Trên mặt nước tản ra gợn sóng, nhỏ xong rồi vỡ tan.
Có người đến gần đền.
Trong bóng đêm, Fuyuki mở hai mắt.
Ha, mọi thứ không phải đều tốt sao? Bất đẵc dĩ đứng dậy, tùy ý đi ra ngoài.
Một cơn gió lạnh thổi qua, Fuyuki run người, tuy rằng là mùa hè, nhưng nửa đêm, gió vẫn lớn.
Ở cửa cọ xát, hướng cách vách là phòng liếc liếc mắt một cái, lại không phát hiện gì động tĩnh, xem ra Aogiri cũng ngủ say, chỉ phải nhận mệnh hướng thần xã là cửa vào đi đến.
Ánh trăng đêm nay phá lệ sáng ngời, cho dù không có ánh trăng, Fuyuki vẫn có thể nhìn rõ người đứng trước đền. Là một chàng trai mười sáu, mười bảy tuổi, mái tóc trắng dài, trên trán là một vầng trăng khuyết màu tím, hai bên má cũng có yêu văn như hai lưỡi đao màu tím hồng, bộ kimono màu trắng bay theo những cánh hoa anh đào, đôi mắt màu vàng nhìn người ngoài lạnh lẽo, cả người toát ra vẻ tao nhã của quý tộc. Người này chính là phiên bản trẻ tuổi của Inu no Taishou, tuy rằng còn non nớt hơn so với Inu no Taishou, nhưng khí chất không uy nghiêm như hắn mà là lạnh lẽo như băng.
Nhưng – Fuyuki lại nhìn đến thất thần.
Nhìn Inu no Taishou cô chẳng có chút cảm giác gì, bây giờ đối diện với người này cô lại nhìn chăm chú như một cô gái hám trai, đầu cô bị cái gì rồi sao? Dùng sức xoa đầu, cố gắng chống lại ánh mắt vàng rực kia.
“Này, mở kết giới!”
A, giọng nói nghe êm tai thật… Mà khoan, lúc nãy hắn nói chuyện? Hắn gọi cô là gì? Hình như là… Này?
Thật là một yêu quái không có lễ phép, vừa rồi cô nhìn hắn không chớp mắt chính là do chưa tỉnh ngủ. Đúng thế, nhất định là vậy!
“Dựa vào cái gì?” Fuyuki nâng cằm, kiêu căng nói.
Sesshoumaru nhìn bộ dạng kiêu căng của Fuyuki thì nhíu mày, một con người bình thường mà dám kiêu ngạo như thế?
Sesshoumaru đuổi theo mùi của bố mình, lúc tới thì thấy cái đền này có kết giới, tính xông vào nhưng lại thấy một cô gái loài người ngáp đi từ trong ra, sau đó nhìn hắn chằm chằm, rồi lại rung đùi đắc ý. Nghe mình yêu cầu mở kết giới thì đột nhiên cứng đờ, sau đó nói, “Qủy nhỏ, dựa vào cái gì?”
“Hừ, chỉ là kết giới của con người, ngươi nghĩ rằng ta không phá được?” Sesshoumaru cười lạnh, rút đao ra.
“Kết giới của con người thì sao? Ngươi khinh thường con người quá đấy, quỷ nhỏ!”
“Tranh –” Lưỡi đao đánh lên kết giới, nơi va chạm tản ra một vòng gợn sóng, kết giới không yếu đi. Sesshoumaru hừ lạnh một cái, rót yêu lực vào đao, lúc yêu lực và kết giới va chạm với nhau, thì mặt ngoài của kết giới hình thành một đám lốc xoáy.
“Chết tiệt, quỷ nhỏ, ngươi làm thật đấy à?” Cảm giác được linh lực quanh mình bắt đầu dao động, Fuyuki nhịn không được hét lớn.
Đối với sự kêu gào của Fuyuki, Sesshoumaru không thèm để ý đến, thu đao, tiến tới công phá kết giới.
Nguy rồi, kết giới sẽ bị đánh vỡ mất.
Thu hồi linh lực ngay lập tức, kết giới biến mất, thừa lúc Sesshoumaru vẫn còn quán tính, không thể thu được lực đạo, Fuyuki xông tới đá kiếm trong tay Sesshoumaru. Tốc độ của Sesshoumaru là việc ngoài ý muốn của Fuyuki, kiếm trong tay lập tức biến mất, vì vậy lập tức đánh trả Fuyuki.
Đáng chết, đánh người không được hướng tới mặt là quy định cơ mà? Nhìn một quyền chuẩn bị rơi lên đầu mình, Fuyuki oán hận cắn chặt răng, nghiêng người tránh đi, cũng không nghĩ tới chân phải của mình đụng phải tảng đá, thân thể mất đi cân bằng.
“A?”
“Ping –”
Lúc phục hồi tinh thần, Fuyuki phát hiện mình đang ngồi trên một cơ thể. Ngẩng đầu thì thấy khuôn mặt tinh xảo, nhưng mà cặp mắt màu vàng kia toát ra sát khí, mặt có chút đỏ đỏ.
Cô đem chàng trai ấy đẩy ngã.
“A, cái đó… Nghe ta giải thích, ta…” Không đợi Fuyuki nói xong, một quyền đánh lên đầu lại xuất hiện.
Lúc này mặt của Fuyuki cũng đen, cái yêu quái này tối nay đến để hủy dung của cô đấy à? Tuy rằng cô không phải là đại mỹ nhân xinh đẹp tuyệt trần, nhưng hủy dung là việc không thể tha thứ! Nghiêng đầu, tránh đi cái quyền, Fuyuki há miệng cắn vào cổ tay của Sesshoumaru. Nghe được tiếng hét của Sesshoumaru, Fuyuki đắc ý trong lòng, hừ, dám dùng cái tay này để đánh cô này! Vì để Sesshoumaru không có cơ hội ra tay tiếp, Fuyuki lấy tay giật mái tóc trắng của Sesshoumaru, tay kia thì đè mấy lại mấy ngón tay của hắn.
Người con gái này…. Sesshoumaru hận không thể ném Fuyuki đang đè trên người hắn, dám dùng cái cách vô lại này để đối phó Sesshoumaru hắn.
“A a a a a — Fuyuki sama, ngài đang làm gì thế?” Yêu quái nhỏ Michi hét to đánh thức cả đền, ngay lập tức một đám lính chạy tới, không đến một lúc, cả đền đem Fuyuki cùng với Sesshoumaru nhốt chung một chỗ, nhưng khi thấy tình trạng của hai người thì tất cả đều đứng hình.
“Chị, Chị Fuyuki….” Eigetsu lắp bắp nói.
“Đang làm gì thế? Học săn chó à?” Aogiri bị đánh thức lúc nửa đêm, tức giận nói.
“….” Tất cả những người của nhóm Inu no Taishou không biết nói gì.
“A a a a a…” Nhanh lên giúp đi, ta chống đỡ không nổi nữa. Trên miệng Fuyuki tràn đến một cỗ máu tươi, cổ tay của tên này đã bị cô cắn nát, nhưng người dưới thân chắc không tha đâu.
“Chị Fuyuki, chị muốn nói gì?”
“A…”
“…”Cho dù ngài có thay đổi cách nói, chúng thần cũng không hiểu được ngài muốn nói gì! Cầu ngài nói ngôn ngữ của con người! Tuy rằng trong lòng Eigetsu hét trong lòng như vậy, nhưng hắn không dám nói ra, bây giờ nhà của hắn chính là cái đền của chị Fuyuki đó!
“A a, Sesshoumaru sama cuối cùng cũng đã lớn rồi! Thật đáng mừng, đáng mừng!” Vẻ mặt vui vẻ của Myoga rước lại cái liếc mắt đầy sát khí của Sesshoumaru, lập tức bị dọa đến mức trốn sau lưng Inu no Taishou.
“Khụ khụ, Sesshoumaru!” Trước vẻ mặt nghi hoặc của Inu no Taishou, Sesshoumaru ngừng lại động tác đánh Fuyuki, hừ lạnh một tiếng, quay đầu sang một bên.
“Tiểu thư Fuyuki, có thể đứng lên!” Inu no Taishou thấy vậy thì thở nhẹ ra, mở miệng nói cái người đang ngồi trên con mình.
Fuyuki nhìn Inu no Taishou, liếc mắt nhìn Sesshoumaru, xác định hắn sẽ không đánh lén mình thì đứng dậy, sau đó chạy trốn ra sau Aogiri, hoàn toàn không để ý đến việc Inu no Taishou thay đổi cách xưng hô với cô từ “Fuyuki sama” thành “Tiểu thư Fuyuki”.
“Cha, mời ngài trở về với con!” Sesshoumaru mở miệng nói.
“Sesshoumaru, con có biết Izayoi…”
Sesshoumaru lạnh lùng liếc mắt nhìn Izayoi đang ở sau lưng Inu no Taishou, thân hình Izayoi run lên, cúi đầu xuống.
“Cha, ngài vì người phụ nữ này mà ném mẹ một mình chống đỡ Tây quốc sao?”
A, hóa ra đây là con của vợ cả! Fuyuki ở sau lưng Aogiri gật đầu. Sesshoumaru sao? Hà, thật thú vị, con trai trưởng và vợ bé.
“Trong thời gian này ta sẽ không về, bây giờ Izayoi không thể không có ta.”
“Hừ, lúc con sinh ra ngài không phải ở bên ngoài đánh nhau sao?”
“Không giống nhau, Izayoi là con người, cô ấy…” Inu no Taishou đang muốn giải thích thì bị Fuyuki cản lại.
“Mặc kệ là yêu quái hay con người, lúc người phụ nữ sinh con luôn hi vọng chồng mình có thể ở bên cạnh.” Giọng điệu nghiêm túc khiến Inu no Taishou sửng sốt, “Hôm nay đến đây, bây giờ trở về ngủ hết đi!” Nói rồi cô xoay người trở về phòng.
Thật nhàm chán, cứ nghĩ sẽ có kịch hay để xem! Kết quả chỉ là một hài kịch.
“À, đúng rồi, cha con hai người có muốn đánh nhau thì đi xa cái đền này một chút, phá hủy nơi này ta sẽ bắt các ngươi đền gấp trăm lần.” Xoay người nói thêm một câu, Fuyuki ngáp một cái đi về phòng.
Có người đến gần đền.
Trong bóng đêm, Fuyuki mở hai mắt.
Ha, mọi thứ không phải đều tốt sao? Bất đẵc dĩ đứng dậy, tùy ý đi ra ngoài.
Một cơn gió lạnh thổi qua, Fuyuki run người, tuy rằng là mùa hè, nhưng nửa đêm, gió vẫn lớn.
Ở cửa cọ xát, hướng cách vách là phòng liếc liếc mắt một cái, lại không phát hiện gì động tĩnh, xem ra Aogiri cũng ngủ say, chỉ phải nhận mệnh hướng thần xã là cửa vào đi đến.
Ánh trăng đêm nay phá lệ sáng ngời, cho dù không có ánh trăng, Fuyuki vẫn có thể nhìn rõ người đứng trước đền. Là một chàng trai mười sáu, mười bảy tuổi, mái tóc trắng dài, trên trán là một vầng trăng khuyết màu tím, hai bên má cũng có yêu văn như hai lưỡi đao màu tím hồng, bộ kimono màu trắng bay theo những cánh hoa anh đào, đôi mắt màu vàng nhìn người ngoài lạnh lẽo, cả người toát ra vẻ tao nhã của quý tộc. Người này chính là phiên bản trẻ tuổi của Inu no Taishou, tuy rằng còn non nớt hơn so với Inu no Taishou, nhưng khí chất không uy nghiêm như hắn mà là lạnh lẽo như băng.
Nhưng – Fuyuki lại nhìn đến thất thần.
Nhìn Inu no Taishou cô chẳng có chút cảm giác gì, bây giờ đối diện với người này cô lại nhìn chăm chú như một cô gái hám trai, đầu cô bị cái gì rồi sao? Dùng sức xoa đầu, cố gắng chống lại ánh mắt vàng rực kia.
“Này, mở kết giới!”
A, giọng nói nghe êm tai thật… Mà khoan, lúc nãy hắn nói chuyện? Hắn gọi cô là gì? Hình như là… Này?
Thật là một yêu quái không có lễ phép, vừa rồi cô nhìn hắn không chớp mắt chính là do chưa tỉnh ngủ. Đúng thế, nhất định là vậy!
“Dựa vào cái gì?” Fuyuki nâng cằm, kiêu căng nói.
Sesshoumaru nhìn bộ dạng kiêu căng của Fuyuki thì nhíu mày, một con người bình thường mà dám kiêu ngạo như thế?
Sesshoumaru đuổi theo mùi của bố mình, lúc tới thì thấy cái đền này có kết giới, tính xông vào nhưng lại thấy một cô gái loài người ngáp đi từ trong ra, sau đó nhìn hắn chằm chằm, rồi lại rung đùi đắc ý. Nghe mình yêu cầu mở kết giới thì đột nhiên cứng đờ, sau đó nói, “Qủy nhỏ, dựa vào cái gì?”
“Hừ, chỉ là kết giới của con người, ngươi nghĩ rằng ta không phá được?” Sesshoumaru cười lạnh, rút đao ra.
“Kết giới của con người thì sao? Ngươi khinh thường con người quá đấy, quỷ nhỏ!”
“Tranh –” Lưỡi đao đánh lên kết giới, nơi va chạm tản ra một vòng gợn sóng, kết giới không yếu đi. Sesshoumaru hừ lạnh một cái, rót yêu lực vào đao, lúc yêu lực và kết giới va chạm với nhau, thì mặt ngoài của kết giới hình thành một đám lốc xoáy.
“Chết tiệt, quỷ nhỏ, ngươi làm thật đấy à?” Cảm giác được linh lực quanh mình bắt đầu dao động, Fuyuki nhịn không được hét lớn.
Đối với sự kêu gào của Fuyuki, Sesshoumaru không thèm để ý đến, thu đao, tiến tới công phá kết giới.
Nguy rồi, kết giới sẽ bị đánh vỡ mất.
Thu hồi linh lực ngay lập tức, kết giới biến mất, thừa lúc Sesshoumaru vẫn còn quán tính, không thể thu được lực đạo, Fuyuki xông tới đá kiếm trong tay Sesshoumaru. Tốc độ của Sesshoumaru là việc ngoài ý muốn của Fuyuki, kiếm trong tay lập tức biến mất, vì vậy lập tức đánh trả Fuyuki.
Đáng chết, đánh người không được hướng tới mặt là quy định cơ mà? Nhìn một quyền chuẩn bị rơi lên đầu mình, Fuyuki oán hận cắn chặt răng, nghiêng người tránh đi, cũng không nghĩ tới chân phải của mình đụng phải tảng đá, thân thể mất đi cân bằng.
“A?”
“Ping –”
Lúc phục hồi tinh thần, Fuyuki phát hiện mình đang ngồi trên một cơ thể. Ngẩng đầu thì thấy khuôn mặt tinh xảo, nhưng mà cặp mắt màu vàng kia toát ra sát khí, mặt có chút đỏ đỏ.
Cô đem chàng trai ấy đẩy ngã.
“A, cái đó… Nghe ta giải thích, ta…” Không đợi Fuyuki nói xong, một quyền đánh lên đầu lại xuất hiện.
Lúc này mặt của Fuyuki cũng đen, cái yêu quái này tối nay đến để hủy dung của cô đấy à? Tuy rằng cô không phải là đại mỹ nhân xinh đẹp tuyệt trần, nhưng hủy dung là việc không thể tha thứ! Nghiêng đầu, tránh đi cái quyền, Fuyuki há miệng cắn vào cổ tay của Sesshoumaru. Nghe được tiếng hét của Sesshoumaru, Fuyuki đắc ý trong lòng, hừ, dám dùng cái tay này để đánh cô này! Vì để Sesshoumaru không có cơ hội ra tay tiếp, Fuyuki lấy tay giật mái tóc trắng của Sesshoumaru, tay kia thì đè mấy lại mấy ngón tay của hắn.
Người con gái này…. Sesshoumaru hận không thể ném Fuyuki đang đè trên người hắn, dám dùng cái cách vô lại này để đối phó Sesshoumaru hắn.
“A a a a a — Fuyuki sama, ngài đang làm gì thế?” Yêu quái nhỏ Michi hét to đánh thức cả đền, ngay lập tức một đám lính chạy tới, không đến một lúc, cả đền đem Fuyuki cùng với Sesshoumaru nhốt chung một chỗ, nhưng khi thấy tình trạng của hai người thì tất cả đều đứng hình.
“Chị, Chị Fuyuki….” Eigetsu lắp bắp nói.
“Đang làm gì thế? Học săn chó à?” Aogiri bị đánh thức lúc nửa đêm, tức giận nói.
“….” Tất cả những người của nhóm Inu no Taishou không biết nói gì.
“A a a a a…” Nhanh lên giúp đi, ta chống đỡ không nổi nữa. Trên miệng Fuyuki tràn đến một cỗ máu tươi, cổ tay của tên này đã bị cô cắn nát, nhưng người dưới thân chắc không tha đâu.
“Chị Fuyuki, chị muốn nói gì?”
“A…”
“…”Cho dù ngài có thay đổi cách nói, chúng thần cũng không hiểu được ngài muốn nói gì! Cầu ngài nói ngôn ngữ của con người! Tuy rằng trong lòng Eigetsu hét trong lòng như vậy, nhưng hắn không dám nói ra, bây giờ nhà của hắn chính là cái đền của chị Fuyuki đó!
“A a, Sesshoumaru sama cuối cùng cũng đã lớn rồi! Thật đáng mừng, đáng mừng!” Vẻ mặt vui vẻ của Myoga rước lại cái liếc mắt đầy sát khí của Sesshoumaru, lập tức bị dọa đến mức trốn sau lưng Inu no Taishou.
“Khụ khụ, Sesshoumaru!” Trước vẻ mặt nghi hoặc của Inu no Taishou, Sesshoumaru ngừng lại động tác đánh Fuyuki, hừ lạnh một tiếng, quay đầu sang một bên.
“Tiểu thư Fuyuki, có thể đứng lên!” Inu no Taishou thấy vậy thì thở nhẹ ra, mở miệng nói cái người đang ngồi trên con mình.
Fuyuki nhìn Inu no Taishou, liếc mắt nhìn Sesshoumaru, xác định hắn sẽ không đánh lén mình thì đứng dậy, sau đó chạy trốn ra sau Aogiri, hoàn toàn không để ý đến việc Inu no Taishou thay đổi cách xưng hô với cô từ “Fuyuki sama” thành “Tiểu thư Fuyuki”.
“Cha, mời ngài trở về với con!” Sesshoumaru mở miệng nói.
“Sesshoumaru, con có biết Izayoi…”
Sesshoumaru lạnh lùng liếc mắt nhìn Izayoi đang ở sau lưng Inu no Taishou, thân hình Izayoi run lên, cúi đầu xuống.
“Cha, ngài vì người phụ nữ này mà ném mẹ một mình chống đỡ Tây quốc sao?”
A, hóa ra đây là con của vợ cả! Fuyuki ở sau lưng Aogiri gật đầu. Sesshoumaru sao? Hà, thật thú vị, con trai trưởng và vợ bé.
“Trong thời gian này ta sẽ không về, bây giờ Izayoi không thể không có ta.”
“Hừ, lúc con sinh ra ngài không phải ở bên ngoài đánh nhau sao?”
“Không giống nhau, Izayoi là con người, cô ấy…” Inu no Taishou đang muốn giải thích thì bị Fuyuki cản lại.
“Mặc kệ là yêu quái hay con người, lúc người phụ nữ sinh con luôn hi vọng chồng mình có thể ở bên cạnh.” Giọng điệu nghiêm túc khiến Inu no Taishou sửng sốt, “Hôm nay đến đây, bây giờ trở về ngủ hết đi!” Nói rồi cô xoay người trở về phòng.
Thật nhàm chán, cứ nghĩ sẽ có kịch hay để xem! Kết quả chỉ là một hài kịch.
“À, đúng rồi, cha con hai người có muốn đánh nhau thì đi xa cái đền này một chút, phá hủy nơi này ta sẽ bắt các ngươi đền gấp trăm lần.” Xoay người nói thêm một câu, Fuyuki ngáp một cái đi về phòng.
/68
|