Tân Tiếu Ngạo Giang Hồ Ii

Chương 21: Mùi hương đặc biệt của cô ấy

/117


Lão ta nghe Tam Tặc mắng sợ quá bèn im bặt bước đi không dám nói thêm câu nào. Cùng nhau hàn huyên có một lúc mà bọn họ đã đặt chân tới Ngũ Bá Cương hồi nào không hay. Ngũ Bá Cương xưa kia là nơi tập trung của bọn giang hồ kẻ sỹ nhưng giờ đây nơi này bách tính qua lại rất đông, giống như một thành Lạc Dương thu nhỏ vậy. Đại Tặc than vãn

“Danh tiếng của cô ta lại bay xa thêm một tấc rồi, lũ người này tìm đến Ngũ Bá Cương xa xôi hẻo lánh chắc chắn là tới Thủy Phong cốc chứ đi đâu được nữa”

Nhị Tặc thì thầm vào tai Đại Tặc

“Nhớ là chúng ta chỉ đưa cậu ta tới trước cửa cốc rồi cao chạy xa bay thật nhanh đấy. Để cô ta tóm được chắc bỏ mạng quá”

Đại Tặc đập vào đầu hắn

“Tất nhiên rồi, ta đâu có ngu”

Tam Tặc thấy trời đã chập tối hắn nói

“Đại ca, Nhị ca chúng ta tìm nơi nghỉ lại sáng rồi lên đường hay tiếp tục đi”

Đại Tặc chạy ra đập vào đầu hắn nói khẽ

“Tất nhiên là tiếp tục đi rồi, ngươi thấy có ai tới nhà kẻ thù mà lại tới vào thanh thiên bạch nhật không hả. Hay ngươi muốn nạp mạng cho cô ta”

Tam Tặc gật gù

“Phải rồi..phải rồi..đệ quên mất”. Nói xong hắn quay ra hỏi Nhuận Nhi

“Cô nương tới Thủy Phong cốc làm gì vậy. Cô mắc bệnh gì hả”

Nhuận Nhi lắc đầu

“Không phải tôi mắc bệnh mà là các đại thúc đại tẩu trong thôn tôi mắc bệnh. Họ cử tôi đi tìm thần y cô nương tới thôn của tôi xem bệnh và chữa trị cho họ”

Nhị Tặc nói

“Vậy cô tới đây là để mời cô nương đó tới thôn của cô sao. Ta nghĩ không dễ như vậy đâu”. Hắn chỉ tay ra xung quanh “Cô có biết hàng ngày có bao nhiêu người tới đây để mong được cô ta chữa trị không, nhìn xem đi. Còn lâu cô ta mới rời Thủy Phong cốc để tới nơi khác”

Đại tặc nói

“Đúng đấy, cô ta so với tên Bình Nhất Chỉ kia cũng khó tính chẳng kém. Những kẻ có tài thường hay như vậy mà, bọn ta không lâu trước bị thương cũng không nhẹ tới tận đây tìm cô ta mong sao sẽ được chữa trị hoàn toàn ai ngờ không những cô ta chẳng cho bọn ta nổi một thang thuốc còn dùng phi kim đâm thẳng vào chân bọn ta rồi đuổi đi”

Nhuận Nhi há hốc mồm ra

“Đại ca nói thật hả. Không phải tỷ ấy là thần y chuyên cứu giúp bách tính sao, tại sao lại đối xử với ba huynh như vậy”

Tam Tặc bĩu môi

“Chuyện gì cũng phải mắt thấy tai nghe mới hiểu được, nghe bọn giang hồ đồn thổi cô ta tốt như vậy nào ngờ khi bọn ta tìm tới lại ra nông nỗi này”

Mạc Vô Phong thấy Tam Đặc Tặc và vị cô nương kia đang bàn bạc chuyện gì đó có vẻ sôi nổi liền hỏi lão già kia họ đang nói những gì. Sau khi nghe lão ta kể lại những việc họ nói hắn cũng đặt câu hỏi về vị cô nương kia. Mang danh là thần y sao lại có thể đối xử với người bệnh như vậy. Ngay lúc này đây hắn cũng đang mang nội thương trong người không biết sắp tới gặp mặt cô ta sẽ làm gì, cứu hắn hay bỏ mặc giống ba tên đại tặc kia. Hắn thầm nhủ

“Thôi không nghĩ nhiều nữa dù sao mình cũng không có ý muốn tới cốc Thủy Phong cho dù cô ta có cứu chữa hay bỏ mặc mình cũng không quan tâm. Chỉ vì ba vị huynh đệ kia đã quyết trả ơn nên mọi chuyện đành làm theo họ vậy”

Đúng như dự định, mới tờ mờ sáng bọn họ đã tới trước cửa cốc Thủy Phong. Những ai lần đầu tới đây đều không tin vào đôi mắt của mình trước những gì họ chứng kiến. Ngũ Bá Cương cây cối thưa thớt, vắng vẻ hoang vu gió cát ngập trời hoàn toàn trái ngược với khung cảnh của Thủy Phong cốc. Đúng như tên gọi của nó, bao trùm toàn cốc là những con suối, sông hồ nối liền nhau. Mặt nước trong veo phản chiếu khuôn mặt của họ dưới ánh trăng mờ nhạt rõ như soi gương, thỉnh thoảng còn xuất hiện những đôi hồ điệp bay lượn bên nhau quấn quít không rời.

Trừ Tam Đại Tặc ra những người như Nhuận Nhi, lão thầy đồ và Mạc Vô Phong đều bị vẻ đẹp của nơi này chiếm lấy tâm hồn khiến họ như quên mất việc mình tới đây để làm gì. Nhuận Nhi trông nơi này mà thầm nghĩ

“Hàng chục thác nước trùng trùng điệp điệp tại thôn Lưu Đức chẳng là gì so với mặt hồ trong suốt của cốc Thủy Phong”

Mạc Vô Phong thì khỏi nói, tuyết phủ trắng xóa quanh năm tại Tây Vực chẳng xứng để so với chốn thần tiên này. Chỉ trong khoảnh khắc hắn ước gì mình có thể sống ở đây mãi mãi. Đôi mắt hắn nhắm chặt cảm nhận từng cơn gió mát thoảng qua, trong làn gió ấy hắn ngửi thấy một mùi hương thơm dịu giống như mùi của cam thảo hòa quyện với xạ hương trắng khiến hắn cảm thấy dễ chịu tới mức quên đi nội thương trong cơ thể mình.

Trông lão thầy đồ cứ trố mắt lên nhìn, miệng thì xuýt xoa làm Tam Đại Tặc khó chịu. Bọn chúng đã muốn tới đây trong im lặng nhưng cái miệng lão cứ phát ra tiếng khiến Nhị Tặc phải đạp cho hắn một phát. Tam Tặc cố phát ra tiếng nói nhỏ nhất mà hắn có thể

“Lão già kia, ngươi thấy đẹp thì ngậm mồm vào mà thưởng thức như hai người họ kia kìa sao cứ phải phát ra tiếng động thế”

Lão thầy đồ tuổi đã cao mà tên Tam Tặc lại thì thào nhỏ quá nên lão chẳng nghe thấy gì cả, lão mở miệng hỏi

“Ngươi nói to lên ta mới nghe thấy được chứ. Như ta đây này..AAA”

Đại Tặc chạy tới bịt mõm lão già lại rồi chửi rủa bằng cái giọng thì thào nhỏ không kém Tam Tặc

“Tên khốn này, từ bây giờ ngươi chỉ cần làm nhiệm vụ phiên dịch thôi cấm không được nói câu gì cả. Khi nào huynh đệ Tây Vực kia nói ngươi mới được nói”

Nhị Tặc vỗ vai Đại Tặc

“Đại ca, để bọn họ ở đây được rồi. Mau trở ra thôi, đệ nổi hết da gà rồi đây này. Cứ cảm giác như có ai đang theo dõi chúng ta vậy”

Tam Tặc nói

“Huynh đừng có dọa đệ. Mới tờ mờ sáng thế này thì có ma mới theo dõi chúng ta ấy. Mau từ biệt hai người họ rồi rời đi thôi, cô ta mà thức dậy thì chúng ta chết chắc”

Đại Tặc lôi lão thầy đồ tới gần dặn dò

“Bọn ta đi đây, ngươi nói với huynh đệ kia tự tới tìm cô ta mà chữa trị nhé”

Lão thầy đồ nói

“Ngươi vừa dặn ta chỉ mở miệng khi cậu ta nói kia mà. Ngươi tự đi mà bảo”

Đại Tặc tức giận lỡ miệng nói to

“Ngươi dám đôi co với ta hả”

Nhị Tặc và Tam Tặc phải chạy ngay tới bịt miệng hắn lại. Nhuận Nhi đang đứng ngắm mặt hồ nghe thấy tiếng gắt lên của Đại Tặc vội quay ra hỏi

“Ba huynh không vào sao, chúng ta cần phải gặp thần y cô nương mà”

Tam Tặc cố mở miệng ra cười

“Cô và huynh đệ kia cứ đợi ở đây sẽ gặp được cô nương đó thôi. Bọn ta có việc gấp phải đi ngay đây”

Nhuận Nhi nói

“Vậy sao được, bọn tôi lần đầu tới đây còn không biết mặt mũi cô nương ấy ra sao. Hay các huynh ở lại chờ cô ấy tới rồi hẵng đi”

Nhị Tặc nói

“Thần y cô nương lúc nào cũng đeo một chiếc khăn che mặt cả, tiểu cô nương không sợ nhầm lẫn với ai đâu. Hai người cứ yên tâm mà ở lại nhé”

Trong lúc họ đang đôi co với nhau Mạc Vô Phong nhận ra mặt nước dưới hồ không còn xao động nữa, gió đã ngừng thổi từ bao giờ nhưng sao hắn vẫn ngửi được hương thơm mát dễ chịu đó. Chắc chắn mùi hương đó không phát ra từ thân cây nào xung quanh họ, hắn nghĩ rằng do gió đưa hương thơm này từ một nơi nào tới. Trấn tĩnh một chút hắn vội nói

“Có người đang theo dõi chúng ta”

Lão thầy đồ nghe thấy giọng nói của Mạc Vô Phong thì mở miệng nói theo bằng tiếng Hán

“Có người theo dõi chúng ta”

Ba tên đại tặc đang chuẩn bị đi thì bị tiếng nói của lão ta làm cho hết hồn, bọn chúng quay lại mắng lão ta

“Lão già chết tiệt định dọa chết bọn ta hả. Không muốn sống nữa sao”

Lão ta sợ quá đính chính lại

“Là cậu ấy nói, ta chỉ phiên dịch lại theo ý của các người thôi mà”

Nhuận Nhi nhìn quanh tứ phía rồi hỏi

“Thật sự có một người nữa ở đây ư. Trời còn chưa sáng người đó sao lại có mặt ở đây làm gì”

Nghe tới đây thôi ba tên đại tặc đứng như trời chồng tại chỗ, có lẽ lúc này cả Nhuận Nhi và bọn chúng đều đã ngửi thấy hương thơm đặc biệt đó. Tam Đại Tặc lúc này đều có cùng một ý nghĩ ‘Khỏi phải chạy làm gì cho mệt’. Người mà bọn chúng dè chừng không muốn gặp mặt nhất đã xuất hiện. Dưới ánh trăng mờ ảo đang dần biến mất nhường chỗ cho ban mai bóng một thiếu nữ vận bạch y với chiếc khăn trắng che hết nửa khuôn mặt đang nhẹ nhàng đáp xuống mặt hồ tĩnh lặng kia. Nàng trông giống như Tuyết Liên Hoa tung bay trong gió lan tỏa hương thơm của mình khắp mọi nơi. Cặp hồ điệp ban nãy còn mải uốn lượn giờ thi nhau bay quanh cơ thể mỏng manh của nàng. Thần y cô nương dùng nội công đứng trên dòng nước, đôi mắt nàng nhìn qua từng người một tại cốc Thủy Phong như để dò xét họ. Đẹp là vậy nhưng sao nàng lạnh quá.

Nhuận Nhi tuy là nữ nhân nhưng trông thấy nàng còn phải ngưỡng mộ nhiều lần, bất giác cô ấy thốt lên

“Giữa mặt hồ cất giấu ánh trăng tròn trịa, tỷ tỷ giống như Hằng Nga hạ thế chiêm ngưỡng nhân gian”


/117

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status