Hành động này của cô khiến Tạ Vân Lễ bất ngờ.
Nhưng sau khi bất ngờ, anh đột nhiên không nói nên lời, tựa như nơi mềm mại nhất trong tim bất chợt bùng lên một ngọn lửa.
“Vậy, em hy vọng buổi tối anh sẽ ở đây, trong căn phòng này.” Tạ Vân Lễ nhìn cô, hỏi từng câu từng chữ: “Hay, em muốn anh đi?”
Ôn Nhiễm không nhìn thẳng vào mắt anh nên cô không hề biết, giọng điệu bình tĩnh của anh, hoàn toàn khác đôi mắt luôn nhìn cô chăm chú không hề rời đi.
“Ừm… thì…” Ánh mắt cô dao động giữa không trung, dường như cô không biết nên trả lời thế nào.
Nhưng Tạ Vân Lễ hiểu, cô sẽ không nói dối, do đó cô có thể quyết định, còn anh chắc chắn cũng sẽ làm theo lựa chọn của cô.
“Đừng sợ anh buồn.” Anh chậm rãi bảo: “Anh sẽ làm theo lời em, em muốn anh ở lại thì anh ở lại, nếu em không muốn anh…”
“Muốn… muốn ạ.” Ôn Nhiễm ngắt lời anh, ngập ngừng nói: “Dì Chúc, dì Chúc không ở đây, dì ấy không ngủ ở đây, Ca Ca sẽ, sẽ sợ, em cũng… cũng…”
“Sợ giống Ca Ca à?”
Ôn Nhiễm cúi đầu, nhanh chóng gật nhẹ.
“Được.” Anh cười khẽ: “Vậy buổi tối anh sẽ ở đây.”
Ôn Nhiễm ngẩn người: “Thật ạ?”
“Ừm, để em và Ca Ca không sợ nữa.”
“Vậy anh, anh… còn cần gì không? Hình như dì Chúc, dì Chúc sắp xếp, hết rồi. Nếu anh thiếu gì, em có thể, có thể lấy đồ của em, cho anh dùng.” Rồi cô sực nhớ ra một điều, đôi mắt chợt sáng lên: “Đèn sao, đẹp lắm, rất đẹp! Cho anh ngắm, buổi tối, sẽ ngủ ngon!”
Cô đang chia sẻ món đồ yêu thích của mình như một đứa trẻ, đây còn là món quà anh tặng cô nữa.
Tạ Vân Lễ thấy cô vui vẻ sắp nhảy cẫng lên, trên mặt anh cũng hiện rõ niềm vui: “Không vội, bây giờ vẫn còn sớm, em muốn làm gì? Xem TV? Hay vẽ tranh?”
Ôn Nhiễm chọn xem TV, vì gần đây cô đang theo dõi một bộ phim truyền hình chiếu giờ này. Tạ Vân Lễ cứ tưởng phim liên quan đến động vật, ngờ đâu lại là phim tình cảm.
Có điều, nam nữ chính trong phim cũng nuôi thú cưng, một mèo một chó. Anh đoán đây là nguyên nhân Ôn Nhiễm thích xem.
Lúc Ôn Nhiễm ôm Ca Ca xem phim, Tạ Vân Lễ đã ra ngoài nghe điện thoại. Khi quay về, anh thấy Ôn Nhiễm đang hoảng sợ.
Anh ngẩng đầu nhìn, hóa ra phim đã đến tình tiết nam nữ chính cãi nhau, nam chính đuổi theo nữ chính, tức giận gào thét.
Tạ Vân Lễ cầm điều khiển hạ âm thanh xuống, Ôn Nhiễm nghiêng đầu: “Vì sao… phải cãi nhau chứ?”
Tạ Vân Lễ dừng một chút: “Nảy sinh mâu thuẫn, cãi nhau cũng là chuyện thường tình.”
Ôn Nhiễm gật đầu: “Trước kia, bố, mẹ, cũng gây gổ, vì em… Thì ra… vợ chồng chưa có con, cũng sẽ cãi nhau sao?”
Cô vừa đứt quãng nói, vừa dùng tay che mắt và tai Ca Ca.
Thuở nhỏ, khi chứng kiến cảnh bố mẹ cãi vã, có lẽ cô cũng được người khác che mắt và tai như vậy.
… Cũng có khả năng, bấy giờ cô hoảng sợ lo lắng, chỉ biết che tai mình.
Tạ Vân Lễ nhíu mày, định lên tiếng thì thấy cô nghiêng đầu về phía mình: “Chúng ta… cũng sẽ cãi nhau sao?”
Tạ Vân Lễ trả lời không hề nghĩ ngợi: “Không đâu.”
“... Vì sao ạ?”
“Vì giữa anh và em không có mâu thuẫn.”
Ôn Nhiễm gật đầu.
Nhưng Tạ Vân Lễ cảm giác như cô không vui với đáp án này, cô hơi mím môi cụp mắt.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Nhưng, trên TV nói, vợ chồng bình thường… sẽ, cãi vã.”
Tạ Vân Lễ sửng sốt.
Anh không ngờ cô sẽ nghĩ thế. Có lẽ vấn đề cô để ý không phải việc họ có cãi nhau không, mà nằm ở điểm khác biệt đối lập giữa họ và “vợ chồng bình thường”.
“... Nhiễm Nhiễm.”
“Vâng?” Ôn Nhiễm đáp một tiếng nhưng không nhìn anh. Cô vẫn chưa quen mắt đối mắt với anh, chỉ cần quá ba giây, trái tim cô sẽ thấp thỏm, sinh ra cảm giác muốn trốn tránh.
Thế nên cô nào hay, lúc nói chuyện với cô, Tạ Vân Lễ sẽ luôn chăm chú ngắm nhìn diện mạo của cô, tựa như muốn thấy rõ từng đường nét nhỏ bé, từng biểu cảm thoáng qua trên mặt cô.
“Cách chung sống của mỗi cặp vợ chồng sẽ mỗi khác, việc cãi vã thi thoảng cũng chẳng phải chuyện tốt, có lẽ sẽ dọa người kia sợ, sẽ làm tổn thương nhau.” Tạ Vân Lễ bình tĩnh nói: “Thật ra, chuyện gây gổ này không phải điều quan trọng nhất.”
“Vậy… quan trọng nhất là gì?”
- Đương nhiên là tình cảm.
Song, Tạ Vân Lễ không biết làm thế nào để nói hai từ trên với cô. Dù sao cho tới bây giờ, tình cảm luôn là vấn đề cô khó hiểu và khó bày tỏ nhất.
Như cảm nhận được sự im lặng của anh, Ôn Nhiễm khẽ kêu anh một tiếng: “... Tạ Vân Lễ?”
Ba từ này cô nói rõ ràng và tự nhiên hơn bất cứ từ ngữ nào khác, như đã luyện tập biết bao lần.
Trên thực tế, Ôn Nhiễm đã thật sự luyện tập vô số lần. Bắt đầu từ ngày lấy anh, cô đã thường xuyên lẩm bẩm gọi tên anh, bởi lẽ cô muốn khắc ghi, từ nay về sau trong sinh mệnh của mình sẽ xuất hiện thêm một… người thân tên Tạ Vân Lễ. Thế nên mỗi lần thốt ra ba từ trên, cô luôn cảm thấy thân thuộc tự nhiên quá đỗi.
“Anh đây.”
Cô cong cong mắt, chỉ vào chú Samoyed được nam chính dắt trong phim: “Bé chó này, cũng đáng yêu quá, đây là giống… Samoyed! Đúng không anh?”
“Phải, giống chó này còn một biệt danh nữa, gọi là Thiên Thần Mỉm Cười. Nếu em thích, chúng ta có thể nuôi thêm một chú Samoyed.”
Ôn Nhiễm lắc đầu: “Thôi ạ, em có Ca Ca… là đủ rồi.”
Theo từng động tác vuốt ve không ngừng của cô, Ca Ca đã nằm ngủ thiếp đi trong lòng cô. Cơ thể lông xù phập phồng, bé còn ngáy khe khẽ, nếu không phải trên thân chằng chịt bao vết sẹo đáng sợ, trông bé giống hệt một chú cún đã được chủ mình yêu thương từ nhỏ.
Toàn bộ tình cảm với chú Ca Ca đã rời xa cô, Ôn Nhiễm đã gần như trao hết cho bé, nên bé cũng trở nên hoạt bát hơn phần nào.
Ôn Nhiễm chợt nhớ ra: “Dì Chúc, bây giờ chắc, vui lắm, đúng không anh? Con trai dì ấy, lâu lắm rồi… mới về.”
Nhưng con trai dì không tốt lành gì, dì có vui không cũng khó nói lắm. Mâu thuẫn của gia đình họ không thể tóm gọn trong một câu đôi lời được. Dĩ nhiên Ôn Nhiễm không cần phải biết, mấy việc đó chỉ tổ khiến cô buồn phiền khó hiểu hơn thôi.
Tạ Vân Lễ trầm tư nhìn cô: “Còn anh cảm thấy, dì Chúc vui nhất khi ở bên em.”
Ôn Nhiễm chớp mắt, hoang mang nói: “Nhưng… nhưng…”
“Em muốn nói ‘nhưng đó là con trai dì ấy’ đúng không?” Tạ Vân Lễ từ tốn giải thích: “Nhưng dì Chúc cũng xem em như con gái mình mà? Dì ấy đối xử với em chẳng khác gì người nhà của mình. Trong lòng dì ấy, em cũng là người thân quan trọng nhất. Vì vậy, ở bên em, dì ấy chắc chắn vui vẻ vô cùng.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Ôn Nhiễm nghe anh nói thế, trái tim vốn dĩ có phần trĩu nặng đột nhiên thả lỏng hơn nhiều: “Thật à anh? Thật sự, vậy sao?”
“Ừm.” Cho cô một đáp án chắc nịch xong, Tạ Vân Lễ thấy cô cong cong mắt lần nữa.
Tựa một vầng trăng non tuyệt đẹp.
Niềm vui thật lòng này ít khi xuất hiện trên mặt cô. Vào hầu hết thời điểm, trên gương mặt ấy sẽ chìm trong vẻ hoang mang, bối rối hoặc ngơ ngác. Nhiều thái độ mà người bình thường thể hiện hằng ngày, cũng hiếm khi thấy trên mặt cô.
Tạ Vân Lễ liếc nhìn điện thoại bên cạnh, trên đó hiển thị ba cuộc gọi nhỡ và mười mấy tin nhắn chưa đọc, nhưng anh không thèm xem.
Lương Trạch Kỳ gửi tin nhắn cho anh nhiều vô kể, anh thấy phiền cực kỳ, thẳng tay chặn anh ấy. Lỡ lời lần một lần hai, anh có thể tha thứ, nhưng nếu cứ ngu xuẩn chạm tới ranh giới cuối cùng của anh, anh sẽ không nể mặt Lương Trạch Kỳ nữa, dù người này đã làm bạn tốt và đối tác của anh nhiều năm.
Còn từng khoảnh khắc chung sống hiện tại mới là điều khó nắm bắt trong tay hơn tất cả.
Nam nữ chính đã hết cãi nhau, chuyển sang giai đoạn chiến tranh lạnh. Xem thêm một lát, Ôn Nhiễm ngáp nhẹ bắt đầu gà gật, nhưng cứ lẩm bẩm: “Vì sao chứ…”
Tạ Vân Lễ thoáng nhìn TV, anh không để ý tình tiết mấy, bèn hỏi Ôn Nhiễm: “Vì sao gì em?”
Ôn Nhiễm không trả lời anh, cô đã dựa lưng vào ghế sô pha mơ màng sắp ngủ. Mãi đến khi Ca Ca cựa quậy trong lòng cô, cô mới dụi mắt: “Cháu buồn ngủ rồi, dì Chúc…”
Cô gà gật, vẫn nghĩ dì Chúc đang ở bên cạnh mình theo thói quen. Thế nên khi bóng người cao lớn của Tạ Vân Lễ phủ xuống, Ôn Nhiễm mới giật mình, gần như rúc vào chỗ tựa lưng của sô pha mềm mại.
Buồn ngủ đến mức quên cả việc anh đang ở đây à?
Tạ Vân Lễ như cười như không nhìn cô: “Em vừa gọi anh, hay gọi dì Chúc?”
Ôn Nhiễm chớp mắt, chợt nhận ra ban nãy mình đã buồn ngủ mông lung quá rồi: “Ừm… em đang gọi…”
Hiển nhiên cô không thể nói dối, chỉ biết cúi đầu, khẽ đáp: “Hình như em, hình như em gọi dì Chúc…”
Như sợ anh hiểu lầm, cô vội vàng giải thích: “Em chỉ, chỉ buồn ngủ quá thôi, em còn tưởng, tưởng dì Chúc chưa đi, quên, quên mất anh ở đây…”
Tạ Vân Lễ gật đầu: “Được, lần này tha cho em đấy.”
Ôn Nhiễm thở phào nhẹ nhõm, định đảm bảo lần sau mình sẽ không quên nữa. Nhưng khi cô nhớ ra Tạ Vân Lễ chỉ tạm thời ở đây, biết đâu ngày mai anh sẽ rời khỏi, trong lòng cô đột nhiên dâng lên một cảm giác khó tả… thoáng qua nỗi hụt hẫng.
Thấy cô ỉu xìu cúi đầu, Tạ Vân Lễ vươn tay về phía cô: “Về phòng nào, lát nữa em sẽ ngủ quên trên sô pha mất.”
Anh muốn nắm tay cô đỡ cô dậy, nhưng Ôn Nhiễm đã hiểu lầm ý anh, cô ẵm Ca Ca lên: “Em, em tự, bế Ca Ca được ạ.”
Bàn tay đưa ra của Tạ Vân Lễ cứng đờ, anh đành phải rút về.
Phim truyền hình cũng sắp kết thúc, vừa khéo chiếu cảnh nữ chính bị thương ở cổ chân, được nam chính cõng lên cầu thang, còn chú Samoyed theo bên cạnh.
Ôn Nhiễm cứ như bất chợt tập trung vào phim tiếp, cô bế Ca Ca xem TV.
Tạ Vân Lễ bỗng dưng cất tiếng: “Muốn anh cõng em lên lầu không?”
Nhưng sau khi bất ngờ, anh đột nhiên không nói nên lời, tựa như nơi mềm mại nhất trong tim bất chợt bùng lên một ngọn lửa.
“Vậy, em hy vọng buổi tối anh sẽ ở đây, trong căn phòng này.” Tạ Vân Lễ nhìn cô, hỏi từng câu từng chữ: “Hay, em muốn anh đi?”
Ôn Nhiễm không nhìn thẳng vào mắt anh nên cô không hề biết, giọng điệu bình tĩnh của anh, hoàn toàn khác đôi mắt luôn nhìn cô chăm chú không hề rời đi.
“Ừm… thì…” Ánh mắt cô dao động giữa không trung, dường như cô không biết nên trả lời thế nào.
Nhưng Tạ Vân Lễ hiểu, cô sẽ không nói dối, do đó cô có thể quyết định, còn anh chắc chắn cũng sẽ làm theo lựa chọn của cô.
“Đừng sợ anh buồn.” Anh chậm rãi bảo: “Anh sẽ làm theo lời em, em muốn anh ở lại thì anh ở lại, nếu em không muốn anh…”
“Muốn… muốn ạ.” Ôn Nhiễm ngắt lời anh, ngập ngừng nói: “Dì Chúc, dì Chúc không ở đây, dì ấy không ngủ ở đây, Ca Ca sẽ, sẽ sợ, em cũng… cũng…”
“Sợ giống Ca Ca à?”
Ôn Nhiễm cúi đầu, nhanh chóng gật nhẹ.
“Được.” Anh cười khẽ: “Vậy buổi tối anh sẽ ở đây.”
Ôn Nhiễm ngẩn người: “Thật ạ?”
“Ừm, để em và Ca Ca không sợ nữa.”
“Vậy anh, anh… còn cần gì không? Hình như dì Chúc, dì Chúc sắp xếp, hết rồi. Nếu anh thiếu gì, em có thể, có thể lấy đồ của em, cho anh dùng.” Rồi cô sực nhớ ra một điều, đôi mắt chợt sáng lên: “Đèn sao, đẹp lắm, rất đẹp! Cho anh ngắm, buổi tối, sẽ ngủ ngon!”
Cô đang chia sẻ món đồ yêu thích của mình như một đứa trẻ, đây còn là món quà anh tặng cô nữa.
Tạ Vân Lễ thấy cô vui vẻ sắp nhảy cẫng lên, trên mặt anh cũng hiện rõ niềm vui: “Không vội, bây giờ vẫn còn sớm, em muốn làm gì? Xem TV? Hay vẽ tranh?”
Ôn Nhiễm chọn xem TV, vì gần đây cô đang theo dõi một bộ phim truyền hình chiếu giờ này. Tạ Vân Lễ cứ tưởng phim liên quan đến động vật, ngờ đâu lại là phim tình cảm.
Có điều, nam nữ chính trong phim cũng nuôi thú cưng, một mèo một chó. Anh đoán đây là nguyên nhân Ôn Nhiễm thích xem.
Lúc Ôn Nhiễm ôm Ca Ca xem phim, Tạ Vân Lễ đã ra ngoài nghe điện thoại. Khi quay về, anh thấy Ôn Nhiễm đang hoảng sợ.
Anh ngẩng đầu nhìn, hóa ra phim đã đến tình tiết nam nữ chính cãi nhau, nam chính đuổi theo nữ chính, tức giận gào thét.
Tạ Vân Lễ cầm điều khiển hạ âm thanh xuống, Ôn Nhiễm nghiêng đầu: “Vì sao… phải cãi nhau chứ?”
Tạ Vân Lễ dừng một chút: “Nảy sinh mâu thuẫn, cãi nhau cũng là chuyện thường tình.”
Ôn Nhiễm gật đầu: “Trước kia, bố, mẹ, cũng gây gổ, vì em… Thì ra… vợ chồng chưa có con, cũng sẽ cãi nhau sao?”
Cô vừa đứt quãng nói, vừa dùng tay che mắt và tai Ca Ca.
Thuở nhỏ, khi chứng kiến cảnh bố mẹ cãi vã, có lẽ cô cũng được người khác che mắt và tai như vậy.
… Cũng có khả năng, bấy giờ cô hoảng sợ lo lắng, chỉ biết che tai mình.
Tạ Vân Lễ nhíu mày, định lên tiếng thì thấy cô nghiêng đầu về phía mình: “Chúng ta… cũng sẽ cãi nhau sao?”
Tạ Vân Lễ trả lời không hề nghĩ ngợi: “Không đâu.”
“... Vì sao ạ?”
“Vì giữa anh và em không có mâu thuẫn.”
Ôn Nhiễm gật đầu.
Nhưng Tạ Vân Lễ cảm giác như cô không vui với đáp án này, cô hơi mím môi cụp mắt.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Nhưng, trên TV nói, vợ chồng bình thường… sẽ, cãi vã.”
Tạ Vân Lễ sửng sốt.
Anh không ngờ cô sẽ nghĩ thế. Có lẽ vấn đề cô để ý không phải việc họ có cãi nhau không, mà nằm ở điểm khác biệt đối lập giữa họ và “vợ chồng bình thường”.
“... Nhiễm Nhiễm.”
“Vâng?” Ôn Nhiễm đáp một tiếng nhưng không nhìn anh. Cô vẫn chưa quen mắt đối mắt với anh, chỉ cần quá ba giây, trái tim cô sẽ thấp thỏm, sinh ra cảm giác muốn trốn tránh.
Thế nên cô nào hay, lúc nói chuyện với cô, Tạ Vân Lễ sẽ luôn chăm chú ngắm nhìn diện mạo của cô, tựa như muốn thấy rõ từng đường nét nhỏ bé, từng biểu cảm thoáng qua trên mặt cô.
“Cách chung sống của mỗi cặp vợ chồng sẽ mỗi khác, việc cãi vã thi thoảng cũng chẳng phải chuyện tốt, có lẽ sẽ dọa người kia sợ, sẽ làm tổn thương nhau.” Tạ Vân Lễ bình tĩnh nói: “Thật ra, chuyện gây gổ này không phải điều quan trọng nhất.”
“Vậy… quan trọng nhất là gì?”
- Đương nhiên là tình cảm.
Song, Tạ Vân Lễ không biết làm thế nào để nói hai từ trên với cô. Dù sao cho tới bây giờ, tình cảm luôn là vấn đề cô khó hiểu và khó bày tỏ nhất.
Như cảm nhận được sự im lặng của anh, Ôn Nhiễm khẽ kêu anh một tiếng: “... Tạ Vân Lễ?”
Ba từ này cô nói rõ ràng và tự nhiên hơn bất cứ từ ngữ nào khác, như đã luyện tập biết bao lần.
Trên thực tế, Ôn Nhiễm đã thật sự luyện tập vô số lần. Bắt đầu từ ngày lấy anh, cô đã thường xuyên lẩm bẩm gọi tên anh, bởi lẽ cô muốn khắc ghi, từ nay về sau trong sinh mệnh của mình sẽ xuất hiện thêm một… người thân tên Tạ Vân Lễ. Thế nên mỗi lần thốt ra ba từ trên, cô luôn cảm thấy thân thuộc tự nhiên quá đỗi.
“Anh đây.”
Cô cong cong mắt, chỉ vào chú Samoyed được nam chính dắt trong phim: “Bé chó này, cũng đáng yêu quá, đây là giống… Samoyed! Đúng không anh?”
“Phải, giống chó này còn một biệt danh nữa, gọi là Thiên Thần Mỉm Cười. Nếu em thích, chúng ta có thể nuôi thêm một chú Samoyed.”
Ôn Nhiễm lắc đầu: “Thôi ạ, em có Ca Ca… là đủ rồi.”
Theo từng động tác vuốt ve không ngừng của cô, Ca Ca đã nằm ngủ thiếp đi trong lòng cô. Cơ thể lông xù phập phồng, bé còn ngáy khe khẽ, nếu không phải trên thân chằng chịt bao vết sẹo đáng sợ, trông bé giống hệt một chú cún đã được chủ mình yêu thương từ nhỏ.
Toàn bộ tình cảm với chú Ca Ca đã rời xa cô, Ôn Nhiễm đã gần như trao hết cho bé, nên bé cũng trở nên hoạt bát hơn phần nào.
Ôn Nhiễm chợt nhớ ra: “Dì Chúc, bây giờ chắc, vui lắm, đúng không anh? Con trai dì ấy, lâu lắm rồi… mới về.”
Nhưng con trai dì không tốt lành gì, dì có vui không cũng khó nói lắm. Mâu thuẫn của gia đình họ không thể tóm gọn trong một câu đôi lời được. Dĩ nhiên Ôn Nhiễm không cần phải biết, mấy việc đó chỉ tổ khiến cô buồn phiền khó hiểu hơn thôi.
Tạ Vân Lễ trầm tư nhìn cô: “Còn anh cảm thấy, dì Chúc vui nhất khi ở bên em.”
Ôn Nhiễm chớp mắt, hoang mang nói: “Nhưng… nhưng…”
“Em muốn nói ‘nhưng đó là con trai dì ấy’ đúng không?” Tạ Vân Lễ từ tốn giải thích: “Nhưng dì Chúc cũng xem em như con gái mình mà? Dì ấy đối xử với em chẳng khác gì người nhà của mình. Trong lòng dì ấy, em cũng là người thân quan trọng nhất. Vì vậy, ở bên em, dì ấy chắc chắn vui vẻ vô cùng.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Ôn Nhiễm nghe anh nói thế, trái tim vốn dĩ có phần trĩu nặng đột nhiên thả lỏng hơn nhiều: “Thật à anh? Thật sự, vậy sao?”
“Ừm.” Cho cô một đáp án chắc nịch xong, Tạ Vân Lễ thấy cô cong cong mắt lần nữa.
Tựa một vầng trăng non tuyệt đẹp.
Niềm vui thật lòng này ít khi xuất hiện trên mặt cô. Vào hầu hết thời điểm, trên gương mặt ấy sẽ chìm trong vẻ hoang mang, bối rối hoặc ngơ ngác. Nhiều thái độ mà người bình thường thể hiện hằng ngày, cũng hiếm khi thấy trên mặt cô.
Tạ Vân Lễ liếc nhìn điện thoại bên cạnh, trên đó hiển thị ba cuộc gọi nhỡ và mười mấy tin nhắn chưa đọc, nhưng anh không thèm xem.
Lương Trạch Kỳ gửi tin nhắn cho anh nhiều vô kể, anh thấy phiền cực kỳ, thẳng tay chặn anh ấy. Lỡ lời lần một lần hai, anh có thể tha thứ, nhưng nếu cứ ngu xuẩn chạm tới ranh giới cuối cùng của anh, anh sẽ không nể mặt Lương Trạch Kỳ nữa, dù người này đã làm bạn tốt và đối tác của anh nhiều năm.
Còn từng khoảnh khắc chung sống hiện tại mới là điều khó nắm bắt trong tay hơn tất cả.
Nam nữ chính đã hết cãi nhau, chuyển sang giai đoạn chiến tranh lạnh. Xem thêm một lát, Ôn Nhiễm ngáp nhẹ bắt đầu gà gật, nhưng cứ lẩm bẩm: “Vì sao chứ…”
Tạ Vân Lễ thoáng nhìn TV, anh không để ý tình tiết mấy, bèn hỏi Ôn Nhiễm: “Vì sao gì em?”
Ôn Nhiễm không trả lời anh, cô đã dựa lưng vào ghế sô pha mơ màng sắp ngủ. Mãi đến khi Ca Ca cựa quậy trong lòng cô, cô mới dụi mắt: “Cháu buồn ngủ rồi, dì Chúc…”
Cô gà gật, vẫn nghĩ dì Chúc đang ở bên cạnh mình theo thói quen. Thế nên khi bóng người cao lớn của Tạ Vân Lễ phủ xuống, Ôn Nhiễm mới giật mình, gần như rúc vào chỗ tựa lưng của sô pha mềm mại.
Buồn ngủ đến mức quên cả việc anh đang ở đây à?
Tạ Vân Lễ như cười như không nhìn cô: “Em vừa gọi anh, hay gọi dì Chúc?”
Ôn Nhiễm chớp mắt, chợt nhận ra ban nãy mình đã buồn ngủ mông lung quá rồi: “Ừm… em đang gọi…”
Hiển nhiên cô không thể nói dối, chỉ biết cúi đầu, khẽ đáp: “Hình như em, hình như em gọi dì Chúc…”
Như sợ anh hiểu lầm, cô vội vàng giải thích: “Em chỉ, chỉ buồn ngủ quá thôi, em còn tưởng, tưởng dì Chúc chưa đi, quên, quên mất anh ở đây…”
Tạ Vân Lễ gật đầu: “Được, lần này tha cho em đấy.”
Ôn Nhiễm thở phào nhẹ nhõm, định đảm bảo lần sau mình sẽ không quên nữa. Nhưng khi cô nhớ ra Tạ Vân Lễ chỉ tạm thời ở đây, biết đâu ngày mai anh sẽ rời khỏi, trong lòng cô đột nhiên dâng lên một cảm giác khó tả… thoáng qua nỗi hụt hẫng.
Thấy cô ỉu xìu cúi đầu, Tạ Vân Lễ vươn tay về phía cô: “Về phòng nào, lát nữa em sẽ ngủ quên trên sô pha mất.”
Anh muốn nắm tay cô đỡ cô dậy, nhưng Ôn Nhiễm đã hiểu lầm ý anh, cô ẵm Ca Ca lên: “Em, em tự, bế Ca Ca được ạ.”
Bàn tay đưa ra của Tạ Vân Lễ cứng đờ, anh đành phải rút về.
Phim truyền hình cũng sắp kết thúc, vừa khéo chiếu cảnh nữ chính bị thương ở cổ chân, được nam chính cõng lên cầu thang, còn chú Samoyed theo bên cạnh.
Ôn Nhiễm cứ như bất chợt tập trung vào phim tiếp, cô bế Ca Ca xem TV.
Tạ Vân Lễ bỗng dưng cất tiếng: “Muốn anh cõng em lên lầu không?”
/81
|