Tào Tặc

Chương 337: Đi cùng Ngũ Tử Lương Tướng

/731


Nghe tên Trương Cáp, phản ứng trước tiên của Tào Bằng chính là: người mạnh!

Đương nhiên mạnh, một trong Ngũ Tử Lương Tướng (1) có tiếng tăm lừng lẫy, càng già càng cay, là một người mà ngay cả Gia Cát Lượng cũng xem trọng, sao lại có thể không mạnh? Bất kể là sách sử hay là diễn nghĩa, đây đều là đại tướng khó lường. Có thể Trương Cáp (2) võ nghệ không đứng hàng thứ nhất, nhưng làm một viên tướng thống lãnh ba quân, hắn ở cuối thời kì tam quốc rất có tiếng tăm, tuyệt đối không thể khinh thường.

1. Ngũ Tử Lương Tướng: trong tác phẩm Tam Quốc Chí của Trần Thọ, là 5 viên tướng tài tâm phúc của Tào Ngụy, không nằm trong nội tộc họ Tào và Hạ Hầu, gồm: Trương Liêu, Nhạc Tiến, Vu Cấm, Trương Cáp, Từ Hoảng. Đây là nhân vật được tác giả Trần Thọ của Tam Quốc chí xếp.

Ngũ tử lương tướng – Wikipedia tiếng Việt

2. Trương Cáp 张郃 (Zhang He) hay còn gọi là Trương Hợp (167 - 231) tự là Tuấn Nghệ (儁乂), là một võ tướng thời Hậu Hán, có công đóng góp rất lớn cho việc Tào Tháo lập nên nhà Ngụy.

Trương Cáp – Wikipedia tiếng Việt

Nếu sớm hơn mười năm, Tào Bằng nhất định sẽ thu nạp hắn vào dưới trướng.

Nhưng hiện tại, hắn nghĩ lại liền từ bỏ ngay ý định thu phục Trương Cáp.

Nguyên nhân?

Rất đơn giản, hiện tại Trương Cáp cũng không phải là người mà Tào Bằng có thể mời chào. Hắn ở trong quân của Viên Thiệu chiến đấu vô cùng hiển hách, ngay cả Tào Tháo cũng nghe đến tên của hắn. Không giống với Cam Ninh, Trương Cáp thân là Ninh quốc Trung Lang Tướng, mặc dù không thể nói là công thành danh toại, nhưng rất có tiếng tăm bên ngoài. Tào Bằng có thể đi mời chào một người tài giỏi đang lúc thất chí như Cam Ninh, nhưng cũng không có cách nào đụng chạm một nhân vật như Trương Cáp.

Cho nên, Tào Bằng ngay cả ý nguyện gặp mặt Trương Cáp cũng không có.

Hiện tại Trương Cáp là một bộ khúc, lại không thể mời chào, không duyên cớ bị hắn nhục nhã phải không?

Hắn cũng không phải là cái loại người sau khi bị người ta thoá mạ lại còn muốn tiến lên nhã nhặn mở trói cho người. Đối mặt với Trương Cáp, chi bằng trực tiếp đem hắn đưa đến nơi của Tào Tháo. Nếu hắn đầu hàng, ngày sau tự nhiên sẽ có cơ hội giao tiếp; nếu không chịu Tào Bằng cũng cứu không được hắn. Cái gọi là mắt không thấy tâm không phiền, đối với việc không có khả năng, cũng không phải là người có thể mời chào, Tào Bằng căn bản không muốn đi hao tổn tâm tư.

Nhưng trái lại còn Điền gia...

Mọi người ở Điền gia đều có tài đức sao?

Điền Phong nói thẳng phạm thượng, Điền Phương này kiêu căng không kiêng dè gì cả.

Làm cho người ta cảm thấy hắn cũng không phải là tù binh mà giống như là một kẻ bề trên.

Tào Bằng lại càng không muốn để ý tới hắn, sau khi mời hắn ra ngoài, lại đi nằm ở trên giường.

Ngày mai, sẽ đi Trung Mưu!

---------------------

Sáng sớm hôm sau, Tào Bằng còn chưa tỉnh ngủ đã nhận được mệnh lệnh: Tào Tháo ra lệnh hắn tức khắc vượt qua Hồng Câu đi tới Trung Mưu.

Thân thể Tào Bằng còn yếu ớt, lúc đứng lên có cảm giác như trời đất quay cuồng. Tuy nhiên nếu như quân lệnh truyền đến, Tào Bằng có ngã cũng không thể từ chối.

Chẳng qua hắn sẽ không cưỡi ngựa.

Không nói đến việc Chiếu Dạ Bạch cũng bị thương, cho dù là Chiếu Dạ Bạch không có bị thương, nếu như Tào Bằng cưỡi ngựa qua sông chắc giống như người đi trên mây? Nhưng rõ ràng không có khả năng đó xảy ra. Người đóng giữ Hồng Câu đã vì hắn chuẩn bị xe ngựa từ lâu. Sau khi qua sông, Tào Bằng trực tiếp lên xe, theo một đường lắc lư, hướng về phía Trung Mưu. Trương Cáp và Điền Phương thì ngồi trên lưng ngựa cùng theo sau Tào Bằng hướng về Trung Mưu.

Nhìn qua, Trương Cáp rất bình tĩnh.

Dọc đường Điền Phương rất muốn nói chuyện với hắn nhưng Trương Cáp lại không thèm nhìn.

Đến giữa trưa, đoàn người đến phố Tập Trạch.

Tào Bằng cảm giác toàn thân choáng váng, vì thế ra lệnh cho đoàn người dừng lại ở bên đường, nghỉ ngơi một chút sẽ lại khởi hành.

Hạ Hầu Lan nâng Tào Bằng từ trên xe xuống.

Đi suốt một buổi đến trưa, tinh thần cũng không mệt mỏi, thân mình cũng dường như khôi phục không ít.

Tào Bằng đẩy Hạ Hầu Lan ra, đi vòng quanh xe ngựa một vòng. Cảm giác giống như đi trên mây như lúc sáng đã giảm bớt rất nhiều. Hắn đứng ở bên cạnh xe ngựa, hít sâu một hơi, ở tại chỗ đánh một bài Thái Cực. Bạch Hổ Thất Biến là công pháp mạnh gân mạnh cốt, chỉ có điều lại quá mức mạnh mẽ. Nếu như thể lực của Tào Bằng lúc khỏe mạnh, quả thật có thế có hiệu quả tăng cường cơ bắp. Nhưng hiện tại vẫn là Thái Cực Quyền thích hợp hơn.

Xa xa, Điền Phương nói:

- Tuấn Nghệ, ngươi cần gì phải khăng khăng một mực? Viên Thiệu kia không phải là minh chủ, gia thúc thẳng thắn khuyên can, cuối cùng lại bị giam vào trong nhà lao. Thư Thụ đô đốc cũng phái người về nhà, phân tán người trong dòng họ, mưu một đường ra khác. Ta cũng vậy, phụng tên của gia chủ, mưu tính một lối ra cho họ Điền nhà ta. Tuấn Nghệ ngươi có tài cao, nếu như quy thuận Tào Công, tiền đồ tất nhiên sáng sủa. Hơn hẳn ở dưới trướng của Viên Thiệu chịu đủ đấu đá, vất vả một hồi, kết quả là lại chỉ có thể không duyên cớ may áo cho người khác. Có câu chim khôn chọn cây lành mà đậu, người khôn phải chọn minh chủ. Ngươi có tài hoa, sao không vì mình mà tìm một tiền đồ?

Dọc đường đi, Trương Cáp vẫn chưa để ý tới Điền Phương, khi Điền Phương nói chuyện ánh mắt của hắn vẫn nhìn chằm chằm Tào Bằng đang ở bên cạnh xe.

- Hơn nữa, vì tiền đồ, sao không tìm một chỗ dựa để sống sung sướng?

- Ta...

Điền Phương còn muốn nói nữa nhưng Trương Cáp cũng không muốn nghe hắn cứ lải nhải bên tai.

Nói thật, việc làm lúc ấy của Điền Phương quả là không được quang minh lỗi lạc.

Trương Cáp tin tưởng ngươi cho nên mới để cho ngươi bảo vệ phía sau lưng. Đây là tín nhiệm tới mức nào? Nhưng khi Trương Cáp tiến vào Tháp Thôn, Điền Phương lại sai lui binh hơn mười dặm, rồi sau đó lén lút dứt bỏ binh mã, đến tìm nơi nương tựa Tào Tháo, vùi lấp Trương Cáp vào hiểm địa.

Cũng là do Trương Cáp kính trọng đức hạnh của Điền Phong, nếu không đã đấm Điền Phương từ lâu.

Nếu dùng tiêu chuẩn về đạo đức để cân nhắc, những gì Điền Phương đã làm, tuyệt đối là hành vi của kẻ tiểu nhân, hắn sao có thể hoà nhã với Điền Phương được?

Trương Cáp cất bước đi về phía Tào Bằng.

Hàn Đức và Hạ Hầu Lan lách mình ngăn lại hắn, nói:

- Trương tướng quân có ý gì?

- Trương mỗ chỉ muốn cùng vị tiểu tướng quân kia nói chuyện.

- Ngươi quen biết công tử nhà ta?

- Công tử?

Trương Cáp ngẩn ra, lộ ra vẻ ngạc nhiên, thầm nghĩ: không lẽ thiếu niên này là con của Tào Tháo?

Cũng khó trách Trương Cáp, mãi cho đến hiện tại, hắn cũng không biết rõ ràng hắn là tù binh của ai. Sau khi bị Hàn Đức bắt làm tù binh, Trương Cáp liền bị dây thừng trói chặt đem tạm giam. Lúc ấy Hàn Đức bận về việc qua sông, cũng không có thời gian cùng hắn nói chuyện. Sau lại Tào Bằng trở về, Trương Cáp và Điền Phương lại bị ném vào một cái lều nhỏ tạm giam lại. Xung quanh tất cả đều là vệ sĩ Hắc Mạo, bọn họ cũng chạy không được.

Ngoại trừ bình thường hai bữa cơm, không ai để ý tới Trương Cáp.

Trương Cáp thật sự không kiên nhẫn nói chuyện cùng Điền Phương, lại thấy Tào Bằng biểu diễn một bộ Thái Cực lưu loát sinh động như mây bay nước chảy. Hình như có điều ảo diệu ở trong đó, vì thế trong lòng nảy sinh tò mò.

Nhưng khi nghe Hàn Đức hỏi, hắn đã có chút xấu hổ.

Trận đánh này thật sự là uất ức.

Bị người một nhà bán đứng cũng thôi đi. Xấu hổ nhất chính là ngay cả mình là tù binh của ai hắn cũng không biết được.

Chỉ biết là người bắt hắn tên là Cam Ninh, người đàn ông trước mắt gọi là Hàn Đức.

Hắn cười khổ nói:

/731

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status