Nghe nói lời ấy.
Sắc mặt Đồng Thiết Tâm lập tức trở nên cực kỳ đặc sắc, quả thực văn chương khó có thể tả.
Sau khi sửng sốt một hồi lâu, gã mới có chút khô khốc nói: phu. . . Vị hôn phu
Mặc dù gã cố hết sức làm cho mình trấn định lại, thế nhưng những lời nói lắp hiển nhiên đã biểu lộ ra nội tâm dời sông lấp biển lúc này.
Đừng nói là gã, ngay cả một đám sư đệ sư muội sau lưng gã cùng lúc đó yên lặng xuống.
Diệp Hồng Tiên.
Con gái Hầu gia Đại Chu, đệ tử của Tư Không Bạch Linh Lung Các. Thân phận như vậy, sao lại bị gả cho một thiếu niên ở trước mặt, người mới nhìn qua đã thấy bình thường một cách không thể bình thường hơn
Bọn chúng nhìn sư huynh đang trợn mắt há hốc mồm của chính mình, lại nhìn một chút Diệp Hồng Tiên ở bên cạnh đang vuốt vuốt góc áo, một bộ dáng cô bé nhỏ thẹn thùng, lập tức cảm thấy một trận đầu váng mắt hoa.
Đối với bọn chúng mà nói, tin tức này rốt cuộc quá mức đột ngột, cũng thực sự bất khả tư nghị.
Nhưng Đồng Thiết Tâm rút cuộc là cao đồ của Linh Lung Các, dù cho trong lòng hận tới mức không thể xé tên Từ Hàn trước mặt mình mảnh nhỏ, nhưng vẫn kiên trì chúc mừng một hồi, lại cùng mọi người giao hẹn tốt thời gian ngày mai lên đường, sau đó mới mang theo các sư đệ sư muội của mình có chút chật vật rời đi.
Trái lại Từ Hàn nhìn rõ ràng bóng lưng đám người Đồng Thiết Tâm đè nén nộ khí rời đi, lại nhìn Diệp Hồng Tiên ra vẻ dáng vẻ nữ nhi bên người mình.
Trong đầu hắn có chút đau, cha con Diệp gia nhìn như lương thiện này, tâm tư lại thâm trầm, rốt cuộc hắn vẫn xem thường bọn họ, chỉ sợ hành trình đi đến Linh Lung Các này sẽ không hề thoải mái.
. . .
Chớp mắt đến buổi tối, sau khi cơm nước xong xuôi Từ Hàn cự tuyệt Huyền Nhi làm nũng muốn đi dạo một vòng thành Trường An, sớm trở lại trong phòng, chuẩn bị chìm vào giấc ngủ.
Ngày mai sẽ phải lên đường đi tới Linh Lung Các, Trường Dạ Ti sẽ không bỏ mặc Diệp Hồng Tiên thuận lợi đến chỗ đó, trên con đường này nhất định có một cuộc ác chiến, huống hồ ngày hôm nay hắn nhìn vị nam tử Linh Lung Các lĩnh đội kia, dường như có chút ham muốn với Diệp Hồng Tiên, chỉ sợ trên con đường này sẽ không tránh khỏi bị làm khó dễ.
Từ Hàn cũng không hề sợ, chỉ là không muốn phức tạp vấn đề.
Nghĩ tới đây, hắn liền cảm thấy có chút bất đắc dĩ, liền dứt khoát không suy nghĩ thêm nữa, đang chuẩn bị lên giường nằm ngủ.
Đông.
Đông.
Nhưng lúc này, ngoài phòng lại vang lên một tràng tiếng gõ cửa.
Đã canh giờ này, là ai tới chỗ này khiến Từ Hàn có chút nghi hoặc, nhưng vẫn đi tới trước cửa mở cửa phòng ra.
Lại thấy một bóng hình xinh đẹp đã đứng ở cửa ra vào, chính là Diệp Hồng Tiên.
Diệp tiểu thư. . . Từ Hàn sững sờ, trong miệng nói.
Đi theo ta, dẫn ngươi đến một chỗ. Thần sắc trên mặt Diệp Hồng Tiên lạnh lùng, không tìm được một chút vẻ ngượng dùng và nữ nhi của nàng trên điện lớn ngày hôm nay.
Chỉ nói hết lời này, cũng không chờ Từ Hàn đáp lại, nàng liền xoay người qua, cất bước đi ra ngoài viện.
Lông mày Từ Hàn vào lúc đó nhăn lại, ít nhiều cảm thấy chán ghét đối với thái độ như vậy của Diệp Hồng Tiên.
Thế nhưng sau khi suy nghĩ một chút, thái độ mà Diệp Hồng Tiên biểu hiện ra trên điện lớn ngày hôm này, chỉ hơi hơi giả tạo đã mang Từ Hàn đổ lên nơi đầu sóng ngọn gió. Nếu như Từ Hàn ngỗ ngược lại ý của nàng, chỉ sợ đi đến Linh Lung Các, nàng còn có thể làm ra những chuyện khiến hắn khó chịu nổi.
Nhận thêm một chuyện không bằng thiếu đi một chuyện, Từ Hàn rốt cuộc vẫn đuổi theo bước chân rời đi của Diệp Hồng Tiên.
Diệp Hồng Tiên mang theo Từ Hàn ra khỏi phủ Ninh quốc hầu, cũng không phải đi bằng cửa chính, mà là cửa hông, dường như cố ý tránh né tai mắt của người khác.
Mà trên đường đi về phía trước cũng đều chọn hẻm nhỏ, chưa từng đi qua đường chính.
Từ Hàn nhìn Diệp Hồng Tiên đang trầm mặc bước đi trước người mình, đáy lòng không khỏi có chút hoài nghi vị Đại tiểu thư này có phải là muốn tìm một chỗ vắng vẻ, làm một cái mưu sát chồng hay không
Ngay lúc Từ Hàn âm thầm sinh ra cảnh giác, Diệp Hồng Tiên lại dẫn hắn xuyên qua một con hẻm nhỏ, bỗng nhiên nàng ngừng bước tiến của mình.
Từ Hàn sững sờ, trong lòng cảnh giác càng lớn, hắn ngẩng đầu lên nhìn về phía Diệp Hồng Tiên, đang muốn hỏi đây là ý gì.
Đến. Nhưng cùng lúc đó Diệp Hồng Tiên cũng quay đầu nhìn về phía Từ Hàn.
Ánh mắt của hai người chạm vào nhau.
Từ Hàn sững sờ, không kìm được nhìn về phía sau lưng Diệp Hồng Tiên.
Lại thấy bên cạnh đường lớn cách đó không xa tọa lạc một tòa phủ đệ cực lớn.
Riêng cửa lớn đã rộng hơn năm trượng, còn lớn gấp mấy lần phủ Ninh quốc hầu.
Tài liệu để dựng nên cửa lớn dường như được cực kỳ coi trọng, dùng loại gỗ nào mà Từ Hàn cũng nói không đúng được, nhưng nhìn qua cũng là phong cách cổ xưa và rất mạnh mẽ. Hai bên cửa lớn cũng khảm đinh vàng được xếp theo hàng, ngang bảy dọc tám, chính là hình dáng trước cửa nhà Vương tước. Mà ở hai bên lại càng có hai cái tượng đá Thần thú Bệ Ngạn cực lớn, uy nghiêm và oai phong. (Bệ Ngạn: (còn gọi là bệ lao, hiến chương) là con thứ tư của rồng, có hình dáng giống hổ, răng nanh dài và sắc, có sức thị uy lớn. Theo truyền thuyết, bệ ngạn rất thích lý lẽ và có tài cãi lý đòi sự công bằng khi có bất công, nhờ vậy bệ ngạn thường được đặt ở cửa nhà ngục hay pháp đường, ngụ ý răn đe người phạm tội và nhắc nhở mọi người nên sống lương thiện.)
Về phần cái bảng hiệu to tướng được dựng phía trên cửa phủ kia, viết lên hai chữ Thiên Sách, đầu bút mạnh mẽ, như giấu lưỡi mác.
Đây là. . . Thiên Sách Phủ Từ Hàn rốt cuộc vào lúc này hồi phục thần trí, có chút khó hiểu nhìn về phía Diệp Hồng Tiên bên người mình, cũng nghĩ mãi mà không rõ vì sao nàng lại dẫn hắn tới chỗ này.
Có người muốn gặp ngươi một chút trước khi ngươi rời khỏi Trường An, đi thôi. Dường như nhìn ra nghi vấn trong lòng Từ Hàn, Diệp Hồng Tiên nói như vậy rồi lập tức đẩy cửa lớn Thiên Sách Phủ ra, dẫn Từ Hàn đi vào.
Thiên Sách Phủ từng là trung tâm quyền lực của thành Trường An này, thậm chí là toàn bộ Đại Chu.
Nhưng theo Mục Vương Phủ bị diệt môn cùng Trường Dạ Ty quật khởi, Thiên Sách Phủ dĩ nhiên chỉ còn trên danh nghĩa, ba nghìn sĩ tử áo bào máu trắng đã từng trông coi chúng sinh trong thiên hạ hoặc chết thì chết, hoặc tản thì tản ra, ba vạn Thiên Sách quân trấn thủ Trường An cũng bị lưu vong các nơi, hoặc bỏ mình tha hương, hoặc buồn bực sầu não mà chết.
Cho tới bây giờ, điện lớn Thiên Sách Phủ đã không có một bóng người, hoang phế thật lâu.
Từ Hàn cũng không hề có bất cứ cảm nhận gì có thể nói rõ về Thiên Sách Phủ, chỉ là thấy phủ đệ cực thịnh một thời kia đã hoang tàn đến mức như vậy, rút cuộc có chút tiêu điều. Lòng người dễ thay đổi, đại khái là như thế.
Y đang đợi ngươi, đi thôi. Diệp Hồng Tiên lại không hề phỏng đoán tâm tư trong lòng Từ Hàn lúc này, nàng dẫn Từ Hàn đến một cái sân nhỏ vắng vẻ bên trong phủ, trong nội viện này có một phòng nhỏ đơn sơ, nhưng ánh nến trong phòng lại sáng lờ mờ, cũng là ánh sáng duy nhất trong Thiên Sách Phủ rách nát này.
Từ Hàn lại sững sờ, hắn chắc chắn sẽ không thể đoán ra trong Thiên Sách Phủ lại có người nào đang đợi hắn, nhưng dù sao đã đến nơi đây, là người hay quỷ rốt cuộc vẫn phải nhìn trộm một chút đấy.
Nghĩ tới đây, hắn hít sâu một hơi, rốt cục vẫn phải đẩy cửa phòng nhỏ ra
Trong phòng bày biện rất đơn giản, một cái giường gỗ, một bộ bàn ghế dài.
Trên mặt bàn đặt một thanh kiếm vẫn đang ở trong bao, trên ghế có một người nam nhân đang ngồi.
Tới.
Sau khi Từ Hàn đi vào cửa phòng, nam nhân kia liền ngẩng đầu lên.
Y mặc một bộ quần áo vải màu xám, diện mạo nhìn qua chỉ hơn bốn mươi tuổi, nhưng thanh tuyến trong miệng phun ra lại vô cùng tang thương, thậm chí có chút dáng vẻ già nua nặng nề. Không giống với thanh tuyến mà tuổi tác như hắn có thể phun ra, ngược lại càng giống một vị lão ông đã hơn sáu mươi tuổi.
Ngài là Từ Hàn nhíu mày, mượn ánh nến lờ mờ trong phòng đánh giá người nam nhân cổ quái này một phen từ trên xuống dưới.
Ngồi. Nam nhân đưa tay ra, chỉ chỉ ghế gỗ bên cạnh.
Y tích chữ như vàng, dường như nói nhiều một câu đối với hắn mà nói đều là một chuyện cực kỳ khó khăn.
Phu tử ngài ấy gần nhất ra sao nam nhân sau khi chờ Từ Hàn ngồi vào chỗ của mình, lại lần nữa nói, sắc mặt của y có chút trắng bệch, tựa như trên người đang mang chút bệnh hiểm nghèo, thanh tuyến cũng có chút trầm thấp.
Chết rồi. Từ Hàn trả lời cũng giống như những lần trước, chưa hề có bất cứ thay đổi nào.
Nam nhân nghe vậy trên gương mặt tái nhợt lập tức nổi lên một nụ cười xấu xí.
Y run run rẩy rẩy vươn tay của mình, lục lọi trong ngực một hồi, lập tức móc ra một cái ngọc bội, đưa tới trước mặt Từ Hàn.
Hào quang trong mắt Từ Hàn ngưng tụ, vẻ kinh ngạc nổi lên đuôi lông mày.
Đây là. . . mệnh phù. . . Hắn thì thào lẩm bẩm, cũng không ngờ trong tay nam nhân trung niên này vẫn còn có một cái mệnh phù giống với cái của hắn.
Hắn cũng bất chấp giấu giếm nữa lấy mấy thứ gì đó, vội vàng tại trong ngực của mình một trận lục lọi, lập tức cũng móc ra đạo kia mệnh phù, tướng tới để cùng một chỗ, đối lập một phen.
Lại phát hiện hai cái ngọc bội này không chỉ hình dáng giống nhau như đúc, mà ngay cả vết rạn ở bên trên cũng không hề khác biệt.
Gã thực sự vẫn muốn đi sao Nam nhân nhìn thấy Từ Hàn móc ra mệnh phù, sắc mặt vốn đã tái nhợt chợt tối sầm lại, vào lúc đó thì thào lẩm bẩm.
Ừ. Từ Hàn hiển nhiên đã minh bạch được rốt cuộc không thể lừa nam nhân này hành tung của Phu tử, bởi vậy, cũng là đơn giản khẽ gật đầu.
Côn Luân a, cảnh giới Tiên Nhân, chỗ đó cuối cùng xảy ra chuyện gì. Thương Hải Lưu đã đi qua, Phu Tử cũng muốn đi, mà ta lại chỉ có thể khô tọa ở nơi này. Đã nhận được câu trả lời thuyết phục của Từ Hàn, nam nhân không kìm được cảm thán nói, thần sắc trên mặt càng ảm đạm, như có khó hiểu, càng có không cam lòng.
Lão nhân cũng không nói rõ với ta, chỉ là, lần đi này chỉ sợ thực sự là lành ít dữ nhiều. Nói đến Phu tử nên Từ Hàn cũng có chút buồn bực, chẳng qua hắn cũng từ trong lời nói của nam nhân này thấy được chút manh mối, Phu tử lúc rời đi trước kia cũng đã nói ngài muốn đi Côn Luân, mà Thương Hải Lưu trước đó đã từng đề cập đôi câu vài lời về việc đi qua nơi đó.
Trong truyền thuyết đó là chỗ ở của Tiên Nhân, rốt cuộc cất giấu cái gì, có thể để cho bọn họ liên tiếp tiến đến, Từ Hàn nghĩ mãi mà không rõ, thực sự cũng không muốn nghĩ tới vấn đề này.
Ngài muốn gặp ta, chính là vì việc này? Từ Hàn lắc đầu, bỏ qua suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, nhìn về phía nam nhân kia.
Nghe Hồng Tiên nói, Phu tử thu ngươi làm đệ tử Nam nhân cũng không trả lời vấn đề của Từ Hàn, trái lại còn hỏi hắn một vấn đề khác.
Ừ. Từ Hàn cau mày khẽ gật đầu, đối với cái thân phận đệ tử Phu tử này, Từ Hàn thực sự cũng không thích.
Ngươi muốn đi Linh Lung Các để chữa trị kinh mạch của ngươi, hay là cánh tay Nam nhân lại tiếp tục nói, thần sắc trên mặt y mặc dù có chút mỏi mệt, nhưng ánh mắt lại tựa như kiếm sắc, dường như có thể xem Từ Hàn một cách thấu triệt.
Thân thể Từ Hàn chấn động, ngẩng đầu nhìn về phía nam tử, sắc mặt lập tức trở nên cảnh giác.
Cánh tay mà Đại Yêu lưu lại có thể nói là bí mật lớn nhất của hắn, nếu như bị người phát hiện nhất định sẽ không tránh khỏi đưa tới mầm tai vạ, thế nhưng nam tử này chỉ cần liếc nhìn đã thấy rõ, điều này khiến cho Từ Hàn không thể không sinh ra cảnh giác đối với y.
Sau khi trị liệu xong thì sao, ngươi muốn đi đâu Nam nhân làm như không thấy đối với địch ý mà Từ Hàn biểu lộ ra, y tiếp tục nói, ngữ khí nhu hòa thêm vài phần, cực kỳ giống trưởng lão đang quan tâm hậu bối.
Không biết. Từ Hàn lắc đầu, cảnh giác trong lòng cũng không vì thái độ đột nhiên thay đổi của nam nhân mà hạ xuống nửa phần.
Ba năm.
Từ Hàn vẫn đang còn âm thầm suy tư nam nhân này rốt cuộc là địch hay là bạn, nhưng tiếng nói của nam nhân lại lần nữa vang lên.
Từ Hàn hiển nhiên cảm thấy khó hiểu, hắn nghi hoặc nhìn về phía nam tử, dường như đang hỏi thăm lời nói của y là có ý gì.
Ta còn có thể vì ngươi giữ vững vị trí Thiên Sách Phủ ba năm.
Nam nhân một lần nữa nói.
Từ Hàn nghe vậy, nghi hoặc trong mắt càng lớn. Hắn chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có quan hệ dây mơ rễ má gì với Thiên Sách Phủ, hắn cũng không thích những chuyện tranh chấp đoạt quyền gì đó, cũng không còn tâm tư tham dự trong đó.
Hắn chỉ muốn sống sót, sống sót thật tốt, chỉ thế thôi.
Bởi vậy, hắn lắc đầu, muốn nói điều gì đó.
Ngươi trở về đi, ba năm sau bất kể ngươi làm ra quyết định như thế nào, ta cũng hy vọng ngươi có thể đến gặp ta một lần. Nam nhân lại một lần nữa cắt đứt lời nói của Từ Hàn, lập tức liền hạ lệnh trục khách.
Từ Hàn sau chốc lát trầm mặc, rốt cục vẫn phải thu hồi lời nói đã đến bên miệng của chính mình, sau đó đứng người lên, nhẹ nhàng thi lễ với nam nhân kia một cái, liền một mình thối lui ra khỏi cửa phòng.
. . .
Diệp Hồng Tiên đợi ở bên ngoài cũng không hỏi thăm nội dung cuộc đối thoại giữa hai người.
Bọn hắn trầm mặc trở lại Hầu phủ, cho đến lúc sắp chia tay, Từ Hàn chợt hỏi.
Người kia, rút cuộc là ai ?
Diệp Hồng Tiên vào lúc đó chuyển đôi mắt nhìn thoáng qua sắc mặt trầm thấp của Từ Hàn, trong miệng thản nhiên phun ra ba chữ: Nguyên Quy Long.
Nguyên Quy Long.
Đao vương Mạc Bắc -- Nguyên Quy Long.
Sắc mặt Đồng Thiết Tâm lập tức trở nên cực kỳ đặc sắc, quả thực văn chương khó có thể tả.
Sau khi sửng sốt một hồi lâu, gã mới có chút khô khốc nói: phu. . . Vị hôn phu
Mặc dù gã cố hết sức làm cho mình trấn định lại, thế nhưng những lời nói lắp hiển nhiên đã biểu lộ ra nội tâm dời sông lấp biển lúc này.
Đừng nói là gã, ngay cả một đám sư đệ sư muội sau lưng gã cùng lúc đó yên lặng xuống.
Diệp Hồng Tiên.
Con gái Hầu gia Đại Chu, đệ tử của Tư Không Bạch Linh Lung Các. Thân phận như vậy, sao lại bị gả cho một thiếu niên ở trước mặt, người mới nhìn qua đã thấy bình thường một cách không thể bình thường hơn
Bọn chúng nhìn sư huynh đang trợn mắt há hốc mồm của chính mình, lại nhìn một chút Diệp Hồng Tiên ở bên cạnh đang vuốt vuốt góc áo, một bộ dáng cô bé nhỏ thẹn thùng, lập tức cảm thấy một trận đầu váng mắt hoa.
Đối với bọn chúng mà nói, tin tức này rốt cuộc quá mức đột ngột, cũng thực sự bất khả tư nghị.
Nhưng Đồng Thiết Tâm rút cuộc là cao đồ của Linh Lung Các, dù cho trong lòng hận tới mức không thể xé tên Từ Hàn trước mặt mình mảnh nhỏ, nhưng vẫn kiên trì chúc mừng một hồi, lại cùng mọi người giao hẹn tốt thời gian ngày mai lên đường, sau đó mới mang theo các sư đệ sư muội của mình có chút chật vật rời đi.
Trái lại Từ Hàn nhìn rõ ràng bóng lưng đám người Đồng Thiết Tâm đè nén nộ khí rời đi, lại nhìn Diệp Hồng Tiên ra vẻ dáng vẻ nữ nhi bên người mình.
Trong đầu hắn có chút đau, cha con Diệp gia nhìn như lương thiện này, tâm tư lại thâm trầm, rốt cuộc hắn vẫn xem thường bọn họ, chỉ sợ hành trình đi đến Linh Lung Các này sẽ không hề thoải mái.
. . .
Chớp mắt đến buổi tối, sau khi cơm nước xong xuôi Từ Hàn cự tuyệt Huyền Nhi làm nũng muốn đi dạo một vòng thành Trường An, sớm trở lại trong phòng, chuẩn bị chìm vào giấc ngủ.
Ngày mai sẽ phải lên đường đi tới Linh Lung Các, Trường Dạ Ti sẽ không bỏ mặc Diệp Hồng Tiên thuận lợi đến chỗ đó, trên con đường này nhất định có một cuộc ác chiến, huống hồ ngày hôm nay hắn nhìn vị nam tử Linh Lung Các lĩnh đội kia, dường như có chút ham muốn với Diệp Hồng Tiên, chỉ sợ trên con đường này sẽ không tránh khỏi bị làm khó dễ.
Từ Hàn cũng không hề sợ, chỉ là không muốn phức tạp vấn đề.
Nghĩ tới đây, hắn liền cảm thấy có chút bất đắc dĩ, liền dứt khoát không suy nghĩ thêm nữa, đang chuẩn bị lên giường nằm ngủ.
Đông.
Đông.
Nhưng lúc này, ngoài phòng lại vang lên một tràng tiếng gõ cửa.
Đã canh giờ này, là ai tới chỗ này khiến Từ Hàn có chút nghi hoặc, nhưng vẫn đi tới trước cửa mở cửa phòng ra.
Lại thấy một bóng hình xinh đẹp đã đứng ở cửa ra vào, chính là Diệp Hồng Tiên.
Diệp tiểu thư. . . Từ Hàn sững sờ, trong miệng nói.
Đi theo ta, dẫn ngươi đến một chỗ. Thần sắc trên mặt Diệp Hồng Tiên lạnh lùng, không tìm được một chút vẻ ngượng dùng và nữ nhi của nàng trên điện lớn ngày hôm nay.
Chỉ nói hết lời này, cũng không chờ Từ Hàn đáp lại, nàng liền xoay người qua, cất bước đi ra ngoài viện.
Lông mày Từ Hàn vào lúc đó nhăn lại, ít nhiều cảm thấy chán ghét đối với thái độ như vậy của Diệp Hồng Tiên.
Thế nhưng sau khi suy nghĩ một chút, thái độ mà Diệp Hồng Tiên biểu hiện ra trên điện lớn ngày hôm này, chỉ hơi hơi giả tạo đã mang Từ Hàn đổ lên nơi đầu sóng ngọn gió. Nếu như Từ Hàn ngỗ ngược lại ý của nàng, chỉ sợ đi đến Linh Lung Các, nàng còn có thể làm ra những chuyện khiến hắn khó chịu nổi.
Nhận thêm một chuyện không bằng thiếu đi một chuyện, Từ Hàn rốt cuộc vẫn đuổi theo bước chân rời đi của Diệp Hồng Tiên.
Diệp Hồng Tiên mang theo Từ Hàn ra khỏi phủ Ninh quốc hầu, cũng không phải đi bằng cửa chính, mà là cửa hông, dường như cố ý tránh né tai mắt của người khác.
Mà trên đường đi về phía trước cũng đều chọn hẻm nhỏ, chưa từng đi qua đường chính.
Từ Hàn nhìn Diệp Hồng Tiên đang trầm mặc bước đi trước người mình, đáy lòng không khỏi có chút hoài nghi vị Đại tiểu thư này có phải là muốn tìm một chỗ vắng vẻ, làm một cái mưu sát chồng hay không
Ngay lúc Từ Hàn âm thầm sinh ra cảnh giác, Diệp Hồng Tiên lại dẫn hắn xuyên qua một con hẻm nhỏ, bỗng nhiên nàng ngừng bước tiến của mình.
Từ Hàn sững sờ, trong lòng cảnh giác càng lớn, hắn ngẩng đầu lên nhìn về phía Diệp Hồng Tiên, đang muốn hỏi đây là ý gì.
Đến. Nhưng cùng lúc đó Diệp Hồng Tiên cũng quay đầu nhìn về phía Từ Hàn.
Ánh mắt của hai người chạm vào nhau.
Từ Hàn sững sờ, không kìm được nhìn về phía sau lưng Diệp Hồng Tiên.
Lại thấy bên cạnh đường lớn cách đó không xa tọa lạc một tòa phủ đệ cực lớn.
Riêng cửa lớn đã rộng hơn năm trượng, còn lớn gấp mấy lần phủ Ninh quốc hầu.
Tài liệu để dựng nên cửa lớn dường như được cực kỳ coi trọng, dùng loại gỗ nào mà Từ Hàn cũng nói không đúng được, nhưng nhìn qua cũng là phong cách cổ xưa và rất mạnh mẽ. Hai bên cửa lớn cũng khảm đinh vàng được xếp theo hàng, ngang bảy dọc tám, chính là hình dáng trước cửa nhà Vương tước. Mà ở hai bên lại càng có hai cái tượng đá Thần thú Bệ Ngạn cực lớn, uy nghiêm và oai phong. (Bệ Ngạn: (còn gọi là bệ lao, hiến chương) là con thứ tư của rồng, có hình dáng giống hổ, răng nanh dài và sắc, có sức thị uy lớn. Theo truyền thuyết, bệ ngạn rất thích lý lẽ và có tài cãi lý đòi sự công bằng khi có bất công, nhờ vậy bệ ngạn thường được đặt ở cửa nhà ngục hay pháp đường, ngụ ý răn đe người phạm tội và nhắc nhở mọi người nên sống lương thiện.)
Về phần cái bảng hiệu to tướng được dựng phía trên cửa phủ kia, viết lên hai chữ Thiên Sách, đầu bút mạnh mẽ, như giấu lưỡi mác.
Đây là. . . Thiên Sách Phủ Từ Hàn rốt cuộc vào lúc này hồi phục thần trí, có chút khó hiểu nhìn về phía Diệp Hồng Tiên bên người mình, cũng nghĩ mãi mà không rõ vì sao nàng lại dẫn hắn tới chỗ này.
Có người muốn gặp ngươi một chút trước khi ngươi rời khỏi Trường An, đi thôi. Dường như nhìn ra nghi vấn trong lòng Từ Hàn, Diệp Hồng Tiên nói như vậy rồi lập tức đẩy cửa lớn Thiên Sách Phủ ra, dẫn Từ Hàn đi vào.
Thiên Sách Phủ từng là trung tâm quyền lực của thành Trường An này, thậm chí là toàn bộ Đại Chu.
Nhưng theo Mục Vương Phủ bị diệt môn cùng Trường Dạ Ty quật khởi, Thiên Sách Phủ dĩ nhiên chỉ còn trên danh nghĩa, ba nghìn sĩ tử áo bào máu trắng đã từng trông coi chúng sinh trong thiên hạ hoặc chết thì chết, hoặc tản thì tản ra, ba vạn Thiên Sách quân trấn thủ Trường An cũng bị lưu vong các nơi, hoặc bỏ mình tha hương, hoặc buồn bực sầu não mà chết.
Cho tới bây giờ, điện lớn Thiên Sách Phủ đã không có một bóng người, hoang phế thật lâu.
Từ Hàn cũng không hề có bất cứ cảm nhận gì có thể nói rõ về Thiên Sách Phủ, chỉ là thấy phủ đệ cực thịnh một thời kia đã hoang tàn đến mức như vậy, rút cuộc có chút tiêu điều. Lòng người dễ thay đổi, đại khái là như thế.
Y đang đợi ngươi, đi thôi. Diệp Hồng Tiên lại không hề phỏng đoán tâm tư trong lòng Từ Hàn lúc này, nàng dẫn Từ Hàn đến một cái sân nhỏ vắng vẻ bên trong phủ, trong nội viện này có một phòng nhỏ đơn sơ, nhưng ánh nến trong phòng lại sáng lờ mờ, cũng là ánh sáng duy nhất trong Thiên Sách Phủ rách nát này.
Từ Hàn lại sững sờ, hắn chắc chắn sẽ không thể đoán ra trong Thiên Sách Phủ lại có người nào đang đợi hắn, nhưng dù sao đã đến nơi đây, là người hay quỷ rốt cuộc vẫn phải nhìn trộm một chút đấy.
Nghĩ tới đây, hắn hít sâu một hơi, rốt cục vẫn phải đẩy cửa phòng nhỏ ra
Trong phòng bày biện rất đơn giản, một cái giường gỗ, một bộ bàn ghế dài.
Trên mặt bàn đặt một thanh kiếm vẫn đang ở trong bao, trên ghế có một người nam nhân đang ngồi.
Tới.
Sau khi Từ Hàn đi vào cửa phòng, nam nhân kia liền ngẩng đầu lên.
Y mặc một bộ quần áo vải màu xám, diện mạo nhìn qua chỉ hơn bốn mươi tuổi, nhưng thanh tuyến trong miệng phun ra lại vô cùng tang thương, thậm chí có chút dáng vẻ già nua nặng nề. Không giống với thanh tuyến mà tuổi tác như hắn có thể phun ra, ngược lại càng giống một vị lão ông đã hơn sáu mươi tuổi.
Ngài là Từ Hàn nhíu mày, mượn ánh nến lờ mờ trong phòng đánh giá người nam nhân cổ quái này một phen từ trên xuống dưới.
Ngồi. Nam nhân đưa tay ra, chỉ chỉ ghế gỗ bên cạnh.
Y tích chữ như vàng, dường như nói nhiều một câu đối với hắn mà nói đều là một chuyện cực kỳ khó khăn.
Phu tử ngài ấy gần nhất ra sao nam nhân sau khi chờ Từ Hàn ngồi vào chỗ của mình, lại lần nữa nói, sắc mặt của y có chút trắng bệch, tựa như trên người đang mang chút bệnh hiểm nghèo, thanh tuyến cũng có chút trầm thấp.
Chết rồi. Từ Hàn trả lời cũng giống như những lần trước, chưa hề có bất cứ thay đổi nào.
Nam nhân nghe vậy trên gương mặt tái nhợt lập tức nổi lên một nụ cười xấu xí.
Y run run rẩy rẩy vươn tay của mình, lục lọi trong ngực một hồi, lập tức móc ra một cái ngọc bội, đưa tới trước mặt Từ Hàn.
Hào quang trong mắt Từ Hàn ngưng tụ, vẻ kinh ngạc nổi lên đuôi lông mày.
Đây là. . . mệnh phù. . . Hắn thì thào lẩm bẩm, cũng không ngờ trong tay nam nhân trung niên này vẫn còn có một cái mệnh phù giống với cái của hắn.
Hắn cũng bất chấp giấu giếm nữa lấy mấy thứ gì đó, vội vàng tại trong ngực của mình một trận lục lọi, lập tức cũng móc ra đạo kia mệnh phù, tướng tới để cùng một chỗ, đối lập một phen.
Lại phát hiện hai cái ngọc bội này không chỉ hình dáng giống nhau như đúc, mà ngay cả vết rạn ở bên trên cũng không hề khác biệt.
Gã thực sự vẫn muốn đi sao Nam nhân nhìn thấy Từ Hàn móc ra mệnh phù, sắc mặt vốn đã tái nhợt chợt tối sầm lại, vào lúc đó thì thào lẩm bẩm.
Ừ. Từ Hàn hiển nhiên đã minh bạch được rốt cuộc không thể lừa nam nhân này hành tung của Phu tử, bởi vậy, cũng là đơn giản khẽ gật đầu.
Côn Luân a, cảnh giới Tiên Nhân, chỗ đó cuối cùng xảy ra chuyện gì. Thương Hải Lưu đã đi qua, Phu Tử cũng muốn đi, mà ta lại chỉ có thể khô tọa ở nơi này. Đã nhận được câu trả lời thuyết phục của Từ Hàn, nam nhân không kìm được cảm thán nói, thần sắc trên mặt càng ảm đạm, như có khó hiểu, càng có không cam lòng.
Lão nhân cũng không nói rõ với ta, chỉ là, lần đi này chỉ sợ thực sự là lành ít dữ nhiều. Nói đến Phu tử nên Từ Hàn cũng có chút buồn bực, chẳng qua hắn cũng từ trong lời nói của nam nhân này thấy được chút manh mối, Phu tử lúc rời đi trước kia cũng đã nói ngài muốn đi Côn Luân, mà Thương Hải Lưu trước đó đã từng đề cập đôi câu vài lời về việc đi qua nơi đó.
Trong truyền thuyết đó là chỗ ở của Tiên Nhân, rốt cuộc cất giấu cái gì, có thể để cho bọn họ liên tiếp tiến đến, Từ Hàn nghĩ mãi mà không rõ, thực sự cũng không muốn nghĩ tới vấn đề này.
Ngài muốn gặp ta, chính là vì việc này? Từ Hàn lắc đầu, bỏ qua suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, nhìn về phía nam nhân kia.
Nghe Hồng Tiên nói, Phu tử thu ngươi làm đệ tử Nam nhân cũng không trả lời vấn đề của Từ Hàn, trái lại còn hỏi hắn một vấn đề khác.
Ừ. Từ Hàn cau mày khẽ gật đầu, đối với cái thân phận đệ tử Phu tử này, Từ Hàn thực sự cũng không thích.
Ngươi muốn đi Linh Lung Các để chữa trị kinh mạch của ngươi, hay là cánh tay Nam nhân lại tiếp tục nói, thần sắc trên mặt y mặc dù có chút mỏi mệt, nhưng ánh mắt lại tựa như kiếm sắc, dường như có thể xem Từ Hàn một cách thấu triệt.
Thân thể Từ Hàn chấn động, ngẩng đầu nhìn về phía nam tử, sắc mặt lập tức trở nên cảnh giác.
Cánh tay mà Đại Yêu lưu lại có thể nói là bí mật lớn nhất của hắn, nếu như bị người phát hiện nhất định sẽ không tránh khỏi đưa tới mầm tai vạ, thế nhưng nam tử này chỉ cần liếc nhìn đã thấy rõ, điều này khiến cho Từ Hàn không thể không sinh ra cảnh giác đối với y.
Sau khi trị liệu xong thì sao, ngươi muốn đi đâu Nam nhân làm như không thấy đối với địch ý mà Từ Hàn biểu lộ ra, y tiếp tục nói, ngữ khí nhu hòa thêm vài phần, cực kỳ giống trưởng lão đang quan tâm hậu bối.
Không biết. Từ Hàn lắc đầu, cảnh giác trong lòng cũng không vì thái độ đột nhiên thay đổi của nam nhân mà hạ xuống nửa phần.
Ba năm.
Từ Hàn vẫn đang còn âm thầm suy tư nam nhân này rốt cuộc là địch hay là bạn, nhưng tiếng nói của nam nhân lại lần nữa vang lên.
Từ Hàn hiển nhiên cảm thấy khó hiểu, hắn nghi hoặc nhìn về phía nam tử, dường như đang hỏi thăm lời nói của y là có ý gì.
Ta còn có thể vì ngươi giữ vững vị trí Thiên Sách Phủ ba năm.
Nam nhân một lần nữa nói.
Từ Hàn nghe vậy, nghi hoặc trong mắt càng lớn. Hắn chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có quan hệ dây mơ rễ má gì với Thiên Sách Phủ, hắn cũng không thích những chuyện tranh chấp đoạt quyền gì đó, cũng không còn tâm tư tham dự trong đó.
Hắn chỉ muốn sống sót, sống sót thật tốt, chỉ thế thôi.
Bởi vậy, hắn lắc đầu, muốn nói điều gì đó.
Ngươi trở về đi, ba năm sau bất kể ngươi làm ra quyết định như thế nào, ta cũng hy vọng ngươi có thể đến gặp ta một lần. Nam nhân lại một lần nữa cắt đứt lời nói của Từ Hàn, lập tức liền hạ lệnh trục khách.
Từ Hàn sau chốc lát trầm mặc, rốt cục vẫn phải thu hồi lời nói đã đến bên miệng của chính mình, sau đó đứng người lên, nhẹ nhàng thi lễ với nam nhân kia một cái, liền một mình thối lui ra khỏi cửa phòng.
. . .
Diệp Hồng Tiên đợi ở bên ngoài cũng không hỏi thăm nội dung cuộc đối thoại giữa hai người.
Bọn hắn trầm mặc trở lại Hầu phủ, cho đến lúc sắp chia tay, Từ Hàn chợt hỏi.
Người kia, rút cuộc là ai ?
Diệp Hồng Tiên vào lúc đó chuyển đôi mắt nhìn thoáng qua sắc mặt trầm thấp của Từ Hàn, trong miệng thản nhiên phun ra ba chữ: Nguyên Quy Long.
Nguyên Quy Long.
Đao vương Mạc Bắc -- Nguyên Quy Long.
/197
|