Tào Tặc

Chương 293: Vẫn chưa chấm dứt!

/731


-Hữu Học!

-Ừ?

-Hôm qua, Mạnh Nam bộ đào được dưới gốc cây trong hậu viện ở nhà Chúc Đạo một xác người.

-Huynh nói xem.

-Cái xác đã thối rữa, nhưng theo đồ vật tùy thân thì đó là một xác nam, tên là Ngọc Lâm, là người trong vùng. Người này từng làm việc ở Hương Sơn cư, từng được Chúc Đạo vô cùng sủng ái. Nhưng không biết vì sao hắn lại chết trong nhà Chúc Đạo, hẳn là do Chúc Đạo gây ra.

Hương Sơn cư là một quán kỹ nam ở phía thành đông.

Chúc Đạo thích long dương (ý nói thích nam), chuyện này Tào Bằng từng nghe nói qua.

Người tên Ngọc Lâm này Tào Bằng dường như cũng có chút ấn tượng. Ở thời đại này, làn gió long dương rất thịnh hành, rất nhiều gia đình quyền quý đều có thiếp đồng, nam sủng, không có gì lạ cả. Tào Bằng nhớ rõ lần đầu tiên đến Tuy Dương, ở trên Dịch Kinh đài, Nhạc Quan từng nhắc đến cái tên này, khiến Chúc Đạo thẹn quá hóa giận. Chắc hẳn Ngọc Lâm này hồng hạnh vượt tường, bị Chúc Đạo phát hiện rồi sát hại, rồi chôn dưới gốc cây dưới sân viện trong nhà.

Nếu là như thế, chuyện Chúc Đạo trốn khỏi Tuy Dương cũng có cách giải thích.

Chuyện giết Ngọc Lâm chắc hẳn có người biết được.

Sau khi Xích Trung bị giết, có người cố ý lấy chuyện này ép Chúc Đạo, buộc y phải rời khỏi Lạc Dương, khiến mọi người suy đoán sai lầm.

Nhưng Tào Bằng không quan tâm đến vấn đề này lắm.

Điều hắn quan tầm là Nhạc Quan đã bỏ trốn đến nơi nào rồi?

-Đại huynh có thể soạn công lệnh bắt người được rồi.

-Được!

Tào Bằng xoay người lên ngựa, chợt hỏi:

-Đại huynh có tin tức gì của Nhạc Quan không?

-Vẫn chưa có.

Trần Quần day day đầu, hơi khổ não, nói:

-Người này dường như đã biến mất hoàn toàn vậy, ngay cả một chút tin tức cũng không có. Nhưng ta đã sai người điều tra chuyện này, chắc chắn sẽ tìm được thôi. Nếu như không tìm thấy người phụ nữ này, vụ án này sẽ không thể kết thúc được.

Có thể thấy được, Trần Quần vô cùng oán hận Nhạc Quan.

Chuyện này vẫn còn chưa chấm dứt!

Tào Bằng cười cười, thúc ngựa đi ra ngoài.

Khi đi ra cửa Tô phủ, hắn chợt nói:

-Đại huynh, chuyện báo Viên Huyền Thạc làm Bạch Mã tự khanh vẫn nên làm nhanh hơn một chút. Chúng ta giam y hai ngày, chỉ sợ cũng không phải kế sách lâu dài đâu. Ngay khi trời sáng, hãy thả y về đi. Dù sao người này ở Tuy Dương cũng có chút danh tiếng. Nếu giam giữ y quá lâu, chỉ sợ sẽ bất lợi cho đại huynh.

-Được!

Trần Quần nói:

-Chuyện này ta đã phái người đi tới Hứa Đô, ước chừng cuối tháng này Hồng Lư tự sẽ có câu trả lời.

Y nghi hoặc hỏi:

-Hữu Học, xem ra ngươi rất có hứng thú với Viên Huyền Thạc thì phải. Hay là ngươi cũng có lòng muốn làm đệ tử Phật gia?

-A, không phải ta hứng thú với phật. Đại huynh cũng biết ta là đệ tử phương sĩ. Trước kia ta từng có một vị lão sư, giờ còn đang tu hành ở núi Thiên Thai, sao có thể làm đệ tử phật gia được?

Những chuyện Tào Bằng từng trải qua khi còn nhỏ, Trần Quần cũng biết một chút.

Y biết Tào Bằng lúc trước từng theo một vị phương sĩ học chữ, và cũng học được rất nhiều điều cổ quái từ vị phương sĩ đó.

Nhưng Trần Quần không biết rằng vị phương sĩ kia chính là Tả Từ - Tả Nguyên Phóng lừng danh thiên hạ.

-Công tử, vì sao phải giúp Huyền Thạc kia?

Trên đường trở về phủ Bắc bộ úy, Hạ Hầu Lan hỏi.

Tào Bằng khẽ mỉm cười, hạ giọng nói:

-Huyền Thạc này không đơn giản đâu.

-Ồ?

Hạ Hầu Lan hỏi lại, nhưng Tào Bằng không giải thích gì nữa.

Chỉ có điều, hắn luôn cười cười thần bí, khiến Hạ Hầu Lan càng tò mò thêm.

Tào Hồng cùng Đặng Phạm vất vả đến ngoài thành Hứa Đô.

Trời đã tối muộn nhưng y không trở về nhà mà đến thẳng phủ Tư Không.

-Nghiêm Pháp, ngươi trở về nhà trước đi.

-A?

-Đã bao lâu rồi ngươi không trở về nhà? Lần này trở về cũng nên tranh thủ đoàn tụ với người nhà một chút.

-Tào đô hộ, rốt cuộc là có chuyện gì mà chủ công lại gọi ngài trở về vội vàng như vậy?

-Ta đoán là có liên quan đến huynh đệ của ngươi, nhưng ngươi đừng hỏi nhiều như vậy, cứ trở về nhà trước đi. Nếu có chuyện gì, ta sẽ phái người tới nhà thông báo.

Tào Hồng biết người nhà của Đặng Phạm và người nhà của Tào Bằng ở chung với nhau.

Đặng Phạm gãi gãi đầu, ngồi trên lưng ngựa vái chào, rồi dẫn theo bốn gã thân binh đi về phía nhà Tào Bằng.

Còn Tào Hồng đi thẳng đến phủ Tư Không.

Bên ngoài phủ Tư Không, Tào Hồng không ngờ lại gặp được Tào Nhân đang xuống ngựa.

-Huynh trưởng, sao huynh cũng trở về?

-Chủ công lệnh ta lập tức trở về. Sau khi nhận được tin tức, ta đã lên ngựa quay về ngay, không ngơi nghỉ chút nào. Tử Liêm, ngươi cũng nhận được lệnh triệu tập của chủ công sao?

Tào Hồng gật gật đầu, nhìn Tào Nhân.

Hai người đều ý thức được nhất định đã có chuyện lớn xảy ra.

Bởi Lưu Bị ở Nhữ Nam đang tuyển quân, mua ngựa, thế ngày càng mạnh. Trần quận và Lương quân chịu áp lực không nhỏ. Giờ Tào Tháo lại triệu hồi hai chủ soái của hai quận này chắc chắn phải có việc lớn. Hai người vừa đi vào cửa đã thấy Điển Vi và Hứa Chử đứng ngoài trung các, mặt mày nghiêm nghị.

-Tử Hiếu, Tử Liêm, cuối cùng các ngươi cũng đến đây rồi. Chủ công chờ các ngươi đã lâu. Mau đi theo ta. Bạn đang xem tại

/731

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status