Tận Thế Song Sủng

Chương 306 - Bồng Lai Cư

/418


Trước tận thế Phan Hiểu Huyên học ngành này đấy, thấy rồi quan sát sau đó sẽ biết tình hình thực tế, vì vậy cô giải thích cho mọi người: – “Nơi này là làng điện ảnh lớn nhất Việt Quốc, từ tổng công ty phân ra các công ty điện ảnh và truyền hình, thật sự rất nhiều rất lớn, căn cứ Biên Hòa xây dựng ở nơi này, các địa phương quanh đây đều có liên quan đến điện ảnh và truyền không thì cũng là nhà máy chế tác đạo cụ, cho nên tất cả những vật tư bọn họ thu thập được đều là lấy… cổ trang làm chủ.”

Đường Nhược tán thưởng: – “Ý nghĩ này thật sự tốt quá, bảo lưu được toàn bộ truyền thống văn hóa cùng công trình kiến trúc của Việt Quốc.”

– “Ừ, đây đúng là một loại truyền thừa văn hóa.”

Bạch Thất đồng ý với cô, những người khác cũng tán thành cách thuyết phục này.

Những vật này có thể bảo lưu lại cũng xem như truyền thừa cho con cháu đời sau biết được lịch sử trước kia của nước Hoa.

Cho dù trước kia Thành Ảnh Thị vì công nghệ điện ảnh mới xây dựng những kiến trúc này, nhưng về sau cũng có thể thật sự trở thành lịch sử kiến trúc rồi!

Nơi đây bởi vì nguyên nhân kiến trúc giả cổ kính, bên dưới các tòa thành hoặc cung điện còn có bãi đỗ xe rất lớn.

Từ trên xe đi xuống, mọi người sau khi nhìn thấy tình hình của căn cứ này, biểu lộ trên mặt cũng không tốt hơn đoàn đội Tùy Tiện bao nhiêu.

Từng người đều lộ ra ánh sáng chói lòa trong ánh mắt, chỉ cảm thấy chung quanh đây khắp nơi đều là hoàng kim. Nhưng mọi người chỉ ngạc nhiên trong một đoạn đường từ trên xe bước xuống, sau khi cả đội xuống xe, tất cả mọi người giữ vững trận địa, biểu hiện trên mặt như sẵn sàng đón quân địch, nhìn không chớp mắt.

Không thể làm mất mặt căn cứ, không thể khiến đại ca mất mặt.

Nhóm dị năng giả phải cao lãnh như vậy, binh sĩ càng phải sĩ diện rồi, chúng ta đang làm chuyện lớn đấy!

Vị thiếu úy đến đón luôn quan sát bọn họ, thấy đội ngũ thành phố A chỉnh tề như vậy, cả tinh thần lẫn diện mạo đều tốt, trong lòng không khỏi tán thưởng: thành phố A quả nhiên ngọa hổ tàng long, nhân tài đông đúc, chỉ một nhiệm vụ mà từng người đi ra ngoài đều bất phàm. Lúc trước điện báo nhận được nói số người nhận nhiệm vụ có hơn 3.600 người, mà hôm nay nhìn lại vẫn 3.600 người.

Hắn nhìn người thanh niên trẻ tuổi làm chấp hành trưởng quan, tự nhiên không dám bỏ qua: – “Cậu Bạch, ở đây tổng cộng có bao nhiêu nhân viên? Để tôi sắp xếp chỗ ở cho mọi người.”

Bạch Thất tự nhiên không có giấu diếm: – “Tổng cộng 3.597 người, làm phiền thiếu úy.” Vị thiếu úy tiếp đãi thoáng dừng một chút, càng thêm không dám khinh thường Bạch Thất: – “Quả nhiên dị năng giả của thành phố A không giống bình thường.”

Lúc trước, bên trên điện báo thông báo nhân viên tổng cộng 3.606 người, chuyến đi lần này khoảng cách gần ngàn km, hắn cho rằng khi đội ngũ đến đây, số người còn khoảng 3.000 đã là tốt lắm rồi, không ngờ trên đường đi chỉ tổn thất vài người.

Bạch Thất cũng khiêm tốn nói: – “Dị năng giả của Biên Hòa tất nhiên cũng không tầm thường.”

Rồi sau đó, Bạch Thất lại hỏi thăm vị thiếu úy này tình hình của căn cứ Biên Hòa.

Vị thiếu úy cũng thành thật biết gì nói nấy, không chém gió: – “Thời điểm virus bộc phát, thật ra quân đội Biên Hòa cách nơi này cũng không xa, vì vậy Đại tướng Trần lập tức hạ mệnh lệnh, dùng quân đội làm trung tâm thành lập trụ sở tạm thời, sau đó người đến càng ngày càng tăng, chỗ ở không đủ, phải mở rộng ra bên ngoài, một đường mở rộng dần đến đây. Mà thành Ảnh Thị vốn có tường thành cỡ lớn, cũng có thể để cho chúng tôi làm chơi ăn thật. Thị trưởng Ngô càng cảm thấy được những ngày sau này chính là văn vật trong lịch sử, đem căn cứ xây dựng ở chỗ này có thể giữ lại một chút gì đó cho đời sau.” Còn có một nguyên nhân nữa, ở thành Ảnh Thị đều là minh tinh hoặc người đầu tư, trước tận thế bọn họ đều là những người có tiền có quan hệ. Bọn họ ở chỗ này có nhà ở, cho dù tận thế, tự nhiên cũng hy vọng có thể ở trong ngôi nhà của mình.

Bạch Thất gật đầu cười nói: – “Thì ra là thế.”

Gặp Bạch Thất là người bình thản như vậy, trong lòng vị thiếu úy cũng rất thoải mái. Cho dù hai người chỉ có quan hệ tiếp đón, ai cũng không phải là người càn quấy.

Sau một lúc khách sáo, hắn đã dẫn bọn họ đến nơi dừng chân. Trên đường đi, mọi người xếp thành hàng ngũ chỉnh tề, người bình thường cùng dị năng giả chung quanh căn cứ nhìn theo họ nhao nhao đầy tò mò:

– “Nhìn kìa, đó là đội ngũ từ thành phố A đến làm nhiệm vụ.”

– “Nhìn xem vẻ ngoài chỉnh tề cùng bộ dáng tự tin như vậy, hình như rất lợi hại.”

– “Một nhiệm vụ dùng nhiều người như vậy, căn cứ thành phố A dường như rất mạnh.”

– “Người đang đi song song với thiếu úy Vương thế mà lại là Trưởng quan chấp hành của bọn họ sao?”

– “Thật trẻ tuổi, tuổi còn nhỏ như vậy có thể đảm nhiệm chấp hành trưởng quan?”

– “Chắc chắn cậu ta có chỗ lợi hại của mình.”

Có người tán thưởng đấy, đương nhiên cũng có người xì mũi coi thường: – “Có lẽ là nhờ có ông già làm quan mà thôi.”

Căn cứ Biên Hòa sắp xếp chỗ ở cho mọi người là một tòa lầu cổ đại, nhìn hình dáng giống như khách sạn trong phim điện ảnh hoặc kịch truyền hình. Tám người ở cùng một gian phòng, tất cả mọi người ở trọn vẹn trong hai tòa lầu, một tòa là khách sạn, một tòa là thanh lâu. Dành cho đoàn đội Tùy Tiện là một tòa nhà độc lập có sân nhỏ phía sau, không lớn, theo như lối nói của thời xưa là lưỡng tiến lưỡng ra. Một cái sân như vậy không thể xa hoa bằng đại viện ở đường số 1 của bọn họ, nhưng cũng thanh nhã. Cho dù thực vật đều héo úa rồi, nhưng cũng có thể nhìn ra cách thiết kế đặc biệt của nơi này.

Sau khi giải tán, mọi người mới lộ ra bản tính nhà quê của mình, ánh mắt sáng ngời dò xét từng gian phòng, còn thay phiên lẫn nhau đi qua [(*)xuyến môn: tập tục tới thăm nhà người thân bạn bè chúc phúc vào đầu năm mới] nhìn một cái.

Bọn họ hận không thể xem kỹ từng viên gạch, ngay cả con sư tử đá ở cửa ra vào đều phải sờ một lần để mình có thêm chút may mắn.

Trong thanh lâu, nhóm dị năng giả đóng giả bộ dáng cô gái thanh lâu ngồi ở cầu thang ngoắc ngoắc đồng đội mình: – “Khách quan, đến đây nha, đến khoái hoạt nha, dù sao cũng có rất nhiều thời gian nha…”

Thời gian còn sớm, ngày mai mới chính thức bắt đầu làm nhiệm vụ.

Sau khi Bạch Thất sắp xếp xong, liền cùng Hồ Hạo Thiên và thiếu úy Vương đi đến phòng họp của căn cứ Biên Hòa bàn luận. Anh chỉ cần giám thị, chút ít việc vặt vãnh tự nhiên có thể phân phối cho người bên dưới.

Bạch Thất họp, những người khác không có chuyện gì, đều quyết định đi dạo một vòng ở căn cứ đặc sắc này. Có lẽ ngày mai rời khỏi đây, sau đó sẽ trở về căn cứ thành phố A. Lúc này không đi dạo còn chờ đến khi nào?

Phan Hiểu Huyên từ lúc xe chạy vào căn cứ này thì đã sớm rục rịch, ngay khi Bạch Thất tạm biệt Đường Nhược, cô lập tức kéo Đường Nhược đi ra ngoài.

Bao quanh căn cứ Biên Hòa có rất nhiều cung điện điện ảnh và truyền hình cùng đại viện nhà dân, không có bản đồ có khả năng không biết đi như thế nào để trở về.

Thiếu úy Vương cũng đã nghĩ đến vấn đề này, sau khi mọi người vào ở đã phân phát cho mọi người mấy trăm tấm bản đồ.

– “Chúng ta đi Nam Lương điện xem một chút đi?” Phan Hiểu Huyên cầm bản đồ vùi đầu nghiên cứu: – “Cách nơi này không xa.”

Nói trắng ra Đường Nhược cũng là cực phẩm nhà quê, cô chưa thấy qua bao nhiêu mặt của xã hội, cô nhìn chung quanh, hoa mắt nói: – “Cũng có thể ah.”

Phan Hiểu Huyên nghiên cứu hết bản đồ, đồng thời nghiên cứu đường đi: – “Bây giờ chúng ta đi đường, nghe nói đây là thiên hạ đệ nhất phố, hiện tại đổi tên thành phố than trời rồi. A ha, Nam Lương điện đổi tên gọi Tiên điện rồi, xem xem chỗ ở của chúng ta tên gì. Wow, là Bồng Lai cư…”

Đường Nhược cũng quay đầu nhìn chung quanh, cô thoáng chút im lặng với tên gọi của toàn bộ căn cứ, cái gì Nam Thiên môn, Lăng Tiêu bảo điện tất cả đều có: – “Toàn bộ nhóm dị năng giả Biên Hòa họ đều ở trong Thiên cung sao?”

Phan Hiểu Huyên ha ha cười nói: – “Bọn họ coi mình thành thiên binh thiên tướng hết rồi, đáng tiếc vẫn bị Zombie đánh nhão nhoẹt.”

Đường Nhược nghĩ nghĩ, cô chứng kiến tên gọi của những trụ sở khác trong lúc đi, lập tức cảm thấy lúc đầu Bạch Thất lựa chọn đi thẳng đến thành phố A là hoàn toàn chính xác đấy! Lúc này, có vài dị năng giả đi đến chào hỏi hai người: – “Hắc, Tiểu Nhược, trùng hợp vậy, em cũng ra đây đi dạo một vòng ah.”

Đường Nhược mỉm cười gật đầu: – “Đúng vậy a, chị Tiết.”

Chị Tiết là dị năng giả hệ Thủy, trong trận Zombie triều trước quen biết với Đường Nhược, là người rất nhiệt tình, vui vẻ, thoải mái. Đường Nhược rất thích tính cách tích cực hướng lên của cô ấy.

Mấy người cùng song song đi đến phía trước, nhìn thấy chung quanh có chỗ bày quầy bán hàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com


/418

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status