Sau khi Hoffman bị mang đi không lâu, sĩ quan phụ tá của thượng tướng Rick liền lập tức thông báo cho Dương Kiện.
Bởi vì lo lắng cho Hoffman, buổi tối Lâm Gia không ngủ được, trời còn chưa sáng liền tỉnh lại. Lúc bộ đàm vang lên tiếng Dương Kiện thì cũng là lúc cô đang ở nhà bếp hầm canh thịt bò làm bữa sáng cho bọn Ngân Hổ, một bên còn hấp bánh bao thịt.
"Không phải là Hoffman đã xảy ra chuyện chứ?" Lâm Gia buông đồ ra, từ trong nhà bếp đi ra, trên mặt khó nén vẻ lo lắng.
Dương Kiện đóng lại bộ đàm nhìn thoáng qua Lâm Gia, sắc mặt có chút ngưng trọng, trầm giọng nói: tyvybutchi.diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn "Chuyện Hoffman thay em giấu diếm đã bị người tố giác, vừa bị toà án quân sự cho người mang đi. Anh sẽ lập tức đi thăm dò tình hình một chút, em đừng quá lo lắng."
Lâm Gia thấy anh định đi ra cửa, vội nói: "Anh chờ một chút." Cô chạy vào nhà bếp, lấy vài cái bánh bao trong lồng hấp để vào giấy túi đưa cho Dương Kiện: "Bữa sáng, đừng quên ăn."
Bởi vì trường kỳ công tác dã ngoại mà quên ăn thiếu ngủ là chuyện thường. Hơn nữa thể lực tiêu hao lớn, thời gian ba bữa không cố định cho nên dạ dày Dương Kiện có chút không tốt. Lâm Gia là bạn tốt kiêm hợp tác nhiều năm với anh cho nên sớm dưỡng thành thói quen chăm sóc cuộc sống thường ngày của anh cũng đúng lúc nhắc nhở anh dùng cơm.
Dương Kiện sờ sờ túi giấy nóng hổi, ngửi mùi bánh bao thịt, trong lòng ngọt như mật, nói thầm: "Anh thật sự ước gì trong lòng em chỉ có một mình anh..."
Lâm Gia không có nghe rõ, ngạc nhiên hỏi: "Anh vừa nói cái gì?"
"A, không có gì." Mặt Dương Kiện đỏ lên, cuống quít che dấu. Anh giơ giơ túi giấy trong tay lên, cười nói: "Cảm ơn!"
Đi đến cửa, Dương Kiện xoay người lại nói: "Đúng rồi, có thể tạm thời anh không thể đến gặp em. Vừa rồi anh đã thông báo cho Healy tới đón, cũng bảo cậu ta đến sở phán quan đưa Timo đến. tyvybutchi.diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Thượng tướng Rick nói một khi chuyện em có thể chất tinh lọc sáng tỏ, chỉ sợ sẽ mang đến nguy hiểm cho tính mạng của em, cho nên ngài ấy phái một chi đội đặc chủng bảo vệ em. Vì vấn đề an toàn, tốt nhất em đừng ra ngoài. Nếu theo dõi tình hình thì có thể gọi Healy giúp em thám thính."
Lâm Gia gật gật đầu, "Được, em đã biết."
Dương Kiện đi rồi, Lâm Gia không có tâm trạng nấu cơm, một mình ngồi ở sô pha trầm tư. Nếu Hoffman biết thể chất đặc biệt của cô, vậy người có quan hệ với Hoffman còn có y thuật tinh thông là Lannok nhất định cũng biết, không biết toà án quân sự tối cao có thể thông báo bắt Lannok hay không. Hai người này đều xúc phạm quân pháp, theo quy định là phải bị xử phạt cực hình. Hoffman mang trong mình chức vị quan trọng, lại được thượng tướng Rick cực kì tín nhiệm, hơn nữa còn có cha anh quan lớn làm chỗ dựa, cho dù toà án tối cao phán anh có tội thì hơn phân nửa khả năng là còn có thể bảo trụ tính mạng, nhưng Lannok thì không chắc chắn cũng sẽ như vậy.
Cô từng nghe Dương Kiện nói, Lannok không có gia thế hiển hách, cha ruột tuy rằng là tướng quân có tiếng tăm nhưng nhiều năm trước đã chết trận, thuộc hạ cũ phần lớn đã phân tán ra các châu, trong vùng trung tâm thủ đô cũng không có người có thể giúp đỡ anh, Lannok hoàn toàn là dựa vào tài năng và cố gắng của bản thân mới đi đến hôm nay.
Lúc đầu anh phát triển ở sở phán quan của thủ đô cũng không tệ, mắt thấy sẽ thăng chức thành phán quan cấp cao, ai ngờ phái bảo thủ của bộ chỉ huy tối cao dưới khuyến khích của tướng quân Laurence liền quyết nghị triển khai nghiên cứu virus miễn dịch trên cơ thể sống, đối tượng thực nghiệm cư nhiên còn bao gồm tù binh và phạm nhân. Bởi vậy Lannok vì muốn đuổi theo lý tưởng của mình mà dù sáng dù tối cản trở cũng cố gắng nghiên cứu sinh hóa của cơ thể sống, rốt cục đắc tội Laurence cầm đầu phái bảo thủ. Lannok bị phái bảo thủ xa lánh chèn ép, vô vọng thăng chức, công tác cũng lâm vào đình trệ.
Lâm Gia vốn là vì chuyện của Hoffman mà buồn bực cả ngày, bị Dick nói trúng chỗ ngứa liền bất giác xả ra một tràng, nói hết tất cả suy nghĩ của mình ra, Dick nghe xong cũng là một hồi sửng sốt.
Lâm Gia thoáng nhìn Dick nghiêng đầu mờ mịt nhìn mình chằm chằm, lời nói ngừng một chút, không khỏi cảm thán mình suýt chút nữa đã quên mất dù Dick có thông minh thế nào đi nữa thì bản chất của anh vẫn là một thú thú đơn giản thiện lương! Anh làm sao mà biết được con người sẽ vì tranh đoạt quyền lực mà đoàn kết với nhau hoặc cũng có thể sẽ trở nên đấu đá điên cuồng.
Lâm Gia cười vỗ vỗ mặt anh: "Xem em này, làm gì mà nói với anh những chuyện này chứ, anh nghe cũng không hiểu." Dick bất mãn nhíu mày, đang muốn mở miệng phản bác.
Phòng ngủ cửa bị đẩy ra, Ngân Hổ một đầu tóc trắng rối bời, mắt ngủ lim dim từ trong phòng ngủ đi ra, vuốt bụng làm nũng nói: "Gia, thơm quá à. Hổ đói bụng..."
Lâm Gia sẳng giọng: "Suốt ngày chỉ biết ăn thôi! Anh chờ một chút, canh thịt sắp hầm xong rồi."
Ngân Hổ dụi dụi mắt, mơ mơ màng màng phát hiện Dick đang ôm Lâm Gia liền lập tức tỉnh ngủ. tyvybutchi.diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Ngân Hổ thở phì phì đi đến, đặt mông ngồi vào bên cạnh Lâm Gia, giơ tay ôm cô ngồi lên đùi mình, đầu lớn cọ cọ bả vai cô, chua lè hỏi: "Hai người... Đang làm gì vậy?"
Lâm Gia cười nắm lỗ tai anh một chút: "Anh thật là chua! Em và Dick có thể làm gì chứ? ! Nói đúng ra là chỉ nói chuyện mà thôi."
Ngân Hổ vốn không có ngửi được mùi động dục trên người Dick, lại nghe Lâm Gia nói như vậy nên trong lòng thoải mái hơn. Nhưng nghĩ đến vừa rồi Dick ôm Lâm Gia, anh vẫn là không cam lòng, nhích qua muốn liếm liếm mặt Lâm Gia, lại bị cô đưa tay ngăn trở.
Lúc bộ chỉ huy tối cao thông qua dự thảo nghị quyết nghiên cứu virus miễn dịch trên cơ thể sống thì anh bị Laurence điều đến thường trú trọng bộ đội ngoại ô. Mục đích của Laurence rất rõ ràng, muốn anh đi chịu chết. Nhưng hết lần này đến lần khác Lannok không chỉ có y thuật cao mà kỹ thuật giết địch tác chiến cũng rất giỏi, bị điều đến bộ đội ngoại ô hơn một năm mà chẳng những không chết còn sống được thật tốt.
Lúc Lannok nhậm chức ở thủ đô anh rất được thượng tướng Rick và thượng tướng Korff thưởng thức, kỳ thật bị điều ra ngoại ô là vì anh mang trọng trách nghiên cứu thuốc miễn dịch. Anh và thủ đô vẫn duy trì liên hệ chặt chẽ, cho nên đó là lý do vì sao anh có thể đúng lúc nghe được tin tức trọng yếu của trung tâm thủ đô.
Nửa năm trước mãnh thú dị biến xuất hiện, nhân viên đặc công của thủ đô liền theo chỉ thị của thượng tướng Rick trực tiếp truyền tư liệu cho Lannok. Sau đó nah6n viên đặc công vẫn luôn núp trong chỗ tối âm thầm cung cấp vật liệu cần cho nghiên cứu và kết quả nghiên cứu mới nhất của sở phán quan cho anh, nhờ vậy Lannok mới có thể nghiên cứu chế tạo ra loại thuốc sức khỏe mới chích cho nửa thú dị biến. tyvybutchi.diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Nếu như Lannok còn ở lại thủ đô thì nhiều nhất sẽ giống như Hoffman bị mang ra toà án quân sự thẩm vấn, sẽ không có người dám trắng trợn làm hại anh. Nhưng anh là ở tiền tuyến, vậy mới khó nói.
Lâm Gia đang xuất thần, bỗng nhiên đệm sô pha chợt trùng xuống, một đôi cánh tay hữu lực nhẹ nhàng ôm lấy cô.
"Gia, Hoffman che giấu cái gì cho em?" Dick híp lại đôi mắt xanh nhạt, ánh mắt sáng quắc nhìn Lâm Gia chăm chú: "Anh nghe được em và Dương Kiện nói chuyện. Có phải thân thể của em cũng sinh ra dị biến hay không?"
Lâm Gia kinh ngạc nhìn Dick, thầm nghĩ ngươi này cũng quá thông minh đi, khả năng nhận biết và năng lực phân tích quả nhiên không phải cái, thật không hổ là thủ lĩnh thú.
Nghe Lâm Gia kể lại mọi chuyện, Dick ngược lại lộ ra vẻ mặt thoải mái, tay lớn nhẹ vỗ lưng Lâm Gia, hơi chắc chắn nói: "Em đừng quá lo lắng. Thống soái tối cao của con người đã chấp nhận thân phận của em, hơn nữa còn đồng ý sau khi chiến tranh kết thúc sẽ cho chúng ta quyền tự do của công dân. Nếu là trước đây tra ra Hoffman giấu diếm không báo cáo thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, nhưng bây giờ phán cậu ta có tội căn bản không có đạo lý."
Lâm Gia nghĩ nghĩ, không đồng ý lắc đầu nói: "Mọi chuyện không đơn giản như vậy. Dương Kiện nói đối thủ của tướng quân Rick rất bất mãn việc ngài ấy ngăn chặn chuyện thực nghiệm virus miễn dịch trên cơ thể sống. Lần này thượng tướng Rick khuyên bộ chỉ huy tối cao thông qua quyết định đối xử tử tế với nửa thú đã chọc giận bọn họ, bọn họ vẫn luôn canh me bắt lỗi tướng quân để buộc tội ngài ấy.
Hoffman chẳng những là thân tín của ngài ấy mà còn là người đưa ra đề án đối xử tử tế với nửa thú, trong lúc Federal State đang ở giai đoạn mấu chốt lại bị người tố giác nghiêm trọng không làm tròn trách nhiệm, đám người kia chắc chắn sẽ bắt lấy việc này lớn làm văn, sẽ không dễ dàng buông tha cơ hội này đâu."
"Bẩn lắm không được liếm bậy." Lâm Gia đứng lên, cùng kéo Ngân Hổ và Dick lên: "Mau đi đánh răng rửa mặt, sau đó ăn điểm tâm."
Phòng tắm và bồn tắm loại nhỏ không lớn lắm nhưng cũng đủ cho vài người cùng nhau rửa. Ngân Hổ và Dick thật nhanh tắm rửa xong, lúc cả hai đầy người ẩm ướt đi ra thì cũng là lúc Lâm Gia vừa bưng điểm tâm lên bàn. tyvybutchi.diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Hai đĩa lớn bánh bao thịt nóng hầm hập và một bát canh thịt bò thơm nức mũi, Ngân Hổ thèm ăn không ngừng chảy nước miếng.
Sức ăn của Dick và Ngân Hổ lớn kinh người, một người có thể ăn 20 đến 30 cái bánh bao thịt heo loại lớn, nếu không phải tối hôm qua Dương Kiện giúp cô chuẩn bị trước nhân bánh thì dù cô thức dây thật sớm bắt đầu làm vỏ bánh cũng không kịp làm xong cho hai người này ăn. Bất quá loại đãi ngộ này chỉ giới hạn trong hôm nay thôi, Dương Kiện và Hoffman cũng không ở đây, rau quả và thịt tươi lúc trước mua về đều ăn hết rồi, ngày mai mọi người chỉ có thể ăn thức ăn mà mỗi ngày đội hậu cần phân phát thôi.
Lúc Dick và Ngân Hổ đang ăn ngấu nghiến đầy một miệng thì tiếng chuông cửa vang lên, cửa phòng bị người mở ra. Healy rút chìa khóa đi vào: "Trưởng quan, tôi tới rồi !"
Lâm Gia vội đi ra đón: "Dương Kiện có việc đi trước rồi. A? Timo, anh làm sao thế?" Timo từ sau lưng Healy ló đầu ra, lông mày đen rậm nhăn vào một chỗ, quai hàm bạnh ra, trên mặt mang theo ẩn nhẫn tức giận.
Timo nghe thấy Lâm Gia hỏi liền đẩy Healy ra, nghiêng người, cánh tay tráng kiện nhẹ nhấc. tyvybutchi.diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Lâm Gia nhìn lên, nhất thời mắt choáng váng, trên cánh tay anh thế mà lại có một người!
"Rui... Ruili?"
Ruili lưu luyến buông Maxim ra, cười tủm tỉm vẫy vẫy tay với Lâm Gia: "Hi! Tôi đến ăn cơm ké, cô không ngại chứ?" Tuy là đang hỏi Lâm Gia nhưng đôi mắt lại liếc về phía Timo, đuôi mày khóe mắt đều là đắm đuối tình yêu.
Timo ném cho cô một cái liếc, tự mình đi đến trước bàn ăn, cầm bánh bao thịt lên liền nhét vào miệng. Ruili muốn đi qua lại bị Healy ngăn lại: "Thật xin lỗi quý cô Ruili, cô không thể đi vào. Không phải cô có chuyện muốn nói với quý cô Lâm Gia sao? Liền nói ở đây đi."
Trong lòng Ruili cực kì khó chịu, bất quá mặc dù cô điêu ngoa, nhưng dù sao bản thân cũng là quân nhân, không dám trái với quân lệnh, chỉ đành phải kiềm chế lửa giận. Làm bộ như không sao cả cười nói: "Vậy được rồi, không vào thì không vào." tyvybutchi.diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Xoay người nói với Lâm Gia: "Corey có từng nói với cô chuyện anh ấy và tôi từng yêu nhau nhưng vì hiểu lầm mà tách biệt hay không?"
Lòng Lâm Gia nao nao, sau đó mỉm cười nói: "Vậy sao? Anh ấy chưa từng nhắc tới mà tôi cũng không hỏi." Ruili hơi khó tin, Corey thế mà chưa từng nhắc tới chuyện của cô và anh với Lâm Gia?
"Tôi biết lần đó là tôi sai, tôi vẫn luôn muốn hợp lại với anh ấy nhưng anh ấy lại không chịu gặp tôi." Lúc Ruili nhắc tới chuyện cũ ánh mắt có chút ảm đạm: "Ngày đó nghe nói anh ấy mạo hiểm đến khu E2 cầu viện tợi, lúc ấy tôi mừng muốn chết, cực lực yêu cầu gia nhập quân đoàn đặc chủng muốn cùng anh ấy đến khu C8 cứu người, chỉ hy vọng trên đường có thể xoay chuyển lòng anh ấy để anh ấy lại một lần nữa yêu tôi, nhưng đáng tiếc lại không như mong muốn. Thì ra trái tim anh ấy đã sớm không đặt trên người tôi, mặc kệ tôi có bù đắp như thế nào cũng không thể." tyvybutchi.diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Vừa nói vừa quan sát Lâm Gia, thấy vẻ mặt cô tự nhiên không động đậy, trong lòng thoáng thất vọng. Sau đó cô ngẩng ngẩng đầu lên: "Là tự tôi phạm vào sai lầm, làm cho tôi mất đi một người đàn ông tốt. Nếu Corey không muốn tha thứ, tôi không có lý do tiếp tục dây dưa, cho nên tôi quyết định buông tay anh ấy, chúc phúc cho hai người."
Lâm Gia nhếch mày cười, cô ấy này thật sự rất thẳng thắn, có gan toàn lực theo đuổi người mình thích, cũng có dũng cảm thừa nhận sai lầm và thất bại, cũng coi như là người cầm được bỏ được.
Ruili liếc mắt nhìn Timo một cái, hắng giọng, khẩn trương nhìn Lâm Gia: "Tôi nghe nói Timo xem coi như mẹ của mình, đối với cô không có cái hứng thú kia." Lâm Gia quẫn bách một chút, xấu hổ gật gật đầu.
Đôi mắt Ruili nhất thời sáng rọi, hơi xấu hổ, ngượng ngùng hỏi: "Tôi thích Timo, hy vọng anh ấy trở thành bạn đời của tôi. Cô... Sẽ không ngăn cản tôi theo đuổi anh ấy chứ?"
Ngân Hổ và Dick nghe vậy liền đồng thời dựng thẳng lỗ tai. Còn Timo chẳng hề để ý ôm bát mãnh liệt uống canh thịt, hoàn toàn không quan tâm các cô nói cái gì.
Lâm Gia khóc cười không được, lời này Ruili nói ra giống như cô chính là bà mẹ khó tính ngăn cản chuyện tình yêu của con trai mình và cô ấy vậy: "Tôi xem Timo là người thân của mình, đương nhiên hy vọng anh ấy hạnh phúc. Nếu có một cô gái tốt thương yêu anh ấy, thật lòng thực dạ đối tốt với anh ấy, tyvybutchi.diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn mà Timo cũng rất vừa ý cô gái đó, vậy thì tôi có lý do gì mà ngăn cản bọn họ ở bên nhau chứ?"
Ruili mừng rỡ như điên, cầm tay Lâm Gia: "Tôi đương nhiên là thật sự chính thích anh ấy..." Nói còn chưa dứt lời, Timo liền đột nhiên xông đến, lạnh lùng nhấc cô lên ném ra ngoài cửa, sau đó tùy tay đóng cửa lại.
Timo mắt điếc tai ngơ tiếng kháng nghị và tiếng đập cửa từ bên ngoài truyền đến, làm như không có chuyện gì xảy ra kéo Lâm Gia ngồi trở lại trước bàn, tiếp tục vui vẻ gặm bánh bao.
Healy giật giật khóe miệng, trong lòng có chút đồng tình với Ruili. Cùng là người đồng cảnh ngộ, hơn nữa theo tình hình trước mắt mà nói thì khả năng Ruili theo đuổi được Timo còn thấp hơn mình theo đuổi Lâm Gia, tiền cảnh này thật sự là... Không mấy khả quan.
Đêm khuya, trong nhà tù đặc biệt của sở phán quan thủ đô, ngọn đèn mờ nhạt chiếu vào trên người hai gã tù phạm.
An đức ôm đầu gối ngồi ở đầu giường, mặt chôn ở trong cánh tay, không muốn đối mặt với người đàn ông ngồi ở đối diện anh. Kiều An gặm hết nửa ổ bánh mì đen khô cứng, thức ăn còn lại thì lặng lẽ để vào trong đĩa của An Đức.
Một lát sau, thấy An Đức vẫn là bộ dạng ủ rũ gục đầu xuống, trong lòng Kiều An chợt nổi lên một trận lửa giận, nhịn không được mắng: "Đồ vô dụng! tyvybutchi.diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Không phải cậu rất muốn ta chết sao? Đừng có ngay lúc ta còn chưa bị xử bắn thì cậu đã đói chết trước ta như thế." Bả vai An Đức khẽ run lên, chôn mặt càng sâu.
Trong mắt Kiều An phun lửa, cực kì giận dữ, đột nhiên đứng lên, mang theo một trận tiếng xiềng xích trên tay chân vang lên. Hắn bước đi qua tóm lấy áo An Đức, con ngươi phun lửa nhìn thẳng vào mắt anh, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ta một bước đi sai liền không còn đường rút lui. Nếu cậu vẫn còn một bộ chán nản như vậy sẽ lại dẫm lên vết xe đỗ của ta! Cậu mẹ nó muốn chết sao? !"
An Đức nhìn Kiều An, môi càng mím chặt, hầu kết kích động trượt lên xuống, lỗ mũi vì thở tức giận mà gấp rút đóng mở, vằn đỏ trong mắt dần dần tăng thêm. Trước khi hận ý giấu ở đáy mắt trào ra thì An Đức rũ mi mắt, như cũ im lặng không nói.
Bàn tay Kiều An nắm áo An Đức run rẩy rồi buông ra, hắn lui ra phía sau một bước, yên lặng nhìn An Đức đang gục đầu xuống, cái cằm gần như dán đến ngực, hối hận trong mắt càng thêm dầy đặc hơn.
Cửa lao bỗng nhiên bị người mở ra, một sĩ quan vóc dáng cao to đi vào, cũng nhanh chóng đóng cửa sắt lại.
Người tới đứng trước mặt Kiều An, đôi mắt tràn đầy vẻ trào phúng: "Thật sự là cha con tình thâm a, thượng tá Kiều An, hẳn là anh sẽ không quên hiệp định giữa chúng ta chứ?"
Trong mắt Kiều An xẹt qua một tia kinh ngạc, giận tái mặt cười lạnh nói: "Đêm đó ở trấn York người bàn bạc với tôi hẳn là cậu rồi! tyvybutchi.diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Thượng tá Mike. Không thể tin được ngay cả cậu cũng phản bội Liên Bang!"
" Anh nói sai rồi, tôi chưa bao giờ trung thành với Liên Bang chứ nói gì phản bội? Đừng quên, tôi là trung thành với là thủ lĩnh Roddy Elias." Mike tháo mũ quân đội xuống, sờ sờ huy chương trên đó, trong mắt lóe ra hung dữ lạnh lẽo: "Kể từ lúc tôi mặc bộ quân phục này vào thì mục đích phấn đấu của tôi từ đầu đến cuối là tiêu diệt liên hợp quốc, mục đích đó chưa từng dao động." Lời vừa dứt, trong đầu bỗng nhiên hiện ra bộ dáng Lâm Gia nói cười vui vẻ, vẻ mặt có chút mờ mịt. Hắn rất thích Lâm Gia, chưa từng có người nào có thể làm rung động lòng hắn như vậy. Nếu Lâm Gia nguyện ý chấp nhận hắn thì hắn có thể vì Lâm Gia mà phản bội Roddy Elias hay không? tyvybutchi.diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Trong lòng Mike xẹt qua một tia không cam lòng, giả thiết này của hắn cũng không tồn tại, bởi vì Lâm Gia đã quả quyết từ chối hắn.
"Đồ phản bội! !" An Đức đột nhiên nhảy dựng lên xông qua chỗ Mike.
Mike lắc mình né tránh, ánh đỏ trong tay chợt lóe, xiềng xích trên tay chân An Đức thoáng chốc phát ra ánh điện màu xanh lam, giật anh ngã xấp xuống đất. An Đức hai mắt trắng dã cả người kịch liệt co rút, thân thể cuộn thành một đoàn, há miệng thở dốc, ánh điện biến mất một hồi lâu sau mới tỉnh lại.
Sắc mặt Kiều An xanh mét, cắn răng căm tức nhìn Mike, nắm đấm vang lên tiếng rắc rắc, cực lực đè nén lửa giận cuồn cuộn trong ngực.
Mike đi thong thả đến bên cạnh An Đức, nâng mũi chân lên giẫm giẫm mặt anh: " Nhóc con, đừng quên cha cậu mới là kẻ phản bội chân chính."
An Đức thở hào hển gian nan ngẩng đầu, sắc mặt trắng như tờ giấy, môi xanh trắng khô nứt, thân thể vẫn run rẩy, vừa rồi điện giật làm cho anh tạm thời không thể nói nên lời.
Mike thưởng thức điều khiển trong tay, nghiêng đầu liếc nhìn Kiều An: " Thượng tá Kiều An, phạm vào tội phản quốc là phải bị phán tử hình. Con trai anh cũng sẽ không có kết cục tốt. Chậc chậc, cha là kẻ phản bội, cấp trên kiêm cha nuôi cũng là kẻ phản bội, anh nói xem toà án quân sự tối cao sẽ tin tưởng cậu ta là trong sạch sao?"
Đồng tử Kiều An co rụt lại, trái tim giống như bị một tảng đá to đè xuống vừa ngột ngạt vừa đau, vừa lại hận Clermont thấu xương. Nếu không phải Clermont trăm phương ngàn kế muốn dồn hắn vào chỗ chết thì hắn sẽ không bí quá hoá liều quyết định hợp tác với bọn giặc cướp. Kiều An đã sớm chuẩn bị tốt tinh thần để chết, Liên Bang xử quyết hắn là chuyện trong dự kiến. tyvybutchi.diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Nhưng An Đức thì khác, anh bất quá là bị cái tên Clermont khốn khiếp lợi dụng, quãng đời còn lại rất có khả năng sẽ ở sống trong lao tù. Chuyện này bảo hắn làm thế nào mà cam tâm đây? !
An Đức đột nhiên giãy dụa muốn đứng lên, Mike quét mắt liếc anh một cái, ngón cái ấn xuống cái nút màu xanh trên điều khiển.
"Đừng! !" Lời Kiều An còn chưa dứt, ánh xanh chợt lóe, An Đức còn chưa kịp kêu thảm thiết thì liền ngã xuống đất, run rẩy ngất đi. Đôi mắt Kiều An sung máu, gân xanh trên trán nổi lên, hận không thể nhào lên xé xác Mike, nhưng lý trí cuối cùng đã ngăn trở hắn.
Mike nhún nhún vai, ngón cái vuốt ve cái nút màu đỏ trên điều khiển: "Ai nha, tôi ấn nhầm nút. Theo lý thuyết, một tên trọng phạm liên tiếp công kích sĩ quan, hẳn là phải lập tức xử quyết hắn mới đúng."
Thân thể Kiều An chấn động, máu tươi từ giữa khe hở nắm đấm rơi xuống. Hắn hít sâu một hơi, tyvybutchi.diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn nói giọng khàn khàn: "Cậu muốn tôi làm cái gì?"
Mike cong khóe môi, giống như không chút để ý nói: "Tôi giúp anh đưa An Đức ra ngoài, cũng bảo đảm đưa hắn đến chỗ an toàn. Anh giúp tôi giết một người là được."
Bởi vì lo lắng cho Hoffman, buổi tối Lâm Gia không ngủ được, trời còn chưa sáng liền tỉnh lại. Lúc bộ đàm vang lên tiếng Dương Kiện thì cũng là lúc cô đang ở nhà bếp hầm canh thịt bò làm bữa sáng cho bọn Ngân Hổ, một bên còn hấp bánh bao thịt.
"Không phải là Hoffman đã xảy ra chuyện chứ?" Lâm Gia buông đồ ra, từ trong nhà bếp đi ra, trên mặt khó nén vẻ lo lắng.
Dương Kiện đóng lại bộ đàm nhìn thoáng qua Lâm Gia, sắc mặt có chút ngưng trọng, trầm giọng nói: tyvybutchi.diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn "Chuyện Hoffman thay em giấu diếm đã bị người tố giác, vừa bị toà án quân sự cho người mang đi. Anh sẽ lập tức đi thăm dò tình hình một chút, em đừng quá lo lắng."
Lâm Gia thấy anh định đi ra cửa, vội nói: "Anh chờ một chút." Cô chạy vào nhà bếp, lấy vài cái bánh bao trong lồng hấp để vào giấy túi đưa cho Dương Kiện: "Bữa sáng, đừng quên ăn."
Bởi vì trường kỳ công tác dã ngoại mà quên ăn thiếu ngủ là chuyện thường. Hơn nữa thể lực tiêu hao lớn, thời gian ba bữa không cố định cho nên dạ dày Dương Kiện có chút không tốt. Lâm Gia là bạn tốt kiêm hợp tác nhiều năm với anh cho nên sớm dưỡng thành thói quen chăm sóc cuộc sống thường ngày của anh cũng đúng lúc nhắc nhở anh dùng cơm.
Dương Kiện sờ sờ túi giấy nóng hổi, ngửi mùi bánh bao thịt, trong lòng ngọt như mật, nói thầm: "Anh thật sự ước gì trong lòng em chỉ có một mình anh..."
Lâm Gia không có nghe rõ, ngạc nhiên hỏi: "Anh vừa nói cái gì?"
"A, không có gì." Mặt Dương Kiện đỏ lên, cuống quít che dấu. Anh giơ giơ túi giấy trong tay lên, cười nói: "Cảm ơn!"
Đi đến cửa, Dương Kiện xoay người lại nói: "Đúng rồi, có thể tạm thời anh không thể đến gặp em. Vừa rồi anh đã thông báo cho Healy tới đón, cũng bảo cậu ta đến sở phán quan đưa Timo đến. tyvybutchi.diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Thượng tướng Rick nói một khi chuyện em có thể chất tinh lọc sáng tỏ, chỉ sợ sẽ mang đến nguy hiểm cho tính mạng của em, cho nên ngài ấy phái một chi đội đặc chủng bảo vệ em. Vì vấn đề an toàn, tốt nhất em đừng ra ngoài. Nếu theo dõi tình hình thì có thể gọi Healy giúp em thám thính."
Lâm Gia gật gật đầu, "Được, em đã biết."
Dương Kiện đi rồi, Lâm Gia không có tâm trạng nấu cơm, một mình ngồi ở sô pha trầm tư. Nếu Hoffman biết thể chất đặc biệt của cô, vậy người có quan hệ với Hoffman còn có y thuật tinh thông là Lannok nhất định cũng biết, không biết toà án quân sự tối cao có thể thông báo bắt Lannok hay không. Hai người này đều xúc phạm quân pháp, theo quy định là phải bị xử phạt cực hình. Hoffman mang trong mình chức vị quan trọng, lại được thượng tướng Rick cực kì tín nhiệm, hơn nữa còn có cha anh quan lớn làm chỗ dựa, cho dù toà án tối cao phán anh có tội thì hơn phân nửa khả năng là còn có thể bảo trụ tính mạng, nhưng Lannok thì không chắc chắn cũng sẽ như vậy.
Cô từng nghe Dương Kiện nói, Lannok không có gia thế hiển hách, cha ruột tuy rằng là tướng quân có tiếng tăm nhưng nhiều năm trước đã chết trận, thuộc hạ cũ phần lớn đã phân tán ra các châu, trong vùng trung tâm thủ đô cũng không có người có thể giúp đỡ anh, Lannok hoàn toàn là dựa vào tài năng và cố gắng của bản thân mới đi đến hôm nay.
Lúc đầu anh phát triển ở sở phán quan của thủ đô cũng không tệ, mắt thấy sẽ thăng chức thành phán quan cấp cao, ai ngờ phái bảo thủ của bộ chỉ huy tối cao dưới khuyến khích của tướng quân Laurence liền quyết nghị triển khai nghiên cứu virus miễn dịch trên cơ thể sống, đối tượng thực nghiệm cư nhiên còn bao gồm tù binh và phạm nhân. Bởi vậy Lannok vì muốn đuổi theo lý tưởng của mình mà dù sáng dù tối cản trở cũng cố gắng nghiên cứu sinh hóa của cơ thể sống, rốt cục đắc tội Laurence cầm đầu phái bảo thủ. Lannok bị phái bảo thủ xa lánh chèn ép, vô vọng thăng chức, công tác cũng lâm vào đình trệ.
Lâm Gia vốn là vì chuyện của Hoffman mà buồn bực cả ngày, bị Dick nói trúng chỗ ngứa liền bất giác xả ra một tràng, nói hết tất cả suy nghĩ của mình ra, Dick nghe xong cũng là một hồi sửng sốt.
Lâm Gia thoáng nhìn Dick nghiêng đầu mờ mịt nhìn mình chằm chằm, lời nói ngừng một chút, không khỏi cảm thán mình suýt chút nữa đã quên mất dù Dick có thông minh thế nào đi nữa thì bản chất của anh vẫn là một thú thú đơn giản thiện lương! Anh làm sao mà biết được con người sẽ vì tranh đoạt quyền lực mà đoàn kết với nhau hoặc cũng có thể sẽ trở nên đấu đá điên cuồng.
Lâm Gia cười vỗ vỗ mặt anh: "Xem em này, làm gì mà nói với anh những chuyện này chứ, anh nghe cũng không hiểu." Dick bất mãn nhíu mày, đang muốn mở miệng phản bác.
Phòng ngủ cửa bị đẩy ra, Ngân Hổ một đầu tóc trắng rối bời, mắt ngủ lim dim từ trong phòng ngủ đi ra, vuốt bụng làm nũng nói: "Gia, thơm quá à. Hổ đói bụng..."
Lâm Gia sẳng giọng: "Suốt ngày chỉ biết ăn thôi! Anh chờ một chút, canh thịt sắp hầm xong rồi."
Ngân Hổ dụi dụi mắt, mơ mơ màng màng phát hiện Dick đang ôm Lâm Gia liền lập tức tỉnh ngủ. tyvybutchi.diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Ngân Hổ thở phì phì đi đến, đặt mông ngồi vào bên cạnh Lâm Gia, giơ tay ôm cô ngồi lên đùi mình, đầu lớn cọ cọ bả vai cô, chua lè hỏi: "Hai người... Đang làm gì vậy?"
Lâm Gia cười nắm lỗ tai anh một chút: "Anh thật là chua! Em và Dick có thể làm gì chứ? ! Nói đúng ra là chỉ nói chuyện mà thôi."
Ngân Hổ vốn không có ngửi được mùi động dục trên người Dick, lại nghe Lâm Gia nói như vậy nên trong lòng thoải mái hơn. Nhưng nghĩ đến vừa rồi Dick ôm Lâm Gia, anh vẫn là không cam lòng, nhích qua muốn liếm liếm mặt Lâm Gia, lại bị cô đưa tay ngăn trở.
Lúc bộ chỉ huy tối cao thông qua dự thảo nghị quyết nghiên cứu virus miễn dịch trên cơ thể sống thì anh bị Laurence điều đến thường trú trọng bộ đội ngoại ô. Mục đích của Laurence rất rõ ràng, muốn anh đi chịu chết. Nhưng hết lần này đến lần khác Lannok không chỉ có y thuật cao mà kỹ thuật giết địch tác chiến cũng rất giỏi, bị điều đến bộ đội ngoại ô hơn một năm mà chẳng những không chết còn sống được thật tốt.
Lúc Lannok nhậm chức ở thủ đô anh rất được thượng tướng Rick và thượng tướng Korff thưởng thức, kỳ thật bị điều ra ngoại ô là vì anh mang trọng trách nghiên cứu thuốc miễn dịch. Anh và thủ đô vẫn duy trì liên hệ chặt chẽ, cho nên đó là lý do vì sao anh có thể đúng lúc nghe được tin tức trọng yếu của trung tâm thủ đô.
Nửa năm trước mãnh thú dị biến xuất hiện, nhân viên đặc công của thủ đô liền theo chỉ thị của thượng tướng Rick trực tiếp truyền tư liệu cho Lannok. Sau đó nah6n viên đặc công vẫn luôn núp trong chỗ tối âm thầm cung cấp vật liệu cần cho nghiên cứu và kết quả nghiên cứu mới nhất của sở phán quan cho anh, nhờ vậy Lannok mới có thể nghiên cứu chế tạo ra loại thuốc sức khỏe mới chích cho nửa thú dị biến. tyvybutchi.diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Nếu như Lannok còn ở lại thủ đô thì nhiều nhất sẽ giống như Hoffman bị mang ra toà án quân sự thẩm vấn, sẽ không có người dám trắng trợn làm hại anh. Nhưng anh là ở tiền tuyến, vậy mới khó nói.
Lâm Gia đang xuất thần, bỗng nhiên đệm sô pha chợt trùng xuống, một đôi cánh tay hữu lực nhẹ nhàng ôm lấy cô.
"Gia, Hoffman che giấu cái gì cho em?" Dick híp lại đôi mắt xanh nhạt, ánh mắt sáng quắc nhìn Lâm Gia chăm chú: "Anh nghe được em và Dương Kiện nói chuyện. Có phải thân thể của em cũng sinh ra dị biến hay không?"
Lâm Gia kinh ngạc nhìn Dick, thầm nghĩ ngươi này cũng quá thông minh đi, khả năng nhận biết và năng lực phân tích quả nhiên không phải cái, thật không hổ là thủ lĩnh thú.
Nghe Lâm Gia kể lại mọi chuyện, Dick ngược lại lộ ra vẻ mặt thoải mái, tay lớn nhẹ vỗ lưng Lâm Gia, hơi chắc chắn nói: "Em đừng quá lo lắng. Thống soái tối cao của con người đã chấp nhận thân phận của em, hơn nữa còn đồng ý sau khi chiến tranh kết thúc sẽ cho chúng ta quyền tự do của công dân. Nếu là trước đây tra ra Hoffman giấu diếm không báo cáo thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, nhưng bây giờ phán cậu ta có tội căn bản không có đạo lý."
Lâm Gia nghĩ nghĩ, không đồng ý lắc đầu nói: "Mọi chuyện không đơn giản như vậy. Dương Kiện nói đối thủ của tướng quân Rick rất bất mãn việc ngài ấy ngăn chặn chuyện thực nghiệm virus miễn dịch trên cơ thể sống. Lần này thượng tướng Rick khuyên bộ chỉ huy tối cao thông qua quyết định đối xử tử tế với nửa thú đã chọc giận bọn họ, bọn họ vẫn luôn canh me bắt lỗi tướng quân để buộc tội ngài ấy.
Hoffman chẳng những là thân tín của ngài ấy mà còn là người đưa ra đề án đối xử tử tế với nửa thú, trong lúc Federal State đang ở giai đoạn mấu chốt lại bị người tố giác nghiêm trọng không làm tròn trách nhiệm, đám người kia chắc chắn sẽ bắt lấy việc này lớn làm văn, sẽ không dễ dàng buông tha cơ hội này đâu."
"Bẩn lắm không được liếm bậy." Lâm Gia đứng lên, cùng kéo Ngân Hổ và Dick lên: "Mau đi đánh răng rửa mặt, sau đó ăn điểm tâm."
Phòng tắm và bồn tắm loại nhỏ không lớn lắm nhưng cũng đủ cho vài người cùng nhau rửa. Ngân Hổ và Dick thật nhanh tắm rửa xong, lúc cả hai đầy người ẩm ướt đi ra thì cũng là lúc Lâm Gia vừa bưng điểm tâm lên bàn. tyvybutchi.diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Hai đĩa lớn bánh bao thịt nóng hầm hập và một bát canh thịt bò thơm nức mũi, Ngân Hổ thèm ăn không ngừng chảy nước miếng.
Sức ăn của Dick và Ngân Hổ lớn kinh người, một người có thể ăn 20 đến 30 cái bánh bao thịt heo loại lớn, nếu không phải tối hôm qua Dương Kiện giúp cô chuẩn bị trước nhân bánh thì dù cô thức dây thật sớm bắt đầu làm vỏ bánh cũng không kịp làm xong cho hai người này ăn. Bất quá loại đãi ngộ này chỉ giới hạn trong hôm nay thôi, Dương Kiện và Hoffman cũng không ở đây, rau quả và thịt tươi lúc trước mua về đều ăn hết rồi, ngày mai mọi người chỉ có thể ăn thức ăn mà mỗi ngày đội hậu cần phân phát thôi.
Lúc Dick và Ngân Hổ đang ăn ngấu nghiến đầy một miệng thì tiếng chuông cửa vang lên, cửa phòng bị người mở ra. Healy rút chìa khóa đi vào: "Trưởng quan, tôi tới rồi !"
Lâm Gia vội đi ra đón: "Dương Kiện có việc đi trước rồi. A? Timo, anh làm sao thế?" Timo từ sau lưng Healy ló đầu ra, lông mày đen rậm nhăn vào một chỗ, quai hàm bạnh ra, trên mặt mang theo ẩn nhẫn tức giận.
Timo nghe thấy Lâm Gia hỏi liền đẩy Healy ra, nghiêng người, cánh tay tráng kiện nhẹ nhấc. tyvybutchi.diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Lâm Gia nhìn lên, nhất thời mắt choáng váng, trên cánh tay anh thế mà lại có một người!
"Rui... Ruili?"
Ruili lưu luyến buông Maxim ra, cười tủm tỉm vẫy vẫy tay với Lâm Gia: "Hi! Tôi đến ăn cơm ké, cô không ngại chứ?" Tuy là đang hỏi Lâm Gia nhưng đôi mắt lại liếc về phía Timo, đuôi mày khóe mắt đều là đắm đuối tình yêu.
Timo ném cho cô một cái liếc, tự mình đi đến trước bàn ăn, cầm bánh bao thịt lên liền nhét vào miệng. Ruili muốn đi qua lại bị Healy ngăn lại: "Thật xin lỗi quý cô Ruili, cô không thể đi vào. Không phải cô có chuyện muốn nói với quý cô Lâm Gia sao? Liền nói ở đây đi."
Trong lòng Ruili cực kì khó chịu, bất quá mặc dù cô điêu ngoa, nhưng dù sao bản thân cũng là quân nhân, không dám trái với quân lệnh, chỉ đành phải kiềm chế lửa giận. Làm bộ như không sao cả cười nói: "Vậy được rồi, không vào thì không vào." tyvybutchi.diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Xoay người nói với Lâm Gia: "Corey có từng nói với cô chuyện anh ấy và tôi từng yêu nhau nhưng vì hiểu lầm mà tách biệt hay không?"
Lòng Lâm Gia nao nao, sau đó mỉm cười nói: "Vậy sao? Anh ấy chưa từng nhắc tới mà tôi cũng không hỏi." Ruili hơi khó tin, Corey thế mà chưa từng nhắc tới chuyện của cô và anh với Lâm Gia?
"Tôi biết lần đó là tôi sai, tôi vẫn luôn muốn hợp lại với anh ấy nhưng anh ấy lại không chịu gặp tôi." Lúc Ruili nhắc tới chuyện cũ ánh mắt có chút ảm đạm: "Ngày đó nghe nói anh ấy mạo hiểm đến khu E2 cầu viện tợi, lúc ấy tôi mừng muốn chết, cực lực yêu cầu gia nhập quân đoàn đặc chủng muốn cùng anh ấy đến khu C8 cứu người, chỉ hy vọng trên đường có thể xoay chuyển lòng anh ấy để anh ấy lại một lần nữa yêu tôi, nhưng đáng tiếc lại không như mong muốn. Thì ra trái tim anh ấy đã sớm không đặt trên người tôi, mặc kệ tôi có bù đắp như thế nào cũng không thể." tyvybutchi.diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Vừa nói vừa quan sát Lâm Gia, thấy vẻ mặt cô tự nhiên không động đậy, trong lòng thoáng thất vọng. Sau đó cô ngẩng ngẩng đầu lên: "Là tự tôi phạm vào sai lầm, làm cho tôi mất đi một người đàn ông tốt. Nếu Corey không muốn tha thứ, tôi không có lý do tiếp tục dây dưa, cho nên tôi quyết định buông tay anh ấy, chúc phúc cho hai người."
Lâm Gia nhếch mày cười, cô ấy này thật sự rất thẳng thắn, có gan toàn lực theo đuổi người mình thích, cũng có dũng cảm thừa nhận sai lầm và thất bại, cũng coi như là người cầm được bỏ được.
Ruili liếc mắt nhìn Timo một cái, hắng giọng, khẩn trương nhìn Lâm Gia: "Tôi nghe nói Timo xem coi như mẹ của mình, đối với cô không có cái hứng thú kia." Lâm Gia quẫn bách một chút, xấu hổ gật gật đầu.
Đôi mắt Ruili nhất thời sáng rọi, hơi xấu hổ, ngượng ngùng hỏi: "Tôi thích Timo, hy vọng anh ấy trở thành bạn đời của tôi. Cô... Sẽ không ngăn cản tôi theo đuổi anh ấy chứ?"
Ngân Hổ và Dick nghe vậy liền đồng thời dựng thẳng lỗ tai. Còn Timo chẳng hề để ý ôm bát mãnh liệt uống canh thịt, hoàn toàn không quan tâm các cô nói cái gì.
Lâm Gia khóc cười không được, lời này Ruili nói ra giống như cô chính là bà mẹ khó tính ngăn cản chuyện tình yêu của con trai mình và cô ấy vậy: "Tôi xem Timo là người thân của mình, đương nhiên hy vọng anh ấy hạnh phúc. Nếu có một cô gái tốt thương yêu anh ấy, thật lòng thực dạ đối tốt với anh ấy, tyvybutchi.diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn mà Timo cũng rất vừa ý cô gái đó, vậy thì tôi có lý do gì mà ngăn cản bọn họ ở bên nhau chứ?"
Ruili mừng rỡ như điên, cầm tay Lâm Gia: "Tôi đương nhiên là thật sự chính thích anh ấy..." Nói còn chưa dứt lời, Timo liền đột nhiên xông đến, lạnh lùng nhấc cô lên ném ra ngoài cửa, sau đó tùy tay đóng cửa lại.
Timo mắt điếc tai ngơ tiếng kháng nghị và tiếng đập cửa từ bên ngoài truyền đến, làm như không có chuyện gì xảy ra kéo Lâm Gia ngồi trở lại trước bàn, tiếp tục vui vẻ gặm bánh bao.
Healy giật giật khóe miệng, trong lòng có chút đồng tình với Ruili. Cùng là người đồng cảnh ngộ, hơn nữa theo tình hình trước mắt mà nói thì khả năng Ruili theo đuổi được Timo còn thấp hơn mình theo đuổi Lâm Gia, tiền cảnh này thật sự là... Không mấy khả quan.
Đêm khuya, trong nhà tù đặc biệt của sở phán quan thủ đô, ngọn đèn mờ nhạt chiếu vào trên người hai gã tù phạm.
An đức ôm đầu gối ngồi ở đầu giường, mặt chôn ở trong cánh tay, không muốn đối mặt với người đàn ông ngồi ở đối diện anh. Kiều An gặm hết nửa ổ bánh mì đen khô cứng, thức ăn còn lại thì lặng lẽ để vào trong đĩa của An Đức.
Một lát sau, thấy An Đức vẫn là bộ dạng ủ rũ gục đầu xuống, trong lòng Kiều An chợt nổi lên một trận lửa giận, nhịn không được mắng: "Đồ vô dụng! tyvybutchi.diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Không phải cậu rất muốn ta chết sao? Đừng có ngay lúc ta còn chưa bị xử bắn thì cậu đã đói chết trước ta như thế." Bả vai An Đức khẽ run lên, chôn mặt càng sâu.
Trong mắt Kiều An phun lửa, cực kì giận dữ, đột nhiên đứng lên, mang theo một trận tiếng xiềng xích trên tay chân vang lên. Hắn bước đi qua tóm lấy áo An Đức, con ngươi phun lửa nhìn thẳng vào mắt anh, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ta một bước đi sai liền không còn đường rút lui. Nếu cậu vẫn còn một bộ chán nản như vậy sẽ lại dẫm lên vết xe đỗ của ta! Cậu mẹ nó muốn chết sao? !"
An Đức nhìn Kiều An, môi càng mím chặt, hầu kết kích động trượt lên xuống, lỗ mũi vì thở tức giận mà gấp rút đóng mở, vằn đỏ trong mắt dần dần tăng thêm. Trước khi hận ý giấu ở đáy mắt trào ra thì An Đức rũ mi mắt, như cũ im lặng không nói.
Bàn tay Kiều An nắm áo An Đức run rẩy rồi buông ra, hắn lui ra phía sau một bước, yên lặng nhìn An Đức đang gục đầu xuống, cái cằm gần như dán đến ngực, hối hận trong mắt càng thêm dầy đặc hơn.
Cửa lao bỗng nhiên bị người mở ra, một sĩ quan vóc dáng cao to đi vào, cũng nhanh chóng đóng cửa sắt lại.
Người tới đứng trước mặt Kiều An, đôi mắt tràn đầy vẻ trào phúng: "Thật sự là cha con tình thâm a, thượng tá Kiều An, hẳn là anh sẽ không quên hiệp định giữa chúng ta chứ?"
Trong mắt Kiều An xẹt qua một tia kinh ngạc, giận tái mặt cười lạnh nói: "Đêm đó ở trấn York người bàn bạc với tôi hẳn là cậu rồi! tyvybutchi.diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Thượng tá Mike. Không thể tin được ngay cả cậu cũng phản bội Liên Bang!"
" Anh nói sai rồi, tôi chưa bao giờ trung thành với Liên Bang chứ nói gì phản bội? Đừng quên, tôi là trung thành với là thủ lĩnh Roddy Elias." Mike tháo mũ quân đội xuống, sờ sờ huy chương trên đó, trong mắt lóe ra hung dữ lạnh lẽo: "Kể từ lúc tôi mặc bộ quân phục này vào thì mục đích phấn đấu của tôi từ đầu đến cuối là tiêu diệt liên hợp quốc, mục đích đó chưa từng dao động." Lời vừa dứt, trong đầu bỗng nhiên hiện ra bộ dáng Lâm Gia nói cười vui vẻ, vẻ mặt có chút mờ mịt. Hắn rất thích Lâm Gia, chưa từng có người nào có thể làm rung động lòng hắn như vậy. Nếu Lâm Gia nguyện ý chấp nhận hắn thì hắn có thể vì Lâm Gia mà phản bội Roddy Elias hay không? tyvybutchi.diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Trong lòng Mike xẹt qua một tia không cam lòng, giả thiết này của hắn cũng không tồn tại, bởi vì Lâm Gia đã quả quyết từ chối hắn.
"Đồ phản bội! !" An Đức đột nhiên nhảy dựng lên xông qua chỗ Mike.
Mike lắc mình né tránh, ánh đỏ trong tay chợt lóe, xiềng xích trên tay chân An Đức thoáng chốc phát ra ánh điện màu xanh lam, giật anh ngã xấp xuống đất. An Đức hai mắt trắng dã cả người kịch liệt co rút, thân thể cuộn thành một đoàn, há miệng thở dốc, ánh điện biến mất một hồi lâu sau mới tỉnh lại.
Sắc mặt Kiều An xanh mét, cắn răng căm tức nhìn Mike, nắm đấm vang lên tiếng rắc rắc, cực lực đè nén lửa giận cuồn cuộn trong ngực.
Mike đi thong thả đến bên cạnh An Đức, nâng mũi chân lên giẫm giẫm mặt anh: " Nhóc con, đừng quên cha cậu mới là kẻ phản bội chân chính."
An Đức thở hào hển gian nan ngẩng đầu, sắc mặt trắng như tờ giấy, môi xanh trắng khô nứt, thân thể vẫn run rẩy, vừa rồi điện giật làm cho anh tạm thời không thể nói nên lời.
Mike thưởng thức điều khiển trong tay, nghiêng đầu liếc nhìn Kiều An: " Thượng tá Kiều An, phạm vào tội phản quốc là phải bị phán tử hình. Con trai anh cũng sẽ không có kết cục tốt. Chậc chậc, cha là kẻ phản bội, cấp trên kiêm cha nuôi cũng là kẻ phản bội, anh nói xem toà án quân sự tối cao sẽ tin tưởng cậu ta là trong sạch sao?"
Đồng tử Kiều An co rụt lại, trái tim giống như bị một tảng đá to đè xuống vừa ngột ngạt vừa đau, vừa lại hận Clermont thấu xương. Nếu không phải Clermont trăm phương ngàn kế muốn dồn hắn vào chỗ chết thì hắn sẽ không bí quá hoá liều quyết định hợp tác với bọn giặc cướp. Kiều An đã sớm chuẩn bị tốt tinh thần để chết, Liên Bang xử quyết hắn là chuyện trong dự kiến. tyvybutchi.diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Nhưng An Đức thì khác, anh bất quá là bị cái tên Clermont khốn khiếp lợi dụng, quãng đời còn lại rất có khả năng sẽ ở sống trong lao tù. Chuyện này bảo hắn làm thế nào mà cam tâm đây? !
An Đức đột nhiên giãy dụa muốn đứng lên, Mike quét mắt liếc anh một cái, ngón cái ấn xuống cái nút màu xanh trên điều khiển.
"Đừng! !" Lời Kiều An còn chưa dứt, ánh xanh chợt lóe, An Đức còn chưa kịp kêu thảm thiết thì liền ngã xuống đất, run rẩy ngất đi. Đôi mắt Kiều An sung máu, gân xanh trên trán nổi lên, hận không thể nhào lên xé xác Mike, nhưng lý trí cuối cùng đã ngăn trở hắn.
Mike nhún nhún vai, ngón cái vuốt ve cái nút màu đỏ trên điều khiển: "Ai nha, tôi ấn nhầm nút. Theo lý thuyết, một tên trọng phạm liên tiếp công kích sĩ quan, hẳn là phải lập tức xử quyết hắn mới đúng."
Thân thể Kiều An chấn động, máu tươi từ giữa khe hở nắm đấm rơi xuống. Hắn hít sâu một hơi, tyvybutchi.diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn nói giọng khàn khàn: "Cậu muốn tôi làm cái gì?"
Mike cong khóe môi, giống như không chút để ý nói: "Tôi giúp anh đưa An Đức ra ngoài, cũng bảo đảm đưa hắn đến chỗ an toàn. Anh giúp tôi giết một người là được."
/77
|