Tiêu Diệu cúp điện thoại, lại cấp tốc nhắn tin cho Tiêu Dương. 【Nhà chị có an toàn không?】
Mười phút sau, Tiêu Dương hồi đáp: 【Trong nhà coi như an toàn, bên ngoài thật loạn, người trong khu nhà chị đều lái xe chạy ra ngoài, chị cũng chuẩn bị đi, em thế nào rồi?】
Tiêu Diệu vội vàng nhắn: 【Chị đừng ra ngoài, trừ khi có quân đội đến đón, em trong vòng một tháng sẽ đến thành phố S đón chị cùng về nhà!】. Cách một lát, nàng lại nhắn: 【Nhà chị có đủ lương thực để ăn trong một tháng không?】
Tiêu Dương đáp: 【Có mì ăn liền, sủi cảo đông lạnh, hạt bo bo, yến mạch, đủ ăn hai mươi ngày.】
Di động sắp hết pin, Tiêu Diệu vội vàng nhắn: 【Tiết kiệm một chút, nhớ kỹ không được ra ngoài, mười ngày sau còn có một lần phóng xạ, nhớ ngăn trở cửa sổ, chờ tin tức của em.】
Tiêu Dương rất nhanh nhắn lại: 【Em có phải đã biết cái gì rồi hay không?】
Di động đúng lúc này hết pin liền tự động tắt máy, Tiêu Diệu vội vàng lấy ra pin dự phòng trong túi thay vào, sau khi khởi động máy nàng cũng không có trả lời vấn đề của Tiêu Dương, chỉ nhắn: 【Tạm thời nghe theo lời em, hết thảy chờ gặp mặt lại nói.】
Tiêu Dương hồi âm đồng ý, Tiêu Diệu lại đem vài cách đối phó tang thi nhắn sang cho Tiêu Dương, điện thoại còn hơn 100 nguyên tiền phí, tin tưởng cũng đủ để sử dụng hai mươi ngày trước khi đường dây mạng tê liệt, nàng nghĩ vậy, cũng gửi tin nhắn đồng dạng cho cha mẹ.
Mười ngày sau sẽ có lần phóng xạ thứ hai, đến lúc đó sẽ có càng nhiều người cùng động vật biến thành tang thi. Hai mươi ngày sau phóng xạ lần thứ ba, mạng lưới thông tin trên toàn thế giới đồng loạt tê liệt, sau đó điện thoại di động sẽ hoàn toàn không thể sử dụng được nữa. Trước đó nàng muốn đem những chuyện mình biết dặn dò người nhà cho ổn thỏa.
Tang thi trong căn tin đều tụ tập ở phòng ăn, tiếng giãy dụa cùng tiếng thét chói tai vẫn bất chợt truyền đến, Tiêu Diệu căng thẳng thần kinh đem tủ quầy đẩy ra một khe nhỏ, nhìn thấy bên ngoài không có gì, đập vào mắt chỉ có sàn nhà lạnh lẽo cùng rau dưa bị cắt nát, đại đa số những người không bị cảm nhiễm đều đã sớm chạy ra khỏi nhà ăn, phục vụ cùng đầu bếp cũng đi theo cùng nhau chạy, Tiêu Diệu hít sâu mấy hơi, lại đem tủ quầy đóng lại.
Theo thời gian trôi qua, động tĩnh bên ngoài dần dần yếu đi, thanh âm của người càng ngày càng ít, tiếng gầm rú của quái vật lại càng ngày càng nhiều, Tiêu Diệu tính toán sơ qua một chút, vừa rồi trong phòng ăn có ít nhất một trăm năm mươi đến một trăm tám mươi người, dựa theo tỉ lệ cảm nhiễm 20%, hẳn là phải có đến ba mươi người trực tiếp bị biến thành tang thi, giả dụ ba mươi người này mỗi người cắn bị thương một bạn học, vậy bên ngoài có khoảng sáu mươi con tang thi, bất quá người bị tang thi cắn phải chờ tới 72 giờ sau mới có thể biến dị... Hơn nữa vừa rồi người sống sót lúc hướng ra phía ngoài chạy hẳn là cũng dẫn đi một phần rồi.
Tính theo như vậy, hiện tại bên ngoài trong phòng ăn hẳn là chỉ có hai mươi mấy con tang thi, Tiêu Diệu nghĩ đến đây thực sự có một cỗ xúc động muốn lao ra ngoài đem hai mươi mấy con tang thi kia toàn bộ giết chết.
Nhưng nàng lại có chút khiếp đảm, nàng nhắm mắt lại tự nói với bản thân, vẫn là dựa theo quy luật kiếp trước lẳng lặng mà chờ đi...
Kiếp trước, nàng trong tủ trốn bốn năm giờ, cho đến khi bên ngoài tiếng kêu của tang thi càng ngày càng xa, nàng mới có gan đi ra.
Sau này nàng đụng phải một người sống sót khác trốn trong ngăn tủ... Các nàng cùng nhau dọc theo cầu thang phía sau phòng bếp chạy đến nhà ăn lầu 2, nơi đó là căn tin cao cấp, dành cho các giáo sư và học sinh giàu có, bởi vì đồ ăn tương đối đắt, cho nên cũng không có nhiều khách, đến lầu hai các nàng lại gặp được vài người sống sót, bọn họ cùng nhau tốn rất nhiều công sức mới có thể đem mấy con tang thi trên lầu hai toàn bộ giết chết.
Sau đó, nàng cùng bốn người sống sót liền núp ở phía sau quầy bếp chờ đợi bên ngoài cứu viện, đáng tiếc thời gian cứ dần trôi, bên ngoài không có người tới cứu bọn họ, trong vườn trường tang thi ngược lại càng ngày càng nhiều.
Ngày 25 tháng 12, vài người tìm kiếm đồ ăn ở bên ngoài căn tin cầu cứu, đám người Tiêu Diệu dùng dây thừng kéo bọn họ lên, không nghĩ tới mấy người này sau khi vào được căn tin liền biến thành súc sinh không có nhân tính.
Đời này Tiêu Diệu không muốn để những chuyện như vậy tiếp tục tái diễn, nàng cũng không định cùng kiếp trước giống nhau ở trong căn tin nhỏ bé trốn suốt hai tháng.
Nàng chỉ cần trốn trong phòng ăn chín ngày, chín ngày sau kháng thể cùng không gian dị năng có thể toàn bộ hiện ra.
Chỉ cần kháng thể cùng dị năng xuất hiện nàng là có thể an tâm xung phong liều chết đi ra ngoài, bởi vì nàng có kháng thể màu đỏ cấp 5, cho dù có bị tang thi cắn phải cũng sẽ không biến dị, đến lúc đó nàng tìm chiếc xe đi thành phố S đón Tiêu Dương, rồi lại cùng nàng về Tây Nam tìm cha mẹ.
Tiêu Diệu nghĩ đến đây, lấy ra di động đem một ít thời gian mấu chốt, sự kiện trọng yếu cùng với các hạng mục công việc cần chú ý ghi lại, để phòng ngừa về sau thời điểm cần dùng đến lại quên mất.
Bên ngoài tiếng thét chói tai rốt cục đình chỉ, trong yên tĩnh ngẫu nhiên truyền đến thanh âm tang thi khàn khàn gầm nhẹ cùng tiếng cắn nuốt huyết nhục của nhân loại.
Tiêu Diệu cúi đầu nhìn di động, buổi chiều 4 giờ 15 phút, thời gian không sai biệt lắm, nàng ở trong ngăn tủ đơn giản bóp nhẹ một chút tay chân có phần tê cứng, tay phải gắt gao nắm giữ cờ-lê, nhẹ nhàng đẩy cửa tủ ra.
Bên ngoài vẫn như cũ thật yên tĩnh, cửa tủ quầy bị đẩy phát ra một tiếng két, Tiêu Diệu bị dọa vội vàng ngừng tay, một lát sau thấy không có động tĩnh gì, nàng liền đem tủ quầy hoàn toàn đẩy ra, nhẹ nhàng cẩn thận bước ra ngoài.
Đi về phía trước vài bước, bên tai mơ hồ truyền đến một trận âm thanh "Khách khách khách", Tiêu Diệu lập tức đem thân thể lui về đằng sau cái bàn, cẩn thận nhìn sang hướng âm thanh truyền đến, cách cửa phòng bếp khoảng ba thước có một nam sinh bị cắn chết đang nằm dưới đất, một con nữ tang thi tóc dài đang đè trước ngực hắn, hai tay dính đầy máu tươi hung hăng xé rách xương sườn nam sinh, thanh âm chính là theo nơi đó vọng lại. Tiêu Diệu trơ mắt nhìn xương sườn của nam sinh kia bị bứt ra, nữ tang thi cúi đầu điên cuồng cắn nuốt những bộ phận bên dưới xương sườn cùng trái tim... Mái tóc thật dài của nó bị máu tươi nhuộm thành một màu đỏ sẫm, phối hợp với ánh nắng chiều cùng vết máu loang lổ trên mặt đất, thật sự là so với phim kinh dị bom tấn của Mỹ còn ghê tởm hơn.
Tiêu Diệu đem thân thể lui về phía sau, con tang thi kia đang ăn hết sức vui vẻ, hoàn toàn không có chú ý tới nàng, nàng men theo cái bàn đi đến mặt sau của quầy hàng bằng inox, nhẹ nhàng hít thở một chút liền đi về phía cầu thang cuối hành lang...
Thời điểm đi qua được nửa đoạn hành lang, Tiêu Diệu nhìn thấy dưới quầy bày biện đồ ăn, giữa hai cửa tủ bằng gỗ màu vàng có mở ra một khe hở, đằng sau khe hở, một đôi mắt hoảng sợ gắt gao nhìn chằm chằm vào nàng, nàng vội vã làm một động tác im lặng, rồi vẫy tay với người đằng sau khe hở.
Nữ sinh trong ngăn tủ chậm rãi mở cửa ra, cả người run run bò đến, động tác của nàng phi thường cẩn thận, âm thanh phát ra khi di động so với Tiêu Diệu còn nhỏ hơn.
Hai người run như cầy sấy đi đến cửa cầu thang, cái cửa này mang hình chữ L, mặt trên thông với lầu hai, bên cạnh là một hành lang dài.
Thấy chung quanh đều không có nguy hiểm, Tiêu Diệu lôi kéo nữ sinh nữ sinh chạy đến lầu trên, khóa lại cửa sắt phía sau.
Mười phút sau, Tiêu Dương hồi đáp: 【Trong nhà coi như an toàn, bên ngoài thật loạn, người trong khu nhà chị đều lái xe chạy ra ngoài, chị cũng chuẩn bị đi, em thế nào rồi?】
Tiêu Diệu vội vàng nhắn: 【Chị đừng ra ngoài, trừ khi có quân đội đến đón, em trong vòng một tháng sẽ đến thành phố S đón chị cùng về nhà!】. Cách một lát, nàng lại nhắn: 【Nhà chị có đủ lương thực để ăn trong một tháng không?】
Tiêu Dương đáp: 【Có mì ăn liền, sủi cảo đông lạnh, hạt bo bo, yến mạch, đủ ăn hai mươi ngày.】
Di động sắp hết pin, Tiêu Diệu vội vàng nhắn: 【Tiết kiệm một chút, nhớ kỹ không được ra ngoài, mười ngày sau còn có một lần phóng xạ, nhớ ngăn trở cửa sổ, chờ tin tức của em.】
Tiêu Dương rất nhanh nhắn lại: 【Em có phải đã biết cái gì rồi hay không?】
Di động đúng lúc này hết pin liền tự động tắt máy, Tiêu Diệu vội vàng lấy ra pin dự phòng trong túi thay vào, sau khi khởi động máy nàng cũng không có trả lời vấn đề của Tiêu Dương, chỉ nhắn: 【Tạm thời nghe theo lời em, hết thảy chờ gặp mặt lại nói.】
Tiêu Dương hồi âm đồng ý, Tiêu Diệu lại đem vài cách đối phó tang thi nhắn sang cho Tiêu Dương, điện thoại còn hơn 100 nguyên tiền phí, tin tưởng cũng đủ để sử dụng hai mươi ngày trước khi đường dây mạng tê liệt, nàng nghĩ vậy, cũng gửi tin nhắn đồng dạng cho cha mẹ.
Mười ngày sau sẽ có lần phóng xạ thứ hai, đến lúc đó sẽ có càng nhiều người cùng động vật biến thành tang thi. Hai mươi ngày sau phóng xạ lần thứ ba, mạng lưới thông tin trên toàn thế giới đồng loạt tê liệt, sau đó điện thoại di động sẽ hoàn toàn không thể sử dụng được nữa. Trước đó nàng muốn đem những chuyện mình biết dặn dò người nhà cho ổn thỏa.
Tang thi trong căn tin đều tụ tập ở phòng ăn, tiếng giãy dụa cùng tiếng thét chói tai vẫn bất chợt truyền đến, Tiêu Diệu căng thẳng thần kinh đem tủ quầy đẩy ra một khe nhỏ, nhìn thấy bên ngoài không có gì, đập vào mắt chỉ có sàn nhà lạnh lẽo cùng rau dưa bị cắt nát, đại đa số những người không bị cảm nhiễm đều đã sớm chạy ra khỏi nhà ăn, phục vụ cùng đầu bếp cũng đi theo cùng nhau chạy, Tiêu Diệu hít sâu mấy hơi, lại đem tủ quầy đóng lại.
Theo thời gian trôi qua, động tĩnh bên ngoài dần dần yếu đi, thanh âm của người càng ngày càng ít, tiếng gầm rú của quái vật lại càng ngày càng nhiều, Tiêu Diệu tính toán sơ qua một chút, vừa rồi trong phòng ăn có ít nhất một trăm năm mươi đến một trăm tám mươi người, dựa theo tỉ lệ cảm nhiễm 20%, hẳn là phải có đến ba mươi người trực tiếp bị biến thành tang thi, giả dụ ba mươi người này mỗi người cắn bị thương một bạn học, vậy bên ngoài có khoảng sáu mươi con tang thi, bất quá người bị tang thi cắn phải chờ tới 72 giờ sau mới có thể biến dị... Hơn nữa vừa rồi người sống sót lúc hướng ra phía ngoài chạy hẳn là cũng dẫn đi một phần rồi.
Tính theo như vậy, hiện tại bên ngoài trong phòng ăn hẳn là chỉ có hai mươi mấy con tang thi, Tiêu Diệu nghĩ đến đây thực sự có một cỗ xúc động muốn lao ra ngoài đem hai mươi mấy con tang thi kia toàn bộ giết chết.
Nhưng nàng lại có chút khiếp đảm, nàng nhắm mắt lại tự nói với bản thân, vẫn là dựa theo quy luật kiếp trước lẳng lặng mà chờ đi...
Kiếp trước, nàng trong tủ trốn bốn năm giờ, cho đến khi bên ngoài tiếng kêu của tang thi càng ngày càng xa, nàng mới có gan đi ra.
Sau này nàng đụng phải một người sống sót khác trốn trong ngăn tủ... Các nàng cùng nhau dọc theo cầu thang phía sau phòng bếp chạy đến nhà ăn lầu 2, nơi đó là căn tin cao cấp, dành cho các giáo sư và học sinh giàu có, bởi vì đồ ăn tương đối đắt, cho nên cũng không có nhiều khách, đến lầu hai các nàng lại gặp được vài người sống sót, bọn họ cùng nhau tốn rất nhiều công sức mới có thể đem mấy con tang thi trên lầu hai toàn bộ giết chết.
Sau đó, nàng cùng bốn người sống sót liền núp ở phía sau quầy bếp chờ đợi bên ngoài cứu viện, đáng tiếc thời gian cứ dần trôi, bên ngoài không có người tới cứu bọn họ, trong vườn trường tang thi ngược lại càng ngày càng nhiều.
Ngày 25 tháng 12, vài người tìm kiếm đồ ăn ở bên ngoài căn tin cầu cứu, đám người Tiêu Diệu dùng dây thừng kéo bọn họ lên, không nghĩ tới mấy người này sau khi vào được căn tin liền biến thành súc sinh không có nhân tính.
Đời này Tiêu Diệu không muốn để những chuyện như vậy tiếp tục tái diễn, nàng cũng không định cùng kiếp trước giống nhau ở trong căn tin nhỏ bé trốn suốt hai tháng.
Nàng chỉ cần trốn trong phòng ăn chín ngày, chín ngày sau kháng thể cùng không gian dị năng có thể toàn bộ hiện ra.
Chỉ cần kháng thể cùng dị năng xuất hiện nàng là có thể an tâm xung phong liều chết đi ra ngoài, bởi vì nàng có kháng thể màu đỏ cấp 5, cho dù có bị tang thi cắn phải cũng sẽ không biến dị, đến lúc đó nàng tìm chiếc xe đi thành phố S đón Tiêu Dương, rồi lại cùng nàng về Tây Nam tìm cha mẹ.
Tiêu Diệu nghĩ đến đây, lấy ra di động đem một ít thời gian mấu chốt, sự kiện trọng yếu cùng với các hạng mục công việc cần chú ý ghi lại, để phòng ngừa về sau thời điểm cần dùng đến lại quên mất.
Bên ngoài tiếng thét chói tai rốt cục đình chỉ, trong yên tĩnh ngẫu nhiên truyền đến thanh âm tang thi khàn khàn gầm nhẹ cùng tiếng cắn nuốt huyết nhục của nhân loại.
Tiêu Diệu cúi đầu nhìn di động, buổi chiều 4 giờ 15 phút, thời gian không sai biệt lắm, nàng ở trong ngăn tủ đơn giản bóp nhẹ một chút tay chân có phần tê cứng, tay phải gắt gao nắm giữ cờ-lê, nhẹ nhàng đẩy cửa tủ ra.
Bên ngoài vẫn như cũ thật yên tĩnh, cửa tủ quầy bị đẩy phát ra một tiếng két, Tiêu Diệu bị dọa vội vàng ngừng tay, một lát sau thấy không có động tĩnh gì, nàng liền đem tủ quầy hoàn toàn đẩy ra, nhẹ nhàng cẩn thận bước ra ngoài.
Đi về phía trước vài bước, bên tai mơ hồ truyền đến một trận âm thanh "Khách khách khách", Tiêu Diệu lập tức đem thân thể lui về đằng sau cái bàn, cẩn thận nhìn sang hướng âm thanh truyền đến, cách cửa phòng bếp khoảng ba thước có một nam sinh bị cắn chết đang nằm dưới đất, một con nữ tang thi tóc dài đang đè trước ngực hắn, hai tay dính đầy máu tươi hung hăng xé rách xương sườn nam sinh, thanh âm chính là theo nơi đó vọng lại. Tiêu Diệu trơ mắt nhìn xương sườn của nam sinh kia bị bứt ra, nữ tang thi cúi đầu điên cuồng cắn nuốt những bộ phận bên dưới xương sườn cùng trái tim... Mái tóc thật dài của nó bị máu tươi nhuộm thành một màu đỏ sẫm, phối hợp với ánh nắng chiều cùng vết máu loang lổ trên mặt đất, thật sự là so với phim kinh dị bom tấn của Mỹ còn ghê tởm hơn.
Tiêu Diệu đem thân thể lui về phía sau, con tang thi kia đang ăn hết sức vui vẻ, hoàn toàn không có chú ý tới nàng, nàng men theo cái bàn đi đến mặt sau của quầy hàng bằng inox, nhẹ nhàng hít thở một chút liền đi về phía cầu thang cuối hành lang...
Thời điểm đi qua được nửa đoạn hành lang, Tiêu Diệu nhìn thấy dưới quầy bày biện đồ ăn, giữa hai cửa tủ bằng gỗ màu vàng có mở ra một khe hở, đằng sau khe hở, một đôi mắt hoảng sợ gắt gao nhìn chằm chằm vào nàng, nàng vội vã làm một động tác im lặng, rồi vẫy tay với người đằng sau khe hở.
Nữ sinh trong ngăn tủ chậm rãi mở cửa ra, cả người run run bò đến, động tác của nàng phi thường cẩn thận, âm thanh phát ra khi di động so với Tiêu Diệu còn nhỏ hơn.
Hai người run như cầy sấy đi đến cửa cầu thang, cái cửa này mang hình chữ L, mặt trên thông với lầu hai, bên cạnh là một hành lang dài.
Thấy chung quanh đều không có nguy hiểm, Tiêu Diệu lôi kéo nữ sinh nữ sinh chạy đến lầu trên, khóa lại cửa sắt phía sau.
/64
|