Tào Tặc

Chương 174: Theo như nhu cầu

/731


Trần Đăng tức giận tới mức dậm chân chỉ Mạch Nhân mắng:

- Tử Ái ơi Tử Ái! Đại trượng phu có việc nên làm có việc không nên làm. Tại sao ngươi có thể làm như vậy?

Còn Trường Văn thì nhìn về phía Tào Bằng. Y vỗ nhẹ tay liên tục khen ngợi:

- Đây là chuyện đặc sắc nhất mà ta nghe được.

- Chuyện hay vẫn còn chưa hết.

Tào Bằng cười nói:

- Khi tại hạ ở Hạ Bì, Tôn Càn từng lệnh cho Tử Ái tiên sinh nghĩ cách tiêu diệt ta và gia huynh. Nhưng dường như Tử Ái tiên sinh còn hơi do dự, chưa chịu ra tay ngay. Đối với việc này, ta và gia huynh đều vô cùng cảm kích... Nhưng qua chuyện này khiến cho ta lại biết được một việc đó là Tử Ái tiên sinh không chỉ là tư thương buôn muối ở Hải Tây mà còn có quan hệ chặt chẽ với hải tặc.

Mạch Nhân liếc nhìn Vương Thành rồi cúi đầu. Còn Vương Thành thì cười khanh khách liên tục như đang chế nhạo Mạch Nhân.

- Chuyện đã tới nước này thì có lẽ dường như đã xong. Tất cả hoàn toàn trở nên rõ ràng.

Tào Bằng hít một hơi thật sâu rồi nhắm mắt lại:

- Nhưng ta vẫn thấy mình không để ý tới một việc. Phùng huyện lệnh không biết là bị ai giết?

Mạch Nhân lại rùng mình một cái.

- Ba ngày trước ta và gia huynh tới viếng thăm Mạch công nhưng thật ra là muốn cho Vương Thành hay Tiết Châu lộ diện. Bởi vì ta biết khi hải tặc tới Hải Tây, Vương Thành đột nhiên biến mất... Nếu lần này để cho y chạy trốn thì đừng có mà mơ tưởng tóm được y.

- Vì vậy mà y phải tới Mạch gia trang mà để lộ chuyện con cá bằng đồng?

Vương Thành ngẩng đầu lên hỏi Tào Bằng.

- Đúng vậy. - Tào Bằng bật cười ha hả.

- Tuy nhiên khi ta nhìn thấy Tử Ái tiên sinh, ta đột nhiên lại nhớ tới một việc. Tử Ái tiên sinh biết hải tặc vậy thì tại sao không phải Tử Ái tiên sinh giết Phùng huyện lệnh? Vì vậy mà ta lập tức trở về huyện nha lục công văn ngày xưa. Khi Phùng huyện lệnh tới Hải Tây thì nhiệm vụ chủ yếu đó là cắt đứt việc buôn lậu muối. Mà người xung đột với y dường như chỉ có tư thương buôn muối. Còn Phùng huyện lệnh và Trần Thăng năm đó cũng có quan hệ. Vì thế mà Phùng huyện lệnh tìm tới Trần Thăng... Bởi vì y biết được rằng Trần Thăng cũng có liên quan tới muối lậu cho nên muốn qua Trần Thăng mà tìm ra tư thương buôn muối ở Hải Tây, chính là Tử Ái tiên sinh. Trần Thăng đã đồng ý. Nói vậy Trần Thăng cũng đã nghe nói tới kho báu của Hải Tây nhưng còn chưa tin lắm. Vì vậy mà y bắt Phùng huyện lệnh phải giao con cá kia để đổi lấy tin tức. Phùng Siêu có nói rằng trước khi Phùng huyện lệnh chết từng tới gặp Trần Thăng, hơn nữa sau đó còn nổi giận mà ra về. Rồi sau đó, con cá bằng đồng kia lại xuất hiện trong thư phòng của Trần Thăng.

- Tử Ái tiên sinh! Trần Thăng chắc chắn cũng nói tin tức này cho ngươi biết đúng không? Vì vậy mà ngươi mới hạ quyết tâm đẩy Phùng huyện lệnh vào chỗ chết. Đồng thời ngươi cũng bắt đầu ghét cái tính tham lam của Trần Thăng... Lần đầu tiên gia huynh mở tiệc ở Hải Tây, ngươi đã tới. Nhưng thật ra, không phải ngươi muốn đứng về phía gia huynh mà là hy vọng mượn tay gia huynh để tiêu diệt Trần Thăng.

- Đêm hôm đó khi ngươi nhìn thấy Trần Thăng bị ta chém chết trên phố, ta đoán rằng lúc đó tâm trạng của ngươi nhất định là rất vui.

Khuôn mặt Mạch Nhân tái xám. Phùng Siêu đột nhiên gào lên:

- Ta phải giết ngươi.

- Phùng Siêu! Dừng tay.

Đặng Tắc đột nhiên quát to:

- Hành vi của Mạch Nhân có luật pháp xử lý. Ngươi nhớ kỹ kiện giờ ngươi đang là Tào duyện, không thể lấy việc tư mà trả thù.

- Tại hạ...

Phùng Siêu đứng khựng người lại, đột nhiên ngồi xuống ôm đầu mà khóc.

- Phùng Siêu! Cha ngươi và Trần Thăng làm một số giao dịch... Trong trường hợp đó, cha ngươi đã chọn một người không đáng tin cậy để giao dịch, vọng tưởng có thể xoay chuyển được càn khôn nhưng cuối cùng thì bỏ mình. Cũng vì vậy mà Hải Tây mới rơi vào tình cảnh ba năm dài hỗn loạn.

Tào Bằng nói xong thì chợt dừng bước.

- Chuyện xưa nói xong rồi, có điều ta còn có một chuyện muốn bàn với Trần thái thú.

- Chuyện gì?

- Chính là chuyện kho báu của Hải Tây...

Vừa nói, Tào Bằng vừa chỉ về phía trước:

- Ta hy vọng ba vạn đạo tặc của Úc Châu sơn có thể ở tại Hải Tây. Trần thái thú có đồng ý với ta không?

Trần Đăng có chút do dự.

Không thể phủ nhận cái truyền thuyết về bảo tàng ở Hải Tây đúng là rất hấp dẫn. Sinh ra và lớn lên ở đây nên đối với Trần Đăng mà nói thì bảo tàng của Hải Tây thật sự giống như một câu chuyện truyền thuyết đẹp, kéo dài theo tuổi thơ của y. Hiện giờ có cơ hội tự mình đối diện với cái kho báu đó thì làm sao mà không động tâm. Tuy nhiên điều đó cũng không có nghĩa là y chịu tha cho ba vạn tên hải tặc kia.

Quảng Lăng có tới mười một huyện nhưng số lượng dân cư cũng không nhiều. Tổng cộng tất cả lại thậm chí còn chưa tới được bốn vạn người. Ba vạn tên hải tặc cũng tương đương với tổng số lượng dân Quảng Lăng. Cho dù một phần mười thì cũng phải xấp xỉ với số lượng dân ở Hải Tây. Vào thời đại này với số lượng người nhiều như vậy đúng là có sức hấp dẫn lớn. Một bên là cái kho báu từ nhỏ, một bên là ba vạn người, cả hai Trần Đăng đều mơ tưởng, không dám bỏ. Tuy nhiên y biết, bản thân phải đưa ra một quyết định... Do dự một chút, Trần Đăng quay đầu nhìn Trường Văn như muốn hỏi ý kiến.

Đây là sự giao dịch mà Tào Bằng nói. Thật ra Tào Bằng cũng không cần phải nói kho báu và người cho y. Bởi vì từ đầu tới cuối, Trần Đăng không hề tham dự vào chuyện này. Cho dù Trần Đăng là thái thú Quảng Lăng thì cũng không thể nào làm như một tên cướp được. Người của dòng họ danh gia vọng tộc thì phải có phong cách của danh gia vọng tộc. Tào Bằng nguyện mang những thứ đó tới đây đã là nể mặt, nếu còn cướp đoạt thì chưa chắc có thể thành công.

Trường Văn đang tò mò đứng một bên, tay giơ cao cây đuốc mà nhìn về phía trước. Nhìn về phía trước giống như là một cái ngõ cụt. Ở đó có một con nghê đá đang nằm, đằng sau là bức tường đá. Nếu từ vị trí của y mà nhìn thì không hề thấy có bất cứ manh mối nào khác.

Cảm nhận được ánh mắt của Trần Đăng, y quay người lại mà cười ha hả...

- Ngụ ở Hải Tây cũng vậy mà ngụ ở Quảng Lăng cũng thế. Tất cả đều chẳng phải là thuộc thẩm quyền của Quảng Lăng hay sao?

- A...

- Hiền đệ Hữu Học! Cái kho báu nó cuối cùng là ở đâu?

Trường Văn vẫy Tào Bằng, ánh mắt không giấu được sự hưng phấn. Có lẽ trong mắt y, chuyện ba vạn tên hải tặc còn không thú vị bằng chuyện bảo tàng.

Tào Bằng cười không nói, chỉ nhìn về phía Trần Đăng.

- Đúng thế! Ba vạn tên hải tặc cho ở lại Hải Tây.

- Đa tạ Trần Thái thú.

Tào Bằng nghe được vậy thì mừng rỡ. Hắn quay đầu lại quát to:

- Tiết Châu! Ngươi có nghe rõ không?

Vương Thành ngẩng đầu lên rồi đột nhiên nở nụ cười.

- Nghe rõ.

- Như vậy có thể mở kho báu ra được chưa?

Vương Thành gật đầu, định đi lên. Phan Chương bước tới muốn ngăn cản thì thấy Tào Bằng lắc đầu với mình ý bảo không nên cử động.

- Tào công tử! Ta vì ngài mà giải quyết một chuyện rắc rối kia. Hy vọng ngài có thể đối xử tử tế với ba vạn người chúng ta... Bọn họ cũng đều là những người nghèo khổ. - Khi Vương Thành và Tào Bằng đi ngang qua người nhau thì y cất tiếng nỏi nhỏ mấy câu.

Tào Bằng ngẩn người, định mở miệng hỏi ý của Vương Thành là gì thì đã thấy y bước qua.

- Con cá đâu?

- Cái gì?

- Chính là con cá bằng đồng.

Tào Bằng vội vàng đưa con cá cho Phùng Siêu, bảo y đi tới giúp đỡ.

Muốn nói về sự hiểu biết đối với kho báu của Hải Tây thì có lẽ không ai qua được Vương Thành. Dù sao thì y cũng vì cái kho báu này mà ở Hải Tây đã gần mười năm. Có thể nói là y đã tìm hiểu được về cái kho báu này ít nhiều. Có điều y không có được miếng đồng hình con cá, cũng là cái chìa khóa để mở kho báu này.

Dưới sự hướng dẫn của Vương Thành, Phùng Siêu cầm miếng động đút vào trong một cái khe. Hắn từ từ dùng miếng đồng thăm dò trong miệng con nghê. Theo lời Vương Thành nói, y đút thẳng miệng con cái vào một cái gờ bên trong miệng con nghê. Sau đó, y liền vặn nhẹ sang bên phải.

Con cá chép bằng đồng giống như một cái chìa khóa, tuy nhiên cấu tạo bên trong lại dựa theo cái miếng màu vàng kia hết sức vừa vặn, không hề có lấy một chút nhầm lẫn.

- Căn cứ vào những gì ghi lại thì thời điểm tạo ra cái này, miếng gờ trong miệng con nghê cùng với con cá này là một khối. Vì vậy cái này rất khó chế lại, chỉ có một mình con cá kia mới có tác dụng. Ta đã từng tốn rất nhiều công sức với ý đồ định đúc lại con cá nhưng vẫn không thể thành công. Bức tường đá này dầy chừng bốn thước, lại không có cơ quan nên rất khó mở ra. Ta mất gần mười năm cũng không thể mở được bức tượng đá này, chỉ có thể đừng bên ngoài mà ngắm cái kho báu trong truyền thuyết.

- Đúng rồi... Mạch Nhân! Ngươi có biết tại sao ta biết được huyện này không? Ha ha! Đúng ra thì phải cảm tạ lão quỷ của nhà ngươi. Năm đó y không chịu ở lại Lạc Dương thật là đạo đức. Ta nói cho ngươi biết, sở dĩ cha ngươi trở về thứ nhất cũng không phải là vì danh dự, thứ hai cũng không phải vì thiếu tiền bạc mà nguyên nhân thật sự do y tìm được bí lục về kho báu ở Hải Tây. Y vội vã từ Lạc Dương về chủ yếu là muốn mở cái kho báu này.

- Cái gì?

- Con của ta. Đáng tiếc là y không có duyên mà lại làm lợi cho lão tử. - Vương Thành nói tới đây thì cười ha hả.

Mạch Nhân tức giận tới mức nổi điên, đột nhiên định vùng ra khỏi tay đám binh lính nhưng vẫn bị giữ chặt.

- Đức hạnh tuyệt vời, khí tiết xuất chúng?

Vương Thành cười lạnh rồi hừ một tiếng.

- Cái đức hạnh của cha ngươi so với đám trộm cướp chúng ta thì có kém gì?

Mạch Nhân tức tới nỗi thở hồng hộc nhưng không làm gì được Vương Thành.

- Ngươi đẩy con cá vào bên trong là được.

Phùng Siêu gật đầu rồi dùng sức đẩy mạnh con cá, sau đó rút tay ra.

Chỉ nghe tiếng cơ quan vang lên, con nghê bắt đầu từ từ chìm xuống. Cùng lúc đó, hai bên bức tường đá rung động khiến cho một đám bụi bộc lên, để lộ một cái hình Thái Cực trên bức tường. Thái cực đồ xoay chuyển khiến cho tường đá rung rinh rồi từ từ nâng lên cao.

Trường Văn không nhịn được thốt lên:

- Hay thật.

Cho dù là Tào Bằng thì cũng phải khen thầm. Thuật máy móc của cổ nhân đúng là rất cao minh. Đối với sự sáng tạo gần như không tưởng này thì cho dù là công nghệ cao đời sau cũng chỉ thường thôi.

Bức tường đá từ từ nâng lên khiến cho một làn gió thổi ra. Đám người Tào Bằng vội vàng lui lại mấy chục bước, lấy tay che kín miệng.

Một căn phòng đá khổng lồ xuất hiện trong tầm mắt của mọi người. Chính giữa căn phòng đá có một cái ao. Diện tích của cái ao rất lớn, chính giữa đứng sừng sững một ngọn núi. Ngoại trừ điều đó ra thì không còn bất cứ một thứ gì khác.

- Đây là cái gì?

Trần Đăng bước vào trong thạch thất mà ngạc nhiên. Y nhìn ngọn núi cao gần bốn trượng, đường kính ước chừng năm trượng mà như nằm mộng. Đây chính là kho báu của Hải Tây sao?

Không hề có cảnh vàng bạc chất đống lấp lánh ánh sáng mà chỉ có một ngọn núi và ba cái ao? Đây chính là kho báu của Hải Tây?

- Nhớ năm đó khi muội muội của Lý Quảng Lợi được sủng ái thì y được Vũ Đế coi như tâm phúc.

Nét mặt Vương Thành vẫn thản nhiên mà giải thích:

- Mỗi lần phong thưởng cho y ít nhất đều có tới trăm vạn, ngàn vạn tiền. Mà Lý Quảng Lợi lại là cao thủ vơ vét của cải. Thời điểm Hải Tây dựng nước y gần như vơ vét tất cả của cải ở Hải Tây vào người mình. Y dựa vào Hải Tây, chiếm cứ lưỡng Hoài, lại có thêm ưu thé gần biển để buôn bán. Sau đó y còn đặt tất cả của cải vào kho trong phủ. Có bản ghi chép nói rằng năm đó Lý Quảng Lợi giàu ngang một nước. Tuy nhiên số của cải đó khi xét nhà lại không phát hiện ra.

- Ý ngươi nói là...

Trần Đăng nghe thấy vậy thì ngẩn người, quay đầu nhìn Vương Thành. Tào Bằng đột nhiên nhớ ra điều gì đó:

- Ta nhớ trong một quyển sách có tên Hải Tây dật văn lục từng ghi lại rằng có một lần Lý Quảng Lợi mời khách và bạn sau đó so tiền với nhau. Trong bữa tiệc đó, y từng kiêu ngạo nói rằng ta có núi tiền ngũ tranh, gom cả tiền tài thiên hạ... Đó có phải là ngọn núi này không? Truyện được copy tại

/731

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status