Thời gian ngắn ngủi ba ngày chỉ trong nháy mắt là trôi qua.
Khi ngày thứ ba đến, Phong Huống tự mình dẫn Doanh Thừa Phong rời khỏi tiểu viện, đi tới Linh Tháp.
Lúc này ở Linh Tháp đã có hơn trăm người đang im lặng chờ đợi.
Trên người bọn họ lúc này đều có đặc thù rất rõ ràng, đó chính là ánh mắt tràn ngập sắc thái kỳ dị. Ở quanh thân người bọn họ giống như là một thế giới tràn ngập sức sống, làm cho người ta cảm giác như mình đang trẻ lại.
Cái này cũng không phải là bọn họ cố ý làm vậy, mà chính bởi vì đông đảo Linh Sư tụ tập lại cùng một chỗ, cho nên tự nhiên sẽ sinh ra loại cảm giác kỳ lạ này.
Linh Sư! Cho dù là người có thiên phú Linh Sư cũng có được lực lượng tinh thần cường đại, loại lực lượng thần kỳ này chính là do trong não vực bọn họ tự động tiến vào một tần suất đặc thù kích thích thành.
Khi loại năng lượng này đạt tới mình trình độ nhất định có thể phóng xuất ra được cái gọi là tinh thần lực lượng.
Mà một khu vực tràn ngập loại lực lượng này sẽ tạo thành ảnh hưởng tinh tế đối với những người ở bên trong.
Kỳ thật không chỉ có Linh Sư mới làm được điều này, cho dù là người bình thường cũng có thể.
Là một chiến sĩ quân đội trải qua trăm trận chiến, khi vừa bắt đầu tập kết, từ trên người bọn họ sẽ ngưng tụ ra quân hồn, có thể uy hiếp tới những người bình thường, khiến cho không ai dám dễ dàng tới gần.
Nếu như người thường có thể làm được, như vậy người có thiên phú Linh Sư cũng thế, thậm chí còn dễ dàng hơn.
Lúc Doanh Thừa Phong đến chỗ này thì hơi có chút kinh hãi.
Tuy rằng hắn biết số người tham gia khảo hạch Linh Sư sẽ không hề ít, nhưng không nghĩ tới số lượng sẽ nhiều hơn một trăm.
Đem số lượng người tham gia khảo hạch nơi này thì không hề kém hơn khảo hạch gia nhập Khí Đạo Tông bao nhiêu.
Phảng phất như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng hắn, Phong Huống mỉm cười nói:
- Thừa Phong! Linh Đạo Thánh Đường khai đàn khảo hạch là cách duy nhất để có được danh hiệu Linh Sư, vô luận là người xuất thân từ các đại tông môn hay Linh Đạo thế gia thần bí khó lường đều muốn trở thành Linh Sư chính thức, cho nên mới tới nơi đây tham gia khảo hạch. Mà chúng ta ở nơi này cũng chỉ có bên trong Thiên Hạo Thành mới có Linh Đạo Thánh Đường, vì thế mỗi khi khai đàn khảo hạch sẽ có không ít người tới tham gia.
Doanh Thừa Phong cúi đầu ứng tiếng, khi nhìn thấy nhiều người tham gia như vậy tâm tình vốn bình tĩnh không ngờ cũng xuất hiện một tia gợn sóng.
- Ha ha.... Phong huynh! Ngươi quả nhiên nhiên tới đây. - Một đạo tiếng cười dài truyền tới, theo đó là một lão nhân thân hình gầy yếu đi tới.
Thân hình của lão tuy rằng rất gầy, gần như chỉ có xa bọc xương, nhưng bước đi lại như bay, làm cho người ta có cảm giác tráng kiện cổ quái.
Trên mặt Phong Huống thoáng hiện một nụ cười nói:
- Đàm huynh! Ngươi như thế nào lại xuất hiện ở Đây? Thật khó có được a. - Lão quay đầu lại nói:
- Thừa Phong! Vị này chính là Đàm Tinh tiền bối, là bạn tri giao của lão phu, ngươi sau này nếu có nghi vấn về Linh Đạo dược học thì có thể hỏi lão ấy.
Lão giả kia ánh mắt thoáng ngưng trọng nói:
- Ồ! Vị này chính là Doanh Thừa Phong, thiên tài Linh Sư của Khí Đạo Tông các ngươi sao?
Nghe thanh âm của lão thì tựa hồ đối với cái tên của Doanh Thừa Phong cũng không cảm thấy xa lạ.
Hai người bọn họ nói chuyện với nhau tuy rằng thanh âm không được lớn, nhưng chỉ cần người hữu tâm là nghe được, chỉ thoáng cái mọi người lập tức xôn xao một trận.
- Nhìn kìa, đó chính là Doanh Thừa Phong.
Bỗng nhiên, một tiếng hô vang lên, theo đó, hơn trăm ánh mắt chăm chú nhìn về bên này.
- Ơ! Đó chẳng phải là Doanh Thừa Phong sao? Một tiểu tử lông còn chưa mọc đủ dài mà lại dám tới nơi này tham gia khai đàn khảo hạch, thật sự không biết hắn lấy dũng khí từ đâu.
- Ha ha..... Võ sĩ mười sáu tuổi tu vi bát tầng chân khí, đây chính là người trẻ tuổi nhất trong lịch sử Thiên Hạo Thành chúng ta, kẻ báo danh có tu vi kém cỏi nhất, cũng không biết hắn có thể thuận lợi vượt qua không.
- Nhìn vị lão nhân bên cạnh hắn, đó chính là Khí Đạo Tông đỉnh đỉnh đại danh Phong Huống đại sư. Chính bởi vì có vị đại sư này đi cùng, cho nên hắn mới có thể báo danh thành công, nếu không với tu vi chân khí của hắn ngay cả tư cách tham gia lần khảo hạch này cũng không đạt được.
- Ài! Cứ tưởng rằng chỉ trong triều có người nhà làm quan là tốt thôi, không thể tưởng tượng được là cà Thánh Đường cũng thế.
- Nhỏ giọng chút, đừng để họa từ miệng mà ra.
- Hừ! Ta không phải là môn hạ Khí Đạo Tông, vì sao không thể bình luận?
Thanh âm bàn tán xôn xao của mọi người không ngừng vang lên, chỉ cần nhìn ánh mắt muôn màu muôn vẻ của đám người kia là có thể đoán ra được bọn họ đang thảo luận cái gì.
Những người có thiên phú Linh Sư chờ đợi ở trong này phần lớn đều hơn ba mươi tuổi, đương nhiên cũng không thiếu người mới chỉ ngoài hai mươi, nhưng tất cả mọi người đều đã là võ sư cường giả.
Tuy rằng chỉ là võ sư có chân khí hùng hậu, nhưng năng lực thực chiến lại yếu kém như cái thùng rỗng, những võ sư vẫn là võ sư. Chỉ bằng vào chân khí hùng hậu của bọn họ cũng đủ để làm cho bọn họ có tư cách coi rẻ võ sĩ.
Phong Huống thản nhiên cười, ở trong nụ cười của lão dường như ẩn chứa cái gì đó, dường như không một chút để ý tới những lời trào phúng kia.
Trong lòng Đàm Tinh không ngừng xưng kỳ lạ, ánh mắt lão nhìn về phía Doanh Thừa Phong mang theo một tia kỳ dị.
Kỳ thật, khi biết được tuổi và tu vi chân khí của Doanh Thừa Phong, ngay cả lão cũng không tin tiểu tử này có thể rèn được sư cấp linh khí.
Lão ban đầu nghĩ đây là Phong Huống vứt bỏ mặt mũi cũng phải đem đệ tử kiệt xuất của tông môn đi thích ứng tham gia khảo hạch để cho lần sau có thể thuận lợi thông qua.
Nhưng khi nhìn thấy nụ cười quỷ dị của Phong Huống, cùng với vẻ mặt không hề sợ hãi của Doanh Thừa Phong, trong lòng lão bắt đầu cảm thấy hoài nghi.
Hay là tên tử này thật sự có khả năng tấn chức Linh Sư?
Chẳng qua, ý nghĩ này chỉ thoáng qua trong đầu lão mà thôi, bát tầng chân khí mười sáu tuổi có thể tấn chức Linh Sư? Chuyện này may ra ở trong những thánh địa truyền thuyết mới có, chứ ở Thiên Hạo Thành này tuyệt đối không có khả năng.
- Phong huynh! Chúng ta vào đi thôi. - Lão nhỏ giọng nói:
- Nơi này là Linh Đạo Thánh Đường khai đản khảo hạch, chúng ta không cần nhúng tay vào quá nhiều.
Phong Huống gật mạnh đầu, nói:
- Đàm huynh nói không sai. - Hắn xoay người lại, dặn dò:
- Thừa Phong! Ngươi ở chỗ này chờ, nhớ kỹ hết thảy đều tùy tâm.
- Vâng. - Doanh Thừa Phong hơi khom người nói.
Phong Huống cũng không tạo cho hắn áp lực gì, ngược lại còn vì hắn giảm sức ép, chẳng qua cái này cũng là do Phong Huống đối với thực lực của hắn có lòng tin tuyệt đối. Nếu không lão nhân gia ông ấy sẽ phải bỏ thêm rất nhiều tâm tư nữa là đằng khác.
Nhìn theo hai vị lão nhân rời khỏi, Doanh Thừa Phong chậm rãi hòa vào trong đám đông.
Chỉ có điều, thanh danh vang dội cũng khiến cho hắn không có nhiều chỗ tốt, đại đa số mọi người đều hữu ý hoặc vô tình tránh hắn. Trong đó một ít người có bối cảnh thâm hậu còn phát ra tiếng cười lạnh, dường như thật xấu hổ khi làm bạn với hắn.
Mà Doanh Thừa Phong đối với những cái này hết thảy đều như không thấy, hắn bình tĩnh tìm một cái ghế ngồi xuống, đồng dạng không có phản ứng với bất luận kẻ nào.
Đã không có người nào chào đón hắn, vậy hắn tự nhiên cũng không phải sán lại ai để cố làm quen làm gì.
Chẳng qua, hắn chỉ im lặng ngồi một lát đã có người ngồi xuống bên cạnh hắn.
Doanh Thừa Phong kinh ngạc nhìn sang bên cạnh, đó là hai nam tử niên kỷ khoảng ba mươi trở lên, cặp mắt sáng ngời hữu thần, lộ ra tinh quang vô cùng.
- Doanh huynh đệ! Ngu huynh là Vương Quân Bằng, vị này là Kinh Đào, chúng ta đều là đệ tử Chú Tạo Nội Đường Khí Đạo Tông, hôm nay mọi người cùng tới đây tham gia khai đàn khảo hạch cũng coi như là hữu duyên. - Nam tử cầm đầu mỉm cười nói.
Trong lòng Doanh Thừa Phong thoáng ấm áp, ở trong này có hơn trăm người đều đem hắn cô lập, đột nhiên có người thân thiết tiến lại nói: Chúng ta là đồng môn huynh đệ, theo lý nên vinh nhục cùng hưởng. Cách làm như vậy tự nhiên khiến cho hắn sinh lòng cảm động không ngừng.
Hướng về phía hai người bọn họ thoáng gật đầu, Doanh Thừa Phong nói:
- Tiểu đệ ra mắt hai vị sư huynh.
- Không cần khách khí. - Kinh Đào mỉm cười nói:
- Doanh huynh đệ được Phong sư tổ yêu thích, hơn nữa trời sinh ngưng tụ sát khí trong người, thành tựu ngày sau nhất định sẽ hơn xa hai huynh đệ chúng ta. Ha ha... Chúng ta hiện tại thừa dịp ngươi còn chưa phát triển còn có thể kết giao, về sau người muốn kết giao với ngươi còn nhiều hơn a.
Doanh Thừa Phong bật cười, nói:
- Sư huynh nói đùa, tiểu đệ sao dám so sánh với hai vị sư huynh.
Ba người liếc mắt nhìn nhau, nụ cười trên mặt càng lúc càng nồng đậm.
Những người khác có lẽ không biết lai lịch Doanh Thừa Phong, nhưng Vương Quân Bằng và Kinh Đào thân là đệ tử Chú Tạo Nội Đường Khí Đạo Tông, tự nhiên biết được trọng lượng của hắn ở trong lòng Phong Huống.
Có lẽ, lúc này đây Doanh Thừa Phong không thể thuận lợi vượt qua khảo hạch, nhưng hắn có Phong sư tổ quan tâm, trở thành Linh Sư chỉ là điều sớm hay muộn, cho nên hai người bọn họ mới có lòng kết giao.
Doanh Thừa Phong thoáng động lòng, nhẹ giọng hỏi:
- Hai vị sư huynh! Lần này Khí Đạo Tông chúng ta tham gia khảo hạch có mấy người?
- Bao gồm cả sư đệ là tổng cộng có bốn người. - Vương Quân Bằng trầm giọng nói:
- Còn có một vị đệ tử Lâm gia đệ tử, nghe nói tu vi chân khí chỉ vẻn vẹn có thập tầng. Ha ha.... Trước đây chưa từng nghe nói qua người này, có lẽ chỉ là muốn thử vận may.
Doanh Thừa Phong đảo mắt một vòng, dường như đang tìm kiếm người này.
Kinh Đào vung tay một chút, nói:
- Doanh huynh không cần tìm, người này làm việc rất thần bí, chúng ta căn bản cũng chưa từng gặp mặt hắn, cũng không biết bộ dáng hắn thế nào. Trừ khi hắn tự mình lên tiếng chào hỏi, nếu không chúng ta chẳng tìm được hắn. - Hắn mỉm cười, nói:
- Chẳng qua, ngu huynh nghĩ, hắn không dám ra mặt ở cùng một chỗ với chúng ta.
Ba người bọn họ ở cùng một chỗ đúng là có cảm khác khác loại, Vương Quân Bằng và Kinh Đào bởi vì biết rõ Doanh Thừa Phong được trưởng bối tông môn yêu thương, cho nên mới lại gần kết giao, nhưng vị Lâm gia đệ tử kia thì chưa chắc đã có lá gan và kiến thức như thế.
- Khụ.... Khụ....
Bỗng nhiên, ở lối vào Linh Tháp, một trung niên nam tử chậm rãi đi ra, hắn ho nhẹ hai tiếng, cao giọng nói:
- Các vị! Lần khai đàn khảo hạch này sắp bắt đầu, chẳng qua trước khi bắt đầu có một đề mục cần các vị làm trước một chút.
Hắn vung tay lên, lập tức có một đoàn người đi vào, hơn nữa trong tay mỗi người đều có những cuộn giấy mỏng.
- Ở đây có một vấn đề, các vị sau khi trả lời thì đề tên của mình, sau đó giao trở lại. - Hắn dừng lại một chút, nghiêm túc nói:
- Việc này quan hệ tới thành tích và bài danh của các vị trong lần khảo hạch này, các vị ngàn vạn lần không thể khinh thường.
Doanh Thừa Phong chờ người ta đưa cho mình cuộn giấy, sau đó mới cẩn thận cầm nó mở ra.
Nhưng mà, vấn đề ở phía trong cuộn giấy không khỏi làm cho Doanh Thừa Phong trợn tròn mắt nhìn.
Hỏi: Ở giữa Thiên Hạo Thành là cái gì....
Khi ngày thứ ba đến, Phong Huống tự mình dẫn Doanh Thừa Phong rời khỏi tiểu viện, đi tới Linh Tháp.
Lúc này ở Linh Tháp đã có hơn trăm người đang im lặng chờ đợi.
Trên người bọn họ lúc này đều có đặc thù rất rõ ràng, đó chính là ánh mắt tràn ngập sắc thái kỳ dị. Ở quanh thân người bọn họ giống như là một thế giới tràn ngập sức sống, làm cho người ta cảm giác như mình đang trẻ lại.
Cái này cũng không phải là bọn họ cố ý làm vậy, mà chính bởi vì đông đảo Linh Sư tụ tập lại cùng một chỗ, cho nên tự nhiên sẽ sinh ra loại cảm giác kỳ lạ này.
Linh Sư! Cho dù là người có thiên phú Linh Sư cũng có được lực lượng tinh thần cường đại, loại lực lượng thần kỳ này chính là do trong não vực bọn họ tự động tiến vào một tần suất đặc thù kích thích thành.
Khi loại năng lượng này đạt tới mình trình độ nhất định có thể phóng xuất ra được cái gọi là tinh thần lực lượng.
Mà một khu vực tràn ngập loại lực lượng này sẽ tạo thành ảnh hưởng tinh tế đối với những người ở bên trong.
Kỳ thật không chỉ có Linh Sư mới làm được điều này, cho dù là người bình thường cũng có thể.
Là một chiến sĩ quân đội trải qua trăm trận chiến, khi vừa bắt đầu tập kết, từ trên người bọn họ sẽ ngưng tụ ra quân hồn, có thể uy hiếp tới những người bình thường, khiến cho không ai dám dễ dàng tới gần.
Nếu như người thường có thể làm được, như vậy người có thiên phú Linh Sư cũng thế, thậm chí còn dễ dàng hơn.
Lúc Doanh Thừa Phong đến chỗ này thì hơi có chút kinh hãi.
Tuy rằng hắn biết số người tham gia khảo hạch Linh Sư sẽ không hề ít, nhưng không nghĩ tới số lượng sẽ nhiều hơn một trăm.
Đem số lượng người tham gia khảo hạch nơi này thì không hề kém hơn khảo hạch gia nhập Khí Đạo Tông bao nhiêu.
Phảng phất như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng hắn, Phong Huống mỉm cười nói:
- Thừa Phong! Linh Đạo Thánh Đường khai đàn khảo hạch là cách duy nhất để có được danh hiệu Linh Sư, vô luận là người xuất thân từ các đại tông môn hay Linh Đạo thế gia thần bí khó lường đều muốn trở thành Linh Sư chính thức, cho nên mới tới nơi đây tham gia khảo hạch. Mà chúng ta ở nơi này cũng chỉ có bên trong Thiên Hạo Thành mới có Linh Đạo Thánh Đường, vì thế mỗi khi khai đàn khảo hạch sẽ có không ít người tới tham gia.
Doanh Thừa Phong cúi đầu ứng tiếng, khi nhìn thấy nhiều người tham gia như vậy tâm tình vốn bình tĩnh không ngờ cũng xuất hiện một tia gợn sóng.
- Ha ha.... Phong huynh! Ngươi quả nhiên nhiên tới đây. - Một đạo tiếng cười dài truyền tới, theo đó là một lão nhân thân hình gầy yếu đi tới.
Thân hình của lão tuy rằng rất gầy, gần như chỉ có xa bọc xương, nhưng bước đi lại như bay, làm cho người ta có cảm giác tráng kiện cổ quái.
Trên mặt Phong Huống thoáng hiện một nụ cười nói:
- Đàm huynh! Ngươi như thế nào lại xuất hiện ở Đây? Thật khó có được a. - Lão quay đầu lại nói:
- Thừa Phong! Vị này chính là Đàm Tinh tiền bối, là bạn tri giao của lão phu, ngươi sau này nếu có nghi vấn về Linh Đạo dược học thì có thể hỏi lão ấy.
Lão giả kia ánh mắt thoáng ngưng trọng nói:
- Ồ! Vị này chính là Doanh Thừa Phong, thiên tài Linh Sư của Khí Đạo Tông các ngươi sao?
Nghe thanh âm của lão thì tựa hồ đối với cái tên của Doanh Thừa Phong cũng không cảm thấy xa lạ.
Hai người bọn họ nói chuyện với nhau tuy rằng thanh âm không được lớn, nhưng chỉ cần người hữu tâm là nghe được, chỉ thoáng cái mọi người lập tức xôn xao một trận.
- Nhìn kìa, đó chính là Doanh Thừa Phong.
Bỗng nhiên, một tiếng hô vang lên, theo đó, hơn trăm ánh mắt chăm chú nhìn về bên này.
- Ơ! Đó chẳng phải là Doanh Thừa Phong sao? Một tiểu tử lông còn chưa mọc đủ dài mà lại dám tới nơi này tham gia khai đàn khảo hạch, thật sự không biết hắn lấy dũng khí từ đâu.
- Ha ha..... Võ sĩ mười sáu tuổi tu vi bát tầng chân khí, đây chính là người trẻ tuổi nhất trong lịch sử Thiên Hạo Thành chúng ta, kẻ báo danh có tu vi kém cỏi nhất, cũng không biết hắn có thể thuận lợi vượt qua không.
- Nhìn vị lão nhân bên cạnh hắn, đó chính là Khí Đạo Tông đỉnh đỉnh đại danh Phong Huống đại sư. Chính bởi vì có vị đại sư này đi cùng, cho nên hắn mới có thể báo danh thành công, nếu không với tu vi chân khí của hắn ngay cả tư cách tham gia lần khảo hạch này cũng không đạt được.
- Ài! Cứ tưởng rằng chỉ trong triều có người nhà làm quan là tốt thôi, không thể tưởng tượng được là cà Thánh Đường cũng thế.
- Nhỏ giọng chút, đừng để họa từ miệng mà ra.
- Hừ! Ta không phải là môn hạ Khí Đạo Tông, vì sao không thể bình luận?
Thanh âm bàn tán xôn xao của mọi người không ngừng vang lên, chỉ cần nhìn ánh mắt muôn màu muôn vẻ của đám người kia là có thể đoán ra được bọn họ đang thảo luận cái gì.
Những người có thiên phú Linh Sư chờ đợi ở trong này phần lớn đều hơn ba mươi tuổi, đương nhiên cũng không thiếu người mới chỉ ngoài hai mươi, nhưng tất cả mọi người đều đã là võ sư cường giả.
Tuy rằng chỉ là võ sư có chân khí hùng hậu, nhưng năng lực thực chiến lại yếu kém như cái thùng rỗng, những võ sư vẫn là võ sư. Chỉ bằng vào chân khí hùng hậu của bọn họ cũng đủ để làm cho bọn họ có tư cách coi rẻ võ sĩ.
Phong Huống thản nhiên cười, ở trong nụ cười của lão dường như ẩn chứa cái gì đó, dường như không một chút để ý tới những lời trào phúng kia.
Trong lòng Đàm Tinh không ngừng xưng kỳ lạ, ánh mắt lão nhìn về phía Doanh Thừa Phong mang theo một tia kỳ dị.
Kỳ thật, khi biết được tuổi và tu vi chân khí của Doanh Thừa Phong, ngay cả lão cũng không tin tiểu tử này có thể rèn được sư cấp linh khí.
Lão ban đầu nghĩ đây là Phong Huống vứt bỏ mặt mũi cũng phải đem đệ tử kiệt xuất của tông môn đi thích ứng tham gia khảo hạch để cho lần sau có thể thuận lợi thông qua.
Nhưng khi nhìn thấy nụ cười quỷ dị của Phong Huống, cùng với vẻ mặt không hề sợ hãi của Doanh Thừa Phong, trong lòng lão bắt đầu cảm thấy hoài nghi.
Hay là tên tử này thật sự có khả năng tấn chức Linh Sư?
Chẳng qua, ý nghĩ này chỉ thoáng qua trong đầu lão mà thôi, bát tầng chân khí mười sáu tuổi có thể tấn chức Linh Sư? Chuyện này may ra ở trong những thánh địa truyền thuyết mới có, chứ ở Thiên Hạo Thành này tuyệt đối không có khả năng.
- Phong huynh! Chúng ta vào đi thôi. - Lão nhỏ giọng nói:
- Nơi này là Linh Đạo Thánh Đường khai đản khảo hạch, chúng ta không cần nhúng tay vào quá nhiều.
Phong Huống gật mạnh đầu, nói:
- Đàm huynh nói không sai. - Hắn xoay người lại, dặn dò:
- Thừa Phong! Ngươi ở chỗ này chờ, nhớ kỹ hết thảy đều tùy tâm.
- Vâng. - Doanh Thừa Phong hơi khom người nói.
Phong Huống cũng không tạo cho hắn áp lực gì, ngược lại còn vì hắn giảm sức ép, chẳng qua cái này cũng là do Phong Huống đối với thực lực của hắn có lòng tin tuyệt đối. Nếu không lão nhân gia ông ấy sẽ phải bỏ thêm rất nhiều tâm tư nữa là đằng khác.
Nhìn theo hai vị lão nhân rời khỏi, Doanh Thừa Phong chậm rãi hòa vào trong đám đông.
Chỉ có điều, thanh danh vang dội cũng khiến cho hắn không có nhiều chỗ tốt, đại đa số mọi người đều hữu ý hoặc vô tình tránh hắn. Trong đó một ít người có bối cảnh thâm hậu còn phát ra tiếng cười lạnh, dường như thật xấu hổ khi làm bạn với hắn.
Mà Doanh Thừa Phong đối với những cái này hết thảy đều như không thấy, hắn bình tĩnh tìm một cái ghế ngồi xuống, đồng dạng không có phản ứng với bất luận kẻ nào.
Đã không có người nào chào đón hắn, vậy hắn tự nhiên cũng không phải sán lại ai để cố làm quen làm gì.
Chẳng qua, hắn chỉ im lặng ngồi một lát đã có người ngồi xuống bên cạnh hắn.
Doanh Thừa Phong kinh ngạc nhìn sang bên cạnh, đó là hai nam tử niên kỷ khoảng ba mươi trở lên, cặp mắt sáng ngời hữu thần, lộ ra tinh quang vô cùng.
- Doanh huynh đệ! Ngu huynh là Vương Quân Bằng, vị này là Kinh Đào, chúng ta đều là đệ tử Chú Tạo Nội Đường Khí Đạo Tông, hôm nay mọi người cùng tới đây tham gia khai đàn khảo hạch cũng coi như là hữu duyên. - Nam tử cầm đầu mỉm cười nói.
Trong lòng Doanh Thừa Phong thoáng ấm áp, ở trong này có hơn trăm người đều đem hắn cô lập, đột nhiên có người thân thiết tiến lại nói: Chúng ta là đồng môn huynh đệ, theo lý nên vinh nhục cùng hưởng. Cách làm như vậy tự nhiên khiến cho hắn sinh lòng cảm động không ngừng.
Hướng về phía hai người bọn họ thoáng gật đầu, Doanh Thừa Phong nói:
- Tiểu đệ ra mắt hai vị sư huynh.
- Không cần khách khí. - Kinh Đào mỉm cười nói:
- Doanh huynh đệ được Phong sư tổ yêu thích, hơn nữa trời sinh ngưng tụ sát khí trong người, thành tựu ngày sau nhất định sẽ hơn xa hai huynh đệ chúng ta. Ha ha... Chúng ta hiện tại thừa dịp ngươi còn chưa phát triển còn có thể kết giao, về sau người muốn kết giao với ngươi còn nhiều hơn a.
Doanh Thừa Phong bật cười, nói:
- Sư huynh nói đùa, tiểu đệ sao dám so sánh với hai vị sư huynh.
Ba người liếc mắt nhìn nhau, nụ cười trên mặt càng lúc càng nồng đậm.
Những người khác có lẽ không biết lai lịch Doanh Thừa Phong, nhưng Vương Quân Bằng và Kinh Đào thân là đệ tử Chú Tạo Nội Đường Khí Đạo Tông, tự nhiên biết được trọng lượng của hắn ở trong lòng Phong Huống.
Có lẽ, lúc này đây Doanh Thừa Phong không thể thuận lợi vượt qua khảo hạch, nhưng hắn có Phong sư tổ quan tâm, trở thành Linh Sư chỉ là điều sớm hay muộn, cho nên hai người bọn họ mới có lòng kết giao.
Doanh Thừa Phong thoáng động lòng, nhẹ giọng hỏi:
- Hai vị sư huynh! Lần này Khí Đạo Tông chúng ta tham gia khảo hạch có mấy người?
- Bao gồm cả sư đệ là tổng cộng có bốn người. - Vương Quân Bằng trầm giọng nói:
- Còn có một vị đệ tử Lâm gia đệ tử, nghe nói tu vi chân khí chỉ vẻn vẹn có thập tầng. Ha ha.... Trước đây chưa từng nghe nói qua người này, có lẽ chỉ là muốn thử vận may.
Doanh Thừa Phong đảo mắt một vòng, dường như đang tìm kiếm người này.
Kinh Đào vung tay một chút, nói:
- Doanh huynh không cần tìm, người này làm việc rất thần bí, chúng ta căn bản cũng chưa từng gặp mặt hắn, cũng không biết bộ dáng hắn thế nào. Trừ khi hắn tự mình lên tiếng chào hỏi, nếu không chúng ta chẳng tìm được hắn. - Hắn mỉm cười, nói:
- Chẳng qua, ngu huynh nghĩ, hắn không dám ra mặt ở cùng một chỗ với chúng ta.
Ba người bọn họ ở cùng một chỗ đúng là có cảm khác khác loại, Vương Quân Bằng và Kinh Đào bởi vì biết rõ Doanh Thừa Phong được trưởng bối tông môn yêu thương, cho nên mới lại gần kết giao, nhưng vị Lâm gia đệ tử kia thì chưa chắc đã có lá gan và kiến thức như thế.
- Khụ.... Khụ....
Bỗng nhiên, ở lối vào Linh Tháp, một trung niên nam tử chậm rãi đi ra, hắn ho nhẹ hai tiếng, cao giọng nói:
- Các vị! Lần khai đàn khảo hạch này sắp bắt đầu, chẳng qua trước khi bắt đầu có một đề mục cần các vị làm trước một chút.
Hắn vung tay lên, lập tức có một đoàn người đi vào, hơn nữa trong tay mỗi người đều có những cuộn giấy mỏng.
- Ở đây có một vấn đề, các vị sau khi trả lời thì đề tên của mình, sau đó giao trở lại. - Hắn dừng lại một chút, nghiêm túc nói:
- Việc này quan hệ tới thành tích và bài danh của các vị trong lần khảo hạch này, các vị ngàn vạn lần không thể khinh thường.
Doanh Thừa Phong chờ người ta đưa cho mình cuộn giấy, sau đó mới cẩn thận cầm nó mở ra.
Nhưng mà, vấn đề ở phía trong cuộn giấy không khỏi làm cho Doanh Thừa Phong trợn tròn mắt nhìn.
Hỏi: Ở giữa Thiên Hạo Thành là cái gì....
/981
|