Tiêu Diệu cho rằng bản thân nhìn lầm rồi, nàng nheo mắt, thậm chí dùng một tay vạch mí mắt lên nhìn, từ lúc bảng thống kê số liệu ra đời, chưa bao giờ xuất hiện qua màu sắc kháng thể nào khác trắng, xanh lá, xanh lam, tím, đỏ. Màu vàng kim này thật sự rất quỷ dị ...
Nàng soi gương thêm một lúc, bỗng nhiên nhớ tới Khang Tư Thành có đèn pin, vội vàng quay lại hướng Khang Tư Thành định mượn.
Khang Tư Thành đang cùng Tôn Thông đứng chung một chỗ, bọn họ châu đầu ghé tai thương lượng cái gì đó, nghe được lời Tiêu Diệu, Khang Tư Thành ho khan một tiếng nói: "Tiêu Diệu, vừa rồi lúc ngươi ở bên ngoài, chúng ta đã mở một cuộc họp, có một số việc cần nói với ngươi."
"Cho ta mượn đèn pin trước đã, chuyện khác đợi lát nữa hãy nói."
Khang Tư Thành sửng sốt, vừa định đưa nàng đèn pin, Tôn Thông lại ở một bên ngăn lại. "Chúng ta vừa rồi nghe được ngươi ở bên ngoài la hét chói tai, hoài nghi ngươi bị lũ tang thi truyền nhiễm, ngươi trước để chúng ta kiểm tra một chút xem trên người có thương tích gì không... Nếu thật sự có, chúng ta phải đem ngươi cách ly, nếu không có thương tổn, chúng ta cần biết ngươi có phải từng có tiền sử tâm thần hay không?"
"Các ngươi hoài nghi ta bị bệnh tâm thần?" Tiêu Diệu có chút dở khóc dở cười, nàng định tiến lên lấy đèn pin, lại nghe Tôn Thông càng kích động lớn tiếng nói: "Hiện tại tình huống đặc thù, vì an toàn của mọi người, ngươi phải chấp nhận kiểm tra, nếu ngươi không đồng ý, xin mời ngươi đi ra ngoài."
"Ta vì sao phải nghe lời ngươi?" Tiêu Diệu giận tái mặt, nhìn chằm chằm Tôn Thông, ánh mắt cũng dần không tốt.
Tôn Thông mới vừa rồi đã bị tiếng thét chói tai khủng bố của Tiêu Diệu dọa sợ, khi đó hắn cùng Hứa Dương, mẹ con Chu Lâm nổi lên xung đột, đang thương lượng biện pháp giải quyết, bỗng nhiên nghe được Tiêu Diệu ở bên ngoài thét chói tai, tiếng hét kia tê tâm phế liệt, thật sự so với bệnh nhân tâm thần càng khủng bố gấp mười phần, bỗng nhiên trải qua khủng bố bị tang thi vây khốn đã khiến tinh thần đám người Tôn Thông trở nên yếu ớt, Tiêu Diệu la hét làm bọn họ càng thêm sợ hãi, lúc đó Phương Nhã Lan nói Tiêu Diệu hẳn là bị tang thi dọa điên rồi... Hứa Dương cảm thấy Tiêu Diệu là bị truyền nhiễm, sẽ lập tức biến dị, tóm lại trong phòng bếp tất cả mọi người đều cảm thấy Tiêu Diệu không bình thường, không nghĩ một lát sau Tiêu Diệu lại như không có việc gì từ bên ngoài đi vào.
Tuy rằng thoạt nhìn không giống biến dị, nhưng thái độ không coi ai ra gì của nàng cùng hành động không ngừng vạch mắt soi gương càng khiến mọi người cảm thấy thần kinh nàng không ổn định, Khang Tư Thành muốn để Tiêu Diệu bình tĩnh, không nghĩ tới Tôn Thông thiếu kiên nhẫn hô lên, Phương Nhã Lan sớm bị dọa có chút thất kinh, hơn nữa nàng đối với Tiêu Diệu có thành kiến, gặp Tôn Thông quát to, nàng cũng hùa theo hô lớn: "Vừa rồi lúc ngươi giết tang thi ta liền cảm thấy không thích hợp, làm gì có nữ sinh nào giống ngươi? Ngươi còn nhặt điện thoại đi động cùng chứng minh thư của người chết..."
Tiêu Diệu nghe nói như thế nheo mắt lại liếc Phương Nhã Lan một cái, Phương Nhã Lan bị dọa trốn đến sau lưng Khang Tư Thành, nàng ghé vào bên tai Khang Tư Thành, nói: "Ngươi xem ánh mắt nàng nhìn ta có kì quái không, ta thấy nàng đúng là bị bệnh tâm thần, hẳn là không có sai?"
Khang Tư Thành cũng đề phòng nhìn Tiêu Diệu, ánh mắt Tiêu Diệu nhìn Phương Nhã Lan đích xác rất quái lạ, ánh mắt kia lạnh như băng không mang theo chút tình cảm, tựa như đang nhìn một người chết...
Hắn lại không biết Phương Nhã Lan ở trong lòng Tiêu Diệu đích thực là người chết, nếu vừa rồi nàng không an bài mọi người ra giết tang thi, Phương Nhã Lan sẽ trở thành vật hi sinh thứ nhất, chết ở trong miệng tang thi...
Tiêu Diệu bỗng nhiên lùi về phía sau hai bước, giọng điệu bình thản nói: "Các ngươi không cần kiểm tra trên người ta có thương tích hay không, ta tự đi ra ngoài." Nói xong nàng đẩy cửa phòng bếp, đi đến hành lang bên ngoài.
Người bị thương được mẹ Chu Lâm cứu trở về kia giờ phút này cũng đang nằm ngoài hành lang, mẹ con Chu Lâm ở một bên chiếu cố hắn, Lưu Quyên cả người phát run ngồi xổm bên cạnh, có thể nhìn thấy được, người sống sót trong phòng bếp đã chia thành hai phái, Khang Tư Thành, Tôn Thông, Hứa Dương bọn họ một đội; mẹ con Chu Lâm, Lưu Quyên một đội, Tiêu Diệu không để ý tới bọn họ phân công thế nào, nàng ra ngoài liền lập tức hướng đến mấy túi gạo đặt ở hành lang. Trong phòng bếp không thể chất đống nhiều thứ, cho nên các nguyên liệu nấu ăn đều bị đem ra đặt ở một bên hành lang.
Hôm nay là mùng mười, ánh trăng tương đối sáng, Tiêu Diệu nương theo ánh sáng mờ nhạt của trăng cùng điện thoại di động nhìn ra trong hành lang tổng cộng có hơn mười túi gạo lớn, bảy tám túi bột mì, còn có vô số củ cải trắng, khoai tây, ớt xanh. Nàng biết tinh thần lực của bản thân hiện tai không đủ để mở ra không gian, liền ngồi xuống cạnh một túi gạo lớn, bình ổn tâm tình dao động. Theo thời gian trôi đi, tinh thần lực cũng dần khôi phục, Tiêu Diệu hồi tưởng lại những chuyện đã phát sinh, lòng lại càng bình tĩnh... Ánh mắt nhìn về phía ngoài cửa số cũng dần trở nên vô tình.
Bỗng nhiên nàng tập trung tinh thần vào một vị trí cố định, sau vài giây, trong không khí bỗng nhiên xuất hiện một vầng sáng màu vàng kim, vầng sáng càng lúc càng lớn, dần dần hình thành một cái cửa đủ cho một người đi qua...
Các nhà nghiên cứu trong căn cứ từng đối với không gian dị năng đưa ra một giả thiết, trong đó nói, người sở hữu không gian dị năng kỳ thực cũng không có năng lực sáng tạo không gian, không gian đó nguyên bản là tồn tại ở một thời không khác, người có được không gian dị năng chính là có được quyền hạn sử dụng không gian, cho nên trừ bỏ chính họ, không ai có thể nhìn thấy cổng vào không gian.
Tiêu Diệu nhấc chân đi vào không gian, đợi sau khi mắt thích ứng với ánh sáng liền cẩn thận kiểm tra, nàng phát hiện bốn phần năm không gian quả nhiên không có chút hơi nước, trên mặt không khỏi lộ nụ cười, tâm tình cũng cực tốt.
Lúc vừa mới trọng sinh nàng sở dĩ phải đi mua gạo cùng đồ ăn chính là bởi vì không gian của nàng độ ẩm rất cao, không thể bảo quản đồ ăn lâu dài, hơn nữa nàng sợ hãi dị năng xảy ra sai lầm, cho nên mới mua đồ ăn phòng thân. Hiện giờ không gian của nàng phát sinh biến hóa, chẳng những diện tích lớn, hơn nữa hơi nước phân bố cũng bị tập trung tại một phần không gian, xem ra không gian quả nhiên là tiến hóa ... Từ nay về sau không gian này chẳng những có thể hấp thu hơi nước, còn có thể chứa đựng đồ ăn.
Tiêu Diệu nhìn xa xa mẹ con Chu Lâm cùng Lưu Quyên đều co thành một đoàn, hắc ám che giấu hết thảy, chỉ mơ hồ có thể nhìn thấy bóng dáng bọn họ, vì thế Tiêu Diệu trong bóng tối, yên tâm đem lương thực cùng rau dưa trên hành lang đều chuyển vào không gian của bản thân, sau đó cầm lấy một dĩa thức ăn đã nấu chín hung hăn nuốt xuống.
Đây là bữa cơm đầu tiên sau khi nàng trọng sinh, cũng là lần duy nhất được ăn tối thư thái suốt ba năm trở lại.
Cơm căn tin trường học vốn không ngon, để lạnh lại càng khó nuốt, nhưng Tiêu Diệu không chút để ý, chỉ biết ăn no, mạt thế về sau, đồ ăn khan hiếm lợi hại, đừng nói đến cơm lạnh canh lạnh, lúc khổ sở nhất nàng cả cỏ cũng đều đã ăn qua...
Ăn cơm no, Tiêu Diệu lại đem lực chú ý dời đến việc thu thập vật tư, nàng mở cửa mấy cái tủ quầy trên hành lang, tìm kiếm vật tư khả dụng, qua hơn nửa giờ cố gắng, rốt cục tìm ra một cái nồi đồng lớn có thể dùng nấu cơm, nguyên liệu, gia vị, tương cùng với nước khoáng, đồ uống...
Nàng soi gương thêm một lúc, bỗng nhiên nhớ tới Khang Tư Thành có đèn pin, vội vàng quay lại hướng Khang Tư Thành định mượn.
Khang Tư Thành đang cùng Tôn Thông đứng chung một chỗ, bọn họ châu đầu ghé tai thương lượng cái gì đó, nghe được lời Tiêu Diệu, Khang Tư Thành ho khan một tiếng nói: "Tiêu Diệu, vừa rồi lúc ngươi ở bên ngoài, chúng ta đã mở một cuộc họp, có một số việc cần nói với ngươi."
"Cho ta mượn đèn pin trước đã, chuyện khác đợi lát nữa hãy nói."
Khang Tư Thành sửng sốt, vừa định đưa nàng đèn pin, Tôn Thông lại ở một bên ngăn lại. "Chúng ta vừa rồi nghe được ngươi ở bên ngoài la hét chói tai, hoài nghi ngươi bị lũ tang thi truyền nhiễm, ngươi trước để chúng ta kiểm tra một chút xem trên người có thương tích gì không... Nếu thật sự có, chúng ta phải đem ngươi cách ly, nếu không có thương tổn, chúng ta cần biết ngươi có phải từng có tiền sử tâm thần hay không?"
"Các ngươi hoài nghi ta bị bệnh tâm thần?" Tiêu Diệu có chút dở khóc dở cười, nàng định tiến lên lấy đèn pin, lại nghe Tôn Thông càng kích động lớn tiếng nói: "Hiện tại tình huống đặc thù, vì an toàn của mọi người, ngươi phải chấp nhận kiểm tra, nếu ngươi không đồng ý, xin mời ngươi đi ra ngoài."
"Ta vì sao phải nghe lời ngươi?" Tiêu Diệu giận tái mặt, nhìn chằm chằm Tôn Thông, ánh mắt cũng dần không tốt.
Tôn Thông mới vừa rồi đã bị tiếng thét chói tai khủng bố của Tiêu Diệu dọa sợ, khi đó hắn cùng Hứa Dương, mẹ con Chu Lâm nổi lên xung đột, đang thương lượng biện pháp giải quyết, bỗng nhiên nghe được Tiêu Diệu ở bên ngoài thét chói tai, tiếng hét kia tê tâm phế liệt, thật sự so với bệnh nhân tâm thần càng khủng bố gấp mười phần, bỗng nhiên trải qua khủng bố bị tang thi vây khốn đã khiến tinh thần đám người Tôn Thông trở nên yếu ớt, Tiêu Diệu la hét làm bọn họ càng thêm sợ hãi, lúc đó Phương Nhã Lan nói Tiêu Diệu hẳn là bị tang thi dọa điên rồi... Hứa Dương cảm thấy Tiêu Diệu là bị truyền nhiễm, sẽ lập tức biến dị, tóm lại trong phòng bếp tất cả mọi người đều cảm thấy Tiêu Diệu không bình thường, không nghĩ một lát sau Tiêu Diệu lại như không có việc gì từ bên ngoài đi vào.
Tuy rằng thoạt nhìn không giống biến dị, nhưng thái độ không coi ai ra gì của nàng cùng hành động không ngừng vạch mắt soi gương càng khiến mọi người cảm thấy thần kinh nàng không ổn định, Khang Tư Thành muốn để Tiêu Diệu bình tĩnh, không nghĩ tới Tôn Thông thiếu kiên nhẫn hô lên, Phương Nhã Lan sớm bị dọa có chút thất kinh, hơn nữa nàng đối với Tiêu Diệu có thành kiến, gặp Tôn Thông quát to, nàng cũng hùa theo hô lớn: "Vừa rồi lúc ngươi giết tang thi ta liền cảm thấy không thích hợp, làm gì có nữ sinh nào giống ngươi? Ngươi còn nhặt điện thoại đi động cùng chứng minh thư của người chết..."
Tiêu Diệu nghe nói như thế nheo mắt lại liếc Phương Nhã Lan một cái, Phương Nhã Lan bị dọa trốn đến sau lưng Khang Tư Thành, nàng ghé vào bên tai Khang Tư Thành, nói: "Ngươi xem ánh mắt nàng nhìn ta có kì quái không, ta thấy nàng đúng là bị bệnh tâm thần, hẳn là không có sai?"
Khang Tư Thành cũng đề phòng nhìn Tiêu Diệu, ánh mắt Tiêu Diệu nhìn Phương Nhã Lan đích xác rất quái lạ, ánh mắt kia lạnh như băng không mang theo chút tình cảm, tựa như đang nhìn một người chết...
Hắn lại không biết Phương Nhã Lan ở trong lòng Tiêu Diệu đích thực là người chết, nếu vừa rồi nàng không an bài mọi người ra giết tang thi, Phương Nhã Lan sẽ trở thành vật hi sinh thứ nhất, chết ở trong miệng tang thi...
Tiêu Diệu bỗng nhiên lùi về phía sau hai bước, giọng điệu bình thản nói: "Các ngươi không cần kiểm tra trên người ta có thương tích hay không, ta tự đi ra ngoài." Nói xong nàng đẩy cửa phòng bếp, đi đến hành lang bên ngoài.
Người bị thương được mẹ Chu Lâm cứu trở về kia giờ phút này cũng đang nằm ngoài hành lang, mẹ con Chu Lâm ở một bên chiếu cố hắn, Lưu Quyên cả người phát run ngồi xổm bên cạnh, có thể nhìn thấy được, người sống sót trong phòng bếp đã chia thành hai phái, Khang Tư Thành, Tôn Thông, Hứa Dương bọn họ một đội; mẹ con Chu Lâm, Lưu Quyên một đội, Tiêu Diệu không để ý tới bọn họ phân công thế nào, nàng ra ngoài liền lập tức hướng đến mấy túi gạo đặt ở hành lang. Trong phòng bếp không thể chất đống nhiều thứ, cho nên các nguyên liệu nấu ăn đều bị đem ra đặt ở một bên hành lang.
Hôm nay là mùng mười, ánh trăng tương đối sáng, Tiêu Diệu nương theo ánh sáng mờ nhạt của trăng cùng điện thoại di động nhìn ra trong hành lang tổng cộng có hơn mười túi gạo lớn, bảy tám túi bột mì, còn có vô số củ cải trắng, khoai tây, ớt xanh. Nàng biết tinh thần lực của bản thân hiện tai không đủ để mở ra không gian, liền ngồi xuống cạnh một túi gạo lớn, bình ổn tâm tình dao động. Theo thời gian trôi đi, tinh thần lực cũng dần khôi phục, Tiêu Diệu hồi tưởng lại những chuyện đã phát sinh, lòng lại càng bình tĩnh... Ánh mắt nhìn về phía ngoài cửa số cũng dần trở nên vô tình.
Bỗng nhiên nàng tập trung tinh thần vào một vị trí cố định, sau vài giây, trong không khí bỗng nhiên xuất hiện một vầng sáng màu vàng kim, vầng sáng càng lúc càng lớn, dần dần hình thành một cái cửa đủ cho một người đi qua...
Các nhà nghiên cứu trong căn cứ từng đối với không gian dị năng đưa ra một giả thiết, trong đó nói, người sở hữu không gian dị năng kỳ thực cũng không có năng lực sáng tạo không gian, không gian đó nguyên bản là tồn tại ở một thời không khác, người có được không gian dị năng chính là có được quyền hạn sử dụng không gian, cho nên trừ bỏ chính họ, không ai có thể nhìn thấy cổng vào không gian.
Tiêu Diệu nhấc chân đi vào không gian, đợi sau khi mắt thích ứng với ánh sáng liền cẩn thận kiểm tra, nàng phát hiện bốn phần năm không gian quả nhiên không có chút hơi nước, trên mặt không khỏi lộ nụ cười, tâm tình cũng cực tốt.
Lúc vừa mới trọng sinh nàng sở dĩ phải đi mua gạo cùng đồ ăn chính là bởi vì không gian của nàng độ ẩm rất cao, không thể bảo quản đồ ăn lâu dài, hơn nữa nàng sợ hãi dị năng xảy ra sai lầm, cho nên mới mua đồ ăn phòng thân. Hiện giờ không gian của nàng phát sinh biến hóa, chẳng những diện tích lớn, hơn nữa hơi nước phân bố cũng bị tập trung tại một phần không gian, xem ra không gian quả nhiên là tiến hóa ... Từ nay về sau không gian này chẳng những có thể hấp thu hơi nước, còn có thể chứa đựng đồ ăn.
Tiêu Diệu nhìn xa xa mẹ con Chu Lâm cùng Lưu Quyên đều co thành một đoàn, hắc ám che giấu hết thảy, chỉ mơ hồ có thể nhìn thấy bóng dáng bọn họ, vì thế Tiêu Diệu trong bóng tối, yên tâm đem lương thực cùng rau dưa trên hành lang đều chuyển vào không gian của bản thân, sau đó cầm lấy một dĩa thức ăn đã nấu chín hung hăn nuốt xuống.
Đây là bữa cơm đầu tiên sau khi nàng trọng sinh, cũng là lần duy nhất được ăn tối thư thái suốt ba năm trở lại.
Cơm căn tin trường học vốn không ngon, để lạnh lại càng khó nuốt, nhưng Tiêu Diệu không chút để ý, chỉ biết ăn no, mạt thế về sau, đồ ăn khan hiếm lợi hại, đừng nói đến cơm lạnh canh lạnh, lúc khổ sở nhất nàng cả cỏ cũng đều đã ăn qua...
Ăn cơm no, Tiêu Diệu lại đem lực chú ý dời đến việc thu thập vật tư, nàng mở cửa mấy cái tủ quầy trên hành lang, tìm kiếm vật tư khả dụng, qua hơn nửa giờ cố gắng, rốt cục tìm ra một cái nồi đồng lớn có thể dùng nấu cơm, nguyên liệu, gia vị, tương cùng với nước khoáng, đồ uống...
/64
|