Kể từ lúc nhận được thiết bị chiếu hình bầu trời sao, tối nào Ôn Nhiễm cũng sẽ mở lên, rồi chìm vào giấc ngủ trong tiếng nhạc chậm rãi du dương và vòm trời bạt ngàn ánh sao khắp phòng.
Thật ra sau khi hai người kết hôn, vào sinh nhật cô, Tạ Vân Lễ sẽ cho người tặng hoa và bánh kem, ngày lễ dịp Tết cũng sẽ gửi quà đến.
Nhưng món quà này là đặc biệt nhất, mỗi khi mở lên, cô luôn cảm nhận được niềm vui ngạc nhiên như lần đầu tiên nhìn thấy.
Theo sau đó là cảm giác kiên định giúp cô lập tức bình tĩnh lại.
Tựa như cô đang ở một mình trên tinh cầu nhỏ bé kín đáo yên ắng, từng vì sao lấp lánh sẽ bầu bạn với cô. Còn vầng trăng khuyết ấy giống một người bạn mới, vừa tĩnh lặng vừa ấm áp treo trên trần nhà, khiến cô hạnh phúc quá đỗi.
Thế nên mỗi lần trước khi ngủ, cô sẽ luôn khẽ gửi lời đến vầng trăng sáng: “Cảm ơn anh, Tạ Vân Lễ.”
Vào thứ Bảy, Ôn Nhiễm rời giường đúng giờ, cô xuống lầu nghiêm chỉnh ngồi trước bàn ăn, hỏi dì Chúc: “Hôm nay, phải ăn sáng, chung sao? Với… Tạ Vân Lễ ạ?”
“Trưa cậu Tạ mới đến, buổi sáng cậu ấy phải xử lý ít việc.”
Ôn Nhiễm ồ một tiếng, gật đầu, dáng ngồi không còn căng thẳng như vừa rồi.
Dì Chúc bưng bữa sáng lên, cười tủm tỉm: “Cháu mong cậu ấy đến lắm, đúng không?”
“Dạ… không biết ạ.”
Ôn Nhiễm sẽ không nói dối.
Nhưng nếu gặp phải vấn đề mà cô không biết trả lời, sau khi băn khoăn đủ điều, cô cũng sẽ thành thật nói mình không biết.
Vì nghĩ về việc Tạ Vân Lễ sẽ đến, cô cứ hồi hộp không thôi.
Đương nhiên dì Chúc hiểu cảm nhận của cô, dì hỏi Ôn Nhiễm: “Giữa việc gặp cậu Tạ và thấy những người khác, cảm giác không giống nhau đúng không?”
Ôn Nhiễm suy nghĩ một lúc, gật đầu: “Không giống nhau ạ.”
Dì Chúc tiếp tục: “Thấy người khác sẽ hồi hộp, sẽ muốn cách xa, nhưng gặp cậu Tạ thì sẽ không sợ, đúng không?”
Ôn Nhiễm gật đầu: “Không… sợ nhiều ạ.”
Vậy chứng tỏ trước kia cô vẫn có phần sợ hãi, nhưng gần đây thì hết rồi.
“Nói cách khác, cậu Tạ vẫn rất đặc biệt với cháu.” Dì Chúc xoa đầu cô, mỉm cười: “Dù sao cậu ấy cũng là người thân của cháu mà.”
Đối với các gia đình khác, vợ chồng là mối quan hệ quan trọng nhất trong nhà. Nhưng theo Ôn Nhiễm, so với vai trò vợ chồng thì vai trò “người thân” có thể giúp cô hiểu rõ hơn, Tạ Vân Lễ tượng trưng cho điều gì trong lòng cô.
Ngay cả người bình thường, mấy vấn đề như tình yêu cũng không dễ tìm hiểu và giữ vững, chứ đừng nói tới Ôn Nhiễm vốn mắc chướng ngại tình cảm bẩm sinh, có thể khiến cô chấp nhận một người lạ trở thành người thân đã là rất khó rồi. Do đó, nhằm giúp cô làm quen với việc Tạ Vân Lễ dùng tư cách “người thân” để ở bên cô trước cũng là một cách tốt.
Ăn sáng xong, trông Ôn Nhiễm khá khác thường, cô không vẽ tranh. Dì Chúc vừa nhìn đã biết cô không tĩnh tâm nổi, cứ ngồi ngẩn người nhìn bộ mô hình.
Một lát sau, dì Chúc đến ngó cô lần nữa, phát hiện cô đang cẩn thận tháo mô hình ra. Lần này khi tháo ra cô càng để ý hơn, vô cùng tập trung, cứ như đang đối xử với bức tranh mình vừa vẽ xong. Dì Chúc quan sát hồi lâu, thấy cô chuyên tâm như vậy thì cũng không dám làm phiền cô.
Dì đã chăm sóc Ôn Nhiễm ngần ấy năm, nhưng đến tận bây giờ, dì vẫn chưa tường tận hết nhiều hành vi của Ôn Nhiễm, như người nhà của bệnh nhân tự kỷ sẽ thi thoảng khổ sở vì không thể kiểm soát được hành vi rập khuôn của con mình. Nhưng dần dà về sau, dì cũng biết rõ, đối với người bình thường, có lẽ các hành vi này là bệnh lý, khó lòng hiểu nổi. Nhưng đối với bản thân trẻ tự kỷ, đây lại là điều hợp lý, khiến các bé thấy dễ chịu.
Vì thế, dù vô số hành vi rập khuôn của họ buộc phải can thiệp, nhưng không phải hành vi kỳ quái nào cũng cần can thiệp ngăn chặn, họ cần lòng thấu hiểu của người thân hơn.
Ôn Nhiễm đã là một đứa bé đỡ lo rồi, thuở nhỏ cô cũng giống bao trẻ tự kỷ khác, dễ khóc ré lên, không thể tập trung được, không thể đến trường bình thường học tập. Nhưng cô cũng rất dễ dỗ dành, chỉ cần mẹ và dì Chúc ở bên cạnh, cô có thể nhanh chóng bình tâm.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Theo tuổi tác dần tăng lên, cộng thêm quá trình can thiệp trị liệu không ngừng, nhiều hành vi của cô đã gần như ổn định, cô cũng bắt đầu nghe lời hơn.
Dì Chúc nhớ về giai đoạn mẹ Ôn Nhiễm vừa mất, hai năm ấy là lúc khó khăn nhất.
Mẹ qua đời, bố vứt bỏ, có một khoảng thời gian Ôn Nhiễm chìm sâu trong nỗi u uất không tài nào thoát ra được, nhiều người đã khuyên dì rời khỏi nhà họ Ôn, đừng quan tâm nữa. Nhưng dì thật sự không đành lòng bỏ Ôn Nhiễm, nhiều năm trôi qua, dì đã sớm xem Ôn Nhiễm thành con gái của mình rồi.
Điều khiến dì cảm thấy may mắn nhất là, Tạ Vân Lễ đã xuất hiện.
Tựa như một kỳ tích đột nhiên rơi từ trên trời xuống, đến bây giờ, ngay cả dì Chúc cũng không hiểu được, vì sao anh lại bất chợt tới giúp họ.
Anh bảo muốn chăm sóc cho Ôn Nhiễm, không chỉ là nói suông. Dì Chúc từng nghi ngờ anh muốn cưới Ôn Nhiễm vì có ý đồ, nhưng ngẫm lại, trên người Ôn Nhiễm có gì để anh âm mưu chứ? Dù cô xinh đẹp, nhưng các cô gái xinh xắn cũng chẳng thiếu. Không phải ai cũng có thể chấp nhận một người mắc bệnh tự kỷ, chăm sóc họ không phải vấn đề đơn giản.
Tạ Vân Lễ không thiếu tiền, sẽ không mưu đồ phần tài sản nhỏ và nhà cửa mẹ Ôn Nhiễm để lại. Huống chi lúc còn trẻ, dì Chúc đã chứng kiến gặp gỡ vô số người tốt kẻ xấu, dì đã quan sát Tạ Vân Lễ rất lâu nên có thể khẳng định, chí ít Tạ Vân Lễ không có bất cứ mục đích bất chính nào với Ôn Nhiễm.
Anh chưa từng ép buộc Ôn Nhiễm làm hay không làm gì, cũng không có yêu cầu gì với dì.
Về phần rốt cuộc anh sẽ sẵn lòng che chở Ôn Nhiễm bao lâu, liệu sẽ từ bỏ vào một ngày nào đó không, thì đành phó mặc cho số phận thôi. Suy cho cùng, bấy giờ Ôn Nhiễm cần lắm một người thân thật sự để chăm sóc cô.
Có thể quang minh chính đại trở thành người thân của cô, cũng chỉ còn mỗi tư cách “chồng” thôi.
Vì vậy, dì luôn cảm kích Tạ Vân Lễ, cũng hy vọng tư cách “người thân” của anh và Ôn Nhiễm có thể kéo dài thêm một chút, càng lâu càng tốt.
Dì Chúc đứng nhìn quanh ở cửa ra vào, vừa thấy xe của Tạ Vân Lễ, dì đã vội vàng đặt dép ở cửa.
Vào cửa, dì Chúc thấy anh thoáng nhìn trên lầu.
Mỗi lần tới biệt thự, đây gần như đã trở thành thói quen của Tạ Vân Lễ, dù không thấy Ôn Nhiễm thì anh vẫn sẽ ngẩng đầu nhìn một chốc.
“Dì nói cho em ấy biết chưa?”
“Chưa đâu, tôi nghĩ vẫn nên để cậu đích thân nói cho con bé biết.” Dì Chúc bảo: “Cậu yên tâm, đã có một lần rồi, lần này có lẽ con bé sẽ không sợ nữa.”
Tạ Vân Lễ gật đầu: “Hy vọng là thế.”
Ôn Nhiễm nghe thấy âm thanh dưới lầu, biết Tạ Vân Lễ đến rồi, cô thò đầu ra từ cửa, thận trọng thoáng nhìn xuống lầu.
Dì Chúc vẫy tay với cô, bảo cô xuống.
Tạ Vân Lễ ngẩng đầu, đôi bên chạm mắt trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, Ôn Nhiễm lập tức rụt đầu về rồi xuống lầu.
Cô thấy rõ rồi, hôm nay Tạ Vân Lễ diện áo sơ mi trắng, so với quần áo sẫm màu bình thường hay mặc thì đẹp hơn một tí.
Hôm nay dì Chúc chọn cho cô đồ mới, vừa đặt trên mạng mấy ngày trước: Áo len màu xanh dương và váy ngắn màu trắng, được cắt may ôm người, tôn lên vóc dáng mảnh mai của cô một cách hoàn hảo, dưới váy còn lộ ra một đoạn bắp chân thon gọn.
Trông cô như sinh viên vừa bước khỏi sân trường.
Tạ Vân Lễ vẫn đang đứng trong phòng khách, cô xuống lầu rồi do dự một chốc, bước đến trước mặt anh.
Suối tóc dài xõa sau lưng và áo xanh dương sạch sẽ, khiến gương mặt xinh đẹp của cô càng thêm trắng trẻo. Lần đầu tiên Tạ Vân Lễ thấy cô mặc như thế, trông… khác hẳn bình thường.
“Chào buổi trưa… Tạ Vân Lễ.”
Lần đầu tiên Ôn Nhiễm chủ động tới trước mặt anh, cũng là lần đầu tiên cô chủ động lên tiếng chào hỏi, hơn nữa còn nghiêm túc nói từng chữ rõ ràng.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Ngay cả dì Chúc cũng có phần kinh ngạc.
Vì đây là lần đầu tiên dì thấy Ôn Nhiễm chủ động trịnh trọng chào hỏi người khác như vậy.
Tạ Vân Lễ cười rộ: “Chào buổi trưa, Ôn Nhiễm.”
Cô nghe thấy anh đáp lời, bả vai hơi gồng hình như thả lỏng chút đỉnh. Cô mím môi, trong đôi mắt cụp xuống thấp thoáng niềm vui.
Nhưng cô chưa từng biểu lộ tâm trạng vui vẻ trước mặt người khác, đã sớm quên cách mỉm cười, nên hai tay không khỏi nắm chặt thành quyền, đôi mắt cong cong.
Dì Chúc không nhịn được, ôi chao một tiếng trong lòng, che lồng ngực của mình.
Mặc dù không cười, nhưng đây là niềm vui mà cô có thể biểu hiện được, hiếm thấy quá rồi!
Rõ ràng dì Chúc vô cùng sung sướng, vừa ngâm nga khúc nhạc vừa chuẩn bị cơm trưa. Tạ Vân Lễ và Ôn Nhiễm ngồi trên sô pha xem TV, dì không hề lo lắng Ôn Nhiễm sẽ thấy không thoải mái.
Vì hiển nhiên, bây giờ Ôn Nhiễm đã quen với sự tồn tại của Tạ Vân Lễ rồi.
Đợi dì chuẩn bị bữa trưa xong, tuy toàn bộ quá trình họ không hề có bất cứ giao tiếp gì, nhưng hai người gần như ăn cơm với tốc độ giống nhau, không rõ ai đang thích nghi với ai, đến cuối hai người gần như ăn xong cùng lúc.
Nhìn cô một lát, Tạ Vân Lễ mới lên tiếng: “Có thể đến một nơi cùng anh không?”
Ôn Nhiễm ngẩn ra, lập tức cứng đờ người, ngay cả giọng cũng run run: “Không, được, em không thể…”
Tạ Vân Lễ thoáng nhìn dì Chúc, dì Chúc ra hiệu cho anh từ từ nói.
Tạ Vân Lễ đứng dậy đến trước mặt cô, lúc vươn tay, anh khựng lại rồi vẫn nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay đang siết chặt vì hồi hộp của cô.
“Chúng ta không tới nơi nhiều người, cũng không đến nơi xa lạ. Em từng đến chỗ đó rồi, anh và dì Chúc sẽ đi với em. Đừng sợ, nhé em?”
Ôn Nhiễm cúi đầu, ngơ ngác nhìn mũi chân của mình.
Bắt đầu từ thuở nhỏ, cô liên tục bị ép đến nhiều chốn xa lạ, ví dụ như trường học, trung tâm thương mại, công viên, nơi làm việc của bố, bệnh viện. Không chỉ một lần cô thấy khó chịu, lo âu về cơ thể lẫn cảm xúc ở nơi xa lạ, để rồi cuối cùng cô buộc phải rời khỏi chỗ đó vì tâm trạng sụp đổ.
Cô vẫn còn nhớ, lúc bố cô bắt cô tới, hết lần này đến lần khác cứ dặn cô, cô nhất định phải thích nghi với những nơi kia, nhất định phải ở đó giống người thường.
Không chỉ một lần cô từng tự thuyết phục bản thân, cô đã lớn, cô buộc phải học cách sống của người thường, cô không thể khiến bố mẹ thất vọng.
Nhưng cô thật sự không làm được.
Vì ngay từ ban đầu, cô đã lọt lòng với căn bệnh rối loạn phổ tự kỷ mà suốt đời không có cách nào chữa trị được.
Dẫu cô trị liệu nhiều cỡ nào, cố gắng học hành đến đâu, cô vẫn không thể đáp ứng kỳ vọng như họ mong muốn.
“Ôn Nhiễm, anh sẽ không để bất cứ ai tới gần em, anh sẽ luôn ở bên em.”
Ôn Nhiễm ngẩng đầu, trong lúc hai mắt đẫm lệ hoang mang, cô đã đối diện với ánh mắt của Tạ Vân Lễ.
- Xây dựng niềm tin, bất luận đối với người khiếm khuyết bẩm sinh hay người bình thường, đây cũng không phải một vấn đề đơn giản.
Đúng thế, đặt niềm tin vào một người không phải người thân, là một chuyện hết sức khó khăn.
Sau hồi lâu, trước ánh mắt chăm chú của dì Chúc và Tạ Vân Lễ, Ôn Nhiễm mới vâng một tiếng.
Cô gật đầu, đưa tay định lau nước mắt chảy ra từ khóe mắt mình, nhưng Tạ Vân Lễ đã nhanh hơn một bước, cầm khăn giấy nhẹ nhàng lau giúp cô.
“Đừng sợ, chỉ cần em cảm thấy không thoải mái, anh sẽ lập tức đưa em về nhà.”
Ôn Nhiễm ngẩn ra, cô gật đầu: “Vâng…”
Thấy Tạ Vân Lễ dịu dàng nhìn mình, cô rụt bả vai, gật đầu lần nữa, vâng một tiếng lần nữa.
“Được, em, em đi… với anh.”
Thậm chí cô còn không biết nơi Tạ Vân Lễ nói nằm ở đâu, nhưng dù hoảng sợ chốn không rõ ấy, cô vẫn lặp đi lặp lại lời đồng ý với anh.
Thật ra sau khi hai người kết hôn, vào sinh nhật cô, Tạ Vân Lễ sẽ cho người tặng hoa và bánh kem, ngày lễ dịp Tết cũng sẽ gửi quà đến.
Nhưng món quà này là đặc biệt nhất, mỗi khi mở lên, cô luôn cảm nhận được niềm vui ngạc nhiên như lần đầu tiên nhìn thấy.
Theo sau đó là cảm giác kiên định giúp cô lập tức bình tĩnh lại.
Tựa như cô đang ở một mình trên tinh cầu nhỏ bé kín đáo yên ắng, từng vì sao lấp lánh sẽ bầu bạn với cô. Còn vầng trăng khuyết ấy giống một người bạn mới, vừa tĩnh lặng vừa ấm áp treo trên trần nhà, khiến cô hạnh phúc quá đỗi.
Thế nên mỗi lần trước khi ngủ, cô sẽ luôn khẽ gửi lời đến vầng trăng sáng: “Cảm ơn anh, Tạ Vân Lễ.”
Vào thứ Bảy, Ôn Nhiễm rời giường đúng giờ, cô xuống lầu nghiêm chỉnh ngồi trước bàn ăn, hỏi dì Chúc: “Hôm nay, phải ăn sáng, chung sao? Với… Tạ Vân Lễ ạ?”
“Trưa cậu Tạ mới đến, buổi sáng cậu ấy phải xử lý ít việc.”
Ôn Nhiễm ồ một tiếng, gật đầu, dáng ngồi không còn căng thẳng như vừa rồi.
Dì Chúc bưng bữa sáng lên, cười tủm tỉm: “Cháu mong cậu ấy đến lắm, đúng không?”
“Dạ… không biết ạ.”
Ôn Nhiễm sẽ không nói dối.
Nhưng nếu gặp phải vấn đề mà cô không biết trả lời, sau khi băn khoăn đủ điều, cô cũng sẽ thành thật nói mình không biết.
Vì nghĩ về việc Tạ Vân Lễ sẽ đến, cô cứ hồi hộp không thôi.
Đương nhiên dì Chúc hiểu cảm nhận của cô, dì hỏi Ôn Nhiễm: “Giữa việc gặp cậu Tạ và thấy những người khác, cảm giác không giống nhau đúng không?”
Ôn Nhiễm suy nghĩ một lúc, gật đầu: “Không giống nhau ạ.”
Dì Chúc tiếp tục: “Thấy người khác sẽ hồi hộp, sẽ muốn cách xa, nhưng gặp cậu Tạ thì sẽ không sợ, đúng không?”
Ôn Nhiễm gật đầu: “Không… sợ nhiều ạ.”
Vậy chứng tỏ trước kia cô vẫn có phần sợ hãi, nhưng gần đây thì hết rồi.
“Nói cách khác, cậu Tạ vẫn rất đặc biệt với cháu.” Dì Chúc xoa đầu cô, mỉm cười: “Dù sao cậu ấy cũng là người thân của cháu mà.”
Đối với các gia đình khác, vợ chồng là mối quan hệ quan trọng nhất trong nhà. Nhưng theo Ôn Nhiễm, so với vai trò vợ chồng thì vai trò “người thân” có thể giúp cô hiểu rõ hơn, Tạ Vân Lễ tượng trưng cho điều gì trong lòng cô.
Ngay cả người bình thường, mấy vấn đề như tình yêu cũng không dễ tìm hiểu và giữ vững, chứ đừng nói tới Ôn Nhiễm vốn mắc chướng ngại tình cảm bẩm sinh, có thể khiến cô chấp nhận một người lạ trở thành người thân đã là rất khó rồi. Do đó, nhằm giúp cô làm quen với việc Tạ Vân Lễ dùng tư cách “người thân” để ở bên cô trước cũng là một cách tốt.
Ăn sáng xong, trông Ôn Nhiễm khá khác thường, cô không vẽ tranh. Dì Chúc vừa nhìn đã biết cô không tĩnh tâm nổi, cứ ngồi ngẩn người nhìn bộ mô hình.
Một lát sau, dì Chúc đến ngó cô lần nữa, phát hiện cô đang cẩn thận tháo mô hình ra. Lần này khi tháo ra cô càng để ý hơn, vô cùng tập trung, cứ như đang đối xử với bức tranh mình vừa vẽ xong. Dì Chúc quan sát hồi lâu, thấy cô chuyên tâm như vậy thì cũng không dám làm phiền cô.
Dì đã chăm sóc Ôn Nhiễm ngần ấy năm, nhưng đến tận bây giờ, dì vẫn chưa tường tận hết nhiều hành vi của Ôn Nhiễm, như người nhà của bệnh nhân tự kỷ sẽ thi thoảng khổ sở vì không thể kiểm soát được hành vi rập khuôn của con mình. Nhưng dần dà về sau, dì cũng biết rõ, đối với người bình thường, có lẽ các hành vi này là bệnh lý, khó lòng hiểu nổi. Nhưng đối với bản thân trẻ tự kỷ, đây lại là điều hợp lý, khiến các bé thấy dễ chịu.
Vì thế, dù vô số hành vi rập khuôn của họ buộc phải can thiệp, nhưng không phải hành vi kỳ quái nào cũng cần can thiệp ngăn chặn, họ cần lòng thấu hiểu của người thân hơn.
Ôn Nhiễm đã là một đứa bé đỡ lo rồi, thuở nhỏ cô cũng giống bao trẻ tự kỷ khác, dễ khóc ré lên, không thể tập trung được, không thể đến trường bình thường học tập. Nhưng cô cũng rất dễ dỗ dành, chỉ cần mẹ và dì Chúc ở bên cạnh, cô có thể nhanh chóng bình tâm.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Theo tuổi tác dần tăng lên, cộng thêm quá trình can thiệp trị liệu không ngừng, nhiều hành vi của cô đã gần như ổn định, cô cũng bắt đầu nghe lời hơn.
Dì Chúc nhớ về giai đoạn mẹ Ôn Nhiễm vừa mất, hai năm ấy là lúc khó khăn nhất.
Mẹ qua đời, bố vứt bỏ, có một khoảng thời gian Ôn Nhiễm chìm sâu trong nỗi u uất không tài nào thoát ra được, nhiều người đã khuyên dì rời khỏi nhà họ Ôn, đừng quan tâm nữa. Nhưng dì thật sự không đành lòng bỏ Ôn Nhiễm, nhiều năm trôi qua, dì đã sớm xem Ôn Nhiễm thành con gái của mình rồi.
Điều khiến dì cảm thấy may mắn nhất là, Tạ Vân Lễ đã xuất hiện.
Tựa như một kỳ tích đột nhiên rơi từ trên trời xuống, đến bây giờ, ngay cả dì Chúc cũng không hiểu được, vì sao anh lại bất chợt tới giúp họ.
Anh bảo muốn chăm sóc cho Ôn Nhiễm, không chỉ là nói suông. Dì Chúc từng nghi ngờ anh muốn cưới Ôn Nhiễm vì có ý đồ, nhưng ngẫm lại, trên người Ôn Nhiễm có gì để anh âm mưu chứ? Dù cô xinh đẹp, nhưng các cô gái xinh xắn cũng chẳng thiếu. Không phải ai cũng có thể chấp nhận một người mắc bệnh tự kỷ, chăm sóc họ không phải vấn đề đơn giản.
Tạ Vân Lễ không thiếu tiền, sẽ không mưu đồ phần tài sản nhỏ và nhà cửa mẹ Ôn Nhiễm để lại. Huống chi lúc còn trẻ, dì Chúc đã chứng kiến gặp gỡ vô số người tốt kẻ xấu, dì đã quan sát Tạ Vân Lễ rất lâu nên có thể khẳng định, chí ít Tạ Vân Lễ không có bất cứ mục đích bất chính nào với Ôn Nhiễm.
Anh chưa từng ép buộc Ôn Nhiễm làm hay không làm gì, cũng không có yêu cầu gì với dì.
Về phần rốt cuộc anh sẽ sẵn lòng che chở Ôn Nhiễm bao lâu, liệu sẽ từ bỏ vào một ngày nào đó không, thì đành phó mặc cho số phận thôi. Suy cho cùng, bấy giờ Ôn Nhiễm cần lắm một người thân thật sự để chăm sóc cô.
Có thể quang minh chính đại trở thành người thân của cô, cũng chỉ còn mỗi tư cách “chồng” thôi.
Vì vậy, dì luôn cảm kích Tạ Vân Lễ, cũng hy vọng tư cách “người thân” của anh và Ôn Nhiễm có thể kéo dài thêm một chút, càng lâu càng tốt.
Dì Chúc đứng nhìn quanh ở cửa ra vào, vừa thấy xe của Tạ Vân Lễ, dì đã vội vàng đặt dép ở cửa.
Vào cửa, dì Chúc thấy anh thoáng nhìn trên lầu.
Mỗi lần tới biệt thự, đây gần như đã trở thành thói quen của Tạ Vân Lễ, dù không thấy Ôn Nhiễm thì anh vẫn sẽ ngẩng đầu nhìn một chốc.
“Dì nói cho em ấy biết chưa?”
“Chưa đâu, tôi nghĩ vẫn nên để cậu đích thân nói cho con bé biết.” Dì Chúc bảo: “Cậu yên tâm, đã có một lần rồi, lần này có lẽ con bé sẽ không sợ nữa.”
Tạ Vân Lễ gật đầu: “Hy vọng là thế.”
Ôn Nhiễm nghe thấy âm thanh dưới lầu, biết Tạ Vân Lễ đến rồi, cô thò đầu ra từ cửa, thận trọng thoáng nhìn xuống lầu.
Dì Chúc vẫy tay với cô, bảo cô xuống.
Tạ Vân Lễ ngẩng đầu, đôi bên chạm mắt trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, Ôn Nhiễm lập tức rụt đầu về rồi xuống lầu.
Cô thấy rõ rồi, hôm nay Tạ Vân Lễ diện áo sơ mi trắng, so với quần áo sẫm màu bình thường hay mặc thì đẹp hơn một tí.
Hôm nay dì Chúc chọn cho cô đồ mới, vừa đặt trên mạng mấy ngày trước: Áo len màu xanh dương và váy ngắn màu trắng, được cắt may ôm người, tôn lên vóc dáng mảnh mai của cô một cách hoàn hảo, dưới váy còn lộ ra một đoạn bắp chân thon gọn.
Trông cô như sinh viên vừa bước khỏi sân trường.
Tạ Vân Lễ vẫn đang đứng trong phòng khách, cô xuống lầu rồi do dự một chốc, bước đến trước mặt anh.
Suối tóc dài xõa sau lưng và áo xanh dương sạch sẽ, khiến gương mặt xinh đẹp của cô càng thêm trắng trẻo. Lần đầu tiên Tạ Vân Lễ thấy cô mặc như thế, trông… khác hẳn bình thường.
“Chào buổi trưa… Tạ Vân Lễ.”
Lần đầu tiên Ôn Nhiễm chủ động tới trước mặt anh, cũng là lần đầu tiên cô chủ động lên tiếng chào hỏi, hơn nữa còn nghiêm túc nói từng chữ rõ ràng.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Ngay cả dì Chúc cũng có phần kinh ngạc.
Vì đây là lần đầu tiên dì thấy Ôn Nhiễm chủ động trịnh trọng chào hỏi người khác như vậy.
Tạ Vân Lễ cười rộ: “Chào buổi trưa, Ôn Nhiễm.”
Cô nghe thấy anh đáp lời, bả vai hơi gồng hình như thả lỏng chút đỉnh. Cô mím môi, trong đôi mắt cụp xuống thấp thoáng niềm vui.
Nhưng cô chưa từng biểu lộ tâm trạng vui vẻ trước mặt người khác, đã sớm quên cách mỉm cười, nên hai tay không khỏi nắm chặt thành quyền, đôi mắt cong cong.
Dì Chúc không nhịn được, ôi chao một tiếng trong lòng, che lồng ngực của mình.
Mặc dù không cười, nhưng đây là niềm vui mà cô có thể biểu hiện được, hiếm thấy quá rồi!
Rõ ràng dì Chúc vô cùng sung sướng, vừa ngâm nga khúc nhạc vừa chuẩn bị cơm trưa. Tạ Vân Lễ và Ôn Nhiễm ngồi trên sô pha xem TV, dì không hề lo lắng Ôn Nhiễm sẽ thấy không thoải mái.
Vì hiển nhiên, bây giờ Ôn Nhiễm đã quen với sự tồn tại của Tạ Vân Lễ rồi.
Đợi dì chuẩn bị bữa trưa xong, tuy toàn bộ quá trình họ không hề có bất cứ giao tiếp gì, nhưng hai người gần như ăn cơm với tốc độ giống nhau, không rõ ai đang thích nghi với ai, đến cuối hai người gần như ăn xong cùng lúc.
Nhìn cô một lát, Tạ Vân Lễ mới lên tiếng: “Có thể đến một nơi cùng anh không?”
Ôn Nhiễm ngẩn ra, lập tức cứng đờ người, ngay cả giọng cũng run run: “Không, được, em không thể…”
Tạ Vân Lễ thoáng nhìn dì Chúc, dì Chúc ra hiệu cho anh từ từ nói.
Tạ Vân Lễ đứng dậy đến trước mặt cô, lúc vươn tay, anh khựng lại rồi vẫn nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay đang siết chặt vì hồi hộp của cô.
“Chúng ta không tới nơi nhiều người, cũng không đến nơi xa lạ. Em từng đến chỗ đó rồi, anh và dì Chúc sẽ đi với em. Đừng sợ, nhé em?”
Ôn Nhiễm cúi đầu, ngơ ngác nhìn mũi chân của mình.
Bắt đầu từ thuở nhỏ, cô liên tục bị ép đến nhiều chốn xa lạ, ví dụ như trường học, trung tâm thương mại, công viên, nơi làm việc của bố, bệnh viện. Không chỉ một lần cô thấy khó chịu, lo âu về cơ thể lẫn cảm xúc ở nơi xa lạ, để rồi cuối cùng cô buộc phải rời khỏi chỗ đó vì tâm trạng sụp đổ.
Cô vẫn còn nhớ, lúc bố cô bắt cô tới, hết lần này đến lần khác cứ dặn cô, cô nhất định phải thích nghi với những nơi kia, nhất định phải ở đó giống người thường.
Không chỉ một lần cô từng tự thuyết phục bản thân, cô đã lớn, cô buộc phải học cách sống của người thường, cô không thể khiến bố mẹ thất vọng.
Nhưng cô thật sự không làm được.
Vì ngay từ ban đầu, cô đã lọt lòng với căn bệnh rối loạn phổ tự kỷ mà suốt đời không có cách nào chữa trị được.
Dẫu cô trị liệu nhiều cỡ nào, cố gắng học hành đến đâu, cô vẫn không thể đáp ứng kỳ vọng như họ mong muốn.
“Ôn Nhiễm, anh sẽ không để bất cứ ai tới gần em, anh sẽ luôn ở bên em.”
Ôn Nhiễm ngẩng đầu, trong lúc hai mắt đẫm lệ hoang mang, cô đã đối diện với ánh mắt của Tạ Vân Lễ.
- Xây dựng niềm tin, bất luận đối với người khiếm khuyết bẩm sinh hay người bình thường, đây cũng không phải một vấn đề đơn giản.
Đúng thế, đặt niềm tin vào một người không phải người thân, là một chuyện hết sức khó khăn.
Sau hồi lâu, trước ánh mắt chăm chú của dì Chúc và Tạ Vân Lễ, Ôn Nhiễm mới vâng một tiếng.
Cô gật đầu, đưa tay định lau nước mắt chảy ra từ khóe mắt mình, nhưng Tạ Vân Lễ đã nhanh hơn một bước, cầm khăn giấy nhẹ nhàng lau giúp cô.
“Đừng sợ, chỉ cần em cảm thấy không thoải mái, anh sẽ lập tức đưa em về nhà.”
Ôn Nhiễm ngẩn ra, cô gật đầu: “Vâng…”
Thấy Tạ Vân Lễ dịu dàng nhìn mình, cô rụt bả vai, gật đầu lần nữa, vâng một tiếng lần nữa.
“Được, em, em đi… với anh.”
Thậm chí cô còn không biết nơi Tạ Vân Lễ nói nằm ở đâu, nhưng dù hoảng sợ chốn không rõ ấy, cô vẫn lặp đi lặp lại lời đồng ý với anh.
/81
|