Cả người Cẩm Ngôn run lên, không thể tin nhìn hắn, chỉ thấy trong lúc đó khuôn mặt Tần Phi Li ôn nhu như nước, đôi mắt thâm thúy lẳng lặng nhìn nàng, giống như từng chút một đi vào trong lòng nàng. Tựa như trong mặt hồ tĩnh lặng, đột nhiên rơi vào một viên đá, tạo nên một vòng gợn sóng. Cẩm Ngôn không có hành động gì, Ôn phu nhân bỗng chốc cảm thấy vui mừng, lau đi ngấn lệ trên khóe mắt nói: “Cảm tạ vương gia coi trọng Cẩm Ngôn của chúng ta, nếu vương gia đã nói như vậy, lão phụ liền an tâm!”
Nàng nhìn Cẩm Ngôn liếc mắt một cái, vui vẻ nói: “Cẩm Ngôn, không nên suy nghĩ nhiều, người sống một đời, khó nhất chính là có thể gặp được người thương, Tân vương đã nói như vậy, liền quên đi những chuyện trước kia đi, sống thật tốt, ân?”
Cẩm Ngôn hơi cúi đầu xuống, nửa ngày mới ngẩn đầu lên nhìn Tần Phi Li liếc mắt một cái, hắn vẫn như trước là một bộ dáng khiêm tốn, ngọc thụ lâm phong, ngay cả mỉm cười cũng hết sức tao nhã. Kỳ thật, từ trước đến giờ, nàng vẫn nghe theo vận mệnh an bài, lúc này… Nàng lại nhìn thoáng qua nét mặt vui sướng của Ôn phu nhân, cuối cùng vẫn là nhẹ nhàng gật đầu, đáp ứng.
Khóe môi Tần Phi Li khẽ cong thêm một chút, Ôn phu nhân thấy nàng đồng ý, dùng lời nói nhỏ nhẹ an ủi một phen, kêu nàng hãy quên đi chuyện cũ, cùng Tần Phi Li sống thật tốt, sau khi Cẩm Ngôn đáp ứng, lúc này nàng mới vui mừng ly khai.
Chiều hôm đó, Tần vương phủ liền bắt đầu trang trí đổi mới toàn bộ, trong cung nghe được tin tức, thái hậu phái người đưa qua đại lễ, chung quy chỉ là bổ sung cho hôn lễ, tất cả mọi người đều hiểu trong hôn lễ lần trước xảy ra chuyện gì, cho nên, mặc dù là lễ thành thân, hôm nay, cũng không có ai tiến đến, tham gia trong bữa tiệc, nhưng đều là gia đinh trong vương phủ. Bái đường xong, Cẩm Ngôn bị đưa vào động phòng, chờ đợi đến nữa đêm, tân lang liền đến.
Trong lòng nàng có chút khẩn trương, nghĩ đến chuyện sắp xảy ra liền đứng ngồi không yên, sở dĩ nàng không muốn thành hôn, chính là do đêm động phòng hoa chúc này. Nàng cũng không biết Tần vương đến cùng có được hay không, nhưng mà một khi hắn khỏe mạnh, nàng liền thảm! Tuy rằng đã trải qua việc này, Tần vương sở tác sở vi (ta không hiểu là gì lun), cũng làm cho nàng đối với hôn lễ này có chút chờ mong, nhưng mà, nàng còn chưa có thích hắn, đối với hắn tuy rằng có chút rung động, nhưng muốn giống như vợ chồng thật sự, nàng vẫn là không thể tiếp thu được.
Chính là, nếu Tần vương muốn, vậy nàng nên là thế nào bây giờ?
Thời gian càng lâu, trong lòng nàng càng khẩn trương hơn, cho đến giờ hợi, bên ngoài hỉ phòng cũng truyền đến một tia động tĩnh. Thân mình Cẩm Ngôn đang ngồi trên giường bỗng nhiên cứng ngắt, cho đến khi thanh âm xe lăn lăn trên mặt đất ngừng lại, đã tới trước mặt nàng
Trước mắt bỗng nhiên sáng ngời, hắn đã nhấc lên hỉ khăn, khuôn mặt ôn nhuận như nước nhìn nàng, hắn một thân hỉ phục, nhiễm ba phần cảm giác say, khuôn mặt nhìn qua có ba phần tà tứ, bảy phần ôn nhuận, tuấn mĩ làm kinh động tâm hồn người khác, một đôi phượng mâu hẹp dài lấp lánh, càng nhìn càng đẹp, Cẩm Ngôn ngẩn người nhìn hắn, Tần Phi Li chậm rãi cười nói: “Nương tử, nên uống rượu hợp cẩn.”
Thanh âm của hắn ôn nhuận êm tai, nhiễm ba phần men say, liền bộc phát thuần hậu say lòng người. Cẩm Ngôn hồi phục lại tâm tình, chân của hắn không tiện, đó có nghĩa là, rượu hợp cẩn phải do nàng lấy tới.
Cẩm Ngôn đứng dậy, quét mắt liếc trong phòng một cái, nhìn tới trên bàn gỗ lim cách đó không xa có bày biện ly rượu cùng bầu rượu, vội vàng đi qua, đổ ra hai ly rượu, cầm lấy, đi về phía Tần Phi Li.
Khóe môi hắn vẫn như trước nhiễm vài phần tựa tiếu phi tiếu, sau khi tiếp nhận ly rượu, ý cười càng nồng đậm hơn. Do hắn ngồi trên xe lăn, Cẩm Ngôn không thể không ngồi xổm xuống, cùng cánh tay hắn giao triền, dưới ánh nến đỏ rực, bóng dáng hai người hòa quyện lại với nhau, ánh mắt Tần Phi Li thấy Cẩm Ngôn nhíu mày uống rượu, vui cười trên mặt lại càng sâu thêm vài phần, vừa ngửa đầu, liền cầm ly rượu trên tay uống cạn.
Nàng nhìn Cẩm Ngôn liếc mắt một cái, vui vẻ nói: “Cẩm Ngôn, không nên suy nghĩ nhiều, người sống một đời, khó nhất chính là có thể gặp được người thương, Tân vương đã nói như vậy, liền quên đi những chuyện trước kia đi, sống thật tốt, ân?”
Cẩm Ngôn hơi cúi đầu xuống, nửa ngày mới ngẩn đầu lên nhìn Tần Phi Li liếc mắt một cái, hắn vẫn như trước là một bộ dáng khiêm tốn, ngọc thụ lâm phong, ngay cả mỉm cười cũng hết sức tao nhã. Kỳ thật, từ trước đến giờ, nàng vẫn nghe theo vận mệnh an bài, lúc này… Nàng lại nhìn thoáng qua nét mặt vui sướng của Ôn phu nhân, cuối cùng vẫn là nhẹ nhàng gật đầu, đáp ứng.
Khóe môi Tần Phi Li khẽ cong thêm một chút, Ôn phu nhân thấy nàng đồng ý, dùng lời nói nhỏ nhẹ an ủi một phen, kêu nàng hãy quên đi chuyện cũ, cùng Tần Phi Li sống thật tốt, sau khi Cẩm Ngôn đáp ứng, lúc này nàng mới vui mừng ly khai.
Chiều hôm đó, Tần vương phủ liền bắt đầu trang trí đổi mới toàn bộ, trong cung nghe được tin tức, thái hậu phái người đưa qua đại lễ, chung quy chỉ là bổ sung cho hôn lễ, tất cả mọi người đều hiểu trong hôn lễ lần trước xảy ra chuyện gì, cho nên, mặc dù là lễ thành thân, hôm nay, cũng không có ai tiến đến, tham gia trong bữa tiệc, nhưng đều là gia đinh trong vương phủ. Bái đường xong, Cẩm Ngôn bị đưa vào động phòng, chờ đợi đến nữa đêm, tân lang liền đến.
Trong lòng nàng có chút khẩn trương, nghĩ đến chuyện sắp xảy ra liền đứng ngồi không yên, sở dĩ nàng không muốn thành hôn, chính là do đêm động phòng hoa chúc này. Nàng cũng không biết Tần vương đến cùng có được hay không, nhưng mà một khi hắn khỏe mạnh, nàng liền thảm! Tuy rằng đã trải qua việc này, Tần vương sở tác sở vi (ta không hiểu là gì lun), cũng làm cho nàng đối với hôn lễ này có chút chờ mong, nhưng mà, nàng còn chưa có thích hắn, đối với hắn tuy rằng có chút rung động, nhưng muốn giống như vợ chồng thật sự, nàng vẫn là không thể tiếp thu được.
Chính là, nếu Tần vương muốn, vậy nàng nên là thế nào bây giờ?
Thời gian càng lâu, trong lòng nàng càng khẩn trương hơn, cho đến giờ hợi, bên ngoài hỉ phòng cũng truyền đến một tia động tĩnh. Thân mình Cẩm Ngôn đang ngồi trên giường bỗng nhiên cứng ngắt, cho đến khi thanh âm xe lăn lăn trên mặt đất ngừng lại, đã tới trước mặt nàng
Trước mắt bỗng nhiên sáng ngời, hắn đã nhấc lên hỉ khăn, khuôn mặt ôn nhuận như nước nhìn nàng, hắn một thân hỉ phục, nhiễm ba phần cảm giác say, khuôn mặt nhìn qua có ba phần tà tứ, bảy phần ôn nhuận, tuấn mĩ làm kinh động tâm hồn người khác, một đôi phượng mâu hẹp dài lấp lánh, càng nhìn càng đẹp, Cẩm Ngôn ngẩn người nhìn hắn, Tần Phi Li chậm rãi cười nói: “Nương tử, nên uống rượu hợp cẩn.”
Thanh âm của hắn ôn nhuận êm tai, nhiễm ba phần men say, liền bộc phát thuần hậu say lòng người. Cẩm Ngôn hồi phục lại tâm tình, chân của hắn không tiện, đó có nghĩa là, rượu hợp cẩn phải do nàng lấy tới.
Cẩm Ngôn đứng dậy, quét mắt liếc trong phòng một cái, nhìn tới trên bàn gỗ lim cách đó không xa có bày biện ly rượu cùng bầu rượu, vội vàng đi qua, đổ ra hai ly rượu, cầm lấy, đi về phía Tần Phi Li.
Khóe môi hắn vẫn như trước nhiễm vài phần tựa tiếu phi tiếu, sau khi tiếp nhận ly rượu, ý cười càng nồng đậm hơn. Do hắn ngồi trên xe lăn, Cẩm Ngôn không thể không ngồi xổm xuống, cùng cánh tay hắn giao triền, dưới ánh nến đỏ rực, bóng dáng hai người hòa quyện lại với nhau, ánh mắt Tần Phi Li thấy Cẩm Ngôn nhíu mày uống rượu, vui cười trên mặt lại càng sâu thêm vài phần, vừa ngửa đầu, liền cầm ly rượu trên tay uống cạn.
/102
|