Doanh Thừa Phong lạnh lùng cười nói:
- Vừa rồi nếu như ở trên lôi đài giải quyết tranh cãi, vậy thì một lần nữa lên lôi đài đi.
Hắn nắm chặt hai tay lại, nói:
- Ta muốn xem đến tột cùng là cường giả loại nào mà đánh đường ca ta thành như vậy.
Lục Mặc khẽ lắc đầu nói:
- Ngươi không thể lên lôi đài.
- Cái gì?
- Ngươi là Linh Sư, mà nơi này chính là Linh Đạo Thánh Đường, dựa theo quy củ ở đây Linh Sư và võ giả không thể cùng quyết đấu với nhau. - Lục Mặc chậm rãi nói:
- Cho dù là hai vị Linh Sư ở trong này cũng rất ít khi được cho phép tiến hành quyết đấu.
Doanh Thừa Phong quay đầu lại nhìn Phong Huống đang trầm mặc không nói lời nào.
Lão nhân thoáng gật đầu nói:
- Không sai. Linh Sư nếu như nảy sinh tranh cãi, như vậy bình thường đều tỷ thí trên phương diện kỹ xảo Linh Đạo. Hơn nữa tiền đặt cược cũng không phải là tính mạng mà là linh khí hoặc vật phẩm quý hiếm.
Doanh Thừa Phong khẽ mấp máy môi, hắn đương nhiên hiểu được dụng ý Linh Đạo Thánh Đường làm như vậy.
Tính mạng của Linh Sư rất cao quý, hơn xa so với võ giả bình thường.
Vũ giả dù chết đi vài tên cũng không quan hệ tới sự tình trọng yếu, nhưng nếu là Linh Sư mất mạng thì chỉ sợ dù chỉ là một kẻ thiên phú Linh Sư thôi cũng sẽ khiến cho Linh Đạo Thánh Đường cảm thấy đau lòng.
Cho nên, bọn họ mới phải thành lập quy củ như thế.
Lục Mặc tiến lên một bước, nhẹ giọng nói:
- Thừa Phong! Ta biết tâm tình của ngươi rất không tốt, nhưng chuyện này cần phải bàn bạc kỹ hơn mới tốt.
Trên mặt Doanh Thừa Phong hiện lên một tia sát khí, nói:
- Nếu rời khỏi Linh Đạo Thánh Đường?
- Nếu rời khỏi Linh Đạo Thánh Đường thì tự nhiên không bị ai ước thúc, nhưng ngươi có thể tìm hạ nhân Cừu gia trả thù, vậy bọn họ đồng dạng cũng có thể tìm tới Doanh gia ngươi. - Lục Mặc lạnh lùng nói:
- Hiện tại ngươi vẫn còn kiên trì sao?
Sắc mặt Doanh Thừa Phong và đám người Doanh Lợi Đức đồng thời thay đổi, hiện giờ Doanh gia mặc dù có chút thanh danh ở xung quanh thôn Tử Lý, nhưng cơ bản là không có lực chiến đấu. Cho dù là có Doanh Lợi Đức quay về tọa trấn cũng không tạo nên tác dụng gì cả.
Nếu như Cừu gia quyết tâm muốn trả thù, như vậy đừng nói là phái ra một tên sư cấp cường giả, cho dù là thập tầng chân khí võ sĩ cũng đủ để san bằng thôn Tử Lý.
Trương Xuân Hiểu oán hận dậm chân, nói:
- Chẳng lẽ thù của sư huynh không thể báo sao?
Doanh Thừa Phong quay đầu lại nhìn hắn, đột nhiên nói:
- Sư huynh! Đệ cần huynh giúp đệ một chuyện.
Trương Xuân Hiểu vội vàng nói:
- Thừa Phong! Ngươi nói đi.
- Đệ muốn huynh ra mặt khiêu chiến, cùng với tên kia ở trên lôi đài quyết đấu sinh tử.
- Được.
- Không được.
Trương Xuân Hiểu không chút do dự đáp ứng, khi nhìn thấy tính mạng Doanh Hải Đào chi còn một sớm một tối, trong đầu hắn liền nghẹn một bụng tức giận. Hận bản thân không thể đi lên bầy thây vạn đoạn đối phương, đề nghị của Doanh Thừa Phong lúc này gãi đúng chỗ ngứa của hắn.
Nhưng Doanh Lợi Đức lập tức quát lớn, là sư phụ thụ nghiệp của đám người Trương Xuân Hiểu, hắn hiểu rất rõ thực lực của đám đệ tử mình.
Ngoại trừ Doanh Thừa Phong đã vượt ra ngoài tầm với của hắn, còn lại vài đứa có thực lực như thế nào trong lòng hắn đều hiểu rõ.
Trương Xuân Hiểu tu vi võ đạo tuy rằng không tồi, nhưng nhiều nhất chỉ tương đương với Doanh Hải Đào, thậm chí còn hơn một chút. Nhưng Doanh Hải Đào thiếu chút mất mạng, hắn đi lên thì cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu.
Doanh Thừa Phong thoáng mỉm cười nói:
- Nhị thúc yên tâm đi. Tiểu chất nếu muốn để Trương sư huynh xuất chiến thì tự nhiên có phần nắm chắc.
Doanh Lợi Đức chần chờ một chút, nhẹ giọng nói:
- Thừa Phong! Ta không muốn để cho tam sư huynh ngươi phải mạo hiểm.
Phong Huống cũng cười ha hả, nói:
- Nếu Thừa Phong muốn thử một lần thì hãy để hắn thử một chút đi. - Sắc mặt lão nhân đột nhiên cau lại, ,nói:
- Mặt mũi Khí Đạo Tông chúng ta làm sao có thể dễ dàng bị đối phương hạ nhục.
Thừa Phong gật mạnh đầu, nói:
- Trương sư huynh! Người nọ sử dụng linh khí loại nào? Có thể khiến cho đại sư huynh bị thương như vậy thì hẳn là không phải mặt hàng bình thường đi.
Trương Xuân Hiểu nghĩ nghĩ một chút, nói:
- Người nọ sử dụng một thanh trường kiếm màu trắng, thán kiếm kia lợi hại vô cùng, một kiếm đâm ra ngay cả tấm thuẫn trong tay đai sư huynh cũng bị tổn hại, dựa theo ánh mắt của ta thì cho dù không phải là sĩ cấp cực phẩm, nhưng ít nhất cũng là thượng phẩm.
Doanh Thừa Phong mỉm cười nói:
- Có thể sử dụng linh binh loại này trách không được áo giáp da của đại ca không thể ngăn cản được. Hừ. Bất quá hắn nếu làm việc này thì sẽ phải trả giá gấp bội.
Nhìn khóe miệng Doanh Thừa Phong hiện lên đường cong, trong lòng Trương Xuân Hiểu thoáng cảm thấy căng thẳng, không hiểu sao lại thấy lạnh toát cả người.
Đặc biệt là vài vị đệ tử Chấp Pháp Đường lại theo bản năng trao đổi ánh mắt với nhau, trong lòng âm thầm quyết định về sau dù thế nào cũng không nên trêu chọc kẻ này.
- Sư tổ! Đệ tử tính chế tạo vài kiện linh khí.
- Ừm. Ngươi đi đi. - Phong Huống chậm rãi nói:
- Chẳng qua, ngươi phải nhớ kỹ, từ nay tới ngày khảo hạch chỉ còn có thời gian một ngày mà thôi.
- Một ngày là đủ. - Doanh Thừa Phong dứt lời thì xoay người tiến vào trong phòng của mình.
Vẻ mặt Lục Mặc thoáng đau khổ tiến lên thấp giọng nói:
- Sư thúc! Hiện giờ chuyện trọng yếu nhất chính là cam đoan Doanh Thừa Phong có thể thuận lợi đạt được danh hiệu Linh Sư, giờ phút này nếu quá để ý chuyện khác thì sợ rằng....
Phong Huống cũng có chút bất đắc dĩ vung tay nói:
- Lão phu làm như vậy cũng là hy vọng hắn có thể thuận lợi vượt qua kỳ thi. Hừ. Thân nhân của hắn chỉ thiếu chút nữa là bị giết chết, nếu như còn tiếp tục nén giận thì như vậy một thân sát khí của hắn không cần phải tu luyện nữa. Lại nói, không phải chỉ là một cái Cửu gia thôi sao? Chúng ta không cần để ý tới chúng.
Lục Mặc liên tục cười khổ không ngừng, chỉ là một cái Cừu gia thì bọn họ đương nhiên cũng không ngại, nhưng sau lưng Cừu gia cũng là một quái vật cường đại ngang với Khí Đạo Tông a.
******************
Lúc đi vào trong phòng, Doanh Thừa Phong từ trong đám đồ dùng lấy ra mười thanh binh khí ngắn.
Những binh khí này bao gồm chủy thủ, đoản đao, cùng phi tiêu.
Chúng nó chính là những thứ ngày trước Doanh Thừa Phong dùng sát khí chế tạo thành ám khí cường đại. Loại ám khí này một khi nổ tung thì sẽ tạo thành vô số mảnh nhỏ, mà mỗi một mảnh đều tương đương với một kích mạnh nhất của thập tầng chân khí.
Ngay cả đường đường là cường giả võ sư thì dưới loại tập kích của vô số mảnh nhỏ như thế này cũng chỉ có thể nuốt hận ngã xuống. Nếu Trương Xuân Hiểu xuất kỳ bất ý phóng thích ra vật này, như vậy một tên bát tầng võ sĩ bất ngờ không đề phòng nhất định sẽ không còn đường sống.
Chẳng qua, ngày xưa khi Doanh Thừa Phong chế tạo nó thì sử dụng lực lượng tinh thần để kích phát, hơn nữa còn cố ý chỉ có thể sử dụng lực lượng tinh thần của mình.
Như vậy mà nói, ngoại trừ hắn ra thì cho dù là người khác có thực lực mạnh gấp trăm lần cũng vô pháp đem lực lượng trong những thanh binh khí ngắn này phóng thích ra ngoài.
Kể từ đó việc mang theo nó bên người rất an toàn, nhưng nếu để như hiện giờ thì Trương Xuân Hiểu lại không thể sử dụng.
Cho nên việc hắn phải làm hiện tại chính là chỉnh sửa một chút, biến thành loại ám khí linh khí cường đại mà tất cả mọi người có thể dùng.
Cúi đầu, im lặng tự hỏi.
Ở trong đầu hắn, Trí Linh đang rút chân khí của Doanh Thừa Phong ra tiến hành tính toán tốc độ siêu nhanh.
Yêu cầu này nếu như là trước kia thì Doanh Thừa Phong và Trí Linh sẽ không thể hoàn thành.
Nhưng sau khi tiến vào Tàng Thư Các đọc được những quyển sách kia, Doanh Thừa Phong đã có chút hiểu biết đối với những ngành học đặc thù cùng với thuộc tính cơ bản, lúc này hắn có thể đưa ra một ít vấn đề để suy đoán.
Doanh Thừa Phong nếu như muốn ở những thứ này làm ra chút chỉnh sửa, như vậy phải sáng tạo ra loại vật phẩm có thể nổ tung mà mọi người ai cũng sử dụng được.
Hồi lâu sau, Doanh Thừa Phong ngẩng đầu lên, hắn lấy Minh Linh Châm ra, bắt đầu chỉnh sửa những đồ án trên các thanh vũ khí ngắn này.
Giờ phút này việc hắn đang làm cũng không phải là tạo ra đồ án linh văn mới, mà là dựa trên những thứ vốn có để chỉnh sửa, loại trình tự này so với bắt đầu lại từ đầu thì khó khăn hơn mấy lần.
Giống như một họa sĩ cầm bút vẽ lên trang giấy trắng, độ khó khăn họa sĩ gặp phải sẽ ít hơn mấy lần so với chỉnh sửa một tác phẩm hoàn chỉnh.
Cũng may mắn, trình độ của Doanh Thừa Phong ở trên Linh Đạo xưa đâu bằng nay, nếu không hắn cũng vô pháp làm được chuyện này.
Ánh sáng ở trên Minh Linh Châm không ngừng lập lòe xuất hiện ở trên một số vị trí mấu chốt của đoản kiếm để lại những ấn ký. Đồng thời, dưới sự khống chế của lực lượng tinh thần cường đại, có một ít bộ phận ấn ký bị san bằng triệt để, giống như chưa bao giờ tồn tại.
Linh khí là vật rất quý báu, nhưng tuyệt đại đa số Linh Sư đều chỉ có thể khắc đồ án linh văn lên đồ vật một lần, thành công hay thất bại chỉ trong một lần đó mà thôi.
Mặc nói nói không phải là không có ai có thể chỉnh sửa linh khí, nhưng những người như thế số lượng rất ít. Mà mỗi một Linh Sư có thể sửa chữa linh khí đều là cường giả chân chính.
Doanh Thừa Phong giờ phút này tuy rằng không phải là sửa chữa linh khí, nhưng bản chất công việc lại không khác biệt mấy.
Nếu như đám người Phong Huống nhìn thấy một màn này phỏng chừng sẽ phải thêm một lần kinh ngạc nữa.
Cũng không biết qua bao lâu, Doanh Thừa Phong chậm rãi buông Minh Linh Châm xuống, hắn nhìn đoản kiếm linh khí trong tay mà trong lòng tràn ngập vui sướng.
Chẳng qua, hắn cũng không dừng tay, mà tiếp tục chỉnh sửa đồ án linh văn trên năm thanh đoản binh còn lại, sau đó mới hoàn toàn bỏ Minh Linh Châm xuống.
Vươn một đầu ngón tay ra, sát khí mãnh liệt lập tức xuất hiện, cuồn cuộn không dứt tiến vào trong đoản kiếm.
Trên đoản kiếm phát ra một tầng ánh sáng trắng, ước chừng một khắc đồng hồ sau mới dần biến mất. Doanh Thừa Phong chế tạo đúng cách, tiêu phí một canh giờ thì đã quán linh xong cho toàn bộ sáu thanh linh khí.
Ước lượng những thanh linh khí này, Doanh Thừa Phong thoáng nhíu mày lại.
Hắn đột nhiên nhớ ra một vấn đề nghiêm trọng, lúc thanh binh khí này bị kích phát nổ tung, lực phá hoại cường đại sẽ bắn ra bốn phương tám hướng. Tuy nói những mảnh nhỏ bay về phía đối thủ nhiều nhất, nhưng những mảnh còn lại bánh về phía mình không thể không đề phòng.
Với thực lực của Trương Xuân Hiểu, chỉ sợ căn bản không thể chống đỡ được loại tấn công này.
Để cho Trương Xuân Hiểu lên võ đài để báo thù chứ không phải là để cho hắn lên dùng mạng để đổi mạng.
Trong đầu nhanh chóng suy nghĩ thật nhanh, ánh mắt Doanh Thừa Phong đột nhiên sáng ngời lên. Hắn lập tức đi ra ngoài hỏi Lục Mặc vài lần cách chế tạo tấm thuẫn đặc thù của đệ tử Chấp Pháp Đường.
Loại tấm thuẫn này cũng miễn cưỡng tính là một loại linh khí, tuy rằng uy lực của nó không lớn nhưng dùng để phòng hộ thì tuyệt đối dư dả.
Đương nhiên, loại phòng ngự này chỉ tính với công kích của linh khí bình thường, nếu như đổi thành công kích của ám khí do Doanh Thừa Phong chế tạo. Như vậy tấm thuẫn đó sẽ giống như một tờ giấy, dễ dàng bị chúng xuyên thủng lỗ chỗ.
Doanh Thừa Phong cầm lấy một tấm thuẫn, sau đó lại tiến vào trong phòng, sau nửa ngày ở bên trong không ngờ lại cầm ra ngoài một kiện linh khí kiến cho tất cả mọi người phải kinh ngạc.
- Vừa rồi nếu như ở trên lôi đài giải quyết tranh cãi, vậy thì một lần nữa lên lôi đài đi.
Hắn nắm chặt hai tay lại, nói:
- Ta muốn xem đến tột cùng là cường giả loại nào mà đánh đường ca ta thành như vậy.
Lục Mặc khẽ lắc đầu nói:
- Ngươi không thể lên lôi đài.
- Cái gì?
- Ngươi là Linh Sư, mà nơi này chính là Linh Đạo Thánh Đường, dựa theo quy củ ở đây Linh Sư và võ giả không thể cùng quyết đấu với nhau. - Lục Mặc chậm rãi nói:
- Cho dù là hai vị Linh Sư ở trong này cũng rất ít khi được cho phép tiến hành quyết đấu.
Doanh Thừa Phong quay đầu lại nhìn Phong Huống đang trầm mặc không nói lời nào.
Lão nhân thoáng gật đầu nói:
- Không sai. Linh Sư nếu như nảy sinh tranh cãi, như vậy bình thường đều tỷ thí trên phương diện kỹ xảo Linh Đạo. Hơn nữa tiền đặt cược cũng không phải là tính mạng mà là linh khí hoặc vật phẩm quý hiếm.
Doanh Thừa Phong khẽ mấp máy môi, hắn đương nhiên hiểu được dụng ý Linh Đạo Thánh Đường làm như vậy.
Tính mạng của Linh Sư rất cao quý, hơn xa so với võ giả bình thường.
Vũ giả dù chết đi vài tên cũng không quan hệ tới sự tình trọng yếu, nhưng nếu là Linh Sư mất mạng thì chỉ sợ dù chỉ là một kẻ thiên phú Linh Sư thôi cũng sẽ khiến cho Linh Đạo Thánh Đường cảm thấy đau lòng.
Cho nên, bọn họ mới phải thành lập quy củ như thế.
Lục Mặc tiến lên một bước, nhẹ giọng nói:
- Thừa Phong! Ta biết tâm tình của ngươi rất không tốt, nhưng chuyện này cần phải bàn bạc kỹ hơn mới tốt.
Trên mặt Doanh Thừa Phong hiện lên một tia sát khí, nói:
- Nếu rời khỏi Linh Đạo Thánh Đường?
- Nếu rời khỏi Linh Đạo Thánh Đường thì tự nhiên không bị ai ước thúc, nhưng ngươi có thể tìm hạ nhân Cừu gia trả thù, vậy bọn họ đồng dạng cũng có thể tìm tới Doanh gia ngươi. - Lục Mặc lạnh lùng nói:
- Hiện tại ngươi vẫn còn kiên trì sao?
Sắc mặt Doanh Thừa Phong và đám người Doanh Lợi Đức đồng thời thay đổi, hiện giờ Doanh gia mặc dù có chút thanh danh ở xung quanh thôn Tử Lý, nhưng cơ bản là không có lực chiến đấu. Cho dù là có Doanh Lợi Đức quay về tọa trấn cũng không tạo nên tác dụng gì cả.
Nếu như Cừu gia quyết tâm muốn trả thù, như vậy đừng nói là phái ra một tên sư cấp cường giả, cho dù là thập tầng chân khí võ sĩ cũng đủ để san bằng thôn Tử Lý.
Trương Xuân Hiểu oán hận dậm chân, nói:
- Chẳng lẽ thù của sư huynh không thể báo sao?
Doanh Thừa Phong quay đầu lại nhìn hắn, đột nhiên nói:
- Sư huynh! Đệ cần huynh giúp đệ một chuyện.
Trương Xuân Hiểu vội vàng nói:
- Thừa Phong! Ngươi nói đi.
- Đệ muốn huynh ra mặt khiêu chiến, cùng với tên kia ở trên lôi đài quyết đấu sinh tử.
- Được.
- Không được.
Trương Xuân Hiểu không chút do dự đáp ứng, khi nhìn thấy tính mạng Doanh Hải Đào chi còn một sớm một tối, trong đầu hắn liền nghẹn một bụng tức giận. Hận bản thân không thể đi lên bầy thây vạn đoạn đối phương, đề nghị của Doanh Thừa Phong lúc này gãi đúng chỗ ngứa của hắn.
Nhưng Doanh Lợi Đức lập tức quát lớn, là sư phụ thụ nghiệp của đám người Trương Xuân Hiểu, hắn hiểu rất rõ thực lực của đám đệ tử mình.
Ngoại trừ Doanh Thừa Phong đã vượt ra ngoài tầm với của hắn, còn lại vài đứa có thực lực như thế nào trong lòng hắn đều hiểu rõ.
Trương Xuân Hiểu tu vi võ đạo tuy rằng không tồi, nhưng nhiều nhất chỉ tương đương với Doanh Hải Đào, thậm chí còn hơn một chút. Nhưng Doanh Hải Đào thiếu chút mất mạng, hắn đi lên thì cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu.
Doanh Thừa Phong thoáng mỉm cười nói:
- Nhị thúc yên tâm đi. Tiểu chất nếu muốn để Trương sư huynh xuất chiến thì tự nhiên có phần nắm chắc.
Doanh Lợi Đức chần chờ một chút, nhẹ giọng nói:
- Thừa Phong! Ta không muốn để cho tam sư huynh ngươi phải mạo hiểm.
Phong Huống cũng cười ha hả, nói:
- Nếu Thừa Phong muốn thử một lần thì hãy để hắn thử một chút đi. - Sắc mặt lão nhân đột nhiên cau lại, ,nói:
- Mặt mũi Khí Đạo Tông chúng ta làm sao có thể dễ dàng bị đối phương hạ nhục.
Thừa Phong gật mạnh đầu, nói:
- Trương sư huynh! Người nọ sử dụng linh khí loại nào? Có thể khiến cho đại sư huynh bị thương như vậy thì hẳn là không phải mặt hàng bình thường đi.
Trương Xuân Hiểu nghĩ nghĩ một chút, nói:
- Người nọ sử dụng một thanh trường kiếm màu trắng, thán kiếm kia lợi hại vô cùng, một kiếm đâm ra ngay cả tấm thuẫn trong tay đai sư huynh cũng bị tổn hại, dựa theo ánh mắt của ta thì cho dù không phải là sĩ cấp cực phẩm, nhưng ít nhất cũng là thượng phẩm.
Doanh Thừa Phong mỉm cười nói:
- Có thể sử dụng linh binh loại này trách không được áo giáp da của đại ca không thể ngăn cản được. Hừ. Bất quá hắn nếu làm việc này thì sẽ phải trả giá gấp bội.
Nhìn khóe miệng Doanh Thừa Phong hiện lên đường cong, trong lòng Trương Xuân Hiểu thoáng cảm thấy căng thẳng, không hiểu sao lại thấy lạnh toát cả người.
Đặc biệt là vài vị đệ tử Chấp Pháp Đường lại theo bản năng trao đổi ánh mắt với nhau, trong lòng âm thầm quyết định về sau dù thế nào cũng không nên trêu chọc kẻ này.
- Sư tổ! Đệ tử tính chế tạo vài kiện linh khí.
- Ừm. Ngươi đi đi. - Phong Huống chậm rãi nói:
- Chẳng qua, ngươi phải nhớ kỹ, từ nay tới ngày khảo hạch chỉ còn có thời gian một ngày mà thôi.
- Một ngày là đủ. - Doanh Thừa Phong dứt lời thì xoay người tiến vào trong phòng của mình.
Vẻ mặt Lục Mặc thoáng đau khổ tiến lên thấp giọng nói:
- Sư thúc! Hiện giờ chuyện trọng yếu nhất chính là cam đoan Doanh Thừa Phong có thể thuận lợi đạt được danh hiệu Linh Sư, giờ phút này nếu quá để ý chuyện khác thì sợ rằng....
Phong Huống cũng có chút bất đắc dĩ vung tay nói:
- Lão phu làm như vậy cũng là hy vọng hắn có thể thuận lợi vượt qua kỳ thi. Hừ. Thân nhân của hắn chỉ thiếu chút nữa là bị giết chết, nếu như còn tiếp tục nén giận thì như vậy một thân sát khí của hắn không cần phải tu luyện nữa. Lại nói, không phải chỉ là một cái Cửu gia thôi sao? Chúng ta không cần để ý tới chúng.
Lục Mặc liên tục cười khổ không ngừng, chỉ là một cái Cừu gia thì bọn họ đương nhiên cũng không ngại, nhưng sau lưng Cừu gia cũng là một quái vật cường đại ngang với Khí Đạo Tông a.
******************
Lúc đi vào trong phòng, Doanh Thừa Phong từ trong đám đồ dùng lấy ra mười thanh binh khí ngắn.
Những binh khí này bao gồm chủy thủ, đoản đao, cùng phi tiêu.
Chúng nó chính là những thứ ngày trước Doanh Thừa Phong dùng sát khí chế tạo thành ám khí cường đại. Loại ám khí này một khi nổ tung thì sẽ tạo thành vô số mảnh nhỏ, mà mỗi một mảnh đều tương đương với một kích mạnh nhất của thập tầng chân khí.
Ngay cả đường đường là cường giả võ sư thì dưới loại tập kích của vô số mảnh nhỏ như thế này cũng chỉ có thể nuốt hận ngã xuống. Nếu Trương Xuân Hiểu xuất kỳ bất ý phóng thích ra vật này, như vậy một tên bát tầng võ sĩ bất ngờ không đề phòng nhất định sẽ không còn đường sống.
Chẳng qua, ngày xưa khi Doanh Thừa Phong chế tạo nó thì sử dụng lực lượng tinh thần để kích phát, hơn nữa còn cố ý chỉ có thể sử dụng lực lượng tinh thần của mình.
Như vậy mà nói, ngoại trừ hắn ra thì cho dù là người khác có thực lực mạnh gấp trăm lần cũng vô pháp đem lực lượng trong những thanh binh khí ngắn này phóng thích ra ngoài.
Kể từ đó việc mang theo nó bên người rất an toàn, nhưng nếu để như hiện giờ thì Trương Xuân Hiểu lại không thể sử dụng.
Cho nên việc hắn phải làm hiện tại chính là chỉnh sửa một chút, biến thành loại ám khí linh khí cường đại mà tất cả mọi người có thể dùng.
Cúi đầu, im lặng tự hỏi.
Ở trong đầu hắn, Trí Linh đang rút chân khí của Doanh Thừa Phong ra tiến hành tính toán tốc độ siêu nhanh.
Yêu cầu này nếu như là trước kia thì Doanh Thừa Phong và Trí Linh sẽ không thể hoàn thành.
Nhưng sau khi tiến vào Tàng Thư Các đọc được những quyển sách kia, Doanh Thừa Phong đã có chút hiểu biết đối với những ngành học đặc thù cùng với thuộc tính cơ bản, lúc này hắn có thể đưa ra một ít vấn đề để suy đoán.
Doanh Thừa Phong nếu như muốn ở những thứ này làm ra chút chỉnh sửa, như vậy phải sáng tạo ra loại vật phẩm có thể nổ tung mà mọi người ai cũng sử dụng được.
Hồi lâu sau, Doanh Thừa Phong ngẩng đầu lên, hắn lấy Minh Linh Châm ra, bắt đầu chỉnh sửa những đồ án trên các thanh vũ khí ngắn này.
Giờ phút này việc hắn đang làm cũng không phải là tạo ra đồ án linh văn mới, mà là dựa trên những thứ vốn có để chỉnh sửa, loại trình tự này so với bắt đầu lại từ đầu thì khó khăn hơn mấy lần.
Giống như một họa sĩ cầm bút vẽ lên trang giấy trắng, độ khó khăn họa sĩ gặp phải sẽ ít hơn mấy lần so với chỉnh sửa một tác phẩm hoàn chỉnh.
Cũng may mắn, trình độ của Doanh Thừa Phong ở trên Linh Đạo xưa đâu bằng nay, nếu không hắn cũng vô pháp làm được chuyện này.
Ánh sáng ở trên Minh Linh Châm không ngừng lập lòe xuất hiện ở trên một số vị trí mấu chốt của đoản kiếm để lại những ấn ký. Đồng thời, dưới sự khống chế của lực lượng tinh thần cường đại, có một ít bộ phận ấn ký bị san bằng triệt để, giống như chưa bao giờ tồn tại.
Linh khí là vật rất quý báu, nhưng tuyệt đại đa số Linh Sư đều chỉ có thể khắc đồ án linh văn lên đồ vật một lần, thành công hay thất bại chỉ trong một lần đó mà thôi.
Mặc nói nói không phải là không có ai có thể chỉnh sửa linh khí, nhưng những người như thế số lượng rất ít. Mà mỗi một Linh Sư có thể sửa chữa linh khí đều là cường giả chân chính.
Doanh Thừa Phong giờ phút này tuy rằng không phải là sửa chữa linh khí, nhưng bản chất công việc lại không khác biệt mấy.
Nếu như đám người Phong Huống nhìn thấy một màn này phỏng chừng sẽ phải thêm một lần kinh ngạc nữa.
Cũng không biết qua bao lâu, Doanh Thừa Phong chậm rãi buông Minh Linh Châm xuống, hắn nhìn đoản kiếm linh khí trong tay mà trong lòng tràn ngập vui sướng.
Chẳng qua, hắn cũng không dừng tay, mà tiếp tục chỉnh sửa đồ án linh văn trên năm thanh đoản binh còn lại, sau đó mới hoàn toàn bỏ Minh Linh Châm xuống.
Vươn một đầu ngón tay ra, sát khí mãnh liệt lập tức xuất hiện, cuồn cuộn không dứt tiến vào trong đoản kiếm.
Trên đoản kiếm phát ra một tầng ánh sáng trắng, ước chừng một khắc đồng hồ sau mới dần biến mất. Doanh Thừa Phong chế tạo đúng cách, tiêu phí một canh giờ thì đã quán linh xong cho toàn bộ sáu thanh linh khí.
Ước lượng những thanh linh khí này, Doanh Thừa Phong thoáng nhíu mày lại.
Hắn đột nhiên nhớ ra một vấn đề nghiêm trọng, lúc thanh binh khí này bị kích phát nổ tung, lực phá hoại cường đại sẽ bắn ra bốn phương tám hướng. Tuy nói những mảnh nhỏ bay về phía đối thủ nhiều nhất, nhưng những mảnh còn lại bánh về phía mình không thể không đề phòng.
Với thực lực của Trương Xuân Hiểu, chỉ sợ căn bản không thể chống đỡ được loại tấn công này.
Để cho Trương Xuân Hiểu lên võ đài để báo thù chứ không phải là để cho hắn lên dùng mạng để đổi mạng.
Trong đầu nhanh chóng suy nghĩ thật nhanh, ánh mắt Doanh Thừa Phong đột nhiên sáng ngời lên. Hắn lập tức đi ra ngoài hỏi Lục Mặc vài lần cách chế tạo tấm thuẫn đặc thù của đệ tử Chấp Pháp Đường.
Loại tấm thuẫn này cũng miễn cưỡng tính là một loại linh khí, tuy rằng uy lực của nó không lớn nhưng dùng để phòng hộ thì tuyệt đối dư dả.
Đương nhiên, loại phòng ngự này chỉ tính với công kích của linh khí bình thường, nếu như đổi thành công kích của ám khí do Doanh Thừa Phong chế tạo. Như vậy tấm thuẫn đó sẽ giống như một tờ giấy, dễ dàng bị chúng xuyên thủng lỗ chỗ.
Doanh Thừa Phong cầm lấy một tấm thuẫn, sau đó lại tiến vào trong phòng, sau nửa ngày ở bên trong không ngờ lại cầm ra ngoài một kiện linh khí kiến cho tất cả mọi người phải kinh ngạc.
/981
|