Căn phòng nhỏ hẹp, ngoại trừ một chiếc giường và một chiếc bàn ra thì cũng không còn cái gì nữa.
Devic cúi thấp đầu xuống, hai tay đặt trên đầu gối, an tĩnh ngồi trên mép giường. Mái tóc trắng lòa xòa rũ trên trán, che khuất hơn nửa khuôn mặt anh.
Bởi vì thân phận hiện tại của anh là sĩ quan mà không phải tội phạm nên người của khu C8 cũng không thể lộ liễu giam giữ anh, cũng không bắt anh phải đeo xiềng chân còng tay. Bất quá vì giam sát anh, trên hai góc trần nhà có lắp camera.
Những đồ vật trên người Devick đã bị lấy đi, ngay cả quân phục trên người cũng bị đổi thàn quần áo trắng đơn giản mà bệnh nhân thường dùng. Sau khi hóa thú, thân hình cũng trở nên cường tráng cao lớn hơn nên quần áo bệnh nhân mặc trên người cũng chật căng, vải trên người bám chặt vào cơ thể.
Đây chính là tình cảnh Hoffman nhìn thấy sau khi bước vào phòng.
Sắc mặt Devic tuy có hơi tiều tụy, dưới mắt đã xuất hiện quầng xanh nhạt. Anh đã dốc hết sức lực để chiến đấu với bọn giặc cướp, thật vất vả mới thoát được còn chưa kịp lấy lại sức đã bị nhốt ở đây, thậm chí còn bị cởi bộ quân phục trên người xuống. Khi vừa đến khu C8 các sĩ quan nhìn thấy anh như nhìn thấy quái vật. Vẻ mặt đó, ánh mắt khinh bỉ, lời nói chua ngoa như đâm vào trái tim khiến anh đau đớn. Anh kiêu ngạo vì mình là quân nhân, sau khi hóa thú vẫn cố gắng chứng minh mình vẫn là một người chiến sĩ, vậy mà những gì khu C8 đối với anh hoàn toàn hủy bỏ thân phận quân nhân của anh, đối với anh đây là một sự đả kích rất lớn.
Cho đến khi Hoffman đi đến trước mặt anh, Devic mới từ đang chìm trong suy nghĩ bừng tỉnh lại, ngẩng đầu lên mờ mịt nhìn về phía Hoffman. Khi anh nhìn rõ người mới đến, ánh mắt vô thần lóe lên: Thượng tá Hoffman, tôi…..”
Hoffman đè thấp mũ xuống che khuất camera. Anh vươn tay về phía Devic, giọng nói khách khí mà xa cách: “Thiếu tá Devic cậu vẫn khỏe chứ?”
Tia sáng trong mắt Devic nhất thời tan biến, cười khổ một tiếng, chậm rãi nâng bàn tay đã biến thành móng vuốt thú đặt lên bàn tay đang đeo găng trắng của Hoffman.
Hoffman dùng sức nắm lấy bàn tay anh, ngón tay cái sờ sờ móng vuốt.
Thấy Devic tỏ vẻ kinh ngạc, Hoffman ngẩng đầu lên dõi theo ánh mắt anh, chập rãi mà kiên định nói: “Thiếu tá Devic, thượng tá Corey bảo tôi nói với cậu mấy câu. Ông ấy nói, cậu được đích thân thượng tướng Rick phê chuẩn thân phận thủ vệ, trừ khi bộ chỉ huy cao nhất hạ lệnh nếu không không ai có quyền tước đoạt tư cách quân nhân của cậu. Giờ phút này cậu vẫn là một chiến sĩ, không nên quên mất nhiệm vụ của mình.”
Trong lòng Devic chấn động, suy nghĩ một chút liền hiểu được.
Hoffman buông tay ra, nhàn nhạt nói: “ Chúng tôi được tướng quân Đan Phật Nhĩ phê chuẩn, mỗi ngày sẽ đến kiểm tra thân thể cậu một lần, mong cậu phối hợp.” Hai người phán quan đi theo cầm dụng cụ tiến lên chuản bị kiểm tra thân thể cho Devic. Hoffman thong thả lui qua một bên, tay trái thờ ơ khoát lên cổ tay phải, ngón tay lặng lẽ chuyển động vân vê mấy cái ghim……
Nửa giờ sau, Hoffman từ trong phòng đi ra, liếc mắt một cái đen mặt lại đi đến trước mặt Minh Uy, khẽ cười nói: “Như thế nào? Có nhiều người và máy theo dõi như vậy mà Thượng tá Minh Uy vẫn còn lo lắng hay sao?”
Ánh mắt Minh Uy đảo qua mặt bọn họ, cũng không tỏ thái độ gì, chỉ nhàn nhạt nói: “ Cẩn thận một chút cũng tốt.”
Hắn cẩn thận quan sát mọi người hồi lâu, cũng không nhìn ra được gì khác thường, cũng không dám tiếp tục cản trở, chỉ đành cho đi.
Sau khi Minh Uy để cho nhóm người Hoffman dời đi, lập tức đi vào phòng kiểm tra. Hắn thấy Devic đang ngồi trên giường, không có gì bất thường, lúc này mới thấy nhẹ nhõm.
Devic nhíu mày nhìn hắn, nghi hoặc hỏi; “Thượng tá Minh Uy, ông có gì muốn hỏi tôi hay sao?”
Minh Uy bĩu môi, không nói một lời đóng của rời đi.
Devic cúi đầu mái tóc trắng rũ xuống che khuất khóe môi đang nhếch lên.
Trong phòng theo dõi khu C8, các binh lính đang làm nhiệm vụ lười nhác dựa vào ghế, hai chân bắt chéo buồn bã uống cà phê theo dõi mười mấy cái màn ảnh đang lóe sáng.
Màn hình bên phải chính là hình ảnh phòng giam Devic. Bây giờ đang là thời gian ăn cơm tối. Hình ảnh trong đó là một người binh lính đang phụ trách đưa cơm đẩy cửa đi vào, trên tay bưng mâm thức ăn.
Devic đang nằm trên giường, thờ ơ đắp một chiếc chăn, cái lưng hướng về phía camera tựa như đang ngủ. Binh lính đặt cái mâm trên bàn, đưa tay đẩy Devic. Bỗng một tia sáng lóe lên, hình ảnh trên màn hình bỗng trở nên vặn vẹo.
“ Đáng chết! Cái này nên sớm thay đi!” Người binh lính đang làm nhiệm vụ đứng lên điều chỉnh, tầm năm phút sau, màn hình cũng khôi phục lại rõ ràng.
Hình ảnh người binh lính đưa cơm vừa lúc này đang đi đến cửa, đồ ăn trên bàn không được động đến, mà Devic vẫn đang che đầu nằm ngủ như cũ trên giường, xem ra người binh lính không đánh thức được hắn đành phải đi ra.
Người binh lính theo dõi không thấy có gì khác thường, tức giận ngồi về chỗ cũ tiếp tục uống cà phê.
Người binh lình đưa cơm đi ra khỏi phòng, chiếc mũ kéo thấp xuống, hắn đẩy chiếc xe đựng thức ăn đi qua hai cảnh giới đang đứng gác ở ngoài, cũng không gặp vẫn đề nghi ngờ hay bị cản trở gì.
Hắn đẩy chiếc xe đến trong góc, nhanh chóng bước đến thang máy, nhấn nút công tắc, lo lắng chằm chằm nhìn vào từng con số đang nhảy. Đèn lóe sáng, thang máy rất nhanh dừng lại ở tầng trệt. Cửa thang máy mở ra, một tên sĩ quan C8 từ bên trong bước ra ngoài. Người binh lính bất ngờ không kịp trốn, nâng tay lên đang định tấn công người sĩ quan đã thấy hắn nâng tay ngăn cản nói: “ Tôi đến giúp anh, thiếu tá Devic.”
Devic kinh ngạc: “ Cái gì?”
Người sĩ quan cười cười, không hoang mang nói: “ Nếu không có tôi giúp, chỉ sợ anh muốn chạy trốn khỏi khu C8 để tìm viện trợ cũng khó mà thành công. Ví dụ như vừa rồi, nếu tôi không phải đã đổi cảnh vệ ở đây thành người của ta thì căn bản anh sẽ không có cách nào rời khỏi căn phòng đó.”
Devic nâng cánh tay phải giữa không trung, kinh ngạc nhìn người này, nửa ngày sau mới lẩm bẩm nói: “Kiều Trì……Sĩ quan phụ tá, anh, anh, như thế nào….Anh rốt cuộc là người như thế nào?”
Kiều Trì chớp chớp mắt, mỉm cười nói: “Về sau anh sẽ biết thân phận thực sự của tôi. À đúng rồi sao anh không giết tên binh lính đưa cơm đó, hắn cũng là người của ta sao?”
******
Đêm, 9 giờ 30 phút, khu C8 thổi còi đổi gác.
Corey và Mike theo như kế hoạch, nghĩ cách làm cho bọn quân nhân giám thị khu C8 rời đi, sau đó mang theo vài tên quân nhân đã chọn lựa lén lút chuồn khỏi tòa nhà bộ chỉ huy khu C8.
Riva đã từng phục vụ ở khu C8 nên rất quen thuộc địa hình, có anh dẫn đường, một nhóm bảy người rất nhanh đã đến nơi đỗ phi cơ chiến đấu. Kế hoạch diễn ra còn thuận lợi hơn so với trong tưởng tượng, một đường không hề gặp trở ngại hay kiểm tra gì, ngay cả binh lính tuần tra cũng không thấy. Corey và Mike tuy rằng thấy có gì đó không thích hợp nhưng thời gian cấp bách cũng không cho phép họ nghĩ ngợi gì.
Corey lấy chiếc chìa khóa điện tử điều khiển từ xa Hoffman đưa cho anh, giao cho Riva. Riva rất nhanh đã mở cửa khoang chiếc máy bay chiến đấu nhảy vào, Corey cũng lên theo. Mike và một gã sĩ quan khác cũng dùng chìa khóa mở một chiếc máy bay chiến đấu khác.
Corey nhìn đồng hồ, chỉ kém một phút nữa là đến mười giờ. Thủ vệ khu C8 đúng mười giờ sẽ đổi ca, thay quân trang 5 phút. Thời gian 5 phút này là thời điểm khu C8 canh gác lỏng lẻo nhất, mà anh đã để cho Hoffman truyền lại với Devic là bọn họ lúc này sẽ mở cửa lối đi dưới đất của máy bay.
Chốt mở sân bay trong đài chỉ huy, nhóm người Corey không có vũ khí, trừ Devic ra thì không ai có thể mở được cánh cửa sắt nặng nề trong khu chỉ huy. Thời gian trôi qua, rất nhanh đã mười giờ 3 phút. Đúng lúc họ đang cảm thấy lo lắng, bầu trời phía trên lối đi của phi trường bỗng hiện ra. Sau đó chiếc cửa hình quạt bằng kim loại xoay tròn mở ra, mấy giây sau một hình tròn to lớn xuất hiện ở không trung.
“ Lối đi mở rồi.” Riva hô to, kéo chiếc cần lái máy bay. Hai chiếc phi cơ chạy thẳng tắp trên đường băng rồi bay hướng lên không trung, trong nháy mắt khu đã bỏ khu C8 dưới đất bay lên bầu trời đêm.
Một chiếc xe bọc thép màu đen đang chạy băng băng trên đường, sau xe là một con hổ màu trắng và một con sói to màu xám. Người lái chiếc xe bọc thép đeo một chiếc mặt nạ, quan phục trên người nhiều chỗ đã bị rách, ánh mắt lộ vẻ lo sợ nhìn qua kính chiếc hậu.
Nhưng hắn lo không phải là bị kẻ khác đuổi theo mà là người thanh niên đang hấp hối ngồi đằng sau.
Ngực Dạ Lam quấn băng gạc lên đến vai, bông y tế dùng để cầm máu đã thấm đầy máu đặt bên cạnh. Vai hắn đã bị thú cắn, vết thương ở ngực vừa nặng vừa sâu nhìn mà ghê người. Máu đã chảy ra thấm ướt băng vải, hai tên cướp không bị thương đang luống cuống cầm máu cho hắn. Miệng vết thương không ngừng chảy máu, hai tên kia gấp đến đầu chảy đầy mồ hôi lại càng thêm kích động.
Môt tên cướp không chịu được mở miệng cầu xin: “Đội……….Đội trưởng, Phó đội trưởng Dạ Lam bị thương rất nặng chúng tôi không cầm máu được.”
Dạ Hoàng liếc mắt một cái, mười ngón tay nắm chặt tay lái, cũng không quay đầu lại quát; “ Cứu sống hắn! Bằng không các ngươi hãy lăn xuống cút vào mồm con hổ kia.” Vừa dứt lời thân thể Dạ Lam bỗng co giật, hô hấp dồn dập, lồng ngực phập phồng, đôi mắt run rẩy, máu tươi trong miệng tràn ra, sắc mặt xanh trắng.
“ Đội phó.”
Nghe thấy thủ hạ hoảng sợ kêu một tiếng, Dạ hoàng quay đầu nhìn lại, tim mật thắt lại, đưa tay túm lấy cổ áo một tên giặc cướp, ném hắn đến trước” Ngươi lái xe đi.” Dạ hoàng bỏ tay lái, nhảy đến phía sau ngồi bên cạnh Dạ Lam, vành mắt đỏ ửng, đoạt lấy cái băng quấn chặt lại trên người hắn.
Tên cướp vội vàng đón lấy tay lái, liếc qua kính chiếu hậu, nhất thời bị dọa cho hồn phi phách tán, cả kinh kêu lên; “Đội Trưởng! Bọn họ đuổi theo đến nơi rồi!” Tiếng kêu bị tiếng hổ gầm bên ngoài xe lấn át.
Sườn xe bỗng nhiên chấn động mạnh, Dạ Hoàng đứng không vững, cơ thể té về phía trước, nặng nề đập vào cửa sau xe.
Hắn còn chưa kịp đứng dậy, một chiếc móng vuốt hổ đã đập lên cửa xe, chiếc móng vuốt cứng như thép vừa vặn xẹt qua đầu vai Dạ Hoàng, làm rách một mảng da thịt hắn, đầu móng vuốt còn đang đặt trên chiếc mặt nạ bảo hộ của hắn, cằm bị chiếc móng vuốt xẹt qua cũng xuất hiện vài vết thương.
Dạ hoàng vội vàng chống thân thể xuống lăn qua một vòng, khó khăn lắm mới thoát được móng vuốt Ngân Hổ công kích lần nữa. Chẳng qua chiếc mặt nạ bị Ngân Hổ kéo rơi, tên giặc cướp bên cạnh liếc nhìn thấy khuôn mặt tuyệt mỹ của hắn trong lúc nhất thời cũng quên không nổ súng.
Dạ Hoàng tức giận đá văng tên kia, nhặt súng lên nhằm vào chiếc xe bọc thép đang đuổi theo về phía Ngân Hổ và Lier điên cuồng càn quét.
Ngân Hổ tung người một cái, nhảy lên nóc xe, gầm một tiếng, hai chiếc móng vuốt nặng nề giáng xuống, mui chiếc xe bằng thép tấm không chịu nổi sức nặng đổ sụp xuống.
Dạ Hoàng vứt súng xuống nằm lên Dạ Lam, lấy thân mình bảo vệ cho hắn. Tấm thép một nửa đập lên lưng hắn, một nửa rơi xuống hai chân tên cướp. Miệng Dạ Hoàng phun ra một ngụm máu tươi, hắn cắn răng chống cơ thể mình lên, trên cổ và trán nổi đầy gân xanh,
Tên cướp kia đau đớn la hét thảm thiết, bóp cò càn quét lung tung, viên đạn bay theo cửa sổ bắn vào chỗ ngồi đằng trước. Tên giặc cướp đang điều khiển xe bị viên đạn bay trúng gáy, trong chốc lát ngã lăn ra ghế lái.
Chiếc xe bọc thép không có người điều khiển, không khống chế được chạy tứ tung, đất đá bụi bặm cuồn cuộn bay đầy trời, nhằm đúng vách đá lao vào.
Ngân Hổ táp một cái lật tấm thép ra, ngậm lấy vai Dạ hoàng. Dạ Hoàng vội vàng ôm lấy cơ thể Dạ Lam, gắt gao không chịu buông tay. Ngân Hổ không tốn chút sức ôm lấy hắn và Dạ Lam vứt lên vai, phá tan cửa xe nhảy ra.
Ngân Hổ đáp xuống đất rồi nhanh chóng chạy đi, vài giây sau chỉ nghe thấy phía đằng sau truyền đến một tiếng nổ lớn. Chiếc xe bọc thép đập vào vách đá nổ tung rồi bốc cháy, những mảnh vụn bay tứ tung, khói cuồn cuộn bay lên tràn ngập xung quanh.
Devic cúi thấp đầu xuống, hai tay đặt trên đầu gối, an tĩnh ngồi trên mép giường. Mái tóc trắng lòa xòa rũ trên trán, che khuất hơn nửa khuôn mặt anh.
Bởi vì thân phận hiện tại của anh là sĩ quan mà không phải tội phạm nên người của khu C8 cũng không thể lộ liễu giam giữ anh, cũng không bắt anh phải đeo xiềng chân còng tay. Bất quá vì giam sát anh, trên hai góc trần nhà có lắp camera.
Những đồ vật trên người Devick đã bị lấy đi, ngay cả quân phục trên người cũng bị đổi thàn quần áo trắng đơn giản mà bệnh nhân thường dùng. Sau khi hóa thú, thân hình cũng trở nên cường tráng cao lớn hơn nên quần áo bệnh nhân mặc trên người cũng chật căng, vải trên người bám chặt vào cơ thể.
Đây chính là tình cảnh Hoffman nhìn thấy sau khi bước vào phòng.
Sắc mặt Devic tuy có hơi tiều tụy, dưới mắt đã xuất hiện quầng xanh nhạt. Anh đã dốc hết sức lực để chiến đấu với bọn giặc cướp, thật vất vả mới thoát được còn chưa kịp lấy lại sức đã bị nhốt ở đây, thậm chí còn bị cởi bộ quân phục trên người xuống. Khi vừa đến khu C8 các sĩ quan nhìn thấy anh như nhìn thấy quái vật. Vẻ mặt đó, ánh mắt khinh bỉ, lời nói chua ngoa như đâm vào trái tim khiến anh đau đớn. Anh kiêu ngạo vì mình là quân nhân, sau khi hóa thú vẫn cố gắng chứng minh mình vẫn là một người chiến sĩ, vậy mà những gì khu C8 đối với anh hoàn toàn hủy bỏ thân phận quân nhân của anh, đối với anh đây là một sự đả kích rất lớn.
Cho đến khi Hoffman đi đến trước mặt anh, Devic mới từ đang chìm trong suy nghĩ bừng tỉnh lại, ngẩng đầu lên mờ mịt nhìn về phía Hoffman. Khi anh nhìn rõ người mới đến, ánh mắt vô thần lóe lên: Thượng tá Hoffman, tôi…..”
Hoffman đè thấp mũ xuống che khuất camera. Anh vươn tay về phía Devic, giọng nói khách khí mà xa cách: “Thiếu tá Devic cậu vẫn khỏe chứ?”
Tia sáng trong mắt Devic nhất thời tan biến, cười khổ một tiếng, chậm rãi nâng bàn tay đã biến thành móng vuốt thú đặt lên bàn tay đang đeo găng trắng của Hoffman.
Hoffman dùng sức nắm lấy bàn tay anh, ngón tay cái sờ sờ móng vuốt.
Thấy Devic tỏ vẻ kinh ngạc, Hoffman ngẩng đầu lên dõi theo ánh mắt anh, chập rãi mà kiên định nói: “Thiếu tá Devic, thượng tá Corey bảo tôi nói với cậu mấy câu. Ông ấy nói, cậu được đích thân thượng tướng Rick phê chuẩn thân phận thủ vệ, trừ khi bộ chỉ huy cao nhất hạ lệnh nếu không không ai có quyền tước đoạt tư cách quân nhân của cậu. Giờ phút này cậu vẫn là một chiến sĩ, không nên quên mất nhiệm vụ của mình.”
Trong lòng Devic chấn động, suy nghĩ một chút liền hiểu được.
Hoffman buông tay ra, nhàn nhạt nói: “ Chúng tôi được tướng quân Đan Phật Nhĩ phê chuẩn, mỗi ngày sẽ đến kiểm tra thân thể cậu một lần, mong cậu phối hợp.” Hai người phán quan đi theo cầm dụng cụ tiến lên chuản bị kiểm tra thân thể cho Devic. Hoffman thong thả lui qua một bên, tay trái thờ ơ khoát lên cổ tay phải, ngón tay lặng lẽ chuyển động vân vê mấy cái ghim……
Nửa giờ sau, Hoffman từ trong phòng đi ra, liếc mắt một cái đen mặt lại đi đến trước mặt Minh Uy, khẽ cười nói: “Như thế nào? Có nhiều người và máy theo dõi như vậy mà Thượng tá Minh Uy vẫn còn lo lắng hay sao?”
Ánh mắt Minh Uy đảo qua mặt bọn họ, cũng không tỏ thái độ gì, chỉ nhàn nhạt nói: “ Cẩn thận một chút cũng tốt.”
Hắn cẩn thận quan sát mọi người hồi lâu, cũng không nhìn ra được gì khác thường, cũng không dám tiếp tục cản trở, chỉ đành cho đi.
Sau khi Minh Uy để cho nhóm người Hoffman dời đi, lập tức đi vào phòng kiểm tra. Hắn thấy Devic đang ngồi trên giường, không có gì bất thường, lúc này mới thấy nhẹ nhõm.
Devic nhíu mày nhìn hắn, nghi hoặc hỏi; “Thượng tá Minh Uy, ông có gì muốn hỏi tôi hay sao?”
Minh Uy bĩu môi, không nói một lời đóng của rời đi.
Devic cúi đầu mái tóc trắng rũ xuống che khuất khóe môi đang nhếch lên.
Trong phòng theo dõi khu C8, các binh lính đang làm nhiệm vụ lười nhác dựa vào ghế, hai chân bắt chéo buồn bã uống cà phê theo dõi mười mấy cái màn ảnh đang lóe sáng.
Màn hình bên phải chính là hình ảnh phòng giam Devic. Bây giờ đang là thời gian ăn cơm tối. Hình ảnh trong đó là một người binh lính đang phụ trách đưa cơm đẩy cửa đi vào, trên tay bưng mâm thức ăn.
Devic đang nằm trên giường, thờ ơ đắp một chiếc chăn, cái lưng hướng về phía camera tựa như đang ngủ. Binh lính đặt cái mâm trên bàn, đưa tay đẩy Devic. Bỗng một tia sáng lóe lên, hình ảnh trên màn hình bỗng trở nên vặn vẹo.
“ Đáng chết! Cái này nên sớm thay đi!” Người binh lính đang làm nhiệm vụ đứng lên điều chỉnh, tầm năm phút sau, màn hình cũng khôi phục lại rõ ràng.
Hình ảnh người binh lính đưa cơm vừa lúc này đang đi đến cửa, đồ ăn trên bàn không được động đến, mà Devic vẫn đang che đầu nằm ngủ như cũ trên giường, xem ra người binh lính không đánh thức được hắn đành phải đi ra.
Người binh lính theo dõi không thấy có gì khác thường, tức giận ngồi về chỗ cũ tiếp tục uống cà phê.
Người binh lình đưa cơm đi ra khỏi phòng, chiếc mũ kéo thấp xuống, hắn đẩy chiếc xe đựng thức ăn đi qua hai cảnh giới đang đứng gác ở ngoài, cũng không gặp vẫn đề nghi ngờ hay bị cản trở gì.
Hắn đẩy chiếc xe đến trong góc, nhanh chóng bước đến thang máy, nhấn nút công tắc, lo lắng chằm chằm nhìn vào từng con số đang nhảy. Đèn lóe sáng, thang máy rất nhanh dừng lại ở tầng trệt. Cửa thang máy mở ra, một tên sĩ quan C8 từ bên trong bước ra ngoài. Người binh lính bất ngờ không kịp trốn, nâng tay lên đang định tấn công người sĩ quan đã thấy hắn nâng tay ngăn cản nói: “ Tôi đến giúp anh, thiếu tá Devic.”
Devic kinh ngạc: “ Cái gì?”
Người sĩ quan cười cười, không hoang mang nói: “ Nếu không có tôi giúp, chỉ sợ anh muốn chạy trốn khỏi khu C8 để tìm viện trợ cũng khó mà thành công. Ví dụ như vừa rồi, nếu tôi không phải đã đổi cảnh vệ ở đây thành người của ta thì căn bản anh sẽ không có cách nào rời khỏi căn phòng đó.”
Devic nâng cánh tay phải giữa không trung, kinh ngạc nhìn người này, nửa ngày sau mới lẩm bẩm nói: “Kiều Trì……Sĩ quan phụ tá, anh, anh, như thế nào….Anh rốt cuộc là người như thế nào?”
Kiều Trì chớp chớp mắt, mỉm cười nói: “Về sau anh sẽ biết thân phận thực sự của tôi. À đúng rồi sao anh không giết tên binh lính đưa cơm đó, hắn cũng là người của ta sao?”
******
Đêm, 9 giờ 30 phút, khu C8 thổi còi đổi gác.
Corey và Mike theo như kế hoạch, nghĩ cách làm cho bọn quân nhân giám thị khu C8 rời đi, sau đó mang theo vài tên quân nhân đã chọn lựa lén lút chuồn khỏi tòa nhà bộ chỉ huy khu C8.
Riva đã từng phục vụ ở khu C8 nên rất quen thuộc địa hình, có anh dẫn đường, một nhóm bảy người rất nhanh đã đến nơi đỗ phi cơ chiến đấu. Kế hoạch diễn ra còn thuận lợi hơn so với trong tưởng tượng, một đường không hề gặp trở ngại hay kiểm tra gì, ngay cả binh lính tuần tra cũng không thấy. Corey và Mike tuy rằng thấy có gì đó không thích hợp nhưng thời gian cấp bách cũng không cho phép họ nghĩ ngợi gì.
Corey lấy chiếc chìa khóa điện tử điều khiển từ xa Hoffman đưa cho anh, giao cho Riva. Riva rất nhanh đã mở cửa khoang chiếc máy bay chiến đấu nhảy vào, Corey cũng lên theo. Mike và một gã sĩ quan khác cũng dùng chìa khóa mở một chiếc máy bay chiến đấu khác.
Corey nhìn đồng hồ, chỉ kém một phút nữa là đến mười giờ. Thủ vệ khu C8 đúng mười giờ sẽ đổi ca, thay quân trang 5 phút. Thời gian 5 phút này là thời điểm khu C8 canh gác lỏng lẻo nhất, mà anh đã để cho Hoffman truyền lại với Devic là bọn họ lúc này sẽ mở cửa lối đi dưới đất của máy bay.
Chốt mở sân bay trong đài chỉ huy, nhóm người Corey không có vũ khí, trừ Devic ra thì không ai có thể mở được cánh cửa sắt nặng nề trong khu chỉ huy. Thời gian trôi qua, rất nhanh đã mười giờ 3 phút. Đúng lúc họ đang cảm thấy lo lắng, bầu trời phía trên lối đi của phi trường bỗng hiện ra. Sau đó chiếc cửa hình quạt bằng kim loại xoay tròn mở ra, mấy giây sau một hình tròn to lớn xuất hiện ở không trung.
“ Lối đi mở rồi.” Riva hô to, kéo chiếc cần lái máy bay. Hai chiếc phi cơ chạy thẳng tắp trên đường băng rồi bay hướng lên không trung, trong nháy mắt khu đã bỏ khu C8 dưới đất bay lên bầu trời đêm.
Một chiếc xe bọc thép màu đen đang chạy băng băng trên đường, sau xe là một con hổ màu trắng và một con sói to màu xám. Người lái chiếc xe bọc thép đeo một chiếc mặt nạ, quan phục trên người nhiều chỗ đã bị rách, ánh mắt lộ vẻ lo sợ nhìn qua kính chiếc hậu.
Nhưng hắn lo không phải là bị kẻ khác đuổi theo mà là người thanh niên đang hấp hối ngồi đằng sau.
Ngực Dạ Lam quấn băng gạc lên đến vai, bông y tế dùng để cầm máu đã thấm đầy máu đặt bên cạnh. Vai hắn đã bị thú cắn, vết thương ở ngực vừa nặng vừa sâu nhìn mà ghê người. Máu đã chảy ra thấm ướt băng vải, hai tên cướp không bị thương đang luống cuống cầm máu cho hắn. Miệng vết thương không ngừng chảy máu, hai tên kia gấp đến đầu chảy đầy mồ hôi lại càng thêm kích động.
Môt tên cướp không chịu được mở miệng cầu xin: “Đội……….Đội trưởng, Phó đội trưởng Dạ Lam bị thương rất nặng chúng tôi không cầm máu được.”
Dạ Hoàng liếc mắt một cái, mười ngón tay nắm chặt tay lái, cũng không quay đầu lại quát; “ Cứu sống hắn! Bằng không các ngươi hãy lăn xuống cút vào mồm con hổ kia.” Vừa dứt lời thân thể Dạ Lam bỗng co giật, hô hấp dồn dập, lồng ngực phập phồng, đôi mắt run rẩy, máu tươi trong miệng tràn ra, sắc mặt xanh trắng.
“ Đội phó.”
Nghe thấy thủ hạ hoảng sợ kêu một tiếng, Dạ hoàng quay đầu nhìn lại, tim mật thắt lại, đưa tay túm lấy cổ áo một tên giặc cướp, ném hắn đến trước” Ngươi lái xe đi.” Dạ hoàng bỏ tay lái, nhảy đến phía sau ngồi bên cạnh Dạ Lam, vành mắt đỏ ửng, đoạt lấy cái băng quấn chặt lại trên người hắn.
Tên cướp vội vàng đón lấy tay lái, liếc qua kính chiếu hậu, nhất thời bị dọa cho hồn phi phách tán, cả kinh kêu lên; “Đội Trưởng! Bọn họ đuổi theo đến nơi rồi!” Tiếng kêu bị tiếng hổ gầm bên ngoài xe lấn át.
Sườn xe bỗng nhiên chấn động mạnh, Dạ Hoàng đứng không vững, cơ thể té về phía trước, nặng nề đập vào cửa sau xe.
Hắn còn chưa kịp đứng dậy, một chiếc móng vuốt hổ đã đập lên cửa xe, chiếc móng vuốt cứng như thép vừa vặn xẹt qua đầu vai Dạ Hoàng, làm rách một mảng da thịt hắn, đầu móng vuốt còn đang đặt trên chiếc mặt nạ bảo hộ của hắn, cằm bị chiếc móng vuốt xẹt qua cũng xuất hiện vài vết thương.
Dạ hoàng vội vàng chống thân thể xuống lăn qua một vòng, khó khăn lắm mới thoát được móng vuốt Ngân Hổ công kích lần nữa. Chẳng qua chiếc mặt nạ bị Ngân Hổ kéo rơi, tên giặc cướp bên cạnh liếc nhìn thấy khuôn mặt tuyệt mỹ của hắn trong lúc nhất thời cũng quên không nổ súng.
Dạ Hoàng tức giận đá văng tên kia, nhặt súng lên nhằm vào chiếc xe bọc thép đang đuổi theo về phía Ngân Hổ và Lier điên cuồng càn quét.
Ngân Hổ tung người một cái, nhảy lên nóc xe, gầm một tiếng, hai chiếc móng vuốt nặng nề giáng xuống, mui chiếc xe bằng thép tấm không chịu nổi sức nặng đổ sụp xuống.
Dạ Hoàng vứt súng xuống nằm lên Dạ Lam, lấy thân mình bảo vệ cho hắn. Tấm thép một nửa đập lên lưng hắn, một nửa rơi xuống hai chân tên cướp. Miệng Dạ Hoàng phun ra một ngụm máu tươi, hắn cắn răng chống cơ thể mình lên, trên cổ và trán nổi đầy gân xanh,
Tên cướp kia đau đớn la hét thảm thiết, bóp cò càn quét lung tung, viên đạn bay theo cửa sổ bắn vào chỗ ngồi đằng trước. Tên giặc cướp đang điều khiển xe bị viên đạn bay trúng gáy, trong chốc lát ngã lăn ra ghế lái.
Chiếc xe bọc thép không có người điều khiển, không khống chế được chạy tứ tung, đất đá bụi bặm cuồn cuộn bay đầy trời, nhằm đúng vách đá lao vào.
Ngân Hổ táp một cái lật tấm thép ra, ngậm lấy vai Dạ hoàng. Dạ Hoàng vội vàng ôm lấy cơ thể Dạ Lam, gắt gao không chịu buông tay. Ngân Hổ không tốn chút sức ôm lấy hắn và Dạ Lam vứt lên vai, phá tan cửa xe nhảy ra.
Ngân Hổ đáp xuống đất rồi nhanh chóng chạy đi, vài giây sau chỉ nghe thấy phía đằng sau truyền đến một tiếng nổ lớn. Chiếc xe bọc thép đập vào vách đá nổ tung rồi bốc cháy, những mảnh vụn bay tứ tung, khói cuồn cuộn bay lên tràn ngập xung quanh.
/77
|