Vũ Tiệp vui mừng đến phát khóc, cô thật sự nhìn thấy Abraham cùng với Thiên Uy mà cô chân thành yêu mến như ước nguyện, cho dù đây chỉ là ảo giác, cô có chết cũng nhắm mắt.
Cô khẽ hé đôi môi đỏ mộng, không tiếng động nói nhỏ: Thiên Uy, em yêu anh. Tiếng nói được phát ra từ tình cảm chân thành sâu trong trái tim, cho dù trước mắt chỉ là ảo mộng, cô cũng nguyện nói một ngàn lần, một vạn lần.
Chỉ là, ngay sau đó lại truyền đến âm thanh khiển trách: Đồ ngốc, khói đen lớn như vậy, còn mở miệng sao! Em không sợ bị sặc chết à! Thiên Uy cực kỳ tức giận lấy dao găm trước áo bào trắng ra, dùng sức cắt bỏ dây thừng trói trên tay chân của Vũ Tiệp, sau đó ôm cổ cô.
Vòng tay ấm áp an toàn như vậy, giọng nói cuồng vọng như vậy. . . . . . Tất cả đều chân thật như thế, mà không phải là mộng. Đúng vậy! Thiên Uy! Người yêu của mình, anh lại có thể xuất hiện, sống sờ sờ đứng trước mặt mình như vậy, ôm mình vào trong ngực giống như trước kia.
Ý thức đã mơ hồ làm cho Vũ Tiệp kích động không thôi, cô lắc đầu nguầy nguậy không ngừng rơi nước mắt, Thiên Uy lại hoàn toàn hiểu lầm ý của cô, anh cho là cô không cần anh dẫn cô rời đi.
Vẻ mặt anh đầy kiên định, không nhúc nhích chút nào mà nói: Em không có lựa chọn nào khác, nếu như em không muốn bị thiêu thành tro bụi, thì ngoan ngoãn đi theo anh.
Anh cho là cô sẽ phản kháng anh giống như thường ngày, quyền đấm cước đá đối với anh, nào có thể đoán được, tất cả đều không phải, Vũ Tiệp không nói hai lời ôm lấy anh, mặt của cô dán sát vào lồng ngực của anh, ôn thuần giống như nữ đày tớ chân chính.
Trên mặt Thiên Uy thoáng hiện một chút nhu tình, một tay anh ôm chặt cô, một tay kia kéo dây cương, không chần chừ, không do dự, anh dẫn theo Vũ Tiệp xông về trước —— anh lại từ trên cọc gỗ cứu Vũ Tiệp lần nữa.
Chỉ là, phía sau của bọn họ lại truyền đến tiếng hô ngất trời: Không thể để cho bọn họ chạy trốn, không thể để cho bọn họ chạy trốn, đuổi theo —— mau đuổi theo ——
Tiếng vó ngựa theo sát ở phía sau.
Đáng chết! Thiên Uy cảm giác hình như mình sắp cùng đường rồi. Không khỏi lẩm bẩm: Nơi này là nơi nào?
Tại sao bọn họ có thể đuổi theo không bỏ chúng ta đây? Không sai, thuật cởi ngựa của truy binh phía sau cũng là hạng nhất, Thiên Uy không chỉ có không bỏ rơi được bọn họ, còn phải đề phòng bọn họ bắn tên tới! Một trăm mũi tên bắn ra, giống như mưa hoa đầy trời. Ah, tên ư? Đây là thời đại gì?
Vũ Tiệp! Nơi này đến tột cùng là —— Anh lớn tiếng hỏi, muốn tìm một đường ra.
Vũ Tiệp nhìn chăm chú vào cảnh sắc bay vụt qua, quê nhà quen thuộc của cô, còn có cư dân. . . . . . Từng điều xẹt qua trái tim cô, mặc dù cô không muốn thế, nhưng làm việc nghĩa không được chùn bước, cam tâm tình nguyện, cô nguyện ý theo Thiên Uy đến bất cứ một thời không nào, bất kỳ địa phương nào —— chỉ cần có anh.
Bởi vì cô thương anh.
Cô quay đầu, phát hiện hỏa hoạn ở chùa Ngọc Phật sắp tắt rồi, cô khẩn trương nghĩ tới: nếu như lửa tắt, cô và Thiên Uy có thể trở về sao?
Tim cô đập nhanh hơn, hô hấp dồn dập, trận hỏa hoạn kia hẳnlà mấu chốt! Cô rướn họng rống: Thiên Uy, nhảy vào trong lửa, nhảy vào trong lửa, mau ——
Em điên ư! Em muốn chúng ta bị thiêu chết cùng nhau sao? Thiên Uy cảm thấy không giải thích được.
Không —— Vũ Tiệp la hét: Không nhảy vào trong lửa có lẽ sẽ không về được, nếu không trở về được thế giới của anh, chúng ta sẽ phải vĩnh viễnở lại chỗ này.
Có ý tứ gì? Thiên Uy không hiểu.
Chẳng lẽ trong ngọn lửa, có hai thế giới sao? Nếu như hỏa hoạn tắt, bọn họ sẽ phải vĩnh viễn sinh sống ở thời đại nguyên thủy này sao? Thế giới của anh? Thiên Uy nhớ tới sa mạc, một vùng biển vô ngần cát bay đá chạy,cát vàng mênh mông bát ngát. . . . . .
(1) *Hải Thị Thận Lâu: hiện tượng khúc xạ đặc biệt khi nhiều tầng không khí gần mặt biển có nhiệt độ hay nồng độ khác nhau thái quá, khiến cho phong cảnh ở nơi xa hiện lên trên dải không khí sát mặt biển hay mặt cát, trông như kéo dài ra hoặc ngược đầu lại. Vịnh Toyama, từ xuân đến đầu hạ, những ngày nắng ấm, gió nhẹ, trời tốt thì buổi chiều thường có hiện tượng này. Ngày xưa, người Nhật cho đó là do con nghêu lớn nhả hơi ra mà tạo thành nên gọi là Shinkiro - Thận khí lâu (Thận: sò nghêu; khí: hơi; lâu: nhà lầu) hoặc là Hải Thị (chợ trên biển). Thận khí , tự điển Hán Việt của Thiều Chửu ghi là ánh giả, ảo tưởng. Ánh sáng từ bể giọi lên trên không thành ra muôn hình ngàn trạng, ngày xưa cho là vì con sò thần nó hóa ra và gọi là Thận Lâu Hải Thị .
Thế giới của anh ——
Anh nhìn chăm chú vào bảo bối trong ngực, nhưng vẫn có chỗ kiêng dè. Suy cho cùng, anh làm tất cả, cũng vì muốn cô vui vẻ, muốn cô không oán không hối. Thiên Uy cúi đầu trầm giọng nói: Vũ Tiệp! Sau khi ra khỏi thế giới này, quay về thế giới của anh, em sẽ không còn được gặp lại anh ta nữa, em không hối hận chứ? Thiên Uy nhấn mạnh chữ anh ta , người đàn ông luôn ở bên cạnh giúp đỡ Vũ Tiệp còn tặng vòng ngọc cho cô —— Trí Bình.
Vũ Tiệp hiểu ý cười thầm, cô nghe thấy trong giọng nóicủa Thiên Uy hàm chứa đầy sự ghen tuông, nếu như lúc này không phải đang chạy trốn, cô chắc chắn sẽ ôm anh, hôn lên môi anh, lưu luyến không muốn quên mùi hương nam tính của riêng anh—— nhưng mà những chuyện này vẫn nên chờ lát nữa sau khi quay lại thế giới khác trong ngọn lửa rồi nói sau.
Cô dương dương tự đắc, thật tốt khi cuối cùng cũng có một cơ hội để báo thù, trách móc anh. Cô cây ngay không sợ chết đứng nói: Anh là đồ đại ngốc, đại ngu ngốc —— Giống bình thường Thiên Uy vẫn mắng cô vậy. Bỗng nhiên, cô giơ cổ tay trái lên, trừ bên ngoài bị khói hun đen ra, trên cổ tay đã trống không.
Vòng ngọc đã mất!
Vũ Tiệp hờn dỗi: Trước lúc bị trói lên cọc gỗ, em đã ném vòng ngọc đi rồi. Rồi cô nói tiếp: Dù sao em vốn là trẻ mồ côi! Vốn một thân một mình! Chân trời góc biển đều là nhà của em. Rời khỏi đây, em cũng không có gì phải bận tâm.
Thiên Uy nghe thấy thế, không nhịn được ngửa mặt lên trời cười dài, đúng là quá đỗi vui mừng! Vũ Tiệp ——
Giờ phút này, tất cả buồn phiền, lo lắng, đều được lời bày tỏ của Vũ Tiệp quét sạch, anh đắc ý kéo Vũ Tiệp và Abraham , dùng tốc độ nhanh như chớp, xông vào trong ngọn lửatươi đẹp đỏ thắm đang sáng kia.
Bọn họ biến mất.
Ngay sau đó, hỏa hoạn cũng được dập tắt.
Chỉ để lại đám thôn dân giương mắt đờ đẫn, sự mê muội vây quanh trong lòng họ dần dâng lên.
Sao bọn họ lại liều mạng tự mình nhảy vào lửa chịu chết?
Nhưng mà, bọn họ thật sự đã bị thiêu chết rồi sao?
Không! Là bọn họ đã biến mất.
Trong nháy mắt, bóng dáng củabọn họ dần dần biến mất cùng ánh lửa đang dần tắt.
Tại sao? Xảy ra chuyện gì?
Đây là sức mạnh thần kỳ gì?
Là ai dẫn bọn họ đi?
Là ngọn lửa sao?
Từ lúc đó trở đi, ở bên trong thế giới cổ xưa này, không còn ai nhìn thấy Mạc Vũ Tiệp nữa.
Mạc Vũ Tiệp biến mất tại đây.
A —— Yêu quái đến! Giữa cồn cát vàng, vang lên tiếng gào thét đinh tai nhức óc. Có người chạy ra từ trong ngọn lửa ——
Chỉ thấy một con ngựa cao lớn, trên yên ngựa có
Cô khẽ hé đôi môi đỏ mộng, không tiếng động nói nhỏ: Thiên Uy, em yêu anh. Tiếng nói được phát ra từ tình cảm chân thành sâu trong trái tim, cho dù trước mắt chỉ là ảo mộng, cô cũng nguyện nói một ngàn lần, một vạn lần.
Chỉ là, ngay sau đó lại truyền đến âm thanh khiển trách: Đồ ngốc, khói đen lớn như vậy, còn mở miệng sao! Em không sợ bị sặc chết à! Thiên Uy cực kỳ tức giận lấy dao găm trước áo bào trắng ra, dùng sức cắt bỏ dây thừng trói trên tay chân của Vũ Tiệp, sau đó ôm cổ cô.
Vòng tay ấm áp an toàn như vậy, giọng nói cuồng vọng như vậy. . . . . . Tất cả đều chân thật như thế, mà không phải là mộng. Đúng vậy! Thiên Uy! Người yêu của mình, anh lại có thể xuất hiện, sống sờ sờ đứng trước mặt mình như vậy, ôm mình vào trong ngực giống như trước kia.
Ý thức đã mơ hồ làm cho Vũ Tiệp kích động không thôi, cô lắc đầu nguầy nguậy không ngừng rơi nước mắt, Thiên Uy lại hoàn toàn hiểu lầm ý của cô, anh cho là cô không cần anh dẫn cô rời đi.
Vẻ mặt anh đầy kiên định, không nhúc nhích chút nào mà nói: Em không có lựa chọn nào khác, nếu như em không muốn bị thiêu thành tro bụi, thì ngoan ngoãn đi theo anh.
Anh cho là cô sẽ phản kháng anh giống như thường ngày, quyền đấm cước đá đối với anh, nào có thể đoán được, tất cả đều không phải, Vũ Tiệp không nói hai lời ôm lấy anh, mặt của cô dán sát vào lồng ngực của anh, ôn thuần giống như nữ đày tớ chân chính.
Trên mặt Thiên Uy thoáng hiện một chút nhu tình, một tay anh ôm chặt cô, một tay kia kéo dây cương, không chần chừ, không do dự, anh dẫn theo Vũ Tiệp xông về trước —— anh lại từ trên cọc gỗ cứu Vũ Tiệp lần nữa.
Chỉ là, phía sau của bọn họ lại truyền đến tiếng hô ngất trời: Không thể để cho bọn họ chạy trốn, không thể để cho bọn họ chạy trốn, đuổi theo —— mau đuổi theo ——
Tiếng vó ngựa theo sát ở phía sau.
Đáng chết! Thiên Uy cảm giác hình như mình sắp cùng đường rồi. Không khỏi lẩm bẩm: Nơi này là nơi nào?
Tại sao bọn họ có thể đuổi theo không bỏ chúng ta đây? Không sai, thuật cởi ngựa của truy binh phía sau cũng là hạng nhất, Thiên Uy không chỉ có không bỏ rơi được bọn họ, còn phải đề phòng bọn họ bắn tên tới! Một trăm mũi tên bắn ra, giống như mưa hoa đầy trời. Ah, tên ư? Đây là thời đại gì?
Vũ Tiệp! Nơi này đến tột cùng là —— Anh lớn tiếng hỏi, muốn tìm một đường ra.
Vũ Tiệp nhìn chăm chú vào cảnh sắc bay vụt qua, quê nhà quen thuộc của cô, còn có cư dân. . . . . . Từng điều xẹt qua trái tim cô, mặc dù cô không muốn thế, nhưng làm việc nghĩa không được chùn bước, cam tâm tình nguyện, cô nguyện ý theo Thiên Uy đến bất cứ một thời không nào, bất kỳ địa phương nào —— chỉ cần có anh.
Bởi vì cô thương anh.
Cô quay đầu, phát hiện hỏa hoạn ở chùa Ngọc Phật sắp tắt rồi, cô khẩn trương nghĩ tới: nếu như lửa tắt, cô và Thiên Uy có thể trở về sao?
Tim cô đập nhanh hơn, hô hấp dồn dập, trận hỏa hoạn kia hẳnlà mấu chốt! Cô rướn họng rống: Thiên Uy, nhảy vào trong lửa, nhảy vào trong lửa, mau ——
Em điên ư! Em muốn chúng ta bị thiêu chết cùng nhau sao? Thiên Uy cảm thấy không giải thích được.
Không —— Vũ Tiệp la hét: Không nhảy vào trong lửa có lẽ sẽ không về được, nếu không trở về được thế giới của anh, chúng ta sẽ phải vĩnh viễnở lại chỗ này.
Có ý tứ gì? Thiên Uy không hiểu.
Chẳng lẽ trong ngọn lửa, có hai thế giới sao? Nếu như hỏa hoạn tắt, bọn họ sẽ phải vĩnh viễn sinh sống ở thời đại nguyên thủy này sao? Thế giới của anh? Thiên Uy nhớ tới sa mạc, một vùng biển vô ngần cát bay đá chạy,cát vàng mênh mông bát ngát. . . . . .
(1) *Hải Thị Thận Lâu: hiện tượng khúc xạ đặc biệt khi nhiều tầng không khí gần mặt biển có nhiệt độ hay nồng độ khác nhau thái quá, khiến cho phong cảnh ở nơi xa hiện lên trên dải không khí sát mặt biển hay mặt cát, trông như kéo dài ra hoặc ngược đầu lại. Vịnh Toyama, từ xuân đến đầu hạ, những ngày nắng ấm, gió nhẹ, trời tốt thì buổi chiều thường có hiện tượng này. Ngày xưa, người Nhật cho đó là do con nghêu lớn nhả hơi ra mà tạo thành nên gọi là Shinkiro - Thận khí lâu (Thận: sò nghêu; khí: hơi; lâu: nhà lầu) hoặc là Hải Thị (chợ trên biển). Thận khí , tự điển Hán Việt của Thiều Chửu ghi là ánh giả, ảo tưởng. Ánh sáng từ bể giọi lên trên không thành ra muôn hình ngàn trạng, ngày xưa cho là vì con sò thần nó hóa ra và gọi là Thận Lâu Hải Thị .
Thế giới của anh ——
Anh nhìn chăm chú vào bảo bối trong ngực, nhưng vẫn có chỗ kiêng dè. Suy cho cùng, anh làm tất cả, cũng vì muốn cô vui vẻ, muốn cô không oán không hối. Thiên Uy cúi đầu trầm giọng nói: Vũ Tiệp! Sau khi ra khỏi thế giới này, quay về thế giới của anh, em sẽ không còn được gặp lại anh ta nữa, em không hối hận chứ? Thiên Uy nhấn mạnh chữ anh ta , người đàn ông luôn ở bên cạnh giúp đỡ Vũ Tiệp còn tặng vòng ngọc cho cô —— Trí Bình.
Vũ Tiệp hiểu ý cười thầm, cô nghe thấy trong giọng nóicủa Thiên Uy hàm chứa đầy sự ghen tuông, nếu như lúc này không phải đang chạy trốn, cô chắc chắn sẽ ôm anh, hôn lên môi anh, lưu luyến không muốn quên mùi hương nam tính của riêng anh—— nhưng mà những chuyện này vẫn nên chờ lát nữa sau khi quay lại thế giới khác trong ngọn lửa rồi nói sau.
Cô dương dương tự đắc, thật tốt khi cuối cùng cũng có một cơ hội để báo thù, trách móc anh. Cô cây ngay không sợ chết đứng nói: Anh là đồ đại ngốc, đại ngu ngốc —— Giống bình thường Thiên Uy vẫn mắng cô vậy. Bỗng nhiên, cô giơ cổ tay trái lên, trừ bên ngoài bị khói hun đen ra, trên cổ tay đã trống không.
Vòng ngọc đã mất!
Vũ Tiệp hờn dỗi: Trước lúc bị trói lên cọc gỗ, em đã ném vòng ngọc đi rồi. Rồi cô nói tiếp: Dù sao em vốn là trẻ mồ côi! Vốn một thân một mình! Chân trời góc biển đều là nhà của em. Rời khỏi đây, em cũng không có gì phải bận tâm.
Thiên Uy nghe thấy thế, không nhịn được ngửa mặt lên trời cười dài, đúng là quá đỗi vui mừng! Vũ Tiệp ——
Giờ phút này, tất cả buồn phiền, lo lắng, đều được lời bày tỏ của Vũ Tiệp quét sạch, anh đắc ý kéo Vũ Tiệp và Abraham , dùng tốc độ nhanh như chớp, xông vào trong ngọn lửatươi đẹp đỏ thắm đang sáng kia.
Bọn họ biến mất.
Ngay sau đó, hỏa hoạn cũng được dập tắt.
Chỉ để lại đám thôn dân giương mắt đờ đẫn, sự mê muội vây quanh trong lòng họ dần dâng lên.
Sao bọn họ lại liều mạng tự mình nhảy vào lửa chịu chết?
Nhưng mà, bọn họ thật sự đã bị thiêu chết rồi sao?
Không! Là bọn họ đã biến mất.
Trong nháy mắt, bóng dáng củabọn họ dần dần biến mất cùng ánh lửa đang dần tắt.
Tại sao? Xảy ra chuyện gì?
Đây là sức mạnh thần kỳ gì?
Là ai dẫn bọn họ đi?
Là ngọn lửa sao?
Từ lúc đó trở đi, ở bên trong thế giới cổ xưa này, không còn ai nhìn thấy Mạc Vũ Tiệp nữa.
Mạc Vũ Tiệp biến mất tại đây.
A —— Yêu quái đến! Giữa cồn cát vàng, vang lên tiếng gào thét đinh tai nhức óc. Có người chạy ra từ trong ngọn lửa ——
Chỉ thấy một con ngựa cao lớn, trên yên ngựa có
/31
|