Tào Tặc

Chương 349: Lên sân khấu

/731


Sau khi Bộ Chất thuận lợi đến Hải Tây, vẫn chưa có hành động gì đặc biệt.

Mọi chuyện vẫn như khi Đặng Tắc còn ở Hải Tây, đồn điền, khai hoang, chế tài về biển… Sau khi Khúc Dương, Y Lô cũng được quy về Hải Tây, một Hải Tây lớn hơn đã hình thành.

Hiện giờ, toàn bộ đại Hải Tây có hơn hai mươi vạn nhân khẩu, rải rắc khắp huyện Hải Tây, huyện Khúc Dương và huyện Y Lô, hình thành một khu vực cực kỳ phồn vinh, thậm chí đến Từ Mậu cũng phải tán thưởng.

Đầu năm, theo lời mời của Từ Lý, cửu đại hành của Hải Tây sẽ nhập vào Hạ Bì, gia tăng sức ảnh hưởng của Hải Tây.

Sau khi Bộ Chất tiếp nhận Hải Tây, y được rất nhiều lão thần tử ủng hộ. Đám người Vương Mãi, Phan Chương và Chu Thương đều ủng hộ y. Y Lô trưởng Đặng Chi dù có không bằng lòng nhưng cũg buộc phải cúi đầu, tán thành trước sự mạnh mẽ, cứng rắn của Bộ Chất.

Sau đó, chín đại hành hội của Hải Tây đều tỏ vẻ ủng hộ Bộ Chất, nhờ đó, sự thay đổi chính quyền của Hải Tây dần bình ổn trở lại.

Vấn đề của Bộ Chất có liên quan đến cửu đại hành hội của Hải Tây.

-Trải qua bốn năm, cửu đại hành hội bắt đầu đến thời kỳ khuếch trương thế lực. Bọn họ chẳng những giúp thương thị của ba huyện Hải Tây ổn định mà còn dần dần khiến Hoài Âm, Xạ Dương phát triển thương nghiệp buôn muối. Hồi đầu năm, khi hành hội được lập ở Hạ Bi, đại hành hội càng trở thành tổ chức thương thị lớn nhất hai vùng đất Hoài Nam và Hoài Bắc. Từ năm trước, bọn họ đã bắt đầu hợp tác với Nhã Dương, lại nhờ có Đào Dương hỗ trợ mà kiếm được càng nhiều lợi nhuận hơn nữa. Chỉ có điều, việc kinh thương giữa hai vùng đất này càng ngày thường xuyên hơn, lượng hàng hóa xuất nhập và tiền vốn lưu động cũng tăng theo. Một năm trước, kim ngạch giao dịch của Hải Tây và Tuy Dương lên tới hơn bảy ngàn bốn trăm vạn tiền. Đầu năm sau, lượng giao dịch lại tăng lên nhiều nữa. Tuy nói lúc trước, Lưu Bị khởi sự ở quận Đông Hải nhưng không hề ảnh hưởng nhiều lắm đến cửu đại hành hội nhưng sau khi lượng giao dịch tăng lên, có rất nhiều vấn đề đã xuất hiện, tình thế đã rất cấp bách.

-Ví như vấn đề gì?

Tào Bằng hỏi.

-Ví như cướp tiền.

-Cướp tiền? Cướp thế nào?

Đặng Tắc cười khổ một tiếng:

-Đệ cũng biết đầu năm nay Hoàng Chỉnh của Kim thị hành từng có ý đồ thu mua một lượng hàng hóa của Tuy Dương. Kim ngạch giao dịch này gần ngàn vạn tiền, nhưng chỉ là vận chuyển tiền, ước tính sử dụng hơn mười chiếc xe, gần năm mươi con ngựa chuyển đồ. Hoàng Chỉnh nói đợi chợ muối năm nay mở cửa thì nhất định giao dịch kim ngạch sẽ vượt trăm triệu, vận chuyển đường dài thật sự rất nguy hiểm.

Từ Hải Tây đến Tuy Dương có hai con đường.

Một là đi qua quận Bành Thành ở Thái Sơn, đi vào Sung Châu để đến Trần Lưu, qua Quan Độ đến Tuy Dương. Con đường còn lại là đi từ Từ huyện, qua Nhữ Nam, Lương quận, Trần quận, thông qua Dĩnh Xuyên, Tự Y Khuyết Quan đến Tuy Dương. Bất kể là đi đường nào thì lộ trình cũng đều rất dài, vả lại còn rất khó đi.

Mặc dù dưới sự cai trị của Tào Tháo, nạn trộm cướp đã giảm bớt rất nhiều, nhưng trên đường vẫn còn rất nhiều thổ phỉ.

Đám thổ phỉ đó xuống núi để cướp của, vào núi làm giặc cỏ, hành tung quỷ dị, rất khó tiêu diệt tận gốc. Vì thế, mỗi một lần lặn lội vận chuyển đường xa đều phải xuất mấy trăm, thậm chí hơn một ngàn người theo bảo vệ. Nhưng cũng vì chuyện này mà rất nhiều thương buôn phải đau đầu suy tính.

Vì thế, không ít thương buôn dù biết rõ buôn bán ở Tuy Dương rất nhiều ích lợi, nhưng lại đành phải dừng lại.

Sau khi Bộ Chất tiếp chưởng Hải Tây, liền lập tức đối mặt với chuyện phiền toái này. Cửu đại hành hội của Hải Tây muốn nắm giữ Kim Sơn mà không được, thật sự là vô cùng tiếc nuối. Thế nên, sau khi cửu đại hành hội cùng bàn luận, liền bàn nhau tìm tới Bộ Chất. Tuy nói hiện tại bọn họ đang trấn thủ Hạ Bi, về lý thuyết mà nói có thể tìm Từ Hinh thảo luận, nhưng theo cảm tính, bọn họ vẫn muốn đến bàn bạc ở Hải Tây hơn.

Bộ Chất cũng rất đau đầu với vấn đề này.

Lại nói tiếp, sau khi y nhậm chức, khó khăn không hề ít hơn so với Đặng Tắc lúc trước tí nào.

Đặng Tắc từ hai bàn tay trắng mà cuối cùng hùng bá Hải Tây. Còn Bộ Chất thì sao? Khi y vừa mới nhậm chức, loạn Lưu Bị đã xảy ra, rồi sau đó lại phải đối mặt với một vấn đề hóc búa như vậy.

Phiền toái nhất là trước y Đặng Tắc đã làm rất tốt, được đánh giá rất cao. Thế cho nên nếu Bộ Chất không thể giải quyết những chuyện phiền toái này, hoặc ít ra là làm giảm bớt vấn đề này, nhất định sẽ ảnh hưởng đến danh dự của y, sau này sẽ càng thêm nhiều khó khăn hơn nữa.

Bộ Chất là do Tào Bằng tiến cử.

Ở một góc độ nào đó y là gia thần của Tào Bằng.

Từng hành động, cử chỉ của y đều đại diện cho quyền lợi của Tào Bằng.

Những người như Từ Lý và Trần Đăng chẳng nhẽ không bận tâm đến Hải Tây sao? Từ Lý vốn là người Hải Tây, tình cảm đối với nơi này còn sâu đậm hơn Trần Đăng.

Lúc trước, khi Đặng Tắc phải đi, Từ Lý và Trần Đăng cũng từng tiến cử người khác.

Nhưng cuối cùng Tào Tháo vẫn đồng ý với ý kiến "Đề cử người hiền không cần tránh người thân" của Tào Bằng, để Bộ Chất làm.

Nếu Bộ Chất làm không tốt, sẽ khiến Tào Bằng mất mặt. Quan trọng hơn nữa là nếu y làm không tốt, ắt sẽ ảnh hưởng đến tầm vóc của Tào Bằng ở Hải Tây. Đây mới thực sự là phiền toái lớn nhất. Hàng năm, ba phần lợi nhuận của Hải Tây dù sao cũng thuộc quyền sở hữu của Tào Bằng.

Cùng đường, Bộ Chất đành phải nhờ Đặng Tắc xin Tào Bằng chỉ giáo cho.

Tào Bằng nghe Đặng Tắc nói xong, không khỏi trợn mắt, há hốc mồm.

Thật ra hắn biết hiện giờ Hải Tây đang rất phát triển nhưng không ngờ lại tốt đến như vậy.

Hơn bảy ngàn bốn trăm vạn tiền, gần một trăm ngàn quan.

Nghe thì cảm giác như không nhiều lắm, hơn nữa còn là kim ngạch giao dịch nhưng cũng phải biết rằng mới bốn năm trước thôi, nhân khẩu của Hải Tây chỉ chừng hai, ba vạn người, là một tiểu huyện hoang vắng. Nghe Đặng Tắc nói thì Hải Tây đang trong giai đoạn phát triển rực rỡ, chỉ riêng giao dịch muối, triều đình đã thu được hai hai ngàn vạn tiền thuế. Đây là con số đáng sợ đến thế nào chứ? Nếu tính cả các loại thuế má khác nữa cùng với các nguồn thu ngầm khác, thu nhập từ thuế năm nay của Hải Tây có thể đạt đến năm mươi triệu, thậm chí còn nhiều hơn nữa.

Tào Bằng hít một hơi lạnh!

Hắn cũng ý thức được sự phát triển của Hải Tây đã có dấu hiệu mất cân bằng.

Chỉ riêng vấn đề vận chuyển này thôi đã không dễ dàng giải quyết rồi.

Nhưng vấn đề là hắn có thể có cách gì đây?

-Tỷ phu, chuyện này nhất thời ta cũng chưa thể có cao kiến gì cả. Huynh để cho ta vài ngày cẩn thận suy nghĩ đã. Nếu thật không có cách gì, huynh hãy liên hệ với huynh trưởng, xem y có thể có cách gì không. Y hiểu biết rộng, gia tộc lại lớn, biết đâu sẽ có chủ ý gì đấy.

-Được, ta cũng nghĩ như thế. Để mai ta sẽ bảo Cự Nghiệp thúc đi đến Nhã Dương một chuyến, hỏi thăm Trần huyện lệnh xem sao.

Đặng Tắc biết Tào Bằng không phải có ý thoái thác.

Nhưng chuyện này đúng là phiền toái thật, không thể vừa nghe đã nghĩ ra sách lược được.

Bộ Chất nào phải kẻ đầu đường xó chợ, y còn phải đau đầu, nói gì đến Tào Bằng? Cho dù Tào Bằng có thể nghĩ ra cách thật thì cũng cần có một chút thời gian.

Đặng Tắc đưa cho Tào Bằng một chén rượu đầy, nhẹ giọng hỏi:

-A Phúc, chủ công rốt cuộc có ý gì?

-Ừ?

-Ta muốn nói người định giam đệ đến bao giờ?

Tào Bằng nghe thấy thế gãi gãi đầu, cười khổ.

-Tâm tư của chủ công sao huynh và ta có thể đoán ra được? Tai họa lần này ta gây ra khá lớn, e rằng chủ công cũng rất khó xử. Nhưng ta nghĩ có lẽ ta sẽ không nguy hiểm đến tính mạng đâu, nếu không chủ công đã sớm nói rồi. Sở dĩ giờ chủ công chưa nói gì, chỉ sợ là đang chờ cơ hội để giải vây mà thôi. Tỷ phu, huynh đừng lo lắng. Nếu ta bị cực hình, Phục Hoàn cũng chẳng chịu nổi đâu. Giờ hai chúng ta đều đang ngồi chung một thuyền, ta chết, y cũng chết; y sống, ta nhất định có thể sống. Đúng là Phục Hoàn y là quốc trượng, ta có đổi mạng với y cũng chẳng thiệt. Ha ha, bệ hạ cũng không trơ mắt nhìn Phục Hoàn bị giết đâu, cho nên sớm muộn gì người cũng phải quyết định. Chủ công giờ có lẽ đang chờ bệ hạ ra chỉ rồi mới hành động.

Gương mặt Đặng Tắc thoáng vẻ đau buồn.

-Huynh đừng sợ, đêm dài lắm mộng!

Giơ chén rượu lên, Tào Bằng và Đặng Tắc mời rượu nhau, rồi uống một hơi cạn sạch.

Ngoài cửa sổ, trăng sáng vằng vặc.

Ánh trăng sáng tỏ xuyên qua khung cửa sổ nhỏ, tản mát trong phòng lao.

Bên ngoài nhà lao là một ao sen. Về đêm, tiếng ếch kêu ộp oạp vang cả ao sen.

-Tỷ phu, lần này huynh trở về có được sắp xếp gì chưa?

-Có, ta đã gặp Tuân thượng thư rồi. Ta sẽ ở nhà nghỉ ngơi ba ngày, rồi đi đến Mai Sơn, đảm nhiệm chức Mai Sơn trưởng.

-Chỉ nhậm chức Mai Sơn trưởng thôi sao?

Đặng Tắc cười:

-Còn kiêm cả chức hành quân tư mã nữa.

-Hành quân tư mã cho ai?

-Văn Trường.

-Ngụy đại ca ư?

Đặng Tắc gật đầu, nói:

-Đúng vậy, chính là Ngụy Diên.

Giờ gã đảm nhiệm chức Mai Sơn giáo úy, lĩnh quân đóng bên bờ Mai Sơn. Bạn đang xem tại

/731

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status