Cẩm Ngôn trong lòng kêu rên một tiếng, vội la lên: “Có thể không đi được không? Ta chẳng qua vừa mới học, cũng không giúp được cái gì, đi như vậy, ta sợ xảy ra chuyện.”
“Không sao, có ta ở đây.” Mạnh Sở Tuyệt xoa nhẹ đầu nàng, ngồi xuống, bắt đầu tỉ mỉ viết các phương thuốc điều trị cho các cung nương nương. Trong lòng Cẩm Ngôn quýnh lên, vội vàng chạy đến trước mặt hắn, thân thể nửa ngồi xin giúp đỡ, khổ sở nói: “Tiên sinh, ngươi có lẽ không biết, ta tới kỳ kinh nguyệt, hai ngày nay thực sự rất đau bụng, ngươi xem…”
Nàng còn chưa nói hết, liền phát giác tay Mạnh Sở Tuyệt đang viết phương thuốc bỗng nhiên dừng lại, sau đó một đoàn mực nước cứ như vậy rơi trên màu trắng của giấy Tuyên Thành, rất nổi bật, cũng tương đối khó coi. Nàng không khỏi nuốt lại thanh âm chuẩn bị nói ra, lại chỉ thấy Mạnh Sở Tuyệt nhẹ nhàng ho khan một tiếng, tiện tay đem phương thuốc kia vò thành một cục, ném tới ống trúc ở một bên, ngẩng đầu lên nói: “Vậy ngày mai ngươi ở lại Thái y viện, thay ta sắp xếp lại dược liệu.”
“Được.” Cẩm Ngôn vui sướng đáp ứng một tiếng, lập tức theo phương hướg dược phòng đi tới, vừa rồi Mạnh Sở Tuyệt nói cho nàng biết, phía sau là quầy y dược, dược liệu bên trong đếm không hết, khi có thời gian, bản thân phải đi nhận thức một chút.
Mạnh Sở Tuyệt nhìn bộ dáng vui vẻ của nàng, giật mình, tầm mắt hơi dừng lại, lập tức bất đắt dĩ lắc đầu một cái, tiếp tục vết phương thuốc.
Thời gian buổi chiều, Mạnh Sở Tuyệt mang nàng tham quan toàn bộ Thái y viện, giới thiệu cho nàng một số đồng sự để nàng nhận thức, lại giảng giải cho nàng một số quy củ trong Thái y viện, ví như, xuất nhập dược liệu trong kho phải ghi chép lại, dược liệu trân quý thì không thể tùy tiện chạm vào, nhất là một số cống phẩm phải đóng gói bảo tồn cẩn thận, chỉ khi có khẩu dụ của hoàng đế mới có thể dùng. Nàng ghi nhớ từng cái. Từ nhỏ nàng liền cảm thấy hứng thú đối với y học, mặc dù bản thân là Trung y thế gia, nhưng đã trải qua nhiều năm truyền thừa như vậy, y thuật luôn có rất nhiều biến hóa, có một số dược liệu không biết, thậm chí nghe những điều chưa từng nghe, thấy những thứ chưa từng thấy, thế nên bây giờ đến nơi này, nàng cảm thấy như nhặt được bảo bối, sâu sắc cảm nhận chuyện này xảy ra thật tốt.
Bởi vì nàng nói dối thân thể không khỏe, Mạnh Sở Tuyệt sớm để nàng về nghỉ ngơi, trước khi đi còn đặc biệt cho nàng một ít dược tư âm bổ huyết, còn đưa nàng dược giảm đau bụng kinh, dặn dò: “Khi nào đau thì dùng.”
Kết quả, làm cho cả mặt Cẩm Ngôn đỏ bừng, nếu không phải có mặt nạ che, nàng xác định phải tìm lỗ mà chui. Lúc Mạnh Sở Tuyệt nhìn vào mắt nàng, nàng đã có trực giác, hắn căn bản đã biết nàng nói dối, cho nên, trên mặt liền nóng bỏng, thưa dạ nhận lấy dược, co chân chạy như một làn khói.
Mạnh Sở Tuyệt xem bộ dáng nàng hốt hoảng chạy trốn, bất đắt dĩ cười một tiếng.
Đêm đã rất khuya, Tiểu Thiền vẫn chưa trở về, Cẩm Ngôn chờ không được, liền ngủ trước, huống chi ban ngày giằng co một ngày, hiện tại rất mệt mỏi, rất nhanh liền chìm vào giấc ngủ, cho đến hơn nửa đêm bị động tĩnh đánh thức, nàng mới nhìn thấy Tiểu Thiền đã rửa mặt xong, chuẩn bị lên giường đi ngủ.
Nàng cũng không biết khi đó là mấy giờ, chỉ biết là đêm đã rất khuya, bộ dáng Tiểu Thiền rất mỏi mệt, thấy nàng tỉnh lại, cười cười xin lỗi: “Thực xin lỗi, đánh thức ngươi?”
Cẩm Ngôn lắc đầu một cái, ngồi dậy: “Không có, ta là bị nghẹn nước tiểu mới tỉnh, ta đi nhà xí.”
Tiểu Thiền bị lời nói của nàng chọc cười, nhưng vẫn đứng lên nói: “Ta đưa ngươi đi.”
Cẩm Ngôn lắc đầu một cái, khoác áo khoác, cầm chắc đèn lồng: “Không cần, ngươi mệt mỏi như vậy, huống chi, ngay tại trong viện, không cần ngươi đi cùng.”
Tiểu Thiền lúc này mới gật đầu ngồi xuống lần nữa, chuẩn bị đi ngủ.
Cẩm Ngôn trở lại rất nhanh, bất quá, trong phòng Tiểu Thiền cũng đã ngủ say, nàng thở dài một tiếng, dịch lại góc chăn cho nàng, lúc này mới lần nữa lên giường ngủ.
Buổi tối ngủ sớm, ngày thứ hai thức dậy liền cảm thấy tinh thần thỏa mái, bất quá, đợi đến thời gian ăn trưa ở Thái y viện, vào thời điểm từ chổ ngồi đứng lên chuẩn bị đi ăn trưa, bỗng nhiên cảm giác dưới thân rào rào một tiếng, nàng vừa cuối đầu nhìn, nhất thời cảm thấy cả người đều không tốt.
Ngày hôm qua nàng mới nói dối là tới nguyệt sự, lúc này cư nhiên thực sự tới, còn đem quần áo nàng cấp nhiễm, nơi này nhưng là Thái y viện, toàn là nam nhân, nàng bây giờ làm thế nào mới có thể ra ngoài. Đúng là tự làm bậy, không thể sống!
“Không sao, có ta ở đây.” Mạnh Sở Tuyệt xoa nhẹ đầu nàng, ngồi xuống, bắt đầu tỉ mỉ viết các phương thuốc điều trị cho các cung nương nương. Trong lòng Cẩm Ngôn quýnh lên, vội vàng chạy đến trước mặt hắn, thân thể nửa ngồi xin giúp đỡ, khổ sở nói: “Tiên sinh, ngươi có lẽ không biết, ta tới kỳ kinh nguyệt, hai ngày nay thực sự rất đau bụng, ngươi xem…”
Nàng còn chưa nói hết, liền phát giác tay Mạnh Sở Tuyệt đang viết phương thuốc bỗng nhiên dừng lại, sau đó một đoàn mực nước cứ như vậy rơi trên màu trắng của giấy Tuyên Thành, rất nổi bật, cũng tương đối khó coi. Nàng không khỏi nuốt lại thanh âm chuẩn bị nói ra, lại chỉ thấy Mạnh Sở Tuyệt nhẹ nhàng ho khan một tiếng, tiện tay đem phương thuốc kia vò thành một cục, ném tới ống trúc ở một bên, ngẩng đầu lên nói: “Vậy ngày mai ngươi ở lại Thái y viện, thay ta sắp xếp lại dược liệu.”
“Được.” Cẩm Ngôn vui sướng đáp ứng một tiếng, lập tức theo phương hướg dược phòng đi tới, vừa rồi Mạnh Sở Tuyệt nói cho nàng biết, phía sau là quầy y dược, dược liệu bên trong đếm không hết, khi có thời gian, bản thân phải đi nhận thức một chút.
Mạnh Sở Tuyệt nhìn bộ dáng vui vẻ của nàng, giật mình, tầm mắt hơi dừng lại, lập tức bất đắt dĩ lắc đầu một cái, tiếp tục vết phương thuốc.
Thời gian buổi chiều, Mạnh Sở Tuyệt mang nàng tham quan toàn bộ Thái y viện, giới thiệu cho nàng một số đồng sự để nàng nhận thức, lại giảng giải cho nàng một số quy củ trong Thái y viện, ví như, xuất nhập dược liệu trong kho phải ghi chép lại, dược liệu trân quý thì không thể tùy tiện chạm vào, nhất là một số cống phẩm phải đóng gói bảo tồn cẩn thận, chỉ khi có khẩu dụ của hoàng đế mới có thể dùng. Nàng ghi nhớ từng cái. Từ nhỏ nàng liền cảm thấy hứng thú đối với y học, mặc dù bản thân là Trung y thế gia, nhưng đã trải qua nhiều năm truyền thừa như vậy, y thuật luôn có rất nhiều biến hóa, có một số dược liệu không biết, thậm chí nghe những điều chưa từng nghe, thấy những thứ chưa từng thấy, thế nên bây giờ đến nơi này, nàng cảm thấy như nhặt được bảo bối, sâu sắc cảm nhận chuyện này xảy ra thật tốt.
Bởi vì nàng nói dối thân thể không khỏe, Mạnh Sở Tuyệt sớm để nàng về nghỉ ngơi, trước khi đi còn đặc biệt cho nàng một ít dược tư âm bổ huyết, còn đưa nàng dược giảm đau bụng kinh, dặn dò: “Khi nào đau thì dùng.”
Kết quả, làm cho cả mặt Cẩm Ngôn đỏ bừng, nếu không phải có mặt nạ che, nàng xác định phải tìm lỗ mà chui. Lúc Mạnh Sở Tuyệt nhìn vào mắt nàng, nàng đã có trực giác, hắn căn bản đã biết nàng nói dối, cho nên, trên mặt liền nóng bỏng, thưa dạ nhận lấy dược, co chân chạy như một làn khói.
Mạnh Sở Tuyệt xem bộ dáng nàng hốt hoảng chạy trốn, bất đắt dĩ cười một tiếng.
Đêm đã rất khuya, Tiểu Thiền vẫn chưa trở về, Cẩm Ngôn chờ không được, liền ngủ trước, huống chi ban ngày giằng co một ngày, hiện tại rất mệt mỏi, rất nhanh liền chìm vào giấc ngủ, cho đến hơn nửa đêm bị động tĩnh đánh thức, nàng mới nhìn thấy Tiểu Thiền đã rửa mặt xong, chuẩn bị lên giường đi ngủ.
Nàng cũng không biết khi đó là mấy giờ, chỉ biết là đêm đã rất khuya, bộ dáng Tiểu Thiền rất mỏi mệt, thấy nàng tỉnh lại, cười cười xin lỗi: “Thực xin lỗi, đánh thức ngươi?”
Cẩm Ngôn lắc đầu một cái, ngồi dậy: “Không có, ta là bị nghẹn nước tiểu mới tỉnh, ta đi nhà xí.”
Tiểu Thiền bị lời nói của nàng chọc cười, nhưng vẫn đứng lên nói: “Ta đưa ngươi đi.”
Cẩm Ngôn lắc đầu một cái, khoác áo khoác, cầm chắc đèn lồng: “Không cần, ngươi mệt mỏi như vậy, huống chi, ngay tại trong viện, không cần ngươi đi cùng.”
Tiểu Thiền lúc này mới gật đầu ngồi xuống lần nữa, chuẩn bị đi ngủ.
Cẩm Ngôn trở lại rất nhanh, bất quá, trong phòng Tiểu Thiền cũng đã ngủ say, nàng thở dài một tiếng, dịch lại góc chăn cho nàng, lúc này mới lần nữa lên giường ngủ.
Buổi tối ngủ sớm, ngày thứ hai thức dậy liền cảm thấy tinh thần thỏa mái, bất quá, đợi đến thời gian ăn trưa ở Thái y viện, vào thời điểm từ chổ ngồi đứng lên chuẩn bị đi ăn trưa, bỗng nhiên cảm giác dưới thân rào rào một tiếng, nàng vừa cuối đầu nhìn, nhất thời cảm thấy cả người đều không tốt.
Ngày hôm qua nàng mới nói dối là tới nguyệt sự, lúc này cư nhiên thực sự tới, còn đem quần áo nàng cấp nhiễm, nơi này nhưng là Thái y viện, toàn là nam nhân, nàng bây giờ làm thế nào mới có thể ra ngoài. Đúng là tự làm bậy, không thể sống!
/102
|