Chương 81:
Nàng dứt khoát liền kề sát vào người Tần Phi Li ngửi ngửi, lại không ngửi thấy gì, lại nhớ đến vừa rồi có bóng người, nghĩ, chắc là hương khí của người khác vương lại trong không khí, lại dò hỏi: “Nguyên lai không phải trên người ngươi, nghĩ đến hẳn là ở trên người người vừa nãy. Đúng rồi, vừa nãy là ai đã tới? Là cung nữ trong cung sao?”
Tần Phi Li ngẩng đầu lên nhìn nàng một cái, lại cũng không thấy một chút thần sắc khác thường nào, liền cười cười nói: “Bất quá là thị tỳ cung nữ thôi, ta muốn ngồi một mình, nên cho nàng đi xuống trước.”
Cẩm Ngôn nga một tiếng, liền không có hỏi lại, sau khi hai người đi ra ngoài, lập tức có cung nhân tới dẫn đường, trở về phủ, cũng đã qua thời điểm bữa trưa. Cẩm Ngôn đã sớm đói bụng, người trong vương phủ cũng biết hai người không bao lâu sẽ về đến, nên thức ăn đều nóng hổi, Cẩm Ngôn cảm thán bọn họ thật chu đáo, ăn một bữa thật no.
Sau khi ăn xong, quản gia để hai cái nha đầu hầu hạ nàng, lại mang theo một người tới cho nàng xem, Cẩm Ngôn vừa thấy người tới nhất thời mừng rỡ, cư nhiên lại là Lãnh Nguyệt, xoay quanh nàng nhìn từ trên xuống dưới nói: “Lãnh Nguyệt, ánh mắt của ngươi đã tốt lê rồi sao?”
Lãnh Nguyệt cũng nở nụ cười nói: “Đúng vậy, vốn cũng không phải vết thương quá nghiêm trọng, chăm sóc ba tháng, đã lành rồi.” Tuy rằng tướng quân để cho Lãnh Nguyệt về sau không cần đến kinh thành, nhưng Lãnh Nguyệt vẫn muốn tới hầu hạ tiểu thư, lần trước nghe nói tiểu thư bị bắt cóc, Lãnh Nguyệt đã lo lắng gần chết, người của Qủy vương phủ tâm ngoan thủ lạt, chỉ sợ tiểu thư có chuyện gì ngoài ý muốn.”
Nàng nói tới đây, không khỏi từ trên xuống dưới đánh giá Cẩm Ngôn, thấy nàng hoàn hảo không tổn hao gì, mới yên tâm mỉm cười nói: “Nhìn thấy tiểu thư bình an vô sự, ta mới an tâm.”
Cẩm Ngôn cũng nở nụ cười, có thể có được một tri kỷ, vương phủ lớn như vậy, nàng cũng không cần lo lắng tịnh mịch, vội lôi kéo Lãnh Nguyệt ngồi xuống. Hai người tán gẫu một chút, thoáng cái đã tới buổi trưa, đều là do hai người đã ba tháng chưa có gặp nhau, Tần vương sau khi được hạ nhân phụ giúp tản bộ trong hoa viên trở về, liền thấy bộ dáng hai người hớn hở nói chuyện với nhau, không khỏi cười cười nói: “Mặt trời đều sắp xuống núi, các ngươi còn chưa có tán gẫu xong, chỉ sợ tới sáng mai, cũng nói không xong.”
Lãnh Nguyệt vội từ bên người Cẩm Ngôn đứng lên, nhìn thoáng qua Tần Phi Li đang được hạ nhân đẩy vào, đỏ mặt hô một tiếng: “Vương gia.”
Tần Phi Li tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng một cái, lại đem tầm mắt dừng trên người Cẩm Ngôn, mới vừa rồi Cẩm Ngôn còn cùng Lãnh Nguyệt nói làm như thế nào để tránh cùng Tần Phi Li đồng giường cộng chẩm (chung giường chung gối), lúc này đột nhiên thấy hắn tiến vào, trên mặt không khỏi có chút hốt hoảng nói: “Lãnh Nguyệt da mặt mỏng, ngươi đừng trêu ghẹo nàng ấy.”
Tần Phi Li lại nhìn thoáng qua Lãnh Nguyệt, quả nhiên thấy được tai nàng phiếm hồng, hơi hơi ho khan một tiếng, vội chuyển đề tài, nhìn về phía Cẩm Ngôn nói: “Có người muốn gặp nàng, nàng hãy đi theo ta.”
Chuyện gì mà trịnh trọng như vậy?
Cẩm Ngôn nhìn Lãnh Nguyệt liếc mắt một cái, nghe lời bước theo, nghi hoặc hỏi: “Vương gia, là ai mà thần bí như vậy?”
Tần Phi Li mỉm cười nói: “Ngươi thấy sẽ biết.”
Mặc dù trong lòng Cẩm Ngôn đầy nghi hoặc, bất quá dù sao cũng chỉ là gặp một người mà thôi, không có gì đáng ngại, vội xoay người nói với Lãnh Nguyệt: “Ngươi vừa từ xa tới đây, nghĩ ngơi cho thật tốt, buổi tối tỷ muội chúng ta nói chuyện tiếp.”
Lãnh Nguyệt nở nụ cười: “Được, tiểu thư an tâm đi đi.”
Cẩm Ngôn gật gật đầu, vừa quay đầu lại, bỗng nhiên lại thấy Tần Phi Li tựa tiếu phi tiếu nhìn Lãnh Nguyệt, Lãnh Nguyệt ngẩn ngơ, sắc mặt lại không tự chủ đỏ lên, không biết vương gia đã biết được những gì, , bổ sung thêm: “Ân, vương phi yên tâm đi đi.”
Lúc này Cẩm Ngôn mới hiểu vì sao Tần Phi Li lại liếc nhìn Lãnh Nguyệt như vậy, không khỏi đỡ trán, than nhẹ một tiếng.
Hai người cùng đi đến tiền điện, lại nhìn thấy quản gia từ bên trong đi ra, trên mặt lộ ra một tia khó xử. Cẩm Ngôn đang muốn hỏi hắn làm sao lại trở ra, đã thấy quản gia nhìn Tần Phi Li liếc mắt một cái, cái nhìn kia ý nghĩa khác thường. Cẩm Ngôn còn muốn hỏi lại, lại đột nhiên nghe được thanh âm tách trà vỡ, lập tức thanh âm lạnh lùng của người bên trong vang lên: “Đều đã chết phải không? Một đám người mà cũng không cho ta được một ly trà có độ ấm thích hợp sao? Các ngươi là muốn bỏng chết ta?”
Tính khí rất lớn!
Trong lòng Cẩm Ngôn đang nghĩ như vậy, bên cạnh, Tần Phi Li đã đẩy xe lăn đi vào.
Bởi vì chân của Tần Phi Li bị tật, phải dựa vào xe lăn mới có thể đi vào, cho nên toàn bộ Tần vương Phủ đều không có bậc thềm. Lúc này sau khi hắn đẩy cửa tiến vào, Cẩm ngôn cũng vội vàng tiến vào theo, lại không nghĩ rằng, vừa vào cửa đã thấy một cái cốc hướng trên đầu mình bay tới, chút nữa dọa nàng choáng váng, căn bản không kịp tránh, cánh tay lại bị người kéo xuống, lập tức, nàng bỗng chốc ngã vào trong lòng Tần Phi Li, chưa đứng dậy, bên trên đã truyền đến thanh âm lạnh lùng “Hừ” một tiếng, nàng vội vàng từ trong lòng Tần Phi Li đứng lên, chỉ thấy phía trên vị trí của mình, một phụ nhân tuổi chừng bốn mươi năm mươi đang ngồi, năm tháng ưu thương đã lưu lại trên mặt bà không ít nếp nhăn, duy chỉ có đôi mắt vẫn có thần lợi hại như trước, thấy Cẩm Ngôn đánh giá bà, bà nhìn nàng liếc mắt một cái, ánh mắt nhìn đến mặt nạ trên mặt nàng, sắc mặt không khỏi trầm xuống, nhìn về phía Tần Phi Li, hừ lạnh một tiếng.
Cẩm Ngôn không biết thân phận của bà, cũng không biết dùng thái độ gì để đối với bà, bất quá nghe qua giọng điệu của bà, tính khí, chắc chắn không phải là người đơn giản.
Bên cạnh, bỗng nhiên truyền đến tiếng cười nhẹ của Tần Phi Li, hắn lập tức tiến lên, cầm lấy tay phụ nhân kia, cười khổ nói: “Nhũ mẫu, ta đây không phải là sợ ngươi đi đường xóc nảy, thân mình không tốt, vì vậy mới không nói cho người biết, người đừng trách A Li.”
Nguyên lai là nhũ mẫu! Khó trách lại kiêu ngạo ương ngạnh như vậy! Tần Phi Li ba tuổi đã mất mẫu thân, thuở nhỏ chính là được nhũ mẫu nuôi lớn, hai chân hắn lại tàn tật, so ra thì vị nhũ mẫu này cũng chịu không ít cực khổ, mới có thể có được như ngày hôm nay, mới bốn năm mươi tuổi, mặt lại đầy nếp nhăn, tóc mai hoa râm.
Mà nhũ mẫu này đối với Tần Phi Li mà nói, hẳn là tương đương với mẫu thân của hắn, mà nàng gặp bà, tất nhiên liền giống như nàng dâu gặp cha mẹ chồng.
Ý thức được điều này, Cẩm Ngôn vội vàng đi tới một bên rót một ly trà, trước thử độ ấm, mới lại lấy một cái cốc khác đổ vào, bưng tới, mà vị nhũ mẫu này vẫn tức giận như trước, nhìn Tần Phi Li nói: “Đại hôn cũng không cho ta biết, trong lòng ngươi thực sự có nhũ mẫu ta sao?”
Tần Phi Li bất đắc dĩ thở dài, còn muốn giải thích, Cẩm Ngôn vội vàng đem ly trà tới nói: “Nhũ mẫu, người uống trà, xin bớt giận, Phi Li cũng là vì sợ người vất vả, vì vậy mới không báo cho người biết, người ngàn vạn đừng nóng giận.”
Vị nhũ mẫu kia lại không chút lưu tình đem ly trà đẩy ra, tay Cẩm Ngôn run lên, thật vất vả mới đem cái cốc cầm chắc, trà nóng lại đổ lên tay nàng. Tuy rằng trà cũng không nóng bỏng giống như trà sáng nay thái hậu cấp , nhưng dù sao cũng là trà nóng, Cẩm Ngôn vẫn là nhịn không được hít một hơi khí lạnh, nhũ mẫu kia vừa thấy, nhất thời không vừa ý, không nể mặt nói: “Yếu ớt như vậy, làm thế nào hầu hạ A Li!”
Tần Phi Li thương tiếc nàng liếc mắt một cái, lại ngại thái độ của nhũ mẫu, không có hành động gì khác, Cẩm Ngôn nhìn lại một cái ý bảo hắn yên tâm, vội lại đi rót một ly trà tới, nói: “Vâng, nhũ mẫu nói phải, cho nên, những ngày sau này, ta mới muốn cùng nhũ mẫu học nhiều hơn, làm sao hầu hạ Phi Li.”
Lần này, bà cũng không có gây khó dễ cho nàng, có thể là bởi vì câu nói kia êm tai, bà theo lý thường làm trừng mắt liếc nàng một cái, tiếp nhận trà, uống một ngụm, độ ấm vừa vặn rất tốt, bà cũng không có giống như vừa rồi nổi trận lôi đình, chỉ là khi nhìn đến Cẩm Ngôn, vẫn là nhíu mi, vẻ mặt không vừa ý. Tần Phi Li nhìn thấy, nhân tiện nói: “Nhũ mẫu, người không phải luôn muốn ta cưới nương tử sao, hiện tại ta cưới về, thế nào, ngươi lại không vui như vậy?”
Tần Phi Li lôi kéo tay bà, lời nói ôn nhu nhỏ nhẹ, giống như bộ dáng con trai làm nũng với mẫu thân vậy. Cẩm Ngôn cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy hắn như vậy, không khỏi nhìn nhiều một chút, tâm tình lo lắng vì bị phỏng cũng biến mất hầu như không còn. Tần Phi Li vậy mà có thể ăn nói khép nép như vậy, nghĩ đến, vị nhũ mẫu này đối với hắn nhất định không giống những người khác.
Bà hừ lạnh một tiếng, lại nhìn Cẩm Ngôn liếc mắt một cái nói: “Khá lắm, vậy ngươi mau chóng cho ta ôm tôn tử, ta tự nhiên liền rất cao hứng.”
Cẩm Ngôn nhất thời 囧, Tần Phi Li cúi đầu ho khan một tiếng, nửa ngày mới nói: “Nhũ mẫu, chuyện như vậy, không cần gấp. Hơn nữa đêm qua ta vừa mới bị độc phát, lúc này, cả người không còn nữa điểm khí lực, làm sao có thể cho người ôm tôn tử.”
Hắn bỗng nhiên liền làm ra một bộ dáng suy yếu thống khổ, nhũ mẫu vừa nghe, quả nhiên nóng nảy: “Lại phát tác? Vậy ngươi có hây không bị làm sao? Đau hay không? Bây giờ còn có chỗ nào không thoải mái không?”
Bà bỗng chốc đứng dậy, một lần xem xét kiểm tra trên người Tần Phi Li, ngay cả ống quần của hắn cũng bị xốc lên, Tần Phi Li lại ho khan một tiếng, né tay nàng mới nói: “Nhũ mẫu, không có việc gì, cũng may đã trôi qua, tĩnh dưỡng vài ngày, hẳn là sẽ không có việc gì.”
Nhũ mẫu vẫn lo lắng như trước nói: “Thanh cô nương đã đến xem chưa? Nàng nói như thế nào?”
Tần Phi Li lắc lắc đầu nói: “Buổi sáng đi một chuyến vào cung, buổi chiều tiếp người, tự nhiên không kịp mời Thanh cô nương đến, ta nghĩ ngày mai lại mời nàng đến phủ.”
“Sao lại chờ đến ngày mai, đêm nay liền mời nàng đến a!” Bà vỗ bờ vai của hắn một chút, lập tức lại nói: “Quên đi, vẫn là ta tự mình đi.’
Bà nói xong liền đi ra ngoài, bộ dáng vô cùng lo lắng, Tần Phi Li muốn kêu bà trở lại đã không kịp, chỉ có thể nhìn về phía Cẩm Ngôn, bất đắc dĩ nói: “Tính tình của nhũ mẫu ngoài lạnh trong nóng, kỳ thực là người tốt.”
Nàng dứt khoát liền kề sát vào người Tần Phi Li ngửi ngửi, lại không ngửi thấy gì, lại nhớ đến vừa rồi có bóng người, nghĩ, chắc là hương khí của người khác vương lại trong không khí, lại dò hỏi: “Nguyên lai không phải trên người ngươi, nghĩ đến hẳn là ở trên người người vừa nãy. Đúng rồi, vừa nãy là ai đã tới? Là cung nữ trong cung sao?”
Tần Phi Li ngẩng đầu lên nhìn nàng một cái, lại cũng không thấy một chút thần sắc khác thường nào, liền cười cười nói: “Bất quá là thị tỳ cung nữ thôi, ta muốn ngồi một mình, nên cho nàng đi xuống trước.”
Cẩm Ngôn nga một tiếng, liền không có hỏi lại, sau khi hai người đi ra ngoài, lập tức có cung nhân tới dẫn đường, trở về phủ, cũng đã qua thời điểm bữa trưa. Cẩm Ngôn đã sớm đói bụng, người trong vương phủ cũng biết hai người không bao lâu sẽ về đến, nên thức ăn đều nóng hổi, Cẩm Ngôn cảm thán bọn họ thật chu đáo, ăn một bữa thật no.
Sau khi ăn xong, quản gia để hai cái nha đầu hầu hạ nàng, lại mang theo một người tới cho nàng xem, Cẩm Ngôn vừa thấy người tới nhất thời mừng rỡ, cư nhiên lại là Lãnh Nguyệt, xoay quanh nàng nhìn từ trên xuống dưới nói: “Lãnh Nguyệt, ánh mắt của ngươi đã tốt lê rồi sao?”
Lãnh Nguyệt cũng nở nụ cười nói: “Đúng vậy, vốn cũng không phải vết thương quá nghiêm trọng, chăm sóc ba tháng, đã lành rồi.” Tuy rằng tướng quân để cho Lãnh Nguyệt về sau không cần đến kinh thành, nhưng Lãnh Nguyệt vẫn muốn tới hầu hạ tiểu thư, lần trước nghe nói tiểu thư bị bắt cóc, Lãnh Nguyệt đã lo lắng gần chết, người của Qủy vương phủ tâm ngoan thủ lạt, chỉ sợ tiểu thư có chuyện gì ngoài ý muốn.”
Nàng nói tới đây, không khỏi từ trên xuống dưới đánh giá Cẩm Ngôn, thấy nàng hoàn hảo không tổn hao gì, mới yên tâm mỉm cười nói: “Nhìn thấy tiểu thư bình an vô sự, ta mới an tâm.”
Cẩm Ngôn cũng nở nụ cười, có thể có được một tri kỷ, vương phủ lớn như vậy, nàng cũng không cần lo lắng tịnh mịch, vội lôi kéo Lãnh Nguyệt ngồi xuống. Hai người tán gẫu một chút, thoáng cái đã tới buổi trưa, đều là do hai người đã ba tháng chưa có gặp nhau, Tần vương sau khi được hạ nhân phụ giúp tản bộ trong hoa viên trở về, liền thấy bộ dáng hai người hớn hở nói chuyện với nhau, không khỏi cười cười nói: “Mặt trời đều sắp xuống núi, các ngươi còn chưa có tán gẫu xong, chỉ sợ tới sáng mai, cũng nói không xong.”
Lãnh Nguyệt vội từ bên người Cẩm Ngôn đứng lên, nhìn thoáng qua Tần Phi Li đang được hạ nhân đẩy vào, đỏ mặt hô một tiếng: “Vương gia.”
Tần Phi Li tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng một cái, lại đem tầm mắt dừng trên người Cẩm Ngôn, mới vừa rồi Cẩm Ngôn còn cùng Lãnh Nguyệt nói làm như thế nào để tránh cùng Tần Phi Li đồng giường cộng chẩm (chung giường chung gối), lúc này đột nhiên thấy hắn tiến vào, trên mặt không khỏi có chút hốt hoảng nói: “Lãnh Nguyệt da mặt mỏng, ngươi đừng trêu ghẹo nàng ấy.”
Tần Phi Li lại nhìn thoáng qua Lãnh Nguyệt, quả nhiên thấy được tai nàng phiếm hồng, hơi hơi ho khan một tiếng, vội chuyển đề tài, nhìn về phía Cẩm Ngôn nói: “Có người muốn gặp nàng, nàng hãy đi theo ta.”
Chuyện gì mà trịnh trọng như vậy?
Cẩm Ngôn nhìn Lãnh Nguyệt liếc mắt một cái, nghe lời bước theo, nghi hoặc hỏi: “Vương gia, là ai mà thần bí như vậy?”
Tần Phi Li mỉm cười nói: “Ngươi thấy sẽ biết.”
Mặc dù trong lòng Cẩm Ngôn đầy nghi hoặc, bất quá dù sao cũng chỉ là gặp một người mà thôi, không có gì đáng ngại, vội xoay người nói với Lãnh Nguyệt: “Ngươi vừa từ xa tới đây, nghĩ ngơi cho thật tốt, buổi tối tỷ muội chúng ta nói chuyện tiếp.”
Lãnh Nguyệt nở nụ cười: “Được, tiểu thư an tâm đi đi.”
Cẩm Ngôn gật gật đầu, vừa quay đầu lại, bỗng nhiên lại thấy Tần Phi Li tựa tiếu phi tiếu nhìn Lãnh Nguyệt, Lãnh Nguyệt ngẩn ngơ, sắc mặt lại không tự chủ đỏ lên, không biết vương gia đã biết được những gì, , bổ sung thêm: “Ân, vương phi yên tâm đi đi.”
Lúc này Cẩm Ngôn mới hiểu vì sao Tần Phi Li lại liếc nhìn Lãnh Nguyệt như vậy, không khỏi đỡ trán, than nhẹ một tiếng.
Hai người cùng đi đến tiền điện, lại nhìn thấy quản gia từ bên trong đi ra, trên mặt lộ ra một tia khó xử. Cẩm Ngôn đang muốn hỏi hắn làm sao lại trở ra, đã thấy quản gia nhìn Tần Phi Li liếc mắt một cái, cái nhìn kia ý nghĩa khác thường. Cẩm Ngôn còn muốn hỏi lại, lại đột nhiên nghe được thanh âm tách trà vỡ, lập tức thanh âm lạnh lùng của người bên trong vang lên: “Đều đã chết phải không? Một đám người mà cũng không cho ta được một ly trà có độ ấm thích hợp sao? Các ngươi là muốn bỏng chết ta?”
Tính khí rất lớn!
Trong lòng Cẩm Ngôn đang nghĩ như vậy, bên cạnh, Tần Phi Li đã đẩy xe lăn đi vào.
Bởi vì chân của Tần Phi Li bị tật, phải dựa vào xe lăn mới có thể đi vào, cho nên toàn bộ Tần vương Phủ đều không có bậc thềm. Lúc này sau khi hắn đẩy cửa tiến vào, Cẩm ngôn cũng vội vàng tiến vào theo, lại không nghĩ rằng, vừa vào cửa đã thấy một cái cốc hướng trên đầu mình bay tới, chút nữa dọa nàng choáng váng, căn bản không kịp tránh, cánh tay lại bị người kéo xuống, lập tức, nàng bỗng chốc ngã vào trong lòng Tần Phi Li, chưa đứng dậy, bên trên đã truyền đến thanh âm lạnh lùng “Hừ” một tiếng, nàng vội vàng từ trong lòng Tần Phi Li đứng lên, chỉ thấy phía trên vị trí của mình, một phụ nhân tuổi chừng bốn mươi năm mươi đang ngồi, năm tháng ưu thương đã lưu lại trên mặt bà không ít nếp nhăn, duy chỉ có đôi mắt vẫn có thần lợi hại như trước, thấy Cẩm Ngôn đánh giá bà, bà nhìn nàng liếc mắt một cái, ánh mắt nhìn đến mặt nạ trên mặt nàng, sắc mặt không khỏi trầm xuống, nhìn về phía Tần Phi Li, hừ lạnh một tiếng.
Cẩm Ngôn không biết thân phận của bà, cũng không biết dùng thái độ gì để đối với bà, bất quá nghe qua giọng điệu của bà, tính khí, chắc chắn không phải là người đơn giản.
Bên cạnh, bỗng nhiên truyền đến tiếng cười nhẹ của Tần Phi Li, hắn lập tức tiến lên, cầm lấy tay phụ nhân kia, cười khổ nói: “Nhũ mẫu, ta đây không phải là sợ ngươi đi đường xóc nảy, thân mình không tốt, vì vậy mới không nói cho người biết, người đừng trách A Li.”
Nguyên lai là nhũ mẫu! Khó trách lại kiêu ngạo ương ngạnh như vậy! Tần Phi Li ba tuổi đã mất mẫu thân, thuở nhỏ chính là được nhũ mẫu nuôi lớn, hai chân hắn lại tàn tật, so ra thì vị nhũ mẫu này cũng chịu không ít cực khổ, mới có thể có được như ngày hôm nay, mới bốn năm mươi tuổi, mặt lại đầy nếp nhăn, tóc mai hoa râm.
Mà nhũ mẫu này đối với Tần Phi Li mà nói, hẳn là tương đương với mẫu thân của hắn, mà nàng gặp bà, tất nhiên liền giống như nàng dâu gặp cha mẹ chồng.
Ý thức được điều này, Cẩm Ngôn vội vàng đi tới một bên rót một ly trà, trước thử độ ấm, mới lại lấy một cái cốc khác đổ vào, bưng tới, mà vị nhũ mẫu này vẫn tức giận như trước, nhìn Tần Phi Li nói: “Đại hôn cũng không cho ta biết, trong lòng ngươi thực sự có nhũ mẫu ta sao?”
Tần Phi Li bất đắc dĩ thở dài, còn muốn giải thích, Cẩm Ngôn vội vàng đem ly trà tới nói: “Nhũ mẫu, người uống trà, xin bớt giận, Phi Li cũng là vì sợ người vất vả, vì vậy mới không báo cho người biết, người ngàn vạn đừng nóng giận.”
Vị nhũ mẫu kia lại không chút lưu tình đem ly trà đẩy ra, tay Cẩm Ngôn run lên, thật vất vả mới đem cái cốc cầm chắc, trà nóng lại đổ lên tay nàng. Tuy rằng trà cũng không nóng bỏng giống như trà sáng nay thái hậu cấp , nhưng dù sao cũng là trà nóng, Cẩm Ngôn vẫn là nhịn không được hít một hơi khí lạnh, nhũ mẫu kia vừa thấy, nhất thời không vừa ý, không nể mặt nói: “Yếu ớt như vậy, làm thế nào hầu hạ A Li!”
Tần Phi Li thương tiếc nàng liếc mắt một cái, lại ngại thái độ của nhũ mẫu, không có hành động gì khác, Cẩm Ngôn nhìn lại một cái ý bảo hắn yên tâm, vội lại đi rót một ly trà tới, nói: “Vâng, nhũ mẫu nói phải, cho nên, những ngày sau này, ta mới muốn cùng nhũ mẫu học nhiều hơn, làm sao hầu hạ Phi Li.”
Lần này, bà cũng không có gây khó dễ cho nàng, có thể là bởi vì câu nói kia êm tai, bà theo lý thường làm trừng mắt liếc nàng một cái, tiếp nhận trà, uống một ngụm, độ ấm vừa vặn rất tốt, bà cũng không có giống như vừa rồi nổi trận lôi đình, chỉ là khi nhìn đến Cẩm Ngôn, vẫn là nhíu mi, vẻ mặt không vừa ý. Tần Phi Li nhìn thấy, nhân tiện nói: “Nhũ mẫu, người không phải luôn muốn ta cưới nương tử sao, hiện tại ta cưới về, thế nào, ngươi lại không vui như vậy?”
Tần Phi Li lôi kéo tay bà, lời nói ôn nhu nhỏ nhẹ, giống như bộ dáng con trai làm nũng với mẫu thân vậy. Cẩm Ngôn cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy hắn như vậy, không khỏi nhìn nhiều một chút, tâm tình lo lắng vì bị phỏng cũng biến mất hầu như không còn. Tần Phi Li vậy mà có thể ăn nói khép nép như vậy, nghĩ đến, vị nhũ mẫu này đối với hắn nhất định không giống những người khác.
Bà hừ lạnh một tiếng, lại nhìn Cẩm Ngôn liếc mắt một cái nói: “Khá lắm, vậy ngươi mau chóng cho ta ôm tôn tử, ta tự nhiên liền rất cao hứng.”
Cẩm Ngôn nhất thời 囧, Tần Phi Li cúi đầu ho khan một tiếng, nửa ngày mới nói: “Nhũ mẫu, chuyện như vậy, không cần gấp. Hơn nữa đêm qua ta vừa mới bị độc phát, lúc này, cả người không còn nữa điểm khí lực, làm sao có thể cho người ôm tôn tử.”
Hắn bỗng nhiên liền làm ra một bộ dáng suy yếu thống khổ, nhũ mẫu vừa nghe, quả nhiên nóng nảy: “Lại phát tác? Vậy ngươi có hây không bị làm sao? Đau hay không? Bây giờ còn có chỗ nào không thoải mái không?”
Bà bỗng chốc đứng dậy, một lần xem xét kiểm tra trên người Tần Phi Li, ngay cả ống quần của hắn cũng bị xốc lên, Tần Phi Li lại ho khan một tiếng, né tay nàng mới nói: “Nhũ mẫu, không có việc gì, cũng may đã trôi qua, tĩnh dưỡng vài ngày, hẳn là sẽ không có việc gì.”
Nhũ mẫu vẫn lo lắng như trước nói: “Thanh cô nương đã đến xem chưa? Nàng nói như thế nào?”
Tần Phi Li lắc lắc đầu nói: “Buổi sáng đi một chuyến vào cung, buổi chiều tiếp người, tự nhiên không kịp mời Thanh cô nương đến, ta nghĩ ngày mai lại mời nàng đến phủ.”
“Sao lại chờ đến ngày mai, đêm nay liền mời nàng đến a!” Bà vỗ bờ vai của hắn một chút, lập tức lại nói: “Quên đi, vẫn là ta tự mình đi.’
Bà nói xong liền đi ra ngoài, bộ dáng vô cùng lo lắng, Tần Phi Li muốn kêu bà trở lại đã không kịp, chỉ có thể nhìn về phía Cẩm Ngôn, bất đắc dĩ nói: “Tính tình của nhũ mẫu ngoài lạnh trong nóng, kỳ thực là người tốt.”
/102
|