Thở dài một hơi, Doanh Thừa Phong rút trường thương ra khỏi thi thể của Đan Siêu.
Khi trường thương của hắn thoát ly khỏi thi thể Đan Siêu, thi thể của hắn giống như mất đi cái chống đỡ đổ nhào xuống mặt đất. Phía sau lại một lần nữa truyền tới những tiếng kêu chói tai của đàn dơi, vô số con ngửi được mùi hương lạ chen chúc bay tới.
Doanh Thừa Phong quay đầu lại nhìn, hắn hơi nhíu mày lại, tự nói:
- Giết cũng không hết! Hừ! Hiện tại lại không cần dùng tới các ngươi nữa.
Quả thật, số lượng dơi chết trong tay hắn đến giờ đếm không thể hết được, nhưng trong Cửu Khúc Thập Bát Loan này thì chúng cũng nhiều vô kể.
Khi cùng với đám người Đan Siêu đánh một trận, những con dơi này là nguồn cung cấp chân khí cho Doanh Thừa Phong, hắn sở dĩ có thể chiến thắng chính là nhờ vào chúng. Khi đó, Doanh Thừa Phong mong muốn dơi càng nhiều càng tốt, nhưng hiện giờ chiến đấu đã chấm dứt, hắn tự nhiên không thích gặp với chúng nó. Nếu những con dơi này có trí tuệ, hơn nữa có thể lý giải suy nghĩ của Doanh Thừa Phong, khẳng định sẽ khóc không còn nước mắt, hơn nữa còn khinh thường thái độ làm người của hắn.
Đảo ánh mắt, Doanh Thừa Phong thu lại trường thương, chân khí nhanh chóng vận chuyển vào tron bộ đồ linh giáp, kích phát ra uy lực của nó. Lập tức, ánh sáng quanh người hắn phóng rộng ra, bao phủ xung quanh thân hình một trượng.
Ở trong phạm vi này, nhiệt độ nhanh chóng giảm xuống, những con dơi bay lại gần hắn lập tức run rẩy, động tác cứng ngắc rồi ngã xuống.
Tuy rằng chúng nó cố vẫy động đôi cánh, nhưng chỉ phí công mà thôi, căn bản không thể nào tới gần Doanh Thừa Phong.
Đây là uy lực cường đại của bộ đồ linh khí, có thứ này bên người thì những con dơi này đừng nói là cắn vào được thân thể hắn, cho dù là tới gần hắn cũng không được.
Đương nhiên, bộ đồ làm bằng da này có thể phát động được Băng hệ lực lượng thì bản thân hắn cũng phải tiêu hao chân khí không hề ít. Nếu không có Thiết Linh Chi Lực ẩn chứa trong Phách Vương Thương phối hợp, Doanh Thừa Phong cũng không dám xa xỉ.
Thân hình hắn chợt lóe lên đã đi tới bên người Đan Siêu, tìm tòi trên thi thể của hắn, nhưng không phát hiện ra có thứ gì đáng để hắn coi trọng.
Kỳ thật, trên người Đan Siêu vốn có một chiếc linh giáp, nhưng đáng tiếc chính là nó bị ám khí bá đạo của Doanh Thừa Phong phá hủy. Linh giáp cấp độ này không thể chống đỡ lại được lực phá hủy của loại ám khí này, ngược lại bị nó phá thành từng mảnh nhỏ.
Nếu linh giáp cũng bị hủy, như vậy những vật tùy thân theo người càng không cần phải nói.
Trầm ngâm một lát, Doanh Thừa Phong lập tức đưa ra quyết định.
Nếu Đan Siêu vẫn chưa chết như vậy bắt sống đem về để tìm hiểu kẻ chủ mưu sau lưng, nhưng Đan Siêu đã tình nguyện chết trận chứ không muốn phản bội Trương gia thì dù mang theo xác hắn trở về cũng không thể chứng minh được điều gì.
Hừ nhẹ một tiếng, hắn nắm tay lại thành quyền, mạnh mẽ đấm thẳng về phía trước.
Theo quả đấm hắn tung ra về phía trước dần ngưng tụ lại thành một ngọn lửa, khi nó bao phủ lấy thi thể Đan Siêu rồi ngay lập tức thiêu đốt.
Thân hình vừa chuyển, hắn lao nhanh về phía một thông đạo, sau một lát đã lượn một vòng chiến trường, đem toàn bộ thi thể tiêu hủy đi.
Ở trong Cửu Khúc Thập Bát Loan, chuyện có người chết là điều rất bình thường, những thi thể này cho dù là để lại ở trong này cũng không cần phải quan tâm, xác xuất bị người khác phát hiện ra là cực kỳ nhỏ bé. Mà trải qua một lúc bị đốt, cho dù là đại la kim tiên tới đây cũng đừng mong có thể từ trên đó nhận ra được lai lịch những người này.
Làm xong hết thảy những thứ này, Doanh Thừa Phong thu hồi trường thương, tốc độ nhanh nhất rời khỏi Cửu Khúc Thập Bát Loan.
Tuy rằng phần đông những con dơi này, hắn có thể thông qua giết chóng để đề cao sát khí và tu vi bản thân, nhưng giờ phút này đan điền của hắn đã cuồn cuộn không ngừng. Cho dù là có lòng tham đi nữa thì cũng không dám dễ dàng hấp thu thêm những chân khí này.
Lúc hắn rời khỏi Cửu Khúc Thập Bát Loan, những con dơi đang đuổi theo không dám tiến ra ngoài, chúng chỉ ở bên trong kêu lên những tiếng đinh tai nhức óc. Doanh Thừa Phong mỉm cười quay đầu nhìn lại, hắn thuận tay đưa vào người lấy ra một chiếc bình ngọc.
Bức Huyệt đối với người ta là chỗ khủng bố, nhưng đối với hắn chính là một vùng đất tốt, ngày sau nhất định sẽ quay trở lại đây một lần nữa. Mà mùi hương kỳ lạ trong bình ngọc này tuyệt đối có thể trở thành đòn sát thủ trong tay hắn ở đây.
Nhanh chóng di chuyển, Doanh Thừa Phong rất nhanh rời khỏi Long Đầu Nham, hắn cũng không tiến vào trong Long Nham Trấn, mà ở bên ngoài tìm một chỗ yên tĩnh để đả tọa.
Khi thuận lợi đánh chết mấy tên võ sĩ kia, Phách Vương Thương đã phát huy được năng lực đặc thù vô cùng nhuần nhuyễn.
Một lượng lớn chân khí mạnh mẽ tiến vào trong thân thể hắn, đặc biệt là khi hấp thu được chân khí từ trên người tên võ sĩ họ Trương và Đan Siêu đã vượt ra ngoài dự liệu của hắn.
Chân khí cường đại như vậy ở trong đan điên, chảy theo kinh mạch không có lúc nào yên tĩnh, Doanh Thừa Phong có thể kiên trì với số lượng chân khí như này đã là tới cực hạn rồi.
Lúc này khi vừa ngồi xuống, chân khí trong cơ thể hắn liền trở nên điên cuồng, như thủy triều dâng lên, từng đợt từng đợt tấn công, dường như muốn phá vỡ đan điền và kinh mạch của hắn.
Hít sâu một hơi, Doanh Thừa Phong tập trung tinh thần lực lượng một cách cao độ.
Linh Sư cường đại nhất không phải bởi vì chân khí của bọn họ mà là tinh thần lực lượng hùng mạnh hơn những võ sĩ bình thường. Hơn nữa, dưới sự khống chế của lực lượng tinh thần, chân khí của bọn hắn vận chuyển tinh diệu hơn xa những người luyện võ kia.
Lúc này, được Doanh Thừa Phong dùng lực lượng tinh thần khống chế, chân khí trong cơ thể hắn vốn gần như không thể khống chế được cũng dần chậm rãi bình thường trở lại.
Giống như một con ngựa tốt nhưng bất trị thì một khi khoác lên lưng chiếc yên ngựa thì vẫn khó có thể thoát khỏi tình cảnh bị kỵ sĩ khống chế.
Cẩn thận cảm ứng sự biến hóa của chân khí trong cơ thể, sắc mặt Doanh Thừa Phong thay đổi, thật lâu sau mới trầm giọng nói:
- Trí Linh! Cảm ơn.
Chân khí trong cơ thể hắn cường đại vượt xa khỏi dự đoán của hắn, nếu như không có Trí Linh âm thầm điều hòa, hắn tuyệt đối không thể kiên trì tới bây giờ.
- Không cần khách khí, ta cũng vì mình mà thôi. - Thanh âm Trí Linh chậm rãi vang lên:
- Chẳng qua, ta đề nghị sau này nếu hấp thu chân khí cần phải kiềm chế tốt một chút, ăn một lần cũng không thể béo ngay lên được.
Doanh Thừa Phong trợn tròn mắt, thầm nghĩ trong lòng: Ta không nghe lầm chứ? Trí Linh không ngờ lại dùng giọng vui đùa để nói chuyện.
Từ trước tới nay, Trí Linh biểu hiện tương đối cứng nhắc, mặc dù đã có một số biểu hiện nhân tính, nhưng có thể nói ra lời hài hước như vậy cũng khiến cho hắn phải kinh ngạc.
Chẳng qua, giờ phút này cũng không phải lúc để Doanh Thừa Phong nghiên cứu vấn đề này.
Hắn lắc lắc đầu, thu liễm lại suy nghĩ trong lòng, đem tinh thần ý niệm tập trung toàn bộ vào trong cơ thể.
Chân khí trong kinh mạch giống như những binh sĩ nghênh đón thống lĩnh của mình, khi có lực lượng tinh thần khống chế lập tức mạnh mẽ chảy về phía đan điền.
Lúc này, bên trong đan điền đã tràn ngập chân khí, không thể tiếp tục chứa thêm dù là một tia chân khí nữa.
Tuy nhiên, được sự khống chế của Doanh Thừa Phong, chân khí ở trong kinh mạch cũng không mạnh mẽ tiến vào trong đan điền, mà chậm rãi thẩm thấu vào bề ngoài của đan điền.
Hắn không ngờ muốn mượn cơ hội này để tấn thăng bát tầng chân khí.
Đại lượng chân khí mạnh mẽ tiến tới, không ngừng củng cố đan điền, tuy rằng loại tình huống này không phải là lần đầu trải qua, nhưng Doanh Thừa Phong vẫn phải cẩn thận như trước, không dám buông lỏng tinh thần.
Bên trong cơ thể tuy rằng tích lũy được chân khí khổng lồ, nhưng còn chưa đạt tới trình độ có thể tấn thăng lên cảnh giới tiếp theo a. Sau nửa canh giờ, cảm giác kinh mạch căng phồng như muốn nổ tung dần biến mất, ngay cả chân khí trong đan điền tựa hồ cũng có chút muốn động.
Doanh Thừa Phong không chút do dự lấy từ trong người ra một bình ngọc, hắn đổ ra tay một viên đan dược rồi phục dụng.
Cực phẩm Dưỡng Sinh Đan.
Nếu để cho người ta biết Doanh Thừa Phong khi tấn thăng bát tầng chân khí đã phải dùng tới cực phẩm Dưỡng Sinh Đan, như vậy mười phần thì cả mười đều phải mắng hắn là bại gia tử.
Nhưng đối với Doanh Thừa Phong mà nói, chỉ cần có thể giúp hắn tấn chức, như vậy bất kể là đan dược trân quý tới mức nào cũng đều đáng giá.
Cực phẩm Dưỡng Sinh Đan vào trong bụng lập tức hóa thành những dòng nhiệt lưu khổng lồ, chúng cuồn cuộn không ngừng xuất hiện ở trong kinh mạch, hơn nữa còn tự động vận chuyển về phía đan điền.
Có sự duy trì của đan dược, đan điền của Doanh Thừa Phong chậm rãi thay đổi.
Giống như một căn phòng bình thường, nếu yêu cầu với nó càng cao thì chỉnh thể của căn phòng lại càng phải lớn. Chẳng qua, khi có nền tảng vững chắc, hết thảy điều kiện đều được đáp ứng, muốn xây dựng thêm cũng không phải là không có khả năng.
Thiên phú tu luyện của Doanh Thừa Phong cũng không phải cao, thậm chí có thể nói là kém tới cực điểm. Nhưng mà, khi hấp thu chân khí cường đại từ mấy cường giả tu vi hơn mình, hơn nữa có dược lực của cực phẩm Dưỡng Sinh Đan thì hết thảy mọi thứ có thể thay đổi.
Cũng không biết qua bao lâu, đan điền của Doanh Thừa Phong kịch liệt dao động, nó dần xảy ra biến hóa cực lớn.
Đan điền của hắn trở nên càng lúc càng cứng cỏi và cường đại, gần như cùng lúc đó, chân khí trong đan điền cũng phát sinh biến hóa. Chúng nó tầng tầng chồng chéo lên nhau, cô đọng lại, mối liên kết giữa chúng lại càng trở nên chặt chẽ, đoàn kết.
Đương nhiên, đây cũng chỉ là cảm giác cảm Doanh Thừa Phong, nhưng do lực lượng tinh thần cảm ứng cho nên loại cảm giác này vô cùng chân thực.
Khi mọi biến hóa dừng lại, đan điền của hắn lại một lần nữa xuất hiện cảm giác trống rỗng.
Gương mặt Doanh Thừa Phong hiện lên một nụ cười vui vẻ, hắn phục dụng một viên trung phẩm Dưỡng Sinh Đan rồi tiếp tục ngồi điều tức.
Càng thêm nhiều dòng nhiệt lưu xuất hiện, chúng chuyển hóa thành bát tầng chân khí rồi tiến vào đan điền bù đắp lại số lượng tiêu hao. Đồng thời, quanh thân hình Doanh Thừa Phong lại xuất hiện một luồng dao động kỳ dị, lấy hắn làm trung tâm, không gian bốn phía có một loại lực lượng thần kỳ nào đó đang dao động.
Doanh Thừa Phong kinh ngạc đưa ánh mắt quan sát bốn phía, tuy rằng mắt hắn không nhìn thấy gì, nhưng cái loại cảm giác này tuyệt đối không hề sai.
Hắn thoáng cau mày, nhớ tới những lời của chú Doanh Lợi Đức khi truyền thụ lý thuyết chân khí.
Chân khí của võ sĩ trong giai đoạn này đều là khai phá tiềm lực tu luyện mà thành, một khi đột phá tầng võ sĩ tấn chức thành sư cấp cường giả, có thể cảm nhận được sự kỳ diệu của vạn vật trong thiên địa, thậm chí còn có thể nắm giữ một loại thuộc tính cường đại nào đó.
Đây là sự khác biệt lớn nhất giữa sĩ cấp cường giả và sư cấp cường giả.
Như vậy, lúc này hắn cảm ứng được chẳng lẽ chính là cảnh giới mà chỉ sư cấp cường giả mới có thể cảm ứng được sao?
Dần dần, Doanh Thừa Phong biết được cảm ứng này và tinh thần lực lượng của hắn có chút liên quan. Nhưng đáng tiếc chính là, loại cảm ứng này còn quá yếu, ngay cả bản thân hắn cũng không dám khẳng định đây là cảm giác chân thật hay không.
Trầm mặc một lúc lâu, Doanh Thừa Phong thở dài một tiếng, hắn dứt bỏ suy nghĩ tìm hiểu loại cảm giác này trong đầu.
Chỉ có điều hắn có một loại dự cảm, nếu bản thân hắn có thể tiến thêm một bước, có lẽ có thể chân chính cảm ứng được cỗ lực lượng thần kỳ, huyền bí đó.
Từ trong người lấy ra một quyển sách, hắn mở nó ra, cẩn thận đọc nội dung ở bên trong.
Khi trường thương của hắn thoát ly khỏi thi thể Đan Siêu, thi thể của hắn giống như mất đi cái chống đỡ đổ nhào xuống mặt đất. Phía sau lại một lần nữa truyền tới những tiếng kêu chói tai của đàn dơi, vô số con ngửi được mùi hương lạ chen chúc bay tới.
Doanh Thừa Phong quay đầu lại nhìn, hắn hơi nhíu mày lại, tự nói:
- Giết cũng không hết! Hừ! Hiện tại lại không cần dùng tới các ngươi nữa.
Quả thật, số lượng dơi chết trong tay hắn đến giờ đếm không thể hết được, nhưng trong Cửu Khúc Thập Bát Loan này thì chúng cũng nhiều vô kể.
Khi cùng với đám người Đan Siêu đánh một trận, những con dơi này là nguồn cung cấp chân khí cho Doanh Thừa Phong, hắn sở dĩ có thể chiến thắng chính là nhờ vào chúng. Khi đó, Doanh Thừa Phong mong muốn dơi càng nhiều càng tốt, nhưng hiện giờ chiến đấu đã chấm dứt, hắn tự nhiên không thích gặp với chúng nó. Nếu những con dơi này có trí tuệ, hơn nữa có thể lý giải suy nghĩ của Doanh Thừa Phong, khẳng định sẽ khóc không còn nước mắt, hơn nữa còn khinh thường thái độ làm người của hắn.
Đảo ánh mắt, Doanh Thừa Phong thu lại trường thương, chân khí nhanh chóng vận chuyển vào tron bộ đồ linh giáp, kích phát ra uy lực của nó. Lập tức, ánh sáng quanh người hắn phóng rộng ra, bao phủ xung quanh thân hình một trượng.
Ở trong phạm vi này, nhiệt độ nhanh chóng giảm xuống, những con dơi bay lại gần hắn lập tức run rẩy, động tác cứng ngắc rồi ngã xuống.
Tuy rằng chúng nó cố vẫy động đôi cánh, nhưng chỉ phí công mà thôi, căn bản không thể nào tới gần Doanh Thừa Phong.
Đây là uy lực cường đại của bộ đồ linh khí, có thứ này bên người thì những con dơi này đừng nói là cắn vào được thân thể hắn, cho dù là tới gần hắn cũng không được.
Đương nhiên, bộ đồ làm bằng da này có thể phát động được Băng hệ lực lượng thì bản thân hắn cũng phải tiêu hao chân khí không hề ít. Nếu không có Thiết Linh Chi Lực ẩn chứa trong Phách Vương Thương phối hợp, Doanh Thừa Phong cũng không dám xa xỉ.
Thân hình hắn chợt lóe lên đã đi tới bên người Đan Siêu, tìm tòi trên thi thể của hắn, nhưng không phát hiện ra có thứ gì đáng để hắn coi trọng.
Kỳ thật, trên người Đan Siêu vốn có một chiếc linh giáp, nhưng đáng tiếc chính là nó bị ám khí bá đạo của Doanh Thừa Phong phá hủy. Linh giáp cấp độ này không thể chống đỡ lại được lực phá hủy của loại ám khí này, ngược lại bị nó phá thành từng mảnh nhỏ.
Nếu linh giáp cũng bị hủy, như vậy những vật tùy thân theo người càng không cần phải nói.
Trầm ngâm một lát, Doanh Thừa Phong lập tức đưa ra quyết định.
Nếu Đan Siêu vẫn chưa chết như vậy bắt sống đem về để tìm hiểu kẻ chủ mưu sau lưng, nhưng Đan Siêu đã tình nguyện chết trận chứ không muốn phản bội Trương gia thì dù mang theo xác hắn trở về cũng không thể chứng minh được điều gì.
Hừ nhẹ một tiếng, hắn nắm tay lại thành quyền, mạnh mẽ đấm thẳng về phía trước.
Theo quả đấm hắn tung ra về phía trước dần ngưng tụ lại thành một ngọn lửa, khi nó bao phủ lấy thi thể Đan Siêu rồi ngay lập tức thiêu đốt.
Thân hình vừa chuyển, hắn lao nhanh về phía một thông đạo, sau một lát đã lượn một vòng chiến trường, đem toàn bộ thi thể tiêu hủy đi.
Ở trong Cửu Khúc Thập Bát Loan, chuyện có người chết là điều rất bình thường, những thi thể này cho dù là để lại ở trong này cũng không cần phải quan tâm, xác xuất bị người khác phát hiện ra là cực kỳ nhỏ bé. Mà trải qua một lúc bị đốt, cho dù là đại la kim tiên tới đây cũng đừng mong có thể từ trên đó nhận ra được lai lịch những người này.
Làm xong hết thảy những thứ này, Doanh Thừa Phong thu hồi trường thương, tốc độ nhanh nhất rời khỏi Cửu Khúc Thập Bát Loan.
Tuy rằng phần đông những con dơi này, hắn có thể thông qua giết chóng để đề cao sát khí và tu vi bản thân, nhưng giờ phút này đan điền của hắn đã cuồn cuộn không ngừng. Cho dù là có lòng tham đi nữa thì cũng không dám dễ dàng hấp thu thêm những chân khí này.
Lúc hắn rời khỏi Cửu Khúc Thập Bát Loan, những con dơi đang đuổi theo không dám tiến ra ngoài, chúng chỉ ở bên trong kêu lên những tiếng đinh tai nhức óc. Doanh Thừa Phong mỉm cười quay đầu nhìn lại, hắn thuận tay đưa vào người lấy ra một chiếc bình ngọc.
Bức Huyệt đối với người ta là chỗ khủng bố, nhưng đối với hắn chính là một vùng đất tốt, ngày sau nhất định sẽ quay trở lại đây một lần nữa. Mà mùi hương kỳ lạ trong bình ngọc này tuyệt đối có thể trở thành đòn sát thủ trong tay hắn ở đây.
Nhanh chóng di chuyển, Doanh Thừa Phong rất nhanh rời khỏi Long Đầu Nham, hắn cũng không tiến vào trong Long Nham Trấn, mà ở bên ngoài tìm một chỗ yên tĩnh để đả tọa.
Khi thuận lợi đánh chết mấy tên võ sĩ kia, Phách Vương Thương đã phát huy được năng lực đặc thù vô cùng nhuần nhuyễn.
Một lượng lớn chân khí mạnh mẽ tiến vào trong thân thể hắn, đặc biệt là khi hấp thu được chân khí từ trên người tên võ sĩ họ Trương và Đan Siêu đã vượt ra ngoài dự liệu của hắn.
Chân khí cường đại như vậy ở trong đan điên, chảy theo kinh mạch không có lúc nào yên tĩnh, Doanh Thừa Phong có thể kiên trì với số lượng chân khí như này đã là tới cực hạn rồi.
Lúc này khi vừa ngồi xuống, chân khí trong cơ thể hắn liền trở nên điên cuồng, như thủy triều dâng lên, từng đợt từng đợt tấn công, dường như muốn phá vỡ đan điền và kinh mạch của hắn.
Hít sâu một hơi, Doanh Thừa Phong tập trung tinh thần lực lượng một cách cao độ.
Linh Sư cường đại nhất không phải bởi vì chân khí của bọn họ mà là tinh thần lực lượng hùng mạnh hơn những võ sĩ bình thường. Hơn nữa, dưới sự khống chế của lực lượng tinh thần, chân khí của bọn hắn vận chuyển tinh diệu hơn xa những người luyện võ kia.
Lúc này, được Doanh Thừa Phong dùng lực lượng tinh thần khống chế, chân khí trong cơ thể hắn vốn gần như không thể khống chế được cũng dần chậm rãi bình thường trở lại.
Giống như một con ngựa tốt nhưng bất trị thì một khi khoác lên lưng chiếc yên ngựa thì vẫn khó có thể thoát khỏi tình cảnh bị kỵ sĩ khống chế.
Cẩn thận cảm ứng sự biến hóa của chân khí trong cơ thể, sắc mặt Doanh Thừa Phong thay đổi, thật lâu sau mới trầm giọng nói:
- Trí Linh! Cảm ơn.
Chân khí trong cơ thể hắn cường đại vượt xa khỏi dự đoán của hắn, nếu như không có Trí Linh âm thầm điều hòa, hắn tuyệt đối không thể kiên trì tới bây giờ.
- Không cần khách khí, ta cũng vì mình mà thôi. - Thanh âm Trí Linh chậm rãi vang lên:
- Chẳng qua, ta đề nghị sau này nếu hấp thu chân khí cần phải kiềm chế tốt một chút, ăn một lần cũng không thể béo ngay lên được.
Doanh Thừa Phong trợn tròn mắt, thầm nghĩ trong lòng: Ta không nghe lầm chứ? Trí Linh không ngờ lại dùng giọng vui đùa để nói chuyện.
Từ trước tới nay, Trí Linh biểu hiện tương đối cứng nhắc, mặc dù đã có một số biểu hiện nhân tính, nhưng có thể nói ra lời hài hước như vậy cũng khiến cho hắn phải kinh ngạc.
Chẳng qua, giờ phút này cũng không phải lúc để Doanh Thừa Phong nghiên cứu vấn đề này.
Hắn lắc lắc đầu, thu liễm lại suy nghĩ trong lòng, đem tinh thần ý niệm tập trung toàn bộ vào trong cơ thể.
Chân khí trong kinh mạch giống như những binh sĩ nghênh đón thống lĩnh của mình, khi có lực lượng tinh thần khống chế lập tức mạnh mẽ chảy về phía đan điền.
Lúc này, bên trong đan điền đã tràn ngập chân khí, không thể tiếp tục chứa thêm dù là một tia chân khí nữa.
Tuy nhiên, được sự khống chế của Doanh Thừa Phong, chân khí ở trong kinh mạch cũng không mạnh mẽ tiến vào trong đan điền, mà chậm rãi thẩm thấu vào bề ngoài của đan điền.
Hắn không ngờ muốn mượn cơ hội này để tấn thăng bát tầng chân khí.
Đại lượng chân khí mạnh mẽ tiến tới, không ngừng củng cố đan điền, tuy rằng loại tình huống này không phải là lần đầu trải qua, nhưng Doanh Thừa Phong vẫn phải cẩn thận như trước, không dám buông lỏng tinh thần.
Bên trong cơ thể tuy rằng tích lũy được chân khí khổng lồ, nhưng còn chưa đạt tới trình độ có thể tấn thăng lên cảnh giới tiếp theo a. Sau nửa canh giờ, cảm giác kinh mạch căng phồng như muốn nổ tung dần biến mất, ngay cả chân khí trong đan điền tựa hồ cũng có chút muốn động.
Doanh Thừa Phong không chút do dự lấy từ trong người ra một bình ngọc, hắn đổ ra tay một viên đan dược rồi phục dụng.
Cực phẩm Dưỡng Sinh Đan.
Nếu để cho người ta biết Doanh Thừa Phong khi tấn thăng bát tầng chân khí đã phải dùng tới cực phẩm Dưỡng Sinh Đan, như vậy mười phần thì cả mười đều phải mắng hắn là bại gia tử.
Nhưng đối với Doanh Thừa Phong mà nói, chỉ cần có thể giúp hắn tấn chức, như vậy bất kể là đan dược trân quý tới mức nào cũng đều đáng giá.
Cực phẩm Dưỡng Sinh Đan vào trong bụng lập tức hóa thành những dòng nhiệt lưu khổng lồ, chúng cuồn cuộn không ngừng xuất hiện ở trong kinh mạch, hơn nữa còn tự động vận chuyển về phía đan điền.
Có sự duy trì của đan dược, đan điền của Doanh Thừa Phong chậm rãi thay đổi.
Giống như một căn phòng bình thường, nếu yêu cầu với nó càng cao thì chỉnh thể của căn phòng lại càng phải lớn. Chẳng qua, khi có nền tảng vững chắc, hết thảy điều kiện đều được đáp ứng, muốn xây dựng thêm cũng không phải là không có khả năng.
Thiên phú tu luyện của Doanh Thừa Phong cũng không phải cao, thậm chí có thể nói là kém tới cực điểm. Nhưng mà, khi hấp thu chân khí cường đại từ mấy cường giả tu vi hơn mình, hơn nữa có dược lực của cực phẩm Dưỡng Sinh Đan thì hết thảy mọi thứ có thể thay đổi.
Cũng không biết qua bao lâu, đan điền của Doanh Thừa Phong kịch liệt dao động, nó dần xảy ra biến hóa cực lớn.
Đan điền của hắn trở nên càng lúc càng cứng cỏi và cường đại, gần như cùng lúc đó, chân khí trong đan điền cũng phát sinh biến hóa. Chúng nó tầng tầng chồng chéo lên nhau, cô đọng lại, mối liên kết giữa chúng lại càng trở nên chặt chẽ, đoàn kết.
Đương nhiên, đây cũng chỉ là cảm giác cảm Doanh Thừa Phong, nhưng do lực lượng tinh thần cảm ứng cho nên loại cảm giác này vô cùng chân thực.
Khi mọi biến hóa dừng lại, đan điền của hắn lại một lần nữa xuất hiện cảm giác trống rỗng.
Gương mặt Doanh Thừa Phong hiện lên một nụ cười vui vẻ, hắn phục dụng một viên trung phẩm Dưỡng Sinh Đan rồi tiếp tục ngồi điều tức.
Càng thêm nhiều dòng nhiệt lưu xuất hiện, chúng chuyển hóa thành bát tầng chân khí rồi tiến vào đan điền bù đắp lại số lượng tiêu hao. Đồng thời, quanh thân hình Doanh Thừa Phong lại xuất hiện một luồng dao động kỳ dị, lấy hắn làm trung tâm, không gian bốn phía có một loại lực lượng thần kỳ nào đó đang dao động.
Doanh Thừa Phong kinh ngạc đưa ánh mắt quan sát bốn phía, tuy rằng mắt hắn không nhìn thấy gì, nhưng cái loại cảm giác này tuyệt đối không hề sai.
Hắn thoáng cau mày, nhớ tới những lời của chú Doanh Lợi Đức khi truyền thụ lý thuyết chân khí.
Chân khí của võ sĩ trong giai đoạn này đều là khai phá tiềm lực tu luyện mà thành, một khi đột phá tầng võ sĩ tấn chức thành sư cấp cường giả, có thể cảm nhận được sự kỳ diệu của vạn vật trong thiên địa, thậm chí còn có thể nắm giữ một loại thuộc tính cường đại nào đó.
Đây là sự khác biệt lớn nhất giữa sĩ cấp cường giả và sư cấp cường giả.
Như vậy, lúc này hắn cảm ứng được chẳng lẽ chính là cảnh giới mà chỉ sư cấp cường giả mới có thể cảm ứng được sao?
Dần dần, Doanh Thừa Phong biết được cảm ứng này và tinh thần lực lượng của hắn có chút liên quan. Nhưng đáng tiếc chính là, loại cảm ứng này còn quá yếu, ngay cả bản thân hắn cũng không dám khẳng định đây là cảm giác chân thật hay không.
Trầm mặc một lúc lâu, Doanh Thừa Phong thở dài một tiếng, hắn dứt bỏ suy nghĩ tìm hiểu loại cảm giác này trong đầu.
Chỉ có điều hắn có một loại dự cảm, nếu bản thân hắn có thể tiến thêm một bước, có lẽ có thể chân chính cảm ứng được cỗ lực lượng thần kỳ, huyền bí đó.
Từ trong người lấy ra một quyển sách, hắn mở nó ra, cẩn thận đọc nội dung ở bên trong.
/981
|