Tào Tặc

Chương 276: Tào công xa

/731


Càng vào mùa hạ, tình hình hạn hán càng nghiêm trọng.

Thời tiết mùa xuân có vài cơn mưa nhỏ, giống như ông trời đang trêu đùa vậy. Cũng vì những trận mưa nhỏ này mà rất nhiều người đều lơ là cảnh giác. Thậm chí ngay cả Tào Hồng, sau khi những trận mưa nhỏ qua đi cũng chậm trễ việc cơi nới mương máng. Thế nên khi hạn hán bắt đầu xuất hiện, tất cả mọi người đều trở tay không kịp. Mặc dù Tào Hồng tích cực thông súc mương máng nhưng lượng nước cũng đã giảm mạnh.

Tháng năm, tình hình hạn hán đã lan ra khắp Dự Châu.

Nhữ Nam Trần Quận phái tin về Hứa Đô liên tiếp báo tình hình nguy cấp. Nhờ Dĩnh Xuyên có sông ngòi dày đặc cho nên tình hình còn chưa quá xấu, nhưng dù vậy cũng có một vài địa phương có sông bị cạn nước, tình hình đều bị khô hạn. Hứa Đô trong cơn đại hạn cũng gặp cảnh nguy khốn.

Bất đắc dĩ, Tào Tháo đành phải ngưng kế hoạch xuất quân đánh Viên Thiệu, bắt đầu toàn lực đối phó với trận hạn hán ở Dự Châu.

Tháng năm, Hán đế khai đàn ở Dục Tú, cúng bái trời đất, cầu mưa. Còn Tào Tháo ra lệnh các nơi đào thêm mương ngòi để giảm bớt hạn hán.

Nhiệt độ trời ngày càng nóng. Bầu trời trong xanh, không có bóng mây. Không khí vẫn còn khí nóng khiến người ta thấp thỏm. Mặc dù ngồi ở trong bóng mát nhưng vẫn cảm thấy khí hè oi ả.

Tào Tháo mặc một cái áo mỏng, ngồi ở trong phòng phê duyệt công văn.

Tình hình hạn hán ngày càng gay gắt. Nếu như tình hình này còn tiếp diễn thì rất có khả năng toàn bộ Dự Châu sẽ lâm vào tình trạng thất thu. Khi đến cuối hạ cũng là thời điểm quan trọng nhất của cây lương thực. Thật sự nếu trời không mưa thì sự việc sẽ trở nên nghiêm trọng.

Tào Tháo buông bút đứng lên đi vòng quanh trong phòng.

Đối mặt với chuyện tình như vậy thì ngay cả Tào Tháo hay Tuân Úc cũng vậy, đều không có biện pháp gì. Người tính vô cùng, mà gặp phải chuyện thiên tai thì cũng không biết làm thế nào. Bây giờ việc duy nhất hắn có thể làm chính là hạ lệnh đào thêm kênh rạch, dẫn nước tưới. Nếu như những vùng có sông lớn thì còn có thể giảm bớt, nhưng những địa phương có ít sông thì không thể tránh khỏi việc hạn hán.

Hơn nữa, lưu lượng rất nhiều sông đều đã cạn bớt. Những vùng xung quanh Hưá Đô, một số sông đã có mực nước hạ xuống gần tới đáy. Nếu muốn dẫn nước tưới tiêu thì cũng hết sức phiền hà, làm cũng uổng công. Nhưng dù thế, Tào Tháo cũng không có biện pháp nào khác, tiếp tục cho đào bới kênh rạch, dẫn nước.

-Tư Không!

Giữa lúc Tào Tháo đang vắt óc với tình hình hạn hán thì ngoài cửa vọng vào một tiếng gọi.

-Các ngươi muốn ra ngoài?

Nhìn dáng điệu của hai vị phu nhân thì Tào Tháo có thể đoán ra.

Hoàn phu nhân cười nói:

-Tiểu Chân nói, Long Sơn vừa xuất hiện một trò vui mới, muốn chúng thiếp qua xem chuyện lạ. Dù sao thì cũng nhàn rỗi, thiếp và tỉ tỉ muốn dẫn theo bọn nhỏ đi tới đó. Tỉ tỉ nói, Tư Không đã có nhiều ngày vất vả, cả ngày bận việc công vụ. Nhưng chuyện công là chuyện lâu dài muốn mời Tư Không đi cùng chúng thiếp, không biết ý Tư Không thế nào?

Tiếng Hoàn phu nhân điềm đạm nhu mì khiến kẻ khác không thể khước từ.

Biện phu nhân cũng nói:

-Đúng vậy. Tư Không. Cũng lâu rồi ngài không chơi đùa cùng bọn nhỏ. Chương Dữ cũng nói là nhớ người.

Sau việc của Tào Ngang thì Đinh phu nhân bất hòa với Tào Tháo, đã về nhà. Vì thế Biện phu nhân ở lại trong đại phủ.

Đi theo phu nhân có hai đứa bé. Một đứa là con thứ ba của Tào Tháo, Tào Chương, năm nay chín tuổi, có râu vàng vì vậy hay gọi là Hoàng Tu Nhi. Còn đứa kia thì lại như ngọc tạc, hết sức đáng yêu, tên là Tào Thực, là con thứ tư của Tào Tháo, năm nay bảy tuổi.

Tào Tháo đang phiền muộn, nghe hai vị phu nhân khuyên nhủ thì gật đầu bằng lòng.

-Tiểu Chân, ở Long Sơn rốt cục là có chuyện gì thú vị?

Hạ Hầu Chân đi theo sau Hoàn phu nhân vội trả lời:

-Nguyệt Anh có viết thư cho thần, nói là có một việc hay muốn thần đi xem. Thần thấy các phu nhân đều nhàn rỗi, vì thế… Xin Tư Không thứ tội.

Hạ Hầu Uyên vẫn ở Trần Lưu như trước. Hắn với đại phu nhân, chính là Hoàn phu nhân là anh em. Hắn thường thờ ơ với Hạ Hầu Chân. Cũng may là Hoàn phu nhân đối đãi với Hạ Hầu Chân thân mật, thường xuyên để Hạ Hầu Chân đi lại trong phủ.

-Nguyệt Anh?

-Chính là hôn thê của Tào đô úy.

-Ngươi nói Tào Bằng?

-Đúng vậy.

-Hắn đã đính hôn?

-Hồi bẩm Tư Không, Nguyệt Anh tỉ tỉ là tri kỷ của Tào đô úy. Từ Kiến An năm đầu đã kết giao. Nguyệt Anh tỉ tỉ vì Tào đô Úy mà mâu thuẫn với người nhà, một mình đến Hứa Đô. Bây giờ tỉ tỉ ở cùng Tào gia.

-Không ngờ Hữu Học lại là người đa tình như vậy!

Tào Tháo không nhịn được cười.

Nhưng Hoàn phu nhân khi nghe thấy Hạ Hầu Chân đề cập tới Nguyệt Anh thì thấy trong mắt nàng có phần mất mát. Nàng giật mình, đôi mi chớp một cái.

Tào Tháo thay đổi y phục, lên xe ngựa. Hoàn phu nhân và Biện phu nhân bàn bạc một lúc, ôm Tào Xung cùng lên xa trượng với Tào Tháo.

-Tiểu hoàn, có việc gì?

Tào Tháo có phần ngạc nhiên nhìn Hoàn phu nhân, định hỏi.

Hoàn phu nhân để Tào Xung chơi đùa ở trên xe, lại lén nhìn qua xe của Hạ Hầu Chân, sau đó nhẹ giọng nói:

-Tư Không, gần đây ngài có cảm thấy tiểu Chân có chút không bình thường?

Tào Tháo sửng sốt một chút:

-Không bình thường chỗ nào?

- Trước kia, tiểu Chân thoải mái vui vẻ. Thế nhưng mà thời gian vừa qua lại lộ ra có tâm sự ngổn ngang.

-Vậy thì sao?

-Người không cảm thấy tiểu Chân đã đến tuổi có thể nói đến chuyện hôn nhân?

Tào Tháo ngạc nhiên, suy nghĩ rồi nhẹ giọng nói:

-Tiểu Chân năm nay đã mười bốn rồi.

-Đúng vậy.

-Lại nói, chúng ta thật ra cũng không cần phải can thiệp vào chuyện này. Nhưng mà Diệu Tài quanh năm bên ngoài, thiếp coi tiểu Chân như con gái. Vậy người có thể chọn lựa người nào thích hợp cho nó? Nếu như mà có thì chúng ta cũng có thể quan tâm một chút. Dù sao thì thiếp cũng là di nương của tiểu Chân.

Hoàn phu nhân nói:

-Tư Không không cảm thấy là khi tiểu Chân nhắc đến Tào đô úy thì có phần hơn kỳ lạ sao?

-Nàng nói Tào Hữu Học?

Tào Tháo nhẹ nhàng gật đầu:

-Nói đến tuổi tác, Hữu Học và tiểu Chân rất xứng đôi. Nhưng nàng cũng vừa nghe nói lúc nãy là Tào Hữu Học đã có hôn ước. Được rồi. Người con gái kia của Hữu Học là người của Giang Hạ Hoàng thị?

-Đúng vậy.

Hoàn phu nhân nói:

- Nhưng như thế thì sao?

-Tư Không, tiểu Chân cũng rất đáng thương. Diệu Tài cả ngày hành quân đánh trận, không có ở nhà, lại không có ai quản. Sau khi mẫu thân mất sớm thì nó rơi vào buồn bã ủ rũ. Bây giờ vất vả lắm mới có chút vui vẻ, làm sao để nó không buồn bã nữa. Dù thế nào thì người cũng phải giúp nó.

Tào Tháo trầm ngâm hồi lâu rồi sau đó gật đầu.

-Chuyện này không cần phải sốt ruột, ta sẽ lưu ý. Như vậy đi. Bảo tiểu Chân trước tiên đừng về nhà nữa, hãy ở lại bên này. Hôm khác ta sẽ tìm dịp dò xét ý tứ của Tuyển Thạch, sau đó sẽ có dự tính.

Hoàn phu nhân nghe được liền mừng rỡ.

Cứ như vậy, đoàn xe đã rời Hứa Đô đi thẳng đến hướng Long Sơn.

Long Sơn ở phía ngạn Tây sông Dĩnh Thủy của Hứa Đô. Nơi đây là một bình nguyên. Dưới chân Long Sơn chính là Ô Bảo của Điển gia.

Đoàn xe của Tào Tháo đến đúng giữa trưa.

Dưới ánh mặt trời đầu hạ, một đám thợ đang đứng ở bờ sông lắp ráp một vật gì đó rất lớn. Khi đoàn xe vừa đến thì Điển Vi vừa nhận được tin, vội vàng ra trước nghênh đón, vô cùng ngạc nhiên hỏi:

-Chủ công, vì sao lại tới đây?

–Nghe nói ở đây có vật gì đó kỳ lạ mới có nên đến đây xem.

Tào Tháo mở to mắt nhìn. Bên bờ sông có rất nhiều người quen.

-Văn Nhược, Tử Dương, các người đều cũng ở đây?

-Tư Không, ngài cũng nghe nói?

-Nghe nói cái gì?

Tuân Úc cười nói:

-Thời gian gần đây Tuyển Thạch và Tử Dương đang cùng thiết kế ra một vật, nói không chừng có thể giảm bớt tình hình hạn hán.

Lưu Diệp vội vàng nói:

-Việc này không liên can đến ta. Ta chỉ giúp Tuyển Thạch tìm một chút tư liệu mà thôi.

-Tư liệu gì?

Lưu Diệp nói:

-Tư Không còn nhớ Tất Lam?

Tào Tháo ngẩn ra:

-Thập thường thị Tất Lam?

-Chính là hắn. Trước kia Tất Lam từng sáng chế ra một cái bánh xe guồng nước. Tuyển Thạch không biết tại sao, đối với thứ này rất thích nên chạy đến chỗ thần, tìm thấy bản vẽ guồng nước năm xưa của Tất Lam từ trong phủ, còn nhờ thần tìm giúp hắn rất nhiều thợ thủ công. Về phương diện này thì Tuyển Thạch đúng là có tư chất, cuối cùng đã căn cứ vào guồng nước trước kia, sửa đổi lại thành một guồng nước mới, có thể tự lấy nước từ giữa sông, dẫn nước tưới tới đồng.

-Lại có thứ đó à. Tào Tháo nghe được không khỏi ngạc nhiên.

Hắn mặc kệ Hoàn phu nhân và Biện phu nhân, vội vàng theo Tuân Húc và Lưu Diệp leo lên bờ đê.

Hoàn phu nhân và Biện phu nhân còn có mấy công tử nên phải ở lại để có người chăm sóc. Hạ Hầu Chân nói với Hoàn phu nhân hai câu rồi vội vàng chạy theo đoàn người của Tào Tháo, leo lên con đê. Hiện tại, cách đó không xa sừng sững một vật khổng lồ.

Tào Cấp cùng một người thiếu nữ mặc quần dài màu xanh đang cầm bản vẽ chỉ huy đám thợ. Theo sau hai người có mười mấy người, thỉnh thoảng lại đưa ra chỉ thị. Vật khổng lồ kia giống như một cái đầu rồng khổng lồ nằm rạp bên bờ. Dòng nước chảy vào trong thì đầu rồng lại tuôn nước dạt dào vào bờ đê. Phía dưới đê có một cái ao thật lớn, tổng cộng có hơn mười con mương nhỏ chảy đi.

-Việc này, ta nhớ mang máng, năm đó Tất Lam tạo ra guồng nước ở Tân Kiều Tây.

Nhưng so với cái này thì nhỏ hơn rất nhiều. Được rồi. Thứ này làm sao có thể cấp nước? Mực nước sông Dĩnh Thủy thấp hơn so với mặt đất mà.

Bỗng nhiên có người gọi lớn:

-Tào đô úy, được rồi!

Tào Cấp và cô thiếu nữ mặc đồ xanh kia trao đổi với nhau một lát, gật đầu, ra hiệu cho đám thợ rời đi. Sau đó ông ta sai người dắt đến ba con trâu cày, móc vào khúc cây định huống ở dưới guồng nước. Sau khi bảo đám thợ đi khỏi thì ông ta sai người đuổi trâu. Mấy con trâu kéo thanh gỗ chuyển động phát ra tiếng kẽo kẹt. Tiếp theo sau thì trục của bánh xe nước bắt đầu chuyển động hút nước vào. Một lát sau nước từ trong miệng đầu rồng phun ra, chảy vào ao.

-Khuyết đại ca, "mở cống".

Thiếu nữ trẻ hô lên, một thanh niên bên bờ ao tiến đến nhấc tấm gỗ đang chặn nước. Dòng nước tiếp tục chảy vào trong mương, chảy vào trong khắp cánh đồng.

Trên bờ đê vang lên tiếng hoan hô. Vốn hạn hán lâu ngày, cánh đồng nhận được lượng nước tràn vào thì lập tức có sức sống. Trâu kéo cho trục gỗ chuyển động, nước sông liên tục chảy vào trong cái ao, sau đó lại chảy vào trong ruộng.

Tào Tháo không khỏi vui mừng khôn xiết, nhìn guồng nước một hồi không nói ra lời.

-Tính toán bố trí hoạt động thế nào?

Tuân Úc vội vàng quay qua hỏi mấy người tùy tùng ở bên cạnh.

-Hồi bẩm thị trung, theo như tính toán thì trong một ngày có ba lần thay phiên. Một cái guồng nước chạy trong vòng một ngày cần phải có sáu cho đến tám con trâu cày. Với lượng nước như vậy thì đoán chừng qua đêm nay thì có thể tưới nước xong cho một phiến ruộng. Ty chức vừa tính toàn thử, nếu dùng một trăm hai mươi guồng nước thì có thể bảo đảm tất cả ruộng đồng phạm vi xung quanh Hứa Đô sẽ không bị ảnh hưởng hạn hán. Còn nếu như muốn mở rộng toàn bộ khu vực Dự Châu thì còn phải tính toán thêm.

Hai gò má gầy của Tuân Úc mỉm cười vui vẻ.

Tào Tháo đứng ở trên bờ đê nhìn dòng nước chảy không ngừng vào đồng ruộng thì vui mừng như điên. Trong lòng hắn chợt nảy ra một ý, một lát sau thì nói:

/731

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status