . . . . Dần trở thành một thiếu niên 16 tuổi!

     Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, thiếu niên lẳng lặng nằm ở nơi đó, sau đó, chậm rãi mở ra hai mắt của hắn. Một con mắt xanh lam sâu xa tựa như băng của Bắc Cực, tĩnh lặng, làm cho người ta suy tư. Một con mắt khác lại tối đen sâu thẳm tựa như màn đêm, thật tối, vô tình, khiến cho người ta trầm luân

       Khuôn mặt trong vắt,  trắng không tì vết như tuyết tháng chạp, không nhiễm bụi trần, giống như sương sớm. Vẻ đẹp của thần bí đó hiện ra trước mắt làm lòng người xao động


/2

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status