Edit: Mộc
Nguyên Tình đứng ngoài cửa phòng quản lý, nhìn ngón tay trắng đến mức không có sắc đỏ đang kẹp thuốc lá của anh.
Dưới chân anh đều là đầu mẩu thuốc. Thẩm Hữu Bạch cau mày, nhìn chăm chú vào màn hình giám sát, đáy mắt lạnh lẽo như sương.
Gần anh nhất là nhân vân kĩ thuật đang kiểm tra camera. Lấy Thẩm Hữu Bạch làm trung tâm, khí áp nặng nề của anh làm người ta phải lùi xa ba mét.
Hình ảnh dừng lại ở gương mặt người đàn ông đỡ Từ Phẩm Vũ.
Là Cảnh Phi Nhiên, trợ thủ của Thẩm Thanh Tranh.
Thẩm Hữu Bạch dụi tắt điếu thuốc lên bàn phím, một lời không nói, nhanh chóng rời khỏi phòng quản lý. Tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, trừ Nguyên Tình.
Trên đường đi tới sân bay, cô ta nhìn Thẩm Hữu Bạch ngồi ở ghế sau qua gương xe. Khuôn mặt anh ẩn trong bóng tối, chỉ có ánh lửa từ đầu điếu thuốc đang lặng lẽ cháy đỏ.
Mặt nước trà như gương đồng, hạt dưa trên bàn đã cắn hơn một nửa, vỏ hạt rơi linh tinh đầy bàn. Thẩm Thanh Tranh thở dài rầu rĩ, “Ta cũng từng có tuổi trẻ, từng đầy lòng trông đợi vào tương lai…”
Ông ném vỏ hạt dưa xuống, tiếp tục, “Cũng có lúc ích kỷ, cay nghiệt, làm nhiều chuyện sai lầm. Đương nhiên ta cũng từng làm nhiều chuyện tốt, vì thế có người chỉ trích ta, cũng có người tán thưởng ta.”
Từ Phẩm Vũ vừa cắn hạt dưa vừa lắng nghe.
“Cả đời ta đầu tư vào Thẩm Thị, nghĩ lại cũng không hối hận.” Thẩm Thanh Tranh cảm khái, nói khẽ, “Chỉ là người đã già rồi, tâm tình tự nhiên cũng thay đổi.”
Im lặng một lúc, ông ta chợt nhìn về phía Từ Phẩm Vũ, “Thằng nhóc Thẩm Hữu Bạch kia…”
“Cho dù ta có bảo nó làm gì thì vẻ mặt nó đều không cảm xúc, buồn chán thấy mẹ.”
Thẩm Thanh Tranh lắc đầu, “Đều là thiếu vắng tình cảm từ nhỏ, nên lớn lên nhân cách vặn vẹo.”
Ông ta lại tiếp tục nhìn nhau với Từ Phẩm Vũ, bất bình nói, “Mà đây sao có thể trách ta được, muốn trách thì trách cha mẹ nó.”
Từ Phẩm Vũ cúi đầu, nhạt vỏ hạt dính bên khoé miệng.
“Ta thấy con bé họ Giang kia tính tình sôi nổi, rất phù hợp để đi kích thích nó.” Thẩm Thanh Tranh khoanh tay lại, chép miệng, “Chậc, nhưng đáng tiếc là hiệu quả hơi quá.”
Đầu lưỡi Từ Phẩm Vũ hơi tê, liền phủi hai tay, nhấp một ngụm trà. Trà vừa vào họng, cô bỗng nghe Thẩm Thanh Tranh nói, “Chuyện của mẹ cô, ta thật sự vô cùng áy náy.”
Từ Phẩm Vũ có chút sửng sốt. Thẩm Thanh Tranh bị cô nhìn như vậy thì thấy hơi ngại, ho nhẹ một tiếng, “Nếu như có thể bù đắp được gì, ta hy vọng hai mẹ con có thể cho ông già này một cơ hội chuộc tội.”
Từ Phẩm Vũ cụp mắt xuống, mím môi lại, “Mẹ cháu…”
Từ mấy năm trước, cô từng nói thật với Trần Thu Nha quan hệ giữa cô và Thẩm Hữu Bạch. Trần Thu Nha chỉ kể một cách khái quát những chuyện phức tạp trong quá khứ, về chuyện bị câm, bà cũng nói rất mơ hồ. Từ Phẩm Vũ hiểu bà đã không để chuyện cũ trong lòng nữa nên không muốn kể chi tiết.
Cô buông bàn tay đang nắm chặt ra, nói khẽ, “Mẹ cháu nói, chuyện đã qua thì cho qua đi.” Cho dù Từ Phẩm Vũ vẫn còn oán hận trong lòng, nhưng chuyện này lại liên luỵ đến quá nhiều người, mà Thẩm Hữu Bạch cũng không có lỗi gì ở đây.
Hơn nữa, cô tôn trọng suy nghĩ của Trần Thu Nha.
Do nói về chuyện này nên bầu không khí chợt trở nên lặng lẽ, đúng lúc này tiếng gõ cửa vang lên.
Cảnh Phi Nhiên đi vòng qua cô, tới bên cạnh Thẩm Thanh Tranh, dùng tay che miệng, ghé vào lỗ tai ông ta nói gì đó.
Sắc mặt Thẩm Thanh Tranh chợt thay đổi, gật gù một cái. Ông ta đứng thẳng người dậy, nói với Từ Phẩm Vũ, “Được rồi, cô cứ uống trà tiếp đi.”
Từ Phẩm Vũ không hiểu, “Ông định đi đâu ạ?”
“Giao cho cô một nhiệm vụ, cháu tôi sắp tới đây rồi, cô cần bảo vệ toà nhà này, tuyệt đối đừng để nó chạm vào các đồ bảo bối của tôi.” Thẩm Thanh Tranh vừa nói vừa đi ra cửa.
Từ Phẩm Vũ còn đang định hỏi bảo bối là cái gì thì đã thấy Thẩm Thanh Tranh khoá bớt cánh cửa một phòng, dường như chưa yên tâm, quay đầu lại ôm đi một tranh trên giá gỗ hồng, tiếp tục sai Cảnh Phi Nhiên mang theo hai chiếc bình cổ.
Đứa cháu này ông ta không thể trêu vào được.
Thẩm Thanh Tranh hấp tấp rời đi, để lại Từ Phẩm Vũ ngớ người ngồi trong thư phòng. Một lúc lâu sau, cô chợt thấy khó chịu, chắc là uống nước hơi nhiều.
Mở cửa ra, toàn là ánh đèn, bóng tối bị biến thành sắc hoàng hôn. Không ai nói cho cô biết nhà vệ sinh ở đâu, Từ Phẩm Vũ nhìn trái nhìn phải, hai đầu hành lang xa lạ đều đốt đèn lồng, trông thật u ám.
Toà nhà cổ u ám, luôn luôn dễ khiến người ta liên tưởng đến một chiếc giày thêu, chuyện xưa về người phụ nữ đội khăn đỏ.
Từ Phẩm Vũ vừa dũng cảm vượt khó tìm ra nhà vệ sinh, sau khi giải quyết nhanh chóng thì lại lạc đường về thư phòng. Cô đẩy bừa một căn phòng có sáng đèn ra, bên trong là phòng ngủ cổ kính.
Bàn tròn, ghế tròn, giường gỗ chạm trổ, áo gấm, gối tơ tằm, không một bóng người. Từ Phẩm Vũ kêu lên, “Này, Thẩm Hữu Bạch, anh mau xuất hiện đi.”
Đáp lại cô là vài tiếng chó sủa, làm cô sợ đến vội che miệng lại. Từ Phẩm Vũ gục lên mặt bàn, không dám ngủ, chỉ đành bóc vỏ lạc. Không biết đã bao lâu, tiếng chó sủa ầm ĩ vang lên, bên ngoài cũng có tiếng động lạ. Cô vội vàng ngồi thẳng dậy, nhìn bóng dáng cao to màu đen lướt qua giấy dán cửa sổ.
Từ Phẩm Vũ vội vàng đi tới, mở cửa ra, kéo người kia vào phòng. Cô nhào vào lồng ngực lạnh lẽo, ôm chặt lấy hông anh, hít một hơi thật sâu toàn mùi thuốc lá, cảm thấy an tâm hơn nhiều.
Thẩm Hữu Bạch hơi run lên, sau đó một tay ôm lấy bả vai thon gầy của cô, tay còn lại đóng cửa phòng.
Từ Phẩm Vũ ở trong lồng ngực anh im lặng một lúc lâu, không hề nói chuyện. Người đã ở trong lòng mình, Thẩm Hữu Bạch cũng không muốn nói gì nữa, vuốt nhẹ lưng cô. Sau khi từ cơn sợ hãi trở về, cô đẩy Thẩm Hữu Bạch ra, anh lập tức tỏ vẻ không thích.
Từ Phẩm Vũ mặc kệ tâm trạng anh, chợt nảy ra ý định trêu chọc anh, “Ông Thẩm nói rồi, chỉ cần em chịu rời xa anh thì sẽ cho em ba trăm triệu. Tuy rằng ‘quân tử ái tài, thủ chi hữu đạo’ nhưng em đâu phải quân tử.” Cô cười nhăn nhở, ám muội nói, “Chỉ là không cho chúng ta kết hôn thôi mà, thôi thì anh cứ kết hôn đi, em sẽ làm tình nhân của anh cũng được nha.”
(quân tử ái tài, thủ chi hữu đạo: ý nói người quân tử coi trọng của cải nhưng lấy của cải cũng phải đúng đạo lý, không thể tuỳ tiện nhận được)
Thẩm Hữu Bạch nghe xong, biểu cảm vẫn không thay đổi, như thể chuyện này chẳng liên qua gì đến anh.
Từ Phẩm Vũ nheo mắt, giọng nói trở nên lạnh lùng, “Anh không phản đối à?”
Thẩm Hữu Bạch lắc đầu, bình tĩnh nói, “Em muốn thân phận gì cũng được, tiền đề là, em nhất định phải thuộc về anh.”
Cô cảm thấy tai hơi nóng lên, nhưng miệng vẫn không chấp nhận, “Không được, là em phải có được anh.”
Anh nhún vai, “Tuỳ em, thế nào cũng được.”
Từ Phẩm Vũ trừng mắt, “Cái gì mà tuỳ em, rõ ràng là như thế.”
Thẩm Hữu Bạch mím môi, “Xin thứ lỗi vì bất đồng ý kiến.”
Cô hất cằm lên, “Xin hỏi Thẩm tiên sinh, anh có ảo tưởng về em hay không, là chuyện tiếp theo đây ấy?”
Thẩm Hữu Bạch nhìn môi cô, “Có.”
Từ Phẩm Vũ tiếp lời, “Nhưng lúc mà em muốn anh, chúng ta liền trực tiếp làm chuyện đó, đúng không?”
Thẩm Hữu Bạch nhướn mày, “Cái này thì anh không rõ.”
Cô tức giận, môi hơi giương lên, lập tức nhào vào anh, “Em liền giúp anh rõ ràng này!”
Từ Phẩm Vũ quấn quýt với anh, chợt phát hiện mình đè lên giường, “Khoan đã, không phải là như thế này…”
Thẩm Hữu Bạch coi nhẹ lời cô, “Có chuyện gì đợi làm xong lại nói.”
Anh cúi người vừa hôn vừa cắn lỗ tai cô, thuận tiện vén áo len của cô lên, chui vào bên trong. Từ Phẩm Vũ bị kích thích run lên, giống như một luồng khí lạnh xâm nhập vào cơ thể.
P/S: Huhu mừng quá, còn có vài chương nữa là hết rồi, cuối cùng tớ cũng sắp hoàn được thêm một truyện TT^TT
Nguyên Tình đứng ngoài cửa phòng quản lý, nhìn ngón tay trắng đến mức không có sắc đỏ đang kẹp thuốc lá của anh.
Dưới chân anh đều là đầu mẩu thuốc. Thẩm Hữu Bạch cau mày, nhìn chăm chú vào màn hình giám sát, đáy mắt lạnh lẽo như sương.
Gần anh nhất là nhân vân kĩ thuật đang kiểm tra camera. Lấy Thẩm Hữu Bạch làm trung tâm, khí áp nặng nề của anh làm người ta phải lùi xa ba mét.
Hình ảnh dừng lại ở gương mặt người đàn ông đỡ Từ Phẩm Vũ.
Là Cảnh Phi Nhiên, trợ thủ của Thẩm Thanh Tranh.
Thẩm Hữu Bạch dụi tắt điếu thuốc lên bàn phím, một lời không nói, nhanh chóng rời khỏi phòng quản lý. Tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, trừ Nguyên Tình.
Trên đường đi tới sân bay, cô ta nhìn Thẩm Hữu Bạch ngồi ở ghế sau qua gương xe. Khuôn mặt anh ẩn trong bóng tối, chỉ có ánh lửa từ đầu điếu thuốc đang lặng lẽ cháy đỏ.
Mặt nước trà như gương đồng, hạt dưa trên bàn đã cắn hơn một nửa, vỏ hạt rơi linh tinh đầy bàn. Thẩm Thanh Tranh thở dài rầu rĩ, “Ta cũng từng có tuổi trẻ, từng đầy lòng trông đợi vào tương lai…”
Ông ném vỏ hạt dưa xuống, tiếp tục, “Cũng có lúc ích kỷ, cay nghiệt, làm nhiều chuyện sai lầm. Đương nhiên ta cũng từng làm nhiều chuyện tốt, vì thế có người chỉ trích ta, cũng có người tán thưởng ta.”
Từ Phẩm Vũ vừa cắn hạt dưa vừa lắng nghe.
“Cả đời ta đầu tư vào Thẩm Thị, nghĩ lại cũng không hối hận.” Thẩm Thanh Tranh cảm khái, nói khẽ, “Chỉ là người đã già rồi, tâm tình tự nhiên cũng thay đổi.”
Im lặng một lúc, ông ta chợt nhìn về phía Từ Phẩm Vũ, “Thằng nhóc Thẩm Hữu Bạch kia…”
“Cho dù ta có bảo nó làm gì thì vẻ mặt nó đều không cảm xúc, buồn chán thấy mẹ.”
Thẩm Thanh Tranh lắc đầu, “Đều là thiếu vắng tình cảm từ nhỏ, nên lớn lên nhân cách vặn vẹo.”
Ông ta lại tiếp tục nhìn nhau với Từ Phẩm Vũ, bất bình nói, “Mà đây sao có thể trách ta được, muốn trách thì trách cha mẹ nó.”
Từ Phẩm Vũ cúi đầu, nhạt vỏ hạt dính bên khoé miệng.
“Ta thấy con bé họ Giang kia tính tình sôi nổi, rất phù hợp để đi kích thích nó.” Thẩm Thanh Tranh khoanh tay lại, chép miệng, “Chậc, nhưng đáng tiếc là hiệu quả hơi quá.”
Đầu lưỡi Từ Phẩm Vũ hơi tê, liền phủi hai tay, nhấp một ngụm trà. Trà vừa vào họng, cô bỗng nghe Thẩm Thanh Tranh nói, “Chuyện của mẹ cô, ta thật sự vô cùng áy náy.”
Từ Phẩm Vũ có chút sửng sốt. Thẩm Thanh Tranh bị cô nhìn như vậy thì thấy hơi ngại, ho nhẹ một tiếng, “Nếu như có thể bù đắp được gì, ta hy vọng hai mẹ con có thể cho ông già này một cơ hội chuộc tội.”
Từ Phẩm Vũ cụp mắt xuống, mím môi lại, “Mẹ cháu…”
Từ mấy năm trước, cô từng nói thật với Trần Thu Nha quan hệ giữa cô và Thẩm Hữu Bạch. Trần Thu Nha chỉ kể một cách khái quát những chuyện phức tạp trong quá khứ, về chuyện bị câm, bà cũng nói rất mơ hồ. Từ Phẩm Vũ hiểu bà đã không để chuyện cũ trong lòng nữa nên không muốn kể chi tiết.
Cô buông bàn tay đang nắm chặt ra, nói khẽ, “Mẹ cháu nói, chuyện đã qua thì cho qua đi.” Cho dù Từ Phẩm Vũ vẫn còn oán hận trong lòng, nhưng chuyện này lại liên luỵ đến quá nhiều người, mà Thẩm Hữu Bạch cũng không có lỗi gì ở đây.
Hơn nữa, cô tôn trọng suy nghĩ của Trần Thu Nha.
Do nói về chuyện này nên bầu không khí chợt trở nên lặng lẽ, đúng lúc này tiếng gõ cửa vang lên.
Cảnh Phi Nhiên đi vòng qua cô, tới bên cạnh Thẩm Thanh Tranh, dùng tay che miệng, ghé vào lỗ tai ông ta nói gì đó.
Sắc mặt Thẩm Thanh Tranh chợt thay đổi, gật gù một cái. Ông ta đứng thẳng người dậy, nói với Từ Phẩm Vũ, “Được rồi, cô cứ uống trà tiếp đi.”
Từ Phẩm Vũ không hiểu, “Ông định đi đâu ạ?”
“Giao cho cô một nhiệm vụ, cháu tôi sắp tới đây rồi, cô cần bảo vệ toà nhà này, tuyệt đối đừng để nó chạm vào các đồ bảo bối của tôi.” Thẩm Thanh Tranh vừa nói vừa đi ra cửa.
Từ Phẩm Vũ còn đang định hỏi bảo bối là cái gì thì đã thấy Thẩm Thanh Tranh khoá bớt cánh cửa một phòng, dường như chưa yên tâm, quay đầu lại ôm đi một tranh trên giá gỗ hồng, tiếp tục sai Cảnh Phi Nhiên mang theo hai chiếc bình cổ.
Đứa cháu này ông ta không thể trêu vào được.
Thẩm Thanh Tranh hấp tấp rời đi, để lại Từ Phẩm Vũ ngớ người ngồi trong thư phòng. Một lúc lâu sau, cô chợt thấy khó chịu, chắc là uống nước hơi nhiều.
Mở cửa ra, toàn là ánh đèn, bóng tối bị biến thành sắc hoàng hôn. Không ai nói cho cô biết nhà vệ sinh ở đâu, Từ Phẩm Vũ nhìn trái nhìn phải, hai đầu hành lang xa lạ đều đốt đèn lồng, trông thật u ám.
Toà nhà cổ u ám, luôn luôn dễ khiến người ta liên tưởng đến một chiếc giày thêu, chuyện xưa về người phụ nữ đội khăn đỏ.
Từ Phẩm Vũ vừa dũng cảm vượt khó tìm ra nhà vệ sinh, sau khi giải quyết nhanh chóng thì lại lạc đường về thư phòng. Cô đẩy bừa một căn phòng có sáng đèn ra, bên trong là phòng ngủ cổ kính.
Bàn tròn, ghế tròn, giường gỗ chạm trổ, áo gấm, gối tơ tằm, không một bóng người. Từ Phẩm Vũ kêu lên, “Này, Thẩm Hữu Bạch, anh mau xuất hiện đi.”
Đáp lại cô là vài tiếng chó sủa, làm cô sợ đến vội che miệng lại. Từ Phẩm Vũ gục lên mặt bàn, không dám ngủ, chỉ đành bóc vỏ lạc. Không biết đã bao lâu, tiếng chó sủa ầm ĩ vang lên, bên ngoài cũng có tiếng động lạ. Cô vội vàng ngồi thẳng dậy, nhìn bóng dáng cao to màu đen lướt qua giấy dán cửa sổ.
Từ Phẩm Vũ vội vàng đi tới, mở cửa ra, kéo người kia vào phòng. Cô nhào vào lồng ngực lạnh lẽo, ôm chặt lấy hông anh, hít một hơi thật sâu toàn mùi thuốc lá, cảm thấy an tâm hơn nhiều.
Thẩm Hữu Bạch hơi run lên, sau đó một tay ôm lấy bả vai thon gầy của cô, tay còn lại đóng cửa phòng.
Từ Phẩm Vũ ở trong lồng ngực anh im lặng một lúc lâu, không hề nói chuyện. Người đã ở trong lòng mình, Thẩm Hữu Bạch cũng không muốn nói gì nữa, vuốt nhẹ lưng cô. Sau khi từ cơn sợ hãi trở về, cô đẩy Thẩm Hữu Bạch ra, anh lập tức tỏ vẻ không thích.
Từ Phẩm Vũ mặc kệ tâm trạng anh, chợt nảy ra ý định trêu chọc anh, “Ông Thẩm nói rồi, chỉ cần em chịu rời xa anh thì sẽ cho em ba trăm triệu. Tuy rằng ‘quân tử ái tài, thủ chi hữu đạo’ nhưng em đâu phải quân tử.” Cô cười nhăn nhở, ám muội nói, “Chỉ là không cho chúng ta kết hôn thôi mà, thôi thì anh cứ kết hôn đi, em sẽ làm tình nhân của anh cũng được nha.”
(quân tử ái tài, thủ chi hữu đạo: ý nói người quân tử coi trọng của cải nhưng lấy của cải cũng phải đúng đạo lý, không thể tuỳ tiện nhận được)
Thẩm Hữu Bạch nghe xong, biểu cảm vẫn không thay đổi, như thể chuyện này chẳng liên qua gì đến anh.
Từ Phẩm Vũ nheo mắt, giọng nói trở nên lạnh lùng, “Anh không phản đối à?”
Thẩm Hữu Bạch lắc đầu, bình tĩnh nói, “Em muốn thân phận gì cũng được, tiền đề là, em nhất định phải thuộc về anh.”
Cô cảm thấy tai hơi nóng lên, nhưng miệng vẫn không chấp nhận, “Không được, là em phải có được anh.”
Anh nhún vai, “Tuỳ em, thế nào cũng được.”
Từ Phẩm Vũ trừng mắt, “Cái gì mà tuỳ em, rõ ràng là như thế.”
Thẩm Hữu Bạch mím môi, “Xin thứ lỗi vì bất đồng ý kiến.”
Cô hất cằm lên, “Xin hỏi Thẩm tiên sinh, anh có ảo tưởng về em hay không, là chuyện tiếp theo đây ấy?”
Thẩm Hữu Bạch nhìn môi cô, “Có.”
Từ Phẩm Vũ tiếp lời, “Nhưng lúc mà em muốn anh, chúng ta liền trực tiếp làm chuyện đó, đúng không?”
Thẩm Hữu Bạch nhướn mày, “Cái này thì anh không rõ.”
Cô tức giận, môi hơi giương lên, lập tức nhào vào anh, “Em liền giúp anh rõ ràng này!”
Từ Phẩm Vũ quấn quýt với anh, chợt phát hiện mình đè lên giường, “Khoan đã, không phải là như thế này…”
Thẩm Hữu Bạch coi nhẹ lời cô, “Có chuyện gì đợi làm xong lại nói.”
Anh cúi người vừa hôn vừa cắn lỗ tai cô, thuận tiện vén áo len của cô lên, chui vào bên trong. Từ Phẩm Vũ bị kích thích run lên, giống như một luồng khí lạnh xâm nhập vào cơ thể.
P/S: Huhu mừng quá, còn có vài chương nữa là hết rồi, cuối cùng tớ cũng sắp hoàn được thêm một truyện TT^TT
/58
|