- Thượng phẩm! Quả nhiên là thượng phẩm. - Phong Huống nhìn chiếc chùy trong tay mà không che dấu chút tán thưởng nào.
Doanh Thừa Phong hơi nhún vai, chẳng qua chỉ là một kiện thượng phẩm linh khí mà thôi, vật như thế này ở trong tay hắn cớ tới hơn trăm cái, hắn tập mãi cũng thành thói quen.
Dưới bố cục do Trí Linh thiết kế, nếu như không phải là thượng phẩm mới là chuyện khiến người ta phải giật mình.
- Ài! Thừa Phong! Thiên phú của ngươi còn trên cả dự đoán của ta. - Phong Huống hài lòng gật đầu, cười nói:
- Lúc đầu lão phu chỉ đoán trong tinh thần lực lượng của ngươi có ẩn chứa chút ít sát khí chi lực mà thôi, nhưng hiện giờ xem ra lão phu đã quá coi thường ngươi rồi.
Doanh Thừa Phong nhẹ giọng nói:
- Đa tạ sư tổ khích lệ. Gia sư từng nói qua vãn bối chỉ có một chút tiểu thiên phú trên Linh Văn chi đạo mà thôi, cho nên đối với cơ sở tu luyện có trợ giúp được chút ít.
Phong Huống mỉm cười nói:
- Sư phụ ngươi nói khiêm tốn đó thôi. Cái gì mà chỉ trợ giúp một chút chứ.... Ha ha.... Ngươi có thiên phú như vậy là rất giỏi rồi, ngày sau trong quá trình ngươi tu luyện Linh Đạo nó sẽ mang tới cho ngươi rất nhiều điều ngạc nhiên lẫn vui mừng.
Doanh Thừa Phong khẽ gật đầu, rất đồng ý với những lời này. Trí Linh mang tới cho hắn những vui mừng và ngạc nhiên cũng không phải ít, hắn cũng rất chờ mong có thể ở trên người này đào móc ra được càng nhiều những thứ hữu dụng.
Phong Huống trầm ngâm một chút, nói:
- Cơ sở của ngươi đã vững chắc, lão phu sẽ đem phương pháp tâm đắc nhất trong đoán tạo truyền lại cho ngươi.
Ánh mắt Doanh Thừa Phong sáng ngời lên, nói:
- Sư tổ! Ngài nói là phương pháp quán linh sát khí vào linh khí?
- Không sai. - Phong Huống cười a a gật đầu, nói:
- Ngươi muốn học chứ?
Doanh Thừa Phong liên tục gật đầu, nói:
- Đương nhiên muốn. - Hắn hướng về phía Phong Huống vái một cái thật sâu, thật lòng nói:
- Đa tạ sư tổ.
Phong Huống phất tay nói:
- Không cần khách khí. Những kỹ năng này của lão phu nếu không được truyền lại thì sợ rằng sau này lão phu sẽ phải đem nó xuống mồ. - Lão vẫy tay, đem một thanh trường kiếm phổ thông hút vào trong tay, đồng thời móc ra từ trong người một viên Phong Linh Thạch, nói:
- Cầm lấy. Ngươi thử xem có thể chuyển sát khí vào trong đó không.
Doanh Thừa Phong hơi giật mình, hắn cười khô rnois:
- Sư thúc! Thật không dám dấu diếm ngài, đệ tử từng nhiều lần thử qua, tuy rằng trong lực lượng tinh thần ẩn chứa sát khí mãnh liệt, nhưng cỗ khí tức này căn bản không thể truyền ra ngoài.
Phong Huống cười dài một tiếng, nói:
- Vô nghĩa. Sát khí của ngươi ẩn chứa ở trong lực lượng tinh thần làm sao có thể sử dụng phương pháp bình thường để ngưng tụ ra bên ngoài.
Doanh Thừa Phong gãi gãi đầu, hơi có chút khó xử nói:
- Như vậy đệ tử phải làm thế nào?
Phong Huống đưa cho hắn thanh trường kiếm trong, nói:
- Ta bảo ngươi thử, ngươi cứ thử đi, nói nhiều như vậy làm gì.
Doanh Thừa Phong hơi có chút bất đắc dĩ ứng tiếng, hắn nhẹ nhàng hít sâu một hơi, trong đầu hồi tưởng lại lúc mình giết chóc ở Bức Huyệt và Lang Cốc.
Ngay sau đó, ánh mắt hắn lập tức trở nên linh hoạt, sắc bén, tinh khí thần xảy ra biến hóa kịch liệt, phảng phất như đột nhiên một lão nông dân vốn an nhàn không tranh giành quyền thế biến thành một tên tướng lĩnh dày dạn sa trường, đem toàn bộ khí tức tiềm ẩn trong cơ thể nhiều năm bức ra.
Phong Huống chậm rãi gật đầu, chút sát khí của Doanh Thừa Phong tự nhiên không thể uy hiếp được lão. Nhưng lão phỏng đoán, thông qua quá trình biến hóa này có thể thấy Doanh Thừa Phong đối với khả năng khống chế sát khí vượt xa sự tưởng tượng của lão.
Điều này làm cho lão cảm thấy rất vui mừng, tiểu tử này tuổi còn trẻ như vậy không ngờ lại mang tới cho lão nhiều ngạc nhiên, vui mừng như thế.
Sát khí mãnh liệt ẩn chứa trong lực lượng tinh thần mạnh mẽ lao tới trường kiếm và Phong Linh Thạch, vì quán linh cho trường kiếm rất nhiều cho nên hắn giống như đã thành thói quen. Nhưng lúc này tinh thần lực của hắn mạnh mẽ tiến vào Phong Linh Thạch, thì lại hơi ngẩng người ra, chỉ thiếu chút nữa tinh thần lực lượng bị tán loạn.
Phong Linh Thạch trong tay hắn cũng không phải là Công Kích Chi Thạch bình thường như tưởng tượng, mà ẩn chưa trong viên Phong Linh Thạch này không ngờ lại ẩn chứa một tia sát khí cường đại.
Chỉ trong nháy mắt, Doanh Thừa Phong đã biết cỗ sát khí này chính là từ bản thân Phong Huống sư tổ.
Dường như cảm ứng được sự biến hóa của tinh thần lực của hắn, thanh âm của Phong Huống chợt truyền vào tai hắn.
- Sát Khí là một loại căn nguyên của tinh thần lực, căn bản không thể trực tiếp dung nhập vào vũ khí. Biện pháp duy nhất chính là đem sát khí đưa vào Phong Linh Thạch, hình thành một loại thuộc tính mới. Ngươi... Đã hiểu chưa?
Doanh Thừa Phong chậm rãi gật đầu, trong lòng không khỏi cảm thấy mừng như điên.
Nếu để cho hắn tự mình tìm tòi thì có lẽ cũng có thể phát hiện ra, nhưng mà không biết phải thất bại bao nhiêu lần mới có thể ngẫu nhiên lĩnh ngộ được chuyện này.
Nhưng sau khi được Phong Huống chỉ điểm, giống như dùng một ngón tay chọc vào lớp giấy, lập tức khiến hắn có thể hiểu được điểm mấu chốt trong đó.
Chẳng qua, lúc này hắn cũng không có thời gian để chúc mừng, mà kiệt lực thu liễm lại tâm thần, đem Sát Khí Chi Lực ẩn chứa trong Phong Linh Thạch đặc thù kia truyền vào trong trường kiếm.
Cỗ sát khi kia cũng không phải là sát khí của bản thân hắn, tuy rằng Phong Huống khi đem phong ấn nó vào bên trong đã cẩn thận áp chế nó ở mức thấp nhất, nhưng đối với Doanh Thừa Phong mà nói muốn thuận lợi dẫn dắt nó đi ra thì cũng là chuyện tương đối khó khăn.
Nhưng mà, ở trong đầu Doanh Thừa Phong lại có một tồn tại nghịch thiên.
Trí Linh lập tức hành động, nó điên cuồng lấy mẫu chân khí của Doanh Thừa Phong, dùng một loại tốc độ vô tiền khoáng hậu bắt đầu tiến hành tính toán.
Cảm thụ được chân khí trong cơ thể nhanh chóng giảm bớt, trong lòng Doanh Thừa Phong không khỏi cười khổ.
Tuy rằng tu vi chân khí của hắn hơn hẳn lúc trước, nhưng tốc độ lấy mẫu chân khí của Trí Linh đồng dạng cũng tăng lên rất nhiều. Đặc biệt là ở trong thời khắc mấu chốt này thì tốc độ lấy mẫu của nó cũng khiến cho hắn phải lo lắng.
Đương nhiên, khẳng khái trả giá thì cũng nhận được thù lao tương ứng, chỉ trong một lúc, Trí Linh đã tính toán ra tần suất của cỗ sát khí kia và tiến hành thay đổi.
Chân khí của Doanh Thừa Phong dung nhập vào Phong Linh Thạch dần xảy ra biến đổi tinh tế, có xu hướng dựa theo dao động bên trong mà thay đổi.
Ở bên cạnh hắn, Phong Huống trợn tròn mắt, ánh mắt toát ra vẻ khó tin.
Là Linh Đạo cường giả chân chính, lão tự nhiên cảm ứng được biến hóa dù là nhỏ nhất xảy ra ở trên người Doanh Thừa Phong.
Từ lúc mới bắt đầu, khi tinh thần lực lượng tiếp xúc với Phong Linh Thạch, sau đó xảy ra biến đổi rất nhỏ thời gian cũng không dài, vẻn vẹn chỉ một khắc đồng hồ mà thôi.
Tốc độ này tuy rằng rất nhanh, như Phong Huống biết bản thân mình có thể làm tốt hơn.
Nhưng mà, chân chính làm cho lão phải giật mình chính là Doanh Thừa Phong lại có thể điều chỉnh tinh thần lực lượng của mình theo một tần suất nhất định.
Cái này mới chính là điều khiến cho lão không thể tin nổi.
Thay đổi thuộc tính lực lượng tinh thần, dù chỉ là thay đổi một ít cũng không phải là chuyện dễ dàng. Có thể làm được điều này đều là những cường giả sư cấp trở lên.
Ở dưới Sư cấp, khí lực nhân loại khó có thể chống đỡ được loại thay đổi cường độ như thế này.
Nhưng bất kể lão nhìn thế nào thì tu vi chân khí của Doanh Thừa Phong cũng chỉ vẻn vẹn là thất tầng mà thôi. Ở trình độ này mà có thể điều chỉnh tinh thần lực lượng, tuy rằng biên độ cực nhỏ bé, nhưng cũng là chuyện tương đối rung động.
Chẳng qua, chuyện phát sinh tiếp theo còn làm cho lão phải líu lưỡi lại, khó có thể khống chế được mình.
Ngay khi Doanh Thừa Phong điều chỉnh lực lượng tinh thần, Sát Khí Chi Lực ẩn chứa trong Phong Linh Thạch lập tức tuôn ra, tiến vào trong trường kiếm.
Phong Huống chọn lựa chính là một thanh trường kiếm được khắc đồ án linh văn cơ bản nhất, cho nên khi linh tính lực lượng của một thuộc tính tiến vào. Đồ án linh văn trên thân kiếm lập tức sáng lên, giống như mặt đất khô cằn đột nhiên gặp một cơn mưa làm cho dịu hẳn đi, phóng xuất ra sinh cơ bừng bừng.
Phong Huống thở dài một hơi, trong miệng không ngừng lẩm bẩm:
- Không có khả năng. Đây là sát khí của lão phu a. Hắn làm sao lại có thể làm được.
Quán linh cho trường kiếm là một chuyện tương đối khó khăn, nhưng đối với Doanh Thừa Phong hiện giờ mà nói thì điều này cũng không còn khó nữa. Khi đem hơn nửa lực lượng trong Phong Linh Thạch dung nhập vào đồ án linh văn, đồ án linh văn trên thanh trường kiếm cuối cùng cũng tràn đầy, không thể tiếp tục dung nhập nữa.
Cổ tay nhẹ rung lên, lực lượng tinh thần chậm rãi thu lại, chút lực lượng còn lại trong Phong Linh Thạch dường như có chút không cam lòng, nhưng do không có cái gì dẫn dắt cho nên chỉ đành bất đắc dĩ quay trở về.
Doanh Thừa Phong mở mắt ra, đưa thanh trường kiếm lên nói:
- Sư tổ! Đệ tử đã hoàn thành.
Phong Huống mặt không chút thay đổi nhìn hắn, ánh mắt lộ ra vài phần cổ quái.
Doanh Thừa Phong bị lão nhìn như vậy thì trong lòng có chút sợ hãi, cẩn thận hỏi:
- Sư tổ! Đệ tử làm gì sao sao?
Phong Huống hừ nhẹ một tiếng, nói:
- Người làm rất tốt.
Bỗng nhiên, một đạo tiếng chuông trong trẻo từ phía xa vang lên, Phong Huống kinh ngạc quay đầu nhìn ra ngoài. Hàng lông mày của lão hơi nhăn lại, từ trong người lấy ra một quyển sách dày, nói:
- Thừa Phong! Đây là tâm đắc tu luyện của lão phu, ngươi cầm lấy xem trước, có chỗ nào không hiểu có thể hỏi ta.
Doanh Thừa Phong ứng tiếng, vui mừng nhận lấy.
Phong Huống cao giọng, nói:
- Ngươi đâu? Mang Doanh thiếu gia tới Nhã Hiên Các nghỉ ngơi.
Ngoài cửa lập tức xuất hiện một vị nam tử, đây chính là một trong những người canh giác khố phòng. Chỉ có điều, khi hắn nghe thấy phong Huống gọi Doanh Thừa Phong là thiếu gia, hơn nữa còn an bài ở Nhã Hiên Các thì thái độ lập tức trở nên cực kỳ cung kính.
Doanh Thừa Phong cầm bộ sách như trí bảo rời khỏi khố phòng, còn Phong Huống thì chần chờ nửa ngày, đem chiếc chùy và thanh trường kiếm thu hồi lại, thân hình hơi lóe lên một cái đã rời khỏi.
Tuổi của lão tuy rằng đã lớn, nhưng tốc độ lại như bay, so với một thiếu niên bình thường di chuyển còn nhanh hơn rất nhiều.
Chẳng bao lâu, lão đi tới bên ngoài một chiếc tường vây.
Dưới bức tường đứng vững ở đây không biết bao nhiêu năm tháng, ngay cả lão cũng cảm nhận được một tia hàn ý.
Lão cẩn thận tiến lên gõ cửa, cánh cửa mở ra, một tên đệ tử cung kính đón hắn vào bên trong.
Phong Huống khá quen thuộc với nơi này, cuối cùng cũng đi tới trước một căn thảo phòng.
- Phong sư đệ! Ngươi tới tìm ta có chuyện gì?
- Sư huynh! Ta muốn cho huynh xem một đồ vật.
- A? Có thể làm cho ngươi động tâm như vậy thật đúng là làm cho vi huynh muốn mở rộng tầm mắt.
Phong Huống bật cười, hắn nói:
- Sư huynh! Tiểu đệ bảo đảm huynh sẽ không thất vọng.
Lão đẩy cửa tiến vào trong căn thảo phòng, mà ngay khi lão đóng cửa phòng lại, toàn bộ không gian bên trong tựa như dừng lại một chút. Căn thảo phòng phảng phất như có một loại lực lượng thần bí có thể đem thế giới bên trong và bên ngoài hoàn toàn tách ra.
/981
|