Nhân loại ở thời điểm đối mặt với đông đảo địch nhân, rất dễ dàng đoàn kết cùng nhau. Nhưng một khi nguy hiểm bên ngoài đã được tiêu trừ, mối liên kết giữa nhân loại cũng thật dễ dàng sụp đổ.
Tựa như Phương Triệu Vũ cùng Tráng Tử trước mắt.
Phương Triệu Vũ khinh thường Tráng Tử, điểm này hắn cũng không cần phải che giấu. Cha của hắn là một thương nhân nổi danh tại thủ đô, trước mạt thế, hắn tự giác phong cho bản thân mình là hoàng thái tử, cho dù đến mạt thế dưới hoàn cảnh tang thi đầy đất, hắn cũng vẫn như cũ tự cho rằng mình rất cao, đoàn người Tráng Tử trong mắt hắn chỉ là cỏ rác, hoàn toàn không cần tôn trọng.
Tráng Tử cũng luôn luôn nhìn Phương Triệu Vũ không vừa mắt, thường xuyên mắng hắn miệng thối ở sau lưng, hiện thời càng ở trước mặt hắn mắng hắn thúi lắm...
Bất mãn tích lũy nhiều ngày bỗng dưng bộc phát, Phương Triệu Vũ vứt xuống đồ ăn cùng bình nước trong tay, xông lên đá tráng tử một cước. Tráng Tử kêu to hoàn thủ, hai người lập tức lao vào đánh nhau.
Trần Hạo vội vàng tiến lên, hắn ngăn lại Tráng Tử đang đỏ mặt tía tai, đem chai nước khoáng cầm trong tay giao cho đám người phía sau hắn, nhẹ giọng xin lỗi nói: "Thực xin lỗi, Triệu Vũ không hiểu chuyện, ta thay hắn xin lỗi, các ngươi đừng để ý lời nói của hắn, chai nước này ta vừa mới mở ra, còn chưa có uống, mong các ngươi đừng ghét bỏ."
Tráng Tử hầm hừ trừng mắt nhìn Phương Triệu Vũ, lại quay qua nhìn Trần Hạo, hung tợn nói: "Ta là nể mặt ngươi!" Nói xong phun một ngụm nước miếng lên mặt đất, xoay người bước đi.
Ngay lúc Phương Triệu Vũ cùng Tráng Tử phát sinh xung đột, trên đường lớn bên thành phố K cũng đang có hai nhóm người phát sinh xung đột đồng dạng.
Một người trung niên vẻ mặt dữ tợn vọt vào trong khởi động một chiếc xe SUV vừa mới được người đậu lại trên đường. Trên đường phía trước cách hắn không xa đang có một người bị đám tang thi vây quanh, đau khổ giãy dụa. Đường Kim Đống khởi động xe cứu thương đuổi theo xe SUV phía trước, hắn rống to đối với trung niên lái xe: "Ngươi mau xuống xe, mau xuống xe cứu người! !"
Người trung niên điều khiển xe SUV trào phúng liếc mắt nhìn Đường Kim Đống một cái, nói: "Ngươi muốn cứu thì tự mình đi cứu, đừng cản đường của ta, ngu ngốc!" Hắn nói xong chuyển động tay lái, dùng cạnh xe hung hăng quẹt vào bên trái xe cứu thương. Tiếng sắt thép ma sát vang lên, xe cứu thương bị đụng sang một bên, xe SUV đạp chân ga vọt tới đường phía trước, bỏ lại sau lưng hai chiếc ô tô cùng mấy chục người đang bị tang thi vây quanh.
"Triệu Kiệt! ! Ta thảo ngươi bát bối tổ tông! !" Ngô Hiểu Long ở xa xa trong đàn tang thi dùng phương ngôn phía bắc lớn tiếng mắng tới xe SUV, hắn vừa mắng vừa lắp thêm tên vào cung nỏ của mình, bắn về phía tang thi đối diện.
Vốn tưởng rằng rốt cục gặp được người tốt có thể dẫn bọn hắn đến chỗ tránh nạn của tỉnh, không nghĩ tới lại gặp được một đám khốn khiếp vong ân phụ nghĩa!
Người trong ô tô thấy đường phía trước đã không thể đi tiếp, ào ào từ trên xe chạy xuống, bọn họ đều là cư dân trấn Hoài Vũ, còn có vài học sinh từ đại học thành phố H chạy đến... Bọn họ cũng bị người lái xe SUV phía trước bỏ lại.
Ngay lúc đám người trong xe đều đang chạy loạn, một người ngồi cuối cùng trong góc ô tô cũng thong thả đứng lên. Thân thể hắn gầy dài, mặc y phục bảo vệ dài rộng, nửa gương mặt đều bị che dưới chiếc mũ bảo vệ rộng rãi, chỉ lộ ra cái cằm tinh tế, môi rất mỏng, mũi thẳng đứng xinh đẹp. Nếu chỉ nhìn một phần gương mặt này, cũng không khó đoán ra hắn là một mỹ nam tử.
Thân thể hắn có chút lay động, thoạt nhìn thật suy yếu, nhưng hắn vẫn là từ sau lưng lấy ra một ống tuýp, gia nhập đội ngũ huyết chiến cùng tang thi.
——— —————— —————— ————————
Thời điểm Phương Triệu Vũ cùng Tráng Tử xung đột, Tiêu Diệu từ đầu đến cuối đều xem náo nhiệt, đồng thời trong đầu nàng cũng nghĩ đến chuyện của bản thân. Bỗng nhiên xuất hiện tảng đá màu đỏ, tỉnh H cao tốc biến dị, khu khai phá phía Tây không hề có tang thi, đều là những việc mà kiếp trước nàng không biết. Hiện tại nàng lo lắng nhất chính là trên đường về nhà sẽ phải đi qua vài tỉnh cũng có loại tảng đá màu đỏ có thể gia tốc tang thi biến dị này, nếu thực như vậy, đường về nhà có khả năng sẽ càng khó đi.
Nàng bỗng nhiên giữ chặt Trần Hạo bên cạnh, hỏi: "Ngươi đã liên hệ cùng thủ đô, có biết trong nước còn có tỉnh nào có loại tảng đá màu đỏ này không?" Nàng nói xong chỉ chỉ hướng thành phố K.
Trần Hạo nghe được câu hỏi của Tiêu Diệu đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó ánh mắt lóe lên, hắn kéo Tiêu Diệu đến bên cạnh hỏi: "Ngươi đối với loại tảng đá màu đỏ này thấy thế nào?"
Tiêu Diệu nói: "Nó có thể làm tăng tốc độ biến dị của tang thi."
"Đúng vậy, còn gì nữa?"
"Không còn." Tiêu Diệu lắc đầu, nàng từ ánh sáng lóe ra trong mắt Trần Hạo cảm giác được một điểm không thích hợp.
Trần Hạo nói: "Bốn ngày trước, ta lần đầu tiên phát hiện loại tảng đá màu đỏ này, liền gọi điện thoại báo cáo cho thủ đô, ngươi đoán bọn họ nói như thế nào?" Hắn không đợi Tiêu Diệu trả lời tiếp tục nói: "Bọn họ muốn ta giữ bí mật, chuyện này không được nói cho bất luận kẻ nào biết."
Tiêu Diệu ánh mắt dần nghiêm túc, nghe thấy Trần Hạo tiếp tục nói: "Sau này ta gọi điện thoại hỏi một lão chiến hữu của cha ta, hắn nói tảng đá đó cùng kế hoạch nghiên cứu hạng nhất của quốc gia có liên quan, kế hoạch này trước mắt thuộc loại cơ mật cao nhất, người thường căn bản không có quyền biết được, cho nên ta khuyên ngươi tốt nhất nên quên chuyện tảng đá màu đỏ ấy đi, bất luận thế nào cũng không được nhắc tới với kẻ khác, cũng đừng tùy ý tìm người hỏi thăm."
Tiêu Diệu nhăn mày, nàng vốn chính là muốn biết một chút về tình hình giao thông của vài tỉnh phía trước, sau lại cùng đoàn xe loạn thất bát tao này của Trần Hạo mỗi người đi một ngả, không nghĩ tới loại tảng đá màu đỏ này cư nhiên lại là bí mật không thể hỏi. Nàng mang theo chút trào phúng nói: "Tảng đá chói lọi đó đặt ngay tại trung tâm thành phố, chỉ cần là người có mắt đều có thể nhìn thấy, loại sự tình này quốc gia còn muốn giấu diếm? Ngươi cảm thấy giấu giếm được sao?"
Trần Hạo lắc đầu: "Ngươi cũng nhìn thấy vừa rồi tại thành phố K có bao nhiêu tang thi... Không phải ai cũng có vận khí tốt như chúng ta có thể từ trong bầy tang thi lao ra, lúc trước ta may mắn, thời điểm đi cảnh khu tìm xe vừa vặn gặp được cảnh sát biến thành tang thi, lấy được súng của bọn họ. Sau này tinh hạch chúng ta dùng đều là dựa vào hai khẩu súng kia mà lấy được, nếu không có loại tinh hạch đó, ta cùng Triệu Vũ đều sẽ không tăng lên siêu năng lực, đương nhiên cũng không sống nổi đến hiện tại. Người có thể gặp được vận may như chúng ta cũng không nhiều, cho nên ta cảm thấy người sống sót gặp qua tảng đá màu đỏ này, một vạn người cũng có chín ngàn chín trăm chín mươi người sẽ bị tang thi cắn chết hoặc là bị vây trong thi đàn không ra được..."
Trần Hạo nghĩ nghĩ lại bổ sung thêm: "Còn có Trịnh Khôn, nếu không có hắn hy sinh, cơ hội sống sót của chúng ta lại càng nhỏ, còn có ta cám ơn ngươi, nếu không phải ngươi giết chết hai con tang thi kia, người chết sẽ là chúng ta."
"Không cần khách khí!" Tiêu Diệu bĩu môi, loại cảm tạ công thức hóa này của Trần Hạo vốn không có ý nghĩa gì: "Ngươi nếu thật muốn cảm tạ ta, thì nói cho ta biết tỉnh khác đến cùng có hay không loại tảng đá màu đỏ này."
Trần Hạo thở dài nói: "Trừ bỏ tỉnh H, còn có tỉnh S cùng vùng duyên hải tỉnh G cũng phát hiện loại tảng đá này."
Tiêu Diệu lập tức khẩn trương, tỉnh S... Khoảng cách cùng quê nhà nàng cũng không xa, nàng vội vã hỏi: "Quốc gia hiện tại đã có đối sách ứng phó với tang thi chưa?"
"Không có, hiện tại thủ đô chỉ có thể miễn cưỡng duy trì trật tự, muốn tìm ra biện pháp đối phó tang thi, sẽ phải khu khai phá phía Tây ổn định, bất quá ta phỏng chừng ít nhất cũng phải đợi nửa năm." Trần Hạo lắc đầu nói.
Tiêu Diệu nghe nói như thế rốt cuộc vô tâm lưu lại, nàng quay người mở cửa xe, thấy Phương Phương vẫn ngồi tại ghế sau ô tô ăn cái gì đó, liền đem nàng kéo xuống xe, nhảy vào chỗ điều khiển phát động ô tô.
Trần Hạo vội vàng kêu: "Ngươi đi đâu?"
"Về nhà!" Tiêu Diệu ném những lời này lại liền khởi động ô tô cấp tốc rời đi.
Tựa như Phương Triệu Vũ cùng Tráng Tử trước mắt.
Phương Triệu Vũ khinh thường Tráng Tử, điểm này hắn cũng không cần phải che giấu. Cha của hắn là một thương nhân nổi danh tại thủ đô, trước mạt thế, hắn tự giác phong cho bản thân mình là hoàng thái tử, cho dù đến mạt thế dưới hoàn cảnh tang thi đầy đất, hắn cũng vẫn như cũ tự cho rằng mình rất cao, đoàn người Tráng Tử trong mắt hắn chỉ là cỏ rác, hoàn toàn không cần tôn trọng.
Tráng Tử cũng luôn luôn nhìn Phương Triệu Vũ không vừa mắt, thường xuyên mắng hắn miệng thối ở sau lưng, hiện thời càng ở trước mặt hắn mắng hắn thúi lắm...
Bất mãn tích lũy nhiều ngày bỗng dưng bộc phát, Phương Triệu Vũ vứt xuống đồ ăn cùng bình nước trong tay, xông lên đá tráng tử một cước. Tráng Tử kêu to hoàn thủ, hai người lập tức lao vào đánh nhau.
Trần Hạo vội vàng tiến lên, hắn ngăn lại Tráng Tử đang đỏ mặt tía tai, đem chai nước khoáng cầm trong tay giao cho đám người phía sau hắn, nhẹ giọng xin lỗi nói: "Thực xin lỗi, Triệu Vũ không hiểu chuyện, ta thay hắn xin lỗi, các ngươi đừng để ý lời nói của hắn, chai nước này ta vừa mới mở ra, còn chưa có uống, mong các ngươi đừng ghét bỏ."
Tráng Tử hầm hừ trừng mắt nhìn Phương Triệu Vũ, lại quay qua nhìn Trần Hạo, hung tợn nói: "Ta là nể mặt ngươi!" Nói xong phun một ngụm nước miếng lên mặt đất, xoay người bước đi.
Ngay lúc Phương Triệu Vũ cùng Tráng Tử phát sinh xung đột, trên đường lớn bên thành phố K cũng đang có hai nhóm người phát sinh xung đột đồng dạng.
Một người trung niên vẻ mặt dữ tợn vọt vào trong khởi động một chiếc xe SUV vừa mới được người đậu lại trên đường. Trên đường phía trước cách hắn không xa đang có một người bị đám tang thi vây quanh, đau khổ giãy dụa. Đường Kim Đống khởi động xe cứu thương đuổi theo xe SUV phía trước, hắn rống to đối với trung niên lái xe: "Ngươi mau xuống xe, mau xuống xe cứu người! !"
Người trung niên điều khiển xe SUV trào phúng liếc mắt nhìn Đường Kim Đống một cái, nói: "Ngươi muốn cứu thì tự mình đi cứu, đừng cản đường của ta, ngu ngốc!" Hắn nói xong chuyển động tay lái, dùng cạnh xe hung hăng quẹt vào bên trái xe cứu thương. Tiếng sắt thép ma sát vang lên, xe cứu thương bị đụng sang một bên, xe SUV đạp chân ga vọt tới đường phía trước, bỏ lại sau lưng hai chiếc ô tô cùng mấy chục người đang bị tang thi vây quanh.
"Triệu Kiệt! ! Ta thảo ngươi bát bối tổ tông! !" Ngô Hiểu Long ở xa xa trong đàn tang thi dùng phương ngôn phía bắc lớn tiếng mắng tới xe SUV, hắn vừa mắng vừa lắp thêm tên vào cung nỏ của mình, bắn về phía tang thi đối diện.
Vốn tưởng rằng rốt cục gặp được người tốt có thể dẫn bọn hắn đến chỗ tránh nạn của tỉnh, không nghĩ tới lại gặp được một đám khốn khiếp vong ân phụ nghĩa!
Người trong ô tô thấy đường phía trước đã không thể đi tiếp, ào ào từ trên xe chạy xuống, bọn họ đều là cư dân trấn Hoài Vũ, còn có vài học sinh từ đại học thành phố H chạy đến... Bọn họ cũng bị người lái xe SUV phía trước bỏ lại.
Ngay lúc đám người trong xe đều đang chạy loạn, một người ngồi cuối cùng trong góc ô tô cũng thong thả đứng lên. Thân thể hắn gầy dài, mặc y phục bảo vệ dài rộng, nửa gương mặt đều bị che dưới chiếc mũ bảo vệ rộng rãi, chỉ lộ ra cái cằm tinh tế, môi rất mỏng, mũi thẳng đứng xinh đẹp. Nếu chỉ nhìn một phần gương mặt này, cũng không khó đoán ra hắn là một mỹ nam tử.
Thân thể hắn có chút lay động, thoạt nhìn thật suy yếu, nhưng hắn vẫn là từ sau lưng lấy ra một ống tuýp, gia nhập đội ngũ huyết chiến cùng tang thi.
——— —————— —————— ————————
Thời điểm Phương Triệu Vũ cùng Tráng Tử xung đột, Tiêu Diệu từ đầu đến cuối đều xem náo nhiệt, đồng thời trong đầu nàng cũng nghĩ đến chuyện của bản thân. Bỗng nhiên xuất hiện tảng đá màu đỏ, tỉnh H cao tốc biến dị, khu khai phá phía Tây không hề có tang thi, đều là những việc mà kiếp trước nàng không biết. Hiện tại nàng lo lắng nhất chính là trên đường về nhà sẽ phải đi qua vài tỉnh cũng có loại tảng đá màu đỏ có thể gia tốc tang thi biến dị này, nếu thực như vậy, đường về nhà có khả năng sẽ càng khó đi.
Nàng bỗng nhiên giữ chặt Trần Hạo bên cạnh, hỏi: "Ngươi đã liên hệ cùng thủ đô, có biết trong nước còn có tỉnh nào có loại tảng đá màu đỏ này không?" Nàng nói xong chỉ chỉ hướng thành phố K.
Trần Hạo nghe được câu hỏi của Tiêu Diệu đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó ánh mắt lóe lên, hắn kéo Tiêu Diệu đến bên cạnh hỏi: "Ngươi đối với loại tảng đá màu đỏ này thấy thế nào?"
Tiêu Diệu nói: "Nó có thể làm tăng tốc độ biến dị của tang thi."
"Đúng vậy, còn gì nữa?"
"Không còn." Tiêu Diệu lắc đầu, nàng từ ánh sáng lóe ra trong mắt Trần Hạo cảm giác được một điểm không thích hợp.
Trần Hạo nói: "Bốn ngày trước, ta lần đầu tiên phát hiện loại tảng đá màu đỏ này, liền gọi điện thoại báo cáo cho thủ đô, ngươi đoán bọn họ nói như thế nào?" Hắn không đợi Tiêu Diệu trả lời tiếp tục nói: "Bọn họ muốn ta giữ bí mật, chuyện này không được nói cho bất luận kẻ nào biết."
Tiêu Diệu ánh mắt dần nghiêm túc, nghe thấy Trần Hạo tiếp tục nói: "Sau này ta gọi điện thoại hỏi một lão chiến hữu của cha ta, hắn nói tảng đá đó cùng kế hoạch nghiên cứu hạng nhất của quốc gia có liên quan, kế hoạch này trước mắt thuộc loại cơ mật cao nhất, người thường căn bản không có quyền biết được, cho nên ta khuyên ngươi tốt nhất nên quên chuyện tảng đá màu đỏ ấy đi, bất luận thế nào cũng không được nhắc tới với kẻ khác, cũng đừng tùy ý tìm người hỏi thăm."
Tiêu Diệu nhăn mày, nàng vốn chính là muốn biết một chút về tình hình giao thông của vài tỉnh phía trước, sau lại cùng đoàn xe loạn thất bát tao này của Trần Hạo mỗi người đi một ngả, không nghĩ tới loại tảng đá màu đỏ này cư nhiên lại là bí mật không thể hỏi. Nàng mang theo chút trào phúng nói: "Tảng đá chói lọi đó đặt ngay tại trung tâm thành phố, chỉ cần là người có mắt đều có thể nhìn thấy, loại sự tình này quốc gia còn muốn giấu diếm? Ngươi cảm thấy giấu giếm được sao?"
Trần Hạo lắc đầu: "Ngươi cũng nhìn thấy vừa rồi tại thành phố K có bao nhiêu tang thi... Không phải ai cũng có vận khí tốt như chúng ta có thể từ trong bầy tang thi lao ra, lúc trước ta may mắn, thời điểm đi cảnh khu tìm xe vừa vặn gặp được cảnh sát biến thành tang thi, lấy được súng của bọn họ. Sau này tinh hạch chúng ta dùng đều là dựa vào hai khẩu súng kia mà lấy được, nếu không có loại tinh hạch đó, ta cùng Triệu Vũ đều sẽ không tăng lên siêu năng lực, đương nhiên cũng không sống nổi đến hiện tại. Người có thể gặp được vận may như chúng ta cũng không nhiều, cho nên ta cảm thấy người sống sót gặp qua tảng đá màu đỏ này, một vạn người cũng có chín ngàn chín trăm chín mươi người sẽ bị tang thi cắn chết hoặc là bị vây trong thi đàn không ra được..."
Trần Hạo nghĩ nghĩ lại bổ sung thêm: "Còn có Trịnh Khôn, nếu không có hắn hy sinh, cơ hội sống sót của chúng ta lại càng nhỏ, còn có ta cám ơn ngươi, nếu không phải ngươi giết chết hai con tang thi kia, người chết sẽ là chúng ta."
"Không cần khách khí!" Tiêu Diệu bĩu môi, loại cảm tạ công thức hóa này của Trần Hạo vốn không có ý nghĩa gì: "Ngươi nếu thật muốn cảm tạ ta, thì nói cho ta biết tỉnh khác đến cùng có hay không loại tảng đá màu đỏ này."
Trần Hạo thở dài nói: "Trừ bỏ tỉnh H, còn có tỉnh S cùng vùng duyên hải tỉnh G cũng phát hiện loại tảng đá này."
Tiêu Diệu lập tức khẩn trương, tỉnh S... Khoảng cách cùng quê nhà nàng cũng không xa, nàng vội vã hỏi: "Quốc gia hiện tại đã có đối sách ứng phó với tang thi chưa?"
"Không có, hiện tại thủ đô chỉ có thể miễn cưỡng duy trì trật tự, muốn tìm ra biện pháp đối phó tang thi, sẽ phải khu khai phá phía Tây ổn định, bất quá ta phỏng chừng ít nhất cũng phải đợi nửa năm." Trần Hạo lắc đầu nói.
Tiêu Diệu nghe nói như thế rốt cuộc vô tâm lưu lại, nàng quay người mở cửa xe, thấy Phương Phương vẫn ngồi tại ghế sau ô tô ăn cái gì đó, liền đem nàng kéo xuống xe, nhảy vào chỗ điều khiển phát động ô tô.
Trần Hạo vội vàng kêu: "Ngươi đi đâu?"
"Về nhà!" Tiêu Diệu ném những lời này lại liền khởi động ô tô cấp tốc rời đi.
/64
|