Dưới ánh mắt kinh ngạc của Từ Hàn, Ninh Trúc Mang dặn dò Từ Hàn ba ngày sau sẽ phải lên đường, sau đó vị chưởng giáo đại nhân này liền quay người rời đi.
Từ Hàn cũng không miệt mài theo đuổi quan hệ giữa Ninh Trúc Mang cùng Phương Tử Ngư rốt cuộc là như thế nào, hắn cầm lấy bình sứ đựng Đại Hoang hơi hơi suy tư một phen, cũng có chút không thể kìm nén được, muốn nuốt viên Đại Hoang đan này ngay lập tức, nhưng hắn rất nhanh thu hồi tâm tư như vậy.
Đối với hắn mà nói thì Đại Hoang đan rất quan trọng.
Bất kể nói như thế nào, thứ này rốt cuộc vẫn là đan dược.
Mà chỉ cần là đan dược, cũng cần phải dùng một cách điều độ, nhưng kinh mạch của hắn vẫn chưa chữa trị xong, dược lực của Đại Hoang đan này giúp kinh mạch vận chuyển rất có thể không đạt được hiệu quả mà Từ Hàn muốn. Đại Hoang đan lại là thứ vô cùng quý giá, một khi lãng phí muốn luyện chế ra thêm một viên lại khó càng thêm khó.
Để bảo đảm không sơ hở tý nào, hắn phải chữa trị hoàn toàn kinh mạch trong cơ thể rồi mới thôn phệ nó, đó mới là thượng sách.
Từ Hàn suy nghĩ kĩ một lúc lâu, một trăm lẻ tám chỗ khiếu huyệt trong cơ thể hắn đã bị đả thông chín mươi ba miếng, dựa theo kế hoạch lúc trước thì chỉ mất ba năm sẽ chữa trị xong, thế nhưng ba ngày sau hắn phải cùng Phương Tử Ngư lên đường tiến về thành Nhạn Lai, đến lúc đó người nhiều tai mắt nhiều chỉ sợ sẽ rất bất tiện.
Nghĩ tới đây Từ Hàn liền có quyết đoán.
Hiện tại hắn có rất nhiều Ngưng Nguyên đan, thế nhưng bởi vì sợ một lần hấp thu quá nhiều dược lực sẽ tạo thành tai họa ngầm đối với thân thể, bởi vậy mỗi ngày hắn đều nghiêm khắc khống chế số lượng Ngưng Nguyên đan mà mình nuốt vào.
Nhưng nhìn thái độ của Ninh Trúc Mang có thể thấy được hành trình đến thành Nhạn Lai này chắc chắn sẽ hung hiểm muôn phần, Từ Hàn đương nhiên không dám khinh thường, cần có thể trạng mạnh nhất để ứng đối chuyện này.
Bởi vậy hắn lại tiếp tục lấy ra một trăm miếng Ngưng Nguyên đan từ trong chỗ đựng đan dược, hai con ngươi trầm xuống, nuốt tất cả vào giống như ăn kẹo vậy.
Những đan dược kia vào trong bụng, dược lực tràn đầy ngay lập tức nổ tung trong bụng hắn, khiến đầu hắn trong lúc nhất thời có chút mơ hồ, nhưng may mắn hắn đã có sự chuẩn bị với chuyện này, hắn rất nhanh hồi phục thần trí từ lực lượng của thuốc này trùng kích, thúc giục những dược lực này đi tới lục phủ ngũ tạng, lúc đó trong lục phủ ngũ tạng của hắn lóe lên ánh sáng tím, những dược lực kia rất nhanh hóa thành lực lượng kỳ dị như lúc trước phản ngược lại.
Từ Hàn không dám khinh thường, vào lúc đó nín thở ngưng thần, điều khiển những lực lượng màu tím này rót vào trong kinh mạch của mình.
Một khi những lực lượng kia tràn vào, tựa như mưa thuận gió hoà bắt đầu bồi dưỡng những kinh mạch bị tổn thương trong cơ thể Từ Hàn.
Từ Thiên Tuyền, Thiên Phủ, đến Ưng Song, Lưu Môn, những khiếu huyệt bị tổn thương của hắn đã bắt đầu quán thông từng cái, từng cái một.
Khoảng chừng một canh giờ trôi qua, trên trán Từ Hàn vẫn xuất hiện chi chít mồ hôi, mà kèm theo một hồi nổ vang ở trong cơ thể hắn, trên mặt có chút tái nhợt của Từ Hàn bỗng nhiên trồi lên một nụ cười.
Kinh mạch của hắn rốt cuộc đã khơi thông hoàn toàn rồi!
Điều này cũng có nghĩa là giờ khắc này hắn có thể tu hành như tu sĩ bình thường, mà Diễn Kiếm Chủng đã yên lặng trong cơ thể hắn rất lâu dường như cùng lúc này cũng cảm nhận được, phát ra một hồi rung động rất nhỏ.
Thế nhưng vẻ hưng phấn như vậy còn chưa duy trì được quá lâu, thân thể Từ Hàn bỗng nhiên chấn động, hắn tự cảm nhận được lục phủ ngũ tạng của mình bắt đầu rung rung, từng đường ánh sáng tím chói mắt hiện lên.
Từ Hàn thấy rõ ràng, những ánh sáng tím này chính là những lực lượng màu tím thần kì ở trong cơ thể hắn những ngày này.
Từ Hàn rốt cuộc vẫn không từng trải qua tình cảnh như vậy, nhất thời cũng không rõ biến hóa như thế cuối cùng là tốt hay xấu, nhưng cũng không dám thăm dò tuỳ tiện, chỉ có thể yên lặng theo dõi kỳ biến, nhưng toàn bộ quá trình vẫn bảo trì trạng thái cảnh giác cao độ.
Mà đúng lúc này những hào quang màu tím kia bắt đầu thoát ly lục phủ ngũ tạng của Từ Hàn, tụ tập đến một chỗ, hóa thành một cái quang cầu màu tím.
Còn không chờ Từ Hàn làm ra bất kỳ phản ứng nào thì quang cầu màu tím kia đã mãnh liệt nhảy chồm trào vào trong kinh mạch Từ Hàn, sau đó bắt đầu lưu động theo kinh mạch.
Đồng tử Từ Hàn vào một khắc này đột nhiên phóng đại.
Hắn kinh dị phát hiện theo quang cầu màu tím kia du động, lỗ chân lông quanh người hắn liền bắt đầu không tự chủ mà mở rộng ra, linh khí thiên địa trong vòng mấy trượng chung quanh người, bắt đầu điên cuồng tụ tập vào người hắn, sau khi những linh khí kia nhập vào cơ thể, liền tụ họp vào quang cầu màu tím, thuận theo quang cầu màu tím cùng nhau du tẩu cùng trong kinh mạch của hắn.
Mà càng thêm thần kỳ chính là, mỗi khi chạy qua một cái khiếu huyệt của hắn, cái khiếu huyệt liền giống như ngọn đèn gặp minh hỏa, bỗng nhiên sáng lên.
Con đường tu hành nội công khác biệt với luyện thể, cũng không chỉ đơn giản là làm cho nội lực lớn mạnh.
Lấy cảnh giới Đan Dương cảnh của Từ Hàn hiện tại làm thí dụ.
Đan Dương cảnh chia làm năm cảnh giới là Thiên Địa Huyền Hoàng cùng đại thành.
Cách phân biệt bốn cảnh giới trước chính là thắp sáng một trăm linh tám cái khiếu huyệt trong cơ thể, lấy số ba chín là giới hạn, mỗi khi thắp sáng hai mươi bảy chỗ khiếu huyệt liền tấn chức một tầng cảnh giới. Cho đến khi một trăm lẻ tám chỗ khiếu huyệt hoàn toàn thắp sáng, liền kết xuất Nội đan, tấn thăng làm Đan Dương cảnh đại thành.
Mặc dù Từ Hàn đã chữa trị xong kinh mạch, nhưng trong cơ thể lại không có chút khí cơ, theo lý còn phải bước một cái dấu chân, thắp sáng lần lượt những huyệt vị này.
Chỉ là thứ ánh sáng tím kia lại cực kỳ quỷ dị, vậy mà tự mình dẫn dắt linh khí trong thiên địa, bắt đầu trợ giúp Từ Hàn thắp sáng những khiếu huyệt này.
Lúc này thời gian mới trôi qua có nửa khắc, trong cơ thể Từ Hàn hiển nhiên đã bị đốt sáng lên hơn mười cái khiếu huyệt, mà ánh sáng tím kia vẫn không có ý dừng lại, tiếp tục dẫn dắt linh khí trong thiên địa đi vào kinh mạch Từ Hàn.
Từ Hàn hơi hơi cảm nhận một chút, những khiếu huyệt bị điểm sáng chẳng những không có bất cứ chỗ khác thường nào, mà đáng sợ hơn chính là, những khiếu huyệt này lớn mạnh hơn gấp mấy lần so với người bình thường, hắn tính toán kỹ một phen khiếu huyệt này có thể dung nạp chân khí ít nhất cũng phải gấp ba người bình thường.
Quang cầu màu tím đã không cần Từ Hàn thúc giục, mà hắn cũng thoáng buông lỏng tâm thần, bắt đầu suy tư tâật kỹ vì sao lại sinh ra tình huống như vậy.
Hắn nghĩ đến ghi chép trên những sách cổ "như ý" mà hắn nhờ Sở Cừu Ly "Như ý" trộm đến vài ngày trước, ý đồ chải vuốt ra một cái manh mối.
Nhưng thật đáng tiếc chính là, tự khi có ghi chép đến nay, dường như cho tới bây giờ không ai có thể triệu hoán Thiên Kiếp ở Bảo Bình cảnh, mà ngay cả có một hai cái dị loại như vậy. Thì cũng không ai có thể sống sót dưới Thiên kiếp đủ để Tiên Nhân tan thành mây khói.
Vì vậy Từ Hàn chắc chắn sẽ không tìm được đáp án.
Cuối cùng, hắn cũng chỉ có thể quy kết nó với Thiên kiếp phụng dưỡng mang tới chỗ tốt, nhưng bởi vì lúc trước chưa bao giờ có, hoặc là nói chưa bao giờ ghi chép qua một dị loại như hắn, bởi vậy, nếu không có ghi chép thì có lẽ lực lượng Thiên Kiếp phụng dưỡng sẽ không mang đến bất cứ chỗ tai hại nào cho hắn.
Nghĩ như vậy Từ Hàn liền cảm thấy an tâm, ngưng thần nhìn quang cầu màu tìm kia tiếp tục thắp sáng khiếu huyệt của hắn.
. . .
Đảo mắt, hai canh giờ trôi qua.
Mưa tuyết buông xuống Linh Lung Các, Từ Hàn ngồi ngay ngắn ở trong nội viện không chút dao động như được điêu khắc ra, trên người hắn phủ đầy tuyết trắng, gần như đã che khuất cả thân thể.
Nhưng hắn vẫn không hề động đậy, giống như lão tăng nhập định lâm vào cảnh giới huyền diệu nào đó.
Linh khí trong thiên địa chung quanh càng điên cuồng vọt tới, gần như muốn hút khô linh khí nơi này.
Oanh!
Kèm theo một tiếng vang nhỏ, Thần Đình - chỗ khiếu huyệt thứ một trăm lẻ tám trong cơ thể Từ Hàn bị điểm sáng.
Mà quang cầu màu tím kia dường như cũng bởi vì tiêu hao quá nhiều lực lượng mà ảm đạm thêm vài phần.
Nhưng sau khi nó đốt sáng một chỗ khiếu huyệt cuối cùng của Từ Hàn, lại cũng không bởi vậy mà dừng lại, nó bắt đầu xông tới huyệt Thần Đình, chỗ khiếu huyệt cuối cùng mà hắn vừa thắp sáng.
Từ Hàn bất ngờ với biến hóa như vậy, hắn thầm kêu một tiếng không tốt, muốn ngăn cản quang cầu màu tím tùy ý làm bậy, thế nhưng mặc dù hắn đốt sáng lên hơn một trăm chỗ khiếu huyệt trong cơ thể, nhưng dù sao vẫn chưa kịp tu luyện, trong cơ thể không có một chút chân khí, thực sự không thể làm bất cứ điều gì.
Mà lúc này một trận đau nhức kịch liệt truyền đến, huyệt Thần Đình của hắn vào lúc này bị quang cầu màu tím kia cứng rắn đánh vỡ.
Trong lòng Từ Hàn lập tức như tro tàn, khiếu huyệt này vừa mới được chữa trị, thì lại bị phá hủy lần nữa, quả thực đúng với câu trừ trên trời rơi xuống địa ngục chẳng qua chỉ là cái đảo mắt mà thôi.
Nhưng suy nghĩ như vậy chưa tiếp tục được bao lâu, trong mắt Từ Hàn bỗng nhiên hiện lên một vẻ khác thường.
Huyệt Thần Đình bị đánh vỡ cũng không vì chuyện này mà khô héo đi, chỉ là thuận theo khiếu huyệt kia vỡ lại bắt đầu nổi lên một vật thật dài, vật kia thuận theo quang cầu màu tím di động, không ngừng dài ra. Cho đến khi quang cầu kia đi đến một chỗ khác trong cơ thể Từ Hàn, sau đó một cái điểm sáng sáng lên. Cùng giống như một trăm lẻ tám khiếu huyệt còn lại trong cơ thể hắn, lóe ra hào quang sáng lạn.
"Đây là. . ." Từ Hàn sững sờ, "huyệt Long Hạ"
Thần sắc trên mặt hắn lập tức trở nên cổ quái.
Có hàng trăm, hàng ngàn huyệt vị trong cơ thể con người, mà chỉ duy nhất một trăm lẻ tám miếng khiếu huyệt này mới là mấu chốt cho việc tu hành của tu hành giả, cũng không phải là vì khiếu huyệt trên người bọn họ khác biết so với hắn, mà vì bọn họ hoàn toàn quán chú phía trên kỳ kinh bát mạch, có thể nối thành một mảnh, mặc dù những huyệt vị còn lại cũng tự mình tương thông, lại không thể sắp xếp như một trăm lẻ tám chỗ khiếu huyệt kia, bởi vậy tu hành giả bình thường không thể tu hành những huyệt vị còn lại. Nếu như không biết ngoài không thể vận dụng chân khí tràn ngập trong khiếu huyệt của mình, mà ngược lại sẽ trầm tích trong người tạo thành tổn thương khó hiểu cho chính mình.
Mà quang cầu màu tím này lại rất thần kỳ, lại cứng rắn sáng lập ra một đường kinh mạch thuận theo huyệt Thần Đình thẳng đến huyệt Long Hạ của hắn . . .
Thế nhưng việc như thế dường như cũng khiến quang cầu màu tím kia tiêu hao cực lớn, hắn bắt đầu điên cuồng rút ra linh khí trong thiên địa, bắt đầu trùng kích miếng khiếu huyệt thứ một trăm mười kia.
Thân thể Từ Hàn vào lúc đó không tự chủ được mà bắt đầu run rẩy.
Vào lúc này hắn rốt cuộc ý thức được, đạo Thiên kiếp vô cùng hung ác trước kia rốt cuộc đã mang lại một cái cơ duyên cực lớn cho mình.
Đây chỉ sợ là chuyện chưa từng có trong lịch sử . . .
Lại thêm hai canh giờ trôi qua, tuyết đã ngừng rơi.
Sắc trời dần dần muộn, Từ Hàn vẫn khô tọa ở trong sân như trước, khiếu huyệt trong cơ thể hắn đã bị mở rộng đến hơn một trăm sáu mươi chỗ, quang cầu càng màu tím kia ảm đạm, dường như có thể bị dập tắt bất cứ lúc nào.
Có thể nói cơ hội như vậy chỉ có thể ngộ nhưng không thể cầu.
Từ Hàn không muốn từ bỏ một cách đơn giản như vậy, hắn bày tất cả một trăm năm mươi miếng Ngưng Nguyên đan còn sót lại của tháng này ra, sau đó nuốt toàn bộ vào miệng, đan dược vào bụng, rất nhanh liền biến thành dược lực tràn đầy tuôn về phía kinh mạch của Từ Hàn, hòa nhập vào bên trong quang cầu màu tím kia.
Ánh sáng tím ảm đạm vào lúc đó lại sáng thêm vài phần, bắt đầu tiếp tục khai phá kinh mạch hắn.
. . .
Khoảng chừng một khắc đồng hồ trôi qua.
Số lượng khiếu huyệt trong cơ thể Từ Hàn đã đạt đến một trăm tám mươi bảy cái, nhưng dược lực của Ngưng Nguyên đan vào lúc này cũng bị tiêu hao hầu như không còn, quang cầu màu tím kia sắp bị dập tắt một lần nữa.
Từ Hàn không muốn buông tha cơ hội như vậy, thế nhưng hắn lại không thể tìm ra những đan dược khác, càng không thể dừng lại ngay lúc này.
Mà cũng đúng lúc đó hắn bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, cắn răng một cái, móc ra một bình sứ màu trắng từ trong lòng ngực.
Sau đó đổ từ trong bình ra một viên đan dược sáng lấp lánh, sau một lúc hơi do dự, hắn ngửa đầu nuốt nó vào.
Từ Hàn cũng không miệt mài theo đuổi quan hệ giữa Ninh Trúc Mang cùng Phương Tử Ngư rốt cuộc là như thế nào, hắn cầm lấy bình sứ đựng Đại Hoang hơi hơi suy tư một phen, cũng có chút không thể kìm nén được, muốn nuốt viên Đại Hoang đan này ngay lập tức, nhưng hắn rất nhanh thu hồi tâm tư như vậy.
Đối với hắn mà nói thì Đại Hoang đan rất quan trọng.
Bất kể nói như thế nào, thứ này rốt cuộc vẫn là đan dược.
Mà chỉ cần là đan dược, cũng cần phải dùng một cách điều độ, nhưng kinh mạch của hắn vẫn chưa chữa trị xong, dược lực của Đại Hoang đan này giúp kinh mạch vận chuyển rất có thể không đạt được hiệu quả mà Từ Hàn muốn. Đại Hoang đan lại là thứ vô cùng quý giá, một khi lãng phí muốn luyện chế ra thêm một viên lại khó càng thêm khó.
Để bảo đảm không sơ hở tý nào, hắn phải chữa trị hoàn toàn kinh mạch trong cơ thể rồi mới thôn phệ nó, đó mới là thượng sách.
Từ Hàn suy nghĩ kĩ một lúc lâu, một trăm lẻ tám chỗ khiếu huyệt trong cơ thể hắn đã bị đả thông chín mươi ba miếng, dựa theo kế hoạch lúc trước thì chỉ mất ba năm sẽ chữa trị xong, thế nhưng ba ngày sau hắn phải cùng Phương Tử Ngư lên đường tiến về thành Nhạn Lai, đến lúc đó người nhiều tai mắt nhiều chỉ sợ sẽ rất bất tiện.
Nghĩ tới đây Từ Hàn liền có quyết đoán.
Hiện tại hắn có rất nhiều Ngưng Nguyên đan, thế nhưng bởi vì sợ một lần hấp thu quá nhiều dược lực sẽ tạo thành tai họa ngầm đối với thân thể, bởi vậy mỗi ngày hắn đều nghiêm khắc khống chế số lượng Ngưng Nguyên đan mà mình nuốt vào.
Nhưng nhìn thái độ của Ninh Trúc Mang có thể thấy được hành trình đến thành Nhạn Lai này chắc chắn sẽ hung hiểm muôn phần, Từ Hàn đương nhiên không dám khinh thường, cần có thể trạng mạnh nhất để ứng đối chuyện này.
Bởi vậy hắn lại tiếp tục lấy ra một trăm miếng Ngưng Nguyên đan từ trong chỗ đựng đan dược, hai con ngươi trầm xuống, nuốt tất cả vào giống như ăn kẹo vậy.
Những đan dược kia vào trong bụng, dược lực tràn đầy ngay lập tức nổ tung trong bụng hắn, khiến đầu hắn trong lúc nhất thời có chút mơ hồ, nhưng may mắn hắn đã có sự chuẩn bị với chuyện này, hắn rất nhanh hồi phục thần trí từ lực lượng của thuốc này trùng kích, thúc giục những dược lực này đi tới lục phủ ngũ tạng, lúc đó trong lục phủ ngũ tạng của hắn lóe lên ánh sáng tím, những dược lực kia rất nhanh hóa thành lực lượng kỳ dị như lúc trước phản ngược lại.
Từ Hàn không dám khinh thường, vào lúc đó nín thở ngưng thần, điều khiển những lực lượng màu tím này rót vào trong kinh mạch của mình.
Một khi những lực lượng kia tràn vào, tựa như mưa thuận gió hoà bắt đầu bồi dưỡng những kinh mạch bị tổn thương trong cơ thể Từ Hàn.
Từ Thiên Tuyền, Thiên Phủ, đến Ưng Song, Lưu Môn, những khiếu huyệt bị tổn thương của hắn đã bắt đầu quán thông từng cái, từng cái một.
Khoảng chừng một canh giờ trôi qua, trên trán Từ Hàn vẫn xuất hiện chi chít mồ hôi, mà kèm theo một hồi nổ vang ở trong cơ thể hắn, trên mặt có chút tái nhợt của Từ Hàn bỗng nhiên trồi lên một nụ cười.
Kinh mạch của hắn rốt cuộc đã khơi thông hoàn toàn rồi!
Điều này cũng có nghĩa là giờ khắc này hắn có thể tu hành như tu sĩ bình thường, mà Diễn Kiếm Chủng đã yên lặng trong cơ thể hắn rất lâu dường như cùng lúc này cũng cảm nhận được, phát ra một hồi rung động rất nhỏ.
Thế nhưng vẻ hưng phấn như vậy còn chưa duy trì được quá lâu, thân thể Từ Hàn bỗng nhiên chấn động, hắn tự cảm nhận được lục phủ ngũ tạng của mình bắt đầu rung rung, từng đường ánh sáng tím chói mắt hiện lên.
Từ Hàn thấy rõ ràng, những ánh sáng tím này chính là những lực lượng màu tím thần kì ở trong cơ thể hắn những ngày này.
Từ Hàn rốt cuộc vẫn không từng trải qua tình cảnh như vậy, nhất thời cũng không rõ biến hóa như thế cuối cùng là tốt hay xấu, nhưng cũng không dám thăm dò tuỳ tiện, chỉ có thể yên lặng theo dõi kỳ biến, nhưng toàn bộ quá trình vẫn bảo trì trạng thái cảnh giác cao độ.
Mà đúng lúc này những hào quang màu tím kia bắt đầu thoát ly lục phủ ngũ tạng của Từ Hàn, tụ tập đến một chỗ, hóa thành một cái quang cầu màu tím.
Còn không chờ Từ Hàn làm ra bất kỳ phản ứng nào thì quang cầu màu tím kia đã mãnh liệt nhảy chồm trào vào trong kinh mạch Từ Hàn, sau đó bắt đầu lưu động theo kinh mạch.
Đồng tử Từ Hàn vào một khắc này đột nhiên phóng đại.
Hắn kinh dị phát hiện theo quang cầu màu tím kia du động, lỗ chân lông quanh người hắn liền bắt đầu không tự chủ mà mở rộng ra, linh khí thiên địa trong vòng mấy trượng chung quanh người, bắt đầu điên cuồng tụ tập vào người hắn, sau khi những linh khí kia nhập vào cơ thể, liền tụ họp vào quang cầu màu tím, thuận theo quang cầu màu tím cùng nhau du tẩu cùng trong kinh mạch của hắn.
Mà càng thêm thần kỳ chính là, mỗi khi chạy qua một cái khiếu huyệt của hắn, cái khiếu huyệt liền giống như ngọn đèn gặp minh hỏa, bỗng nhiên sáng lên.
Con đường tu hành nội công khác biệt với luyện thể, cũng không chỉ đơn giản là làm cho nội lực lớn mạnh.
Lấy cảnh giới Đan Dương cảnh của Từ Hàn hiện tại làm thí dụ.
Đan Dương cảnh chia làm năm cảnh giới là Thiên Địa Huyền Hoàng cùng đại thành.
Cách phân biệt bốn cảnh giới trước chính là thắp sáng một trăm linh tám cái khiếu huyệt trong cơ thể, lấy số ba chín là giới hạn, mỗi khi thắp sáng hai mươi bảy chỗ khiếu huyệt liền tấn chức một tầng cảnh giới. Cho đến khi một trăm lẻ tám chỗ khiếu huyệt hoàn toàn thắp sáng, liền kết xuất Nội đan, tấn thăng làm Đan Dương cảnh đại thành.
Mặc dù Từ Hàn đã chữa trị xong kinh mạch, nhưng trong cơ thể lại không có chút khí cơ, theo lý còn phải bước một cái dấu chân, thắp sáng lần lượt những huyệt vị này.
Chỉ là thứ ánh sáng tím kia lại cực kỳ quỷ dị, vậy mà tự mình dẫn dắt linh khí trong thiên địa, bắt đầu trợ giúp Từ Hàn thắp sáng những khiếu huyệt này.
Lúc này thời gian mới trôi qua có nửa khắc, trong cơ thể Từ Hàn hiển nhiên đã bị đốt sáng lên hơn mười cái khiếu huyệt, mà ánh sáng tím kia vẫn không có ý dừng lại, tiếp tục dẫn dắt linh khí trong thiên địa đi vào kinh mạch Từ Hàn.
Từ Hàn hơi hơi cảm nhận một chút, những khiếu huyệt bị điểm sáng chẳng những không có bất cứ chỗ khác thường nào, mà đáng sợ hơn chính là, những khiếu huyệt này lớn mạnh hơn gấp mấy lần so với người bình thường, hắn tính toán kỹ một phen khiếu huyệt này có thể dung nạp chân khí ít nhất cũng phải gấp ba người bình thường.
Quang cầu màu tím đã không cần Từ Hàn thúc giục, mà hắn cũng thoáng buông lỏng tâm thần, bắt đầu suy tư tâật kỹ vì sao lại sinh ra tình huống như vậy.
Hắn nghĩ đến ghi chép trên những sách cổ "như ý" mà hắn nhờ Sở Cừu Ly "Như ý" trộm đến vài ngày trước, ý đồ chải vuốt ra một cái manh mối.
Nhưng thật đáng tiếc chính là, tự khi có ghi chép đến nay, dường như cho tới bây giờ không ai có thể triệu hoán Thiên Kiếp ở Bảo Bình cảnh, mà ngay cả có một hai cái dị loại như vậy. Thì cũng không ai có thể sống sót dưới Thiên kiếp đủ để Tiên Nhân tan thành mây khói.
Vì vậy Từ Hàn chắc chắn sẽ không tìm được đáp án.
Cuối cùng, hắn cũng chỉ có thể quy kết nó với Thiên kiếp phụng dưỡng mang tới chỗ tốt, nhưng bởi vì lúc trước chưa bao giờ có, hoặc là nói chưa bao giờ ghi chép qua một dị loại như hắn, bởi vậy, nếu không có ghi chép thì có lẽ lực lượng Thiên Kiếp phụng dưỡng sẽ không mang đến bất cứ chỗ tai hại nào cho hắn.
Nghĩ như vậy Từ Hàn liền cảm thấy an tâm, ngưng thần nhìn quang cầu màu tìm kia tiếp tục thắp sáng khiếu huyệt của hắn.
. . .
Đảo mắt, hai canh giờ trôi qua.
Mưa tuyết buông xuống Linh Lung Các, Từ Hàn ngồi ngay ngắn ở trong nội viện không chút dao động như được điêu khắc ra, trên người hắn phủ đầy tuyết trắng, gần như đã che khuất cả thân thể.
Nhưng hắn vẫn không hề động đậy, giống như lão tăng nhập định lâm vào cảnh giới huyền diệu nào đó.
Linh khí trong thiên địa chung quanh càng điên cuồng vọt tới, gần như muốn hút khô linh khí nơi này.
Oanh!
Kèm theo một tiếng vang nhỏ, Thần Đình - chỗ khiếu huyệt thứ một trăm lẻ tám trong cơ thể Từ Hàn bị điểm sáng.
Mà quang cầu màu tím kia dường như cũng bởi vì tiêu hao quá nhiều lực lượng mà ảm đạm thêm vài phần.
Nhưng sau khi nó đốt sáng một chỗ khiếu huyệt cuối cùng của Từ Hàn, lại cũng không bởi vậy mà dừng lại, nó bắt đầu xông tới huyệt Thần Đình, chỗ khiếu huyệt cuối cùng mà hắn vừa thắp sáng.
Từ Hàn bất ngờ với biến hóa như vậy, hắn thầm kêu một tiếng không tốt, muốn ngăn cản quang cầu màu tím tùy ý làm bậy, thế nhưng mặc dù hắn đốt sáng lên hơn một trăm chỗ khiếu huyệt trong cơ thể, nhưng dù sao vẫn chưa kịp tu luyện, trong cơ thể không có một chút chân khí, thực sự không thể làm bất cứ điều gì.
Mà lúc này một trận đau nhức kịch liệt truyền đến, huyệt Thần Đình của hắn vào lúc này bị quang cầu màu tím kia cứng rắn đánh vỡ.
Trong lòng Từ Hàn lập tức như tro tàn, khiếu huyệt này vừa mới được chữa trị, thì lại bị phá hủy lần nữa, quả thực đúng với câu trừ trên trời rơi xuống địa ngục chẳng qua chỉ là cái đảo mắt mà thôi.
Nhưng suy nghĩ như vậy chưa tiếp tục được bao lâu, trong mắt Từ Hàn bỗng nhiên hiện lên một vẻ khác thường.
Huyệt Thần Đình bị đánh vỡ cũng không vì chuyện này mà khô héo đi, chỉ là thuận theo khiếu huyệt kia vỡ lại bắt đầu nổi lên một vật thật dài, vật kia thuận theo quang cầu màu tím di động, không ngừng dài ra. Cho đến khi quang cầu kia đi đến một chỗ khác trong cơ thể Từ Hàn, sau đó một cái điểm sáng sáng lên. Cùng giống như một trăm lẻ tám khiếu huyệt còn lại trong cơ thể hắn, lóe ra hào quang sáng lạn.
"Đây là. . ." Từ Hàn sững sờ, "huyệt Long Hạ"
Thần sắc trên mặt hắn lập tức trở nên cổ quái.
Có hàng trăm, hàng ngàn huyệt vị trong cơ thể con người, mà chỉ duy nhất một trăm lẻ tám miếng khiếu huyệt này mới là mấu chốt cho việc tu hành của tu hành giả, cũng không phải là vì khiếu huyệt trên người bọn họ khác biết so với hắn, mà vì bọn họ hoàn toàn quán chú phía trên kỳ kinh bát mạch, có thể nối thành một mảnh, mặc dù những huyệt vị còn lại cũng tự mình tương thông, lại không thể sắp xếp như một trăm lẻ tám chỗ khiếu huyệt kia, bởi vậy tu hành giả bình thường không thể tu hành những huyệt vị còn lại. Nếu như không biết ngoài không thể vận dụng chân khí tràn ngập trong khiếu huyệt của mình, mà ngược lại sẽ trầm tích trong người tạo thành tổn thương khó hiểu cho chính mình.
Mà quang cầu màu tím này lại rất thần kỳ, lại cứng rắn sáng lập ra một đường kinh mạch thuận theo huyệt Thần Đình thẳng đến huyệt Long Hạ của hắn . . .
Thế nhưng việc như thế dường như cũng khiến quang cầu màu tím kia tiêu hao cực lớn, hắn bắt đầu điên cuồng rút ra linh khí trong thiên địa, bắt đầu trùng kích miếng khiếu huyệt thứ một trăm mười kia.
Thân thể Từ Hàn vào lúc đó không tự chủ được mà bắt đầu run rẩy.
Vào lúc này hắn rốt cuộc ý thức được, đạo Thiên kiếp vô cùng hung ác trước kia rốt cuộc đã mang lại một cái cơ duyên cực lớn cho mình.
Đây chỉ sợ là chuyện chưa từng có trong lịch sử . . .
Lại thêm hai canh giờ trôi qua, tuyết đã ngừng rơi.
Sắc trời dần dần muộn, Từ Hàn vẫn khô tọa ở trong sân như trước, khiếu huyệt trong cơ thể hắn đã bị mở rộng đến hơn một trăm sáu mươi chỗ, quang cầu càng màu tím kia ảm đạm, dường như có thể bị dập tắt bất cứ lúc nào.
Có thể nói cơ hội như vậy chỉ có thể ngộ nhưng không thể cầu.
Từ Hàn không muốn từ bỏ một cách đơn giản như vậy, hắn bày tất cả một trăm năm mươi miếng Ngưng Nguyên đan còn sót lại của tháng này ra, sau đó nuốt toàn bộ vào miệng, đan dược vào bụng, rất nhanh liền biến thành dược lực tràn đầy tuôn về phía kinh mạch của Từ Hàn, hòa nhập vào bên trong quang cầu màu tím kia.
Ánh sáng tím ảm đạm vào lúc đó lại sáng thêm vài phần, bắt đầu tiếp tục khai phá kinh mạch hắn.
. . .
Khoảng chừng một khắc đồng hồ trôi qua.
Số lượng khiếu huyệt trong cơ thể Từ Hàn đã đạt đến một trăm tám mươi bảy cái, nhưng dược lực của Ngưng Nguyên đan vào lúc này cũng bị tiêu hao hầu như không còn, quang cầu màu tím kia sắp bị dập tắt một lần nữa.
Từ Hàn không muốn buông tha cơ hội như vậy, thế nhưng hắn lại không thể tìm ra những đan dược khác, càng không thể dừng lại ngay lúc này.
Mà cũng đúng lúc đó hắn bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, cắn răng một cái, móc ra một bình sứ màu trắng từ trong lòng ngực.
Sau đó đổ từ trong bình ra một viên đan dược sáng lấp lánh, sau một lúc hơi do dự, hắn ngửa đầu nuốt nó vào.
Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com
/197
|