Ngọ Lăng Phong vừa vào cửa đã bị vẻ mặt thâm thuý của hắn đả kích không nhỏ !
Nàng chỉ đi lấy cháo cho hắn mà thôi, có cần bày bộ mặt như ngày tận thế thế không ?
Xem ra hắn vẫn chưa chấp nhận được chuyện nàng chưa chết !
“Ngọ ~ Ngọ Nhi? !” Ông trời, có thể nói cho hắn biết đâ có phải là mộng không ? ! Nếu là mộng sao có thể chân thực như vậy ? Ngay cả khói bốc lên cũng hệt như thật ?
“Nếu không ngươi nghĩ là ai ?”
“Thật ~ thật sự là ngươi? !” Mạc Kính Phong muốn ôm nàng! Nhưng lại có chút chần chờ! Sợ là ảo giác vì mình chưa tỉnh ngủ
“Ngươi có muốn ôm ta để thể nghiệm một chút không ~!” Hiểu suy nghĩ của hắn, Ngọ Lăng Phong khẳng khái đề nghị
“Được ~ Được sao ? !” Có phải vừa đụng đến liền biến mất không ? ! Mạc Kính Phong chần chờ trong chốc lát, nhìn nàng chằm chằm, giống như đang van xin một câu trả lời
“Rống ~ ta bảo đảm sẽ không biến mất!” Nam nhân có phải quá lề mề hay không a ?! Ngọ Lăng Phong bắt đầu nhớ đến tên vô lại trước kia
“Nới lỏng ~ nới lỏng chút ~ ta sắp ngạt thở rồi !”Hô! Hắn muốn xiết chết nàng sao ?! Ôm chặc như vậy!
“Đây ~ không phải là mơ, đúng không !” Thanh âm Mạc Kính Phong có chút nghẹn ngào ! Thật sự là thất vọng quá nhiều lần, nhiều đến nỗi làm hắn không dám tin nữa
“Ta nói rồi, ta không có chết ~!”
“Ngươi trở lại… Trở lại…” Giống như muốn xác nhận thật chắc chắn, Mạc Kính Phong cứ lẩm bẩm nói mãi
“Ừ ~ ta đã trở về ~!” Hoàn hảo nàng trở về kịp lúc, nếu không nàng thật nghi ngờ nam nhân có phải sẽ chết vì tình hay không
“Ta còn tưởng ngươi…” Mạc Kính Phong buông nàng ra, tham lam nhìn mãi vào mặt nàng
“Ta mạng lớn chưa chết được!” Ngọ Lăng Phong cho hắn một nụ cười trấn an
“Nhưng rõ ràng ~” đã tìm thấy một thi thể của nữ trong đống tro tàn ! Cũng vì thấy được “Nàng”, hắn mới không thể lừa mình dối người nữa !
“Nhưng mà cái gì? !” Ngọ Lăng Phong không hiểu nhìn vẻ mặt quái dị của hắn
“Không có ~ gì!” Trong lòng có rất nhiều nghi vấn nhưng hắn không muốn hỏi! Nàng trở lại là tốt rồi! Mặc kệ nàng làm sao mà sống, hắn cũng chỉ cần nàng sống là được rồi
“Mạc Kính Phong? !” Trực giác cho nàng biết hắn có tâm sự!
“Không có gì ~!” Mạc Kính Phong cúi sát vào nàng, hôn lên môi nàng !”Ngươi trở về là tốt rồi! Ta rất nhớ ngươi!” Nghĩ đến là muốn điên rồi !
“Ách ~ ngươi có muốn ăn chút cháo không !” Mặt Ngọ Lăng Phong trở nên đỏ ửng ! Đáng chết ! Bộ dạng hắn bây giờ nghèo túng như vậy, không hiểu sao nàng lại muốn hôn hắn
“Tốt ~” Mạc Kính Phong tham lam nhẹ nhàng chà xát vào khuôn mặt nàng
“Ách ~ Mạc Kính Phong? !”
“Giúp ta!”
“Giúp ~ ngươi ~” được voi đòi tiên! Ngọ Lăng Phong định nói lại bị hắn giành trước
“Ta đã lâu chưa ăn, không còn khí lực nâng chén lên nữa !”
Keng ~
Đang lúc Ngọ Lăng Phong không được tự nhiên giúp Mạc Kính Phong ăn cháo, một tiếng động vang lên làm hai người giật bắn mình, Mạc Kính Phong theo bản năng ôm lấy nàng
Tiểu Hồng vẻ mặt trắng bệch nhìn Ngọ Lăng Phong, chậu nước cũng rớt xuống đất ! Sáng sớm tỉnh lại, nàng còn đang buồn bực chuyện thiếu gia, sợ thiếu gia có chuyện gì, nàng nhanh chóng lấy chậu rửa mặt đến cho thiếu gia, không ngờ vừa đến trước cửa liền nghe thấy tiếng nữ nhân, nàng tò mò đẩy cửa vào, không ngờ gặp được người nàng chưa từng nghĩ đến
“Tiểu ~ tiểu ~ tiểu thư? !”
Ngọ Lăng Phong mỉm cười với nàng, lại thêm một người bị nàng doạ, xem ra hôm nay Mạc phủ không được yên rồi !!!
“Này ~ Tiểu Hồng! Đã lâu không gặp ~ hầu hạ người này hẳn rất cực khổ đi”
Sắc mặt Tiểu Hồng trắng bệch ! Tiểu thư lại ~ lại đang nói chuyện với nàng ! Nàng không phải là ~ chẳng lẽ là ~?
Rống ~ đây là vẻ mặt gì ! Tối qua nàng trở về hơi khuya nên chưa kịp chào hỏi mọi người thôi, có cần kinh sợ đến thế không ?
“Tiểu ~ tỷ ~ thiếu ~ gia ~!” Tiểu Hồng kinh sợ nhìn Mạc Kính Phong
Ô ~ tiểu thư nhất định là chết không cam lòng, cho nên mới không chịu rời đi nơi này để đầu thai !
Mắt Ngọ Lăng Phong trở nên trắng dã, nha đầu này cũng quá mê tín đi ? Vẻ mặt nàng ta bây giờ chẳng khác gì Tiểu Thuý hôm qua, cũng nghĩ nàng là “âm hồn bất tán”
“Ngươi mau gọi mọi người tới !” Nàng muốn giải thích một lần cho xong, tránh để sau này cứ gặp những ánh mắt này
Tiểu Hồng lăng lăng đứng! Hoàn toàn mất đi ý thức !
“Nhanh đi!”
Mạc Kính Phong không nhịn được nói ! Không muốn thời gian hai người ở chung bị phá huỷ
“Ta ~ ta ~ ta phải đi!” Lắp bắp nói xong, Tiểu Hồng không dừng lại nữa, đi nhanh như bay
Xảy ra chuyện lớn! KHông thể chậm !
Còn ở bên kia
Trong Mạc phủ, Mạc phu nhân đang than thở uống trà. Ý trời ! Một hài tử khả ái sao lại có thể … Ai ~ ông trời thật không có mắt a! Tự nhiên lại chia rẽ 1 đôi giai ngẫu, không thành toàn cho người ta
Tiểu Thuý một bên vừa mở mồm định nói, nhưng lại chần chừ rút lại
“Muốn nói cái gì thì cứ nói đi!”
“Ách ~ phu nhân ~ ta ~ không biết có nên nói không !”
“Nói đi!” Ai ~ vẫn là Tiểu Ngọ của nàng dứt khoát hơn, muốn chuyện gì đều làm ngay, không quan tâm đến ý kiến của người khác
“Ách ~ ta ta ~ tối qua nhìn thấy tiểu thư!” Tiểu Thúy đè thấp thanh âm
“Ngươi nói gì? !”
“Ta ~ tối qua thấy tiểu thư ~ “
Mạc phu nhân nghe rất rõ ràng ! Nhưng nàng cũng chỉ thở dài
“Ai ~ ta biết ngươi và Ngọ nha đầu rất thâm tình ~ nhưng người chết không thể sống lại ~ ngươi phải biết cách từ bỏ !” Người trẻ tuổi chính là như vậy, điển hình như con nàng vậy ! Nghĩ đến con mình, Mạc phu nhân lại than thở ! Cứ tiếp tục như vậy, có lẽ có ngày phải chôn 2 đứa cùng chung nơi
Mới nghĩ tới đây, lại thấy Tiểu Hồng thở hổn hển vọt vào phòng! Ngay cả quy củ cũng không quan tâm !
“Phu ~ phu ~ phu nhân ~ không xong ~” hô ~ mệt mỏi quá nga ~
“Chuyện gì xảy ra ~ chẳng lẽ kính gió hắn ~” Mạc phu nhân tâm căng thẳng !
“Tiểu ~ tỷ ~ tiểu thư ~~ “
“Tiểu thư cái gì ~ ngươi nói mau a ~” Tiểu Thuý đứng kế bên còn gấp gáp hơn Mạc phu nhân. Nàng cảm giác, ngày hôm qua gặp được tiểu thư là sự thật
“Tiểu thư ~ hô ~ ở trong phòng thiếu gia!” Hô ~ cuối cùng cũng nói hết lời ! Tiểu Hồng hít sâu một cái!
“Ngươi nói gì? !” Mạc phu nhân khiếp sợ không thôi, không trùng hợp vậy chứ ?
“Ngươi xác định không nhìn lầm? !” Làm sao có thể! Nàng rõ ràng đã bị cháy chết trong đám cháy rồi a !
Nàng chỉ đi lấy cháo cho hắn mà thôi, có cần bày bộ mặt như ngày tận thế thế không ?
Xem ra hắn vẫn chưa chấp nhận được chuyện nàng chưa chết !
“Ngọ ~ Ngọ Nhi? !” Ông trời, có thể nói cho hắn biết đâ có phải là mộng không ? ! Nếu là mộng sao có thể chân thực như vậy ? Ngay cả khói bốc lên cũng hệt như thật ?
“Nếu không ngươi nghĩ là ai ?”
“Thật ~ thật sự là ngươi? !” Mạc Kính Phong muốn ôm nàng! Nhưng lại có chút chần chờ! Sợ là ảo giác vì mình chưa tỉnh ngủ
“Ngươi có muốn ôm ta để thể nghiệm một chút không ~!” Hiểu suy nghĩ của hắn, Ngọ Lăng Phong khẳng khái đề nghị
“Được ~ Được sao ? !” Có phải vừa đụng đến liền biến mất không ? ! Mạc Kính Phong chần chờ trong chốc lát, nhìn nàng chằm chằm, giống như đang van xin một câu trả lời
“Rống ~ ta bảo đảm sẽ không biến mất!” Nam nhân có phải quá lề mề hay không a ?! Ngọ Lăng Phong bắt đầu nhớ đến tên vô lại trước kia
“Nới lỏng ~ nới lỏng chút ~ ta sắp ngạt thở rồi !”Hô! Hắn muốn xiết chết nàng sao ?! Ôm chặc như vậy!
“Đây ~ không phải là mơ, đúng không !” Thanh âm Mạc Kính Phong có chút nghẹn ngào ! Thật sự là thất vọng quá nhiều lần, nhiều đến nỗi làm hắn không dám tin nữa
“Ta nói rồi, ta không có chết ~!”
“Ngươi trở lại… Trở lại…” Giống như muốn xác nhận thật chắc chắn, Mạc Kính Phong cứ lẩm bẩm nói mãi
“Ừ ~ ta đã trở về ~!” Hoàn hảo nàng trở về kịp lúc, nếu không nàng thật nghi ngờ nam nhân có phải sẽ chết vì tình hay không
“Ta còn tưởng ngươi…” Mạc Kính Phong buông nàng ra, tham lam nhìn mãi vào mặt nàng
“Ta mạng lớn chưa chết được!” Ngọ Lăng Phong cho hắn một nụ cười trấn an
“Nhưng rõ ràng ~” đã tìm thấy một thi thể của nữ trong đống tro tàn ! Cũng vì thấy được “Nàng”, hắn mới không thể lừa mình dối người nữa !
“Nhưng mà cái gì? !” Ngọ Lăng Phong không hiểu nhìn vẻ mặt quái dị của hắn
“Không có ~ gì!” Trong lòng có rất nhiều nghi vấn nhưng hắn không muốn hỏi! Nàng trở lại là tốt rồi! Mặc kệ nàng làm sao mà sống, hắn cũng chỉ cần nàng sống là được rồi
“Mạc Kính Phong? !” Trực giác cho nàng biết hắn có tâm sự!
“Không có gì ~!” Mạc Kính Phong cúi sát vào nàng, hôn lên môi nàng !”Ngươi trở về là tốt rồi! Ta rất nhớ ngươi!” Nghĩ đến là muốn điên rồi !
“Ách ~ ngươi có muốn ăn chút cháo không !” Mặt Ngọ Lăng Phong trở nên đỏ ửng ! Đáng chết ! Bộ dạng hắn bây giờ nghèo túng như vậy, không hiểu sao nàng lại muốn hôn hắn
“Tốt ~” Mạc Kính Phong tham lam nhẹ nhàng chà xát vào khuôn mặt nàng
“Ách ~ Mạc Kính Phong? !”
“Giúp ta!”
“Giúp ~ ngươi ~” được voi đòi tiên! Ngọ Lăng Phong định nói lại bị hắn giành trước
“Ta đã lâu chưa ăn, không còn khí lực nâng chén lên nữa !”
Keng ~
Đang lúc Ngọ Lăng Phong không được tự nhiên giúp Mạc Kính Phong ăn cháo, một tiếng động vang lên làm hai người giật bắn mình, Mạc Kính Phong theo bản năng ôm lấy nàng
Tiểu Hồng vẻ mặt trắng bệch nhìn Ngọ Lăng Phong, chậu nước cũng rớt xuống đất ! Sáng sớm tỉnh lại, nàng còn đang buồn bực chuyện thiếu gia, sợ thiếu gia có chuyện gì, nàng nhanh chóng lấy chậu rửa mặt đến cho thiếu gia, không ngờ vừa đến trước cửa liền nghe thấy tiếng nữ nhân, nàng tò mò đẩy cửa vào, không ngờ gặp được người nàng chưa từng nghĩ đến
“Tiểu ~ tiểu ~ tiểu thư? !”
Ngọ Lăng Phong mỉm cười với nàng, lại thêm một người bị nàng doạ, xem ra hôm nay Mạc phủ không được yên rồi !!!
“Này ~ Tiểu Hồng! Đã lâu không gặp ~ hầu hạ người này hẳn rất cực khổ đi”
Sắc mặt Tiểu Hồng trắng bệch ! Tiểu thư lại ~ lại đang nói chuyện với nàng ! Nàng không phải là ~ chẳng lẽ là ~?
Rống ~ đây là vẻ mặt gì ! Tối qua nàng trở về hơi khuya nên chưa kịp chào hỏi mọi người thôi, có cần kinh sợ đến thế không ?
“Tiểu ~ tỷ ~ thiếu ~ gia ~!” Tiểu Hồng kinh sợ nhìn Mạc Kính Phong
Ô ~ tiểu thư nhất định là chết không cam lòng, cho nên mới không chịu rời đi nơi này để đầu thai !
Mắt Ngọ Lăng Phong trở nên trắng dã, nha đầu này cũng quá mê tín đi ? Vẻ mặt nàng ta bây giờ chẳng khác gì Tiểu Thuý hôm qua, cũng nghĩ nàng là “âm hồn bất tán”
“Ngươi mau gọi mọi người tới !” Nàng muốn giải thích một lần cho xong, tránh để sau này cứ gặp những ánh mắt này
Tiểu Hồng lăng lăng đứng! Hoàn toàn mất đi ý thức !
“Nhanh đi!”
Mạc Kính Phong không nhịn được nói ! Không muốn thời gian hai người ở chung bị phá huỷ
“Ta ~ ta ~ ta phải đi!” Lắp bắp nói xong, Tiểu Hồng không dừng lại nữa, đi nhanh như bay
Xảy ra chuyện lớn! KHông thể chậm !
Còn ở bên kia
Trong Mạc phủ, Mạc phu nhân đang than thở uống trà. Ý trời ! Một hài tử khả ái sao lại có thể … Ai ~ ông trời thật không có mắt a! Tự nhiên lại chia rẽ 1 đôi giai ngẫu, không thành toàn cho người ta
Tiểu Thuý một bên vừa mở mồm định nói, nhưng lại chần chừ rút lại
“Muốn nói cái gì thì cứ nói đi!”
“Ách ~ phu nhân ~ ta ~ không biết có nên nói không !”
“Nói đi!” Ai ~ vẫn là Tiểu Ngọ của nàng dứt khoát hơn, muốn chuyện gì đều làm ngay, không quan tâm đến ý kiến của người khác
“Ách ~ ta ta ~ tối qua nhìn thấy tiểu thư!” Tiểu Thúy đè thấp thanh âm
“Ngươi nói gì? !”
“Ta ~ tối qua thấy tiểu thư ~ “
Mạc phu nhân nghe rất rõ ràng ! Nhưng nàng cũng chỉ thở dài
“Ai ~ ta biết ngươi và Ngọ nha đầu rất thâm tình ~ nhưng người chết không thể sống lại ~ ngươi phải biết cách từ bỏ !” Người trẻ tuổi chính là như vậy, điển hình như con nàng vậy ! Nghĩ đến con mình, Mạc phu nhân lại than thở ! Cứ tiếp tục như vậy, có lẽ có ngày phải chôn 2 đứa cùng chung nơi
Mới nghĩ tới đây, lại thấy Tiểu Hồng thở hổn hển vọt vào phòng! Ngay cả quy củ cũng không quan tâm !
“Phu ~ phu ~ phu nhân ~ không xong ~” hô ~ mệt mỏi quá nga ~
“Chuyện gì xảy ra ~ chẳng lẽ kính gió hắn ~” Mạc phu nhân tâm căng thẳng !
“Tiểu ~ tỷ ~ tiểu thư ~~ “
“Tiểu thư cái gì ~ ngươi nói mau a ~” Tiểu Thuý đứng kế bên còn gấp gáp hơn Mạc phu nhân. Nàng cảm giác, ngày hôm qua gặp được tiểu thư là sự thật
“Tiểu thư ~ hô ~ ở trong phòng thiếu gia!” Hô ~ cuối cùng cũng nói hết lời ! Tiểu Hồng hít sâu một cái!
“Ngươi nói gì? !” Mạc phu nhân khiếp sợ không thôi, không trùng hợp vậy chứ ?
“Ngươi xác định không nhìn lầm? !” Làm sao có thể! Nàng rõ ràng đã bị cháy chết trong đám cháy rồi a !
/41
|