Toàn bộ đội xe thấy vậy thì im lặng, dường như ngoại trừ cái nắng gắt và gió thổi cho cờ hiệu bay phần phật thì không còn thanh âm nào khác.
- Không được.
Doanh Lợi Đức, Doanh Hải Đào và Trương Xuân Hiểu đồng thời từ trên xe ngựa nhảy xuống, vẻ mặt Doanh Lợi Đức có chút lo lắng, quả quyết quát.
Doanh Thừa Phong là hy vọng của Doanh gia, mà Cừu Nhân Nghĩa là kẻ có thực lực khủng bố tới mức nào? Ngay cả Lục Mặc trưởng lão cũng chỉ có thể khiến hắn kiêng kỵ vài phần, cùng với người như thế giao thủ thì sẽ tạo ra kết cục ra sao?
Lâm Tự Nhiên hơi giật mình, hắn hít sâu một hơi, nói:
- Không sai. Doanh sư điệt! Một trận này để cho lão phu đi.
Hắn tiến lên mấy bước, chắn trước người Doanh Thừa Phong, ánh mắt sáng ngời hữu thần, tay cầm chuôi kiếm nhìn thẳng vào Cừu Nhân Nghĩa.
Kỳ thật, khi nhìn thấy Cừu Nhân Nghĩa thi triển đạo cầu vồng kia, trong lòng Lâm Tự Nhiên căn bản không nắm chắc phần thắng. Cho dù là trong tay hắn có hai kiện linh khí, hơn nữa còn có một kiện là bí văn linh khí thì hắn cũng không dám khẳng định đủ khả năng ngăn cản đạo cầu vồng kia.
Nhưng khi thấy Doanh Thừa Phong ra mặt, hắn không còn đường lui nữa.
Vô luận là như thế nào hắn cũng không thể để cho Doanh Thừa Phong bị nửa điểm thương tổn, nếu không thì không chỉ phải cho Lâm gia một công đạo, mà ngay cả bản thân hắn cũng bị vô số người quở trách.
Cừu Nhân Nghĩa thoáng sửng sốt một chút, ánh mắt nhìn Doanh Thừa Phong vài lần, trên mặt hiện lên một tia trào phúng, nói:
- Chỉ là một tên vũ giả tu vi ngay cả thập tầng cũng chưa tới mà còn dám nhảy ra chịu chết, thật sự là không muốn sống thêm nữa rồi.
Nhãn lực của hắn rất mạnh, tuy rằng chưa hề nhìn ra thân phận Linh Sư của Doanh Thừa Phong, nhưng lại nhìn ra tu vi của tiểu tử này chưa đạt tới thập tầng cảnh giới đỉnh phong.
Doanh Thừa Phong mỉm cười, nói:
- Cừu huynh ngươi hiện tại cũng chỉ là một võ sĩ a, đã như vậy thì ngươi có tư cách gì khiêu chiến trưởng lão bổn tông?
Có thể tấn chức trưởng lão Khí Đạo Tông khẳng định đều là sư cấp cường giả.
Cừu Nhân Nghĩa nếu có thể vượt cấp khiêu chiến, hắn cũng có thể.
Lâm Tự Nhiên thoáng nhăn mặt lại, nói:
- Hiền chất bớt tranh cãi, ngươi trước tiên cứ quay về xe đi.
Thanh âm của hắn lần đầu tiên có vẻ hơi hướng mệnh lệnh, hiển nhiên là lo lắng cho sự an toàn của Doanh Thừa Phong. Nếu Cừu Nhân Nghĩa kia đột nhiên phát ra ánh sáng cầu vồng, hắn cũng không không thể nắm chắc sẽ giữ được cho Doanh Thừa Phong bình yên vô sự.
Phong Huống ngồi ở trong xe thấy vậy thì thoáng gật đầu, Lâm Tự Nhiên quả nhiên là dám đảm đương, ở thời điểm quan trong không hề tỏ ra khiếp sợ. Chẳng qua, cũng may mắn hắn lần này có biểu hiện đó, nếu không như thế thì sau này việc làm như nhất Phong Huống cần làm chính là đuổi hắn đi.
Cừu Nhân Nghĩa lạnh lùng cười, nói:
- Ngươi thì tính là cái gì mà cũng dám so sánh với bản công tử?
Thái độ của hắn tuy rằng ngạo mạn, nhưng lại không phải là kẻ ngu ngốc.
Nhìn thấy sau khi Doanh Thừa Phong đi ra, những người này lập tức khẩn trương lên, tên sư cấp cường giả kia thậm chí còn bất chấp thân phận lập tức nói lời khiêu chiến. Điều này cho thấy Doanh Thừa Phong ở trong Khí Đạo Tông cũng không phải là một đệ tử bình thường.
Chẳng qua, hắn dù sao cũng ngang ngược, kiêu ngạo thành quen, ở trong cùng thế hệ chỉ có ít ỏi vài người là được hắn để vào mắt, còn những người khác hắn căn bản không để ý tới.
Doanh Thừa Phong cười ha hả, hướng về phía Lâm Tự Nhiên và Doanh Lợi Đức khẽ gật đầu một cái, nhỏ giọng nói:
- Sư bá! Chú! Tiểu chất là phụng mệnh sư tổ đi ra khiêu chiến, hai người không nên ngăn cản.
Thanh âm của hắn nhỏ vô cùng, nhưng hai người Lâm Tự Nhiên lại nghe được rõ ràng.
Bọn họ trao đổi ánh mắt với nhau, đối với điều này lại không hề cảm thấy hoài nghi. Doanh Thừa Phong và Phong Huống ở cùng một xe, nếu như không có thái thượng trưởng lão đồng ý, tiểu tử này làm sao có thể đi xuống?
Chỉ có điều, để cho Doanh Thừa Phong và cường giả như vậy giao thủ... Trong lòng bọn họ vẫn cảm thấy có chút bất an.
Doanh Thừa Phong khẽ lắc đầu, nói:
- Hai người tránh ra đi, nếu như để sư tổ mất hứng thì sẽ chẳng có chỗ nào tốt đâu.
Hai người Lâm Tự Nhiên đưa mắt nhìn nhau cười khổ, chỉ đành im lặng lui xuống.
Doanh Thừa Phong tiến lên trước mấy bước, nhẹ nhàng nói:
- Cừu huynh! Tiểu đệ có tư cách so sánh với ngươi hay không, ngươi chỉ cần ra tay thử một lần là sẽ biết.
Cừu Nhân Nghĩa dường như lần đầu tiên chân chính nhìn thẳng vào hắn, sau đó bất cười nói:
- Cũng được. Để cho bản công tử ra tay giáo huấn tiểu bối ngươi một chút, để cho ngươi cứ không biết trời cao đất rộng như vậy sẽ khiến ngươi gặp rắc rối lớn a.
Thời điểm hắn nói như vậy, ánh mắt có chút vô hình nhìn về phía Lục Mặc.
Ở trong những người này, cũng chỉ có Lục Mặc là mang tới cho hắn áp lực lớn, cho nên những lời này hoàn toàn là nói với Lục Mặc.
Nhưng mà, ngoài dự liệu của hắn, Lục Mặc lại chỉ mỉm cười, hơn nữa còn thuận thế lui về phía sau mấy bước nhường chỗ. Dường như Lục Mặc cũng không hề phản đối hai người bọn họ giao thủ.
Kỳ thật, trong lòng Lục Mặc cũng vô cùng buồn bực.
Doanh Thừa Phong là một Linh Sư a, hơn nữa còn là một Linh Sư có thiên phú tuyệt đỉnh. Nhưng vì sao Phong sư thúc lại muốn hắn ra tay? Đây chẳng phải là tự tìm phiền toái sao?
Chỉ có điều, đối với quyết định của Phong Huống, hắn cũng không dám phản bác lại. Hơn nữa, hắn cũng tin tưởng, dưới sự giám sát của Phong sư thúc, Doanh Thừa Phong tuyệt đối không gặp phải nguy hiểm nào quá lớn.
Doanh Thừa Phong tiến lên, hắn cũng không có rút trường kiếm trên người ra, cũng không sử dụng hộp dài ở sau lưng, mà ôm quyền thi lễ, nói:
- Cừu huynh! Mời.
Cừu Nhân Nghĩa cười lạnh một tiếng, nhưng trong lòng lại thoáng rùng mình.
Tiểu tử này có biểu hiện khá kỳ quái, hay là tiểu tử này chính là đòn sát thủ là Khí Đạo Tông ẩn giấu, là nhân tuyển bồ dưỡng cho một năm sau tranh đấu Truyền Thừa Tháp?
Nghĩ tới đây, ánh mắt của hắn lập tức hiện lên vẻ ngưng trọng, nói:
- Hừ! Ngươi đã không sử dụng linh khí, bản công tử sẽ dùng quyền cước vui đùa cùng ngươi một chút.
Cừu Nhân Nghĩa còn chưa dứt lời, thân hình của hắn đã nhoáng lên, cả người lướt đi trên mặt đất.
Dưới chân hắn giống như có trang bị ròng rọc vậy, chỉ vài cái lên xuống đã tới trước mặt Doanh Thừa Phong.
Khẽ lật tay một cái, lòng bàn tay ẩn chứa hàn quang chụp về phía Doanh Thừa Phong.
Đây là một chưởng quang minh chính đại có đủ ba yếu tố: Nhanh, độc, chuẩn. Cho dù là ánh mắt nhìn thấy thì thân thể cũng chưa chắc đã kịp phản ứng.
Chỉ có điều, nhìn như hắn toàn lực ứng phó, nhưng ít nhất có một nửa tâm tư đặt ở trên người Lục Mặc. Chỉ cần Lục Mặc hơi dị động, hắn sẽ lập tức thả ra bổn mạng linh binh của mình.
Tuy nhiên, ngay khi bàn tay hắn sắp đụng tới thiếu niên nhỏ tuổi trước mặt, trong lòng hắn bỗng nhiên sinh ra cảm giác không ổn.
Thiếu niên kia chỉ nhẹ nhàng lắc người một cái, lập tức biến mất khỏi tầm mắt của hắn.
Bàn tay của hắn tuy rằng xuyên thấu qua thân thể đối phương, nhưng lại chỉ là một đạo tàn ảnh mà thôi.
Theo đó, ở một góc mà mắt hắn không nhìn thấy có một cỗ kình phong ập tới, trong cỗ kình phong này không ngờ lại còn mang theo một tia nóng rực của Hỏa hệ.
Sắc mặt Cừu Nhân Nghĩa khẽ thay đổi, hắn quát lên một tiếng, cánh tay đang đánh về phía trước đột ngột chuyển hướng sang bên cạnh nghênh đón một chưởng kia. Đồng thời, mắt của hắn lưu chuyển, ở khóe mắt mơ hồ bắt được một đạo thân ảnh như có như không.
Giỏi a.....
Đây là suy nghĩ duy nhất trong đầu Cừu Nhân Nghĩa lúc này, thân pháp thiêu niên kia chẳng những nhanh tới cực điểm, hơn nữa còn quỷ dị khó lường.
Khi hắn chuyển hướng một chưởng kia không ngờ lại chẳng đánh trúng vật gì, cảm giác nóng rực và quyền phong sắc bén vừa rồi dường như chỉ là một loại ảo giác mà thôi.
Cừu Nhân Nghĩa lúc này đây mới thật sự chấn động, ngay sau đó hắn lập tức cảm ứng được ở phía sau mình cũng có quyền phong ập đến.
Hừ nhẹ một tiếng, hắn nhấc chân, mạnh mẽ đá ra sau, chân khí cường đại phát ra giống như một cây trường thương đánh ra chiêu Trực Đảo Hoành Long. Chẳng qua, trong lòng hắn biết rõ, sợ rằng một cước này cũng rơi vào khoảng trống.
Quả nhiên, khi hắn nhấc chân đá ra đằng sau, cảm giác nguy cơ ở phía sau lập tức biến mất, mà ở bên phải cũng truyền tớ khí tức nóng rực.
Cừu Nhân Nghĩa đã sớm có chuẩn bị, hắn xoay người, song chưởng đánh ra, nhanh như thiểm điện nghênh đón một quyền này.
Hắn lúc này có chuẩn bị mà tới, tốc độ nhanh tới cực hạn của bản thân, tự tin có thể đánh cho thiếu niên kia không kịp trở tay.
Nhưng mà, ngay khi hắn xoay người thì lập tức phải giật mình.
Đối phương dường như biết trước động tác của hắn, khi hắn xoay người tung quyền thì đối phương cũng thu quyền tránh né. Tuy rằng tốc độ của Cừu Nhân Nghĩa rất nhanh, nhưng cũng chỉ có nhìn thấy chút bóng dáng như có như không của đối phương.
Ngay sau đó, ở phía sau hắn một lần nữa truyền tới khí tức nóng rực và quyền phong mạnh mẽ.
Trong lòng Cừu Nhân Nghĩa thoáng thất kinh, trách không được đám người Lục Mặc dám để cho thiếu niên này đi ra khiêu chiến. Hóa ra thân pháp của tiểu tử này hết sức vi diệu, thật sự giống như quỷ mị vậy. Tuy nói người này tu vi còn xa mới bằng hắn, nhưng nếu bản thân hắn thủy chung vẫn không đánh trúng được đối thủ thì cũng chẳng thể làm gì được, đối phương.
Lâm Tự Nhiên và Doanh Lợi Đức liếc mắt nhìn nhau, trong ánh mắt hiện lên một tia kinh ngạc lẫn vui mừng.
Đứa nhỏ Doanh Thừa Phong này không biết từ khi nào đã trở nên mạnh mẽ như thế a?
Chỉ bằng vào thân pháp quỷ mị kia cũng đủ để vây khốn Cừu Nhân Nghĩa. Loại cảm giác này giống như một con khỉ nhanh nhẹn liên tục chạy quanh một con trâu nước vậy.
Trâu nước có lực lượng vô cùng lớn, chỉ cần một cái va chạm là có thể đánh bay con khỉ, thậm chí còn đánh chết nó. Nhưng mà, còn khỉ kia linh hoạt tới mức làm cho người ta phải tức giận, nó cứ nhảy đi nhảy lại, căn bản không chịu đứng yên một chỗ bao lâu. Con trâu nước kia bị nó xoay vòng liên tục mà không cách nào đụng được một chút nào vào nó.
Trong lòng bọn họ đồng thời nổi lên một nghi vấn, nếu mình cũng ở trong trường hợp đó, biểu hiện của bọn họ so với hai người kia sẽ ra sao?
Hai chân Doanh Thừa Phong giống như bay, hắn mỗi lần dời bước đều nhanh tới cực điểm, hơn nữa còn vững vàng dẫm lên đúng vị trí mấu chốt, khiến cho Cừu Nhân Nghĩa có cảm giác như ốc không mang nổi mình ốc.
Ở trong đầu hắn, Trí Linh điên cuồng tính toán, mỗi một phản ứng của Cừu Nhân Nghĩa đều được nó làm ra phán đoán trước.
Quỷ Ảnh Bộ Pháp dưới sự trợ giúp của Trí Linh đã có thêm vài phần quỷ mị vô cùng.
Bất kể là Cừu Nhân Nghĩa thay đổi phương hướng thế nào, Doanh Thừa Phong thủy chung vẫn ở phía sau, bên cạnh hắn. Từ lúc bắt đầu giao thủ tới nay, song phương thậm chí còn chưa chính thức va chạm với nhau dù chỉ một lần.
Tiếp tục đấu thêm một lúc, tất cả mọi người đều nhìn thấu ảo diệu trong đó.
Đám người Lâm Tự Nhiên tự nhiên là thả lỏng tâm tình, nói chuyện với nhau rất vô tư.
Mà nhóm tôi tớ bên kia của Cừu phủ thì có cảm giác hết hồn.
Bỗng nhiên, Cừu Nhân Nghĩa dừng bước, ngực hắn không ngừng thở phập phồng, cũng không biết là do tức giận hay mệt mỏi.
Ống tay áo của hắn hơi rung lên, đạo ánh sáng cầu vồng chợt bắn ra, hướng về phía sau Doanh Thừa Phong vòng tới.
- Không được.
Doanh Lợi Đức, Doanh Hải Đào và Trương Xuân Hiểu đồng thời từ trên xe ngựa nhảy xuống, vẻ mặt Doanh Lợi Đức có chút lo lắng, quả quyết quát.
Doanh Thừa Phong là hy vọng của Doanh gia, mà Cừu Nhân Nghĩa là kẻ có thực lực khủng bố tới mức nào? Ngay cả Lục Mặc trưởng lão cũng chỉ có thể khiến hắn kiêng kỵ vài phần, cùng với người như thế giao thủ thì sẽ tạo ra kết cục ra sao?
Lâm Tự Nhiên hơi giật mình, hắn hít sâu một hơi, nói:
- Không sai. Doanh sư điệt! Một trận này để cho lão phu đi.
Hắn tiến lên mấy bước, chắn trước người Doanh Thừa Phong, ánh mắt sáng ngời hữu thần, tay cầm chuôi kiếm nhìn thẳng vào Cừu Nhân Nghĩa.
Kỳ thật, khi nhìn thấy Cừu Nhân Nghĩa thi triển đạo cầu vồng kia, trong lòng Lâm Tự Nhiên căn bản không nắm chắc phần thắng. Cho dù là trong tay hắn có hai kiện linh khí, hơn nữa còn có một kiện là bí văn linh khí thì hắn cũng không dám khẳng định đủ khả năng ngăn cản đạo cầu vồng kia.
Nhưng khi thấy Doanh Thừa Phong ra mặt, hắn không còn đường lui nữa.
Vô luận là như thế nào hắn cũng không thể để cho Doanh Thừa Phong bị nửa điểm thương tổn, nếu không thì không chỉ phải cho Lâm gia một công đạo, mà ngay cả bản thân hắn cũng bị vô số người quở trách.
Cừu Nhân Nghĩa thoáng sửng sốt một chút, ánh mắt nhìn Doanh Thừa Phong vài lần, trên mặt hiện lên một tia trào phúng, nói:
- Chỉ là một tên vũ giả tu vi ngay cả thập tầng cũng chưa tới mà còn dám nhảy ra chịu chết, thật sự là không muốn sống thêm nữa rồi.
Nhãn lực của hắn rất mạnh, tuy rằng chưa hề nhìn ra thân phận Linh Sư của Doanh Thừa Phong, nhưng lại nhìn ra tu vi của tiểu tử này chưa đạt tới thập tầng cảnh giới đỉnh phong.
Doanh Thừa Phong mỉm cười, nói:
- Cừu huynh ngươi hiện tại cũng chỉ là một võ sĩ a, đã như vậy thì ngươi có tư cách gì khiêu chiến trưởng lão bổn tông?
Có thể tấn chức trưởng lão Khí Đạo Tông khẳng định đều là sư cấp cường giả.
Cừu Nhân Nghĩa nếu có thể vượt cấp khiêu chiến, hắn cũng có thể.
Lâm Tự Nhiên thoáng nhăn mặt lại, nói:
- Hiền chất bớt tranh cãi, ngươi trước tiên cứ quay về xe đi.
Thanh âm của hắn lần đầu tiên có vẻ hơi hướng mệnh lệnh, hiển nhiên là lo lắng cho sự an toàn của Doanh Thừa Phong. Nếu Cừu Nhân Nghĩa kia đột nhiên phát ra ánh sáng cầu vồng, hắn cũng không không thể nắm chắc sẽ giữ được cho Doanh Thừa Phong bình yên vô sự.
Phong Huống ngồi ở trong xe thấy vậy thì thoáng gật đầu, Lâm Tự Nhiên quả nhiên là dám đảm đương, ở thời điểm quan trong không hề tỏ ra khiếp sợ. Chẳng qua, cũng may mắn hắn lần này có biểu hiện đó, nếu không như thế thì sau này việc làm như nhất Phong Huống cần làm chính là đuổi hắn đi.
Cừu Nhân Nghĩa lạnh lùng cười, nói:
- Ngươi thì tính là cái gì mà cũng dám so sánh với bản công tử?
Thái độ của hắn tuy rằng ngạo mạn, nhưng lại không phải là kẻ ngu ngốc.
Nhìn thấy sau khi Doanh Thừa Phong đi ra, những người này lập tức khẩn trương lên, tên sư cấp cường giả kia thậm chí còn bất chấp thân phận lập tức nói lời khiêu chiến. Điều này cho thấy Doanh Thừa Phong ở trong Khí Đạo Tông cũng không phải là một đệ tử bình thường.
Chẳng qua, hắn dù sao cũng ngang ngược, kiêu ngạo thành quen, ở trong cùng thế hệ chỉ có ít ỏi vài người là được hắn để vào mắt, còn những người khác hắn căn bản không để ý tới.
Doanh Thừa Phong cười ha hả, hướng về phía Lâm Tự Nhiên và Doanh Lợi Đức khẽ gật đầu một cái, nhỏ giọng nói:
- Sư bá! Chú! Tiểu chất là phụng mệnh sư tổ đi ra khiêu chiến, hai người không nên ngăn cản.
Thanh âm của hắn nhỏ vô cùng, nhưng hai người Lâm Tự Nhiên lại nghe được rõ ràng.
Bọn họ trao đổi ánh mắt với nhau, đối với điều này lại không hề cảm thấy hoài nghi. Doanh Thừa Phong và Phong Huống ở cùng một xe, nếu như không có thái thượng trưởng lão đồng ý, tiểu tử này làm sao có thể đi xuống?
Chỉ có điều, để cho Doanh Thừa Phong và cường giả như vậy giao thủ... Trong lòng bọn họ vẫn cảm thấy có chút bất an.
Doanh Thừa Phong khẽ lắc đầu, nói:
- Hai người tránh ra đi, nếu như để sư tổ mất hứng thì sẽ chẳng có chỗ nào tốt đâu.
Hai người Lâm Tự Nhiên đưa mắt nhìn nhau cười khổ, chỉ đành im lặng lui xuống.
Doanh Thừa Phong tiến lên trước mấy bước, nhẹ nhàng nói:
- Cừu huynh! Tiểu đệ có tư cách so sánh với ngươi hay không, ngươi chỉ cần ra tay thử một lần là sẽ biết.
Cừu Nhân Nghĩa dường như lần đầu tiên chân chính nhìn thẳng vào hắn, sau đó bất cười nói:
- Cũng được. Để cho bản công tử ra tay giáo huấn tiểu bối ngươi một chút, để cho ngươi cứ không biết trời cao đất rộng như vậy sẽ khiến ngươi gặp rắc rối lớn a.
Thời điểm hắn nói như vậy, ánh mắt có chút vô hình nhìn về phía Lục Mặc.
Ở trong những người này, cũng chỉ có Lục Mặc là mang tới cho hắn áp lực lớn, cho nên những lời này hoàn toàn là nói với Lục Mặc.
Nhưng mà, ngoài dự liệu của hắn, Lục Mặc lại chỉ mỉm cười, hơn nữa còn thuận thế lui về phía sau mấy bước nhường chỗ. Dường như Lục Mặc cũng không hề phản đối hai người bọn họ giao thủ.
Kỳ thật, trong lòng Lục Mặc cũng vô cùng buồn bực.
Doanh Thừa Phong là một Linh Sư a, hơn nữa còn là một Linh Sư có thiên phú tuyệt đỉnh. Nhưng vì sao Phong sư thúc lại muốn hắn ra tay? Đây chẳng phải là tự tìm phiền toái sao?
Chỉ có điều, đối với quyết định của Phong Huống, hắn cũng không dám phản bác lại. Hơn nữa, hắn cũng tin tưởng, dưới sự giám sát của Phong sư thúc, Doanh Thừa Phong tuyệt đối không gặp phải nguy hiểm nào quá lớn.
Doanh Thừa Phong tiến lên, hắn cũng không có rút trường kiếm trên người ra, cũng không sử dụng hộp dài ở sau lưng, mà ôm quyền thi lễ, nói:
- Cừu huynh! Mời.
Cừu Nhân Nghĩa cười lạnh một tiếng, nhưng trong lòng lại thoáng rùng mình.
Tiểu tử này có biểu hiện khá kỳ quái, hay là tiểu tử này chính là đòn sát thủ là Khí Đạo Tông ẩn giấu, là nhân tuyển bồ dưỡng cho một năm sau tranh đấu Truyền Thừa Tháp?
Nghĩ tới đây, ánh mắt của hắn lập tức hiện lên vẻ ngưng trọng, nói:
- Hừ! Ngươi đã không sử dụng linh khí, bản công tử sẽ dùng quyền cước vui đùa cùng ngươi một chút.
Cừu Nhân Nghĩa còn chưa dứt lời, thân hình của hắn đã nhoáng lên, cả người lướt đi trên mặt đất.
Dưới chân hắn giống như có trang bị ròng rọc vậy, chỉ vài cái lên xuống đã tới trước mặt Doanh Thừa Phong.
Khẽ lật tay một cái, lòng bàn tay ẩn chứa hàn quang chụp về phía Doanh Thừa Phong.
Đây là một chưởng quang minh chính đại có đủ ba yếu tố: Nhanh, độc, chuẩn. Cho dù là ánh mắt nhìn thấy thì thân thể cũng chưa chắc đã kịp phản ứng.
Chỉ có điều, nhìn như hắn toàn lực ứng phó, nhưng ít nhất có một nửa tâm tư đặt ở trên người Lục Mặc. Chỉ cần Lục Mặc hơi dị động, hắn sẽ lập tức thả ra bổn mạng linh binh của mình.
Tuy nhiên, ngay khi bàn tay hắn sắp đụng tới thiếu niên nhỏ tuổi trước mặt, trong lòng hắn bỗng nhiên sinh ra cảm giác không ổn.
Thiếu niên kia chỉ nhẹ nhàng lắc người một cái, lập tức biến mất khỏi tầm mắt của hắn.
Bàn tay của hắn tuy rằng xuyên thấu qua thân thể đối phương, nhưng lại chỉ là một đạo tàn ảnh mà thôi.
Theo đó, ở một góc mà mắt hắn không nhìn thấy có một cỗ kình phong ập tới, trong cỗ kình phong này không ngờ lại còn mang theo một tia nóng rực của Hỏa hệ.
Sắc mặt Cừu Nhân Nghĩa khẽ thay đổi, hắn quát lên một tiếng, cánh tay đang đánh về phía trước đột ngột chuyển hướng sang bên cạnh nghênh đón một chưởng kia. Đồng thời, mắt của hắn lưu chuyển, ở khóe mắt mơ hồ bắt được một đạo thân ảnh như có như không.
Giỏi a.....
Đây là suy nghĩ duy nhất trong đầu Cừu Nhân Nghĩa lúc này, thân pháp thiêu niên kia chẳng những nhanh tới cực điểm, hơn nữa còn quỷ dị khó lường.
Khi hắn chuyển hướng một chưởng kia không ngờ lại chẳng đánh trúng vật gì, cảm giác nóng rực và quyền phong sắc bén vừa rồi dường như chỉ là một loại ảo giác mà thôi.
Cừu Nhân Nghĩa lúc này đây mới thật sự chấn động, ngay sau đó hắn lập tức cảm ứng được ở phía sau mình cũng có quyền phong ập đến.
Hừ nhẹ một tiếng, hắn nhấc chân, mạnh mẽ đá ra sau, chân khí cường đại phát ra giống như một cây trường thương đánh ra chiêu Trực Đảo Hoành Long. Chẳng qua, trong lòng hắn biết rõ, sợ rằng một cước này cũng rơi vào khoảng trống.
Quả nhiên, khi hắn nhấc chân đá ra đằng sau, cảm giác nguy cơ ở phía sau lập tức biến mất, mà ở bên phải cũng truyền tớ khí tức nóng rực.
Cừu Nhân Nghĩa đã sớm có chuẩn bị, hắn xoay người, song chưởng đánh ra, nhanh như thiểm điện nghênh đón một quyền này.
Hắn lúc này có chuẩn bị mà tới, tốc độ nhanh tới cực hạn của bản thân, tự tin có thể đánh cho thiếu niên kia không kịp trở tay.
Nhưng mà, ngay khi hắn xoay người thì lập tức phải giật mình.
Đối phương dường như biết trước động tác của hắn, khi hắn xoay người tung quyền thì đối phương cũng thu quyền tránh né. Tuy rằng tốc độ của Cừu Nhân Nghĩa rất nhanh, nhưng cũng chỉ có nhìn thấy chút bóng dáng như có như không của đối phương.
Ngay sau đó, ở phía sau hắn một lần nữa truyền tới khí tức nóng rực và quyền phong mạnh mẽ.
Trong lòng Cừu Nhân Nghĩa thoáng thất kinh, trách không được đám người Lục Mặc dám để cho thiếu niên này đi ra khiêu chiến. Hóa ra thân pháp của tiểu tử này hết sức vi diệu, thật sự giống như quỷ mị vậy. Tuy nói người này tu vi còn xa mới bằng hắn, nhưng nếu bản thân hắn thủy chung vẫn không đánh trúng được đối thủ thì cũng chẳng thể làm gì được, đối phương.
Lâm Tự Nhiên và Doanh Lợi Đức liếc mắt nhìn nhau, trong ánh mắt hiện lên một tia kinh ngạc lẫn vui mừng.
Đứa nhỏ Doanh Thừa Phong này không biết từ khi nào đã trở nên mạnh mẽ như thế a?
Chỉ bằng vào thân pháp quỷ mị kia cũng đủ để vây khốn Cừu Nhân Nghĩa. Loại cảm giác này giống như một con khỉ nhanh nhẹn liên tục chạy quanh một con trâu nước vậy.
Trâu nước có lực lượng vô cùng lớn, chỉ cần một cái va chạm là có thể đánh bay con khỉ, thậm chí còn đánh chết nó. Nhưng mà, còn khỉ kia linh hoạt tới mức làm cho người ta phải tức giận, nó cứ nhảy đi nhảy lại, căn bản không chịu đứng yên một chỗ bao lâu. Con trâu nước kia bị nó xoay vòng liên tục mà không cách nào đụng được một chút nào vào nó.
Trong lòng bọn họ đồng thời nổi lên một nghi vấn, nếu mình cũng ở trong trường hợp đó, biểu hiện của bọn họ so với hai người kia sẽ ra sao?
Hai chân Doanh Thừa Phong giống như bay, hắn mỗi lần dời bước đều nhanh tới cực điểm, hơn nữa còn vững vàng dẫm lên đúng vị trí mấu chốt, khiến cho Cừu Nhân Nghĩa có cảm giác như ốc không mang nổi mình ốc.
Ở trong đầu hắn, Trí Linh điên cuồng tính toán, mỗi một phản ứng của Cừu Nhân Nghĩa đều được nó làm ra phán đoán trước.
Quỷ Ảnh Bộ Pháp dưới sự trợ giúp của Trí Linh đã có thêm vài phần quỷ mị vô cùng.
Bất kể là Cừu Nhân Nghĩa thay đổi phương hướng thế nào, Doanh Thừa Phong thủy chung vẫn ở phía sau, bên cạnh hắn. Từ lúc bắt đầu giao thủ tới nay, song phương thậm chí còn chưa chính thức va chạm với nhau dù chỉ một lần.
Tiếp tục đấu thêm một lúc, tất cả mọi người đều nhìn thấu ảo diệu trong đó.
Đám người Lâm Tự Nhiên tự nhiên là thả lỏng tâm tình, nói chuyện với nhau rất vô tư.
Mà nhóm tôi tớ bên kia của Cừu phủ thì có cảm giác hết hồn.
Bỗng nhiên, Cừu Nhân Nghĩa dừng bước, ngực hắn không ngừng thở phập phồng, cũng không biết là do tức giận hay mệt mỏi.
Ống tay áo của hắn hơi rung lên, đạo ánh sáng cầu vồng chợt bắn ra, hướng về phía sau Doanh Thừa Phong vòng tới.
/981
|